ZingTruyen.Info

Tu Mi Nhan Truyen

*Choang, choang*____Lăng Sung Dung tức giận phát tiết lên những thứ xung quanh.

"Tiện nhân, giám mê hoặc hoàng thượng, tiện nhân"

"Nương nương, người bớt giận, nàng ta cũng không đắt ý lâu đâu"

"Câm miệng, trước mắt nàng ta đã không xem ta ra gì rồi"

~~~~Phượng Ca cung ~~~~

"Ngươi nói xem, phải chăng bổn cung sắp có đối thủ? "

"Trước giờ hoàng thượng luôn sủng nịch nương nương, chỉ là 1 Sung Dung làm sao là đối thủ của nương nương được "

"Vậy sao, bổn cung lại không nghĩ vậy?  Ngươi sai người nhìn kỹ hành động bên đó đi"

"Nô tì sẽ đi làm ngay "

Lục hoàng hậu miên man suy nghĩ, đôi mắt hiện lên tia ngoan độc khó tả, dù nàng rất được hoàng thượng sủng nịch nhưng vẫn chưa hoài tự (có thai), dưới gối hoàng thượng vẫn chưa có con nối dõi, nếu không sớm hoài tự mà để Tư Bích Như hoài tự trước, cái ghế hoàng hậu này cũng không vững chắc.

~~Vương cung~~

Là 1 phi tần, tất nhiên luôn muốn được hoàng thượng sủng nịch, càng được ân sủng thì mọi người càng ghen ghét, nữ nhân hậu cung là thế, rất ích kỉ, Vương tiệp dư từ lần đầu thị tẩm đến bây giờ vẫn chưa gặp được hoàng thượng, nay lại biết Trang Sung Dung rất được hoàng thượng yêu thích thì càng nảy sinh sự ích kỉ, chỉ muốn nhấn chìm hào quang của người khác.

"Trang Sung Dung, Trang Sung Dung, từ lâu ta đã không thích ngươi rồi, dựa vào gì mà ngươi được hoàng thượng yêu thích, còn ta lại bị vắng vẻ... Hừ.... "

~~~Tư Bích cung ~~~
Sau khi cùng hoàng thượng chơi cờ, cả người nàng mệt mỏi nên trở về nghĩ ngơi, tâm tình hôm nay của Tư Bích Như rất tốt, thắng được hoàng thượng cơ mà, không cao hứng sao được.

Tư Bích Như nhàng rỗi ngồi đó, mắt nhìn cảnh vật xung quanh, trước Tư Bích cung có 1 cây lê lâu năm, hoa đã nở mang theo mùi hương nhàn nhạt, những cơn gió thổi qua vô tình làm vài cánh hoa rơi xuống nhẹ nhàng tiếp đất.

"Nô tì vừa làm chút điểm tâm, người dùng xem có hợp khẩu vị không.. "

"Ngọc Tâm, động tĩnh các cung khác thế nào"

Từ lần gặp Tư Bích Như trong mơ, nàng đã sai người nhìn chầm chầm động tĩnh của mọi người.

"Cái Vương tiệp dư và Lăng Sung Dung xem ra rất tức giận nha "___Ngọc Tâm cao hứng trả lời.

"Còn chỗ Thục phi? "

"Này.... nô tì vô dụng không nhìn ra được gì.. "

"Không sao, để lên được Thục phi, đâu phải người dễ đối phó"____Tư Bích Như cũng không mấy ngạc nhiên, mọi thứ nàng cũng có thể nắm bắt được, Tư Bích Như ăn chút điểm tâm, sau đó nói tiếp.

"Xem ra tài nấu nướng của ngươi càng lúc càng cao nha, điểm tâm này ta rất thích, còn không? "

"Vẫn còn, nương nương muốn thêm sao ?"

"Ân, ngươi chuẩn bị thêm tí, rồi mang đến cho hoàng thượng dùng"

"Nương nương thật có tâm"

"Ân! Mau đi đi, cẩn thận tí"___Tư Bích Như nở nụ cười quyến rũ, nàng có hay không đã động tâm với hoàng thượng....

Ngọc Tâm mang theo điểm tâm đi đến ngự thiện phòng, trên đường đi gặp phải Lăng Sung Dung, vốn không muốn đắt tội gì nên Ngọc Tâm cũng cung kính hành lễ với Lăng Sung Dung.

"Nô tì tham kiến Lăng Sung Dung"

"Đứng lên đi, trên tay ngươi là thứ gì"

"Trang Sung Dung bảo nô tì mang điểm tâm đến cho hoàng thượng"

"Hừ.... Không cần, ta vừa mang đến cho hoàng thượng rồi, ngươi không cần mang đến nữa"

"Nhưng đây là... "

"Ngươi định trái ý bổn cung"

"Nô tì không dám"

"Hừ, mau trở về đi"

Lăng Sung Dung phất tay áo bước đi, nở nụ cười châm chọc.

"Định dùng chút điểm tâm để lấy lòng hoàng thượng, đừng có mà vọng tưởng".

Ngọc Tâm buồn bưc trở về, dù sao cũng không nên đối đầu với Lăng Sung Dung, hiện tại địa vị của nương nương ( ý bảo là Tư Bích Như)  cũng chưa vững chắc, không nên vì tí chuyện mà tổn hại đến người.

Thế là Ngọc Tâm trở về với hợp điểm tâm đã nguội lạnh.

"Sao thế, hoàng thượng không cho ngươi vào à? "____Tư Bích Như đang dùng trà thì Ngọc Tâm trở về, trên tay là món điểm tâm làm nàng rất ngạc nhiên 

"Trên đường đi nô tì gặp Lăng Sung Dung, người bảo nô tì không cần mang đến... "

"Tại sao? "

"Vì Lăng Sung Dung đã mang qua từ trước rồi... "

"Hảo, hảo!  Thế ngươi đem về, không mang đến cho hoàng thượng à..? "

"Nô tì sợ đắt tội với Lăng Sung Dung, sợ hoàng thượng biết được lại ghét người ..."

"Được rồi, ngươi lui xuống đi!  Hôm nay ngươi làm rất...... "____chưa kịp nói hết câu, Tư Bích Như giật mình khi thấy người phía sau đang đứng đó tự lúc nào.

Thấy chủ tử có chút lạ lùng, Ngọc Tâm liền quay lại...

"Nô tì/thần thiếp tham kiến hoàng thượng "

"Lúc nãy chủ tử hai người đang nói đến chuyện gì? "____Chấn Y đế đi lại đỡ Tư Bích Như đứng lên.

Tư Bích Như cắn cắn môi suy nghĩ, không biết hắn đứng đây khi nào.

"Chẳng qua là tí việc nhỏ thôi, hoàng thượng đã dùng bữa chưa? "____Tư Bích Như cố lảng tránh vấn để mà Chấn Y đế hỏi, lại thấy đến gjờ dùng bữa trưa nên mới trả lời thế.

"Trẫm định qua đây dùng bữa với ái phi "

"Tốt quá, Ngọc Tâm mau chuẩn bị đi"

Hoàng thượng đến đây dùng bữa, có nghĩa là điểm tâm của Lăng Sung Dung người không dùng đến, Tư Bích Như thoáng vui vẻ, chuyện khó chịu lúc nãy cũng quên từ lúc nào.

Ngọc Tâm cũng liền chuẩn bị cho 2 người, chuyện điểm tâm cũng không nhắc đến nữa.

Chấn Y đế cùng Tư Bích Như vui vẻ dùng bữa, nàng gấp thức ăn cho hắn, khi hắn cười nhìn nàng nàng liền đỏ mặt cuối đầu.

"Đâu phải là lần đầu gặp trẫm, cớ sao ái phi luôn đỏ mặt..? "

"Hoàng thượng~~"____Tư Bích Như đỏ mặt trả lời khiến cho Chấn Y đế vẫn tiếp tục trêu đùa nàng. Không khí thật vui vẻ ấm áp cho đến khi...........

"Hoàng thượng, nô tì bên phía Hoàng hậu tới"

"Có chuyện gì"

"Hoàng hậu thân mình không khỏe "...

Chấn Y đế thoáng nhìn qua Tư Bích Như, sau đó nói.

"Ngươi tiếp tục dùng bữa, trẫm đi xem thế nào"

"Cung tiễn hoàng thượng"____đôi mắt phượng rũ xuống, Tư Bích Như cung kính trả lời..... Lời nói mang theo vài tia thất vọng.

Chấn Y đế quay lưng đi. Tư Bích Như nhìn theo, có gì đó mất mát, dù sao cũng là nữ nhân của hoàng thượng.... Làm sao lại không đau lòng.

Đôi mắt thoáng đỏ, một dòng nước ấm chảy dọc xuống......nàng khóc rồi, phải chăng nàng đã động tâm.....

"Nương nương... "_____„Ngọc Linh lo lắng nhìn chủ tử, Ngọc Tâm thì đang bận chuẩn bị trà nên không biết gì.

"Dọn dẹp đi"___Tư Bích Như bước vào gian phòng cũng không nói gì.

Ngọc Linh nhìn theo bóng dáng chủ tử không khỏi khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info