ZingTruyen.Com

Truy kích hung án - Mạc Y Lai

Q3.Chương 36 - 40

ndmot99

Q3.Chương 36: Bếp lò

Căn bếp nhìn qua vô cùng dơ bẩn, có lẽ vì đã lâu không có người ở, trong không khí còn có mùi nấm mốc, rất khó ngửi, Phương Viên thậm chí không thể tưởng tượng được cái ngày căn nhà này có khói bốc lên, thanh niên chạy tới sẽ ngửi thấy mùi gì. Có lẽ lúc ấy hung thủ mới rời đi, cho nên mùi trong bếp rất nặng, có điều đã qua mấy ngày, nơi này sớm đã không còn mùi thịt, chỉ còn lại hơi ẩm ướt lẫn lộn mùi mốc meo.

Căn bếp không lớn, có hình chữ nhật hẹp dài, ngay đối diện cửa sau là một kệ chén cũ xưa màu hổ phách, trên kệ có treo lịch tường, cũ kỹ đến mức không có cách nào nhìn rõ thời gian trên đỏ. Ngay cửa sau, bên tái là một gian chưa đồ linh tinh, bên trong còn ít rơm rạ, thoạt nhìn đã lâu không có người chạm vào, bên phải chính là trọng điểm bọn họ lần này muốn xem xét, bếp lò.

Giống ở trong thôn, hơn nữa chủ cũ lại không nỡ vứt bỏ đồ trong nhà, bếp lò đương nhiên không thể là bếp điện hay bếp gas, mà dùng gạch xây lên, mặt trên lát men sứ màu trắng, nhưng cũng vì thời gian đã lâu, trên bệ bếp không chỉ nhám vàng, phủ đầy tro bụi, có có rất nhiều vết nứt. Giữa bệ bếp là nơi đặt nồi, bên dưới là lòng lò đèn tuyền, không thấy rõ gì cả.

Ánh sáng nơi này rất tốt, Đới Húc vào trong nhìn, phát hiện cách bệ bếp không xa có cửa sổ có thể thông gió lấy ánh sáng. Nhưng cánh cửa sổ kia đã bị tấm rèm ố vàng phủ kín, khung tứ giác cũng bị cố định, cho nên ánh sáng từ bên ngoài rất khó chiếu vào. Cảm nhận rèm vải, cách bao tay vẫn có thể cảm nhận xúc cảm dính nhớp. Xem ra thứ này đã bị treo lên rất lâu, để phòng gió mùa đông thổi vào nên mới dùng loại vải dày như vậy.

Vì thế để nhìn rõ tình hình trong bếp, Đới Húc bảo Phương Viên lui một chút, miễn cho tro bụi vào mắt, sau đó giữ chặt rèm vải, dùng lực kéo xuống. Tro bụi theo đó bay lên, Đới Húc vội dùng tay quạt quạt, sau đó lấy ra cái đèn pin mini, lần nữa tới bên bệ bếp, ngồi xổm xuống kiểm tra bên trong.

"Phương Viên, giúp tôi tìm một cây gậy tới đây." Anh ở đó một lúc, nói.

Phương Viên vội xoay người đi tìm, chịu đựng mùi mốc, từ mớ rơm rạ tìm được cây hái mận dài cỡ 1m, cô rút cây gậy trong đống rơm ra, đưa cho Đới Húc: "Cái này được không?"

Đới Húc quay đầu nhìn, gật đầu, nhận lấy, đưa cây gậy duỗi vào trong lò, cẩn thận hất ra. Bởi vì cửa bếp hữu hạn, Đới Húc lại cao lớn, tư thế anh ngồi ở đó thoạt nhìn không thoải mái. Phương Viên thấy vậy, liền nói: "Chi bằng để em đi. Dáng người em thấp bé, có thể tiện hơn anh một chút."

"Không cần." Đới Húc ngẩng đầu xua tay với cô, "Hôi lắm."

Nói xong, anh tiếp tục chuyên chú đào bới trong bếp lò, Phương Viên bỗng có cảm giác không nói nên lời, tuy rằng khi nãy Đới Húc chỉ nói với cô bốn chữ đơn giản, "không cần" cùng "hôi lắm", nhưng mặt Phương Viên lại nóng lên, vốn dĩ cô không quá để ý những vấn đề này, nhưng gần đây cô ngày càng cảm nhận được sự quan tâm từ anh, đó không phải là những lời nói hoa lệ, khoa trương rùm beng, tất cả đều là những hành động che chở nhẹ nhàng, nhưng không hề đơn giản như bốn chữ kia.

Một lát sau, Đới Húc cuối cùng cũng ngồi dậy, thở hổn hển, nghiêng đầu dùng ống tay áo thun lau mồ hôi trên trán, hiện tại đang là mùa hè, trong bếp không thông gió tốt lắm, vô cùng oi bức, càng đừng nói tới việc một người cao to như anh phải khom người đào bới trong bếp lò.

Phương Viên vội chạy tới, lấy khăn giấy từ trong túi ra, hai tay Đới Húc đều dính đầy tro bụi nên cô không đưa giấy cho anh, mà trực tiếp giúp anh thấm sạch mồ hôi trên trán. Đới Húc sửng sốt, nhìn chằm chằm Phương Viên, bỗng nhiên cười, tuy rằng anh không nói gì, nhưng từ thái độ và ánh mắt mà xem, niềm vui đó xuất phát từ đáy lòng.

Phương Viên bỗng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi chẳng qua cảm động trước lời nói quan tâm chất phát kia, kết quả chính mình liền theo bản năng làm ra hành động quá thân mật như vậy, đợi hoàn hồn, cô thẹn thùng vò khăn giấy lại, nhét vào túi, không dám nhìn thẳng vào anh, dời ánh mắt vào thứ anh mới đào được.

Đồ dưới đất đều đen tuyền, không có hình dạng hoàn chỉnh. Phương Viên cũng ngồi xổm xuống lại gần xem, phát hiện trong đó ngoại trừ tro bụi, còn có thể mơ hồ nhìn ra cúc áo, vài miếng vải chưa bị thiêu hủy hoàn toàn, thoạt nhìn giống như áo sơ mi, tương đối rắn chắc, bên trên thấy được hoa văn ô vuông, còn có ít vải bố, hẳn là quần jeans.


Q3.Chương 37: Tóc

Không chỉ vậy, trong mớ đồ Đới Húc tỉ mỉ móc ra còn có dây giày thể thao dơ bẩn, phần lớn đã bị thiêu hủy, chỉ còn sót lại một góc.

Thời điểm Phương Viên nhìn mấy thứ dưới đất, Đới Húc đã dời lực chú ý sang chậu nước hôi thối bên trên, anh lại dùng cây gậy vừa rồi vói vào trong nồi, nhẹ nhàng khuấy hai cái, lấy ra, không có gì cả, sau đó anh lặp lại mấy lần, cuối cùng trên cây gậy ướt dầm dề cũng dính ít tóc. Đới Húc cẩn thận lấy tóc dính trên gậy ra, bỏ vào túi vật chứng, đặt cây gậy bên cạnh, lấy di động, gọi điện thông báo cho những người khác tới đây khám nghiệm hiện trường.

"Vừa rồi anh cố ý tìm tóc sao?" Phương Viên hỏi, đồng thời cũng cẩn thận bỏ mảnh quần áo chưa bị thiêu sạch hoàn toàn Đới Húc vừa móc ra vào túi vật chứng.

Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, thật ra tóc của chúng ta rất yếu ớt, con người còn sống khỏe mạnh, tóc vẫn sẽ rụng, cho nên vừa rồi nhìn nồi nước, tôi liền nghĩ, bề ngoài có dầu trơn, có lẽ thật sự đã nấu qua thứ gì đó, nếu cái nồi to này thật sự dùng để nấu đầu người, vậy trong quá trình nấu, thứ duy nhất có thể sót lại mà hung thủ không dễ phát hiện chính là tóc, chỉ cần tìm được tóc, việc cái nồi này từng dùng để nấu đầu người trên cơ bản đã nắm chắc. Tôi dùng gậy chỉ có thể tìm được mấy sợi, có lẽ lát nữa chờ bọn họ tới rút cạn nước, còn có thể tìm ra không ít."

Có lẽ nghe tiếng Đới Húc gọi điện, cán bộ ủy ban thôn từ cửa sau dò đầu vào, căng thẳng hỏi: "Không phải thật sự đã có chuyện gì chứ?"

Đới Húc gật đầu, chuyện tới nước này không cần phải gạt anh ta: "Đúng thế, chúng tôi nghi ngờ đây là hiện trường đầu tiên của vụ án chúng tôi đang điều tra. Cho nên lát nữa sẽ có người tới đây khám nghiệm hiện trường. Có thể nhờ anh mau chóng thống kê người trong thôn, chủ yếu là nam thanh niên khoảng hai mươi ba mươi tuổi không?"

Cán bộ ủy ban thôn thấy thế, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Anh ta không dám chậm trễ, vội gật đầu, chạy một mạch ra ngoài, có lẽ là đi tìm người. Có điều mới mấy giây, anh ta lại thở hổn hển vòng về, hỏi Đới Húc: "Bên kia sườn núi còn một thôn, người đi lại hai bên rất nhiều, phần lớn là bà con. Có cần tôi gọi điện qua bên đó nhờ thôn bên kia cũng hỏi thăm không."

"Vậy cũng được." Đới Húc đồng ý đề nghị này.

Cán bộ ủy ban thôn thấy ý kiến của mình hữu dụng, lập tức xoay người chạy đi làm.

Trong khi chờ những người khác tới, Đới Húc và Phương Viên thuận tiện xem xét cả căn nhà, chỗ ở của bà lão không tính phòng bếp, tổng cộng có ba gian, bởi vì bà lão mất đã lâu, nơi này vẫn luôn bỏ hoang, có lẽ khi bà lão mất, thời điểm con cái về lo hậu sự cũng đã xử lý đồ cá nhân của bà ấy, cho nên trong tủ trong phòng ngủ chỉ còn mấy bộ quần áo cũ kỹ đầy tro bụi, còn mấy thứ linh tinh như bình hoa, đồng hồ báo thức đã hư, còn giường gỗ, chăn bông dơ bẩn. Đới Húc đi qua dùng cây gậy kia moi lên, một con chuột trốn trong chăn giật mình, kêu "Chít" một tiếng liền chạy đi, khiến Phương Viên không hề chuẩn bị tâm lý bị dọa sợ. Đới Húc lại moi lên, phát hiện có một ổ chuột ngay dưới tấm chăn.

Phương Viên sợ chuột, thấy thế cả người lập tức nổi da gà, theo bản năng lui về sau hai bước, lại sợ bị Đới Húc nhìn ra, dù sao với một cảnh sát không sợ tử thi thế mà sợ chuột, việc này không khỏi quá mất mặt, nhưng nỗi sợ này đã hình thành từ nhỏ không dễ khắc phục, chỉ đứng nhìn từ xa, Phương Viên đã cảm thấy cả người không thoải mái, không được tự nhiên.

Cô nhanh chóng tìm lý do rời khỏi nơi này, muốn tới cửa trước kiểm tra tình hình, Đới Húc gật đầu đồng ý. Anh nhìn ra được Phương Viên sợ chuột, cho nên vừa nhấc chăn bông lên liền che lại, miễn cho Phương Viên khó chịu. Căn phòng này gần cửa trước, cho nên anh cũng không cần quá lo lắng, mà bản thân anh cũng chỉ xem xét căn phòng này lướt qua một lần, không phát hiện dấu hiệu khả nghi gì. Từ tình hình ba căn phòng mà xem, khả năng hung thủ từng ở đây là rất thấp, nếu đây là hiện trường đầu tiên, như vậy hung thủ nhất định đã dùng cách nào đó đưa người bị hại tới, sau khi phanh thây, ngay trong đêm chôn thi thể ở nghĩa trang, sau khi trở về đã nhóm lửa nấu đầu người, rời đi trước hừng đông, cho nên mới không bị ai phát hiện.

Đới Húc còn đang suy nghĩ hàm ý phía sau những chi tiết này, Phương Viên đã từ cửa chính quay về.

"Nhóm Thang Lực đã tới, em bảo họ đi từ cửa sau." Cô nói với Phương Viên, "Cửa trước bị khóa trái bên trong nên em không động vào, lát nữa chờ chụp ảnh, lấy dấu vân tay rồi tính."

"Cửa bị khóa trái bên trong?" Đới Húc nhướng mày, "Em làm rất đúng. Vụ án nếu đã phát triển đến bước này thì không còn đơn giản, một người chết không rõ danh tính, đầu có khả năng bị nấu chín trong căn bếp ngôi nhà này, cơ thể bị chôn trong nghĩa trang trong thôn, nhưng cố tình hộp sọ lại mất công mang về thành phố, còn cố ý giấu trong khu đầu lâu của lễ hội hóa trang, hung thủ xử lý rườm rà như vậy rốt cuộc có mục đích gì? Vì sao hung thủ lại biết trong thôn này có một ngôi nhà bỏ hoang? Đây là ngẫu nhiên, hay là một phần trong kế hoạch?"

"Hơn nữa theo chúng ta biết, đừng nói thôn này, ngay cả huyện này Quản Vĩnh Phúc và Trương Dĩnh đều không có liên quan." Phương Viên tiếp lời, sau đó cô bỗng nhớ tới một chi tiết, "Nguyên quán của Tưởng Nguyên Trung hình như ở huyện này! Lúc trước không phải chúng ta đã điều tra tư liệu cá nhân của hắn sao, ba mẹ hắn ly hôn, nên được ba mẹ Trương Dĩnh nhận nuôi, bởi vậy hộ khẩu mới chuyển tới nhà Trương Dĩnh, đây có phải điểm liên quan không?"

"Vấn đề này tạm thời đừng sốt ruột suy đoán, có nghi vấn như vậy, chờ trở về xác nhận sẽ biết, có lẽ Thang Lực đã dẫn người tới, đi, chúng ta qua giúp đỡ, manh mối có thể tìm được chắc chắn không chỉ có mấy miếng vải chưa bị thiêu sạch và tóc thôi đâu." Đới Húc nghe ngoài cửa sau có động tĩnh, liền cùng Phương Viên quay lại phòng bếp.

Đường Hoằng Nghiệp còn hỗ trợ công tác ở nghĩa trang, bên này là Thang Lực cùng đồng nghiệp kỹ thuật tới. Đới Húc nói sơ tình hình về chủ nhà cũ cùng những manh mối anh và Phương Viên phát hiện được, sau đó mọi người phân chia công việc, tiến hành khám nghiệm cả ngôi nhà.

Bởi vì đây là một ngôi nhà riêng biệt, không giống ở chung cư, cách bài trí có phần quanh cơ hơn một chút, còn có vài lối đi nhỏ. Nhóm kỹ thuật cẩn thận thu thập dấu chân và vân tay, phát hiện có hai dấu giày tương đối rõ ràng, từ phương diện lớn nhỏ mà phán đoán, hẳn là của hai thanh niên. Thời điểm phát hiện manh mối này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, chẳng lẽ hung thủ không chỉ có một người, mà là một nhóm gây án sao?

Trước khi tiến hành phân tích dấu chân, bọn họ tạm thời gác vấn đề này sang một bên, hai dấu chân tuy rằng đều là kích cỡ của nam, nhưng trong đó có một dấu dựa vào hình dạng và hoa văn, hẳn là giày da kiểu nam, mà dấu chân còn lại rất giống của giày thể thao, suy xét đến dây giày Đới Húc tìm được trong lò, không thể hoàn toàn bài trừ khả năng trong đó có dấu giày của người chết, nạn nhân sau khi tới đây mới bị giết hại.

Nếu là vậy, ngoại trừ dây giày chưa bị thiêu sạch hoàn toàn, vậy giày thể thao đi đâu? Giày thể thao đa phần đều làm từ sợi tổng hợp, không dễ đốt cháy. Có lẽ sau khi ném vào lò đốt cháy, phát hiện không thể thiêu hủy, hung thủ đã lấy ra, lựa chọn cách xử lý khác.


Q3.Chương 38: Dấu vết

Thang Lực lập tức dẫn người tìm kiếm xung quanh, xem có tìm được đôi giày hay không, những người khác ai về chỗ nấy, theo nhiệm vụ của mình tiếp tục khám nghiệm hiện trường.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là căn bếp, bọn họ tiến hành lấy mẫu trong nồi sắt, cũng tiến hành kiểm tra mặt đất, cuối cùng phát hiện, trên mặt đất trong bếp xác thật có vết máu, cho dù mặt đất dơ bẩn đen tuyền dựa vào mắt thường không thể trực tiếp nhìn thấy vết máu, nhưng đứng trước thuốc thử hóa học, vết máu dù bí ẩn thế nào cũng không thể che giấu. Sau khi dùng thuốc thử kiểm nghiệm, vết máu dưới đất không nhiều như bọn họ mong muốn, lượng máu rất ít, không đủ chứng minh nơi này từng xảy ra vụ án giết người.

Để tránh sơ sót, bọn họ lại khám nghiệm những căn phòng khác, bao gồm cả lối đi nhỏ, nhưng dù là trên mặt tường hay dưới đất đều không phát hiện vết máu nào khác, ngay cả khi trải qua rửa sạch và chà lau vẫn không tìm được vết máu, cho nên tạm thời chưa có kết luận, dù đây có phải hiện trường phanh thây đầu tiên bọn họ muốn tìm hay không, hoặc là sau khi hung thủ giết người, không vội vã phanh thây, mà chờ tới khi máu của nạn nhân đông lại, bảo đảm máu sẽ không chảy ra làm bẩn hiện trường, khi đó mới ra tay cưa đầu nạn nhân rồi nhóm lửa nấu chín.

Sở dĩ có phỏng đoán phía sau là vì dấu giày bọn họ phát hiện. Trong hai dấu giày nam tìm được, dấu chân của giày da tương đối bình thường, mà dấu chân giày thể thao có vẻ hỗn loạn, nhưng trên cơ bản vẫn có thể ác định đối phương tự làm chủ chính mình, không phải bị người ta kéo tới. Dấu giày đó vào bằng cử trước, đi qua các phòng trong nhà của bà lão, sau đó mới xuống bếp. Điều này phù hợp với phát hiện cửa khóa trái của Phương Viên. Ban đầu, hung thủ và người bị hại tới đây đi bằng cửa trước, nhưng sau khi vào nhà, cửa bị khóa lại, mục đích có lẽ là đề phòng có ai đó đột nhiên xông vào, hoặc vì phòng ngừa nạn nhân có ý đồ chạy trốn. Chỉ tiếc trên cửa không phát hiện dấu vân tay hữu hiệu. Từ điểm này có thể nhìn ra, hung thủ vô cùng cẩn thận, biết phải tránh để lại dấu vân tay. Còn về dấu chân, hoàn toàn không có ý đồ che giấu hay xóa sạch, đồng nghiệp kỹ thuật cũng không cho rằng hung thủ vì sơ ý, có lẽ do hắn không quá hiểu tầm quan trọng của dấu chân trong quá trình phá án nên mới không chú trọng.

Tổng hợp những chi tiết này, bước đầu kết luận, hung thủ hoặc là dụ nạn nhân tới căn nhà bỏ hoang này, hoặc là khi ấy nạn nhân đang bị khống chế, thần trí không rõ, không đủ năng lực phản kháng. Sau khi bị đưa tới đây, hung thủ dùng cách nào đó giết người mà không mất lượng máu quá lớn, đợi máu đông, hắn cắt đầu thi thể, ném đồ tùy thân của nạn nhân vào lò đốt cháy, vì giày thể thao không dễ bị thiêu hủy, nên bị hắn ném đi.

Có lẽ những mảnh vải còn sót lại trong lò với hung thủ mà nói được xem là khuyết điểm và sơ sẩy, nhưng đối với nhân viên phá án mà nói, đây là chi tiết vô cùng quan trọng, tuy manh mối rất nhỏ, nhưng nhiều manh mối gộp lại, cuối cùng có thể tạo nên chứng cứ hoàn chỉnh, vạch trần hành vi phạm tội của hung thủ, khiến kẻ ác phải chịu xử phạt trước pháp luật.

Khi công việc khám nghiệm hiện trường gần kết thúc, cán bộ ủy ban thôn cũng trở về. Anh ta thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu, vạt áo trước sau đều ướt đẫm mồ hôi, có lẽ vì chạy vội tới tìm Đới Húc. Đới Húc bảo anh ta bình tĩnh lại, từ từ nói, cán bộ khom người, hai tay ôm đầu gối, thở hổn hển nửa phúc mới ổn định lại.

"Không... Không có..." Anh ta vừa nói vừa xua tay, lắc đầu

"Không có cái gì? Trong thôn có ai mất tích sao?" Phương Viên vừa nghe, không khỏi sốt ruột. Trước đó bọn họ tốn nhiều sức lực điều tra vụ án này như vậy, nếu cuối cùng chứng minh thân phận người chết là thôn dân, điều đó có nghĩa tất cả nỗ lực trước đó đều là củi ba năm thiêu một giờ.

Cán bộ ủy ban thôn nghe cô hỏi như vậy, biết cô hiểu lầm ý mình, vội lắc đầu: "Không... Không phải, chị đừng gấp... Đừng nóng vội, để tội thở đã... Ý tôi là trong thôn chúng tôi không có ai mất tích hết, từng nhà chúng tôi đều hỏi thăm, đừng nói là người tuổi tác phù hợp, mọi nhà trong thôn chúng tôi không thiếu ai cả, thôn láng giềng cũng thế."

Đới Húc gật đầu, anh thấy Phương Viên lặng le thở phào, trong lòng hơi bất lực, anh biết Phương Viên lo lắng điều gì, nhưng khả năng này vẫn chưa thể loại trừ, có điều trước mắt anh không thể nói ra suy đoán của mình trước mặt cán bộ ủy ban thôn, cho nên chỉ nói cảm ơn, sau đó kêu cán bộ nói rõ tình hình chủ cũ của căn nhà này cùng các con của bà ấy.

Cán bộ ủy ban thôn kể, bà lão sống ở nơi này tên Hách Quế Chi, tổng cộng có hai trai hai gái, lần lượt tên Lương Nam Xuân, Lương Nam Hạ, Lương Nam Thu và Lương Nam Đông, trong đó hai con gái lần lượt tên Xuân và Hạ, con trai lớn Lương Nam Đông đã qua đời, chỉ còn con thứ Lương Nam Thu. Con cái của Hách Quế Chi sớm đã rời khỏi thôn, cán bộ cũng chỉ biết bọn họ có người ở thành phố, có người ở nơi khác, nghe bảo công việc cuộc sống đều rất khá, còn cụ thể thế nào thì anh ta không biết. Bởi vì tính cách khá cổ quái, nên Hách Quế Chi rất ít nói chuyện với người ngoài, đối với chuyện trong nhà bà ấy cũng không ai rõ, chỉ truyền miệng mà thôi, chưa hẳn đã chính xác.

Sau khi thông qua cán bộ thôn biết được tình hình cụ thể của chủ căn nhà này, nhóm Đới Húc tiếp tục xử lý hiện trường. Cán bộ đợi ở ngoài một lát, thấy bản thân không giúp được gì, dứt khoát rời đi, anh ta tuy rằng là cán bộ có chức vụ trong thôn, nhưng xét đến cùng chỉ là người thường, nghĩ đến cảnh căn nhà bỏ hoang không ai ở đột nhiên biến thành hiện trường của vụ án giết người, toàn thân liền rét run.

Cán bộ ủy ban thôn đi rồi, để đảm bảo sự chuẩn xác và toàn diện, Đới Húc lại cùng Phương Viên tới những hộ xung quanh hỏi thăm, vì căn nhà xây trên bãi đất trống giữa sườn núi, xung quanh không có ai cả, bọn họ chỉ có thể tìm tương đối vài gia đình hỏi thăm. Tình hình giống hệt ủy ban kể, Hách Quế Chi khi còn sống rất ngoan cố, không thích tiếp xúc với ai, cho nên mọi người đều không rõ tình hình trong nhà bà ấy, cũng không tò mò, ngoại trừ biết tên của bốn đứa con, những chuyện khác đều không hỏi thăm đến.

Sau khi khám nghiệm hiện trường xong, công việc của nhóm Đới Húc vẫn chưa kết thúc. Trước đó Thang Lực dẫn theo vài đồng nghiệp đi tìm giày thể thao bị thiêu hủy, chỉ là thôn không nhỏ, lại là vùng nông thôn, khắp nơi đều là đồng ruộng rừng cây, nơi có thể vứt bỏ hoặc vùi lấp một đôi giày thật sự quá nhiều. Xong việc bên này, nhóm Đới Húc cũng gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm, bọn họ đều cho rằng, một đôi giày bị ném vào bếp lò để thiêu hủy, không thể có khả năng hung thủ thay đổi chủ ý, quyết định mang đôi giày đi, cho nên khả năng bị che giấu và vứt bỏ là rất lớn.

Cả nhóm phân chia công việc, tìm kiếm hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng ở một khe suối nhỏ hẹp, Thang Lực tìm được một chiếc giày từng bị lửa đốt. Sau đó, bọn họ triển khai tìm xung quanh, không bao lâu, chiếc giày còn lại cũng bị tìm được.


Q3.Chương 39: Hỏi thăm

Mang theo thi thể nam không đầu cùng những chứng cứ tìm được, nhóm cảnh sát rời khỏi thôn nhỏ, trở về thành phố. Mặc dù hộp sọ tìm được trước đó đã bị nấu chín, lấy hết phần da thịt, nhưng có lẽ vì hung thủ muốn giữ hộp sọ nguyên vẹn, nên không lấy loại bỏ mô não bên trong. Trải qua quá trình nấu chín, mô não liệu có thể cung cấp thông tin DNA của người bị hại chính xác hay không, pháp y ở Cục Công An mỗi người có một quan điểm, có người cho rằng DNA rất nhạy cảm với nhiệt độ cao, nếu đã qua xử lý, rất có khả năng DNA đã bị đứt gãy, gây ra ảnh hưởng với kết quả kiểm nghiệm, cũng có người cho rằng từ tình hình xương sọ và mô não bên trong mà xem, hung thủ chỉ tiến hành nấu sơ qua, không đủ gây biến dạng DNA quá nhiều. Hai bên một phía thì đi lấy mẫu kiểm tra, phía còn lại vẫn luôn thảo luận vấn đề này, bây giờ tìm được thi thể nam không đầu, chuyện thứ nhất sau khi đưa thi thể về Cục Công An chính là tiến hành kiểm tra và phân tích tiết diện cổ, phán đoán xem phần đầu và phần thân có ăn khớp hay không, sau khi nhận định ăn khớp, bọn họ sẽ lấy mẫu DNA trên thi thể nam, đưa đi kiểm tra cùng đối chứng, đồng thời tiến hành kiểm tra thi thể, xem nạn nhân có vết thương trí mạng hay tin tức quan trọng nào không.

Những vật chứng khác được mang về cũng rất quan trọng. Vải vóc bị thiêu chỉ còn những mảnh nhỏ, dù là màu sắc hay hoa văn đều là loại phổ thông, cũng không đặc biệt, không đủ để đưa ra phán đoán gì, cho nên Đới Húc và Phương Viên liền đặt trọng điểm vào món đồ khác. Cúc áo bị lửa đốt biến thành màu đen, bên trên mơ hồ có thể nhìn thấy một chuỗi chữ cái, có lẽ là tên nhãn hiệu. Đới Húc và Phương Viên xem xét tỉ mỉ, từng bước sao chép, có điều vì cúc áo đã biến dạng, trong đó có vài thứ không thể nhìn rõ, ví dụ như chỗ này là chữ "n" hoặc "h", chỗ kia là "c" hay "g", chỗ này có phải chữ "o" hay không.

Sau khi lặp lại xác nhận, cuối cùng hai người đã thành công đoán được tên nhãn hiệu. Đới Húc không quá chú ý cách ăn mặc, đối với tên nhãn hiệu, đặc biệt là đồ theo trào lưu không quá hiểu biết, Phương Viên cũng không hơn gì anh. Khi cô còn học cao trung, tuy rằng việc làm ăn của ba ngày càng thuận lợi, gia cảnh cũng từ ấm no biến thành khá giả, nhưng thời gian đó học sinh đều mặc đồng phục thấp nhất, cô cũng không quá để tâm vào quần áo. Chờ lên đại học thì càng như thế. Ở trường cảnh sát mỗi ngày đều mặc đồng phục huấn luyện, không cho nhàn hạ, bắt đầu có suy nghĩ trang điểm làm đẹp như bao cô gái khác, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, sau khi ba mẹ ly dị mỗi người đều có gia đình riêng, cô liền trở thành nhân vật xấu hổ bị kẹp ở giữa, mỗi học kỳ đều vì học phí và tiền sinh hoạt mà khó mở lời với ba mẹ, vậy còn tư cách gì tìm hiểu các nhãn hiệu thời trang.

Hai người họ vốn định lên mạng tìm hiểu một chút, trùng hợp Chung Hàn trở về, nếu nói trong đội hình sự có ai tiên phong trong lĩnh vực thời trang, thì đó chắc chắn là Chung Hàn, cách ăn mặc của anh luôn thoải mái rộng rãi, nhưng đồng thời cũng không mất tính trào lưu, do vậy hỏi anh chắc chắn không sai.

Trên thực tế, Chung Hàn cũng không phụ lòng của họ, xem qua bản sao chép của Đới Húc, anh gật đầu, tỏ vẻ nhãn hiệu này mình biết, là một nhãn hiệu thời trang cao cấp của nước ngoài, mới nổi mấy năm nay, các cô gái hơn hai mươi tuổi đều rất thích, tuy rằng trong mắt Chung Hàn, thời trang của nhãn hiệu này bình thường, không đáng để mua, nhưng giá cả lại không hề rẻ chút nào, một chiếc quần jeans bình thường đã có giá từ 4000 - 8000 nhân dân tệ.

Mặc dù dựa theo mức giá thấp nhất để phỏng đoán, người có thể mua một chiếc quần jeans giá 4000 NDT, điều kiện trong nhà khẳng định rất khá. Tuy rằng điều kiện kinh tế của Quản Vĩnh Phúc phù hợp, nhưng với tầm mắt của hắn, liệu hắn có biết một nhãn hiệu không quá phổ biến trong nước không? Đối với Đới Húc và Phương Viên, trong lòng đều có vài dấu chấm hỏi.

Từ thôn trở về, Phương Viên cứ cảm thấy bản thân không khỏe, cô cũng không nói rõ bản thân thế nào, chỉ cảm thấy hơi thở của mình rất nóng, như muốn bỏng làn da quanh lỗ mũi, dù cô có lén há miệng hít thở thế nào, cảm giác đè nặng ở lồng ngực vẫn không hết, tim cũng đập hơi nhanh, trong lòng có chút hoang mang, trên trán một giọt mồ hôi cũng không có nhưng lại cảm thấy rất nóng.

Tuy nhiên công việc còn nhiều, cho dù cảm thấy không khỏe, Phương Viên cũng ngại nói ra, cứ yên lặng chịu đựng, còn phải thật cẩn thận, tránh để những người khác phát hiện trạng thái của cô không tốt. Cô vừa chính thức trở thành cảnh sát hình sự, thời gian làm việc còn chưa dài, trong lúc thực tập lại thể hiện xông pha, Phương Viên không muốn mọi người cảm thấy cô vì tranh thủ cơ hội việc làm tốt mà liều mạng, hiện giờ có công việc rồi, bản thân lại giống Lâm Phi Ca, suốt ngày mệt mỏi, chọn nhẹ sợ nặng, kêu khổ thấu trời.

Mã Khải rảnh rỗi chạy tới tìm, vừa lúc nhìn thấy họ đang xử lý vật chứng mang về, cậu chú ý tới hai đôi giày thể thao bỏ trong túi đặt trên bàn Đới Húc, lập tức đi qua. Mã Khải là fan cuồng bóng rỗ, tuy rằng bản thân chơi không giỏi, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới đam mê của cậu, đặc biệt là giày thể thao.

"Giày này tìm được ở đâu vậy? Sao lại bị đốt?" Anh cầm túi đựng vật chứng lên xem giày thể thao bên trong, tỏ vẻ đau lòng: "Đáng tiếc quá! Đồ tốt bị hư rồi!"

"Cậu biết hãng giày này à? Tốt lắm sao?" Phương Viên vốn không muốn nói chuyện với Mã Khải, thứ nhất vì bận, thứ hai là vì cô hiện giờ không khỏe, nói chuyện với Mã Khải thật sự quá tốn sức, nhưng Mã Khải có thái độ như vậy khi nhìn thấy đôi giày này, Phương Viên cũng bắt đầu tò mò, liền hỏi.

"Đương nhiên là hàng tốt! Đây là bản giới hạn đấy! Là loại kinh điển trong kinh điển! Kiểu dáng ban đầu đã lâu không sản xuất nữa, hiện giờ một đôi có thể giữ được mới dù ra giá một hai vạn cũng chưa chắc đã mua được! Đôi này chắc chắn là bản phát hành lại, nhưng dù thế cũng có giới hạn, giá một đôi ít nhất phải hơn 5000. Cậu xem, dây giày này hợp thật đấy! Đúng rồi, nghe nói các cậu mới phát hiện một thi thể nam không đầu đúng không? Giày này là của người chết à? Hóa ra chủ của hộp sọ tìm thấy ở Carnival là đại gia. Có tiến triển gì chưa?"

Phương Viên lắc đầu: "Bọn tới mới từ bên ngoài khám nghiệm hiện trường về, tạm thời chưa có kết luận nào mới."

"Mọi người còn tìm được gì?" Lòng hiếu kỳ của Mã Khải vẫn chưa được thỏa mãn, "Có phát hiện đồ vật chứng minh thân phận của người chết không? Đầu ở bên Carnival, cơ thể lại chạy đến thôn nhỏ, chắc không phải trùng hợp gặp hai vụ án, một mất đầu một mất xác đấy chứ?"

Phương Viên bắt đầu đầu bực bội, cô bỗng nhớ tới bài báo sáng nay, đặc biệt là dưới tấm ảnh bóng lưng của mình chú thích "theo nhân viên ẩn danh", hiện giờ bị Mã Khải hỏi liên tục khiến trong lòng cô vang lên hồi chuông báo động. Vì thế, Phương Viên vực lại tinh thần, nhíu mày hỏi: "Cậu không phụ trách điều tra vụ án này, hỏi thăm kỹ như thế làm gì?"

"Cậu nhìn cậu đi, mới đi làm mấy ngày đã học cách che che giấu giấu rồi hả?" Mã Khải không vui, "Lúc trước chúng ta đều thực tập ở đây, khi đó cái gì cũng nói với tớ, bây giờ sau khi tốt nghiệp tớ không được quay về thì không thể quan tâm chuyện chỗ các cậu một chút sao? Phương Viên, cậu có phải sống quá thực tế rồi không?"

"Cậu đã nói như vậy, tớ cũng hết cách, nhưng nếu cậu đã từng thực tập ở đây, không thể không biết quy định của công việc, cho dù cùng đội, nếu đã không tham dự vụ án những người khác điều tra, có một số việc không thể tiết lộ."

Mã Khải không ngờ thái độ của cô lại kiên quyết như vậy, không nhịn được mà tức giận, đứng dậy bỏ đi, đi được vài bước lại quay đầu, chỉ chỉ Phương Viên: "Phương Viên ơi Phương Viên, coi như tớ hiểu cậu rồi đấy!"


Q3.Chương 40: Tình huống bất ngờ

Đới Húc từ bên ngoài trở về, vừa lúc thấy Mã Khải bực bội bỏ đi, sắc mặt Phương Viên không tốt lắm, tưởng hai người cãi nhau vì việc gì, liền thử thăm dò một chút. Phương Viên bị Mã Khải quấy rối, tâm trạng cũng trở nên không ổn, cô thuật lại vấn đề giá cả của đôi giày mà Mã Khải nói, sau đó thẳng thắn kể chuyện này bị cậu ta hỏi thăm cùng thái độ của mình khiến Mã Khải thẹn quá hóa giận bỏ đi.

Đới Húc nghe xong, trong lòng đại khái cũng hiểu vì sao Phương Viên lại để ý như vậy. Anh cười trấn an: "Đừng quá căng thẳng, dù có nội gián hay không, trước mắt chúng ta đừng vì một bài báo không đầu không đuôi mà nội chiến, hơn nữa tôi cảm thấy dù có nội gián thì cũng không phải Mã Khải. Cả quá trình thực tập Mã Khải đều đi theo tôi, con người cậu ấy ít nhiều tôi cũng hiểu, cậu ấy thẳng tính, nghĩ gì nói đó, tuy rằng người như vậy bảo cậu ấy nói chuyện khách sáo là điều không dễ, nhưng làm nội gián thì chắc là không phải lựa chọn tốt."

Phương Viên cảm thấy Đới Húc nói thế cũng đúng, nhưng chuyện báo chí đưa tin gần đây thật sự khiến cô bị ảnh hưởng rất lớn, áp lực cũng tăng, cho nên dù hiện tại trách lầm Mã Khải, sau này tìm cơ hội giải thích là được, cô không muốn tại thời điểm quan trọng này vì một chút sơ sẩy mà để xảy ra sai lầm.

Xử lý xong hiện trường bên kia, Đới Húc và Phương Viên cũng không thể tạm dừng mọi việc, chỉ chờ kết quả kiểm nghiệm. Vì thế xong xuôi mọi việc ở văn phòng, bọn họ lại xuất phát. Trước khi đi Phương Viên uống một cốc nước lớn, hi vọng bổ sung nước, có thể đổ mồ hôi, nói không chừng sẽ dễ chịu một chút. Nhưng sau khi lên xe, cô ngược lại càng cảm thấy dạ dày khó chịu.

Phương Viên gian nang nuốt nước bọt, nhắm mắt lấy lại tinh thần. Với những công việc khác mà nói, bây giờ đã sắp tới giờ tan làm, nhưng với bọn họ, thời gian làm việc trong ngày vẫn còn rất dài, bọn họ cần tiếp tục tìm kiếm tung tích của Cung Quỳnh Phương, chỉ cần chưa có chứng cứ loại trừ khả năng Quản Vĩnh Phúc là người bị hại, bọn họ vẫn phải nghĩ mọi cách xác định Quản Vĩnh Phúc rốt cuộc còn sống hay đã chết.

Hai người lại chạy tới vài nơi hỏi thăm về Cung Quỳnh Phương, Phương Viên cảm giác bản thân ngày càng không ổn, trong dạ dày cô như sông cuộn biển gầm, đầu đau như muốn nổ tung, hơi thở cũng trở nên nặng nề, nhưng trán vẫn không đổ mồ hôi. Cô nhân lúc Đới Húc không chú ý, lén duỗi tay sờ trán, trán thật sự rất nóng.

Bởi vì tình trạng sức khỏe của cô ngày càng xấu, đã không giấu giếm được, rất nhanh Đới Húc đã phát hiện ra, quan tâm hỏi thăm: "Sao thế Phương Viên? Có phải không khỏe không? Đau dạ dày à?"

Anh nhớ trước khi đến hiện trường, trời nóng, một cái bánh mì Phương Viên cũng không ăn hết, cho nên phản ứng đầu tiên là lo cô vì ăn uống không điều độ nên đau dạ dày.

Phương Viên muốn lắc đầu, nhưng cô quá chóng mặt, đành phải đổi thành xua tay. Cô cố gắng vực dậy tình thần, nhưng nói chuyện vẫn không có sức: "Dạ dày không đau, có lẽ là do trời nóng, có chút không thoải mái."

Đới Húc nghe vậy, quay đầu nhìn sắc mặt cô, nhíu mày, mặc kệ có ổn hay không, một tay anh đỡ tay lái, một tay khác vói sang sờ trán Phương Viên, sau đó quyết đoán cho xe dừng ven đường, điều chỉnh điều hòa trong xe cao lên một chút, nói: "Em ngồi trong xe chờ tôi một chút, tôi đi mua nước cho em, chắc em cảm nắng rồi."

Nói xong, anh vội vàng xuống xe, chạy tới cửa hàng tiện lời gần đó.

Phương Viên vốn định khách khí với anh mấy câu, nhưng cả người thật sự quá khó chịu, miệng mở không nổi, đành phải dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.

Đới Húc hành động nhanh chóng, nhưng cửa hàng tiện lợi lại quá đông khách, anh chạy nhanh đi lấy đồ uống ướp lạnh, vài cây kem, còn cả khăn lông, đứng chờ trong hàng tính tiền, lòng không nhịn được mà sốt ruột, vì thế anh thử thương lượng với người phía trước, anh có người bị cảm cần chăm sóc, hi vọng có thể ưu tiên trả tiền, nhưng bị từ chối. Đới Húc hết cách, đành phải chờ đợi, tính tiền xong, bằng tốc độ nhanh nhất anh lao ra khỏi siêu thị, chạy tới nơi đỗ xe, kết quả mới chạy được nửa đường, anh thấy Phương Viên khom người, đứng bên lùm cây nôn ra.

Đới Húc chạy tới đỡ cô, cảm giác cả người Phương Viên đều nóng rực. Anh không nói lời nào, đưa cô ra ngồi ghế sau, bảo cô uống chút nước rồi nằm xuống, lúc này lấy khăn lông mua được dùng làm túi chườm đá đặt lên trán Phương Viên, sau đó lại lấy dầu cù là, giúp cô bôi lên trán. Phương Viên đã khó chịu đến mức hai mắt trống rỗng, đương nhiên không có sức lực dư thừa khách sáo với Đới Húc, chờ Đới Húc dàn xếp cho cô xong, liền lái xe đi tiếp. Phương Viên cảm thấy anh cố tình đi chậm hơn, cô nằm ở phía sau không hề có cảm giác xóc nảy, hơn nữa uống chút nước, bôi dầu cù là, trên trán còn có chiếc khăn lạnh, tất cả cũng khiến Phương Viên thoải mái một chút. Dần dần, cô thiếp đi, một giấc vô cùng sâu, thật giống như rơi vào bóng đen vô tận.

Chờ đến khi tỉnh lại, Phương Viên phát hiện bản thân đang nằm trên giường trong bệnh viện, bên ngoài đã là đêm đen. Cô mờ mịt nhìn trần nhà, không biết tại sao bản thân lại ở bệnh viện. Qua hai ba giây, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nâng tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn tám giờ tối, không ngờ bản thân đã ngủ bốn tiếng. Cô giật giật cánh tay còn lại, lúc này mới phát hiện còn đang truyền dịch.

Đới Húc đi đâu rồi? Phương Viên nhìn phòng bệnh an tĩnh không có ai, cô nhớ trước đó mình ở trên xe, Đới Húc lái xe, bây giờ bản thân nằm ở bệnh viện, chắc chắn là anh đưa cô tới, vậy anh đâu? Bọn họ vẫn còn công việc chưa làm xong!

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, có người từ bên ngoài rón rén đi vào. Phương Viên tưởng Đới Húc quay lại, vội quay đầu nhìn, kết quả người vào lại khiến cô phải chấn động.

"Sao lại là cậu? Sao cậu ở đây?"

Người vào cười hì hì, đi tới duỗi tay vỗ nhẹ trán cô, giả vờ tức giận: "Sao hả? Nhìn thấy tớ, không phải Đới Húc kia, rất thất vọng à? Cậu đó, đúng là không khiến người ta bớt lo được! Cậu xem, mới xa tớ không bao lâu, đã lăn lộn tới mức vào bệnh viện, nếu không phải thấy cậu đang bệnh dở ương ương, tớ thật muốn xách cậu lên dạy dỗ một trận!"

Phương Viên vẫn không dám tin, chớp mắt, nhìn bạn thân Hạ Ninh căn bản không có khả năng xuất hiện ở nơi này, không biết cô ấy vì sao lại đột nhiên từ thành phố C chạy tới thành phố A, làm sao biết cô đang bị bệnh mà tới chứ?

"Được rồi, biết trong bụng cậu rất nhiều dấu chấm hỏi, nhưng trước mắt cậu đừng nói chuyện, tiết kiệm chút sức lực đi, tớ có thể đoán được cậu muốn hỏi gì, tớ sẽ nói hết cho cậu, cậu cứ nghe là được." Hạ Ninh ngồi bên cạnh giường bệnh, "Đới Húc kia của cậu đưa cậu tới bệnh viện, tớ cũng được anh ấy từ nhà ga đón tới, anh ấy nhận điện thoại, nói có việc gặp, đã đi trước. Bác sĩ nói cậu bị cảm nắng, đường huyết còn thấp, cho nên sau khi truyền dịch cần ở lại quan sát một đêm, nếu tình hình đã ổn, ngày mai có thể về nhà, nhưng mấy ngày tới tốt nhất nên nghỉ ngơi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com