ZingTruyen.Info

Truy kích hung án - Mạc Y Lai

Q2.Chương 31 - 35

ndmot99

Q2.Chương 31: Lăn lộn

Không còn nghi ngờ, người này chính là Lư Khai Tế bọn họ muốn tìm.

"Chào cậu." Đới Húc chào hỏi hắn, từ trong túi lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận, "A, chúng tôi quấy rầy cậu đang ăn cơm sao? Có chút việc, liên quan tới Trương Ức Dao, muốn tìm hiểu tình hình với cậu, hiện tại tiện không?"

Nghe tới cái tên Trương Ức Dao, Lư Khai Tế ngây ra, ánh mắt theo bản năng nhìn giấy tờ của Đới Húc, tuy rằng Đới Húc trông có vẻ tùy tiện trong tay, nhưng trên thực tế là mở ra, liếc mắt một cái liền thấy thông tin bên trên, cho nên sau khi lấy lại tinh thần, Lư Khai Tế vội gật đầu, dùng mu bàn tay quẹt qua miệng, nói: "Được, anh chờ một chút, tôi đi trả đôi đũa này đã."

Dứt lời, hắn liền xoay người vào trong, Mã Khải không yên tâm duỗi đầu từ cửa sổ bên cạnh nhìn xem, Đới Húc trước sau vẫn bình tĩnh, nói cảm ơn với người dẫn đường cho họ. Đối phương cũng biết bản thân không tiện ở lại nghe, vì thế một mình đi trước. Lư Khai Tế rất nhanh lần nữa đi ra, lúc này đã mặc áo khoác vào, đồ ăn khi nãy còn chưa nuốt xuống cũng được xử lý sạch sẽ, sau khi bước ra, câu đầu tiên hắn hỏi Đới Húc là: "Trương Ức Dao sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Chúng ta ra ngoài nói được không?" Đới Húc nghiêng đầu nhìn ra cửa, "Ở đây nói chuyện, trong phòng có lẽ sẽ nghe thấy, chúng tôi thì không sao cả, chỉ không biết cậu có để ý không."

"Vậy chúng ta ra ngoài nói đi." Lư Khai Tế không chút do dự, lập tức nhấc chân ra ngoài.

Phương Viên nhân cơ hội này quan sát người thanh niên trước mặt, Lư Khai Tế dáng người tầm trung, thoạt nhìn rắn chắc, mặt mày chỉ có thể nói là bình thường, cùng Trương Ức Dao xinh đẹp làn da trắng nõn hoàn toàn đối lập, có lẽ do tính chất công việc, hắn ăn mặc vô cùng đơn giản, chỉ có một áo khoác da cũ, một quần jeans viền thô, đôi giày thể thao đã xám xịt, mặt mũi có chút lắm lem, hơn nữa có lẽ vì thường xuyên dãi nắng dầm mưa, thoạt nhìn trưởng thành hơn tuổi thật.

Ra khỏi cửa, đứng dưới gốc cây ven đường đối diện, Lư Khai Tế có vẻ bất an. Trước khi Đới Húc giải thích tình hình, hắn đã nói: "Tôi đang giúp người dân xem trâu trong nhà bị bệnh, đang đến giờ cơm, người ta một hai muốn giữ tôi ở lại, tôi không từ chối được. Sao anh chị biết tôi ở đây? Xa như vậy còn cố ý tới tìm sao?"

"Vẫn ổn, kỳ thật cũng không khó tìm, các mối quan hệ của cậu khá tốt, có thể nhìn ra, ở đây cậu rất nổi tiếng, vừa nghe tới tên liền có ngươi hỗ trợ tìm cậu." Đới Húc không phủ nhận bản thân đặc biệt tới đây vì Lư Khai Tế, có điều thái độ vô cùng hiền hòa, không hề nghiêm khắc.

Nhưng vì như thế, Lư Khai Tế càng căng thẳng, hai tay đút trong quần, chân cọ vào bụi cỏ ven đường, hai mắt nhìn chằm chằm mũi chân, không hề ngẩng đầu. Trầm mặc một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng chủ động hỏi: "Trương Ức Dao... Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?"

"Trương Ức Dao chết rồi." Đới Húc trong vấn đề này phá lệ lời ít ý nhiều.

Lư Khai Tế đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mơ hồ nhìn Đới Húc, sửng sốt một hồi mới lấy lại tinh thần, thở dài, lắc đầu, trên mặt lộ nụ cười khổ: "Thành thật mà nói ngày tháng như vậy một chút thú vị, cứ lăn lộn mãi, cuối cùng cô ấy vẫn bị cuốn vào. Anh trai, hút thuốc không?"

Đới Húc lắc đầu, Lư Khai Tế từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc lá loại thường, lại đưa cho Mã Khải, Mã Khải xua tay, ý bảo mình cũng không hút. Hắn không kiêng kị, lấy một điếu ra bỏ vào miệng, lại lấy hột quẹt đốt lửa, nhưng vì hai tay run lên bần bật, ngọn lửa không ngừng nhấp nháy, rất lâu mới châm nổi điếu thuốc.

"Hai người trước kia từng ở bên nhau đúng không? Hiện tại Trương Ức Dao xảy ra chuyện, tình hình của cô ấy ở thành phố A người nhà không rõ cho lắm, vì thế chúng tôi cảm thấy cậu có lẽ là người hiểu cuộc sống sinh hoạt của cô ấy nhất." Đới Húc nhìn hắn run rẩy đốt điếu thuốc, chậm rãi giải thích.

Lư Khai Tế ra sức gật đầu, giật mạnh điếu thuốc ra, giống như điếu thuốc có thù với hắn: "Đúng vậy, tôi và Trương Ức Dao từng ở bên nhau, nhưng nếu anh chị hỏi chuyện của cô ấy, tôi chỉ có thể kể trong khoảng thời gian từ cao trung đến đại học đầu năm hai, sau tốt nghiệp, cô ấy đề nghị chia tay, từ đó chúng tôi không còn liên lạc, tôi chỉ sợ không giúp được gì cho anh chị."

"Không sao, cậu biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu." Đới Húc không quá xoi mói cách dùng từ của Lư Khai Tế, tiếp tục, "Nghe nói hai người trước kia tình cảm rất tốt?"

"Tình cảm tôi dành cho Trương Ức Dao khá tốt, nhưng Trương Ức Dao đối với tôi... Trước kia tôi cho rằng cũng tốt, nhưng về sau lại không phải." Lư Khai Tễ miễn cưỡng cười khổ, "Hai chúng tôi là bạn học thời cao trung, khi đó tôi đã thích cô ấy, không ngừng theo đuổi cô ấy, cô ấy xinh đẹp, người thích cũng nhiều, thậm chí còn giỏi hơn tôi, cho nên cô ấy từ chối, nhưng vì không quá quyết liệt, nên tôi cảm thấy bản thân còn hi vọng, vì vậy quyết không từ bỏ. Năm đầu tiên cô ấy thi đại học không tốt, phải học lại, những bạn học của chúng tôi lúc trước có ý với cô ấy đều lên đại học, cuối cùng người theo đuổi cô ấy chỉ còn lại mình tôi, tôi cũng không biết có phải nguyên nhân này không, dù sao sau đó Trương Ức Dao vừa khéo thi đậu vào đại học thành phố A, cho nên chúng tôi cũng tính là ở bên nhau. Thời gian đó, tôi rất chăm sóc cô ấy, tôi cũng coi đó là thói quen, nên không cảm thấy khó chịu, nhưng sau cô ấy lại nói chia tay, tôi cũng muốn nói rõ với cô ấy, thổ lộ tình cảm lại, không chia tay, nhưng cô ấy không muốn, tôi cũng không thể ép buộc, cho nên chia tay."

"Lý do chia tay là gì? Trương Ức Dao có người khác?" Đới Húc cố ý suy đoán theo hướng nhạy cảm nhất.

Lư Khai Tế giật mình, lắc đầu: "Không biết, sau khi chia tay tôi không đi hỏi thăm nhiều như thế, có một số việc không nên biết quá rõ ràng, biết rồi, lòng càng khó chịu, dù sao cũng là tôi cố mở một mắt nhắm một mắt tiếp tục mối quan hệ này, nhưng cô ấy không muốn, vậy thì chia tay. Lúc đó lý do của cô ấy là chê tôi sau khi tốt nghiệp không tìm được chỗ làm tốt, vốn cô ấy cho rằng chuyên ngành này của tôi có thể kiếm rất nhiều tiền, hiện tại không phải đang có trào lưu nuôi thú cưng sao, cho nên cô ấy đánh giá tôi rất cao, kết quả lại phát hiện cái tôi học không phải xem bệnh cho chó mèo, mà là gia súc, nếu muốn làm việc thì phải xuống nông thôn, còn chưa chắc kiếm được nhiều tiền, cô ấy không vui, vì việc này mà bới lông tìm vết cãi nhau với tôi, kêu tôi đổi nghề, tìm công việc vừa có thể kiếm nhiều tiền vừa có mặt mũi, nói thẳng ra là không để cô ấy cảm thấy mất mặt, nhưng tôi học ngành này, sở trường đặc biệt nhất cô ấy không cho tôi làm, tôi thật không thể đạt được tiêu chuẩn của cô ấy, hai chúng tôi vì việc này mà có mâu thuẫn suốt, sau ai cũng mệt mỏi, cô ấy đề nghị chia tay. Lúc đó tiền tôi kiếm được còn chưa thể lo cho bản thân, nào còn mặt mũi đi năn nỉ cô ấy, cho nên chúng tôi cứ thế mà chia tay."

"Vậy mới nói con người Trương Ức Dao này ham mê danh lợi?" Đới Húc cố ý biến cách nói của hắn trở nên nghiêm trọng, đào sâu vào mà phân tích.

Lư Khai Tế vội vàng xua tay, động tác quá vội, tàn thuốc còn nóng không cẩn thận dính vào mu bàn tay, nóng tới hắn lập tức quăng đi: "Không có, tôi không nói cô ấy ham mê danh lợi, chỉ là sống thực tế hơn khi trước một chút. Tôi biết cô ấy lúc chúng tôi còn nhỏ, học sinh cao trung mà thôi, mười sáu mười bảy tuổi, khi đó nào biết tiền tài vật chất là gì, cô ấy lúc đó nhiều nhất là biết mình xinh đẹp, thông minh, nên lợi dụng ưu điểm này thu hút người khác, bản chất vẫn là đơn thuần, nhưng sau đó vào đại học, không gặp được bạn tốt khiến cô ấy ngày càng sống thực tế, bên cạnh mở miệng ngậm miệng không phải nhắc tới hàng hiệu thì là tiền, thời gian lâu rồi cô ấy cũng bị dạy hư, cho nên cô ấy quan trọng vật chất hơn khi trước, có điều tôi không có tư cách nói cô ấy đúng hay sao, tôi hiện tại đã bước vào xã hội, cũng biết chỉ dựa vào tình yêu và mấy lời hứa hẹn kia thì không thể nào ăn no bụng, vì vậy so với lúc vừa chia tay, tôi hiện tại có thể hiểu Trương Ức Dao, tính cách đó của cô ấy không phải gọi là ham mê danh lợi, có lẽ chỉ là có yêu cầu về cuộc sống cao hơn tôi mà thôi."

"Cậu nói cô ấy gặp người không tốt, dạy hư cô ấy là ý gì? Trương Ức Dao có bạn bè ngoài luồng sao?" Phương Viên nghe Lư Khai Tế nói, cảm thấy Trương Ức Dao hình như đã kết bạn sai, trước đó bọn họ ở trường không tìm hiểu được nữ sinh có quan hệ mật thiết với cô ấy, hiện tại nghe hắn nói như vậy, cô lập tức đặt hi vọng lên người hắn.

"Tôi cũng không biết nói sao cho tốt." Lư Khai Tế khó xử gãi đầu, "Tôi không muốn sau khi chia tay lại đi nói xấu bạn bè của bạn gái cũ."


Q2.Chương 32: EQ cao

"Nếu nói như vậy, tôi cảm thấy tình cảm trước đó giữa anh và Trương Ức Dao cũng chỉ có thế thôi." Lư Khai Tế nói xong, Đới Húc không lập tức lên tiếng, trong đầu Phương Viên bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, điều Lư Khai Tế băn khoăn lúc này, rất nhiều người đều có, muốn họ gạt bỏ tâm trạng này có rất nhiều cách dẫn đường, trong đó có kế khích tướng, tính cách Lư Khai Tế thế nào, Phương Viên vẫn chưa thể nói chuẩn xác, nhưng so với từng bước làm công tác tư tưởng, kế khích tướng có lẽ sẽ cho hiệu quả nhanh hơn, đồng thời có thể tiết kiệm thời gian. Điều này với một cô gái còn trẻ tuổi như cô tương đối có ưu thế, bản thân khích tướng đối phương, cho dù hắn không vui, chính mình kịp thời xin lỗi, hắn cũng sẽ không biết xấu hổ mà đi so đo, hơn nữa Đới Húc luôn giữ thái độ ôn hòa, cho dù Lư Khai Tế thẹn quá hóa giận, có anh ở cạnh trấn an, kế khích tướng sẽ càng thuận lợi. Nghĩ như thế, cô chủ động nói.

"Cô có ý gì?" Quả nhiên nghe Phương Viên nói, Lư Khai Tế liền cảm thấy không vui, mày nhíu chặt lại, có lẽ vì Đới Húc và Mã Khải đều ở đây, cho nên hắn cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, nếu không lời nói đã nặng nề hơn nhiều.

Phương Viên không hề bị hắn dọa sợ, ngược lại còn đứng thẳng người, đáp trả: "Có ý gì tự anh rõ, hà tất phải hỏi lại? Chúng tôi đã nói anh biết Trương Ức Dao xảy ra chuyện, cô ấy chết rồi, nếu anh đối với cô ấy thật sự tình thâm ý trọng, đó là một mạng người, hơn nữa còn từng là người mình yêu, anh ở thời điểm mấu chốt này còn bận tâm vấn đề nói xấu sau lưng bạn bè của bạn gái cũ sao? Rốt cuộc là anh cảm thấy mạng của Trương Ức Dao không nên gây thêm phiền phức cho mình, hay là nói khi biết Trương Ức Dao đã chết, anh cảm thấy kết cục của cô ấy là tự làm tự chịu, chết không hết tội, cho nên có bắt được hung thủ hay không, với anh mà nói đều không sao cả?"

"Cô đừng nói hươu nói vượn! Cô quen tôi sao! Cô biết tôi là người thế nào sao! Dựa vào cái gì cô có thể nói tôi như thế!" Lư Khai Tế lập tức phản bác, "Nếu không yêu Trương Ức Dao, tôi cần gì vì cô ấy chịu khổ chịu mệt nhiều như vậy! Nếu không yêu Trương Ức Dao, tôi cần gì phải nhường nhịn cô ấy! Tôi trơ mắt nhìn Trương Ức Dao vốn là một cô gái đơn thuần bị người bên cạnh gọi là sư tỷ sư muội dạy hư, dù nói với cô ấy đừng tiếp xúc với loại người này, nhưng tôi vẫn không ngăn cản được. Cô ấy không vui, chê tôi mắng bạn cô ấy, còn thuận tiện trách tôi không có tiền đồ không có năng lực. Tất cả tôi đều nhịn, trước nay không hề chấp nhặt với cô ấy, nếu không yêu, tôi có thể vì cô ấy làm những việc này sao! Làm sao cô biết lúc nghe nói Trương Ức Dao xảy ra chuyện tôi không khổ sở? Tôi là đàn ông, chẳng lẽ tôi phải ngồi bệt xuống khóc lóc cho cô xem sao?"

"Tôi hiểu, nước mắt của đàn ông sao có thể dễ dàng rơi!" Đới Húc vỗ vai Lư Khai Tế, nhìn như đang an ủi hắn, lại trong lúc lơ đãng điều chỉnh vị trí của mình, nửa người đã đứng giữa Lư Khai Tế và Phương Viên, tránh cho hắn vì nhất thời kích động mà có hành vi mất không chế, "Sư tỷ sư muội của Trương Ức Dao mà cậu nhắc tới là bạn cùng phòng của cô ấy, hay bạn trong lớp? Dạy hư cô ấy chỗ nào? Rủ đi quán bar sao?"

"Đó cũng không tính là chuyện lớn, theo tôi được biết, bọn họ xác thật dẫn Trương Ức Dao tới những nơi đó chơi, con người tôi có lẽ hơi cổ hủ, tóm lại tôi không thích bạn gái mình chạy tới những nơi như thế, một nhóm nữ sinh tới đó, không bị người ta nhớ thương mới lạ." Lư Khai Tế đã bình tĩnh lại một chút, bụng đầy uất ức mà nói, "Nhưng tôi cản không được, kêu cô ấy dẫn tôi theo, cô ấy lại không muốn, mà bản thân tôi cũng không muốn lãng phí tiền vào chỗ đó, bên ngoài một lon chỉ có hai ba đồng, bên trong bán gấp mười lần, vào đó không phải quăng tiền như rác sao? Đi quán bar xong xảy ra chuyện gì, tôi cũng mở một mắt nhắm một mắt, làm bộ không biết, không hỏi tới miễn cho bản thân tức giận. Tôi nói bọn họ dạy hư Trương Ức Dao không phải những việc này, là quan niệm sống của họ có vấn đề, vốn dĩ Trương Ức Dao ở cạnh tôi không oán hận gì, nhưng chơi với họ, cả ngày đều muốn tìm bạn trai là đại gia, thích được tặng tiền, tặng bó hoa 999 đóa gì đó, thời gian dài, cô ấy bắt đầu cảm thấy tôi không có tiền đồ và năng lực. Có một lần sinh nhật của cô ấy, tôi đã đặt sẵn cái bánh kem, dùng các ảnh chụp giữa chúng tôi làm đoạn phim, còn cố ý bàn bạc với bên trường họ, định giờ tự học sẽ chiếu cho cô ấy bất ngờ, kết quả, mọi người đều cảm động, mà cô ấy lúc đó cũng không nói gì, giống như rất hạnh phúc, nhưng tôi nhìn ra cô ấy chỉ là tỏ vẻ cho mọi người xem, tới lúc chỉ còn hai chúng tôi, cô ấy liền lật mặt, nói tôi phí thời gian vào những việc vô ích, còn không bằng ra ngoài làm thêm, kiếm tiền mua cho cô ấy túi xách, ít nhất lúc cô ấy ra ngoài cũng có mặt mũi."

"Nếu đã đến mức này... Không còn là nhân tình nữa! Không phải tấm lòng quan trọng hơn sao?" Đới Húc tỏ vẻ khó hiểu, thái độ hoàn toàn đứng theo lập trường của Lư Khai Tế.

Việc này làm Lư Khai Tế rất hưởng thụ, cho nên mặc dù hắn vẫn thở hổn hển, nhưng phẫn nộ đã dần chuyển thành uất ức và bất bình: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, tuy rằng thích vật chất không sai, người cũng phải cần cơm, việc này tôi hiểu, nhưng mấy thứ đó nào có tiêu chuẩn gì chứ, nếu đã không thỏa mãn, cho dù cho cả núi vàng núi bạc đối phương cũng đòi núi kim cương không phải sao? Tôi không phải không nỗ lực, tôi yêu cô ấy, nếu vừa đi học vừa dành thời gian đi làm thêm, việc gì kiếm được nhiều tiền tôi đều làm. Ba năm đi học đó, vì Trương Ức Dao, tôi việc gì cũng làm, tôi ở trên đường phát tờ rơi, đi giao cơm cho người ta, tôi còn đến tiệm thú cưng tắm rửa cho chúng. Có một lần bị con chó lớn cắn, chủ của nó bồi thường hai ngàn nhân dân tệ, kêu tôi đi tiêm vắc-xin với mua ít đồ bổ, tôi chỉ tiêm vắc-xin, hơn một ngàn dư đó tôi lấy đi mua vòng cổ cho Trương Ức Dao. Nói thật, tôi cố hết sức rồi, nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy nói với tôi cô ấy có một sư tỷ quan hệ khá tốt, vô cùng xinh đẹp, từ khi vào đại học cùng lúc quen mấy bạn trai, ai cũng đối tốt với chị ấy, chị ấy lúc nào cũng được ăn ngon mặc đẹp, hơn nữa vì thông minh, các chàng trai kia không hề biết được sự thật, cô ấy cảm thấy sư tỷ này rất có thủ đoạn. Tôi nói người chơi trò tình cảm này sớm muộn gì cũng bị té ngã, kết quả cô ấy nói với tôi, chị gái kia sau khi tốt nghiệp đã gả cho ông chồng rất có tiền, ngày tháng rất hạnh phúc, cô ấy còn vì việc này mà cãi nhau một trận?"

"Cô ấy hâm mộ người khác được gả cho đàn ông có tiền, hay hâm mộ thủ đoạn cùng một lúc quen nhiều người?" Mã Khải nhịn không được mà hỏi. Là một nam thanh niên độc thân, nghe Lư Khai nói, đối với Trương Ức Dao cậu rất phản cảm.

Lư Khai Tế lắc đầu: "Không phải hâm mộ hai việc đó, chúng tôi cãi nhau vì tôi cảm thấy sư tỷ này của cô ấy có vấn đề về nhân phẩm, rõ ràng coi tình cảm của mình là vật mua bán, treo giá, ai ra giá cao thì được. Trương Ức Dao cảm thấy chị ta EQ cao, thông minh, đối với cuộc sống của mình có kế hoạch, trách nhiệm. Lần cãi nhau đó cách lúc chúng tôi chia tay không đến nửa năm, bây giờ nghĩ lại, kỳ thật tình cảm giữa chúng tôi bắt đầu từ lúc ấy đã không thể cứu vãn, nhưng tôi khi đó vẫn không từ bỏ ý định, không muốn đối diện với hiện thực, cho nên mù quáng, luôn cho rằng Trương Ức Dao là Trương Ức Dao trước kia tôi quen, không ngờ lên đại học, tiếp xúc với mấy người đó, trái tim cô ấy liền thay đổi, tôi căn bản không giữ được cô ấy."

"Lư Khai Tế, tôi cảm thấy kỳ thật cậu cũng là người thông minh, rõ ràng, cậu là bạn trai cũ của Trương Ức Dao, hiện tại Trương Ức Dao xảy ra chuyện, thân phận này tương đối mẫn cảm, nếu Trương Ức Dao ngoại trừ cậu còn qua lại với người khác, cho dù là suy đoán hay sự thật, cũng mong cậu cung cấp manh mối cho chúng tôi, đối với cậu, đối với công việc của chúng tôi, cả hai đều có lợi." Đới Húc khuyên bảo.

Lư Khai Tế lập tức đỏ mặt, Mã Khải và Phương Viên nhìn hắn, đều không khỏi kinh ngạc, không biết vì sao thời điểm bị hỏi vấn đề này, phản ứng đầu tiên của hắn thế mà là túng quẫn.


Q2.Chương 33: Nguồn kinh tế

"Không sao, có gì cậu cứ nói thẳng, với tình hình trước mặt, tôi kiến nghị cậu nói điều mình muốn nói trước, sau đó mới suy xét tới vấn đề nhắc nhở." Thấy hắn không nói lời nào, Đới húc nhắc nhở.

Lư Khai Tế ngậm điếu thuốc trong miệng, tay bóp chặt đầu lọc, có lẽ vì hút quá mạnh, hắn bị sắc tới ho khan, mặt đỏ bừng. Có người dân đi ngang nhận ra Lư Khai Tế, hỏi hắn có muốn vào nhà uống nước không, hắn cuống quít cảm ơn, từ chối rồi đuổi người ta đi, dù sao hiện tại nguyên nhân hắn nói chuyện với nhóm người Đới Húc, mặc kệ xuất phát từ góc độ nào, vẫn là đừng để người ngoài nghe thấy mới tốt.

Chờ mấy thôn dân nhiệt tình kia đi xa, Lư Khai Tễ mới hòa hoãn một chút, lúc này mới trả lời: "Đúng vậy, anh nói rất đúng, hiện tại mặt mũi có gì quan trọng chứ, chỉ là tôi thật sự không biết nói gì. Không sợ anh chị chê cười tôi rùa đen rút đầu, tuy rằng trước khi chia tay, trong lòng ít nhiều đã có dự cảm, nhưng tôi không dám đi xác minh, sợ một khi xác minh, là sự thật, vậy mặt mũi chắc chắn không còn, hơn nữa một khi tờ giấy này bị đâm thủng, vậy mọi người chỉ có thể xé rách mặt hoặc bất chấp tất cả, tôi vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý với việc này, cho nên cứ coi như không phát hiện gì cả, cũng không hỏi tới, cô ấy nói gì tôi nghe đó, mở một mắt nhắm một mắt. Anh hỏi tôi cô ấy có quan hệ đặc biệt với ai, cao thấp mập ốm, họ Trương hay Vương, tôi đều không thể trả lời, đó chỉ là cảm giác mà thôi. Chúng tôi tuy rằng ở bên nhau chỉ hai năm, nhưng tôi quen cô ấy không phải một ngày hai ngày, hơn nữa đã hơn hai mươi tuổi, cũng không phải mới sinh ra, cái nhìn ít nhất cũng phải có. Một cô gái, còn là cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, đương nhiên sẽ có nhiều người theo đuổi. Gia đình vốn không giàu, sau bỗng nhiên ăn xài phung phí, nguyên nhân còn có thể là gì, có lẽ là có người theo đuổi cô ấy, mua hàng hiệu cho cô ấy, cô ấy không từ chối. Trước khi chia tay tôi không dám hỏi rõ cũng vì sợ tổn thương tới lòng tự trọng."

"Nghe nói Trương Ức Dao vì kiếm tiền mà làm thêm ở bên ngoài?" Đới Húc hỏi.

Lư Khai Tế cười cười, cũng không biết rốt cuộc là bất đắc dĩ hay trào phúng nhiều hơn: "Cô ấy ra ngoài làm thêm? Gia sư sao? Chuyện này cô ấy đúng là nhớ kỹ, còn nhờ tôi giúp cô ấy tìm công việc! Dưới chung cư có bảng quảng cáo, nhưng trước sau đều không có ai tìm tới cô ấy, cho nên cô ấy căn bản không hề đi làm, chỉ là ý tưởng ban đầu mà thôi. Sinh viên sư phạm bây giờ rất nhiều, cô ấy có thể phụ đạo người ta cái gì? Nếu cô ấy chịu ra ngoài đi làm kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống, nói không chừng tôi cũng không vất vả như vậy."

"Không phải nói cô ấy ra ngoài phát tờ rơi sao?" Phương Viên hi vọng từ Lư Khai Tế xác minh lời cha mẹ Trương Ức Dao nói cô ấy ra ngoài làm thêm rốt cuộc có bao nhiêu phần là sự thật.

Lư Khai Tế chỉ vào cái mũi của mình: "Phát tờ rơi là tôi, không phải cô ấy, cô ấy ngại mùa đông trời lạnh, ngại mùa hè phơi nắng, còn ngại ra ngoài phát tờ rơi một ngày kiếm không được nhiều tiền, cho nên căn bản không muốn đi, trước đó có từng cùng tôi ra ngoài một lần, cô ấy vốn cho rằng công việc đó dễ kiếm tiền, kết quả mới đứng một lúc liền nản, đứng bên ngoài đen da hư lớp trang điểm, thế là vứt tôi một mình ở đó mà về trường, đến tối tôi đi tìm cô ấy, cô ấy lại nhắn tin kêu tôi tới trung tâm thành phố mua đồ ăn cho cô ấy. Công việc phát tờ rơi... Cũng không biết chuyện này ai nói với anh chị, nhưng từ vẻ ngoài cũng có thể nhìn ra Trương Ức Dao không phải người có thể chịu được khổ nhọc."

"Vậy nếu cô ấy không đi làm thêm, chi tiêu bỗng nhiên trở nên phóng khoáng, cho dù anh không dò hỏi tới cùng, ít nhất cũng nên hỏi cô ấy tiền này từ đâu mà tới đúng không?" Đới Húc hỏi.

Lư Khai Tế không phủ nhận việc này: "Tôi có hỏi, cô ấy nói là ba mẹ cô ấy cho, nhưng không có khả năng, ba mẹ cô ấy ở quê làm gì tôi biết, với tiền lương đó cho dù họ không ăn không uống cũng không đủ cho cô ấy tiêu. Cô ấy thấy tôi không tin, liền nói ba mẹ mình đầu tư cổ phiếu, gần đây kiếm được rất nhiều tiền, cho nên điều kiện trong gia đình thay đổi, mức sống của cô ấy theo đó cũng khá lên. Lời này kỳ thật tôi cũng không tin, nhưng khi đó tôi vẫn chưa muốn chia tay với cô ấy nên không dám hỏi quá sâu, sợ làm lớn sẽ ảnh hưởng tới nhiều người. Tôi chỉ nghĩ, cô ấy đơn giản là hám món lợi nhỏ, nếu đã thích người khác, cô ấy còn ở bên tôi sao, khẳng định không thể, chắc chắn đã sớm đã tôi đi, nhưng cô ấy không có. Vì vậy, tôi chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở Trương Ức Dao, cô ấy sẽ nói đồ đều là cô ấy bỏ tiền ra mua, không ai nợ ai, sau đó mắng tôi không có tiền đồ, tiền kiếm được không đủ mua quà cho cô ấy, trên phương diện này tôi xác thật đuối lý, vì thế sau đó dứt khoát coi như không nhìn thấy, cũng không nhắc tới, miễn cho cả hai đều khó chịu."

"Tôi nói này người anh em, anh cũng quá kiên nhẫn đấy!" Mã Khải nhịn không được mà đánh giá một câu, là một người đàn ông xấp xỉ tuổi, cậu không thể hiểu hành động này của Lư Khai Tế, cho dù bản thân đã cố gắng đứng trên lập trường của hắn mà nghĩ.

Lư Khai Tế ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dẫm lên nghiền nát, không chỉ lửa đã tắt, ngay cả đầu lọc cũng bị nghiền tới nát nhừ.

"Kiên nhẫn thì có tác dụng gì chứ!" Lư Khai Tế ngẩng đầu nhìn Mã Khải, giọng điệu tức giận chính mình, "Bây giờ nghĩ lại tôi cũng cảm thấy mình quá kiên nhẫn, nhưng kiên nhẫn thì được gì? Kết quả cuối cùng không phải vẫn vậy sao? Nếu lúc trước tôi không đành lòng, cũng chia tay, chia tay còn có thể giữ lại chút mặt mũi, ít nhất là tôi nghi ngờ cô ấy có người khác, chứ không phải cô ấy ghét bỏ tôi không có năng lực, không tìm được công việc tốt."

"Nói thật, tôi có câu này cậu đừng để ý, tuy rằng cậu nói Trương Ức Dao từ túng quẫn tới chi tiêu rộng rãi, nhưng cậu vẫn chưa nói rõ cô ấy đi lại thân thiết với ai, cách nói này quả thật có chút mơ hồ." Đới Húc lắc đầu, "Bao gồm việc cậu nói ba mẹ cô ấy không có khả năng đầu tư cổ phiếu kiếm được nhiều tiền cho Trương Ức Dao tiêu cũng quá phiến diện, lỡ đâu ba mẹ người ta trúng số sao?"

"Tôi không phải vì chia tay mà lòng dạ hẹp hòi nên mới nói như vậy," Lư Khai Tế biện giải, "Tôi cũng vì nhiều chuyện khi còn ở bên nhau mới nghi ngờ cô ấy, ban đầu tôi phát hiện cô ấy có chút khác thường, cô ấy mặc rất nhiều bộ quần áo trước nay tôi chưa từng thấy, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, nhưng có lần cùng đi ăn cơm, chính là quán cơm nhỏ gần trường cô ấy, phục vụ mang đồ ăn ra lỡ tay làm đổ nước canh lên áo cô ấy, nếu là tôi tôi sẽ coi như không có việc gì, về nhà giặt lại là được, nhưng Trương Ức Dao lại cãi nhau với người ta một trận, nói đồ của cô ấy rất mắc, bẩn rồi muốn giặt sạch lại sẽ tốn rất nhiều tiền, tôi cảm thấy cô ấy chuyện bé xé ra to, sau chủ quán thấy cô ấy không chịu giảng hòa, cuối cùng đành phải giảm giá bữa ăn đó, ngay cả tôi cũng thấy xấu hổ. Sau đó lúc trở về, tôi hỏi cô ấy sao lại có tiền mua hàng hiệu mắc tiền như vậy, cô ấy nói với tôi là đồ giả, chỉ là làm quá lên thôi, nếu không nói thế, chủ quán sẽ không giảm giá. Khi đó tôi tin, quần áo giỏ xách của con gái tôi không rành, cũng không phân biệt được thật giả, nhưng sau cô ấy dùng đồ hiệu ngày càng nhiều, dần dần không muốn cùng tôi đi dạo phố, tôi thầm đoán, có phải cô ấy lén tôi quen bạn trai mới có tiền hay không, bên kia vẫn chưa chắc chắn, cho nên không vội chia tay với tôi, hai bên đều bám lấy, cho nên tôi đã làm một chuyện..."

"Anh theo dõi Trương Ức Dao?" Mã Khải vội hỏi.

Lư Khai Tế lắc đầu, thái độ có chút quẫn bách: "Tôi không dám, tôi sợ nhìn thấy sự thật, như vậy thật quá đả kích. Tôi lén chụp hình lại túi xách của cô ấy, sau đó đến trung tâm thương mại tìm hiểu, có một cái túi, tôi không nhớ rõ nhãn hiệu là gì, là hàng ngoại, một cái hơn sáu ngàn đô. Ba mẹ cô ấy một tháng không ăn không uống cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù có tiền đầu tư cổ phiếu, nhưng tiền lời đủ để cô ấy mua nhiều vậy sao? Khẳng định là có người chịu bỏ tiền túi ra cho cô ấy. Ngoại trừ việc này, còn có một việc..."


Q2.Chương 34: Bệnh phụ khoa

"Có gì cậu cứ nói, đừng ấp a ấp úng." Cách nói chuyện mờ mịt này của Lư Khai Tế ngay cả Đới Húc ngày thường vô cùng kiên nhẫn cũng cảm thấy đau đầu, chẳng qua anh không muốn đối phương áp lực, đành phải nói chuyện chậm rãi, cố gắng để bản thân không giống thúc dục, như là an ủi.

Lư Khai Tế không trả lời lần nữa đỏ mặt, đừng nghĩ tên nhân viên nghiệp vụ có năng lực của nhà máy gia súc này là người tự tin, thật ra da mặt rất mỏng, mỗi lần hắn muốn nói việc gì không tốt về mình hoặc đề tài xấu hổ, trước đó nhất định sẽ dùng mặt đỏ để phát tín hiệu cho người nghe. Hắn nuốt nước bọt, nói: "Trước đó cô ấy muốn tôi cho tiền, nói là sức khỏe không tốt, phải tới bệnh viện khám bệnh."

"Cô ấy không phải chi tiêu rất rộng rãi sao? Sao chút tiền khám bệnh này lại bắt anh trả." Mã Khải khó hiểu.

"Bởi vì... Bởi vì cô ấy nói bởi vì tôi và cô ấy... Cái lúc làm việc đó, không biết đã có vấn đề gì mà lại mắc bệnh phụ nữ, cho nên trách nhiệm quy về phía tôi, tiền này phải do tôi trả, mặc dù tôi không làm gì nhưng trong lòng cũng rất áy náy, cho dù có thể không phải là tôi, nhưng việc này cô ấy chắc sẽ không nói dối, bạn gái của mình, cô ấy nói đúng thì chính là đúng, tôi cũng rất đau lòng, nói muốn đi cùng cô ấy, cô ấy lại không cho, nói chi bằng khoảng thời gian đó đi làm kiếm tiền, tính toán cho tương lai của hai đứa. Tôi hỏi cô ấy đi tiêm thuốc ở đâu, cô ấy không nói, cũng không cho tôi đi theo, tôi cảm thấy chuyện này có vấn đề."

"Ý anh là Trương Ức Dao căn bản không bị bệnh, cô ta lừa tiền của anh?" Phương Viên không rõ ý của Lư Khai Tế.

Lư Khai Tế lắc đầu: "Thời gian đó cô ấy thật sự không khỏe, lúc tôi đưa tiền, mặt cô ấy tái nhợt, người cũng gầy đi, tôi muốn ở lại với cô ấy, cô ấy cái gì cũng không cho, còn nổi giận với tôi. Tôi thấy cô ấy mệt như vậy, cũng không dám chấp nhặt, lập tức rời đi. Ý của tôi là... Mặc kệ cô ấy mắc bệnh phụ nữ gì, tôi cảm thấy việc này không liên quan tới mệnh. Cũng không sợ anh chị chê cười, trước đó cô ấy đã có bệnh, có khoảng thời gian không cho tôi chạm vào cô ấy. Tôi cho dù là kẻ mù cũng cảm thấy kỳ lạ, vì thế thử hỏi cô ấy, cô ấy liền tức giận, vừa khóc vừa oán trách tôi, nói ngay cả bệnh chó dại cũng có thời kỳ ủ bệnh, huống chi là bệnh nhạy cảm này."

Nghe tới đây, Mã Khải nhịn không được mà xen mồm hỏi: "Bản thân anh học thú y, tốt xấu gì cũng có một chữ 'Y', cô ấy nói chuyện hợp lý hay không, đáng tin hay không, anh không nhìn ra sao?"

"Chuyện này sao có thể nhẹ nhàng như cậu nói," Lư Khai Tế bất mãn, "Chuyên ngành của tôi về động vật, là xem bệnh cho gia súc, có thể giống với người ta học bảy tám năm y khoa sao? Hơn nữa, cho dù học y khoa, muốn nhìn ra phải thăm khám đàng hoàng, khi đó tôi cũng không tiện nói gì thêm, nói nữa chắc chắn cô ấy sẽ không. Tôi cũng không muốn cô ấy vì tức giận mà lại có bệnh mới gì, vì thế cố gắng không hỏi tới. Cũng không thể trách tôi nghi ngờ, giấy khám bệnh cô ấy sống chết cũng không cho tôi xem, ngay cả đơn tiêm thuốc cũng không cho tôi thấy, ngoại trừ đòi tiền, cô ấy cái gì cũng không nói, chỉ quơ quơ hóa đơn tính tiền trước mắt tôi, khi đó tôi có lên mạng tra, thật đúng là trị bệnh phụ nữ, cho nên chuyện bị bệnh này cô ấy có lẽ không lừa tôi, nhưng cứ che che giấu giấu như thế, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ muốn không nói với người khác biết, lúc đó mới nhớ tới tôi. Trước khi cô ấy bị bệnh có khoảng thời gian tôi không gặp cô ấy, lúc đó tôi vừa tốt nghiệp, phải tăng ca ở công ty, một tháng cũng không gặp một lần, tôi có gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nhận, gửi tin nhắn thì nửa ngày sau mới trả lời."

"Nếu nói như vậy, quả thật rất kỳ lạ, có điều nếu tôi là cậu, dấu hiệu rõ như vậy, tôi đã không nhịn nổi." Đới Húc nói.

"Thật ra tôi không hỏi trực tiếp cô ấy, nhưng tôi có qua trường hỏi thăm." Lư Khai Tế tiếp tục, "Trước đó Trương Ức Dao không muốn tôi qua trường tìm cô ấy, tôi nghĩ có lẽ cô ấy cảm thấy tôi không đẹp trai, lại không có tiền, cũng không có xe, đi tìm cô ấy khẳng định sẽ khiến người ta chê cười, làm cô ấy mất mặt, cho nên mỗi lần hẹn hò chúng tôi đều hẹn ở bên ngoài, nhưng khoảng thời gian đó cô ấy không chịu gặp tôi, sau khi hết bệnh vẫn tìm cớ không hẹn hò, tôi không nhịn được, lén chạy tới đài truyền hình của trường hỏi thăm. Những lúc cô ấy không có tiết thường chạy tới đó, thật sự không có thời gian để ý tới tôi. Kết quả tôi qua đó hỏi thăm mới biết bên kia không hề bận rộn, thỉnh thoảng mới có chương trình cần làm. Tôi nói tôi muốn tìm Trương Ức Dao, ở đó có rất nhiều người quen cô ấy, nhưng không ai biết cô ấy đi đâu, đặc biệt là nam sinh, bọn họ rất chú ý, tôi cũng sợ hỏi nhiều, sau này họ sẽ kể với Trương Ức Dao, cô ấy biết lại cãi nhau với tôi, vì thế không hỏi nữa. Chuyện này tới lúc chia tay vẫn không có câu trả lời, nhưng cũng chia tay rồi, hơn nữa là cô ấy đề nghị, tôi cũng không muốn làm quá lên, mắc công người ta lại cảm thấy tôi lì lợm."

"Từ lúc cô ấy bị bệnh, cậu tới trường không tìm được cô ấy tới lúc hai người chia tay cách nhau bao lâu?" Đới Húc tính toán thời gian, bắt đầu dò hỏi.

Lư Khai Tế suy nghĩ một chút, trả lời: "Bốn tháng, không, chưa đến bốn tháng."

"Thấy cậu nhớ rõ như vậy, việc này ảnh hưởng rất lớn tới cậu sao?" Đới Húc đánh giá.

Lư Khai Tế cười khổ, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Phương Viên nghe Lư Khai Tế nói nhiều như vậy, có rất nhiều việc hắn muốn nói lại thôi, nhưng từ nội dung, cô có thể thấy hắn không thoải mái như ban đầu, nếu đã chia tay, có một số việc không cần phải truy cứu, nhưng hắn lại khiến cô cảm thấy hắn rất để ý, hơn nữa một hai đều phải che giấu.

Nếu thật sự lúc yêu đương có thể mở một mắt nhắm một mắt nhẫn nhịn như vậy, tại sao sau khi chia tay những việc đó hắn vẫn còn ghi nhớ, thậm chí khi bị hỏi chia tay đã bao lâu, hắn lập tức trả lời được, điều này đủ để chứng minh những cọ xát lúc trước giữa Trương Ức Dao và Lư Khai Tế, tất cả hắn đều ghi nhớ. Bề ngoài Lư Khai Tế thể hiện mình không để bụng, nhưng thể hiện bên ngoài lại hoàn toàn trái ngược. Có điều, thời điểm Đới Húc đưa ra tổng kết, hắn lại không khăng khăng phủ nhận, điều này khiến cô phải thay đổi ấn tượng về hắn một chút, cô cảm thấy Lư Khai Tế là người có lòng tự trọng rất lớn, vì đạt được mục đích mà có thể co được dãn được, thậm chí là nhẫn nhịn, hắn vì mặt mũi và lòng tự trọng mà có thể khống chế tình cảm, có điều vẫn chưa đến cực hạn, trong thế giới nội tâm, hắn vẫn còn thẳng thắn với chính bản thân mình.

"Cuộc sống bây giờ còn vất vả không? Tôi nghe nhân viên trong xưởng của cậu nói thành tích của cậu rất tốt." Đới Húc không còn đặt câu hỏi vòng quanh Trương Ức Dao, mà nổi hứng nhắc tới tình hình của hắn gần đây, "Thật ra nếu cậu và Trương Ức Dao đã chia tay rồi, không có cô ấy cậu vẫn phải không ngừng kiếm tiền, có điều cậu không cần ép buộc bản thân như vậy, thả lỏng một chút, nhân tuổi còn trẻ sao không cố gắng hưởng thụ cuộc sống?"

Lư Khai Tế lắc đầu: "Nói không vất vả là giả, làm nghề của chúng tôi, không muốn vất vả sẽ không kiếm được tiền, muốn kiếm tiền bắt buộc phải chịu khổ. Tôi cảm thấy bây giờ khá tốt, tuy rằng tôi không làm đúng chuyên ngành của mình, nhưng công việc hiện tại vẫn có chút liên quan, còn được hoan nghênh. Mọi người đều tình nguyện tìm đến tôi, thuận tiện nhờ tôi kiểm tra sức khỏe gia súc. Tuy rằng bán thức ăn gia súc khẳng định không được coi trọng, nhưng ít nhất thu nhập khá ổn, với trình độ của tôi, như vậy đã đủ. Sau khi chia tay với Trương Ức Dao, bên cạnh đúng thật không còn ai ép buộc tôi phải kiếm nhiều tiền, nhưng bản thân tôi cảm thấy suy nghĩ của cô ấy không sai, mặc kệ là nam hay nữ, ai mà không muốn có cuộc sống sung túc? Là người đàn ông, năng lực nuôi gia đình bắt buộc phải có, cho dù tôi và Trương Ức Dao không có duyên, nhưng tương lai không phải tôi vẫn sẽ kết hôn hay sao? Cho nên nhân lúc chưa có bạn gái, tôi phải tích góp chút tài sản."


Q2.Chương 35: Tìm hiểu

Lời này của Lư Khai Tế vô cùng hợp lý, tuy rằng chịu nhiều thất bại trong tình cảm với Trương Ức Dao nhưng hắn vẫn bình tĩnh tìm được lý do thoái thác rõ ràng. Đới Húc không đưa ra bất kỳ bình luận nào, chỉ quan tâm dặn dò hắn dù cố gắng kiếm tiền cũng phải giữ gìn sức khỏe, nếu bản thân gục ngã rồi, tiền cũng không còn quan trọng.

Theo thường lệ, bọn họ còn phải hỏi thăm hành tung gần đây của Lư Khai Tế, với việc này Lư Khai Tế có chút không vui, nhưng hắn biết xuất phát từ vị trí của mình, hiện tại tiếp nhận điều tra là hết sức bình thường, vì thế dù không tình nguyện, hắn vẫn thành thật khai báo. Là một nhân viên nghiệp vụ, hàng ngày hắn chạy rất nhiều nơi, hành tung trước đó ba ngày hắn đã không thể nói nói chuẩn xác, ngay cả thời gian cũng nói rất mơ hồ, thỉnh thoảng còn phải sửa lại, nhìn qua, xác thật là nhớ không rõ.

Đới Húc thầm cân nhắc, với cuộc sống hiện tại của Lư Khai Tế, nếu hắn có thể nhớ rõ ràng, ngược lại sẽ có chút kỳ quái, vì thế không dò hỏi tới cùng.

Lúc này đã muộn, Đới Húc hỏi Lư Khai Tế có muốn ngồi nhờ xe họ về thành phố hay không, Lư Khai Tế vui vẻ nhận lời đề nghị này. Hắn vội vàng chạy vào nhà dân chào hỏi, không bao lâu, có mấy người nhiệt tình tiễn hắn đi, trong tay còn cầm một túi nilon nhường qua nhường lại với hắn, cuối cùng, Lư Khai Tế từ chối không được, nhận lấy, nói câu cảm ơn, sau đó mới lên xe.

"Người ta cho trứng ngỗng, vẫn còn mới, tôi lấy về cũng không thể nấu, chi bằng anh chị mang về ăn đi?" Sau khi lên xe, Lư Khai Tế đưa túi nilon của mình cho Mã Khải ngồi cạnh, "Họ nói là trứng ngỗng của nhà, mang về nấu ăn rất ngon."

"Không cần không cần, anh ở đâu? Sao lại không thể nấu cơm?" Mã Khải vội từ chối, thuận miệng hỏi thăm Lư Khai Tế.

Lư Khai Tế vừa nhận lại túi trứng ngỗng, vừa xấu hổ trả lời: "Tôi ở ký túc xá của nhà máy, sáu người một phòng, không có chỗ nấu ăn, mỗi bữa đều tùy tiện ăn bên ngoài, nếu là buổi tối tôi còn có thể dùng nồi cơm điện nấu chút mì để ăn."

"Kỳ thật với nghề nghiệp vụ này, hơn nữa cậu còn là nhân viên ưu tú của nhà máy, thu nhập hẳn rất cao đúng không? Ở ký túc xá làm sao nghỉ ngơi cho tốt?" Đới Húc vừa lái xe vừa hỏi.

"Không hẳn là thế." Lư Khai Tế trả lời, "Gần nhà máy chúng tôi rất ít nhà trọ, hơn nữa đa số đều cũ nát, tốn tiền đi thuê cũng không có ý nghĩa gì, muốn ở chỗ tốt phải đi xa, không chỉ riêng tiền thuê nhà, còn phải tốn tiền ngồi xe. Khi đó tôi còn yêu đương với Trương Ức Dao, hai túi trên cơ bản trống rỗng, kiếm nhiều tiêu nhiều, thậm chí còn phải nợ bạn bè một ít, sau khi chia tay, tôi còn phải trả nợ nửa năm, cho nên hiện tại không muốn lãng phí, cố gắng tích cóp cho riêng mình."

Đới Húc gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.

Trời tối, đường rất khó đi, may là Lư Khai Tế thường xuyên chạy tới đây làm việc, với nơi này cũng tương đối quen thuộc, vì thế hắn chủ động chỉ đường cho Đới Húc, rất nhanh bọn họ đã rời khỏi thị trấn. Lư Khai Tế tới đây giao hàng, vì thế lúc tới có lái một chiếc xe cũ, hắn còn phải lái về trả nhà máy, cho nên hai người sau khi để lại cách liên lạc liền chia tay. Đới Húc chở Mã Khải và Phương Viên về thành phố, đưa bọn họ đi ăn tối rồi chở từng người trở về nghỉ ngơi.

Tối nay vốn dĩ là Hàn Nhạc Nhạc trực, nhưng trong nhà chị ấy có việc, vì thế Cố Tiểu Phàm tới thay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền về Cục Công An trực đêm. Phương Viên ở chung với Cố Tiểu Phàm không tồi, cô ấy thích đàn chị đi trước hoạt bát này, vốn định cùng cô ấy tâm sự, hi vọng sau khi kết thúc thực tập sẽ có người từng trải cho mình chút ý kiến, nhưng thấy Cố Tiểu Phàm bận rộn bên ngoài cả ngày, bộ dáng có chút mệt mỏi, cô lại không dám quấy rầy.

"Sư tỷ, ở đây có nước ấm, sợ buổi tối không ngủ được nên em không pha trà, chị uống một chút đi." Thấy Cố Tiểu Phàm đã về, Phương Viên vội rót ly nước cho cô ấy, "Rất mệt sao?"

"Vẫn ổn, không tính là quá mệt, có điều..." Cố Tiểu Phàm cười khổ, "Bạn học Lâm Phi Ca kia của em cũng thật nhiệt tình, không ngừng đi theo nói chuyện với chị, chị thật sự không chống đỡ được em ấy!"

Phương Viên chỉ cười cười, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, cô vốn cho rằng Lâm Phi Ca nói muốn tìm hiểu cô gái thoạt nhìn bình thường này làm sao có thể tán được soái ca Chung Hàn kia chỉ là thuận miệng mà thôi, không ngờ cô ấy thật sự đi dò hỏi!

"Sao thế? Em có tâm sự gì sao?" Cố Tiểu Phàm thấy Phương Viên hình như có chuyện muốn nói với mình, chờ mãi không thấy cô mở lời nên chủ động hỏi.

Phương Viên xua tay: "Không có gì, không có gì, em vốn định hỏi tại sao trước khi tốt nghiệp chị lại quyết định tới thành phố A làm việc, sau mới nhớ, chị vốn là người ở đây."

"Đúng vậy, khi đó chị cũng vì nhà mình ở đây nên mới quyết định quay về." Cố Tiểu Phàm gật đầu, nói xong mới nhận ra chuyện Phương Viên định nói, "A, xem chị này! Em cũng sắp tốt nghiệp rồi, đang không biết sau khi tốt nghiệp mình sẽ đi đâu đúng không?"

Phương Viên có chút xấu hổ: "Mọi người có lẽ đều đã có quyết định, chỉ có mình em tới hiện tại vẫn không biết nên ở lại bên này hay đi nơi khác."

"Chị lúc trước... Gia đình hi vọng chị trở về, dù sao làm nghề này của chúng ta, bọn họ vốn không yên tâm, chúng ta càng đi xa họ càng chịu không nổi." Cố Tiểu Phàm nhớ lại quá trình bản thân từ lúc tốt nghiệp cho đến khi vào nghề, cảm thấy chính mình không thích hợp đưa ra ý kiến, "Chị cảm thấy chuyện này em hỏi chị cũng thế thôi, chị là người dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh, đi đâu cũng được, một hai năm gần đây mới trưởng thành một chút. Chị nghĩ em cứ làm theo mong muốn của mình là được, muốn ở gần gia đình thì tranh thủ ở lại, nếu muốn đi nơi khác tìm kiếm cơ hội mới, thử xem cũng không tồi."

Phương Viên gật đầu, cô biết đề tài này không thể tiếp tục, cho dù Cố Tiểu Phàm rất tốt, nhưng cô vẫn không thể nói rõ nỗi khổ trong lòng, với cô, thành phố A vô cùng quen thuộc, nhưng lại là nơi khiến cô đau lòng, ở lại nơi này, cô càng cảm thấy cô độc, cho dù ở trước mắt hay tới nơi xa xôi khác, nên nhớ, đều sẽ nhớ, không nhớ, trước sau đều không thể nghĩ ra.

Sáng hôm sau, không biết có phải vì bạn gái mình trực đêm hay không, Chung Hàn tới rất sớm, còn mang theo đồ ăn. Phương Viên xem như dính ánh hào quang của Cố Tiểu Phàm mà cũng có một phần. Cơm sáng mới ăn một nửa liền có người tới, có điều không phải Mã Khải hay Đới Húc, mà là hai thanh niên, hai trong bốn người trước đó bọn họ gặp ở đài truyền hình của trường Trương Ức Dao theo học. Một người là Từ Thành Nhân hôm đó bận rộn cả ngày, người còn lại là Thái Phong nhiệt tình dẫn bọn họ đi tìm phòng trọ của Trương Ức Dao. Người dẫn bọn họ tới là Đường Hoằng Nghiệp, có lẽ vì trước đây chưa từng tới Cục Công An, hơn nữa còn là đội hình sự, thái độ có chút câu nệ. Đường Hoằng Nghiệp không biết bọn họ tới làm gì, chỉ nghe nói bọn họ là bạn học của Trương Ức Dao, muốn tới đội hình sự tìm Đới Húc, anh cho rằng bọn họ tới cung cấp manh mối, nên tiện đường dẫn tới văn phòng.

Chung Hàn vẫy tay với hai người, ý bảo họ không cần đứng ở cửa, tới đây ngồi. Từ Thành Nhân có vẻ thoải mái hơn Thái Phong một chút, cười gật đầu với Chung Hàn, đi tới cái bàn trống cách họ không xa mà ngồi xuống, Thái Phong đi theo cậu ta, cũng kéo ghế ngồi bên cạnh. Chung Hàn nhìn hai người bọn họ, bọn họ không nói lời nào, Phương Viên thấy thế vội giới thiệu họ cho Chung Hàn.

"À, hai cậu là bạn học của Trương Ức Dao sao?" Trước đó Chung Hàn có nghe Đới Húc kể lại quá trình điều tra bên trường học, bởi vì chưa từng trực tiếp gặp Từ Thành Nhân và Thái Phong nên với bọn họ hoàn toàn xa lạ, "Có chuyện gì muốn báo với chúng tôi sao? Đới Húc vẫn chưa tới, có điều hai cậu cũng có thể nói với tôi, vụ án này tôi cũng tham dự."

Thái Phong nhìn Từ Thanh Nhân, liên tục ra hiệu bằng mắt, Từ Thành Nhân nhấp miệng, cuối cùng cười nói với Chung Hàn: "Anh trai, là thế này, hôm nay chúng tôi tới là muốn hỏi thăm, vụ án Trương Ức Dao mất tích điều tra tới đâu rồi? Có tiến triển gì chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info