ZingTruyen.Info

Truong Hoc Ma Thuat Fanfic

--Cuộc sống của Ghast--

Tên cậu là Ghast, cậu sống với gia đình cũng chả hạnh phúc gì. Ba mẹ cậu lúc nào cũng cãi nhau. Hôm nay ba mẹ cậu lại cãi nhau. Hôm nay bố mua tà tưa cho mẹ uống.

-Mẹ Ghast: *uống trà sữa* Có phải anh mua trà sữa để vỗ béo tôi đúng không? À không, anh nham hiểm hơn, anh ủ mưu làm tôi tiểu đường, bệnh tật, để đường đường chính chính đi với con khác đúng không? TÔI ĐỌC ANH NHƯ MỘT CUỐN SÁCH!!!

-Bố Ghast: ... *khóc thầm* 

Tôi vào phòng ba mẹ thì tôi còn thấy một quyển sổ, bố tôi ghi thế này:

"Vợ tôi tuy có vấn đề về trí nhớ dài hạn, nhưng chẳng bao giờ quên được, đấy là không quên nghi ngờ chồng đang làm gì mớ ám sau lưng mình, lúc đếu nào cũng nghĩ tôi ủ mưu tính kế chuyện gì đấy. Tôi với vợ tôi sống trong cảnh yêu xa,...Tôi sống ở thế kỉ thứ 21, đẹp trai, chung thủy, hơi thiếu liêm sỉ, nhưng vẫn THƯƠNG VỢ GHÉT CÔ HÀNG XÓM..."

Tôi đọc xong cười như xé vải. Ở nhà, tôi còn có 2 người em gái, nhưng tôi thường gọi nó là QUỶ SATAN PHIÊN BẢN NỮ. Nếu người đọc cái quyển sổ này không phải là tôi, thì bố tôi đã bị hốt ra khỏi nhà rồi. Bởi vì, con em tôi, nó được mệnh danh là NỮ VƯƠNG SỰ THẬT. Cứ gặp cái gì mà bí mật, mọe nó phanh ra hết. Tôi thề luôn, nếu không vì mẹ bảo kê cho nó, thì tôi đã giã nó như giã giò rồi. Nhưng thực tế chứng minh rằng, con ghẻ thì dell được cưng chiều, bảo vệ như con ruột. Mẹ tôi thì coi tôi như của nợ trong nhà vậy, lúc dell nào cũng bắt tôi dọn nhà, rồi trông em, mà 2 con em tôi nó toàn vu oan giáng họa cho tôi thôi. Nó phải được giải Unesco trao giải thưởng: Nữ diễn viên xuất sắc nhất năm. Đang nghĩ ấm ức trong đầu.

-Em Ghast: *giật quyển sổ từ tay Ghast* Cái gì vậy anh hai?~ Anh làm gì vậy, em xem tí không được à?

-Ghast: *cố gắng giật quyển sổ* KHÔNG!!!

-Em Ghast: MẸ!!!!!!!!!!!

-Ghast: Nỗi đời cơ cực đang giơ vuốt...

               Cơm áo không đùa VỚI KHÁCH THƠ...

Đấy là lời cuối cùng tôi nói khi mẹ xách tai tôi, kéo đi chẳng khác gì DẮT CHÓ ĐI DẠO. Tối đấy, vì đã động vào CÔNG CHÚA NGỌC NGÀ CỦA MẸ nên tôi bị đánh liệt mẹ chân mấy ngày. Con kia cũng không tha cho bố. Nó kể cho mẹ nghe rằng BỐ NÓI XẤU SAU LƯNG MẸ. Hôm đấy, tôi cứ nhớ mãi. Bố tôi đi làm về mệt mỏi cả ngày. Về nhà, bố tôi đi thẳng vào phòng phủ đi ngủ luôn. Đang dần chìm vào giấc ngủ. Mẹ tôi TÁT một phát vào mặt bố tôi, tôi còn nghe rõ tiếng "CHÁT"rõ mồn một, còn bồi thêm một cú đạp thẳng cánh cò bay, phan - xi - phẳng bay thẳng khỏi giường. Bố tôi lúc đấy, tôi không phải bất hiếu, nhưng nhìn mặt bố tôi lúc đấy ngáo vãi. Mẹ tôi lẩm bẩm một tiếng mà người ngoài hành tinh cũng dell hiểu được. Nhưng bố tôi biết mẹ tôi định nói gì, liền mang chăn gối ra sofa ngủ. Khổ thân bố tôi quá, vì vậy, rút kinh nghiệm từ đời bố tôi. Tôi sẽ chẳng bao giờ lấy vợ nữa. Vì bố tôi bị rời vào tay YÊU NỮ nên mới ra vậy. Khoa học đã chứng minh, bệnh SỢ VỢ không lây truyền qua đường tiêu hóa, càng không phải qua đường hô hấp; nó chỉ đơn giản là lây từ đời này sang đời sau. 

Đến sáng hôm sau, là một ngày mưa. Bố tôi tỉnh giấc, thì đã thấy mẹ cầm chảo đứng trước mặt, tay kia cầm quyển sổ.

-Mẹ Ghast: Anh đùa với tôi đúng không?

-Bố Ghast: K...không anh ...anh...

-Mẹ Ghast: Em đã nghĩ anh nói xấu sau lưng tôi! Hóa ra là thật à!!!

Rồi sau đấy, mẹ tôi đập một phát bố tôi chết lâm sàng. 

*Buổi chiều*

Buổi chiều trời còn mưa nặng hạt hơn buổi sáng. Tiếng mưa tí tách rơi trên mái.

-Mẹ Ghast: Trời mưa tí ta tí tách khó chịu thế nhỉ! HẬN ĐÀN ÔNG!!!

Cạn lời. Mẹ tôi cầm quyển sổ của ba tôi. Đọc tiếp, càng đọc tôi thấy mẹ tôi mặt kiểu:

Tôi biết bão tố sắp ập tới. Mẹ tôi vào nhà bếp, lấy cái chảo ra. Không một lời, mẹ đập bố sống không bằng chết, vì thương bố, tôi vào can. Kết quả là bị đuổi ra khỏi nhà. Trên đường đi, bố bay kiểu dell gì mà lạc mẹ con. *Đitme! Đã thế không vào can luôn cho rồi!!* (Tác giả: Hảo con :>)

Tôi bay trên tán cây của một khu rừng, chợt tôi nhìn thấy một ngôi trường hay ngôi nhà tôi cũng không rõ nữa. Tôi bay thấp xuống, *hóa ra là một ngôi trường*. Tôi núp sau thân cây, nhưng vì cơ thể quá to lớn nên nhanh chóng bị lộ. Ông thầy dịch chuyển ra sau tôi.

-Herobrine: Này cậu bé! Cậu là ai vậy?

-Ghast: Cháu là Ghast!

-Herobrine: Làm sao cháu lại lang thang trong rừng?

-Ghast: Cháu bị YÊU NỮ đuổi ra khỏi nhà...

-Herobrine: YÊU NỮ???

-Ghast: Vâng! MẸ CHÁU đấy!

-Herobrine: Vậy cháu có muốn học ở trường của ta không?

-Ghast: Có chứ ạ! Miễn được đối xử tốt là được rồi ạ!

Thầy Herobrine dịch chuyển Ghast vào trường.

-Herobrine: Cả lớp! Đây là học sinh mới của lớp ta! Và đây cũng là học sinh cuối cùng của lớp ta!

-Ghast: Chào mọi người! Tớ là Ghast! Mong được giúp đỡ!

-Cả lớp: Chào Ghast!

-Herobrine: Em ngồi bên cạnh Enderman nhé! *chỉ vào Enderman*

-Ghast: Dạ!

Sau khi về chỗ.

-Enderman: Chào Ghast!

-Ghast: Chào cậu!

-Enderman: Để tớ giới thiệu về cả lớp!

Enderman chỉ vào từng người và nói tên của họ và quá khứ của họ. Ghast gật đầu, rồi kể chuyện của mình cho Enderman nghe. Enderman mặt khi nghe xong kiểu:

-Enderman: Chia buồn với cậu! *suýt nữa thì cười* :))

-Herobrine: Cả lớp! Hôm nay chúng ta sẽ tập luyện thể chất!

-Cả lớp: Dạ!

Rồi tất cả ra ngoài. Zombie thì tập võ. Skeleton tập bắn cung. Pigman dùng kiếm làm ninja, Zombie gần đấy bảo:

-You're fat! :)

Pigman trầm cảm nhưng vẫn tập luyện. Wither thì rèn luyện để điều khiển sức mạnh của mình. Creeper, và Slime kết hợp. Creeper nổ bắn Slime đập thẳng mặt vào cái cây to nhất rừng đổ rạp. 

-Herobrine: Em có sao không Slime?

-Slime: Dạ không sao ạ!

Ghast bắn cầu lửa, làm cháy trụi nguyên cái cây, may là nó bắn vào cây đơn không dính dáng đến cây nào trong rừng. Không cháy rừng rồi.

--Giờ về--

Cả lớp xúm lại quanh bạn học mới, chào hỏi rồi nói về câu chuyện gặp thầy giáo của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info