ZingTruyen.Com

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Quyển 2: Tuyết mãn Trường An đạo - Chương 25. Cố nhân

HoangNgan1984

(Chương này vẫn là cô Iceberg9785 dịch nha mọi người!)

Trường An tuyết rơi một ngày một đêm.

Bách Lý Hoằng Nghị nằm trên giường, hôn hôn trầm trầm, lúc tỉnh lúc mê, bên tai nổ vang không ngừng, phảng phất như vẫn luôn chìm vào trong mộng, bị tuyết lớn nuốt chửng, chết đuối trong máu loãng.

Hắn như nghe được tiếng phụ thân đang gắp đồ ăn vào chén cho hắn, dặn dò hắn ăn nhiều một chút; tiếp đó là tiếng ngân vang của Trọng Môn, đang giơ chong chóng nhỏ cười vui vẻ chạy quanh người hắn; sau đó là Thân Phi, đi theo sau hắn gọi "Nhị Lang", nhắc hắn mang theo phù chú với kiếm gỗ đào, mắng mỏ hắn hại mình bị yêu quái xấu cưỡng hôn; còn có... còn có một người, nhưng thanh âm xa xôi, khuôn mặt hốt hoảng, cả hình dáng cũng không thấy rõ, Bách Lý Hoằng Nghị cố gắng đi về phía thân ảnh đó, đi thật lâu mới có thể chạm vào ống tay áo đối phương, nhưng hắn vừa duỗi tay ra, cái bóng đó liền tan đi tựa tro tàn.

Cuối cùng chỉ còn mình hắn đứng trong giấc mộng, xung quanh đen tối tĩnh lặng, hắn mới dần hiểu, cố nhân đi vào mộng, là đến để cáo biệt.

Lúc tỉnh lại, Bách Lý Hoằng Nghị đầy mặt nước mắt, hắn thấy Bách Lý Khoan Nhân ngồi ở mép giường, một thân tang phục, sắc trắng thuần đau đớn mắt, không khỏi lại lần nữa lã chã lệ rơi, cứ thế không mở nổi miệng.

"Nhị Lang..." Bách Lý Khoan Nhân rưng rưng nói, "Cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi..."

Hắn nhắm mắt, muốn nói chuyện mà không phát ra tiếng, lại nghe huynh trưởng nói: "Tỉnh là tốt rồi... Tư Trinh cô nương nói, nếu đệ có thể tỉnh lại, tính mạng sẽ không đáng ngại..."

Bách Lý Khoan Nhân dìu hắn ngồi dậy dựa vào gối đầu, đút hắn chút nước, nhẹ giọng nói: "Đệ cảm thấy thế nào? Có đau chỗ nào không?"

Bách Lý Hoằng Nghị lắc đầu, tiếng nói ấm ách: "Đại ca, trong thành tình hình thế nào?"

"Ngự lâm quân còn đang kiểm kê số bá tánh may mắn còn sống sót," Bách Lý Khoan Nhân thở dài, "Cửa cung bị đánh vỡ, nhưng vì thế hấp dẫn không ít yêu quái, bá tánh mới có cơ hội trốn thoát."

"Trong cung.. thế nào?"

"Thánh Thượng không sao. Ngự tiền thị vệ với thái giám tử thương quá nửa, hậu cung cũng... cũng may các hoàng tử công chúa đều được bảo vệ."

Một mảnh lặng im.

"Nhị Lang," Bách Lý Khoan Nhân cẩn thận nói, "Tư Trinh cô nương nói đệ là Ma Tôn chuyển thế, là thật sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị tự giễu nói: "Vốn đệ cũng không tin, ai ngờ sau khi nắm lấy thanh kiếm kia, phát ra sức mạnh khiến Cùng Kỳ cũng sợ hãi, sớm biết như thế... lúc trước đệ chẳng nên do dự. Rốt cuộc đệ do dự làm gì chứ?"

"Vậy sau này đệ... có tính toán gì không?"

Bách Lý Hoằng Nghị chỉ hỏi: "Tư Trinh đi rồi sao?"

"Nàng nói mình không phải phàm nhân, không tiện lộ diện mãi ở Nhân giới, đệ biết cách triệu hồi nàng."

Lôi Sát đã trở vào bao, đặt ngang trên bàn, Bách Lý Hoằng Nghị xốc chăn lên, đứng dậy xuống giường, đi đến bên án, vuốt ve chú văn trên chuôi kiếm, hắn cho rằng tâm mình sớm đã bị thiêu thành tro tàn, nhưng giờ này khắc này, hắn lột ra tro tàn, lại thấy tia lửa bên trong. Hắn nói: "Đại ca, đệ muốn cùng Tư Trinh đến Ma Vực."

Bách Lý Khoan Nhân đứng tại chỗ thấp giọng hỏi: "Không trở lại nữa sao?"

Hắn chỉ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Thần tộc kiêng dè sức mạnh của đệ, mới nghĩ đến mượn sức Yêu giới, chắp tay dâng Trường An lên làm điều kiện để hai bên lập ước. Đệ chưa giết bá tánh thành Trường An, bá tánh Trường An lại vì đệ mà chết. Cho nên đại ca, đệ muốn báo thù, đây là cách tốt nhất để an ủi vong linh, cũng là việc duy nhất đệ có thể làm cho bọn họ." Hắn xoay người, nhìn huynh trưởng nói: "Đệ tuy là Ma Tôn chuyển thế, dù sao vẫn là thân xác phàm nhân, muốn khống chế một sức mạnh như thế, cần tu luyện lâu dài mới được, trở lại Ma Vực đối với tu luyện sẽ càng có ích. Đợi đệ giết chết Cùng Kỳ với Thần Hoàng, tìm được cách bảo vệ kết giới, sẽ lại về Trường An cùng đại ca gặp gỡ."

Nhưng Ma Vực xa xôi, mênh manh không thể nhìn thấy nhau, ngày trở về cố hương không biết đến bao giờ. Bách Lý Khoan Nhân nhẹ nhàng ôm lấy hắn, hai mắt lệ đẫm doanh tròng, "Đi làm điều đệ cho là đúng thì tốt, nếu cha còn tại thế, nhất định cũng sẽ ủng hộ quyết định của đệ."

Nhắc tới phụ thân, Bách Lý Hoằng Nghị lại rơi nước mắt, từ trước hắn luôn phiền chán phụ thân cứ nhắc mãi, nhắc mãi chuyện công danh hoạn lộ, thành gia lập nghiệp, quang tông diệu tổ, lúc nào cũng tận lực tránh ở cùng một chỗ với cha, giờ lại đã sinh tử ly biệt, những lời phụ thân nhắc nhở, muốn nghe cũng chẳng nghe được nữa....

"Trong thành chưa khôi phục trật tự bình thường, chùa chiền đạo quán đều tổn hại nghiêm trọng, tạm thời không tìm được sư thầy đến tụng kinh siêu độ." Bách Lý Khoan Nhân nói, "Bởi vậy ta định mau chóng để cha và Thân Phi mồ yên mả đẹp, đệ thay quần áo, theo ta đi làm đi."

Bách Lý Hoằng Nghị đón lấy tang phục, do dự một chút rồi mới hỏi: "Thế Trọng Môn...?"

Bách Lý Khoan Nhân chưa kịp trả lời, chỉ nghe một chuỗi tiếng chân chạy đến, thân ảnh nho nhỏ của Trọng Môn sà đến trước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên: "Nhị thúc!"

Bách Lý Khoan Nhân vuốt ve gò má con trẻ, nghẹn ngào thổn thức: "Có lẽ là trời cao rủ lòng thương... Trọng Môn đang nằm trong quan tài, đột nhiên tỉnh lại, khóc lóc kêu đói, tìm ngự y tới xem, nói nó không tổn hao dù chỉ là lông tóc."

Sao có thể... Hắn gắt gao ôm lấy Trọng Môn, trong cơn mừng rõ như điên mà không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Thần Hoàng kinh sợ sức mạnh của Giác Uyên bên trong cơ thể hắn, lấy tính mạng của Trọng Môn làm điều kiện để chuẩn bị về sau? Nhưng mà... Thần tộc tuy pháp lực cao cường lại chưa từng nghe nói có thuật hồi sinh người chết...

"Nhị thúc." Trọng Môn ôm cổ hắn, nức nở nói: "Con mơ một giấc mơ dài đáng sợ lắm, trong mơ mặt ai cũng tối, xung quanh con không có một ai quen biết, bọn họ đầy người đều là máu, ngực có một cái lỗ thật to..."

"Hài tử ngoan," hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng bạn nhỏ, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, đã không sao rồi."

"Vâng, sau đó... Con nghe được tiếng Thời đạo trưởng nên không sợ nữa," Trọng Môn ghé vào bên vai hắn nói, "Con nghe đạo trưởng đang gọi tên nhị thúc, y hình như đau lắm, rất thương tâm..."

"Thời đạo trưởng...?" Bách Lý Hoằng Nghị nhìn về huynh trưởng, "Đó là ai?"

Bách Lý Khoan Nhân ôm con trai lại, đáp: "Một cố nhân."

Cửa trước cửa sau phủ Bách Lý đều bị đám Tính Tính đánh vỡ, phòng ốc nội viện bị Cùng Kỳ san phẳng, đâu đâu cũng là gạch vỡ ngói vụn, người hầu cũng không còn mấy, Bách Lý Khoan Nhân nhờ mấy Ngự lâm quân tới hỗ trợ dọn dẹp sân, tự mình với Bách Lý Hoằng Nghị cũng vội vàng nhặt xác. Còn tìm được người nhà liền gọi người nhà đến lãnh đi, đến cả người nhà cũng bị hại thì an táng toàn bộ ở cạnh phần mộ tổ tiên nhà Bách Lý.

An táng xong Bách Lý Diên và Thân Phi, hoàng đế sai người tới tìm, Bách Lý Khoan Nhân liền khẩn cấp vào cung. Bách Lý Hoằng Nghị đưa Trọng Môn tới tiền viện hỗ trợ, không bao lâu liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng chửi bới ồn ào.

"Đánh chết nó!" Rất nhiều người đang phẫn nộ kêu, "Đánh chết con yêu đáng chết này!"

Bách Lý Hoằng Nghị nghe thấy chữ "yêu" này, liền không muốn quản nữa, có điều tiểu hài tử nặng lòng hiếu kỳ, Trọng Môn phi nhanh ra ngoài xem náo nhiệt, hắn lo con nít đi lạc, đành phải ra theo.

Hai ba chục bá tánh làm thành một vòng, ở giữa là một đạo sĩ, Bách Lý Hoằng Nghị từ sau khi tỉnh dậy ký ức liền có chút hỗn loạn, cảm thấy đạo sĩ rất quen mắt nhưng cơ hồ nhìn cả nửa khắc đồng hồ mới nhớ ra đấy là Phong Dư đạo trưởng của Vân Tụy quán.

Phong Dư tay cầm một cái la bàn, kim la bàn đang hơi rung rung, hắn chỉ vào một góc trên mặt đất nói: "Yêu quái, tuyệt đối là yêu quái, bần đạo trừ yêu đã hơn hai mươi năm, liếc mắt một cái là có thể nhận ra, đây là uyên phù yêu thú."

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn theo tay hắn chỉ, chỉ thấy một cục lông xù ở đó, cả người dơ hầy, lông tóc dính thành từng cụm, nhìn không ra là máu hay là bùn, trên cổ thế mà còn treo một cái túi tiền. Đám đông xúc động phẫn nộ đang ném đá về phía nó, miệng kêu: "Đánh chết nó! Đánh chết nó!"

Bách Lý Hoằng Nghị đã nhận thấy một tia yêu khí mỏng manh, trong lòng biết Phong Dư nói không sai, chỉ là con thỏ đó đã chịu công kích lại không hề nhúc nhích, hiển nhiên chỉ còn thoi thóp thở.

Bách Lý Hoằng Nghị đang định mở miệng khuyên bảo, Trọng Môn đã rẽ đám người đi vào, hô to: "Không cho các người bắt nạt nó!"

Trọng Môn ngồi xổm xuống, cẩn thẩn ôm con thỏ vào ngực, cả giận nói: "Yêu thú tập kích Trường An ta đã nhìn thấy, là một con quái vật lớn không đầu! Không phải con thỏ!"

"Tiểu bằng hữu, ngươi lại quá ngây thơ rồi." Phong Dư nghiêm mặt nói, "Bần đạo bắt yêu hơn hai chục năm, chưa từng thấy qua con yêu nào không hại người, là yêu thì phải chết, hôm nay không giết, nào biết ngày sau nó sẽ giết người như thế nào?"

"Phong đạo trưởng pháp thuật cao thâm, một lòng vì dân trừ hại," Bách Lý Hoằng Nghị đẩy đám người ta, đi vào trong vòng, nhìn Phong Dư cười như không cười, "Vậy xin hỏi Phong đạo trưởng, đêm Yêu tộc tập kích Trường An, ngài trừ yêu ở đâu, lại giết được mấy con Tính Tính thế?"

Phong Dư mặt phình như cái gan heo, cứng họng thập phần xấu hổ, Bách Lý Hoằng Nghị không hề để ý đến hắn, quay nhìn bốn phía, nói: "Oan có đầu nợ có chủ, thỏ vốn không phải yêu quái ăn thịt người. Ta hiểu tâm tình mọi người, nhưng nếu vì thế mà lạm sát vô tội, bắt nạt nhỏ yếu, chúng ta với Yêu tộc có khác gì nhau?"

Bá tánh bị nói động lòng, hổ thẹn cúi đầu rời đi. Có người khịt mũi coi thường, nhưng e ngại thân phận của hắn không dám phản bác, đứng một lát thấy không thú vị, cũng rời đi.

Hắn lạnh lùng nhìn Phong Dư, "Đạo trưởng chẳng lẽ còn muốn đến hàn xá làm chén rượu?"

"A không... không quấy rầy, bần đạo xin cáo từ, cáo từ!"

Trọng Môn nhìn chằm chằm bóng dáng xám xịt của Phong Dư, khinh thường nói: "Đạo sĩ thúi! Quen thói khoác lác hại người!" Sờ sờ con thỏ, lại ngẩng đầu lên rất đau khổ mà nói: "Nhị thúc, nó bị thương rồi..."

Bách Lý Hoằng Nghị gỡ cái túi tiền nhuốm máu kia xuống, cẩn thận kiểm tra thương thế của thỏ, phát hiện xương sườn của nó thế mà tất cả đều gãy, ngực còn có một vết thương không hề ngắn, vẫn đang đổ máu, không biết là vì miệng vết thương không sâu hay là máu đã chảy sắp cạn.

"Nhị thúc," Trọng Môn năn nỉ, "Chúng ta tìm đại phu cho nó đi..."

"Trước mắt muốn tìm đại phu quá khó, vết thương ở chân của Bùi thị vệ cũng là do mẹ con băng bó," Bách Lý Hoằng Nghị bất đắc dĩ nói, "Đại phu đến người còn không cứu được hết, làm sao lo được cho một con thỏ..."

"Thế làm sao bây giờ? Con không muốn nó chết..." Trọng Môn hai mắt trông mong nhìn hắn, dường như sắp khóc, "Nhị thúc người cứu nó đi mà..."

Thỏ con đã lâm vào hôn mê, hô hấp vô cùng mỏng manh, phảng phất như tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, Bách Lý Hoằng Nghị vừa mới mất đi cha và bạn thân, vốn đối với sinh tử, đặc biệt là sinh tử của một con yêu thú phải nên cực kỳ thờ ơ mới đúng, nhưng đến chính hắn cũng không rõ vì sao khi chạm vào đám lông tóc dính đầy máu dơ của con thỏ này mình lại thấy khổ sở như vậy, khổ sở đến mức tim như thắt vào, đau đớn xót xa.

"Đem nó về trước đã," hắn nói, "Nhị thúc sẽ nghĩ cách."

Bách Lý Hoằng Nghị phỏng đoán, tự vận linh lực bản thân hẳn có thể chữa khỏi con thỏ, nhưng sức mạnh của hắn vừa mới thức tỉnh, còn chưa biết cách khống chế, rất lo chữa không khỏi lại thành hại chết thỏ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn tìm cấp dưới làm là thích hợp.

Tư Trinh có thể nói đến đi tùy thích, chỉ cần hắn hô hai tiếng đã hóa thân xuất hiện trước mắt hắn, hành lễ nói: "Tôn thượng."

Bách Lý Hoằng Nghị cẩm thận ôm con thỏ lên nói: "Phiền ngươi, trị cho nó một chút."

Tư Trinh: "...."

"Ngài sốt ruột triệu hồi, chỉ để thuộc hạ thị thương cho một con thỏ?"

"Nó sắp không xong rồi, ta còn chưa biết cách khống chế linh lực, đành phải nhờ ngươi."

Tư Trinh cúi đầu như cười, đi tới phía trước, chậm rãi rót linh lực vào cơ thể con thỏ, Bách Lý Hoằng Nghị rõ ràng cảm nhận được tiểu gia hỏa lạnh lẽo cứng đờ trong tay dần trở nên ấm áp, trở nên mềm mại, cuối cùng nó mở hé mắt, yếu ớt nhìn chằm chằm vào mình, khóe mắt chảy ra hai hàng lệ.

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn nó mà trong lòng sốt ruột, lập tức hỏi Tư Trinh: "Ngươi làm đau nó có phải không?"

Tư Trinh ngưng chuyển vận linh lực, nghiêm mặt nói: "Nó bị thương rất nặng, cần liên tục chữa trị ít nhất 10 ngày, nếu không cho dù sống sót, cũng không thể hành động như bình thường."

"Ta tính ngày mai liền cùng ngươi về Ma Vực." Bách Lý Hoằng Nghị nhìn con thỏ mà buồn rầu, "Chẳng lẽ phải mang nó theo? Nhưng nếu không mang theo, Trọng Môn nhất định tức giận, ta cũng... thật không yên tâm..."

Tư Trinh vẫn chưa cất tiếng, chỉ đứng đó âm thầm buồn cười, Bách Lý Hoằng Nghị nghi hoặc hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Tư Trinh đáp: "Ngài với Giác Uyên Tôn thượng, khuôn mặt thì chỉ giống ba phần, mà tâm địa lại rất giống nhau. 300 năm trước, Giác Uyên Tôn thượng đã cứu một con yêu thú, đặt tên là Đường Kiều, vẫn nuôi bên hồ Thương Ngô, ngài có thể mang con thỏ này theo cho nó làm bạn với Đường Kiều."

"Cứ vậy đi." Bách Lý Hoằng Nghị ôm tiểu gia hỏa vào ngực, tựa như trấn an mà vuốt lông. Con thỏ khôi phục ý thức, rúc vào khuỷu tay hắn, một đoàn nho nhỏ, mơ hồ còn đang run rẩy, chỉ một chốc, nước mắt đã thấm ướt tay áo tang phục của hắn.

"Ngươi đau lắm sao?" Bách Lý Hoằng Nghị nhẹ giọng hỏi, hắn cúi đầu, hôn hôn cái lỗ tai dài bẩn bẩn của thỏ con, "Đừng sợ, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com