ZingTruyen.Info

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 8. Tình bạn

HoangNgan1984

Trong thành không có hiện tượng gì khác thường, hiển nhiên Ma tộc vẫn chưa đi vào Nhân giới với số lượng lớn, điều này càng khẳng định suy đoán của Thời Ảnh - Hai luồng sương đen kia vì Bách Lý Hoằng Nghị mà đến.

Thần tộc sở dĩ có thể thuận lợi tìm được Bách Lý Hoằng Nghị là vì Thần Hoàng và Chiến thần Hình Thiên có cùng huyết mạch, có thể cảm nhận được hồn phách và sức mạnh của nhau. Mặc dù ba hồn bảy phách của Hình Thiên đã hoàn toàn tiêu tán, không có cách nào luân hồi, nhưng mối liên kết với Thần Hoàng cũng chưa ngưng hẳn, đặc biệt là sau khi Bách Lý Hoằng Nghị trưởng thành, mảnh nhỏ hồn phách Hình Thiên trong cơ thể cũng trở nên mạnh mẽ, Thần Hoàng nhờ thế mới phát hiện ra, phái y xuống hạ giới điều tra. Vậy thì Ma tộc dựa vào đâu mà xác định được vị trí của Bách Lý Hoằng Nghị? Thời Ảnh nghĩ, hay là liên quan đến sơn động trong Bách Thảo Lĩnh? Là Nam Tích Nhược phụng mệnh Ma tộc canh giữa lối vào? Hay lúc Bách Lý chạm vào chuôi kiếm, vô tình đã truyền tín hiệu tới Ma Vực?

Rất nhiều suy đoán cuồn cuộn đổ ra, tâm tư Thời Ảnh lại càng thêm hỗn loạn, không biết bị gọi mấy lần mới nghe thấy, quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Ta muốn hỏi, pháp trận ngươi bố trí bên ngoài thành Trường An có thể duy trì được bao lâu?"

"Chỉ cần không xuất hiện đại yêu có pháp lực mạnh mẽ, hoàn toàn có thể duy trì được mấy tháng."

"Vậy phong ấn hang động trong Bách Thảo Lĩnh thì sao?"

Thời Ảnh cúi đầu xuống, nghiêm túc đáp: "Nhiều nhất là ba ngày."

"Nhanh như vậy sao?" Bách Lý Hoằng Nghị lo lắng la lên, "Sau đó có thể phong ấn lại không?"

"Đương nhiên là có thể, nhưng đó không phải là một lựa chọn khôn ngoan." Thời Ảnh giải thích, "Trong phong ấn chứa linh lực của người thi thuật, thanh kiếm kia có ma khí, có thể hấp thu lực lượng của phong ấn, do đó sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Nếu cứ lặp đi lặp lại quá trình phong ấn, thời gian phong ấn có thể duy trì ngày càng ngắn, cho đến khi không còn hiệu lực nữa."

Bách Lý Hoằng Nghị thấp giọng nói: "Nói như vậy, chúng ta vốn không nên mở cánh cửa đá kia ra..."

Thời Ảnh thầm nghĩ, người mà thanh kiếm kia chờ là ngươi, kể cả hôm nay không mở, ngày sau cũng nhất định dẫn dắt ngươi tiến đến. Nhưng ngoài miệng y chỉ nói: "Ít nhất chúng ta cũng biết được nguyên nhân lang yêu đột ngột dị biến, chỉ cần mau chóng tìm được lối vào kết giới, ngăn cản Yêu tộc ồ ạt tiến vào, dù linh khí trên thanh kiếm kia có mạnh đến thế nào, nếu không có chủ nhân điều khiển thì cũng chỉ là một khối sắt vụn, không có gì đáng ngại."

"Có lý." Bách Lý Hoằng Nghị gật đầu, "Ta muốn vào cung một chuyến, tìm đại ca để hỏi một chút về tình hình hôm nay. Đạo trưởng đã bôn ba nửa ngày rồi, hay là về phủ nghỉ ngơi trước?"

Thời Ảnh đồng ý, sau khi đến ngã ba đường thì tách khỏi Bách Lý Hoằng Nghị, xoay người đi về Bách Lý phủ. Đường Trường An có rất nhiều hẻm nhỏ, Thời Ảnh đi ngang qua một trong số đó, thấy bên trong không có người, thân hình khẽ nhích, bay thẳng vào trong hẻm.

"Việt Ô đại nhân", Thời Ảnh đứng sâu trong ngõ hẻm, lạnh nhạt mở miệng: "Từ lúc vào thành đại nhân đã theo sát ta, không biết Thần Hoàng có việc gì phân phó?"

Một làn khói trắng hiện ra, Việt Ô trong sương khói hiện hình, cười nói: "Thời Ảnh đại nhân công lực tiến bộ rất nhiều, hiện tại ta có muốn mai phục ngươi cũng không nổi nữa."

Việt Ô lớn hơn y 500 tuổi, tư lịch ở Thần giới hơn hẳn y, đều là thần quan trong Quy Vân điện nhưng phẩm cấp lại tương đồng, cho nên Việt Ô càng miệt thị, ghen ghét với y. Trong lòng Thời Ảnh hiểu rất rõ, với huyết thống nửa yêu của mình, rất ít vị thần trên núi Cửu Nghi thực sự để y vào mắt.

Nhưng Thời Ảnh luôn ghi nhớ lời dạy bảo của phụ thân, thời thời khắc khắc đều chu toàn lễ nghĩa, bởi vậy mới xoay người hành lễ với Việt Ô, "Diện kiến Việt Ô đại nhân."

Việt Ô chỉ gật đầu, yên tâm thoải mái mặc cho y hành lễ, "Trên người của ngươi có ma khí, vừa mới giao thủ sao?"

"Đúng vậy. Trước khi đại nhân đuổi kịp ta một khắc."

"Xem ra những lời Thần Hoàng nói là sự thật." Việt Ô nói, "Hộ pháp Ma tộc đã thăm dò được tung tích của Bách Lý Hoằng Nghị."

Thời Ảnh hơi giật mình: "Hộ pháp?"

"Tả hộ pháp Tư Trinh, hữu hộ pháp Tư Hành. Khi Giác Uyên còn sống, hai tỷ đệ đó là phụ tá đắc lực của hắn."

Thì ra là tả hữu hộ pháp chỉ xếp dưới Ma Tôn... Thời Ảnh không khỏi thở dài: "Khó trách sức mạnh lại kinh người như vậy..."

"Kinh người?" Việt Ô cười khẩy, "So với Ma Tôn Giác Uyên trước đây thì khác nhau một trời một vực. Ngươi không biết cũng là bình thường, đại chiến Thần Ma hai trăm năm trước, ngươi mới chỉ là một đứa trẻ ngu muội."

"Đa tạ đại nhân nhắc nhở. Tại hạ cũng vừa mới nhớ ra, gia phụ từng nói, trong trận đại chiến Thần Ma, Việt Ô đại nhân rất dũng cảm, bị ma vật cấp thấp vây công đã không tiếc hi sinh toạ kỵ Thiên Cẩu để tự bảo vệ mình, đến tận bây giờ vẫn không có thần thú nào chịu cúi đầu quy thuận trước ngài. Lần này đại nhân hạ giới, chắc là trượt chân xuống giếng truyền tống?"

Việt Ô thẹn quá hoá giận, "Thời Ảnh." Hắn nói, "Ngươi nghĩ mình là cái gì? Cũng xứng bàn luận quá khứ của ta sao? Nếu không phải Thần Hoàng nể mặt phụ thân mà thu ngươi làm đệ tử thân truyền, loại nửa yêu như ngươi đã sớm bị giết chết ở núi Cửu Nghi!"

Thời Ảnh khẽ cười, "Đại nhân muốn giết ta, bây giờ cũng có thể động thủ. Chỉ tiếc là ngươi không làm được. Trên người ta chảy dòng máu Thần tộc, trừ khi Thần Hoàng hạ lệnh, tất cả các vị thần đều không thể giết chóc lẫn nhau. Đại nhân nhìn ta không vừa mắt, cũng chỉ có thể chịu uỷ khuất."

Việt Ô "Hừ" một tiếng, "Ti tiện như ngươi, không xứng làm bẩn kiếm của ta!"

"Thời Ảnh có nhiệm vụ trong người, nếu như đại nhân không có chuyện gì quan trọng, tại hạ liền cáo lui trước."

Thời Ảnh đang muốn hành lễ rời đi, lại nghe Việt Ô hỏi: "Ma tộc đã tìm tới cửa, ngươi còn định lưu lại tính mạng Bách Lý Hoằng Nghị đến bao giờ?"

Y quay lưng về phía Việt Ô, lạnh giọng đáp: "Linh lực bên trong cơ thể Bách Lý Hoằng Nghị vẫn yên lặng như cũ, chỉ là một phàm nhân, tại sao phải diệt trừ?"

"Linh lực bá đạo như vậy, thức tỉnh chỉ là chuyện sớm muộn. Thần Hoàng phái ta đến nhắc nhở ngươi, chớ để cục diện kéo dài dẫn tới tình trạng không thể vãn hồi."

"Ta sẽ giám sát hắn chặt chẽ." Thời Ảnh nói, "Nhưng ta không muốn lạm sát người vô tội!"

Việt Ô chế nhạo: "Một kẻ phàm nhân nhỏ bé, giống như ruồi muỗi trong trời đất, cũng đáng để Thời Ảnh đại nhân ban phát lòng từ bi? Ta thấy Nhân tộc dẫm chết con kiến, bóp chết con muỗi cũng không chút thương hại hay sám hối. Bọn chúng đối với Nhân tộc, cũng giống như Nhân tộc đối với chúng ta, chẳng phải vậy sao?"

Thời Ảnh bình tĩnh hỏi lại: "Ở trong mắt Việt Ô đại nhân, nhỏ yếu thì không có quyền sinh tồn sao?"

"Ta không nói như vậy. Hy sinh một mình Bách Lý Hoằng Nghị có thể cứu vớt vô số sinh linh ở tam giới, như vậy có gì là sai?" Việt Ô phản bác, "Còn nữa, Nhân tộc vốn chịu sự bảo hộ của Thần tộc. Hàng nghìn năm qua, chúng ta đã giúp Nhân giới thu thập không ít cục diện rối rắm. Hiện giờ vì sự thái bình của Thần giới mà hi sinh một phàm nhân nho nhỏ cũng là quá đáng sao?"

Thời Ảnh lắc đầu, "Ếch giếng nói với biển, hạ trùng nói với băng, ngôn ngữ bất đồng, nhiều lời vô ích. Tại hạ đi trước, đại nhân cứ tự tiện."

Y không muốn bị Việt Ô đi theo sau, bởi vậy mới giấu đi thân hình, âm thầm dùng phong hành thuật để trở lại Bách Lý phủ. Vừa đi qua đại sảnh đã thấy hậu viện đang ầm ĩ, tỳ nữ thị vệ hoảng loạn, tiếng bước chân trong viện đều rất vội vàng. Thời Ảnh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, liền tiến đến hỏi: "Xin hỏi cô nương, trong phủ xảy ra chuyện gì vậy?"

Tỳ nữ Lan Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy y thì giống như nhìn thấy vị cứu tinh, "Thời đạo trưởng! Ngài đã trở lại rồi! Phu nhân đang phái người đi tìm ngài khắp nơi!"

Phu nhân là... Hàn Trừng Tâm, thê tử của Bách Lý Khoan Nhân? Thời Ảnh hỏi: "Sao vậy?"

Lan Ngọc dẫn y vào trong viện, vừa đi vừa nói: "Sáng nay phu nhân mang tiểu công tử đi chùa Pháp Thiện dâng hương, lúc mới trở về thì tiểu công tử vẫn còn rất tốt, một canh giờ trước đột nhiên ngủ thiếp đi, kêu thế nào cũng không tỉnh! Đã mời vài lang trung tới bắt mạch, đều không biết nguyên nhân tại sao, phu nhân rất lo lắng, muốn mời đạo trưởng tới nhìn xem có phải bị đồ vật dơ bẩn nào yểm trụ không..."

Lan Ngọc còn chưa nói xong, Thời Ảnh đã bước vào sảnh phụ. Hàn Trừng Tâm nghe thấy tiếng động vội vàng đi ra, trên mặt lo lắng như lửa đốt, "Thời đạo trưởng!"

"Phu nhân chớ hoảng sợ." Thời Ảnh an ủi, "Để ta xem tiểu công tử đã."

Bách Lý Trọng Môn nằm ngửa trên giường, hơi thở đều đều, nét mặt an tĩnh, mạch tượng ổn định, lang trung tất nhiên không chẩn được bệnh. Tay phải Thời Ảnh đặt lên trán đứa trẻ, âm thầm dùng linh lực cảm nhận, hồn phách Bách Lý Trọng Môn vẫn thanh minh, không có dấu vết của yêu khí ma khí, cũng không có quỷ hồn quấy rầy, hoàn toàn đang ở trạng thái ngủ say. Thời Ảnh có chút hoang mang, thử đem linh lực vào cơ thể Trọng Môn, chưa được bao lâu thì đứa nhỏ đã yếu ớt tỉnh dậy.

"Trọng Môn!" Hàn Trừng Tâm vừa mừng vừa sợ, ôm lấy nhi tử nói: "Rốt cuộc cũng tỉnh rồi, làm a nương sợ muốn chết!" Lại ngẩng đầu nhìn về phía Thời Ảnh, cảm kích nói: "Đa tạ đạo trưởng!"

Bách Lý Trọng Môn dụi mắt ngồi dậy, cọ cọ trong lòng Hàn Trừng Tâm làm nũng. Thời Ảnh xoa cái đầu tròn tròn của đứa nhỏ, hỏi: "Xin hỏi phu nhân, sáng nay đi qua chùa Pháp Thiện có dâng hương ở đại điện không?"

"Chỉ đi chính điện."

"Có việc kỳ lạ nào phát sinh không?"

"Việc kỳ lạ...?" Hàn Trừng Tâm suy nghĩ một lát mới trả lời, "Sáng nay khách hành hương không nhiều lắm, trong chính điện có Nam Hoằng pháp sư giảng kinh, cũng không có gì khác thường..."

"Nam Hoằng pháp sư còn cười với con..." Bách Lý Trọng Môn đột ngột nói chen vào, "Trước kia pháp sư chưa bao giờ cười."

Hàn Trừng Tâm vẫn còn đang mơ hồ, nhưng Thời Ảnh đại khái đã tìm ra manh mối, vì thế cười nói: "Bần đạo đoán Trọng Môn công tử có xung khắc gì đó với Phật gia, thời gian tới, phu nhân đừng dẫn công tử đi dâng hương nữa."

Hàn Trừng Tâm tự nhiên đồng ý. Thời Ảnh cáo từ rời đi, vốn định đến chùa Pháp Thiện, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định chờ Bách Lý Hoằng Nghị trở về để đi cùng. Y rất cảm kích khi được đối phương coi là bằng hữu, chỉ cần không ngỗ nghịch phản bội sư tôn và Thần tộc, y sẵn lòng thẳng thắn thành khẩn với Bách Lý Hoằng Nghị.

Thời Ảnh trở lại phòng mình, chờ tới lúc chạng vạng mới nghe thấy giọng nói của Thân Phi, có lẽ đã làm xong việc vặt mà Bách Lý Hoằng Nghị yêu cầu. Giờ Dậu, Bách Lý Hoằng Nghị gõ cửa phòng, phía sau còn có mấy người hầu đi theo bưng đồ ăn.

"Hôm nay a gia cùng đại ca ra ngoài dự tiệc, ta và tẩu tẩu đều dùng bữa riêng." Bách Lý Hoằng Nghị hỏi: "Ngươi có muốn dùng bữa với ta không?" Cuối cùng dường như sợ y không đồng ý, còn cố ý bổ sung thêm một câu: "Ta đã kêu phòng bếp làm món củ cải bảy màu, vừa thơm vừa giòn, nhất định ngươi sẽ thích."

Thật ra trước khi đối phương mở miệng, Thời Ảnh đã ngửi thấy mùi củ cải nên lập tức mở cửa đón khách, "Ta đang có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

"Là chuyện của Trọng Môn sao?" Nhận được cái gật đầu khẳng định, Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Ta đã nghe a tẩu nói rồi. Trọng Môn xung khắc với vật gì? Từ trước đến nay nó vẫn đi chùa Pháp Thiện, sao chỉ có lần này gặp chuyện kỳ quái?"

Chờ nhóm người hầu đặt đồ xuống rồi rời đi, Thời Ảnh mới nói: "Đó là ta tìm cớ thoái thác với Bách Lý phu nhân. Ta nghi ngờ chùa Pháp Thiện có yêu."

Bách Lý Hoằng Nghị hiển nhiên tin, "Phật môn từ trước đến nay đều có pháp bảo trừ tà trấn yêu, những loại yêu ma tầm thường khó có thể tồn tại ở một nơi như vậy."

"Những đại yêu có thể hoá hình người lại không sợ những cái đó." Thời Ảnh hỏi: "Bách Lý tiểu hữu, ngươi đã nghe nói đến 'độ linh thuật' của Yêu tộc chưa?"

Bách Lý Hoằng Nghị cau mày, "Nó như thế nào?"

"Vì sao nhiều năm rồi Yêu tộc vẫn không từ bỏ việc đến Nhân giới để hấp thu sức mạnh? Đó là vì thân thể phàm nhân là thứ tuyệt hảo chịu tải được yêu khí, thất tình lục dục của phàm nhân hơn xa quỷ quái tiên thần, sức mạnh tâm linh rất mạnh, càng thích hợp cho yêu ma ký sinh. Cái gọi là độ linh, chính là xé mở cái khe trong ý thức của phàm nhân, thường là lúc ngủ say, lấy thân thể làm vật dẫn, đem yêu linh từ Yêu giới dẫn độ đến Nhân giới. Bề ngoài thì người được sử dụng làm vật dẫn không có bất kì tổn thương nào, nhưng nếu bị yêu linh liên tục tàn phá vết nứt trong ý thức sẽ làm tổn hao tinh thần nghiêm trọng, dần dần sẽ suy kiệt tinh lực mà chết."

Bách Lý Hoằng Nghị hoảng sợ nói: "Ngươi nói là, Trọng Môn..."

"Đừng hoảng sợ, hồn phách của Trọng Môn đã được ta triệu hồi, rất nhanh sẽ tỉnh lại, hơn nữa trên người nó không có yêu khí. Khả năng kẻ thi thuật đã bị thứ gì đó làm gián đoạn, không thể hạ chú thành công, cũng có thể là do ta suy nghĩ quá nhiều." Thời Ảnh dùng tay quấn lấy một sợi tóc của chính mình, trầm ngâm nói: "Bất kể thế nào, ta vẫn phải nhìn thấy tận mắt mới yên tâm. Nếu bọn chúng thực sự dùng cách này, chúng ta lại đi sai hướng - lối vào kết giới không phải ở trong không gian, mà là ở trong thể xác con người."

"Được rồi." Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Sáng mai chúng ta cùng đi qua đó."

"Ừm."

"Ăn cơm đã."

Bách Lý Hoằng Nghị đem củ cải bảy màu đẩy tới trước mặt Thời Ảnh, thúc giục y nếm thử. Thời Ảnh múc một muỗng đưa vào miệng, quả nhiên giòn, ngọt đến nỗi y không thể cầm lòng mà cười: "Ngon lắm!"

Bách Lý Hoằng Nghị mỉm cười nhìn y ăn liên tiếp ba muỗng, trong ánh mắt ôn nhu cất giấu một tia đắc ý, "Là ta làm."

Thời Ảnh ngẩn người, giống như bị cái gì đó đánh trúng vào lồng ngực, cái muỗng dừng lại giữa không trung, tim đập rất nhanh, giống như trực tiếp rung động trong màng nhĩ, ngây ngốc hỏi: "Ngươi còn biết nấu ăn sao...?"

Thanh niên càng thêm đắc ý: "Đệ nhất thao khách thành Trường An, sao có thể chỉ biết ăn mà không biết làm?"

Trong cặp mắt đen trắng rõ ràng, giống như bầu trời đêm sau cơn mưa, tinh tú như biển cả, làm ngực y nóng lên, cả hốc mắt cũng vậy.

"Đa tạ ngươi." Thời Ảnh cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chưa có ai cố ý làm đồ ăn cho ta, ngươi là người đầu tiên. Cảm ơn."

"Đừng khách khí. Nếu ngươi thích, về sau ta sẽ thường xuyên làm."

Y trốn tránh ánh mắt thiếu niên, nhưng giọng nói của đối phương vẫn ôn nhu như thế, giống như giọng hát mơ hồ của mẫu thân ngâm nga bài ca dao trong trí nhớ.

Một thân một mình vượt qua thời gian hai trăm năm dài đằng đẵng, thậm chí chưa từng nghĩ có người cùng mình trò chuyện....

"Thời Ảnh."

Bách Lý Hoằng Nghị gọi tên y, nhưng chỉ dừng lại ở đó, làm y không thể không ngẩng đầu, một lần nữa đón nhận ánh mắt kia.

"Ừm?"

Ánh mắt thanh niên rất phức tạp, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ cười cười: "Ngươi phải ăn nhiều một chút mới tốt."

-------------

Ngau khi Thân Phi quay lại, Bách Lý Hoằng Nghị đã biết rồi, nhưng không muốn vạch trần, chỉ muốn đợi Thời Ảnh tự nói với chính mình.

Thỏ Thỏ còn không biết mình đã lật xe.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info