ZingTruyen.Info

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 7: Ảo ảnh sương mù

HoangNgan1984

"Bằng hữu?" Thời Ảnh thấp giọng lặp lại, cảm thấy mình không hiểu lắm.

"Ngươi không phải đến cả từ này cũng không hiểu chứ?" Bách Lý Hoằng Nghị cười nói, "Chẳng lẽ ngươi không có bằng hữu?"

"Ta... Tất nhiên là có." Cửu Tiêu, Linh Cơ, còn có Tất Phương đều là bằng hữu của y, nhưng chúng đều làm bằng hữu với y hơn 200 năm, người vừa mới quen vài ngày cũng có thể làm bằng hữu sao? Huống hồ...

"Ồ." Bách Lý Hoằng Nghị thu hồi nụ cười, "Ý của đạo trưởng là tại hạ không xứng trèo cao?"

"Không phải!" Thời Ảnh vội vàng nói, "Ta... không phải có ý này." Huống hồ... Nếu ngươi biết được thân phận nửa yêu của ta, có còn coi ta là bằng hữu không? Nếu ngươi biết được...

"Vậy bây giờ chúng ta là bằng hữu chứ?"

Ánh mắt Bách Lý Hoằng Nghị trong veo, chuyên chú nhìn nhưng không lại gần, giống như ánh mặt trời ấm áp chốn Nhân gian, bất tri bất giác bao quanh lấy chính mình. Đỉnh núi Cửu Nghi quanh năm tuyết phủ, Thời Ảnh từ trước đến nay cũng không biết ánh mặt trời chiếu vào trên người lại có cảm giác tốt như vậy... Y gật gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Ta rất vui."

"Ta cũng vậy." Bách Lý Hoằng Nghị mỉm cười, vẫn không buông tay ra, "Bằng hữu của ta không nhiều lắm. Đám con cháu thế gia đều cảm thấy ta nên sống trong ngôi đền đạo giáo, đương nhiên, ta cũng không để ý bọn họ nói sau lưng như thế nào. Bất kể là trừ yêu sư hay là thao khách (người sành ăn), ta chỉ làm điều ta thích, chỉ làm những việc ta cho là đúng. May mắn gặp được đạo trưởng, ta mới biết trên đời này có người cũng giống như mình, hơn nữa người này còn nguyện ý coi ta là bằng hữu."

Thời Ảnh quay đầu lại, trong lòng không biết là vui mừng hay khổ sở, có lẽ cả hai đều có.

Nếu ngươi biết được... Ta là phụng mệnh đến giám sát ngươi, thậm chí một ngày kia còn không thể không giết ngươi, ngươi có còn coi ta là bằng hữu không?

Bách Lý Hoằng Nghị dường như nhận ra mình có chút lỗ mãng, cuối cùng cũng buông tay ra, khôi phục thần sắc bình thường, hỏi y: "Đạo trưởng chuẩn bị tới bờ sông Lạc để xem xét sao?"

"Ừm." Thời Ảnh đáp, "Cửa vào kết giới có lẽ không phải ở Bách Thảo Lĩnh."

"Vậy tại sao lang yêu chỉ xuất hiện ở đó?"

"Yêu linh có tu vi nhất định, có thể che giấu hành tung, phàm nhân khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Lang yêu xuất hiện ở Bách Thảo Lĩnh là do bị ma khí hấp dẫn, lại đụng phải Nhân tộc nên mới tấn công. Vì vậy lối vào Nhân giới ban đầu chưa chắc là nơi đó."

"Nếu nói như vậy," Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy vô cùng lo lắng, "Lối vào kết giới có khả năng xuất hiện ở bất cứ đâu, ngay cả ở bên trong thành Trường An?"

"Đúng vậy." Thời Ảnh nói, "Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, lối vào kết giới đáng lẽ phải có yêu khí mạnh mẽ, nhưng ta lại không cảm thấy bất cứ thứ gì, giống như... là bị một lực lượng rất mạnh che giấu."

Bách Lý Hoằng Nghị ngẫm nghĩ một chút, "Giống như ngươi dùng linh lực tạm thời phong ấn ma khí trên thanh kiếm kia?"

"Cũng không khác bao nhiêu." Thời Ảnh không thể không khen ngợi, "Bách Lý tiểu hữu rất có tuệ căn, người bình thường khó mà hiểu được."

"Dù sao đã trở thành bằng hữu của Thời đạo trưởng, không thể quá kém cỏi được." Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Chúng ta đi thôi."

Bờ sông Lạc vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu, chỉ có vài ba đứa trẻ dùng đá đục xuyên qua lớp băng, ngồi xổm ở đó câu cá nhỏ. Hai người bọn họ đi dạo xung quanh nửa canh giờ mới đến giờ cơm trưa, Bách Lý Hoằng Nghị nói với y: "Phía trước có chỗ ăn cá ngon, ta mời đạo trưởng đến đó nếm thử xem sao?"

Thời Ảnh đi hồi lâu vẫn không nhận ra được yêu khí, cả người đều thả lỏng, cười nói: "Nơi mà Đệ nhất thao khách ở Trường An nói ngon thì đương nhiên phải ngon. Đa tạ Bách Lý tiểu hữu khoản đãi."

Đó là quán ăn nhỏ bên bờ sông Lạc, phòng ốc đơn sơ, còn xa mới bằng tửu lầu bên trong thành Trường An. Bách Lý Hoằng Nghị dường như biết suy nghĩ của y nên nhẹ giọng giải thích: "Quán không lớn, nhưng hương vị ngon hơn ở trong thành."

Không có thực khách nào khác trong quán, ông chủ là một nam nhân trung niên có bộ râu quai nón, vừa nhìn thấy bọn họ liền nhiệt tình đi đến đón tiếp, "Bách Lý Nhị Lang đến rồi sao? Hôm nay vẫn ăn cá chuối suối nước lạnh chứ?"

Bách Lý Hoằng Nghị cười cười: "Hôm nay ta dẫn theo bằng hữu đến, thỉnh cầu chủ quán làm nhiều thêm một phần."

Ông chủ đồng ý rời đi, chỉ lát sau đã bưng lên hai chén nước sôi. Bách Lý Hoằng Nghị lấy ra khăn tay, cẩn thận lau qua đũa trúc rồi nói: "Cá đen suối nước lạnh tự nhiên, lấy máu, bỏ xương chỉ trong một nhát dao. Lát cá mỏng như cánh ve, thêm vào nước canh ngao đặc chế, thịt tươi mềm, vị sánh mịn." Nói xong liền gắp một miếng cá đặt lên đĩa của Thời Ảnh, "Mời đạo trưởng nếm thử."

Khẩu vị của Thần tộc đều thanh đạm, ăn cũng không nhiều, ngay cả khi không ăn cơm một thời gian dài cũng không có gì đáng ngại. Bởi vậy ngoại trừ củ cải, Thời Ảnh không hề quan tâm đến các món ăn khác, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị lại dụng tâm đề cử, y cũng không dám trực tiếp nuốt miếng cá vào bụng mà ngậm trong miệng hồi lâu để cảm nhận, sau đó mới gật đầu: "Quả thật rất ngon."

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn y thì không nhịn được cười. Thời Ảnh đặt đũa xuống, lo lắng hỏi: "Vì sao lại cười?"

"So với bộ dạng ăn củ cải tối hôm qua và sáng nay, vẻ mặt của đạo trưởng cực kỳ thiếu sinh động."

Thời Ảnh: "..."

Bách Lý Hoằng Nghị dường như lại càng buồn cười, "Ngươi chỉ thích ăn củ cải thôi sao? Cả đời này chỉ yêu thích củ cải?"

Con thỏ thích củ cải, đó là chuyện đương nhiên! Rõ ràng trong lòng đang hò hét, nhưng nét mặt Thời Ảnh lại thản nhiên như không có chuyện gì, "Cũng ăn thứ khác, nhưng bần đạo là người tu hành, thường ăn cơm chay, ít khi ăn thịt cá."

"Thì ra là thế, tại hạ suy xét không chu toàn." Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Lần sau sẽ đưa ngươi đến trai quán."

Nhưng mà cá chuối suối nước lạnh này thực sự rất tươi ngon, khác với tất cả các loại cá y đã ăn trên Thần giới. Thời Ảnh yên lặng ăn hết bát, đến nước canh cũng không bỏ phí. Ăn no rồi lại muốn duỗi người, nắm tay vừa mới vươn lên đã lập tức nhận ra hành động này cực kỳ không phù hợp với thân phận hiện tại, lại nhanh chóng đặt xuống, giả vờ đấm đấm vào hai chân, nói: "Đồ ăn rất ngon, rất tốt."

Bách Lý Hoằng Nghị lấy khăn lau miệng, cúi đầu cố gắng nhịn cười nhưng bộ dáng này lại khiến Thời Ảnh nhìn thấy có chút tức giận.

"Bách Lý công tử." Thời Ảnh đứng dậy nói, "Cười xong rồi thì đi thôi."

Y bước rất nhanh. Bách Lý Hoằng Nghị thanh toán tiền xong mới đuổi theo, vừa chạy vừa kêu, "Cứ không vui thì bỏ chạy, ngươi là thỏ sao?"

Bước chân của Thời Ảnh khựng lại một chút, trong lòng đột nhiên hoảng loạn. Bách Lý Hoằng Nghị cũng nhân cơ hội này mà đuổi tới phía trước y, nhẹ nhàng giải thích: "Ta không phải muốn giễu cợt ngươi."

"Không phải giễu cợt, mà là cười nhạo, hay là châm biếm?"

"Đều không phải."

"Vậy là gì?" Thời Ảnh hỏi, "Làm gì có ai vô duyên vô cớ lại bật cười."

"Là cảm thấy ngươi..." Bách Lý Hoằng Nghị dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ, cũng giống như đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Là cảm thấy ngươi rất thú vị, thậm chí có chút đáng yêu, nên mới cười."

Đáng yêu.....?

Thời Ảnh không rõ vì sao cả mặt và tai đều nóng lên, phản ứng của thân thể còn đi trước cả ý thức, nhưng y không có thời gian để suy nghĩ, bởi vì ở phía xa đột nhiên xuất hiện hai luồng sương đen che khuất tầm nhìn, tốc độ di chuyển cực nhanh, dường như trong khoảnh khắc đã đến phía sau Bách Lý Hoằng Nghị, đồng thời làm y cảm nhận được áp bức cực kỳ mạnh mẽ... Ma khí!

"Lui ra phía sau!"

Thân hình Thời Ảnh khẽ di chyển, che chắn trước người Bách Lý Hoằng Nghị, linh lực màu trắng hoá thành lá chắn, đem tất cả các mũi tên bắn ra từ màn sương đen chặn lại. Làn sương đen theo sát, lơ lửng trong không trung, vây quanh người bọn họ. Thời Ảnh giơ tay triệu hồi Cửu Tiêu, vung kiếm hướng về phía làn sương đen trước mặt, không quên căn dặn Bách Lý Hoằng Nghị: "Ngươi đi trước đi!"

Đối phương cũng dùng kiếm, chỉ là trước sau đều không hiện thân, hàn quang của Cửu Tiêu va chạm vào nó loé ra những tia sáng chói mắt. Thời Ảnh dùng một tay kết chú, pháp thuật phối hợp với kiếm thuật đồng thời xuất kích, nhưng động tác của đối phương cũng cực nhanh, rõ ràng là tu vi không dưới y. Cửu Tiêu kiếm chém vài lần thì đánh tan làn sương đen, nhưng thật ra chỉ đánh trúng tàn ảnh, ma khí trong chút chốc lại tụ tập tại chỗ. Thân hình Thời Ảnh ẩn hiện trong không trung, cuối cùng lại đuổi theo đối thủ xuống mặt đất, từ khoé mắt phát hiện ra Bách Lý Hoằng Nghị vẫn còn đứng yên tại chỗ, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Ngươi đi mau!" Mũi kiếm của đối phương cuốn thêm linh lực lại càng thêm hung mãnh, Thời Ảnh không thể phân tâm, chỉ có thể vừa đánh vừa hét lên: "Trong thành ta đã hạ kết giới, trở về thành đi!"

Lời còn chưa dứt, y đã cảm nhận được ma khí ập đến phía sau, chật vật đón được chiêu trước mặt, xoay người ra sau đã không còn kịp nữa, làn sương đen xông thẳng vào mặt y, ánh kiếm đen thoắt ẩn thoắt hiện, trong chớp nhoáng, Bách Lý Hoằng Nghị vọt tới trước người y, dang rộng hai tay, giận dữ hét lên: "Cút ngay!!"

Thời Ảnh thất kinh, phàm nhân căn bản không có cách nào ngăn chặn được linh lực cường đại như thế này, thậm chí sẽ bị xuyên thủng hồn phách, cả thân thể và linh hồn đều bị huỷ diệt! Nhưng mà ngoài dự kiến của y, làn sương đen thực sự dừng lại cách người Bách Lý Hoằng Nghị ba tấc.

Bách Lý Hoằng Nghị cũng không kinh ngạc giống như y, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào làn sương đen kia, gằn giọng nói từng chữ một, thong thả, lãnh đạm, lại lộ ra hàn ý, "Ta nói, cút ngay!"

Cùng với âm tiết cuối cùng, phía chân trời đột nhiên giáng xuống một trận sấm sét, hai luồng sương đen lơ lửng lùi về phía sau, ở trong gió lạnh khẽ đung đưa rồi tan biến.

Bách Lý Hoằng Nghị xoay người, nhìn y hỏi: "Ngươi có bị thương không?"

Thời Ảnh còn đang khiếp sợ, hoảng hốt lắc đầu, lúc này mới nhớ ra mà nổi giận, "Ngươi không muốn sống nữa sao?" Y nói, "Ngươi có biết đó là cái gì không?"

"Yêu ma quỷ quái thì là yêu ma quỷ quái, ai quan tâm nó là cái gì." Bách Lý Hoằng Nghị nhẹ giọng đáp, "Nếu không dám hoá hình, vậy thì cũng không phải là nhân vật gì lợi hại."

"Đó là đại ma rất lợi hại! Đến cả ta cũng là lần đầu tiên giao thủ với cường giả Ma tộc như vậy." Trong lòng Thời Ảnh vẫn còn sợ hãi, "Bảo ngươi đi sao ngươi không nghe? Nếu không phải nó đột nhiên thu tay lại, giờ phút này ngươi đã hồn phi phách tán rồi!"

Bách Lý Hoằng Nghị lại nói năng hùng hồn mà đầy lý lẽ, "Làm gì có đạo lý vứt bằng hữu ở lại rồi một mình chạy trốn?"

"Thân thể phàm nhân, linh lực mỏng mang, không có tư cách làm anh hùng. Ngươi cho rằng ngươi có thể cứu ta sao? Chỉ có thể chết trong vô vọng."

"Thứ nhất, ta không phải muốn làm anh hùng. Thứ hai, có tư cách hay không là một chuyện, muốn làm hay không lại là chuyện khác." Bách Lý Hoằng Nghị nghiêm túc nói, "Ta thừa nhận mình rất yếu đuối, nhưng điều này không mâu thuẫn với mong muốn bảo vệ ngươi. Trong tương lai, nếu ta đủ may mắn trở thành môn hạ của Xích Tùng đạo trưởng, theo thời gian công lực đại thành, nói không chừng đến phiên ta che chở ngươi."

"Ngươi..." Thời Ảnh cảm giác được gương mặt lại nóng lên, không khỏi nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng kháng nghị: "Ai muốn ngươi bảo vệ..."

"Trước mắt tất nhiên là đạo trưởng bảo vệ ta, nhưng việc tương lai, ai nói trước được?" Bách Lý Hoằng Nghị cười cười, nghiêm túc hỏi: "Vì sao lại có Ma tộc xuất hiện ở Trường An? Bọn chúng và Yêu tộc là cùng một đám à?"

Thời Ảnh cau mày, nói thẳng là mình cũng không biết rõ, nhưng trong lòng lại cực kỳ bất an. Trước đây Tất Phương đã truyền đạt lại khẩu dụ của Thần Hoàng, nói rằng Ma Vực có khả năng cấu kết với Yêu giới để báo thù Thần tộc, nhưng bọn chúng tới Nhân gian làm gì? Tất Phương cũng nói Ma tộc đang tìm kiếm Bách Lý Hoằng Nghị, hai vị kia cũng vì thế mà tới? Bọn chúng tấn công y nhưng lại không làm tổn thương Bách Lý Hoằng Nghị, là nhận ra hồn phách của hắn sao?

'Thời đạo trưởng."

Thời Ảnh ngẩng đầu, "Hả?"

Bách Lý Hoằng Nghị hơi nhướng mày, "Ta đoán, những điều ngươi đang nghĩ cũng không thể nói cho ta. Ngươi cũng biết bằng hữu thì không nên giấu giếm bất cứ điều gì?"

"Không có... Ta chỉ đang nghĩ về hai con ma đó." Bằng hữu sao? Y dường như... không xứng với danh xưng này...

Thời Ảnh miễn cưỡng mỉm cười, "Chúng ta phải nhanh chóng trở về thành."

------------------------

Kẻ tới chính là cao tầng Ma giới ......😅

Có thể nhìn thấy Bách Lý Hoằng Nghị có khí chất hung hãn trên người, phải không? Tuy rằng linh lực chưa thức tỉnh, nhưng dũng khí đã có từ lâu, trong lòng hắn cũng không phải là một thư sinh nhu nhược.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info