ZingTruyen.Com

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 6. Bằng hữu

HoangNgan1984

Trường An là kinh đô đương triều, dân cư đông đúc, kinh tế phồn thịnh, trước đây vì yêu ma nên bá tánh mới không dám ra ngoài, bây giờ tình hình đã tạm ổn, cũng không hề có người bị lang yêu gây thương tích, sự đề phòng nghiêm ngặt ở các cổng thành cũng nới lỏng đi nhiều, đường phố lại trở nên náo nhiệt, nhưng Thời Ảnh không có tâm trạng đi du ngoạn.

Mười năm trước, y vô tình xuyên tới Nhân giới một lần, nguyên nhân gây ra chuyện này là do y uống trộm một ngụm rượu quý Nam Giang của Thần Hoàng, khiến y bị biến trở về nguyên hình. Tất cả các vị thần trên núi Cửu Nghi đều biết y nửa thần nửa yêu, dòng máu không thuần chủng đã khiến y từ khi sinh ra luôn bị bài xích và chỉ trích. Thần tộc vốn thờ ơ với tình cảm, lại càng không dung những sinh linh ngoài quy luật. Bởi vậy mà 300 năm qua, Thời Ảnh không có tiên nhân làm bạn, mỗi ngày đều phải cẩn trọng như đi trên băng mỏng. Y không bao giờ để lộ ra hình dạng thật của mình, sợ các thần quan khác dị nghị, thậm chí còn không dám đụng vào món củ cải yêu thích nhất. Nhưng Thời Ảnh lại chẳng hề biết rằng y sẽ bị biến về nguyên dạng khi uống rượu, hơn nữa còn không thể biến trở lại trong thời gian ngắn. Lần đó, y sợ phát khiếp. Để không bị các thần linh khác phát hiện ra, y đã vội vã trốn vào một bụi cây bên ngoài Quy Vân điện, không ngờ lại lạc vào giếng truyền tống không có người canh gác, mơ mơ hồ hồ lạc xuống Nhân gian.

Khi đó Nhân giới dường như cũng náo nhiệt như bây giờ, chỉ tiếc là thị lực của uyên phù thua xa loài người, Thời Ảnh nhìn không được rõ ràng, cho nên mới dẫm nhầm vào bẫy thú, lại bị bầy sói có linh lực tầm thường đánh lén, tưởng đứa nhỏ Nhân tộc cứu mình là người xấu nên mới hung hăng cắn hắn một ngụm.... Sau đó, y còn được đứa nhỏ kia đưa về phủ chữa trị. Thật ra vết thương này của y không nghiêm trọng lắm, mặc dù không cần thuốc trị thương cũng có thể dựa vào linh lực để tự chữa lành, cũng có thể trốn thoát để trở về Thần giới, nhưng không biết vì sao, y lại ngoan ngoãn ở lại trong biệt phủ có hoa viên rộng lớn, để mặc cho lang trung Nhân tộc có bộ râu dài chơi đùa với móng vuốt của mình, còn nằm trên chiếc giường thơm phức của đứa nhỏ kia ngủ một giấc. Nếu không phải sáng sớm ngày hôm sau Tất Phương bay tới triệu hoán, y có lẽ còn luyến tiếc không muốn rời đi.

Đó là lần đầu tiên y cảm thấy Nhân giới cực kỳ thú vị. Phàm nhân cũng không đần độn ngu xuẩn giống như lời Thần Hoàng nói, bọn họ đã tự sáng tạo ra rất nhiều đồ vật nhỏ bé mới lạ, làm cho cuộc sống trở nên dễ dàng, đó là những điều mà Thần tộc cao ngạo không bao giờ nghĩ đến; phàm nhân cũng không hoàn toàn đều là những kẻ ích kỷ tham lam, ít nhất đứa nhỏ đã cứu y và người nhà của hắn đều rất thiện lương....

So với núi Cửu Nghi, Thời Ảnh cảm thấy mình càng thích Nhân giới nhiều hơn một chút, ít nhất ở chỗ này, y có thể an tâm ăn củ cải.

....

Chỉ là trước mắt... Y không có tâm trạng để ăn củ cải....

Bách Lý Hoằng Nghị đã hoài nghi thân phận của y, chính mình còn có thể mặc đạo bào bao lâu nữa? Còn có thanh kiếm kia.... Ma khí mạnh như vậy, lại có địch ý hung mãnh đối với y, nhưng ở trong tay Bách Lý Hoằng Nghị thì ngoan ngoãn và an tĩnh... Có một số việc vẫn chưa thể khẳng định được, nhưng Thời Ảnh có linh cảm rất xấu.

Y bước nhanh ra phía cửa Đông thành, nơi này có sông Lạc, bờ sông là nơi cư trú và đánh cá của bá tánh, nhưng bây giờ trời lạnh, mặt sông đã kết một tầng băng mỏng, rất khó nhìn thấy thuyền bè qua lại.

Thời Ảnh đứng bên bờ, thấy bốn bề vắng lặng, liền âm thầm lấy linh lực phát ra tín hiệu, không lâu sau, một con chim sẻ nhỏ vỗ cánh bay tới, đậu trên vai y.

"Tất Phương." Thời Ảnh bật cười nói, "Sao ngươi càng ngày càng nhỏ đi vậy?"

Miệng chim sẻ không hề nhúc nhích, nhưng âm thanh lại từ bụng truyền ra, "Lần trước biến thành quạ đen tới tìm ngươi, bị đứa nhỏ nghịch ngợm ném đá vào người, đau quá."

Tất Phương, một trong số chín con thú kỳ lạ nhất ở núi Cửu Nghi, so về tuổi tác có thể tương đương với tổ phụ của y, là thần điểu một chân với bộ lông màu đỏ đậm tuyệt đẹp, từng là vật cưỡi của phụ thân. Lúc Thời Ảnh còn bé đã nghe phụ thân nói, nhất định không được chọc cho Tất Phương tức giận, nếu không nó sẽ phun lửa đốt trụi tóc. Sau khi phụ thân rời đi, Tất Phương trở thành vật cưỡi của y, chỉ là Thời Ảnh chưa bao giờ thấy Tất Phương tức giận, đương nhiên cũng chưa từng nhìn thấy nó phun lửa.

Tất Phương chỉ có vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc hơn những con vật khác, không bao giờ gọi y là "Chủ nhân", cũng không chê cười thân phận nửa yêu của y.

Bởi vậy Thời Ảnh không sợ nó, ngược lại còn coi nó là bằng hữu giống như Cửu Tiêu và Linh Cơ.

Thời Ảnh mở lòng bàn tay ra, để cho Tất Phương nhảy vào tay của chính mình, cười nói: "Vất vả cho ngươi rồi. Nhân tộc dường như coi quạ đen là điềm gở."

"Không sao." Tất Phương nhảy nhảy vài cái trong lòng bàn tay y, "Thần Hoàng có khẩu dụ lệnh cho ta truyền đạt, vừa lúc nhận được tín hiệu của ngươi nên mới tức tốc đến đây."

Vẻ mặt Thời Ảnh khẽ thay đổi, "Sư tôn có gì cần phân phó?"

"Thần giới nhận thấy Ma Vực gần đây có nhiều thay đổi, sợ rằng sẽ cấu kết với Yêu tộc để lên kế hoạch báo thù. Về phần Bách Lý Hoằng Nghị, Ma giới đang tìm kiếm hắn. Thần Hoàng ra lệnh cho ngươi phải để mắt tới hắn, nếu giữ không nổi thì phải diệt trừ, nhất định không thể để hắn bị Ma giới lợi dụng. Trong thân thể hắn vẫn còn một mảnh hồn phách của Hình Thiên, hơn nữa còn chưa thức tỉnh linh lực, một khi trở lại, sức mạnh của hắn không thể nào đánh giá được, đến lúc đó sẽ lại có một hồi đại chiến, tam giới lại có xác chết thành núi, máu chảy thành sông, chỉ sợ còn khủng khiếp hơn trong quá khứ."

Những lời này, Thời Ảnh đã đoán trước được phân nửa. Trước khi đi, Thần Hoàng đã liên tục dặn dò y phải bảo vệ Bách Lý Hoằng Nghị, đồng thời cũng phải đề phòng hắn. Tuy rằng chưa từng nói muốn diệt trừ hắn, nhưng với cách hành sự của Thần Hoàng.... Thời Ảnh hiểu rất rõ, y chỉ là không hi vọng mọi chuyện phải đi đến bước đường kia.

"Ta hiểu." Thời Ảnh nói, "Ta sẽ ngăn cản bất kì người nào khả nghi tới gần hắn."

"Ngươi đã bao giờ cảm nhận được linh lực trong thân thể hắn chưa?"

Thời Ảnh lắc đầu: "Hiện nay linh lực của hắn không có gì khác những phàm nhân bình thường."

"Tốc độ thức tỉnh của linh lực liên quan đến tu vi bản thân và sức mạnh linh hồn, nhanh hay chậm tuỳ vào mỗi người, nhưng Thần Hoàng không muốn mạo hiểm." Tất Phương nói, "Một khi có dấu hiệu thức tỉnh thì phải lập tức giết hắn, thu hồi mảnh hồn phách Hình Thiên, đồng thời dùng thuật Chiết hồn để phá tan ba hồn bảy phách, đảm bảo hắn không thể luân hồi được nữa."

Thời Ảnh trầm mặc không nói gì. Tất Phương phải hỏi lại: "Ngươi nghe có hiểu không?"

"Tất Phương..." Thời Ảnh thấp giọng hỏi, "Không còn cách nào khác sao?"

"Cũng không còn cách nào khác."

"Nhưng cho dù linh lực của hắn có thức tỉnh, cũng chưa chắc đã giống như người nọ mà giết chóc bốn phương. Chúng ta sao lại chỉ vì chuyện có khả năng phát sinh mà đem người đi định tội?"

Tất Phương đứng trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn y, "Ta nghĩ, hiện tại Thần giới không có cách nào trải qua một trận đại chiến khác, Thần Hoàng hiểu rõ, trên dưới núi Cửu Nghi đều hiểu rõ, Thần tộc đã mất đi Chiến thần, không còn có Hình Thiên thứ hai, một khi Ma tôn sống lại, chiến lực càng mạnh mẽ hơn trước, như vậy núi Cửu Nghi... nên đứng ở đâu?"

"Ta hiểu.... Hai trăm năm trước, ta cũng là người được Chiến thần Hình Thiên che chở. Ngài từng căn dặn ta phải siêng năng tu luyện, ngày càng trở nên mạnh mẽ, có như thế mới có thể bảo vệ được người quan trọng. Nếu Ma tộc xâm phạm, ta tất nhiên sẽ toàn lực chiến đấu, nhưng mà..." Thời Ảnh dừng lại một chút, nghĩ đến cặp mắt sáng ngời kia, không hiểu sao lại cảm thấy rất khổ sở, "Bách Lý Hoằng Nghị chỉ là phàm nhân, cái gì cũng không biết, ân oán của Thần Ma hai trăm năm trước cũng không liên quan gì đến hắn. Là Thần tộc, chúng ta sao có thể vì bảo vệ chính mình mà làm tổn thương người vô tội?"

Tất Phương lặng lẽ đứng đó, một lúc sau mới nói: "Thiên Đạo vô tình, mạnh yếu chia rẽ. Tiểu Ảnh, ngươi và Uyên phù quân thiện lương giống nhau, trọng tình trọng nghĩa, nhưng lại là Thần, thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt."

Thời Ảnh nhẹ giọng nói: "Tất Phương, ta chỉ muốn làm những gì mình cho là đúng."

"Vậy thì hi vọng linh lực của hắn vĩnh viễn không thức tỉnh." Tất Phương giang rộng hai cánh, bay vòng vòng trước mắt y, "Hắn đang đi về hướng này, ta phải rời đi trước."

.....

Khi Bách Lý Hoằng Nghị đến cửa Đông thành, thấy Thời Ảnh đang đứng trước một quán tạp hoá nhỏ, cúi đầu nhìn cái gì đó. Hắn vô thức đi chậm lại, khi tới bên cạnh càng chậm hơn trước, dần dần nhìn thấy rõ đồ vật Thời Ảnh đang cầm trong tay.

Đó là một túi tiền nhỏ treo ở bên hông, Thời Ảnh cầm một chiếc màu xanh nhạt có thêu hình thỏ ngọc.

"Ngươi thích cái này sao?"

Thời Ảnh quay đầu lại, mỉm cười khi nhìn thấy hắn, "Khi còn bé, ta từng thấy phụ thân mang một cái tương tự như thế này. Người nói là do a nương tự tay làm, cho nên cực kỳ trân trọng. Khi ta nhìn thấy cái này liền nghĩ tới nó."

Người bán rong nói chen vào: "Lang quân có mắt nhìn thật tốt! Đây là thỏ ngọc của Thường Nga tiên tử, tượng trưng cho sự đoàn viên và mong mỏi tốt lành, đưa nó cho người trong lòng là thích hợp nhất! Lang quân mua một cái nhé?"

"Ngươi... có muốn không?" Bách Lý Hoằng Nghị hỏi, "Ta có thể..."

"A, không cần.... Bần đạo là người tu hành, không mang những thứ này." Thời Ảnh đem túi tiền trả về chỗ cũ, cúi đầu nói tạ ơn với người bán rong đang thất vọng, sau đó mới xoay người hỏi: "Sao không thấy Thân Phi tiểu hữu?"

Sắc mặt Bách Lý Hoằng Nghị cũng không hề thay đổi: "Ta phái hắn ra ngoài làm chút việc vặt."

"Ồ." Thời Ảnh không chút nghi ngờ, lại hỏi: "Từ lúc ở Bách Thảo Lĩnh trở về, ta cảm thấy hắn hơi uể oải. Có phải bởi vì bị bí ngô yêu hôn không?"

Bách Lý Hoằng Nghị thấy hắn nghiêm túc hỏi loại chuyện này thì không thể nhịn được cười, hỏi ngược lại: "Đạo trưởng cảm thấy hắn không nên uể oải sao?"

Thời Ảnh hoang mang gãi gãi đầu, "Bị hôn một chút mà thôi, cũng không tạo nên bất cứ thương tổn nào. Ta nhìn rất rõ ràng, bí ngô yêu cũng không hấp thu tinh khí của Thân Phi, vì sao phải uể oải chứ?"

Bách Lý Hoằng Nghị nghe xong thì cười mà như không cười, "Theo lời nói của đạo trưởng, nếu bây giờ ta hôn ngươi, đối với ngươi cũng không thành vấn đề?"

Thời Ảnh có lẽ không nghĩ hắn sẽ tráo đổi khái niệm như thế này, cau mày nói: "Hôm nay cần nhờ bí đỏ yêu nên mới đáp ứng để nàng hôn. Ta không có việc gì muốn nhờ ngươi, vì sao vô duyên vô cớ lại để ngươi hôn?"

Được rồi, cũng không phải là quá ngốc. Bách Lý Hoằng Nghị nhẫn nại dạy người: "Việc thân mật chỉ nên chia sẻ với người mình ái mộ, cả hai bên đều vui vẻ, nếu không, nhẹ sẽ bị coi là mạo phạm, nặng thì chính là khi dễ, sẽ bị báo quan nhốt vào đại lao. Đạo trưởng sao lại ngây thơ như vậy? Mỗi người ở thành Trường An đều nói Bách Lý Nhị Lang có trái tim sắt đá, không hiểu phong tình. Thật muốn để mọi người nhìn thấy, có người còn ngốc hơn cả Bách Lý Nhị Lang."

Thời Ảnh mím môi, một mình đi tới cổng thành mà không thèm để ý tới hắn. Bách Lý Hoằng Nghị đuổi theo sau, càng nhìn lại càng cảm thấy buồn cười.

"Ngươi tức giận sao?"

Bước chân Thời Ảnh không dừng lại, cũng không nhìn hắn, hậm hực đáp: "Ta không ngốc."

Bách Lý Hoằng Nghị không nhịn được cười, "Được, ta thu hồi câu nói vừa rồi. Đạo trưởng đừng tức giận."

Thời Ảnh vẫn không nhìn hắn, bước chân càng lúc càng nhanh, Bách Lý Hoằng Nghị đi theo phía sau hét lớn: "Đạo trưởng, Thời đạo trưởng, dừng lại đi, tại hạ không chạy được nhanh..."

Thời Ảnh mắt điếc tai ngơ, Bách Lý Hoằng Nghị rốt cuộc không nhịn được phải chạy lên hai bước, nắm lấy cổ tay y, "Thời Ảnh!"

Cặp mắt kia vẫn tức giận trừng mắt nhìn hắn, hiển nhiên là cơn giận vẫn chưa tiêu tan. Bọn họ vừa đi tới phía dưới cổng thành, ánh nắng mặt trời dưới tường thành rất tối, nhưng đôi mắt Thời Ảnh lại có ánh sáng rạng rỡ. Bách Lý Hoằng Nghị thấp giọng giải thích: "Ta chỉ là muốn dạy ngươi, một mình đi ra ngoài thì phải bảo vệ tốt chính mình, chớ để người có ý đồ xấu lợi dụng."

Đôi mắt trước mặt dần dần dịu lại, lại trở nên ngây thơ, khiến người nhìn thấy mà trong lòng mềm nhũn. Đúng lúc này, Thời Ảnh lại chớp mắt hai cái, lông mi dài như quét qua tim hắn, Bách Lý Hoằng Nghị nghe được giọng nói chưa bao giờ dịu dàng như thế của chính mình: "Ta coi ngươi là bằng hữu, cho nên mới nói những lời này."

---

Chú thích: Chiến Thần Hình Thiên, Thần Linh Đế Giang (sửa lại là Thần Hoàng), dị thú Tất Phương đều xuất phát từ <<Sơn Hải Kinh>>

Trong fic, giả định Thần tộc thờ ơ với tình cảm, có thể tưởng tượng là đối với tất cả tình cảm chốn nhân gian đều rất xa lạ, Thần tộc cũng hoàn toàn không cần phải có tình, cho nên Thần quan mới không hiểu hôn là phải làm với người mình thích.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com