ZingTruyen.Info

Truong An Dao An Tinh Cp Bach Thoi Kha Lac

Thời Ảnh đại khái cũng hiểu được thành thân là như thế nào, nhưng lại không hiểu quá rõ. Rốt cuộc thì Thần tộc đều đạm mạc về tình cảm, tuổi thọ lại lâu dài, đối với việc thành hôn hay sinh con cũng không có quá nhiều hứng thú, cho nên 300 năm qua, chưa có ai dạy y điều này. Y chỉ dựa vào bản năng để yêu một người, khát vọng gặp nhau, ở bên nhau, thích được nắm tay, được ôm chặt, ngực dán ngực mà không còn khoảng cách. 

Sau đó, lại mê luyến hôn môi, cùng người thương trao đổi hơi thở, tuy rằng cái này có làm y có chút khẩn trương, trong thân thể xuất hiện những phản ứng xa lạ. Đặc biệt là vào lúc này, khi thanh niên dùng môi lưỡi mềm mại lấy lòng, dụ dỗ y hé miệng, thuận đà cuốn lấy đầu lưỡi để khiêu khích, tim y liền đập nhanh đến mức dị thường, quay đầu muốn trốn. Bách Lý Hoằng Nghị cũng không cưỡng ép y, nụ hôn chuyển dời đến khoé môi, gương mặt, rồi đến cả bên tai.

"Tiểu Ảnh." Thanh niên khẽ thì thầm với y, "Hôm nay là đại hôn, ngươi không thể cự tuyệt ta, nếu không sẽ không may mắn."

Thời Ảnh vừa nghe thấy, cũng không rảnh để thẹn thùng, quay mặt lại hỏi: "Thật sao?"

"Đương nhiên." Bách Lý Hoằng Nghị nằm nghiêng bên cạnh y, một bàn tay ôm lấy đầu y, cười nhẹ hỏi: "Ngươi không thích ta sao?"

"Không phải...." Bàn tay trong chăn vẫn nắm lấy áo ngủ, Thời Ảnh nhỏ giọng nói, "Tất nhiên là thích."

"Vậy tại sao lại không cho ta hôn?"

"Tại..." Thời Ảnh đỏ mặt nỉ non, "Tại...."

Thanh niên vuốt ve sườn mặt y, bàn tay dịch chuyển về phía sau, giữ lấy đầu không cho y trốn, cúi người xuống dùng cánh môi vuốt ve môi y, thấp giọng cảm thán: "Tiểu Ảnh thật tốt."

Thời Ảnh không cầm lòng được, hé môi ra, dung túng cho ái nhân đem đầu lưỡi tiến vào, mềm mại đảo qua hàm trên, tinh tế cắn mút môi lưỡi, lại thăm dò càng lúc càng sâu, trêu chọc y cùng hắn nhiệt liệt giao triền. Dần dần, Thời Ảnh cảm thấy không thở nổi, muốn ôm lấy Bách Lý Hoằng Nghị, sờ vào quần áo trơn bóng của đối phương, chỉ cảm thấy bị cản đường, không cần thầy dạy cũng hiểu mà cởi đai lưng của người ta, vừa thẹn vừa hoảng nên cởi cũng không cởi được, ngược lại còn khiến Bách Lý Hoằng Nghị bị sờ vào thì không thể nhịn được nữa, nắm lấy cổ tay y, trầm giọng uy hiếp: "Đừng lộn xộn."

Khuôn mặt Thời Ảnh sáng lên như trái đào trái mận, khoé mắt lấp lánh, dường như quét một lớp phấn nhàn nhạt lên trên mặt, đôi môi đầy đặn trơn bóng, là vừa rồi bị hắn hôn mà trở nên đỏ tươi, giờ phút này lại có chút uỷ khuất mà hỏi: "Không cần cởi quần áo sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy y rất dễ thương, không nhịn được muốn trêu chọc: "Tiểu Ảnh đại nhân thật không biết xấu hổ, so với ta còn sốt ruột hơn."

Không ngờ Thời Ảnh không những không khó chịu, ngược lại còn lo lắng hỏi: "Nhị Lang, ngươi có phải là không thể không?"

Bách Lý Hoằng Nghị: "....."

"Ngươi thật sự không biết?" Thời Ảnh không thể tin được, "Đến việc phải cởi bỏ quần áo trước cũng không biết?"

Bách Lý Hoằng Nghị tức giận cắn tai y, "Ta sợ ngươi đau, ngươi không khen còn coi thường ta!" Hắn cưỡng ép Thời Ảnh mở miệng, hôn thật sâu, hung hăng xâm chiếm thành trì, dùng một tay để cởi đai lưng của Thời Ảnh, bất mãn nói: "Ta không nên chịu đựng, phải cho ngươi biết ta có thể hay không!"

Thời Ảnh dường như muốn cười, nhưng không có thời gian, nụ hôn mềm mềm dính dính trượt từ sườn mặt xuống, dường như cuốn theo luồng linh lực ấm áp, quấn lấy cổ và ngực y. Hơi thở của Thời Ảnh đã sớm rối loạn, để mặc cho mười ngón tay của chính mình với hắn siết chặt lại, tay khác trượt ra sau eo mà tiến vào trong quần, ở nơi hõm eo khi nhẹ khi nặng mà xoa bóp, như có như không mà vẽ vòng tròn.

"Nhị Lang...." Thời Ảnh thấp giọng thở dốc, bám riết không buông mà đi cởi đai lưng của hắn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Muốn ôm...."

Đai lưng vừa rồi bị Thỏ con đảo loạn biến thành bế tắc, Bách Lý Hoằng Nghị lười cẩn thận cởi, dùng sức giật một cái, trực tiếp xé rách xuống kéo theo quần áo, nâng eo Thời Ảnh ngồi trên người mình, làm càn mà hôn môi.

Kể từ đó, hai thân thể thật sự không còn cái gì ngăn cách, cơ bắp của Thời Ảnh giống như ngọc cốt, làn da lộ ra ngoài lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã bị hắn làm nóng, ngay cả nụ hôn cũng trở nên nóng bỏng. Hắn xoa nắn đầu vú nhàn nhạt của người trong lòng, tham lam nhìn nó bị đầu ngón tay của chính mình làm cho trở nên tươi đẹp, lại cúi đầu ngậm nó vào trong miệng, khiến cho Thời Ảnh hốt hoảng muốn đẩy ra, lại dùng đầu lưỡi làm ấm, lấy lòng nó.

"Nhị Lang...." Thời Ảnh không biết vì sao lại bật khóc, "Ta khó chịu...."

Rõ ràng là muốn đẩy hắn ra, lại không có cách nào tự chủ mà ngửa đầu ưỡn ngực. Bách Lý Hoằng Nghị hôn lên cần cổ trắng nõn thon dài như cổ thiên nga, "Tiểu Ảnh thật đẹp." hắn theo cổ hôn tới sườn cổ bên kia, bướng bỉnh giống như một đứa trẻ, "Chỉ có thể là của một mình ta."

Thời điểm bị mặt lưỡi nghiền qua, cả người Thời Ảnh đều phát run, quần áo rơi rụng treo ở khuỷu tay, lồng ngực trắng nõn cũng bị chà đạp ra những vệt đỏ, bàn tay nắm lấy cánh tay hắn dường như bất lực, nhỏ giọng khóc nức nở: "Nhị Lang, đừng..."

Thời Ảnh vẫn luôn kiên cường không sợ hãi, lại vào giờ phút này, chỉ ở trước mặt hắn mới lộ ra một chút yếu ớt, đây là một vẻ đẹp khác với sức mạnh, câu lấy hồn người giống như sợi chỉ quấn vào ngón tay. Giờ phút này, Thời Ảnh làm cho lòng hắn biến thành một vũng nước, dục vọng từ trong nước sinh ra, ướt dầm dề, mang theo một số ý niệm đen tối không thể nói.

Muốn đem Thời Ảnh hoàn toàn lộng hư, vắt hết nước mắt của y, xoa nát vào trong ngực mình, rồi lại định hình lần nữa, làm cho y từ đầu đến chân đều lây dính khí tức của chính mình.

Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Hắn thò một bàn tay xuống dưới, nhẹ nhàng cầm lấy Tiểu Ảnh, trước khi Thần quan đại nhân kêu thành tiếng đã nhanh như gió mà bịt kín bằng một nụ hôn.

Dường như là hôn như thế nào cũng không đủ. Hắn cực kỳ thích bộ dáng vừa đáng yêu, vừa thẹn thùng lại hoảng sợ của Thời Ảnh, không nhịn được mà muốn trêu chọc nhiều hơn, động tác trên tay cũng không ngừng, thậm chí còn ngậm vào vành tai của người ta mà nói: "Làm sao bây giờ, Tiểu Ảnh làm ướt quần rồi."

Thời Ảnh run lên bần bật, lại không nói được thành lời, chỉ có thể ôm lấy hắn, vùi đầu vào hõm vai hắn, cổ họng giống như bị nghẹn lại, theo tiết tấu bàn tay của hắn mà nhỏ giọng nức nở, mãi cho đến khi không nhịn được mới tràn ra một tiếng rên rỉ tinh tế giữa môi răng, giống như mèo con bị khi dễ, cực kỳ đáng yêu.

"Ai nha," hắn thăm dò ra phía sau thắt lưng Thời Ảnh, đem bàn tay dính nhớp bôi lên hõm eo, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: "Thế này thì đến khăn trải giường cũng ướt mất."

Thời Ảnh tức giận cắn vào bả vai hắn, mặt nóng đến đỏ bừng, "Ta không làm nữa."

Bách Lý Hoằng Nghị liền cười, "Thỏ con xấu xa này lại cắn ta. Dấu răng lần trước cắn vẫn còn đấy!"

Nhớ lại lần gặp đầu, Thời Ảnh lập tức trở nên ngoan ngoãn, nhẹ nhàng hôn lên vết cắn trên đầu vai hắn, lẩm bẩm: "Ta quá ngu ngốc, muộn như vậy mới nhận ra ngươi. Nhưng lúc ấy, ngươi đã không muốn nhớ đến ta nữa...."

Nếu có thể, Bách Lý Hoằng Nghị thật sự muốn trở lại cái đêm kia, đập chết kẻ đã mất đi lý trí là chính mình. Hắn ôm Thời Ảnh vào lòng, liên tục vừa hôn vừa xin lỗi.

"Thật xin lỗi...." Hắn hôn lên đôi mắt ái nhân, hi vọng có thể xoá đi ủy khuất và đau xót trong lòng Thời Ảnh, kể cả dịch chuyển lên trên người mình cũng tốt, "Tiểu Ảnh, thật xin lỗi...."

Thời Ảnh ngoan ngoãn lắc đầu, lại dụi đầu vào cần cổ hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ngươi đẩy ta...."

Có trời mới biết, lần đầu được hôn môi hắn đã nhẫn nại đến mức sắp nổ tung. Trước đây hắn trầm mê tu tiên trừ yêu, đối với chuyện tình cảm nam nữ không hề có dục niệm, chính vì thế mới bị coi là kẻ "đầu gỗ tim đá". Nhưng mà lời nói của huynh trưởng không sai, từ khi gặp được Thời Ảnh, gỗ trầm cũng trở nên sáng bóng, cục đá cũng sẽ nở hoa. Ở bên cạnh Thời Ảnh, hắn hiểu được thế nào là tình yêu, thế nào là dục vọng. Thần quan đại nhân là một người cao quý không dính bụi trần, nhưng tình cảm của chính hắn đối với y lại không hề sạch sẽ được như vậy.....

"Ta thích ngươi, muốn ngươi, rất muốn, rất muốn ngươi, nhưng ta không muốn ngươi đau, một chút một ít đều không được." Bách Lý Hoằng Nghị ôn nhu vừa mút vừa hôn, giọng nói lại như đang than thở: "Nghĩ đến việc ngươi vì ta mà mổ đan, nghĩ đến việc ta đã từng hiểu lầm ngươi như vậy, tim ta đau như bị dao cắt. Tiểu Ảnh, ta đã tự thề với chính mình, sau này phải yêu ngươi, sủng ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi thương tâm, tuyệt đối sẽ không làm ngươi đau lần nữa."

"Nhị Lang thật ngốc." Thời Ảnh ôm lấy mặt hắn, ôn nhu nói: "Ta cũng thích ngươi, cũng muốn ngươi. Ta không muốn phải hối hận lần nữa, đặc biệt là vào đêm nay. Cho nên ta nhất định phải làm."

Nói xong liền lung tung hôn lên, còn không biết sống chết mà hạ eo cọ vào bụng dưới của hắn, đã thẹn thùng lại sốt ruột nói: "Bách Lý Nhị Lang, hôm nay ngươi không làm, về sau đừng mong làm nữa."

Có lẽ là uy hiếp này quá mức nghiêm trọng, Bách Lý Hoằng Nghị rốt cuộc đẩy y ngã vào trong lớp chăn mềm mại, "Tiểu Ảnh đại nhân có lệnh, vi phu tất nhiên phải nghe theo."

Thanh niên túm lấy bàn chân trần của y, một đường hôn từ mắt cá chân lên đến bắp đùi, lên đến nơi lại dùng đầu lưỡi liếm láp rồi gặm cắn. Cả người Thời Ảnh đều tê dại, ngứa ngáy đến khó nhịn, giãy giụa muốn né tránh, lại bị Bách Lý Hoằng Nghị túm lấy mắt cá chân, không kiêng nể gì mà hôn lên những ngón chân.

Thời Ảnh không dám mở mắt ra nhìn, hoàn toàn không biết mái tóc đen của chính mình đã rơi rụng toán loạn trên gối, rơi vào mắt ái nhân lại quyến rũ đến cực điểm, giống như một liều thuốc kích tình cực mạnh. Cặp chân dài buông xuống, thuận thế quấn quanh hông thanh niên. Bách Lý Hoằng Nghị cúi người hôn xuống, bàn tay to sờ đến phần trong đùi mà xoa bóp, hơi hơi tiếc nuối hỏi: "Tiểu Ảnh, cái đuôi thỏ đâu rồi?"

Thần lực của Thời Ảnh đã khôi phục, tự nhiên không lưu lại đặc điểm của uyên phù, chỉ là không ngờ Bách Lý Hoằng Nghị vẫn nhớ thương cái này, giận dỗi nói: "Ngươi cứ lấy cho ta ly rượu, lập tức sẽ hoá ra hình thỏ."

"Không cần." Thanh niên đỉnh hạ thân vào người y, giọng nói nhẫn nại mà ấm ách: "Ta không cần con thỏ, chỉ cần Tiểu Ảnh."

Thật nóng, lại cứng đến mức làm cho người ta sợ hãi. Thời Ảnh khó tránh khỏi vài phần chột dạ. Y thở hổn hển, cắn chặt môi dưới không chịu buông ra, lại nghiêng mặt đi không dám nhìn vào Bách Lý Hoằng Nghị. Thanh niên giống như động vật nhỏ cọ xát vào, hôn lên khoé mắt khoé môi y, ôn nhu trấn an: "Tiểu Ảnh đừng sợ."

Một ngón tay tiến vào cũng đủ gian nan. Những nụ hôn môi dày đặc rơi xuống, bên tai vang lên những lời âu yếm đưa tình của ái nhân, nói y có bao nhiêu xinh đẹp, nói hắn có bao nhiêu muốn y.... Rốt cuộc cũng làm y rên lên mà thả lỏng. Y ôm lấy cổ thanh niên, chủ động dán người lên, mê muội mà nhìn vào cặp mắt thâm tình kia, cảm nhận được ngón tay thon dài của ái nhân đang sờ soạng xoa ấn trong thân thể của chính mình.....

"Nhị Lang..... Có thể...." Toàn thân y nóng bỏng đến chóng mặt nhức đầu, không biết có phải là do tình triều gây ra không, chỉ cảm thấy dưới thân mình lại lần nữa đứng thẳng, liên tục cọ vào của Bách Lý Hoằng Nghị, trướng đến khó chịu, "Vào đi....."

Hơi thở của thanh niên đã trở nên thô nặng, không thể che giấu được. Hắn rút ngón tay ra, chống hạ thân ở lối vào.

"Tiểu Ảnh, nếu đau thì phải nói cho ta, đừng tự mình chịu đựng."

Thời Ảnh gật gật đầu. Bách Lý Hoằng Nghị giữ chặt lấy eo y, phóng ra chút linh lực để trấn định tâm thần, giảm bớt đau đớn, cúi người hôn lấy y.

Ngoài dự đoán, đau đớn vẫn chưa đến. Thời Ảnh chỉ cảm thấy bị căng đến cực điểm, trướng đến khó nhịn. Thanh niên từ từ tiến vào, mỗi lần đỉnh vào chỉ sâu hơn một phân, dường như đang chủ động chờ y cho phép. Khoảnh khắc hoàn toàn vào tới, Thời Ảnh cuối cùng cũng rơi nước mắt.

Thỏ con dịu ngoan mà nằm dưới thân mình, đuôi mắt ửng đỏ, toàn thân phát sáng, xinh đẹp vô cùng, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị lại không nỡ nhìn Thời Ảnh khóc.

"Rất đau có phải không?" Hắn lo lắng dò hỏi, lại tự trách mà xin lỗi, "Thực xin lỗi, đều là do ta không tốt....."

Thời Ảnh lại lắc đầu, "Ta không đau." Giọng nói nhỏ nhẹ khiến người ta thương tiếc, "Ngươi chậm một chút."

"Được." Hắn hôn một chút lên đôi môi mê người của Thời Ảnh, "Ta sẽ từ từ."

Vì thế liền thật sự chậm đến mức tận cùng. Bách Lý Hoằng Nghị nhẫn nại đến mức thái dương chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, cũng không dám làm người trong lòng chịu một chút ủy khuất, nhưng hắn cẩn thận như vậy vẫn khiến Thời Ảnh không vừa lòng. Mỗi khi hắn rút ra phía ngoài, Thời Ảnh lại theo bản năng mà duỗi thẳng lưng, dường như muốn giữ lại.

"Ngươi...." Thời Ảnh vùi đầu vào ngực hắn, "Nhanh một chút đi....."

Bách Lý Hoằng Nghị hoang mang, "Rốt cuộc là chậm hay nhanh, muốn nhẹ hay mạnh?"

Thời Ảnh không những không cho đáp án, còn nâng tay véo mạnh vào eo hắn mà oán trách: "Muốn thế nào ngươi lại không biết?"

Bách Lý Hoằng Nghị cười thầm, biết rõ Thỏ con da mặt mỏng cho nên không hỏi nữa, nhấc eo Thời Ảnh lên, cúi người đỉnh mạnh vào.

"A......!"

Thời Ảnh không nhịn được hét lên, lại rất nhanh đã cảm thấy thẹn thùng mà cắn chặt môi. Bách Lý Hoằng Nghị lại muốn chơi xấu, không cho đối phương có thời gian thở dốc, bắt đầu tăng tốc xâm nhập, liên tục thay đổi góc độ và tiết tấu, rất nhanh đã tìm được điểm mẫn cảm của Thời Ảnh, chỉ cần đỉnh vào nơi đó, Thời Ảnh sẽ theo bản năng mà xoắn chặt lấy hắn, trong miệng tràn ra tiếng khóc lóc xin tha.

"Nhị Lang...... Không, a! Đừng đỉnh vào đó......"

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Thời Ảnh đã bị hắn kéo đến mép giường, mu bàn chân trắng nõn đặt bên hông hắn căng thẳng ra, ngón chân cuộn lại, khoé mắt nhập nhoè đầy nước mắt, "Bách....." Thời Ảnh bất lực bám vào cánh tay hắn, sắc mặt ửng hồng, giọng nói nhiễm sắc tình mà trở nên kiều mị, "A..... Không được~..."

Hắn không phải là kẻ ngốc, cho nên sẽ không dừng lại, chỉ biết làm càng mạnh, hung ác mà xỏ xuyên, giảo hoạt mà nghiền nát, cắn lên đầu vú Thời Ảnh, lại dán sát vào tai y, để cho y nghe tiếng thở dốc mãn nguyện của chính mình.

"Tiểu Ảnh thật nóng, thật chặt, thật xinh đẹp....."

Thời Ảnh vừa khóc vừa chạm vào bụng dưới đang kề sát của hai người.

Bách Lý Hoằng Nghị không dừng lại, chỉ vào lúc ái nhân sắp sửa gục ngã mà hạnh phúc thì thầm vào tai y: "Bây giờ, ngươi là của ta."

============

Đáng lẽ hôm nay định hoàn 48 chương, nhưng tôi lại có việc đi Hải Phòng đột xuất. Chương này gõ bằng điện thoại nên lâu quá, đành để chương 48 tới ngày mai. Đây là chương H duy nhất của fic, cũng là lần hiếm hoi tôi thấy cảnh H được An Tĩnh viết chi tiết như thế này! Chúc mọi người đọc vui vẻ, ngủ ngon ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info