ZingTruyen.Info

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 43. Phá vỡ phong ấn

HoangNgan1984

Ở trong tay Bách Lý Hoằng Nghị, Dư Nga chỉ chống cự không đến hai hiệp đã hoàn toàn bị vuốt thú kiềm chế chặt chẽ. Lão xuất kiếm chém lung tung một hồi, nhưng mà móng vuốt này chỉ là linh lực huyễn hoá mà thành, căn bản không phải là thực thể, cho nên không có cách nào chém trúng, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong đó lại là thật. Dư Nga nghẹt thở, lực đạo xuất kiếm càng ngày càng yếu, móng vuốt siết càng ngày càng chặt, chỉ chốc lát sẽ đem xương ngực của lão nghiền thành bột phấn.

"Cùng Kỳ....!" Lão dùng hết sức lực hét lên, "Ngươi còn đợi cái quái gì vậy?!"

Làn sương đen vẫn yên lặng lơ lửng trên không trung, dường như lười quản chuyện bao đồng, thậm chí giống quần chúng ăn dưa muốn xem náo nhiệt.

Bách Lý Hoằng Nghị cười lạnh nói: "Giác Uyên một đời anh minh, tại sao lại chọn một kẻ ngu xuẩn như ngươi làm chưởng kỳ sử chứ? Ngươi cho rằng Cùng Kỳ thật tình muốn giúp ngươi sao? Nếu bổn toạ có chuyện, Ma Vực tất nhiên sẽ đại loạn. Khi đó, người đầu tiên nó giết chính là ngươi. Việc đầu tiên của Yêu tộc làm chính là chiếm lĩnh Ma Vực!"

"Bách Lý Hoằng Nghị.... Ngươi.... Muốn giết cứ giết.... Bớt...." Dư Nga nghiến răng, liều mạng thở dốc, "Bớt nói lời vô nghĩa...."

Thanh niên lạnh giọng ra lệnh: "Bội kiếm của ngươi, giao ra đây."

Dư Nga ngẩn người, chợt hiểu lý do Ma Tôn tân nhiệm chần chừ không muốn xuống đao, hoá ra là vì muốn chiếm được bội kiếm của chính mình.

Bảo kiếm nhận chủ. Một thanh kiếm thông thường chỉ thần phục với một vị chủ nhân. Lôi Sát có thể được Bách Lý Hoằng Nghị là chuyển thế của Giác Uyên đánh thức là vô cùng hiếm có. Kiếm linh bình thường sẽ tuẫn kiếm cùng thời điểm chủ nhân chết đi, thân kiếm lập tức mất đi ánh sáng, trở nên rỉ sét, tất cả những vật trang trí khác như bao kiếm, tua kiếm đều sẽ hoá thành tro bụi.

Cho nên Bách Lý Hoằng Nghị muốn lão trước khi chết phải dâng lên bội kiếm, nếu không chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đầu uyên phù kia bị huỷ diệt.

Hoá ra không phải tất cả các suy đoán của mình đều sai, Dư Nga ác độc nghĩ. Tất cả những chuyện liên quan đến Thời Ảnh, Bách Lý Hoằng Nghị đều chọn một phương án vòng vèo khác thay thế cho phương án tối ưu. Chẳng hạn như vì một một cái đầu uyên phù đã hong gió 200 năm mà tình nguyện hao phí nguồn linh lực rất lớn để hình thành kết giới, cũng không dám tuỳ tiện lấy mạng của chính mình.

Nhưng linh lực của Ma Tôn dù có cường đại đến đâu cũng không phải là vô cùng vô tận, nếu vậy, chỉ cần kéo dài đến thời gian đủ lớn....

"Cùng Kỳ...." Lão nỗ lực quay đầu lại, hi vọng đồng minh có thể nắm bắt được cơ hội, "Hắn không dám... giết ta....!"

Cùng Kỳ lớn tuổi, nhưng cũng không ngu dốt, dù chưa biết được nguyên nhân trong đó, nhưng cũng nhìn ra sự do dự và kiêng kị của Bách Lý Hoằng Nghị. Bây giờ không hành động thì còn đợi đến lúc nào?

Làn khói đen trong phút chốc liền bành trướng, lớn gấp mười lần vẫn không dừng lại, dường như biến thành mây đen, chia thành mấy trăm luồng sương mù lao thẳng về phía Ma Tôn trẻ tuổi.

Tứ chi Bách Lý Hoằng Nghị bị yêu khí quấn quanh, lại không hề sứt mẻ. Hắn nhìn sương đen trên người mình, cười như không cười, "Cùng tới sao?" Thanh niên gật gật đầu, nói: "Cũng tốt."

Yêu khí nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn. Để đối phó với hắn, Cùng Kỳ hiển nhiên phải dùng toàn lực. Bách Lý Hoằng Nghị chậm rãi mở hai tay ra, âm thầm thúc giục năm phần linh lực lưu chuyển trong thân thể, làm cho linh lực tăng lên đến đỉnh điểm, rồi đột ngột phóng thích ra. Linh lực bạo trướng giống như làn mưa kiếm kim sắc, đem sương đen vẫn quấn quanh thân hắn đánh tan. Cùng Kỳ không kịp trốn tránh, bị thương giữa ngực, thê thảm hét lên một tiếng, có ý đồ hướng lên chỗ cao chạy trốn, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị làm sao chịu thả? Hắn nhảy lên kiếm đuổi theo, thân hình nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh. Cùng Kỳ không những không có cơ hội đánh trả, đến việc tranh thủ để ngưng tụ yêu khí cũng không làm được, mà kết giới đã bị vây kín, đường lui về Yêu giới cũng không còn. Cùng Ý hiểu rõ, nếu hôm nay không chiến đấu hết mình, e rằng sẽ thật sự chết ở Ma Vực.

"Bách Lý Hoằng Nghị.... Ma Tôn đại nhân." Cùng Kỳ chạy trốn khắp nơi, tránh né kiếm quang của Lôi Sát, không quên trì hoãn thời gian, "Bổn vương cũng không nhất định phải giúp đỡ Dư Nga đối phó với ngươi. Nếu Ma Tôn đại nhân cần, bổn vương cũng có thể giúp ngươi dẹp loạn."

"Ngươi giết mấy chục vạn bá tánh thành Trường An, hôm nay còn đưa đầu tới cửa, vậy thì chỉ còn một con đường chết!"

Bách Lý Hoằng Nghị từng bước ép sát, giống như xé rách tấm lưới, đem yêu khí của Cùng Kỳ đánh tan thành bột mịn, động tác dứt khoát mà tàn nhẫn. Cùng Kỳ không ngừng phát ra tiếng rú thảm thiết thê lương, vài lần muốn tụ tập yêu khí, hiện ra hình thú, đều bị Bách Lý Hoằng Nghị nhanh chóng phá tan.

"Nghe nói ngươi khinh thường hoá hình thành người." Thanh niên cười khẩy, "Là bởi vì sau khi hoá hình sẽ biến thành lão già đầu hói sao?"

Cùng Kỳ thẹn quá hoá giận, lại không dám phát tác, liều mạng nghĩ cách ứng phó, đồng thời nỗ lực thuyết phục Bách Lý Hoằng Nghị buông tha cho chính mình.

"Nếu bổn vương chết, ngàn vạn tộc dân sẽ vì bổn vương báo thù. Ma Vực cũng không thể nào yên ổn!"

Thanh niên chỉ cười lạnh, linh lực phóng ra như lôi điện, từ trên cao giáng xuống đập vào thân thể già nua của Cùng Kỳ.

"Hôm nay bổn toạ giết ngươi trước, ngày sau lại chấm dứt đời đời con cháu nhà ngươi!!"

"Ngươi... Nhãi ranh cuồng vọng!"

Cùng Kỳ tức muốn hộc máu, vừa giận vừa sợ, thống hận Dư Nga không đáng tin, lại bực tức vì chính mình bốc đồng mà tin vào lời của một tên ngu xuẩn. Trước mắt đã bị áp chế đến không thể làm gì, ngoại trừ mắng mỏ vài câu, căn bản cũng không có sức để phản kháng.

Kiếm quang sắp đem chút sương đen cuối cùng quét sạch, đột nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng động lớn, giống như núi hét biển gầm, mặt hồ Thương Ngô nứt ra thành một vực sâu trống rỗng, vắt ngang khắp cả mặt hồ. Một con Thương Long từ dưới đáy hồ bay lên, thân như mãng xà, đầu như kỳ lân, đuôi như cá chép, mặt có râu dài, sừng như gạc hươu. Nó giương móng vuốt, ở giữa không trung gầm lên giận dữ, hung mãnh nhào về phía Bách Lý Hoằng Nghị.

Thanh niên xoay mũi chân, thuấn di ra xa hơn mười trượng, trong quá trình đó, hắn nghe thấy Dư Nga đang bị vuốt thú nắm chặt hít sâu một hơi, kinh hãi hét lên: "Hi Lung....?!"

Bách Lý Hoằng Nghị cũng thất kinh. Con rồng này là Nho tu tiền nhiệm Hi Lung, 500 năm trước đã bị Giác Uyên và Hình Thiên phong ấn dưới đáy hồ?!

Nó làm thế nào để phá ấn mà ra? Tại sao lại công kích chính mình? Bách Lý Hoằng Nghị không kịp nghĩ, bởi vì tốc độ di chuyển của Hi Lung cực nhanh, so với hắn cũng không thua kém chút nào, mà trong thủ ký do Giác Uyên ghi lại, Hi Lung là con ma bất tử, ngoại trừ phòng ngự và né tránh, cũng không có cách nào tấn công hiệu quả.

Cũng nhờ đó, Cùng Kỳ có thể thở dốc một hơi, đem yêu khí rải rác tụ lại, hiện ra hình thú. Dư Nga không ngờ thời khắc tuyệt vọng này lại có kì binh từ trên trời rơi xuống, liên tục hét lên trong niềm vui sướng tột độ: "Trời giúp ta, trời cũng giúp ta! Hi Lung đại nhân!" Lão hô lên: "Giết hắn! Giết hắn đi! Hắn chính là Giác Uyên chuyển thế! Giết hắn, thuộc hạ sẽ trợ giúp người lên ghế Ma Tôn!"

Hi Lung không nói một lời, hơi thở tức giận phát ra càng thêm hung hãn, nước hồ Thương Ngô bị nó thổi lên giữ không trung, hướng về phía Bách Lý Hoằng Nghị mà đánh xuống, nhưng lại bị thanh niên huyễn hoá ra lá chắn đón đỡ bên ngoài. Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, núi Chấn Nghiêu nhanh chóng bị nhấn chìm một nửa.

Cùng Kỳ giỏi nhất là cháy nhà đi hôi của, giờ phút này cũng lộ ra răng nanh, vung móng vuốt về phía Bách Lý Hoằng Nghị. Nó cùng với Hi Lung cũng không phối hợp, chỉ điên cuồng đánh, thỉnh thoảng còn đâm vào nhau, nhưng cả hai đều có chung một mục tiêu, đó là Bách Lý Hoằng Nghị. Động tác của thanh niên vẫn mau lẹ, nhưng dần dần bắt đầu sốt ruột, đương nhiên không phải lo lắng mình sẽ bị thương, hắn có thể liên tục né tránh, nhưng kết giới lại không có cách nào phòng thủ. Đại quân Yêu tộc ở bên ngoài vẫn như hổ rình mồi, một khi kết giới mất đi hiệu lực, hắn phải làm thế nào để bảo vệ núi Chấn Nghiêu? Làm thế nào để bảo vệ Ma Vực?

"Hi Lung!" Lôi Sát ngăn cản móng vuốt sắc bén của Thương Long. Bách Lý Hoằng Nghị ở giữa cơn hồng thuỷ cao giọng nói: "Ta biết 500 năm trước, chuyện Yểm cổ không liên quan đến ngươi! Cũng biết ngươi bị oan lại bị giam giữ dưới đáy hồ nên ôm hận! Nhưng ngươi có biết là ai giá hoạ cho ngươi, lại ly gián ngươi với Giác Uyên không?! Là Dư Nga!!"

"Ngươi ngậm máu phun người!" Dư Nga hét lên, "Hi Lung đại nhân, tên khốn này đang dùng thủ thuật che mắt, lời hắn nói một chữ cũng không thể tin!"

"Yểm cổ ban đầu đến từ Minh giới, là do dược sư trong Diêm La Điện lấy oan hồn lệ phách tu luyện mà thành, sau đó đến tay yêu quái. Dư Nga dùng nửa viên ma hạch để trả giá cho yêu quái, đổi lấy Yểm cổ, ban đầu là muốn hạ độc Giác Uyên!" Bách Lý Hoằng Nghị lạnh lùng nói, "Không ngờ ngay từ lần đầu thử nghiệm đã bị Ma Tôn phát hiện. Trước đây, cấp dưới trung thành nhất, đắc lực nhất của Giác Uyên chính là ngươi đó Hi Lung. Vì thế Dư Nga thuận nước đẩy thuyền, đem Yểm cổ đặt vào trong điện của ngươi để vu oan giá hoạ!"

"Bách Lý Hoằng Nghị!" Dư Nga hét lên, "Ngươi ngậm máu phun người!!"

"Giác Uyên đem ngươi phong ấn, cũng giống như mất đi một cánh tay. Giác Uyên cứ ngỡ là đã huỷ diệt được tử cổ, lại không ngờ trên tay Dư Nga vẫn còn mẫu cổ! 200 năm trước, tử cổ mới sinh được đưa vào thân thể Ma Tôn, Giác Uyên hành xử thất thường, không có cách nào khống chế lực lượng, hai tộc Thần Ma mới xảy ra đại chiến!"

Hi Lung không biết từ lúc nào đã dừng công kích, thậm chí dùng cái đuối quấn lấy Cùng Kỳ, hung hăng ném sang một bên. Nó từ trên cao nhìn xuống thân hình nhỏ bé của Bách Lý Hoằng Nghị, rốt cuộc cất tiếng hỏi: "Sau đó thì sao? Giác Uyên bị Thần tộc giết chết rồi?"

Giọng nói trầm thấp, giống như tiếng sấm ù ù. Bách Lý Hoằng Nghị không hề sợ hãi mà ngẩng đầu nhìn vào mắt Thương Long, bình tĩnh trả lời: "Giác Uyên bị bằng hữu tốt nhất của chính mình — Chiến thần Hình Thiên giết chết. Ta nghĩ, Giác Uyên không phải là sức cùng lực kiệt, chỉ là không muốn trở thành công cụ giết chóc cho bất cứ kẻ nào. Giác Uyên không muốn tồn tại như vậy. Mà Hình Thiên sở dĩ xuống tay cũng là do biết điều Giác Uyên mong muốn."

"Không muốn tồn tại như vậy, không muốn mất đi tự do cùng tôn nghiêm, vĩnh biệt thân nhân cùng bằng hữu." Hi Lung lạnh lùng mở miệng, "Nhưng Giác Uyên lại làm ta phải sống như vậy 500 năm."

Bách Lý Hoằng Nghị chưa kịp trả lời, nước hồ Thương Ngô lại bị cuồng phong quét lên trời cao.

"500 năm!!"

Dường như bị tiếng rống giận của Thương Long chấn vỡ màng tai, Bách Lý Hoằng Nghị theo bản năng giơ tay ra làm lá chắn, lại bị Hi Lung đánh vào ngực, cú va chạm thật lớn đem hắn ném mạnh xuống mặt đất, làm hắn lần đầu biết được tiếng xương sườn đứt gãy thanh thuý như thế nào.

"Cả ngươi và Dư Nga đều sẽ chết, ai trước ai sau, là do ta định đoạt." Hi Lung cúi đầu nhìn xuống, chòm râu dài màu trắng ở trong gió khẽ đong đưa, hơi thở thô nặng phất qua vết máu trên khoé môi, "Muốn trách thì trách ngươi là chuyển thế của Giác Uyên, vậy thì phải thay thế Giác Uyên gánh chịu tai kiếp này!"

Cú đánh này dường như đã đánh tan linh lực tụ tập trong ngực hắn, kết giới kim sắc cũng theo đó mà nứt vỡ, đại quân Yêu tộc lao vào qua mấy chục vết rách hẹp dài. Bách Lý Hoằng Nghị trơ mắt nhìn hồng thuỷ ngập trời đang đổ xuống trước mắt, không kịp di chuyển, trong chớp nhoáng lại cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, được Tư Hành mang tới chỗ cao, thoát khỏi luồng nước lũ hung mãnh.

Tư Hành đặt hắn ở phía trên nóc Thuỵ Yên điện. Thời Ảnh cũng đang ở đó. Ban đầu hắn đem Thời Ảnh giấu trong điện, lại ra lệnh cho Tư Hành đích thân bảo vệ, chắc là hồng thuỷ đổ vào trong điện, Tư Hành không còn cách nào khác phải đem người đến chỗ cao.

Thời Ảnh gắt gao nắm lấy bàn tay hắn, ánh mắt đau thương lo lắng, giọng nói lại rất nhẹ gọi hai tiếng: "Nhị Lang...."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info