ZingTruyen.Asia

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 42. Phục kích

HoangNgan1984

Làn sương đen chui qua khe hở cửa sổ tiến vào trong phòng, Tư Hành hiện ra hình người, nhưng thân ảnh rất mơ hồ, gần như trong suốt. Thời Ảnh đoán lần này gã tới Nhân giới là bất đắc dĩ, không chuẩn bị từ trước, cho nên cũng không đủ linh lực để hoá hình.

Thời Ảnh vừa đứng dậy xuống giường, Tư Hành đã nói với Bách Lý Hoằng Nghị: "Tôn thượng, mấy ngày gần đây có rất nhiều yêu thú bị ma khí dị hoá xuất hiện ở nơi hẻo lánh của Ma Vực, cắn bị thương không ít tiểu ma. Trong tộc đang đồn đãi là Yêu giới sẽ ồ ạt tiến công, bởi vậy mà mọi người đều đang hoảng sợ."

"Bọn chúng tiến vào như thế nào?" Bách Lý Hoằng Nghị hỏi, "Qua lỗ hổng của kết giới?"

"Đúng vậy. Trước đây là người của Dư Nga phụ trách trông coi kết giới, nhưng hiện giờ chỗ tổn hại quá nhiều, Dư Nga nói rằng không thể bố trí đủ nhân thủ."

Thời Ảnh lo lắng nghĩ, hoá ra kết giới của Ma Vực đã yếu đến nông nỗi này, chỉ sợ không tồn tại được bao lâu đã hoàn toàn tan vỡ....

Thanh niên lại hỏi: "Những yêu thú bị ma hoá đó, Dư Nga có phái người xử lý không?"

Tư Hành đáp: "Trước đây lão ta đều tự mình đi trước diệt sạch, nhưng thời gian gần đây, bệnh của lão càng ngày càng nặng, đến xuống giường cũng khó khăn. A tỷ không thể đợi được lão, đành phải tự mình ra tay. Trước khi đi có ước định, cách nửa ngày sẽ liên hệ với thuộc hạ một lần. Nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, thuộc hạ và a tỷ đã mất đi linh lực liên kết." Thần sắc Tư Hành vô cùng lo âu bất an, "Trước khi a tỷ rời đi đã lo lắng đây là kế điệu hổ ly sơn của Dư Nga, cho nên dặn dò thuộc hạ một khi không liên lạc được thì phải tới Nhân giới tìm Tôn thượng."

"Chỉ là mấy yêu thú mà thôi, không thể đả thương được Tư Trinh. Nàng hẳn là bị một ảo thuật nào đó vây khốn." Bách Lý Hoằng Nghị suy nghĩ một chút rồi nói, "Lần này ngươi hạ giới, Dư Nga có biết không?"

"Thuộc hạ để lại phân thân ở Ma Vực để tạm thời ứng phó, nhưng cũng chỉ chịu đựng được một thời gian ngắn, không thể tồn tại lâu dài."

"Được rồi." Thanh niên bình tĩnh nói, "Ngươi đi về trước, bổn toạ sẽ theo sau. Nhớ là đừng có rút dây động rừng, mọi chuyện cứ xử lý như bình thường. Dư Nga nhắm tới ta, trước khi bổn toạ xuất hiện, lão sẽ không gây ra động tĩnh."

Tư Hành tuân lệnh rời đi. Thời Ảnh lúc này mới đi đến bên cạnh thanh niên, lo lắng hỏi: "Dư Nga hận ngươi như vậy sao? Có phải là do lúc trước ngươi bảo vệ ta nên đã vài lần xung đột với lão?"

"Không liên quan gì đến Tiểu Ảnh." Bách Lý Hoằng Nghị nắm lấy tay y, đặt lên môi mà nhẹ nhàng hôn xuống, "Lão muốn diệt trừ không phải là ta, mà là bất cứ người nào ngồi lên ghế Ma Tôn. Lão đã mơ ước đến vị trí kia từ lâu rồi, lâu đến mức làm lão mất đi tâm tính."

Thời Ảnh cảm thấy khó hiểu, "Làm sao lão có đủ tự tin là sẽ thắng được ngươi? Một khi mọi chuyện bại lộ, chỉ sợ kiếp sau cũng không còn."

"Kiếp sau?" Thanh niên khinh miệt cười, "Từ 500 năm trước, lão đã không tiếc trả giá nửa viên ma hạch, được ăn cả ngã về không, hao tổn tâm cơ để lật đổ Giác Uyên, lại bị kết giới của đại trận làm cho không thể ngồi vào ghế Ma Tôn, sao lão có thể cam tâm chứ? Lần này chắc sẽ cấu kết với Yêu giới mà ra tay với ta. Như vậy cũng tốt, sớm muộn gì ta cũng muốn giết lão để răn đe, cảnh tỉnh những kẻ vô cớ xuất binh."

Rõ ràng là lời lẽ tàn nhẫn mà dữ dội, lại dùng khẩu khí ôn nhu như vậy để nói ra. Thời Ảnh nghe được thì tim đập như trống. Đã từng là thiếu niên nhà giàu non nớt, lại có thể ở trong thử thách và trắc trở mà nhanh chóng trưởng thành, nắm quyền sinh quyền sát trong tay, nhưng ánh mắt nhìn về phía y vẫn thâm tình lưu luyến, chưa từng thay đổi. Chỉ là y bây giờ đã mất đi sức mạnh để có thể xứng đôi vừa lứa....

Thời Ảnh gục đầu xuống, "Đáng tiếc, ta không thể giúp được gì cho Nhị Lang...."

"Lời này thì sai rồi." Bách Lý Hoằng Nghị mỉm cười, "Tiểu Ảnh đại nhân có thể giúp ta tu bổ kết giới."

Thời Ảnh tuy đơn thuần như một tờ giấy trắng, nhưng việc này đã bị nhắc đi nhắc lại ba bốn lần, y cũng đã cẩn thận cân nhắc một chút, lập tức ngượng đến đỏ mặt, vô thức sờ vào lỗ tai không hề tồn tại trên đầu.

Thanh niên lại mặt dày dán sát vào, vẫn ôm ngang sườn y, đầu đặt trên vai y nói: "Nhưng mà ta muốn cùng ngươi thành thân không phải là vì cái này, cũng không muốn mang mục đích như vậy mà coi nó thành.... sính lễ."

"Ta hiểu." Thời Ảnh thấp giọng nói, "Cũng sẽ không có khúc mắc gì."

"Tiểu Ảnh của chúng ta thật hiểu lòng người, nhưng mặc dù ngươi không ngại, ta cũng không muốn làm như vậy." Thanh niên dùng chóp mũi cọ cọ vào mặt y, giọng nói lại càng thêm ôn nhu, giống như dòng nước hiền hoà ấm áp, làm cho ngực y nóng lên, rất thoải mái. "Ta muốn cùng ngươi thành thân, muốn ôm ngươi, hôn ngươi, muốn làm nhiều chuyện quá đáng hơn nữa, tất cả đều là bởi vì ta thích ngươi, chỉ thế mà thôi. Chuyện hôn nhân đại sự, sao có thể qua loa được? Ta không muốn hôn nhân này bị trộn lẫn vào bất kì mục đích nào khác ngoài cảm xúc. cho nên trước khi đại hôn, ta nhất định sẽ tuân thủ các nghi thức, không để cho Tiểu Ảnh đại nhân khó xử."

Thời Ảnh rất cảm động, nhưng trong lòng lại nghĩ: Ta vẫn chưa cảm thấy khó xử a....

Nhưng nếu nói ra lại có vẻ như cực kỳ tuỳ tiện, vì thế y chỉ hỏi: "Vậy lỗ hổng trên kết giới kia...."

"Dư Nga ở bên trong, Cùng Kỳ ở bên ngoài, trong ngoài cấu kết sẽ nảy sinh ý đồ bất chính. Việc tu bổ kết giới căn bản không giải quyết được vấn đề, bọn chúng sẽ tìm kiếm cơ hội mới. So với việc ngày ngày đề phòng, không bằng mời bọn chúng tiến vào." Giọng nói của thanh niên vẫn bình tĩnh như trước, "Cùng Kỳ có ý đồ đánh lén, vậy thì cứ mở cửa cho nó vào, lại đóng cửa đánh chó, loạn trong giặc ngoài đều phải nhổ cỏ tận gốc, có như thế mới loại bỏ được những rắc rối trong tương lai."

Thời Ảnh vẫn lo lắng, "Nhưng ngươi thế đơn lực mỏng, bên người chỉ có Tư Trinh Tư Hành, nếu Cùng Kỳ tìm được cường giả giúp đỡ...."

"Ngươi sợ ta không thắng được Cùng Kỳ?" Thanh niên xoay người y lại, trong đáy mắt đều là ý cười sủng nịnh, "Tiểu Ảnh đại nhân nên tin tưởng phu quân nhà mình mới đúng."

Thời Ảnh đỏ mặt gật đầu, "Việc này không nên chậm trễ." Y nói, "Chúng ta liền lập tức khởi hành trở về."

Thanh niên lại hỏi: "Đèn lồng con thỏ thì làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên là chuyện chính sự quan trọng hơn."

"Tiểu Ảnh cũng rất quan trọng." Ma Tôn trẻ tuổi khẽ hôn lên lông mày y, "Trở lại Ma Vực xong, ta sẽ tự tay làm cho ngươi một cái."

Để không làm đại ca và đại tẩu lo lắng, Bách Lý Hoằng Nghị đã để lại một bức thư, đương nhiên không nói kỹ càng tỉ mỉ nguyên nhân, chỉ nói Ma Vực xảy ra chuyện, sau khi giải quyết xong sẽ dẫn Thời Ảnh trở về đoàn tụ.

......

Hai người khởi hành vào ban đêm, đến núi Chấn Nghiêu cũng mất hơn hai canh giờ. Ma Vực đang vào chính Ngọ, mặt trời hiếm khi ló rạng, ven hồ Thương Ngô vừa yên tĩnh vừa thanh bình. Các linh thú cảm nhận được linh lực của Ma Tôn đã vội vàng chạy trốn, chỉ có Đường Kiều không những không sợ mà còn vui mừng hớn hở chào đón, ôm lấy chân Thời Ảnh cọ cọ, vui vẻ nói: "Tôn thượng, Tiểu Thỏ, hai người đã trở lại rồi!"

Bách Lý Hoằng Nghị phát hiện, từ sau khi Thời Ảnh hoá hình, đối tượng ôm chân cọ cọ của Đường Kiều liền thay đổi. Nhưng mà Thời Ảnh thích sạch sẽ, bị Đường Kiều cọ loạn lên quần áo lại khiến hắn không vui, đến bản thân hắn còn chưa được cọ như vậy!

"Đường Kiều." Bách Lý Hoằng Nghị chỉ vào vị trí trước mặt mình, "Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Tiểu gia hoả đang nheo mắt hưởng thụ được vuốt lông, nghe thấy vậy đành phải lưu luyến không rời ngón tay ôn nhu của Thời Ảnh, ngoan ngoãn dịch đến trước mặt hắn, "Tôn thượng."

Bách Lý Hoằng Nghị nghiêm túc nói: "Ta không ở đây đã nhiều ngày, trong núi có gì khác thường không?"

Đường Kiều lắc dầu, một luồng gió theo cái tai to thổi tới, "Tất cả vẫn như vậy, không có gì khác thường." Nó nói, "Chỉ là ta cảm thấy cây cỏ bên hồ lớn lên rất nhanh, đêm hôm trước mới ra nụ, sáng sớm hôm sau đã nở hoa."

Vừa nghe như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị mới đột nhiên cảm nhận được linh lực xung quanh dường như so với lúc mới rời đi cũng mạnh hơn không ít. Trong núi Chấn Nghiêu có nhiều linh thú, bởi vậy luồng linh lực không ngừng xoay chuyển, nhưng hiếm khi tụ tập ở ven hồ.

"Ta biết rồi." Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Tiểu Ảnh mới bôn ba đường dài, cần được nghỉ ngơi. Ngươi tự mình đi chơi đi, không được quấy rầy y."

Đường Kiều thật sự nghe lời, cúi mình vái chào xong liền bay đi.

Hai người trở lại Thuỵ Yên điện, một ít cấp dưới bao gồm cả Tư Hành đã đang chờ ở đó. Bách Lý Hoằng Nghị nhìn lướt trong điện, liền hỏi: "Chưởng kỳ sử đại nhân có ở đây không?"

Lập tức có cấp dưới trong điện Dư Nga đáp lời, nói rằng độc tính tồn tại trong thân thể lão đột ngột phát tác, thân thể hư nhược, khó có thể rời giường, cầu xin Ma Tôn tha thứ cho tội bất kính.

Bách Lý Hoằng Nghị không nghi ngờ gì, còn quan tâm hỏi vài câu, sau đó lại đem đề tài chuyển tới việc đại hôn, biết được trước khi Tư Trinh rời đi cơ bản đã an bài ổn thoả, chỉ chờ đợi ngày lành tháng tốt, —— cũng chính là ba ngày sau —— liền có thể cử hành hôn lễ. Bách Lý Hoằng Nghị rất hài lòng, niềm vui cũng lộ ra ngoài, đối với việc Yêu tộc tập kích quấy rối Ma Vực gần đây cũng không quan tâm lắm, vội vàng cho mọi người giải tán rồi nắm tay Thời Ảnh trở về tẩm điện nghỉ ngơi.

Dư Nga hao tổn tâm huyết giả bệnh, tưởng Bách Lý Hoằng Nghị sẽ đích thân đến tra xét nên đã ăn vào một lượng độc dược nhỏ. Nào ngờ thuộc hạ tới bẩm báo, Bách Lý Hoằng Nghị không những không nghi ngờ, đến hỏi cũng không quá hai câu, dường như ngoại trừ việc thành hôn với Thời Ảnh thì không còn quan tâm đến việc gì khác.

Dư Nga không khỏi mừng thầm, cảm thấy Bách Lý Hoằng Nghị rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, không giống như Giác Uyên đa mưu túc trí. Tư Hành không đáng sợ, Tư Trinh lại bị vây khốn ở sâu trong Ma Vực, dù linh lực của Bách Lý Hoằng Nghị có mạnh đến mức nào, binh quyền vẫn ở trong tay lão, lại có thêm Cùng Kỳ nội ứng ngoại hợp, nhất định sẽ thành công. Sau khi giết chết Bách Lý Hoằng Nghị, tự mình ngồi lên ghế Ma Tôn, lại âm thầm cấu kết với Cùng Kỳ tấn công Trường An lần thứ hai. Yêu Ma liên thủ, đừng nói là Nhân giới, kể cả có tấn công núi Cửu Nghi cũng không còn là si tâm vọng tưởng nữa!

Hắn mơ thật đẹp, còn không quên châm chọc Bách Lý Hoằng Nghị: "Bổn sử còn tưởng rằng hắn cẩn thận thông tuệ, hoá ra cũng chỉ là nô lệ của sắc dục, khổ sở vì một mỹ nhân. Nói không chừng hôm nay còn muốn một khắc xuân tiêu (Xuân tiêu: đêm xuân – Đêm trai gái ăn nằm với nhau), người như vậy sao có thể thống lĩnh tộc ta được?"

Các thuộc hạ sôi nổi phụ hoạ nịnh hót. Dư Nga càng thêm đắc ý, nghĩ đến Thời Ảnh, lại bóp chặt cổ tay.

"Nhưng mà con thỏ kia.... đúng là tuyệt sắc phong hoa, chết cùng hắn thì thật là đáng tiếc. Lưu lại tính mạng của nó, sau này khao thưởng cho các huynh đệ đã trợ giúp ta hoàn thành nghiệp lớn!"

Trong điện có không ít ma tộc cao giao đã gặp qua Thời Ảnh, không khỏi càng thêm hưng phấn, gấp không chờ được mà hỏi khi nào động thủ. Dư Nga ẩn nhẫn đã lâu, cũng khó có thể kiềm chế được nữa, "Đi thông tri cho Cùng Kỳ, chọn ngày không bằng gặp ngày." Lão dữ tợn cười nói, "Chờ đến thời khắc xuân tiêu tối nay của Ma Tôn đại nhân, bổn sử nghênh đón đại quân Yêu tộc đạp chân lên núi Chấn Nghiêu!"

Ma binh canh giữ kết giới đã bị Dư Nga di rời từ trước. Lão đã ước định với thuộc hạ, để cho quân Cùng Kỳ lặng lẽ ùa vào Ma Vực, tập hợp bên ngoài điện Thuỵ Yên, kể cả Bách Lý Hoằng Nghị có nguyện ý nhường lại vị trí Ma Tôn hay không đều phải giết chết và phá huỷ ma hạch. Những người còn lại, chẳng hạn như Tư Hành, nếu chịu quy hàng thì có thể giữ lại, còn không sẽ bị xử tử dưới danh nghĩa phản đồ.

Tất cả đã được sắp xếp ổn thoả, Thuỵ Yên điện vẫn hoàn toàn không có động tĩnh, có lẽ Bách Lý Hoằng Nghị đã bị vây hãm trong ái tình không thể nào kiềm chế. Dư Nga mang theo mấy tên thủ hạ lặng lẽ đi đến trước mặt trận kết giới, nhìn thấy Cùng Kỳ dùng yêu lực đem chỗ tổn hại trên kết giới xé ra một khe hẹp dài, giống như một con quái vật khổng lồ lộ ra đôi mắt tím đen.

Một luồng sương đen dày đặc mạnh mẽ tràn vào. Dư Nga biết, đó chính là Yêu vương Cùng Kỳ, dù có năng lực hoá hình nhưng lại khinh thường hiện thân dưới hình người, chỉ vì Nhân tộc là sinh linh yếu đuối nhất Lục giới, căn bản không được Yêu vương đặt vào trong mắt.

"Dư Nga đại nhân." Giọng nói già nua của Cùng Kỳ thì thào bên tai, "Ngưỡng mộ đã lâu."

Rõ ràng không lâu trước đây bị linh lực thức tỉnh của Bách Lý Hoằng Nghị làm cho bị thương nặng, nhưng Dư Nga vẫn cảm giác được sự áp bách của luồng linh lực cực kỳ cường hãn, làm cho lão theo bản năng muốn hành lễ, nhưng vừa mới cúi đầu đã ý thức được đây là hành động tự hạ thấp chính mình, vì vậy liền khôi phục lại bộ dáng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Yêu vương đại nhân, thời cơ đã đến, ngài còn chờ gì nữa?"

Cùng Kỳ từ từ trôi đến trước người lão, mới phát ra một loại âm thanh quái dị, giống như là tiếng hiệu lệnh, trong nháy mắt, các điểm đen điên cuồng xông vào chỗ rách của kết giới, dường như che lấp toàn bộ ánh sáng, nhưng đại quân Yêu tộc lại không có cách nào đi đến bên người bọn họ, bởi vì bị một vách tường vô hình chặn lại.

Vô số yêu vật đập vào vách tường kia, phát ra tiếng vang trầm đục. Vách tường hoàn toàn trong suốt, nhưng đánh vào lại có thể phát ra ánh sáng vàng, cũng hiện ra chú văn kim sắc.

Trong lòng Dư Nga hoảng hốt, lập tức xoay người, chỉ lấy Bách Lý Hoằng Nghị mặc áo choàng đen đứng nơi mắt trận, trong tay cầm Lôi Sát đang sáng tối lập loè. Dường như bị dội nước đá vào đỉnh đầu, Dư Nga cảm thấy máu trong cơ thể đông cứng lại, gần như bị đóng đinh tại chỗ. Lão nhận ra được luồng sáng kia, cũng nhận ra được chú văn kia, đó chính là linh lực của chi chủ Ma Vực. Bách Lý Hoằng Nghị cố ý để Cùng Kỳ tiến vào, là vì muốn đem cả hai giết sạch, mà đại quân Yêu tộc không vào được, là bởi vì chỗ tổn hại trên kết giới và toàn bộ núi Chấn Nghiêu đã được Bách Lý Hoằng Nghị dùng linh lực tạm thời dựng lên một tầng kết giới hoàn toàn mới!

Lão trơ mắt nhìn Ma Tôn trẻ tuổi thong thả đi đến trước mặt mình, bình tĩnh nhìn lão mà khinh miệt hỏi: "Dư Nga đại nhân, là đang đợi thuộc hạ tới cùng ngươi hội hợp sao?"

Tất cả đều biết.... Dư Nga tuyệt vọng nghĩ, hoá ra hắn đã biết tất cả....

"Không cần chờ nữa." Thanh niên thản nhiên nói, "Nhân giới có câu, chính là 'kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt'. Không phải tất cả Ma tộc đều ngu xuẩn giống như ngươi, những kẻ không thức thời giống ngươi đều đã bị Tư Hành dọn dẹp sạch sẽ."

"Ngươi...." Dư Nga nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình, nhưng không biết là bởi vì sợ hãi, hay là bị trêu chọc mà trở nên phẫn nộ, chỉ hấp hối giãy giụa nói: "Ngươi duy trì đại trận này, ít nhất cũng phải hao phí năm thành công lực, chỉ còn lại năm thành, lấy một địch hai, ai sống ai chết còn khó nói!"

"Loại phế vật như ngươi." Bách Lý Hoằng Nghị nhếch miệng, thân hình khẽ nhúc nhích, kiếm quang đã đánh úp vào ngực lão.

"Bổn toạ giết ngươi, chỉ dùng một thành công lực cũng đã đủ rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia