ZingTruyen.Info

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 4. Bí đỏ

HoangNgan1984

Bách Lý Hoằng Nghị thường thức dậy vào giờ Mẹo mỗi ngày, lại cố ý chờ đến giờ Thìn mới đi gõ cửa phòng Thời Ảnh, nhưng thấy đối phương đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi xếp bằng trên sập để tĩnh tức ngưng thần. Bách Lý Hoằng Nghị cùng Thân Phi chỉ đứng ngoài cửa hành lễ, "Đạo trưởng, nghỉ ngơi có tốt không?"

Thời Ảnh đứng dậy mỉm cười: "Đã lâu rồi ta không ngủ sâu như vậy, ăn củ cải quả nhiên rất tốt."

Bách Lý Hoằng Nghị nghe thấy âm thanh nín cười của Thân Phi phía sau lưng, không hiểu sao cũng nhếch môi, nói: "Phòng bếp đã làm canh trứng củ cải và bánh nhân củ cải, thỉnh đạo trưởng dời bước ra sảnh trước, dùng bữa sáng xong, ta sẽ dẫn ngươi đi tới Bách Thảo Lĩnh."

"Thật sao?" Thời Ảnh nghe thấy củ cải thì đặc biệt vui vẻ, lại nỗ lực che giấu loại phản ứng theo bản năng này, nghiêm trang nói: "Ta biết đường rồi, hôm nay có thể tự mình đến đó, không cần Bách Lý tiểu hữu phải đi theo."

"Pháp thuật của đạo trưởng thật tinh diệu, ta muốn... xem thêm một chút." Bách Lý Hoằng Nghị cúi đầu nói, "Mong đạo trưởng thành toàn."

"Vậy sao..." Thời Ảnh nghĩ nghĩ một chút, có lẽ là nể mặt mũi củ cải mới nói: "Vậy thì ngươi theo sát ta, nhất định không được rời ra đấy."

"Được." Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu dặn dò Thân Phi: "Ngươi ở lại trong phủ, ta cùng Thời đạo trưởng đến đó."

"Như vậy làm sao được?!" Thân Phi phản đối, "Từ lúc mười bốn tuổi vào Bách Lý phủ, ta còn chưa bao giờ tách khỏi Nhị Lang. Gia chủ đã dặn dò, Nhị Lang ở đâu, ta liền ở đó. Ta cũng phải đi!"

Bách Lý Hoằng Nghị bất lực nói: "Đừng làm đạo trưởng khó xử."

"Lúc nãy đạo trưởng cũng không cho ngài đi cùng, sao ngài lại không nghe?" Thân Phi căm giận nói, "Chính mình không nghe lời, còn nhất định bắt ta phải nghe..."

Mặt Thời Ảnh lộ vẻ hoang mang, lẩm bẩm nói: "Ngày trước phụ thân từng nói, mẫu thân ở nơi nào, phụ thân liền ở đó. Hoá ra Bách Lý tiểu hữu và Thân công tử là dạng quan hệ này..."

"Cái gì..." Bách Lý Hoằng Nghị thiếu chút nữa thì nghẹn chết, "Không phải, Thân Phi là thị vệ của ta, đạo trưởng hiểu lầm..."

"Đúng vậy." Thân Phi gật đầu phụ hoạ, "Tại hạ có trách nhiệm bảo vệ Nhị Lang, nếu như theo lời đạo trưởng nói, thì Nhị Lang và Liễu gia ở Hà Đông đã định việc hôn sự, tương lai sẽ cùng Thất nương Liễu gia có quan hệ đó."

Thời Ảnh cái hiểu cái không, "Thì ra là thế." Bách Lý Hoằng Nghị không kịp giải thích đã thấy y mỉm cười, giọng điệu rất ôn hoà: "Khi còn bé ta từng thấy phụ thân và mẫu thân nghĩa nặng tình thâm, nói như vậy, cùng người mình yêu thích làm bạn thật sự rất tốt. Bần đạo xin chúc mừng Bách Lý tiểu hữu."

"Việc hôn sự không phải là mong muốn của ta, có gì mà chúc mừng?" Nhắc đến chuyện này liền cảm thấy phiền phức, Bách Lý Hoằng Nghị không muốn nói tiếp, cứng nhắc thúc giục: "Đạo trưởng, thỉnh dời bước ra sảnh trước dùng bữa."

Thời Ảnh thích thú ăn hai cái bánh có nhân củ cải, đang uống canh trứng củ cải thì đứa con trai hai tuổi Bách Lý Trọng Môn của Bách Lý Khoan Nhân cầm chong chóng bước vào viện, chạy đến bên chân Bách Lý Hoằng Nghị, dang tay hét lên: "Nhị thúc, bế con!"

Bách Lý Hoằng Nghị ôm cháu trai nhỏ đặt lên đùi, xoay người giới thiệu: "Vị này chính là đạo trưởng Thời Ảnh."

"Con biết. A nương nói, Thời đạo trưởng là bằng hữu của nhị thúc." Đứa nhỏ đeo chiếc khoá trường mệnh trên cổ, mặt trên khắc bốn chữ "Phúc thọ miên trường", hai mắt sáng ngời nhìn Thời Ảnh, giọng sữa trong trẻo mà rõ ràng: "Bách Lý Trọng Môn bái kiến Thời đạo trưởng."

Thời Ảnh thấy đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh, cực kỳ đáng yêu, nhịn không được nhéo nhéo lên đôi má phúng phính, mỉm cười đáp lại: "Bần đạo cũng bái kiến Trọng Môn tiểu hữu."

Bách Lý Trọng Môn có vẻ hơi thẹn thùng, chỉ giơ bàn tay núng nính thịt đang quấn băng vải cho nhị thúc của mình xem, "Hôm qua con trèo lên hòn non bộ bị té ngã, vết thương chảy máu, nhưng con không khóc."

"Con rất dũng cảm." Bách Lý Hoằng Nghị ôn nhu dặn dò: "Lần sau phải cẩn thận, đừng chạy quá nhanh."

Thời Ảnh mỉm cười đưa tay ra, "Để bần đạo xem vết thương của Trọng Môn tiểu hữu như thế nào?"

Bách Lý Trọng Môn ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay của Thời Ảnh, còn nói: "Không sao, A nương nói qua vài ngày sẽ không đau nữa."

Thời Ảnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại kia, một lát sau buông ra, vỗ vỗ lên đầu đứa nhỏ, mỉm cười nhưng không nói gì.

Bách Lý Trọng Môn kinh ngạc nói: "Ô, hình như không còn đau nữa...", sau đó lại lén lút kéo băng vải ra xem một chút, vui vẻ reo lên, "Vết thương đã khỏi rồi! Nhị thúc nhìn xem!"

Bách Lý Hoằng Nghị chỉ cười, "Con nên cảm tạ Thời đạo trưởng đã chữa thương cho con."

Bách Lý Trọng Môn trượt xuống khỏi người hắn, quy củ đứng hành lễ, giống như một vị đại nhân nhỏ, "Trọng Môn cảm tạ Thời đạo trưởng."

....

Vì hơi thở của động vật dễ kinh động yêu thú, Bách Lý Hoằng Nghị nghe theo lời khuyên của Thời Ảnh không cưỡi ngựa, ba người đi bộ đến Bách Thảo Lĩnh. Mặc dù bước chân của Thời Ảnh không dừng lại, nhưng y vẫn đảo mắt nhìn xung quanh, mỗi lần thấy những người bán hàng rong hoặc múa võ mãi nghệ đều lộ vẻ tò mò. Bách Lý Hoằng Nghị nhìn thấy tất cả, quyết định diệt trừ yêu lang xong, trước khi Thời Ảnh trở về núi Lệnh Khâu sẽ đưa y đi dạo một vòng quanh thành Trường An.

Có lẽ trận pháp mà Thời Ảnh bày ra hôm qua vẫn còn hiệu lực, sau khi ra khỏi thành đi vào Bách Thảo Lĩnh hồi lâu cũng không thấy tiểu yêu ở giữa đường. Ba người càng đi càng sâu, cây cối bên người cũng ngày càng rậm rạp, cuối cùng thì đến dấu chân cũng không có.

Thời Ảnh chỉ về phía trước, hỏi: "Gần đây có huyệt mộ nào không?"

"Ta chưa từng nghe nói đến." Bách Lý Hoằng Nghị quay sang hỏi Thân Phi, "Ngươi có biết không?"

Thân Phi sờ gáy, đáp: "Phía trước đúng là có một hang đá, lúc còn nhỏ ta ham chơi nên có ghé vào xem, ngoại trừ vách đá trơ trụi thì không có gì cả, cũng không giống huyệt mộ."

Bách Lý Hoằng Nghị trầm ngâm: "Mộ địa vốn là nơi cực âm, xung quanh đây lại có bóng cây dày đặc che lấp ánh mặt trời, có rất nhiều cây cối cao lớn, đã âm lại càng âm, nhìn cũng thật dữ. Ai lại đặt mộ ở nơi như vậy?"

"Chỉ là cảm giác thôi." Thời Ảnh nói, "Đi xem liền biết."

Đi thêm được nửa khắc, Bách Lý Hoằng Nghị lấy la bàn ra xem xét, hơn nữa lại dựa vào ký ức mơ hồ của Thân Phi, ba người quả thật ở trong đám cây cối phát hiện ra hang đá, cửa hang cũng bị hoa dại và cỏ dại bao phủ, bởi vậy rất khó phát hiện ra.

Hang đá không cao, ba người đều phải khom lưng cúi đầu mới có thể tiến vào, chỉ đi được một đoạn đã hoàn toàn mất đi ánh sáng mặt trời, trước mắt tối đen như mực.

"Thời đạo trưởng." Bách Lý Hoằng Nghị biết Thời Ảnh đang đi trước chính mình, nhỏ giọng dặn dò: "Cẩn thận dưới chân."

Thời Ảnh cười nhẹ, đột nhiên thấp giọng kêu lên: "Linh Cơ, chiếu sáng!"

Chỉ trong chớp mắt, Thời Ảnh đã đứng dưới một luồng ánh sáng màu bạc, ánh sáng này dường như phát ra từ cây trượng dài trên tay y, nhưng khi Bách Lý Hoằng Nghị nhìn kỹ thì phát hiện ra đó không phải là một cây trượng, mà là một chiếc ô dài màu trắng, lúc ở dưới chân núi Lệnh Khâu, chiếc ô này cũng từng xuất hiện trong tay Thời Ảnh.

"Đây là bảo bối gì vậy?!" Thân Phi kinh ngạc hỏi, "Có ngọc minh châu ở trong ô sao?!"

"Nó gọi là Linh Cơ." Thời Ảnh cười cười, "Là một bằng hữu khác của ta ngoại trừ Cửu Tiêu. Hai vị tiểu hữu đừng sợ, cứ theo sát ta là được rồi."

Ánh sáng của Linh Cơ dù rực rỡ nhưng không chói mắt, ở trong huyệt động ẩm ướt âm lãnh lại còn toả ra sự ấm áp nhè nhẹ. Bách Lý Hoằng Nghị vừa đi vừa nghĩ, nhất định đây cũng là linh khí, bản thể có linh giống như Cửu Tiêu kiếm, linh khí nhận chủ, nếu đổi là người khác cầm vào, chỉ sợ cả che mưa chắn gió cũng không thể làm được. Chỉ là... trong Tu tiên điển tịch có đề cập đến, linh khí đều có tính nết cao ngạo hung mãnh, chỉ phục tùng thần ma, sao lại cam chịu để một phàm nhân sử dụng?

Thời Ảnh đột ngột dừng lại, Bách Lý Hoằng Nghị lúc này mới nhận ra bọn họ không cần phải khom lưng để đi nữa, trong động cũng trở nên trống trải, nhưng phía trước chỉ còn vách đá, nhìn qua có vẻ đây là điểm cuối của huyệt động.

"Ta đã nói rồi." Thân Phi nói, "Không có gì bên trong cả, nếu là huyệt mộ thì nhất định phải có cửa, đúng không?"

Tay trái Thời Ảnh giơ Linh Cơ lên, tay phải vuốt ve vách đá, thấp giọng nói: "Nơi này có lối vào huyệt mộ."

Cái gì? Bách Lý Hoằng Nghị vội vàng tiến lên nhìn kỹ, nhưng ngón tay hắn chỉ sờ được vách đá ẩm ướt, vì vậy hỏi: "Sao đạo trưởng lại biết được?"

"Ta cảm nhận được nguồn linh lực rất kỳ lạ..." Thời Ảnh chậm rãi nói, "Ở ngay sau vách đá này."

"Nếu là lối vào, nhất định phải có cơ quan kích phát." Bách Lý Hoằng Nghị nương theo ánh sáng của Linh Cơ mà sờ lên phiến đá, thật lâu sau vẫn lắc đầu từ bỏ, "Nhưng mà trên này cái gì cũng không có."

"Có lẽ không phải cơ quan, mà là chú quyết."

"Nhưng chúng ta phải đi đâu để tìm chú quyết?"

Thân Phi xen vào: "Đạo trưởng, hay là người thử dùng thần kiếm xem? Có lẽ chỉ cần bổ một nhát kiếm là có thể mở ra!"

"Càn quấy!" Bách Lý Hoằng Nghị quát lớn, "Sao có thể tuỳ tiện dùng vũ lực để phá hỏng mộ địa? Kết cục của những tên trộm mộ, ngươi không phải đã tận mắt nhìn sao?"

Thân Phi gãi đầu, ngượng ngùng ngậm miệng lại. Bách Lý Hoằng Nghị đang muốn nói thêm gì đó thì đã nghe Thời Ảnh quát: "Kẻ nào? Ra đây!"

Vừa nói, y vừa vung tay áo lên, một luồng ánh sáng quét về phía vách đá cách đó không xa, "Oành" một tiếng, một bóng người dần dần xuất hiện trong làn sương khói.

"Hì hì, nhanh như vậy đã phát hiện ra ta." Giọng nói thanh tú của nữ tử vang lên, "Cũng được, thấy các ngươi diện mạo tuấn mỹ, lão nương cũng nên hiện thân cho các ngươi xem."

"Cái quái gì thế..."

Trong tiếng cảm thán kinh ngạc của Thân Phi, Bách Lý Hoằng Nghị thấy rõ khách không mời mà đến là là một nữ tử trang điểm cầu kỳ mỹ lệ, có vẻ là bắt chước cách trang điểm của các phi tần trong triều, thoạt nhìn lại cực kỳ không phù hợp, bởi vì chân tay nàng mảnh khảnh, nhưng ngực, bụng và mông lại lớn nhỏ khác thường... giống như ba quả bí đỏ...

"Tại hạ là Nam Tích Nhược, phụng mệnh túc trực bên linh cữu đã hơn hai trăm năm, aizz..." Nàng sâu kín thở dài, "Hai trăm năm, đây là lần đầu tiên ta gặp được mấy người cho ra dáng, từ trước đến giờ toàn là dưa vẹo táo nứt, uổng phí nhan sắc như hoa như nguyệt của lão nương..."

Thân Phi khó mà tin được, "Ngươi chẳng lẽ có chút hiểu lầm với từ như hoa như nguyệt..."

"Câm miệng, đồ phàm nhân ngu xuẩn." Khi Nam Tích Nhược tức giận, ba quả bí đỏ trên người lại càng lớn, "Nhan sắc của lão nương chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ bằng ngươi cũng xứng kén chọn sao?!"

Thời Ảnh đối với nàng vẫn rất khách khí, ôm quyền hành lễ xong mới hỏi: "Cô nương nói phụng mệnh túc trực bên linh cữu, xin hỏi là phụng mệnh ai? Canh giữ vật gì bên trong linh cữu?"

Nam Tích Nhược thẹn thùng cười, "Đây là một bí mật động trời, sao có thể tuỳ tiện tiết lộ cho người khác được?"

Bách Lý Hoằng Nghị hỏi tiếp: "Vậy thì, những con lang yêu xuất hiện quanh đây có liên quan gì đến linh hồn trong hang động không?"

Nam Tích Nhược vẫn chỉ cười như cũ, "Thú vị, thật sự rất thú vị... một phàm nhân, một Thần tộc, người còn lại thì... Hì hì, các ngươi muốn đi về phía trước vách đá sao?"

"Đúng vậy." Thời Ảnh mỉm cười, "Cô nương có thể chỉ điểm một chút không?"

"Nhược Nhược biết chú quyết mở cửa, nhưng Nhược Nhược không nói, hì hì, trừ khi..."

Bách Lý Hoằng Nghị nhẫn nại hỏi: "Trừ khi cái gì?"

"Trừ khi Nhược Nhược có thể hôn lên môi của tiểu ca ca xinh đẹp kia."

Thời Ảnh ngây ngốc sờ lên môi dưới của chính mình, "Hôn chỗ này?" Y dường như không hiểu rõ, lại hỏi: "Cái này thì có gì khó? Cô nương cứ tới hôn thôi."

Bách Lý Hoằng Nghị sửng sốt, nề nếp quy củ của Tề Vân phái hoá ra lại... phóng khoáng như vậy?!

Nam Tích Nhược dùng cả hai tay che mặt, thẹn thùng không thôi, toàn thân phát ra luồng ánh sáng màu hồng nhạt, lại dường như cực kỳ tiếc nuối: "Tiểu công tử tuy rằng rất tuấn tú, chỉ tiếc.... Chỉ tiếc.... Nhược Nhược thật sự không dám...."

Thời Ảnh càng thêm hoang mang: "Vậy cô nương muốn....?"

Nam Tích Nhược che mặt chỉ về hướng Bách Lý Hoằng Nghị, "Nhược Nhược chỉ muốn hôn vị tiểu ca ca này thôi."

Thân Phi sốt ruột, lập tức chắn trước người Bách Lý Hoằng Nghị, hét lên: "Ngươi đừng có si tâm vọng tưởng! Nhị Lang nhà chúng ta đã được Xích Tùng chân nhân tặng pháp lực bảo hộ, đến cả Đào hoa yêu cũng không dám tới gần!"

"Cái rắm! Tiểu lão đầu Xích Tùng kia, muốn làm cháu nội lão nương còn chê quá non, quả bí đỏ nhỏ như lão thì tính làm gì?!" Nam Tích Nhược cười nhạo, "Còn Đào hoa yêu kia, nhát gan như chuột, tuy rằng có linh lực mạnh mẽ, nhưng căn bản là chưa thức tỉnh, có gì mà sợ chứ? Nàng không dám hôn, nhưng lão nương lại dám, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, hì hì."

Bách Lý Hoằng Nghị bất giác siết chặt nắm tay, trầm giọng hỏi: "Ngươi nói ai là mẫu đơn?"

"Là ngươi là ngươi, chính là ngươi!" Nam Tích Nhược làm nũng, "Ngươi chính là bạch mẫu đơn của Nhược Nhược!"

Bách Lý Hoằng Nghị xuất thân danh môn, chưa từng bị người nào đùa giỡn đến như vậy. Hắn thở dốc, tai ù đi, hai tay nắm chặt, hung dữ nhìn chằm chằm vào Nam Tích Nhược. Nam Tích Nhược lúc đầu còn uy mãnh chống nạnh, ưỡn quả bí đỏ trên ngực, dần dần bị ánh nhìn căm tức của Bách Lý Hoằng Nghị làm mất đi khí thế, giống như bị một thứ vô hình nào đó đè nén, lặng lẽ lùi về sau hai bước, uỷ khuất nói: "Thôi thôi, không hôn được Nhược Nhược là do ngươi không có phúc khí! Vậy thì đổi người còn lại tới đây hôn một cái!"

"Coi như ngươi thức thời." Thân Phi ôm lấy cánh tay, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy sai sai, lại thấy Bách Lý Hoằng Nghị cùng Thời Ảnh đều đang nhìn mình, cuối cùng cũng ý thức được "người còn lại" trong miệng Nam Tích Nhược kia là chỉ ai...

"Lại là ta?!"

"Ít nhất thì..." Bách Lý Hoằng Nghị thấp giọng an ủi, "Nàng mạnh hơn Đào hoa yêu..."

Thân Phi khóc không ra nước mắt, "Mạnh hơn chỗ nào?"

"Nàng..." Bách Lý Hoằng Nghị trầm tư suy nghĩ một lúc, mới nói: "Trên người nàng mặc... loại bí đỏ tốt nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info