ZingTruyen.Com

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 38. Trở về nhà

HoangNgan1984

Thời Ảnh chọn ngủ bên trong, Bách Lý Hoằng Nghị nằm một hồi lại cảm thấy giường này quá rộng, hại hắn không thể dính dính dán dán vào người trong lòng. Nhưng mà giấc ngủ này lại vô cùng an ổn, dường như trở về cuộc sống phàm nhân. Phải biết rằng hắn ở trong phòng luyện công chỉ nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, tất cả thời gian còn lại đều dùng để tu luyện, hiện giờ ôn hương nhuyễn ngọc ở bên, Bách Lý Hoằng Nghị lại chân chính cảm nhận được "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều" (*)

Dáng vẻ khi ngủ của Thời Ảnh cũng rất dễ thương, là một kiểu an bình điềm tĩnh. Bách Lý Hoằng Nghị lặng lẽ xích lại gần một chút, tham lam thưởng thức hàng lông mi dài mảnh của người trong lòng, so với nữ tử còn xinh đẹp hơn; sống mũi cao thẳng tắp, ôn nhu lại anh khí; còn bờ môi mà hắn thích nhất, ướt át đỏ thắm, vĩnh viễn luôn chứa ý cười ưu thương, làm cho hắn không cầm lòng được, muốn dùng nụ hôn mềm nhẹ nhất, huỷ diệt đi sự ưu thương đó....

Nếu trộm hôn một chút, hẳn là sẽ không phát hiện ra....?

Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ như vậy, liền từ từ ghé sát đầu vào, mắt thấy khoé môi của đối phương đã gần trong gang tấc thì Thời Ảnh tỉnh dậy.

Đôi mắt đại thần quan còn chưa kịp mở ra, một tay đã nắm thành quyền xoa lung tung lên mặt, ngay sau đó liền trở mình, quỳ bò ở trên giường, hai tay duỗi dài về phía trước, vô cùng sảng khoái mà duỗi người.

Bách Lý Hoằng Nghị ban đầu còn nhìn đến ngây người, sau khi hiểu ra thì nhịn không được mà cười khúc khích.

Thời Ảnh lúc này mới ý thức được bên cạnh có người, quay đầu nhìn thấy hắn, hoảng đến mức eo cũng sụp xuống, luống cuống tay chân kéo cao chăn lên che lại chính mình, căn bản đã quên mất cái chăn này dùng cho cả hai người, cho nên Bách Lý Hoằng Nghị chỉ cần chui vào trong chăn, liền có thể dễ dàng bắt được vòng eo săn chắc.

"Ngươi quả thật là Thỏ con, biến thành hình người cũng không sửa được thói quen của Thỏ, thật là đáng yêu." Hắn ghé sát vào tai Thời Ảnh, nhỏ giọng nói: "Ta rất thích."

Thời Ảnh chôn cả mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi tai đã hồng rực, nói: "Ngươi, không cần nói chuyện gần như vậy."

"Ta sợ ngươi không nghe thấy."

Bách Lý Hoằng Nghị sờ eo đủ rồi, muốn đi xuống, nhưng lại không dám, túng quá chỉ có thể dùng ngón tay như có như không mà gãi gãi vào hõm eo của Thời Ảnh, tim đập mạnh như trống, dường như cảm nhận được thứ gì kỳ quái, nhịn không được loại cảm xúc này lại đi xuống sờ sờ.

"Ngươi đừng....!"

Thời Ảnh vội vàng thò tay xuống muốn kéo lên, nhưng lại bị hắn nhanh tay hơn một bước.

Xúc cảm vô cùng quen thuộc. Khi Thời Ảnh chỉ là một con thỏ ngọc nhỏ, Bách Lý Hoằng Nghị vẫn thường xuyên sờ đến chỗ này – lông xù xù ấm áp, chính là cái đuôi của Thỏ.

"Sao ngươi lại...." Bách Lý Hoằng Nghị cố sức nén cười, "Đáng yêu như vậy...."

Thời Ảnh gỡ tay hắn ra, nhấc chăn lên ngồi quỳ ở trên giường, tức giận nói: "Yêu lực của ta mỏng manh, thần huyết chi lực của Việt Ô đại nhân cũng không thể tự do điều khiển được, cho nên sau khi hoá hình vẫn lưu lại một số nét đặc thù, đây là chuyện bình thường!"

Bộ dáng tức giận của Thỏ con cũng thực đáng yêu, là một loại xinh đẹp mà sắc bén. Bách Lý Hoằng Nghị dùng một tay chống đầu, dù bận đối phó vẫn ung dung thưởng thức, vừa cười vừa nói: "Ta nói ngươi đáng yêu, cũng chưa nói ngươi không bình thường. Vì sao lại chỉ có cái đuôi? Cái tai mà cũng còn lại thì thật tốt."

Thời Ảnh càng thêm thẹn thùng, vuốt ve cái tai dài không tồn tại của mình, hỏi: "Hôm nay trong điện có nghị sự, sao ngươi còn không dậy khỏi giường?"

"Bây giờ liền dậy." Bách Lý Hoằng Nghị miễn cưỡng ngồi dậy, xốc chăn định xuống giường, lại quay đầu hỏi: "Có thể xem cái đuôi của ngươi một chút không?"

Thỏ con giậm chân: "Không thể!!!"

......

Lúc nghị sự, Bách Lý Hoằng Nghị thông báo cho mọi người mình sắp cùng Thời Ảnh đi Nhân giới, thăm đại ca và đại tẩu, mấy ngày sau sẽ trở về để tổ chức đại hôn. Trong lúc đó, sự vụ hàng ngày sẽ do Tư Trinh xử lý, Dư Nga Tư Hành hỗ trợ.

Sau khi Hình Cung Thỉ bị xử tử, Dư Nga từ trước đến nay luôn kiêu ngạo ương ngạnh giờ lại ngoan ngoãn như gà con. Mấy đại ma trước đây đối với Ma Tôn tân nhiệm đều không chịu phục tùng, sau lưng thích nói bậy bạ, bây giờ cũng an phận hơn nhiều. Nhất thời, trong điện Thuỵ Yên đều hoà hợp êm thấm, làm cho Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Hắn luôn luôn thận trọng, bề ngoài thì mặc kệ cấp dưới thực hiện chức trách của từng người, thật ra lại khống chế chặt chẽ sự phát triển của từng hạng mục công việc, thậm chí sự biến hoá lớn nhỏ của mỗi vị cấp dưới trong điện đều không trốn khỏi đôi mắt hắn, giống như hôm nay, Bách Lý Hoằng Nghị phát hiện ra sắc bệch Dư Nga trắng bệch, trán đổ mồ hôi, trạng thái rất lạ, liền hỏi: "Chưởng kỳ sử đại nhân có bệnh rồi?"

Dư Nga cung kính hành lễ nói: "Tạ ơn Tôn thượng quan tâm, thuộc hạ chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy không khoẻ, cũng không có gì đáng ngại."

"Không cần miễn cưỡng." Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Công việc chức trách của ngươi, có thể tìm Tư Trinh làm giúp."

"Tạ ơn Tôn thượng, thuộc hạ hiểu rõ." Dư Nga trả lời, "Nếu không có vấn đề gì đặc biệt, tuyệt đối sẽ không làm phiền tới Tư Trinh đại nhân."

Trước khi trở về hạ giới, ma vệ đã đi tìm hiểu rồi trở về bẩm báo, Nhân giới bây giờ đang là mùa đông, cũng gần đến lễ hội Thượng Nguyên, thành Trường An đã khôi phục lại vẻ phồng hoa náo nhiệt khi trước. Bách Lý Hoằng Nghị nghe thấy vậy lại càng thêm nôn nóng, cũng may không cần chuẩn bị quá nhiều đồ vật, hắn vẫn mặc bộ quần áo cũ khi mới tới, chỉ may cho Thời Ảnh một bộ áo màu xanh nhạt, lại tìm chút linh dược chữa thương của Ma Vực, chuẩn bị mang về đưa cho đại ca đại tẩu.

Trước khi đi, Thời Ảnh vẫn hỏi: "Có thể mang theo Đường Kiều không?"

"Hậu viện của Bách Lý phủ có nơi chuyên dùng để nuôi heo, không cần mang thêm heo đến đó." Bách Lý Hoằng Nghị nghiêm mặt nói, "Tin tưởng ta, Nhân giới đối với da tươi thịt mềm như Đường Kiều thì quá mức hung hiểm, không cẩn thận sẽ bị bắt lại đem chiên, xào, nấu, hầm, thậm chí còn lấy để làm nhân bánh chưng. Trước mắt với lượng thịt của nó có thể làm tới 108 món ăn không giống nhau. Cho nên, vì an toàn của nó, vẫn là ở lại Ma Vực thì hơn."

Thời Ảnh đương nhiên bị doạ sợ, quyết đoán từ bỏ ý niệm mang Đường Kiều đi cùng.

Bởi vì hai giới Người Ma lệch giờ, bọn họ xuất hiện ở ngoài đường cái là khi thành Trường An đã vào đêm, nhưng đèn đuốc sáng trưng, lọt vào tầm mắt đều là cảnh vật lộng lẫy. Lướt qua cổng thành, bước lên đường Trường An, Bách Lý Hoằng Nghị đứng lại thật lâu, cảnh vật quen thuộc trước mắt làm cho hốc mắt của hắn trở nên ướt át.

Trường An vẫn đẹp như cũ, đèn đường kết hoa, đuốc sáng rực rỡ. Bá tánh so với trước thì ít hơn một chút, nhưng bước đi đều uyển chuyển nhẹ nhàng, mặt mang ý cười, bọn nhỏ chạy trên đường phố với nhiều kiểu dáng đèn lồng cho Lễ hội Thượng Nguyên. Nếu không phải tự mình trải qua, ai có thể nghĩ đến một năm trước nơi này còn xác chết đầy đất, máu chảy thành sông?

Trăm ngàn năm tới, Nhân giới trải qua thiên tai nhân hoạ nhiều không kể xiết, nhưng mỗi một lần, phàm nhân yếu ớt đều đứng dậy, nghĩ cách để cuộc sống càng ngày càng tốt. Có lẽ nguyên nhân chính là do tuổi thọ ngắn ngủi, mới càng thêm trân trọng từng bình minh hoàng hôn bình thường nơi trần thế, mới càng thêm sống dũng cảm mà cứng cỏi.

Bách Lý Hoằng Nghị nắm lấy tay người bên cạnh, nghiêng đầu cười nói: "Ta vẫn thích nhất nơi này."

Thời Ảnh ngượng ngùng cười, nói: "Sau này có thể thường xuyên trở về."

"Ngươi sẽ đi cùng ta chứ?"

Thời Ảnh lặng lẽ quay mặt đi, "Sau khi thành thân, tất nhiên ngươi ở nơi nào, ta liền ở nơi đó."

Bách Lý Hoằng Nghị trong lòng vui mừng, chỉ vào nơi cách đó không xa nói: "Bên kia có đèn con thỏ, chúng ta qua đó nhìn xem!"

Thời Ảnh bị kéo tới một chiếc xe gỗ sáng ngời, trên giá gỗ treo đầy đèn lồng lớn nhỏ đủ màu sắc. Bách Lý Hoằng Nghị cầm một chiếc đèn hình con thỏ xuống, đưa cho y hỏi: "Cái này có được không?"

Phần dàn giáo bên ngoài làm bằng trúc có vẻ thô ráp, Thời Ảnh căn bản không nhìn ra được đó là thỏ hay là heo, ghét bỏ nói: "Không đẹp, quá béo..."

Người bán đèn rong lập tức cười, "Vị công tử này, triều đại này lấy béo làm đẹp, càng béo càng đẹp đó!"

Cuối cùng Thời Ảnh vẫn chọn đèn lồng hình tròn đơn giản nhất, trên đèn có vẽ một con thỏ ngọc đang ngắm trăng, thần thái vô cùng sống động.

"Ta có thể chọn cái này không?" Y hỏi.

Bách Lý Hoằng Nghị không nói hai lời liền thanh toán tiền.

Trên đường đi lại mua hồ lô ngào đường, bánh kếp, khoá Lỗ Ban, nhiều thứ vừa ngon vừa thú vị.... Vừa đi vừa mua, cuối cùng cũng tới Bách Lý phủ. Trong lòng Thời Ảnh càng thấp thỏm không yên, tốc bộ bước đi cũng càng ngày càng chậm. Bách Lý Hoằng Nghị lại nghĩ khác, tươi cười hỏi: "Ngươi đang khẩn trương sao?"

Rời khỏi con phố chính, xung quanh cũng không còn náo nhiệt tươi sáng như vậy nữa. Thời Ảnh biết, phía trước con ngõ nhỏ này là Bách Lý phủ. Trong lòng y vô cùng bối rối, một mặt lo lắng lúc gặp vợ chồng Bách Lý Khoan Nhân sẽ khiến thanh niên phát hiện ra điều kỳ lạ, mặt khác lại có chút mong chờ trước khi đại hôn có thể vạch trần tất cả sự thật. Nếu Bách Lý Hoằng Nghị vẫn nhất định không thể tha thứ cho việc thất hứa năm nào, vậy thì cũng nên huỷ bỏ hôn ước, còn hơn là tình ý miên man sau này mới biết được người muốn bạch đầu giai lão cuối cùng chỉ là một kẻ nói trước quên sau, vô cùng chán ghét.... Nhưng y lại không đành lòng để Bách Lý Hoằng Nghị phải ôn lại cái đêm tuyệt vọng kia một lần nữa....

"Tiểu Ảnh?"

Thời Ảnh ngẩng đầu lên, "Hả?"

Đôi mắt đen nhánh của thanh niên lập loè ánh sáng bình tĩnh mà nhu hoà, "Ngươi lo lắng ca ca và tẩu tẩu ta xem làm khó ngươi sao?" Thanh niên ôn nhu hỏi, "Bọn họ đều rất tốt bụng và cởi mở, cho nên ngươi không cần lo lắng."

Thời Ảnh miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu đáp ứng.

Bách Lý Hoằng Nghị lấy từ trong lòng ra một đồ vật, vẻ mặt có chút thẹn thùng, "Vốn định để ngày Tết Thượng Nguyên mới đưa cho ngươi, nhưng ta lại muốn đưa bây giờ."

Là một cái túi tiền màu ngọc bích, hướng sợi chỉ hơi hỗn loạn, Thời Ảnh cẩn thận nhìn một lúc lâu mới hỏi: "Hình thêu phía trên chính là... heo sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị: "...."

"Là thỏ ngọc, giống cái kia của ngươi!" Thanh niên ngập ngừng hỏi: "Cho nên... Ta dùng nó đổi lấy cái trước kia của ngươi, có được không?"

Thời Ảnh lẩm bẩm nói: "Ý là không định trả lại cho ta sao?"

Thanh niên chột dạ sờ sờ mũi, do dự một lát, rốt cuộc cũng miễn cưỡng lấy ra cái túi tiền trước kia, đưa cho y nói: "Vậy ngươi đều mang chúng theo trên người, được không? Cái của ta tuy hơi xấu, nhưng là ta đặc biệt thỉnh giáo một a ma trong điện của Tư Trinh, từng đường kim mũi chỉ đều là tự tay ta thêu...."

Thời Ảnh cầm hai cái túi tiền trong tay, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết là vận mệnh trêu đùa hay là ban ân, nếu một ngày kia thanh niên nhớ tới chuyện năm xưa, không biết sẽ có cảm giác gì....

"Bách Lý...."

Y ngẩng đầu muốn nói, lại bị Bách Lý Hoằng Nghị giành trước tiến lên, cúi đầu hôn xuống. Động tác của thanh niên vừa hoảng loạn vừa thất thố, vội vàng tìm kiếm đôi môi y, lại ở bên tai y thì thầm nho nhỏ, giống như đứa nhỏ không chiếm được đồ chơi nên làm nũng....

"Đừng từ chối.... đừng từ chối ta...." Thanh niên khẩn cầu, "Hắn vì ngươi mà làm chuyện gì, ta đều có thể làm được....."

Nước mắt Thời Ảnh suýt rơi xuống. Y không thể nghĩ được cái gì, chỉ có vụng về đáp lại nụ hôn của thanh niên, hi vọng người trong lòng không hề vì "hắn" mà trở nên kích động. Hơi thở bên tai quả nhiên dần dần bình ổn, Bách Lý Hoằng Nghị không hề nói chuyện, chỉ chuyên tâm hôn y, liếm láp cánh môi y, gõ nhẹ lên hàm răng của y, ôn nhu mà dùng hành động thỉnh cầu y cho phép, cho phép mình hôn lâu hơn một chút, sâu hơn một chút...

Nhưng Thời Ảnh còn nhớ rõ, dù trời đã tối nhưng vẫn là đang ở bên ngoài, nếu bị người qua đường bắt gặp, về sau y không có mặt mũi mà tới Trường An....

"Nhưng...." Y dùng lực mới có thể đẩy thanh niên còn chưa đã thèm ra. Tiếng tim đập đinh tai nhức óc dường như át đi giọng nói của chính mình, "Có thể....."

Bách Lý Hoằng Nghị dừng miệng lại nhưng không dừng tay, vẫn như cũ ôm lấy eo y, dùng chóp mũi cọ cọ vào cổ y, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ngươi có đồng ý không?"

Thời Ảnh giơ cái túi tiền có hình thỏ giống heo kia lên, "Sau này ta chỉ mang cái này."

Y trơ mắt nhìn ánh mắt vui sướng của thanh niên trở nên bừng sáng, "Ngươi thật tốt." Bách Lý Hoằng Nghị nhìn vào môi y, "Cái kia.... Buổi tối trở về phòng có thể tiếp tục không?"

Thời Ảnh dùng hết sức để tránh né đôi tay kia, tức giận thúc giục: "Ngươi thật nhiều lời, nhanh một chút đi!"

Bách Lý Hoằng Nghị trước đó vẫn chưa gửi thư báo cho huynh trưởng rằng sẽ đưa người về thăm, cho nên khi cửa phủ mở ra, lão quản gia kinh hỉ đến mức nói năng lộn xộn, luống cuống tay chân đưa hai người đến sảnh ngoài. Bách Lý Khoan Nhân đang ở trong thư phòng phía sau đọc sách, được hạ nhân bẩm báo liền vội vàng chạy tới, từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy đệ đệ của mình, hai anh em ôm nhau thật lâu, mừng rỡ vì được đoàn tụ.

Thăm hỏi đơn giản xong, Bách Lý Khoan Nhân liền sai người đi kêu Hàn Trừng Tâm tới. Bách Lý Hoằng Nghị cũng lôi kéo Thời Ảnh tiến lên, hướng về phía huynh trưởng giới thiệu thân phận của y, cũng nói sự thật đây là người mình sắp kết thành bạn lữ.

Khi tầm mắt chuyển sang phía y, trong mắt Bách Lý Khoan Nhân chỉ có bàng hoàng và giằng co ngắn ngủi, ngay sau đó đã bị giấu đi. Thời Ảnh cũng giả bộ là lần đầu gặp mặt, cùng nhau tiến hành lễ thăm hỏi.

Hàn Trừng Tâm lại không được trấn định như phu quân nhà mình. Nàng chưa vào đến cửa đã nhìn thấy Thời Ảnh, cả người giống như bị thi thuật mà đóng đinh tại chỗ, miệng khẽ mở, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nào mở miệng.

Bách Lý Hoằng Nghị chỉ nghĩ là nàng bị tướng mạo của Thời Ảnh làm cho chấn động, vui đùa nói: "Tẩu tẩu, đệ biết y ngọc thụ lâm phong, quân tử như ngọc, nhưng tẩu tẩu cũng không cần kinh ngạc như thế."

Hàn Trừng Tâm lúc này mới hoàn hồn, xấu hổ sửa sang lại tóc mai, cười nói: "Để Nhị Lang chê cười rồi, Thời đạo.... Thời công tử quả thật tươi tắn tuấn dật, phẩm mạo phi phàm...."

Bách Lý Hoằng Nghị ngạc nhiên hỏi: "Sao tẩu tẩu biết y họ Thời?"

Hàn Trừng Tâm càng thêm hoảng loạn, miễn cưỡng nói: "Vừa rồi mọi người nói chuyện, ta vô tình nghe được một chút...."

Bách Lý Khoan Nhân đứng dậy mời thê tử ngồi xuống, thuật lại tin tức Bách Lý Hoằng Nghị sắp cùng Thời Ảnh kết hôn cho nàng nghe. Vẻ mặt của Hàn Trừng Tâm càng thêm cổ quái, dường như có cút gì lo lắng, nàng hỏi: "Nhị Lang, việc hôn nhân đại sự, không thể là trò đùa. Đệ đã suy nghĩ cẩn thận chưa?"

Bách Lý Hoằng Nghị có chút kinh ngạc, "Cưới người đệ ái mộ, cũng là người cùng chung chí hướng. Đệ nhớ rõ lúc trước tẩu tẩu vẫn ủng hộ Nhị Lang."

Hàn Trừng Tâm muốn nói lại thôi, liếc nhìn phu quân nhà mình một cái mới mỉm cười: "Tất nhiên là ủng hộ rồi."

Bách Lý Hoằng Nghị lúc này mới yên lòng, cùng đại ca đại tẩu hàn huyên về sự thay đổi của Trường An trong năm qua, chợt nghe bên ngoài có tiếng người kêu: "Trọng Môn thiếu gia, mặc xong quần áo đã!"

Lời còn chưa dứt, Bách Lý Trọng Môn đang mặc đồ ngủ đã lao vào trong phòng, "Nhị thúc!"

Bách Lý Hoằng Nghị ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay, giống như trước kia, vừa cười vừa đón lấy cháu trai nhỏ, nâng nó lên cao, "Đã cao như vậy rồi, có nhớ nhị thúc không?"

Trọng Môn hưng phấn vừa cười vừa hét, lặp đi lặp lại mấy vòng nâng cao lại hạ xuống mới tròn xoe mắt nhìn thấy trong phòng còn một vị khách không mời mà đến.

"Thời đạo trưởng!" Đứa nhỏ phấn khích hét lên, "Ngài quay lại dạy con ảo thuật sao?"

====================

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi,

Tòng thử quân vương bất tảo triều

(Dịch nghĩa:

Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy,

Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa.)

Trích Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com