ZingTruyen.Info

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 37. Chung giường

HoangNgan1984

Giờ Ngọ ngày hôm sau, Bách Lý Hoằng Nghị lại đi đến điện của Tư Trinh, túi tiền mới đã thêu xong rồi, tuy rằng đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng từng đường kim mũi chỉ đều là hắn tự mình hoàn thành, còn âm thầm rót vào một lượng linh lực rất nhỏ. Bách Lý Hoằng Nghị hi vọng khi mình bận rộn, túi tiền này có thể thay thế hắn bảo vệ Thời Ảnh. Ngoài ra, linh lực trên túi tiền cũng có thể giúp hắn do thám vị trí lúc đó của Thời Ảnh, nếu Thời Ảnh gặp nguy hiểm, hắn có thể đến kịp thời.

Đương nhiên, tiền đề là Thời Ảnh nguyện ý đem theo túi tiền này.

Lúc chạng vạng, Bách Lý Hoằng Nghị mới bằng lòng cho a ma nghỉ ngơi, tự mình nghiên cứu hoa văn trên túi một chút, cảm thấy thỏ ngọc này trông không giống thỏ ngọc, ngược lại có chút giống.... heo? Nhưng hắn lại nghĩ, heo cũng đáng yêu, Thời Ảnh không phải rất thích Đường Kiều sao? Nửa heo nửa thỏ, hẳn là Thời Ảnh cũng thích?

Hắn quay đầu lại, bởi vì cảm giác được hơi thở của Tư Trinh, quả nhiên thấy nàng xuất hiện, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Có chuyện gì mà bật cười?" Bách Lý Hoằng Nghị hỏi.

Tư Trinh chậm rãi đi về phía hắn, làn váy đen đung đưa trên chân nàng, "Thuộc hạ cười vì Tôn thượng cao quý, có sức mạnh cường hãn vượt xa mức bình thường, nhưng ở trước mặt người mình ngưỡng mộ, hoá ra cũng chỉ là một cậu bé mới bắt đầu yêu."

Bách Lý Hoằng Nghị theo bản năng muốn phản bác. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã sớm trưởng thành, đủ để người khác có thể dựa vào, là một nam nhân đáng tin cậy. Từ khoảnh khắc mất đi phụ thân, hắn không thể không rành thế sự, tuỳ hứng tự do như thiếu niên. Nhưng mà, lời của Tư Trinh dường như cũng không sai. Hắn là lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên hiểu tình ái là gì, lần đầu tiên khát khao hi vọng vĩnh viễn không chia lìa....

"Tư Trinh." Hắn hỏi, "Rất nhiều chuyện ta đều không hiểu, thực sự lo lắng mình sẽ làm ra hành động ấu trĩ, cũng lo lắng không thể so được với người ở trong lòng y.... Nhưng ta không muốn nhắc tới trước mặt y, không muốn y phải chịu áp lực và gánh nặng. Ta muốn y hiểu rõ tim ta, lại sợ trái tim này quá nặng khiến y không thể nào đón nhận được.... Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?"

Tư Trinh bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Thuộc hạ hổ thẹn, chuyện tình yêu, thuộc hạ.... cũng là nửa hiểu nửa không. Rất nhiều năm trước, lúc thuộc hạ mới thành niên, cũng từng ngưỡng mộ sư phụ của mình, chỉ là địa vị của thuộc hạ và sư phụ cách nhau quá xa, cho nên không thể nào nói rõ. Không lâu sau đó, sư phụ vi phạm ma luật, bị Tôn thượng Giác Uyên phong ấn dưới đáy hồ Thương Ngô, vĩnh viễn không thể thoát ra. Suốt mười mấy năm sau, thuộc hạ mỗi ngày đều đứng ở bên hồ Thương Ngô mà nghĩ, nếu có thể sớm nói ra tâm ý của mình, có lẽ sẽ không cảm thấy tiếc nuối như bây giờ." Tư Trinh thở dài, khôi phục lại nụ cười đã sớm tiêu tan, "Nhưng mà đã lâu lắm rồi, thời gian sẽ làm nhạt phai tất cả tiếc nuối. Bây giờ nhắc lại, cũng chỉ là tâm sự nhàm chán của thiếu nữ mà thôi."

Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy ngạc nhiên, "Sư phụ ngươi là.... Hi Lung,  Nho tu tiền nhiệm của Thuỵ Yên điện?"

Tư Trinh gật đầu: "Từ khi thuộc hạ làm lễ thành nhân một trăm tuổi, sư phụ đã dạy thuộc hạ mười lăm năm pháp thuật."

Bởi vì hiếm khi có cơ hội thành công sản sinh ra hậu thế, Ma tộc có thời kỳ thanh niên tráng niên dài hơn nhiều so với Thần tộc. Thời Ảnh hơn 300 tuổi ở Thần tộc chỉ tính là mới thành niên không lâu, nhưng đối với Ma Tộc, đã sớm có trở thành một đại ma thành thục.

Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Thì ra là thế. Hi Lung... là đại ma như thế nào? Ngươi ôn hoà khiêm tốn như vậy, ta khó có thể tưởng tượng được lại là đồ đệ cho gã dạy dỗ ra...."

"Tạ ơn Tôn thượng khen ngợi." Tư Trinh mỉm cười, "Ở trong lòng thuộc hạ, sư phụ tuyệt đối không phải là đại ma cuồng dã hung ác. Nhưng 500 năm trước, sư phụ đã yểm cổ vào Ma Vực, bằng chứng vật chứng đều có đủ. Tôn thượng Giác Uyên không thể dung thứ, cũng là có tình có lý."

"Yểm cổ?"

"Một loại cổ trùng xa xưa, gieo trồng trong cơ thể, có thể kích phát ham muốn giết chóc của nạn nhân, trở nên cuồng bạo mà không thể nào khống chế được, đánh đến lúc đầu rơi máu chảy cũng không ngừng. Tôn thượng Giác Uyên đã lục soát trong điện của sư phụ Hi Lung, tìm thấy hàng chục tử cổ chưa được gieo trồng, giống hệt như cổ trùng ở trong thi thể mấy đại ma đã đánh nhau đến chết."

Bách Lý Hoằng Nghị rất tò mò, lại hỏi: "Vì sao ta không thấy trong ký lục của Giác Uyên?"

"Có lẽ Tôn thượng không muốn nhiều người biết được, yểm cổ nếu sinh sôi nảy nở trên quy mô lớn, tất nhiên sẽ có kẻ lợi dụng, hậu quả khó mà tưởng tượng được."

"Vậy ngươi có biết sư phụ ngươi lấy mẫu cổ từ đâu không?"

"Thuộc hạ không biết." Tư Trinh cười khổ lắc đầu, "Cho đến cuối cùng, sư phụ vẫn kiên trì nói mình bị kẻ gian hãm hại, Tôn thượng Giác Uyên cũng điều tra thật lâu, nhưng không tìm thấy manh mối. Trong lúc đó, sư phụ lại uống quá nhiều rượu, nổi điên chạy tới Nhân giới, hại chết vô số phàm nhân vô tội. Tôn tượng phẫn nộ không thể tin tưởng được nữa, liền đem sư phụ phong ấn hoàn toàn."

Bách Lý Hoằng Nghị đột nhiên cảm thấy thấy chạnh lòng, "Nếu việc yểm cổ thật sự không phải Hi Lung làm, 500 năm này ở dưới đáy hồ, không biết có tâm trạng ra sao...."

Tư Trinh im lặng không nói. Bách Lý Hoằng Nghị lại hỏi: "Ngươi có oán hận Giác Uyên không?"

"Đã từng oán hận." Tư Trinh nói, "Sau này tuổi đã hơi dài, có thể đi theo bên người Tôn thượng, dần dần cũng hiểu lựa chọn của ngài ấy. Chi chủ Ma Vực, chính là phải che chở ngàn ngàn vạn vạn sinh linh lớn nhỏ. Ngài ấy cần có lời giải thích với Ma Tộc. Chỗ cao chưa bao giờ hết lạnh, rất nhiều sự lựa chọn đều cần quyết đoán, cũng không phải là tuyệt đối đúng hay sai, mà là đem hai cái cân nhắc, xem cái nào tổn hại ít hơn."

Bách Lý Hoằng Nghị bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói như vậy, ta ngồi ở vị trí này lại càng cảm thấy run."

"Thuộc hạ nói bừa, Tôn thượng chớ trách." Tư Trinh lại cười cười, "Thật ra thuộc hạ chỉ muốn nói, nếu Tôn thượng khát khao có được một trái tim chân thành, tất nhiên phải lấy sự chân thành của mình ra trước để trao đổi. Giữa phu thê, quan trọng nhất là thẳng thắn thành khẩn, nếu tâm ý còn phải che che giấu giấu trước mặt nhau thì còn có ý nghĩa gì?"

Bách Lý Hoằng Nghị cũng đồng ý như vậy, nhưng lại có chút thấp thỏm, "Có doạ đến y không?"

"Thời Ảnh đại nhân đã chính miệng đáp ứng ngài, tất nhiên đã chuẩn bị sống dưới thân phận đó. Hơn nữa dù sao cũng là đệ tử của Thần Hoàng, cũng không dễ dàng bị doạ đến vậy."

Khi nói chuyện, ngoài điện lại có thương điểu tới báo, nói vừa nhận được hồi âm từ núi Cửu Nghi.

Bách Lý Hoằng Nghị không ngờ lại nhanh đến vậy, buổi sáng hắn mới gửi thư đi, chiều tối Đế Giang đã hồi âm? Xem ra căn bản là không hề suy xét, hồi âm nhanh như thế là vì mắng hắn Cóc mà đòi ăn thịt Thiên Nga sao?

Hắn vừa mở thư vừa nghĩ, Thời Ảnh quả thật so với Thiên Nga thì còn đẹp hơn, nhưng bản thân hắn tuyệt đối không phải là con Cóc. Tóm lại, ai cũng không thể ngăn cản được hắn cưới Thời Ảnh!

Sau đó nhìn thấy trên thư viết: "Huệ thư kính tất, muộn hồi âm vì bận rộn. Ảnh nhi từ nhỏ đến lớn đều gian khổ, hi vọng có thể đối xử tử tế."

Ngắn ngủn chỉ có hai dòng, Bách Lý Hoằng Nghị nhìn đi nhìn lại năm sáu lần, mới hoàn toàn tin tưởng sự thật này: Thần Hoàng đáp ứng rồi!

Hắn đập mạnh lá thư lên án, đứng dậy nói: "Tư Trinh, truyền lệnh xuống, bổn toạ ngày mai phải đại hôn!"

Tư Trinh sợ đến ngây người, "Ngày mai?"

Bách Lý Hoằng Nghị dõng dạc nói: "Bởi vì hôm nay đã muộn rồi, nên đành phải chờ đến ngày mai."

Tư Trinh: "...."

"Tôn thượng, Ma tộc không có lễ tiết rườm rà như phàm nhân, nhưng đại hôn của Ma Tôn không thể qua loa được, có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, ít nhất phải mất bảy đến mười ngày. Nếu hành lễ quá mức cẩu thả hấp tấp, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến Thời Ảnh đại nhân, truyền tới tai của Thần Hoàng, lại thành ra ngài không hề có thành ý."

"Bảy đến mười ngày...." Ma Tôn đại nhân vô cùng uỷ khuất, "Lâu như vậy sao?"

Tư Trinh muốn cười mà không dám cười, khuyên nhủ: "Thuộc hạ sẽ mau chóng chuẩn bị. Hay là trong lúc này, ngài mang Thời Ảnh đại nhân về Nhân giới một chuyến, đến Trường An nói với mọi người trong nhà về việc thành hôn?"

"Đúng vậy! Suýt nữa thì ta quên mất...." Bách Lý Hoằng Nghị vỗ vỗ đầu, "Đề nghị này rất tốt!"

"Không biết Tôn thượng chuẩn bị cái gì đưa đến núi Cửu Nghi làm sính lễ?"

"Ngươi quyết định đi, nhớ rõ phải chọn cái gì quý trọng nhất, hiếm lạ nhất ấy." Bách Lý Hoằng Nghị nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài điện, "Ta phải đi về đem tin tốt nói cho y!"

Bách Lý Hoằng Nghị nói xong liền thi triển pháp thuật, trong giây lát đã tới trước cửa Thuỵ Yên điện, đứng từ xa đã nhìn thấy Thời Ảnh vẫn ngồi trên bậc thang bên ngoài điện, trong tay cầm nhánh cây nhỏ, cúi đầu viết cái gì đó trên mặt đất.

Hắn thả nhẹ bước chân, lặng lẽ tiến lên, lúc sắp đi đến bên người Thời Ảnh thì chợt thấy một hơi thở rất nhỏ phất qua, vừa ẩm ướt vừa ấm áp, Bách Lý Hoằng Nghị lập tức quay đầu lại, "Ai?"

Phía sau không có một bóng người, cách đó không xa, hồ Thương Ngô chậm rãi nổi lên gợn sóng. Bách Lý Hoằng Nghị bước lên vài bước, phát hiện ra chỉ là hai mảnh lá cây vô duyên vô cớ đáp xuống mặt hồ.

"Bách Lý?"

Hắn xoay người, đón nhận ánh mắt quan tâm của Thời Ảnh, nghe thấy y hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì, chắc là ảo giác." Bách Lý Hoằng Nghị mỉm cười đi qua, rất tự nhiên mà cầm lấy tay Thời Ảnh, hỏi: "Sao ngươi lại ngồi bên ngoài điện? Đang viết cái gì lên mặt đất thế?"

Nói xong liền nhìn về phía mặt đất, nhưng đất nơi đó đã bị nhánh cây xoá loạn, hiển nhiên là để che giấu chữ viết vừa rồi.

Vẻ mặt của Thời Ảnh cũng đầy sơ hở, nói: "Không viết gì cả."

Bách Lý Hoằng Nghị dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, nhất định là có liên quan đến "tên phàm nhân kia". Thời Anh nhớ gã, cho nên viết tên của gã, lại không muốn cho hắn biết, vậy thì hắn sẽ giả vờ như không biết.

"Sáng nay ta đã gửi thư cho Thần Hoàng để cầu hôn, vừa mới nhận được câu trả lời." Hắn cố ý ngập ngừng, hài lòng nhìn thấy Thời Ảnh mở to hai mắt chờ đáp án, mới cười nói: "Thần Hoàng đồng ý."

Thời Ảnh rõ ràng thả lỏng người, cũng lộ ra vẻ tươi cười, "Ta nói rồi, ngươi cứ thương lượng với sư tôn thật tốt, ngài nhất định sẽ đồng ý."

"Tư Trinh sẽ hỗ trợ an bài việc đại hôn. Ta định mang ngươi về Trường An, gặp mặt đại ca và đại tẩu, bọn họ là người thân duy nhất, cũng là trưởng bối của ta. Ta hy vọng có thể được bọn họ chúc phúc." Hắn nắm chặt tay Thời Ảnh, trịnh trọng nói: "Ngươi nguyện ý cùng ta về nhà chứ?"

Hắn nhìn thấy trong đôi mắt ôn nhuận kia có sự sợ hãi, rút lui và giãy giụa, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị không chịu từ bỏ, cố chấp chờ đợi, dùng đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay của Thời Ảnh, giống như lời khẩn cầu thầm lặng, rốt cuộc cũng đợi được Thời Ảnh gật đầu nói: "Ta rất sẵn lòng."

Trong lòng hắn buông lỏng, không nhịn được mà ôm lấy người, lại nói: "Đa tạ ngươi."

Thời Ảnh ngoan ngoãn dựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: "Hai ngày nay không thấy ngươi. Ngươi đã đi đâu vậy?"

Bách Lý Hoằng Nghị buông người trong lòng ra, chột dạ nói: "A, ta đi đến điện của Tư Trinh, có một số việc quan trọng cần thương lượng với nàng...."

"Có cần ta ký lục không?"

"A, không cần!" Hắn nói, "Không phải việc công, không cần ký lục."

Thời Ảnh không biết vì sao lại có chút không vui, "Là việc tư sao?"

"Có thể coi là vậy...."

Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ, nếu Thời Ảnh hỏi việc tư gì, y có thể đáp, "Chờ tới Trường An rồi sẽ nói cho ngươi", đáng tiếc, Thời Ảnh không hỏi nữa, chỉ nói: "Ta đi ngủ trước."

Tới cửa nội thất, Bách Lý Hoằng Nghị liền bắt đầu làm bộ làm tịch, tay trái xoa xoa cổ, tay phải xoa xoa vai, nhe răng trợn mắt ra vẻ khổ sở. Thời Ảnh quả nhiên hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"Phòng luyện công cứng quá, đến cái đệm cũng không có...." Ma Tôn đại nhân thấp giọng lẩm bẩm, "Ngủ lâu một chút là đau cả người, lại khó chịu...."

Thời Ảnh dường như cũng đau lòng, "Ta đổi cho ngươi."

Bách Lý Hoằng Nghị: "...."

"Không cần, thật sự không cần đâu." Ma Tôn đại nhân nghiêm mặt nói, "Xương cốt cũng không gẫy, ta vẫn còn chịu được."

Bây giờ thì Thời Ảnh cũng nhìn ra hắn đang bán thảm, âm thầm giễu cợt, "Kể cả xương cốt có gẫy, cũng có thể tìm Tư Trinh đại nhân nối lại, đúng không?"

Ma Tôn đại nhân mờ mịt, uỷ khuất đứng tại chỗ, không biết nên đáp đúng hay không đúng. Hai tai Thời Ảnh cũng hồng hồng, nhìn hắn nói: "Thật ra giường của ngươi rất rộng, có thể ngủ hai người...."

Trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị mừng như điên, lại không dám tuỳ tiện lộ ra, chỉ có thể giả ngu giả ngơ hỏi: "Có được không?"

Thời Ảnh gật đầu thật sự nghiêm túc, còn muốn nghiêng người sang một bên nhường chỗ, "Không tin thì ngươi xem đi."

Ma Tôn đại nhân liền đi vào tẩm điện của chính mình, cẩn thận xem xét độ rộng của chiếc giường, vui vẻ nói: "Thật sự có thể!" Hắn xoay người, thẹn thùng cười, "Ngươi.... Ngươi muốn ngủ như thế nào? A cái kia.... Ý ta là , ngủ bên trong hay bên ngoài?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info