ZingTruyen.Info

Truong An Dao An Tinh Cp Bach Thoi Kha Lac

Thần Hoàng Đế Giang mang cấp dưới đi đến con đường bên cạnh núi Cửu Nghi để xử lý mấy con yêu vật dị biến, trở về Vân Quy điện liền cảm thấy mỏi mệt. Tuổi tác của ngài cũng không phải quá cao, chỉ là nội thương hai trăm năm trước trong đại chiến Thần Ma vẫn không thể nào chữa khỏi, mấy năm gần đây lại thường xuyên phát tác, dường như chỉ cần dùng một chút linh lực là sẽ cảm thấy tức ngực không chịu nổi.

Ngài yên tĩnh ngồi trong điện, dùng chú quyết chữa thương để thong thả khôi phục thể lực, một bóng người chợt loé lên ngoài điện, kèm theo đó là giọng nói vang lên: "Thần Hoàng."

Đế Giang không mở mắt, thấp giọng nói: "Ngươi đã trở lại."

Việt Ô bước vào trong điện, đứng trước hồ sen mà hành lễ.

"Ngài bị thương sao?"

"Bệnh cũ thôi, đừng lo." Đế Giang khẽ hỏi: "Ảnh nhi thế nào rồi?"

"Y trúng mê ảo thuật của Ma Tộc, may mà thuộc hạ và Bách Lý Hoằng Nghị đều kịp thời chạy tới. Bách Lý Hoằng Nghị đã giết chết cấp dưới, cũng mang Thời Ảnh đi, không có vấn đề gì."

"Ngươi vẫn không thể mang Ảnh nhi trở về sao?"

Việt Ô trầm mặc một lát, thành thật đáp: "Thuộc hạ chưa tìm ra cách giải quyết. Hơn nữa.... y cũng chưa chắc đã nguyện ý trở về."

Đế Giang thở dài một hơi, từ từ mở to mắt, trong mắt đều là hờ hững.

"Một Thần tộc, làm sao có thể sinh sống ở Ma Vực lâu dài? Không phải người cùng tộc, tất có dị tâm. Bách Lý Hoằng Nghị bao dung y, nhưng Ma tộc còn lại thì chưa chắc."

Việt Ô lại nói: "Y đã mất đi thần đan, có lẽ không thể coi là Thần tộc. Kể cả lúc y có thần đan, núi Cửu Nghi.... dường như cũng không hề coi nơi này là nhà của mình."

Ánh mắt Đế Giang đột nhiên trở nên sắc lạnh: "Việt Ô."

Việt Ô lập tức quỳ xuống đất, nói: "Thuộc hạ lỡ lời."

"Ngươi đồng ý để y ở lại Ma Vực sao?"

"Trải qua chuyện của sư huynh, thuộc hạ cảm thấy khi trái tim đã chỉ hướng, không có nhân lực hay thần lực nào có thể xoay chuyển được. Nếu ngày đó thuộc hạ không kiệt lực ngăn cản Thời Ảnh hạ giới, chưa chắc y đã rơi vào tình trạng hôm nay...."

"Ngươi sai rồi." Đế Giang nghiêm nghị nói, "Kết quả hôm nay đến từ nguyên nhân trong quá khứ. Nhân quả chỉ đến từ bản thân, không liên quan gì đến người khác. Tâm địa của Ảnh nhi nhân từ, nhưng tốt quá lại hoá dở. Phải biết rằng, mặc dù cường đại như ta và ngươi, rất nhiều thời điểm, cũng không thể giữ lấy không buông, muốn lấy sức lực bản thân để cứu vớt chúng sinh cũng là quá mức ngây thơ và cố chấp. Ngày đó nếu ngươi không ngăn cản, nó hạ giới cũng chỉ chịu chết mà thôi, không có khả năng gặp lại Bách Lý Hoằng Nghị."

Việt Ô cúi đầu trầm mặc, Đế Giang đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt gã, mở miệng nói: "Đối với Thời U, ta biết ngươi vẫn luôn mang theo chấp niệm. Trước kia ngươi luôn khó khăn với Tiểu Ảnh, cũng chỉ để nó trưởng thành nhanh nhất, là Thần quan xuất sắc nhất trong lớp tiểu bối. Ngươi luôn không muốn nó nhận ra tình cảm của mình. Ai mà ngờ được, hai trăm năm trước, ngươi đã hi sinh toạ kỵ của mình, để nó bám theo Ma Tộc, chỉ vì cứu Thời U đang bị lâm nguy. Chúng thần đều suy đoán là ngươi lâm trận bỏ chạy, cũng không còn thần thú nào chịu cúi đầu quy thuận trước ngươi, ngươi lại không tự mình giải thích lấy một câu."

Việt Ô chỉ nói: "Người khác nói cái gì, thuộc hạ cũng không quan tâm."

Đế Giang duỗi tay nâng gã dậy, thở dài: "Điều ngươi nói cũng chính là, không có ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người, chỉ là không hổ thẹn với lương tâm."

Lúc này có một vị thần quan khác cầu kiến, được Đế Giang cho phép nhập điện, bẩm báo Yêu giới có nhiều dị động, dường như đang chuẩn bị cho cuộc chiến.

"Cùng Kỳ ở đại chiến Trường An đã tổn thất nghiêm trọng, nhanh như vậy đã lại muốn đánh rồi sao?" Đế Giang nghi hoặc hỏi, "Có biết bọn chúng định đánh đến đâu không?"

Thần quan kia cũng không có thông tin chính xác, nhưng từ sau khi Bách Lý Hoằng Nghị kế nhiệm vị trí Ma Tôn, quan hệ giữa hai giới Yêu Ma đều vô cùng căng thẳng, hơn nữa kết giới của Ma Trận đang bị tàn phá nghiêm trọng, Yêu tộc có thể dễ dàng xâm nhập, có thể đoán rằng Cùng Kỳ muốn báo thù rửa hận, đem binh tập kích Ma Vực.

Đế Giang và Việt Ô đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là bất đắc dĩ.

Cùng Kỳ tuyệt đối không phải là đối thủ của Bách Lý Hoằng Nghị, đây là sự thật đã được kiểm chứng trong trận chiến ở Trường An. Cùng Kỳ đương nhiên cũng biết điều đó, nhưng lão vẫn quyết định tấn công Ma Vực, là vì cái gì khiến lão cảm thấy nắm chắc phần thắng? Thời Ảnh sống ở Ma Vực, liệu có gặp nguy hiểm hay không?

"Có lẽ thuộc hạ vẫn nên mang Thời Ảnh về, tạm thời lấy sao hải đường để giúp y chống chọi với thanh khí, rồi tính sau."

Tuy Việt Ô nói vậy, nhưng gã cũng nhưng Đế Giang đều hiểu rất rõ ràng, sẽ không có một Thần tộc nào mất đi Thần đan, chỉ dựa vào sao hải đường mà có thể tồn tại lâu dài trên núi Cửu Nghi.

Thần sắc Đế Giang ngưng trọng, một hồi lâu vẫn không thể đưa ra quyết định, trong lúc đang do dự thì một thủ vệ tới báo tin, nói rằng vừa nhận được thư tay của Ma Tôn do thương điểu mang tới.

Đế Giang hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi nhướng mày, hiển nhiên là cảm thấy rất khó hiểu.

Việt Ô cũng nghĩ, hay là Bách Lý Hoằng Nghị muốn trả thù Thần tộc nên viết thư cảnh cáo trước? Thư tay dùng giấy màu hồng, là thể hiện cho chúng thần biết máu sẽ nhuộm đỏ núi Cửu Nghi?

"Mang tới đây cho ta."

Đế Giang cầm lấy cuộn thư màu đỏ tươi, tháo dây buộc, chỉ liếc mắt qua đã mỉm cười, lắc lắc đầu, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ, vừa nghiến răng nghiến lợi.

Việt Ô hỏi: "Thần Hoàng, tại sao lại bật cười?"

"Ngươi tự xem đi."

Đế Giang chuyển bức thư sang, trên nền giấy màu hồng là văn tự màu đen, chữ viết đều đặn, nét chữ nghiêm chỉnh, viết theo kiểu chữ khải.

Đế Giang Thần Hoàng quân giám:

Tuyết điểm trường thông, cổ thụ đón gió, mạo muội làm phiền. Thời Ảnh thần quan của điện Quy Vân núi Cửu Nghi, tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý, lang diễm độc tuyệt, tuyệt thế vô song(*). Ta vô cùng ái mộ, không cầm lòng được, chỉ mong có ngày kết nối lương duyên, hoà hợp uyên ương, sớm ngày ràng buộc, bạc đầu vĩnh giai. Nay viết một bức thư tay, xin được cưới giai nhân, chỉ mong được cho phép. Ngày sau sẽ tới tận cửa khẩn cầu, chứng tỏ lòng thành, viên mãn nguyện vọng.

Tái bút: Oán hận chất chứa của Thần Ma không liên quan gì đến việc này, ta tuyệt đối phân biệt được công tư, không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, có lẽ Thần Hoàng Tôn thượng cũng như vậy.

Thuận tụng. Đông an.

Bách Lý Hoằng Nghị cẩn bái.

"Cái tên Bách Lý Hoằng Nghị này, viết đến cuối còn muốn đâm cho ta một cái. Hắn không phải vẫn luôn muốn tìm ta để báo thù giết cha sao? Bây giờ lại khuyên ta không cần lẫn lộn công tư." Đế Giang hừ mũi khinh thường, "Thật sự rất buồn cười."

Việt Ô đột nhiên hiểu rõ vừa rồi vì sao Đế Giang lại cười, bởi vì giờ phút này chính gã cũng không nhịn được muốn cười. Chữ viết của Bách Lý Hoằng Nghị thật đẹp, bên trong dường như chứa cả gân cốt, nhưng so với chữ viết, cái càng xinh đẹp hơn ẩn giấu giữa những hàng chữ giảo hoạt mà thông tuệ chính là sự chân thành, là tình cảm nồng đậm trong từng câu chữ. Hắn làm sao không biết, lấy quan hệ của hai tộc Thần Ma, lấy dĩ vãng chất chứa thù hận của mình với Thần Hoàng, việc cầu xin cưới được đệ tử của Thần Hoàng thì vô cùng khó khăn. Nhưng hắn vẫn viết phong thư này, chuẩn bị nhận lấy cả sự cự tuyệt lẫn chế giễu. Đường đường là chi chủ Ma Vực cao quý lại phải hạ mình, tại sao lại nguyện ý dùng lời nói thành tâm đến thế?

"Thời tiết Ma Vực bây giờ mới đang là đầu hạ, hắn hẳn là nghe được từ chỗ Thời Ảnh mà biết được núi Cửu Nghi quanh năm tuyết đọng, lại ghi nhớ trong lòng, lấy đông an thăm hỏi." Việt Ô nói, "Nhìn như thế này, hắn thật ra là người rất cẩn thận."

Đế Giang bật cười: "Ngươi còn nói hộ hắn? Chuyện này ta không hiểu."

Việt Ô cuộn lại bức thư, nói: "Thuộc hạ đã gặp Bách Lý Hoằng Nghị vài lần, biết hắn rất tôn trọng Thời Ảnh, tuyệt đối sẽ không làm ra việc trái với mong muốn của y. Bách Lý Hoằng Nghị có thể viết ra lá thư này, tất nhiên là đã được Thời Ảnh cho phép, như vậy thì đây không phải là thỉnh cầu của một mình hắn, mà là nguyện vọng của hắn và Thời Ảnh."

"Vậy thì sao?" Đế Giang thờ ơ, "Ảnh nhi đã vì hắn mà mất đi thần đan, cửu tử nhất sinh, nếu lại cùng hắn thành thân, biết đâu tương lai đến tính mạng cũng không còn."

Việt Ô hiểu rõ, bởi vì chuyện Thời Ảnh, Thần Hoàng đối với vị Ma Tôn tân nhiệm này có thành kiến rất sâu, ban đầu chính mình cũng như thế, vì vậy lại nói: "Cùng Kỳ thất bại trong trận chiến ở Trường An, căn bản chưa từng thừa nhận ân tình của chúng ta. Trên sơn đạo thường xuyên xuất hiện yêu vật dị hoá tập kích quấy rối linh thú, chúng ta đã nhiều lần gửi tin cho Cùng Kỳ, đều như đá chìm xuống đáy biển. Giao ước của hai giới Thần Yêu cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Huống hồ Yêu tộc trời sinh tham lam, giết chóc vô độ. Nếu để Cùng Kỳ cấu kết với Ma Vực, lật đổ Bách Lý Hoằng Nghị, lập nên tân chủ mới, chắc chắn sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn cho núi Cửu Nghi."

Gã nhìn sắc mặt Thần Hoàng dần dần trở nên nghiêm túc, dường như đã rơi vào trầm tư, liền biết lời nói của chính mình đã đi đúng trọng điểm.

"Mượn cớ liên hôn, chúng ta có thể đi đầu trong việc mượn sức Bách Lý Hoằng Nghị." Gã nói, "Thần Ma liên thủ, hợp lực đánh Cùng Kỳ, chỉ cần Cùng Kỳ chết, Lục giới sẽ an bình."

.....

Bách Lý Hoằng Nghị viết thư cầu thân, viết suốt một đêm.

Không phải là hắn hành văn cẵn cỗi, ngôn từ thiếu thốn, mà là hắn cứ liên tục thất thần, không có cách nào khống chế được chính mình khát khao ngày đại hôn sắp đến, mơ tưởng đến cuộc sống tay trong tay với người trong lòng sau khi thành hôn.

Không sai, Thần Hoàng đáp ứng hay không cũng không quan trọng, Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ, phong thư này có khả năng sẽ bị Đế Giang phẫn nộ mà xé nát, thậm chí đốt thành tro bụi, còn nhổ nước miếng, giẫm chân lên, thế thì sao chứ? Thần Hoàng không gật đầu, hắn sẽ đánh cho tới khi ngài gật đầu.

Đương nhiên, những lời này cũng không thể để cho Thời Ảnh biết. Trước mặt Thời Ảnh, hắn đã trịnh trọng hứa hẹn, bức thư này sẽ được viết thành khẩn và khiêm tốn, tuyệt đối không xúc phạm đến Thần Hoàng, tạo thành xung đột không cần thiết. Sự thật là, lúc Thời Ảnh chính miệng nói nguyện ý với hắn, trong đầu hắn giống như pháo hoa đã nổ tung, bất kể là Thời Ảnh đề ra loại yêu cầu nào, kể cả là bắt hắn lột trần mà biểu diễn cá lặn rồng nhảy trong hồ Thương Ngô, hắn cũng sẽ vui vẻ đáp ứng.

Buổi chiều hôm qua, hắn vẫn ngồi ngây ngốc trong điện của Tư Trinh, dùng ánh mắt không được tốt mà học theo a ma thêu túi tiền thỏ ngọc. Khi trở lại Thuỵ Yên điện, mặt trời đã sắp lặn, ráng màu nổi lên bốn phía. Thời Ảnh ngồi trên bậc thang bên ngoài điện, dựa vào cột đá, dường như đã ngủ say. Hắn lặng lẽ đi qua, hái một đoá hoa nhỏ đặt dưới mũi Thời Ảnh, nhẹ nhàng gãi gãi, quả nhiên làm cho y hắt xì tỉnh lại.

Bộ dạng xoa xoa mũi của Thời Ảnh cũng rất đáng yêu, làm hắn nghĩ đến Thỏ Con ngốc manh dính người kia, hận không thể cứ vậy mà hôn lên, hôn đến khi Thỏ Con không còn sức lực để trốn tránh hắn nữa mới được.

Nhưng mà Bách Lý Hoằng Nghị không dám, nhỡ may làm Thỏ Con sợ hãi mà chạy trốn, không chịu nhìn hắn nữa thì biết phải làm sao?

Hắn tình nguyện làm một Ma Tôn nhút nhát rụt rè, chỉ cần có thể giữ Thỏ Con ở lại bên người cũng đã thoả mãn rồi....

"Vì sao lại ngồi đây?" Hắn nhẹ giọng hỏi, "Là đang đợi ta sao?"

Thời Ảnh hồng hồng mũi gật đầu, nói: "Chuyện buổi sáng ngươi nói với ta, ta đã nghĩ xong rồi."

Ngực hắn căng thẳng siết chặt lại, hô hấp cũng đều trở nên rối loạn, nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Thời Ảnh, môi mấp máy vài lần mới nói: "Ta...."

"Ngươi thật sự đã suy nghĩ kĩ chưa?" Hắn nửa quỳ trên mặt đất, cắt ngang lời đối phương. Bản thân hắn cũng biết chỉ là đang hấp hối giãy giụa, nhưng vẫn nói: "Buổi sáng ngươi trúng mê ảo thuật, muốn ta làm cho ngươi củ cải năm màu, ta sẽ làm! Chỉ là Ma Vực không có các loại củ cải khác, để ta đi Nhân giới tìm cho ngươi!"

"Bách Lý...."

"Ngươi có biết mười mấy năm rồi Đường Kiều không nói đến chuyện cưới hỏi không? Ta đã quyết định sẽ không quản nó, nếu ngươi không ở đây, nó cũng chỉ có thể sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Ngươi nhẫn tâm nhìn một con heo sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?!"

Thời Ảnh không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt cong cong thành hai cây cầu, chủ động nắm lấy tay hắn, giọng nói ôn nhu đến mức không chân thật.

"Ta nguyện ý."

Hắn căn bản còn không phản ứng kịp, "Sao cơ?"

Cặp mắt kia sáng lên như nước mùa thu dưới ánh trăng, mờ ảo như núi mùa xuân, nhìn vào hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, "Ta nguyện ý cùng ngươi thành hôn, trợ giúp ngươi tu bổ đại trận."

Hắn giống như đứa bé ngốc khẽ há miệng, một lúc lâu sau cũng chỉ hỏi được một câu: "Vì sao chứ?"

Lần này đến lượt Thời Ảnh lo sợ không yên. Dưới ánh mắt bối rối của người trong lòng, hắn cũng ý thức được mình vừa hỏi một câu hỏi ngu xuẩn đến mức nào, liền vội vàng nói: "Xin lỗi, ngươi không cần trả lời! Ta.... ừm, ta rất vui, thật sự.... Cảm ơn ngươi, ta.... Mỗi một lời hứa hẹn ta đã nói vào buổi sáng đều có giá trị, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tới bắt ta làm!"

Thời Ảnh nắm tay hắn, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu nói: "Được."

Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy vui sướng tràn ngập. Phía dưới cơn sung sướng điên cuồng, còn có niềm vui mềm mại tràn ra từ mọi ngóc ngách trong lồng ngực. Trước mặt người trong lòng, hắn cam tâm tình nguyện hèn mọn đến mức hoà vào cát bụi, thế nhưng bây giờ cát bụi cũng nở hoa. Hắn trở tay nắm lấy cổ tay Thời Ảnh, cố gắng kìm nén rất rất nhiều xúc động, thấp giọng nói: "Ngươi đã đáp ứng ta rồi, tuyệt đối không thể đổi ý."

"Được." Thời Ảnh đáp: "Ta không đổi ý."

Hắn theo thường lệ đưa người vào nội thất, để y nghỉ ngơi, nhưng lại đứng cạnh cửa không chịu đi. Thời Ảnh liền hỏi: "Có chuyện gì nữa sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, "Ta có thể ôm ngươi một chút không?"

Trong lúc Thời Ảnh còn đang ngẩn người, hắn đã cất bước tiến lên, ôm người vào trong lòng. Thời Ảnh thật sự rất gầy, gầy đến mức làm hắn đau lòng. Hắn muốn nói từ nay về sau ta đều sẽ sủng ngươi, yêu ngươi, muốn nói ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, muốn nói ta có thể vĩnh viễn không buông tay ngươi ra được không.... Hắn dần dần siết chặt cánh tay, hận không thể đem Thời Ảnh dung nhập vào thân thể của chính mình.

Hắn muốn nói đâu chỉ thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói cảm ơn.

Cảm ơn ngươi đã đáp ứng ta.

Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta.

Cảm ơn ngươi đã nguyện ý nắm lấy tay ta.

Cảm ơn ngươi đã nhìn thấy ta từ trong cát bụi.

"Cảm ơn ngươi."

Bách Lý Hoằng Nghị gắt gao ôm lấy Thời Ảnh, nước mắt rơi xuống gáy người yêu.

=============================

Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, tuyệt thế vô song. —— Quách Mậu Thiến 《 bạch thạch lang khúc 》

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info