ZingTruyen.Info

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 33. Đố kỵ

HoangNgan1984

Thời Ảnh lặng lẽ ăn hết cá và củ cải, uống xong canh liền cầm chén đi rửa sạch sẽ, lúc đi ngang qua cửa sổ thì thấy Bách Lý Hoằng Nghị đang khoanh tay đứng bên hồ Thương Ngô, rõ ràng vóc dáng thon gầy, nhưng có bờ vai đủ rộng nên pháp bào vẫn căng ra.

Do dự một chút, Thời Ảnh vẫn đi ra ngoài điện, đến sau lưng Ma Tôn trẻ tuổi. Bách Lý Hoằng Nghị dường như nhận ra hơi thở của y, mở miệng hỏi: "Uống xong rồi sao?"

"Ừm." Thời Ảnh thấp giọng trả lời, "Uống rất ngon, củ cải và cá cũng đều ăn rất ngon. Đa tạ ngươi!"

Thanh niên không nói gì, hai người trầm mặc một lát, Thời Ảnh hỏi: "Ngươi đang xem cái gì vậy?"

"Cái hồ này có luồng linh lực rất mạnh đang lưu động."

Thời Ảnh nhìn theo tầm mắt của thanh niên, chỉ thấy mặt hồ yên tĩnh, một mảnh sương mù là là trên mặt nước, thỉnh thoảng có một con thanh điểu với cái đuôi dài lướt qua, ngoài ra không có động tĩnh gì. Từ lúc mất đi thần đan, y không còn nhận thức được sự dị thường và nguy hiểm ở cảnh vật xung quanh, tất nhiên cũng không phát hiện ra hồ nước này có gì đặc biệt, chỉ là nghĩ đến những điều Đường Kiều kể.

"Nghe nói dưới đáy hồ phong ấn Nho tu đời trước của Thuỵ Yên điện, từ đó đến nay đã 500 năm."

Bách Lý Hoằng Nghị nghiêng đầu hỏi, "Ngươi nhìn thấy trong ký lục của Giác Uyên?"

"Không có." Thời Ảnh đáp, "Là Đường Kiều nói với ta."

"Nhìn thấy cũng không sao, ngươi muốn biết cái gì cứ việc tới hỏi ta." Thanh niên lại quay đầu nhìn về phía hồ, tự giễu nói: "Có lẽ ta không giỏi nói chuyện bằng một con heo, tuỳ ngươi chọn."

Thời Ảnh muốn nói chuyện đó không phải do mình chủ động hỏi, nhưng lại cảm thấy giải thích loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không có gì thú vị, vì thế trực tiếp hỏi: "Vì sao Giác Uyên lại phong ấn vĩnh viễn mà không xử tử gã? Hung diễm chi ấn, ta dường như đã nghe qua, nhưng lại không nhớ rõ."

"Hung diễm chi ấn, là Ma tộc liên hợp với Thần tộc để thi triển phong ấn, chỉ có lực lượng cường đại sàn sàn như nhau của Ma tộc và Thần tộc mới có thể hoàn thành. 500 năm trước, Thần tộc trợ giúp Giác Uyên hoàn thành phong ấn là Hình Thiên."

Thời Ảnh kinh ngạc: "Hoá ra là... Hình Thiên đại nhân?!"

"Bất ngờ lắm phải không?" Bách Lý Hoằng Nghị dường như có chút mệt mỏi, đi đến bên cạnh một khối đá có bề mặt bằng phẳng bóng loáng ngồi xuống, lại vẫy tay ra hiệu cho y đến ngồi cạnh, nhưng hòn đá cũng không quá lớn, Thời Ảnh không còn cách nào khác, đành phải dựa vào gần thanh niên, tay và chân bọn họ đều kề sát cạnh nhau, dường như cực kỳ thân mật.

"Ngươi nhất định không đoán được, Giác Uyên và Hình Thiên là bằng hữu tốt, trong ký lục của Giác Uyên còn nhắc tới chuyện bàn luận về pháp thuật với Hình Thiên, còn nói, bọn họ đều hi vọng hai giới Thần Ma có thể chung sống hoà bình, vĩnh viễn không có chiến tranh. Còn vì sao lại phong ấn chứ không xử tử," Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu sang, khi nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào bên tai y, "Bởi vì Hi Lung là con ma dị chủng, có cơ thể bất tử."

Cặp mắt kia sáng ngời, ánh mắt ôn hoà đã ở rất gần mình, lý trí kêu gào không được nhìn, không được mê luyến, nhưng bản năng lại đi ngược lại. Thời Ảnh không có cách nào khống chế được bản năng, chỉ ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào đối phương, đáy lòng lại có chút hi vọng thời gian có thể lâu hơn, lâu hơn chút nữa....

"Vĩnh viễn không chết sao?" Thời Ảnh lẩm bẩm nói, "Vậy thì gã nhất định rất cô độc...."

"Chết thì không cô độc sao?" Thanh niên chậm rãi di rời tầm mắt, dừng lại trên môi y, lại từ mũi trở lại đôi mắt, "Ta cũng sẽ chết, nhưng cũng thường xuyên cảm thấy cô độc."

Thời Ảnh không hiểu sao lại trở nên bướng bỉnh, nói: "Ngươi đã dung hợp được sức mạnh của Giác Uyên, tuổi thọ cũng sẽ trở nên rất dài, về sau ngươi sẽ sống tốt."

Bách Lý Hoằng Nghị cười cười nhìn y, "Ta có chút nhớ nhà. Gần đây thường mơ thấy Trường An, mơ thấy Bách Lý phủ, không biết vì sao lại cảm thấy ta đã quên một thứ gì ở đó. Ta muốn trở về xem." Thanh niên hỏi: "Ngươi nguyện ý đi cùng ta chứ?"

Y đương nhiên nguyện ý, chỉ là.... Bách Lý Khoan Nhân và người nhà đều có thể nhận ra y, có làm thanh niên nghi ngờ không?

"Nhân giới so với Ma Vực thú vị hơn rất nhiều, hẳn là cũng vui vẻ hơn so với Thần giới. Ta sẽ mang ngươi đi dạo chợ đêm Trường An. Bây giờ thời tiết đã ấm áp, nhất định sẽ rất náo nhiệt." Bách Lý Hoằng Nghị vui vẻ nói: "Chợ đêm có hồ lô ngào đường ăn rất ngon, canh cay uống cũng ngon, còn có rất nhiều đồ chơi nhỏ, chẳng hạn như ngươi thích túi tiền thỏ ngọc...."

Thanh niên nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, quay đầu đi, vẻ mặt hơi ảo não. Thời Ảnh không hiểu vì sao thanh niên lại như thế, nhưng điều này cũng nhắc nhở y, vì thế y hỏi: "Cái túi tiền kia của ta....?"

"Nó rất bẩn." Bách Lý Hoằng Nghị xụ mặt nói nhanh, "Mặt trên dính đầy máu, chẳng đẹp chút nào."

"Nhưng lần trước ngươi nói sẽ rửa sạch sẽ, còn đưa cho ta xem, nói rằng chờ vết thương của ta khỏi hẳn sẽ trả lại cho ta." Thời Ảnh thận trọng hỏi: "Hiện tại ta có thể lấy về không?"

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên mặt hồ, từ sườn mặt có thể nhìn thấy rõ ràng quai hàm của hắn vô cùng căng thẳng, đột ngột nói: "Nhưng ta không muốn trả lại cho ngươi."

"Vì sao chứ...?" Thời Ảnh vội la lên, "Ngươi đã đồng ý với ta!"

"Ta đồng ý với một con thỏ, con thỏ biến thành người, lời hứa hẹn cũng không còn giá trị nữa."

Thanh niên đứng dậy, động tác cứng đờ mà đi vào trong điện. Thời Ảnh không biết lấy được dũng khí từ đâu, dùng tốc độ cực nhanh đuổi lên phía trước, dang hai tay ngăn đối phương lại.

"Đường đường là chi chủ Ma Vực, nhất ngôn cửu đỉnh, lời hứa sao có thể giống như một trò đùa? Túi tiền kia là đồ vật của ta, chẳng lẽ không nên để vật về với chủ?"

Bách Lý Hoằng Nghị tức giận nhìn y, rõ ràng là khẩu khí chất vấn, nhưng trong mắt lại chứa đầy uỷ khuất và phẫn nộ, "Hắn đã không cần ngươi, ngươi còn giữ đồ vật hắn đưa để làm gì? Còn muốn giữ như bảo bối, nhìn yên nhớ ngựa, nhìn vật nhớ người. Ban đêm chờ 'cố nhân nhập ngã mộng', ban ngày lại viết mấy trăm lần 'minh ngã trường tương ức', ngươi ngốc hay không ngốc? Tự ngược như vậy rất vui sao? Ngươi nhớ hắn thì liền đi tìm hắn! Ở chỗ này của ta để làm cái gì?!"

"Hắn không nhớ rõ ta!"

Thời Ảnh suy sụp buông tay xuống, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của thanh niên, kinh ngạc phát hiện ra chính mình có thể nhịn được mà không khóc, thậm chí còn có thể tự giễu cười cười, nói: "Đó là đồ vật duy nhất ta còn lại."

Y không khóc, nhưng đôi mắt của Bách Lý Hoằng Nghị lại dần dần đỏ lên, vẫn hung hăng nhìn chằm chằm vào y, "Ta có thể đốt giấy của ngươi, cũng có thể đốt cả túi tiền của ngươi. Tới lúc tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi, còn tiếp tục dây dưa gây chuyện, ta sẽ đốt luôn cho xong việc."

Đã ăn nhờ ở đậu thì còn có thể làm gì? Thời Ảnh đứng lui sang một bên, nhưng trong lòng không tránh khỏi uỷ khuất, cũng không thèm bận tâm lễ nghĩa, xoay người tính đi vào trong điện, Bách Lý Hoằng Nghị lại ở phía sau kêu lên: "Đứng lại!"

Y dừng chân, nhưng không chịu quay đầu lại.

Thanh niên bước đến trước mặt y, nghiêm túc nói: "Ngươi đã nhậm chức ở Ma Vực, cũng nên tìm hiểu nhiều hơn về phong thuỷ tập tục nơi này. Núi Chấn Nghiêu có địa hình phức tạp, ngươi đã nhìn kỹ chưa? Nếu lúc này có địch tới xâm phạm, chúng ta nên thủ ở đâu, công ở đâu, người già yếu bệnh tật nên tránh ở nơi nào, ngươi cũng nên suy tính mới phải."

Thời Ảnh không trả lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy hổ thẹn. Từ lúc hoá hình tới bây giờ, y dường như không rời khỏi Thuỵ Yên điện.

"Nếu trong điện không có việc gì, ngươi có thể tự đi xung quanh xem xét. Bây giờ thời tiết đã ấm áp, ra ngoài phơi nắng một chút cũng tốt hơn một mình buồn bực ở trong phòng mà suy nghĩ lung tung."

Thời Ảnh bình tĩnh lại, hành lễ, tỏ vẻ đã biết mà xoay người đi về phía con đường núi bên ngoài điện.

............

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn Thời Ảnh đang dần dần đi xa mới nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài.

Tức muốn chết, lại đau lòng không chịu được, từ khi gặp gỡ Thời Ảnh, trái tim hắn đã trộn lẫn giữa chua xót và đau đớn. Hắn rõ ràng đã nghĩ thật kĩ, muốn làm cho y vui vẻ, muốn thoả mãn mọi điều y muốn, nhưng mà.... Dường như bản thân hắn không hào phóng như vậy, luôn luôn thất bại giữa chừng, nghĩ đến phàm nhân kia không chỉ phụ lòng y, vứt bỏ y, cuối cùng còn quên cả y, liền hận đến mức muốn dùng Lôi Sát để băm tên kia thành thịt vụn! Nghĩ đến một kẻ xấu xa đến mức cả Ma tộc lẫn Thần tộc đều căm phẫn, vậy mà Thời Ảnh vẫn nhớ mãi không quên, trong lòng hắn cảm thấy ghen ghét đến dị dạng, thậm chí còn nảy sinh ra tính chiếm hữu đen tối – đem Thời Ảnh vĩnh viễn giữ lại bên mình, để trên người y lưu lại hơi thở của chính mình.

Y muốn túi tiền, vậy thì hắn sẽ đưa cho y một cái càng đẹp, càng tinh xảo!

Bách Lý Hoằng Nghị hạ quyết tâm, liền quyết định đi tìm Tư Trinh, đi ngang qua ven hồ lại lôi Đường Kiều từ trong động ra, giao cho nó âm thầm đi theo Thời Ảnh, "Trên núi có quá nhiều lối rẽ, đừng để y bị lạc đường. Nếu gặp được linh thú, không được để chúng nó bắt nạt y."

Đường Kiều đáng thương, trời chưa sáng đã bị ép rời giường dẫn hắn đi nhổ củ cải, khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, muốn ngủ nướng một giấc lại bị đánh thức, dụi dụi mắt đáp ứng. Bách Lý Hoằng Nghị lại dặn dò: "Đừng nói là ta bảo ngươi đi, biết chưa?"

Đường Kiều mơ mơ màng màng cười: "Ngài thật sự rất đáng yêu, Tôn thượng Bách Lý."

"Heo ngoan, đừng có há miệng quá dài."

Bách Lý Hoằng Nghị ném nó ra ngoài như ném một quả tú cầu, Đường Kiều vội vàng mở cánh ra, chấp chới bay đi tìm Thời Ảnh.

Có lẽ linh lực của Ma Tôn vừa độc đáo, vừa mạnh mẽ, khi hắn tới Hộ pháp điện, Tư Trinh đã ra cửa nghênh đón, kính cẩn hỏi: "Tôn thượng có việc cần phân phó, chỉ cần gọi thuộc hạ là được rồi, sao phải tự mình đến đây?"

"Ừm." hắn nói, "Ở Nhân giới, tự mình tới cửa là biểu đạt thành ý."

Tư Trinh nghe thấy vậy liền cười, "Nói như thế, Tôn thượng có việc cần nhờ đến thuộc hạ."

"Đúng vậy." Bách Lý Hoằng Nghị dứt khoát nói, "Ta muốn nhờ ngươi dạy thêu túi tiền."

Tư Trinh: "....."

Vẻ mặt của thuộc hạ dường như hoá đá, Bách Lý Hoằng Nghị cũng có chút mất tự nhiên, nói: "Ngươi có làm được không?"

"Ma tộc khi còn nhỏ, chưa hoá hình cũng không cần mặc quần áo. Sau khi thành niên, linh lực đủ để hoá hình, cũng đủ khả năng biến tấm vải dệt thành quần áo trong tích tắc. Vì vậy, thuộc hạ chưa từng chạm vào kim chỉ."

Lần này đến lượt Bách Lý Hoằng Nghị im lặng. Tư Trinh lại hỏi: "Với linh lực của Tôn thượng, dù có thêu hàng vạn cái túi tiền cũng chỉ trong nháy mắt, cần phải nhờ thuộc hạ giúp đỡ?"

"Ở Nhân giới, cũng giống như việc nhờ người thì phải đi đến cửa, tự tay làm cũng biểu đạt cho sự chân thành." Lại cố chấp hỏi: "Ma Vực rộng lớn như vậy, thật sự không có người nào biết thêu thùa sao?"

"Trong điện của thuộc hạ có một a ma hơn 2000 tuổi, đã từng sống ở Nhân giới, cho nên cũng biết một chút về may vá." Tư Trinh nói, "Nhưng bà ấy tuổi đã lớn, nhìn cũng không còn rõ nữa. Nếu Tôn thượng không chê, để thuộc hạ mời bà ấy đến đây."

Bách Lý Hoằng Nghị cầu còn không được. Tư Trinh liền sai người đi mời, hai người ngồi trong điện chờ, hắn cũng nhìn ra Tư Trinh muốn nói lại thôi, vì vậy hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì sao?"

"Thuộc hạ mạo muội, Tôn thượng thêu cái túi tiền... là muốn tặng cho Thời Ảnh đại nhân sao?"

Hắn hơi kinh ngạc, "Sao ngươi lại biết?" Đột nhiên nhớ đến ngày ấy, nói ra thân phận của Thời Ảnh, chỉ có một mình Tư Trinh là không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, Bách Lý Hoằng Nghị không khỏi thắc mắc:

"Ngươi nhận ra Thời Ảnh sao?"

Tư Trinh bình tĩnh trả lời: "Ngày trước ở Trường An, đã từng có duyên gặp mặt."

"Y cũng ở Trường An? Thảo nào...." Bách Lý Hoằng Nghị thấp giọng lẩm bẩm, "Ta cảm thấy y vô cùng quen thuộc, nhưng nghĩ mãi cũng không ra đã gặp ở nơi nào.... Phàm nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm kia cũng ở Trường An đúng không?"

Tư Trinh trầm mặc hồi lâu, thản nhiên trả lời: "E rằng Tôn thượng chưa chắc đã muốn biết. Chuyện của ngài và Thời Ảnh đại nhân, thuộc hạ không tiện nói nhiều, cởi chuông cần có người buộc chuông, người khác có nhúng tay vào cũng chỉ làm cho sự việc trở nên phức tạp."

Hắn hiểu ý tứ của Tư Trinh, cũng tán đồng quan điểm này, vì thế không hề hỏi thêm. Tư Trinh lại nói: "Việc tu bổ đại trận, không biết Tôn thượng đã có quyết định gì chưa?"

Bách Lý Hoằng Nghị nản lòng nói: "Nếu bắt buộc phải chọn một trong hai, vậy chỉ có thể chọn cách thứ nhất, cùng Thần tộc liên hôn."

"Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy." Tư Trinh âm thầm quan sát sắc mặt của hắn, thử thăm dò: "Tôn thượng đã ái mộ Thời ảnh đại nhân, trong thân thể y lại có thần huyết, tuy rằng linh lực hơi yếu, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng, sao không hướng Thần Hoàng cầu hôn, để cho y danh chính ngôn thuận ở lại Ma Vực?"

"Ai nói ta...." Bách Lý Hoằng Nghị đỏ mặt quát lớn: "Việc này không phải trò đùa, ngươi đừng nhắc tới Thời Ảnh!"

Sắc mặt Tư Trinh cũng không hề thay đổi, "Thuộc hạ không hề đùa. Tu bổ kết giới của đại trận trước mắt là việc quan trọng nhất, ngày ấy Tôn thượng cũng tận mắt nhìn thấy rồi, sơ hở quá nhiều, bất kì lúc nào cũng có thể bị địch công phá. Thuộc hạ không muốn cưỡng bách ngài cưới người mình không thích, nhưng hiện giờ ngài và Thời Ảnh đại nhân đã lưỡng tình tương duyệt, việc này lại đẹp cả đôi đường, sao lại không được chứ?"

"Không phải lưỡng tình tương duyệt...." Bách Lý Hoằng Nghị nhỏ giọng nói thầm, kiềm chế sự chua xót cùng một chút chờ mong đã nảy mầm trong lòng, nói: "Việc của Ma Vực, chính là trách nhiệm của Ma Tôn, nhưng không nên liên luỵ đến người vô tội. Ta không muốn buộc y phải hi sinh vì chuyện này, vẫn là...."

"Tôn... Tôn thượng!"

Đường Kiều đột nhiên từ ngoài điện bay vọt vào, dường như là do tốc độ quá nhanh, cũng có thể là nó đã bay quá lâu, kiệt sức ngã xuống đất, lúc bò dậy cũng không đếm xỉa đến bụi đất trên đầu, thở hồng hộc mà hét lên: "Mau.... Mau đi cứu Tiểu Thỏ...!"

Bách Lý Hoằng Nghị giật mình, nhận ra "Tiểu Thỏ" là ai liền đứng bật dậy, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?!"

"Y đã bị Hình Cung Thỉ đại nhân... Bắt đi.....!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info