ZingTruyen.Com

Truong An Dao An Tinh Cp Bach Thoi Kha Lac

"Nực cười!" Dư Nga ở điện Thuỵ Yên ăn đau, sau khi trở về lại càng khó nén giận, hận đến nghiến răng, "Bách Lý Hoằng Nghị, hắn khinh người quá đáng!"

"Đại nhân bớt giận." Hình Cung Thỉ đứng sau ghế tựa đấm vai cho lão, "Không đáng vì chút việc nhỏ này mà nổi nóng."

"Việc nhỏ? Hắn chỉ vì một con thỏ ngu xuẩn mà khiến ta bẽ mặt, rõ ràng là không để Dư Nga ta vào trong mắt! Tên tiểu tử này chưa đủ lông đủ cánh, đã dám lấy linh lực để áp chế bổn sử trước mặt mọi người, thật sự cho rằng bổn sử không dám phản kháng sao?!" Dư Nga càng nói càng tức, "Thương điểu càng ngày càng giống một đàn phế vật. Phái chúng nó đến núi Cửu Nghi tìm hiểu tình hình, vậy mà có đi lại chẳng có về! Cứ mặc cho Bách Lý Hoằng Nghị dung hợp linh lực, chiếm được tiên cơ!"

Hình Cung Thỉ thì thào bên tai gã: "Đại nhân, hiện giờ thân phận của uyên phù kia đã rõ, chúng ta động thủ cũng chưa muộn."

"Động thủ như thế nào? Ngươi nói thì nhẹ nhàng." Dư Nga nghẹn lời, "Bách Lý Hoằng Nghị đề phòng chúng ta như phòng giặc cướp, ngươi có bản lĩnh động thủ dưới mí mắt hắn sao?"

"Thuộc hạ đương nhiên không có năng lực này." Hình Cung Thỉ ra vẻ bí hiểm cười, "Nhưng chúng ta có thể tìm người có bản lĩnh tới làm."

"Ngươi nói Đế Giang sao?" Dư Nga khinh thường nói: "Nếu đồ đệ uyên phù này thực sự quan trọng với lão ta đến vậy, Thần tộc đã sớm đánh đến núi Chấn Nghiêu, còn đợi chúng ta tìm? Hơn nữa, hiện giờ lão ta đã già yếu, muốn đánh thắng Bách Lý Hoằng Nghị, chỉ sợ là so với chúng ta cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu."

"Đại nhân, người mà thuộc hạ nói đến không phải là Thần Hoàng. Bách Lý Hoằng Nghị coi lão ta là kẻ thù giết cha, lão ta trốn còn không kịp, sao lại tự mình đưa tới cửa chứ?"

Dư Nga sốt ruột, hất cái tay đang đặt trên vai mình xuống, "Có rắm mau thả! Đừng mẹ nó vòng vo nữa!"

"Đại nhân bớt giận." Hình Cung Thỉ thuận thế quỳ xuống, nhẹ nhàng đấm chân cho Dư Nga, "Dựa theo tình hình trong điện hôm nay, Bách Lý Hoằng Nghị dường như rất lo lắng cho Thời Ảnh. Muốn diệt trừ một người, cách nhanh nhất và thuận tiện nhất không phải là nắm lấy điểm yếu của hắn để uy hiếp sao? Thời Ảnh chính là điểm yếu của hắn. Muốn mượn dao giết người, lưỡi dao sắc bén nhất không phải là lưỡi dao tẩm hận ý sao? Trên đời này, ngoại trừ chúng ta, còn ai hận hắn tới thấu xương chứ?" Hình Cung Thỉ cười cười, giọng nói vẫn thấp hèn như cũ: "Người thuộc hạ nói, chính là chi chủ Yêu giới."

Dư Nga cả kinh, "Cùng Kỳ?"

"Đúng là Cùng Kỳ. Nghe nói vào đêm Yêu tộc tập kích Trường An, bọn chúng đã đồ thành quá nửa. Yêu Vương hấp thụ tinh khí phàm nhân vô cùng thoả mãn, ai ngờ linh lực của Bách Lý Hoằng Nghị lại thức tỉnh, không chỉ giết sạch đại quân Yêu tộc đã bước vào Nhân giới, còn biến thành bản thể cắn bị thương Cùng Kỳ. Thuộc hạ đã phái tai mắt tới Yêu giới điều tra, Cùng Kỳ bị thương không nhẹ, gần đây mới miễn cưỡng dưỡng lành. Trận chiến Trường An có thể nói mất nhiều hơn được, lại mang tai mang tiếng trước mặt Yêu tộc, thử hỏi trong trời đất này, còn có ai căm hận Bách Lý Hoằng Nghị hơn lão chứ?"

Dư Nga suy nghĩ hồi lâu, "Ý ngươi là, để cho Cùng Kỳ bắt Thời Ảnh làm con tin, áp chế Bách Lý Hoằng Nghị đi vào khuôn khổ?"

Hình Cung Thỉ hăng hắc cười, "Nếu Thời Ảnh có vấn đề gì, Thần giới nhất định sẽ không để yên, tất cả món nợ này đều tính toán trên đầu Bách Lý Hoằng Nghị; nếu Bách Lý Hoằng Nghị vì cứu Thời Ảnh mà chết...."

"Ta đây liền có thể không đánh cũng thắng, rút được cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt." Dư Nga cuối cùng cũng tươi cười, liên tục khen ngợi: "Không chỉ là mượn dao giết ngươi, còn là một hòn đá trúng hai con chim, tuyệt, tuyệt thật! Nhưng chúng ta phải làm thế nào để thần không biết, quỷ không hay mà thả Cùng Kỳ tiến vào Ma Vực?"

"Hiện giờ kết giới của đại trận đang sơ hở, Bách Lý Hoằng Nghị tạm thời cũng không thể nào tu bổ được, chúng ta chỉ cần điều thủ vệ đi canh gác chỗ khác là có thể để Cùng Kỳ tranh thủ thời gian tiến vào Ma Vực."

Dư Nga cau mày, lại hỏi: "Nếu Bách Lý Hoằng Nghị không bị Cùng Kỳ uy hiếp thì sao? Hắn coi trọng Thời Ảnh, phần lớn là do tính chiếm hữu, chưa chắc đã đến mức sẵn sàng sống chết để bảo vệ. Đường đường là Ma Tôn, sao lại có thể có chân tình thực cảm với một bán yêu đến thần đan cũng không có?"

"Có phải chân tình thực cảm hay không, đại nhân cứ cho thuộc hạ một cơ hội." Hình Cung Thỉ cúi đầu, tư thế khiêm tốn kính cẩn, lại ở nơi mà Dư Nga không nhìn thấy nhếch lên khoé miệng, nhẹ giọng nói: "Thuộc hạ thử một lần là biết ngay thôi."

Chức vụ Nho tu, ở trong Thuỵ Yên điện không phải là không thể thiếu. Bách Lý Hoằng Nghị đã gửi các loại điển tịch sử sách tu thư để ghi lại. Gần 500 năm trước, chức vị Nho tu này hoàn toàn không có ai làm. Ma Tôn tiền nhiệm Giác Uyên có trí nhớ siêu phàm, những việc đã thảo luận hay những lời đã nói đều không thể nào quên được, mà chức trách chủ yếu của Nho tu là ghi lại các cuộc thảo luận chính sự mỗi ngày trong Thuỵ Yên điện đều bị Giác Uyên lấy cớ luyện chữ thả lỏng ra để đảm nhiệm.

Bách Lý Hoằng Nghị cũng không phải là muốn cho Thời Ảnh luyện chữ, chỉ là không tìm thấy chức vị nào khác thích hợp hơn. Hắn muốn giữ Thời Ảnh ở bên người, đặt ở nơi mà mình có thể thường xuyên nhìn thấy. Còn về nguyên nhân, hắn chỉ nghĩ được là an toàn, bảo đảm cho Thời Ảnh được an toàn, phòng ngừa Thần giới tìm đến, trước mắt đây là cách làm đúng đắn nhất.

Hắn nhờ Tư Trinh cẩn thận giảng giải cho Thời Ảnh công việc hàng ngày của Nho tu, lại tìm người dùng loại vải dệt còn thừa lúc may áo choàng của chính mình, may cho Thời Ảnh một bộ quần áo mới. Tuy rằng Thời Ảnh mặc quần áo cũ của hắn cũng rất đẹp, nhưng ở Ma Vực mà lại mặc trang phục của Nhân giới sẽ khiến Thời Ảnh trở nên lạc loài trong mắt tộc nhân, mà hắn thì không muốn Thời Ảnh phải chịu bất kì sự soi mói, nghi kỵ nào.

Đáng tiếc là Thời Ảnh dường như không muốn nhận phần tình cảm này. Con thỏ con đáng yêu kia có bao nhiêu ỷ lại, thích hắn, sau khi hoá hình thành Thời Ảnh lại đề phòng, sợ hãi hắn bấy nhiêu. Thỏ con hoạt bát dính người bao nhiêu, Thời Ảnh lại trầm mặc cẩn thận bấy nhiêu. Rất nhiều lần Bách Lý Hoằng Nghị cảm nhận được Thời Ảnh đang nhìn hắn, nhưng chỉ cần hắn quay mặt lại, Thời Ảnh sẽ lập tức nhìn đi chỗ khác. Lúc nói chuyện, hắn hỏi một câu, Thời Ảnh đáp một câu, có đôi khi hỏi cũng không đáp, chỉ im lặng, nếu hắn còn thúc ép, Thời Ảnh sẽ luống cuống chân tay, giống như hắn là hồng thuỷ mãnh thú gì không bằng.

Ban đầu hắn còn cho rằng, một con thỏ đột nhiên biến thành người, đối với cảnh vật xung quanh hẳn là cảm thấy rất xa lạ, từ đó tạo thành cảm giác thiếu an toàn là cực kỳ bình thường. Ai ngờ ngày hôm sau thấy Thời Ảnh ngồi ở ven hồ Thương Ngô, ôm con heo Đường Kiều kia ở trong lòng, vừa ôn nhu vừa vui vẻ cùng nó nói chuyện.

"Đã lâu không gặp ngươi. Trước đây vẫn luôn muốn cảm ơn ngươi, đáng tiếc là không thể phát ra tiếng." Thời Ảnh vuốt ve lưng tiểu phi heo, nói: "Những ngày ngươi dẫn ta đi thám hiểm bên hồ, chính là khoảng thời gian vui vẻ thứ nhì của ta từ xưa tới nay."

"Ngươi đẹp quá." Đường Kiều thoải mái đến nỗi rên hừ hừ, "Nếu ngươi hoá hình sớm hơn một chút, ta chắc chắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra ngươi là hậu nhân của Uyên phù quân. Ngươi cũng đẹp như nàng ấy."

Giọng nói của Thời Ảnh nhiễm theo ý cười, càng trở nên mềm mại, ánh hoàng hôn màu cam nhạt dừng lại ở trên người y, làm cả người y như đẹp tới mức phát sáng.

"Cảm ơn ngươi." Thời Ảnh nói, "Cảm ơn vì đã ở bên ta."

"Không cần cảm tạ." Đường Kiều phe phẩy cái đuôi, lại hỏi: "Ngươi vừa mới nói đây là khoảng thời gian vui sướng thứ nhì, vậy khoảng thời gian vui sướng nhất là khi nào?"

Thời Ảnh trầm mặc một lát, bóng dáng đột nhiên trở nên cô độc, thấp giọng trả lời: "Là lúc ở Nhân giới."

"Nhân giới? Ở đó cũng có người cùng ngươi chơi đùa sao?"

"Ừm." Giọng nói của Thời Ảnh xa xăm mà buồn bã, "Là một người rất tốt."

Bách Lý Hoằng Nghị nghe đến đó, không khỏi cười lạnh, xoay người muốn rời đi, lại nghe thấy Đường Kiều hỏi: "Tốt bao nhiêu? Còn tốt hơn cả Bách Lý Tôn thượng sao?"

Hắn lập tức dừng bước.

Đường Kiều dường như đang lẩm bẩm với chính mình, "Thần Ma xưa nay không chung đường, cứ cách mấy trăm năm lại phải đánh nhau một lần, bên này coi thường bên kia. Chưa bao giờ có Thần tộc sống trong Thuỵ Yên điện, ngươi là người đầu tiên. Quần áo ngươi đang mặc, bên ngoài có hơi thở của Ma Tôn Bách Lý, các linh thú trong rừng đều nói, Tiểu Thỏ là bằng hữu mà Ma Tôn Bách Lý coi trọng nhất, cho nên tất cả đều muốn bảo vệ ngươi, quyết không để cho người xấu ức hiếp ngươi!"

"Cảm ơn các ngươi..." Thời Ảnh cảm kích nói, "Ta tới nơi này, mới biết được linh thú cũng rất đáng yêu."

Đường Kiều cười hì hì: "Ta thân là linh thú, nhưng lại cảm thấy Bách Lý Tôn thượng đáng yêu nhất."

Thời Ảnh nghi hoặc: "Hắn.... dường như rất ít khi thể hiện...."

"Mặt lạnh tim nóng, thế nên mới đáng yêu. Ngài ấy rõ ràng rất để ý đến ngươi, lo lắng cho ngươi, lại không chịu biểu lộ, rõ ràng thích...." Đường Kiều đang nằm trong lòng y đột nhiên nhảy xuống, hai chân đáp xuống đất, hành lễ nói, "Bách Lý Tôn thượng."

Thời Ảnh lúc này mới phát hiện ra có người, vội vàng đứng dậy. Y không phải là Ma tộc, cho nên chỉ hơi hơi cúi người thay cho hành lễ.

Bách Lý Hoằng Nghị từ trên cao nhìn xuống Đường Kiều, vẻ mặt cười như không cười, "Nói chuyện hăng say nhỉ?"

Đường Kiều đi qua ôm đùi phải của hắn cọ cọ, chớp chớp đôi mắt tròn vo nói: "Chúng ta đang khen ngài."

Bách Lý Hoằng Nghị nắm lấy lớp da lông mềm mại sau gáy nó, xách tiểu phi heo lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của tiểu gia hỏa, nói: "Bổn tọa không cho rằng 'đáng yêu' là một lời khen thích hợp. Hơn nữa, ngươi lại vô cớ phỏng đoán suy nghĩ trong lòng bổn tọa, không chỉ tự mình phỏng đoán, còn muốn lung lạc người khác, có biết tội không?"

Đường Kiều uỷ khuất nói: "Ta sai rồi, Tôn thượng tha mạng...."

Bách Lý Hoằng Nghị đem nó thả xuống mặt đất, "Quay vào trong hang mà ngủ đi." Lại nói: "Thời Ảnh theo ta về."

Đường Kiều chui vào một cái hang cạnh đó, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, Thời Ảnh đi theo phía sau Bách Lý, nhưng khi hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy một người một heo đang lưu luyến không rời, lén lút vẫy tay từ biệt. Đường Kiều nhìn thấy hắn, cái đầu nhỏ lập tức rụt về.

Thời Ảnh lúc này mới xoay người lại, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn. Bách Lý Hoằng Nghị buồn cười hỏi: "Luyến tiếc lắm sao? Hay là mang vào nội điện ngủ cùng ngươi?"

Thời Ảnh chớp chớp mắt, dường như không dám tin mà hỏi lại: "Có thể sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị: "......"

"Không thể." Hắn nói, "Giường của bổn toạ cấm cho heo ngủ."

"Đường Kiều không phải là heo...."

"Heo biết bay cũng không được."

Thời Ảnh: "......."

Y bị Bách Lý Hoằng Nghị mang vào phòng ngủ, trên giường đặt một bộ quần áo chỉnh tề, màu sắc giống hệt pháp bào trên người thanh niên, nền màu đen, cổ áo màu xanh đậm, tay áo thêu ma văn bằng chỉ vàng.

"Quần áo đã làm xong rồi, ngươi mặc thử xem."

Thời Ảnh ôm vào trong ngực, xoay người muốn đi vào nội thất, nhưng thanh niên lại nói: "Thay ở đây đi."

Y ngơ ngác đứng tại chỗ, lại nghe thấy Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Đều là nam tử, cũng không có chỗ nào bất tiện chứ?"

Ngữ điệu nhạt nhẽo, ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên tâm lặng như nước, đối với y cũng không có ý niệm khác. Thời Ảnh tự cảm thấy mình đã làm điều thừa, không hề tỏ ra ngượng ngùng, nhanh chóng cởi sạch sẽ thân trên, bắt đầu mặc vào lớp trung y thứ nhất. Nhưng mà trang phục của Ma tộc rất rườm rà, đai lưng lại nhiều, thắt tới thắt lui dường như vẫn luôn thiếu một cái. Thời Ảnh thử vài lần không được, đành phải đưa mắt nhìn về phía Bách Lý Hoằng Nghị nhờ giúp đỡ.

Thanh niên mặt vô cảm bước qua, cởi bỏ toàn bộ những nút y đã thắt trước đó, dường như nhìn thoáng qua ngực y một cái, nơi đó có một vết sẹo màu đỏ nhạt xấu xí. Trong lòng Thời Ảnh lập tức trở nên căng thẳng, Bách Lý Hoằng Nghị cũng đã dời tầm mắt, vừa làm vừa dạy y: "Ba cái này phải buộc lại với nhau, hai cái phía dưới cũng tương tự."

Có lẽ là trong điện quá lạnh, cũng có sẽ là khoảng cách của bọn họ quá gần, khi thanh niên nói chuyện, hơi thở ấm áp phất lên mặt y, làm cho Thời Ảnh cảm thấy vừa thân thiết vừa quen thuộc, không hiểu sao lại muốn rơi lệ. Y nghiêng mặt đi, nỗ lực khắc chế chính mình không nên tiếp tục tham luyến cảm giác gần gũi đã mất từ lâu này...

Bách Lý Hoằng Nghị thắt xong đai lưng, lại không lui về phía sau, vẫn đứng gần như vậy mà nhìn y, đột nhiên hỏi: "Vết thương ở ngực ngươi... còn đau không?"

Thời Ảnh lắc đầu, thậm chí còn mỉm cười: "Không đau."

"Vậy sao ngươi lại khóc?"

Thời Ảnh đáp: "Ta không khóc...."

"Ngươi nhịn được trên mặt, nhưng lại đang khóc trong lòng." Cách một tầng trung y, lòng bàn tay ấm áp của thanh niện nhẹ nhàng đặt lên vết thương kia, giọng nói nhẹ nhàng mà trầm tĩnh: "Lúc ta nhặt được ngươi ở thành Trường An, miệng vết thương này vẫn còn đổ máu. Tư Trinh nói ngươi bị thương rất nặng, máu huyết toàn thân đều đã chảy khô rồi, vậy ngươi từ đâu tới? Vì sao lại cố tình đến trước cửa Bách Lý phủ? Cố tình để ta nhìn thấy sao?"

Khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, Bách Lý Hoằng Nghị dường như khe khẽ thở dài, giũ chiếc áo bào màu lục đậm ra, cẩn thận giúp y mặc vào, "Phàm nhân rất tốt mà ngươi nói từng làm ngươi vui vẻ, tên họ là gì, ta phái người đi tìm."

Khi giọt nước mắt thứ hai rơi xuống, thanh niên đã giúp y thắt xong đai lưng, còn khẽ cười nói một câu: "Rất vừa vặn."

Thời Ảnh chỉ cho phép mình khóc đến thế, bởi vì thanh niên đã dùng bàn tay mềm mại giúp y lau nước mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trán y, dường như vẫn coi y là một con thỏ con.

"Ta sẽ giúp ngươi tìm được hắn." Thanh niên cười nhẹ, "Từ giờ cho lúc đó, không cho ngươi khóc nữa, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com