ZingTruyen.Info

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 26. Hận cũ

HoangNgan1984

Đêm hôm đó, hắn cùng Trọng Môn lau sạch thân thể cho thỏ con, dựa vào sự hiểu biết y thuật của chính mình mà băng bó vết thương cho tiểu gia hoả, còn lấy khăn cẩn thận lau khô lông.

Trọng Môn vỗ tay cười: "Nhị thúc, nó thật xinh đẹp. Đây là con thỏ đẹp nhất mà con từng thấy."

Đúng vậy... Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ, thỏ con này dường như quá mức xinh đẹp, lông trắng như tuyết, đôi mắt ôn nhuận luôn luôn lấp lánh chút lệ quang, khiến cho người ta không nỡ to tiếng, hai cái tai dài ngoan ngoãn cụp xuống, thỉnh thoảng che khuất đôi mắt, giống như là đang thẹn thùng. Cũng may chỉ là một con thỏ, nếu một ngày kia tu luyện thành người, không biết sẽ là tuyệt đại phong hoa như thế nào....

"Nhị thúc, đêm nay con có thể mang nó về ngủ cùng không?" Trọng Môn hỏi.

Bách Lý Hoằng Nghị cau mày nói: "Con ngủ hay đạp chân đạp tay như vậy, nhỡ đè lên nó thì phải làm sao? Xương cốt của nó vẫn còn chưa lành đâu."

Trọng Môn lưu luyến rời đi, còn không yên tâm dặn dò: "Nhị thúc nhất định phải đặt nó vào nơi ấm áp nhé."

"Đừng lo." Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Nhị thúc sẽ cho nó ngủ ở bên cạnh bếp lò, nơi đó rất ấm."

Nhưng mà Trọng Môn vừa đi, hắn lại cảm thấy không ổn, bếp lò chỉ cháy tới nửa đêm, sau đó lửa liền tắt, tiểu gia hoả này mà nằm trên nền đá xanh sẽ lạnh đến mức đông cứng mất.

Bách Lý Hoằng Nghị suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đem thỏ con ôm đến bên giường, để nó ngủ trên ngực mình, còn đắp thêm cho nó một chiếc chăn.

"Ngươi cũng là thỏ đực, sẽ không để ý đâu nhỉ?"

Hắn nằm nghiêng, vuốt ve cái tai dài của tiểu gia hoả, nói: "Lúc ta còn rất nhỏ, đã cứu một con thỏ, còn bị nó lấy oán trả ơn mà cắn vào vai, đó không phải là Ngươi chứ? Ngươi nhìn rất giống nó, nhưng lá gan lại không lớn như nó."

Thỏ con lẳng lặng rúc vào ngực hắn, thỉnh thoảng lại dùng cái tai dài cọ cọ vào cổ hắn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng tanh tách của củi đang cháy trong bếp lò, trong một đêm an bình như vậy, rốt cuộc cũng làm cho ký ức đau đớn và huyết nhục lui đi một chút, Bách Lý Hoằng Nghị vuốt ve bộ lông mềm mại của con thỏ, lẩm bẩm nói: "Thân Phi không còn nữa, y là cộng sự tốt nhất của ta, cũng là bằng hữu duy nhất.... Sau này.... Ngươi có thể ở bên cạnh ta không?" Hắn xoay người cầm lấy cái túi tiền đặt trên án cạnh giường, nói với thỏ con: "Ta sẽ đem nó đi giặt sạch sẽ, chờ vết thương của ngươi lành lại thì đeo lại cho ngươi."

Tiểu gia hoả thấy cái túi tiền thì cực kỳ kích động, nâng chân trước lên như muốn với lấy, nhưng mà vết thương quá nặng, chỉ dựa vào chân sau thì hoàn toàn không chịu đựng nổi, lại ngồi phịch trên giường mà kêu lên một tiếng nức nở, uỷ khuất nhìn hắn.

"Khẩn trương như vậy làm cái gì? Không phải chỉ là một cái túi tiền thôi sao? Ta cũng có." Bách Lý Hoằng Nghị lấy ra cái túi của mình. Ngày hôm trước khi đổi tang phục, hắn phát hiện ra nó nằm trên đai lưng của chính mình, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra đã đeo vào khi nào. Hắn thật ra không thích loại túi tiền lớn như thế này, lại càng không có thói quen đeo trên người, cho nên đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hoang mang, "Ngươi nhìn xem, túi tiền của ta cũng có hình thỏ ngọc."

Thỏ con không lên tiếng, chỉ là chớp chớp đôi mắt lấp lánh mà ôn nhuận.

"Ta cũng không lấy của ngươi, chờ vết thương của ngươi khỏi sẽ trả lại cho ngươi, được chưa?"

Thỏ con gật đầu.

Bách Lý Hoằng Nghị bật cười nói: "Khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là tiểu tình nhân của ngươi đưa nó cho ngươi? Là tín vật đính ước à?"

Thỏ con dùng chân kéo lỗ tai che mắt lại, giống như là thẹn thùng, lại có chút khổ sở. Bách Lý Hoằng Nghị hừ một tiếng, hỏi: "Ngươi đã thành niên chưa đó? Tuổi còn nhỏ mà không chịu tu luyện, chỉ nghĩ đến nhi nữ tình trường, phong hoa tuyết nguyệt, khó trách yêu lực của ngươi lại mỏng manh như thế này."

Thỏ con lại lấy tai che khuất con mắt còn lại. Bách Lý Hoằng Nghị vẫn không chịu buông tha, ân cần răn dạy: "Lần này ta đi Ma Vực, cũng là vì tu luyện công lực bản thân. Nếu ngươi đồng ý, có thể cùng ta luyện công. Không ai có thể bảo hộ chúng ta cả đời, vì vậy chúng ta phải dựa vào chính mình, nỗ lực trở nên mạnh mẽ, có như vậy mới có thể bảo vệ người quan trọng. Ngươi có hiểu không?"

Thỏ con gật đầu.

"Rất tốt, trẻ nhỏ.... Khụ khụ." Bách Lý Hoằng Nghị đổi lời: "Thỏ nhỏ cũng có thể dạy được."

Tư Trinh Tư Hành vì tìm kiếm chuyển thế của Giác Uyên, lần này tiến vào Nhân giới đã lâu, thời gian hoá hình càng ngày càng ngắn. Bách Lý Hoằng Nghị cũng nghĩ đã quyết định theo tỷ đệ bọn họ trở về Ma Vực, chậm một ngày không bằng sớm một ngày, cho nên hỗ trợ đại ca và đại tẩu xử lý xong tang sự trong nhà, liền thu thập hành lý cùng bọn họ cáo biệt.

Liễu gia Hà Đông sau một đêm thảm hoạ cũng bị Tính Tính tàn sát sạch sẽ, chỉ có Liễu Thất nương được thúc phụ Tốn Sơn Công nhét vào trong hầm mới tránh nổi một kiếp. Tuy hai nhà không thể kết thông gia, nhưng dù sao cũng là chỗ thân tình, Hàn Trừng Tâm thấy Liễu Thất nương lẻ loi thực sự rất đáng thương nên đã thương lượng với Bách Lý Khoan Nhân, đón nàng về sống trong Bách Lý phủ. Liễu Thất nương trải qua kiếp nạn này cũng trở nên trầm lặng hơn trước, tuy không hiểu rõ tại sao Bách Lý Hoằng Nghị phải tới Ma Vực, nhưng cũng biết đời này không có khả năng ở bên hắn. Nàng yên lặng đứng sau Hàn Trừng Tâm, nhìn người thanh niên mà mình ái mộ, từng khát khao có một tương lai tươi đẹp, chỉ nói một tiếng "Bảo trọng."

Bách Lý Hoằng Nghị tự mình ôm lấy thỏ con, rưng rưng từ biệt người nhà, rời khỏi đống phế tích Trường An.

Tư Trinh Tư Hành dùng linh lực mở ra một góc kết giới, dẫn hắn tiến vào Ma Vực mênh mông. Bách Lý Hoằng Nghị đối với việc ra vào kết giới vẫn thấy sợ hãi, lo lắng hỏi: "Ma tộc cũng có thể mở ra kết giới? Nếu bọn họ cấu kết với Yêu tộc, nhân gian chẳng lẽ lại rơi vào hiểm hoạ?"

"Tôn thượng không cần lo lắng." Tư Trinh giải thích, "Có thể tự do ra vào Nhân giới chỉ có thuộc hạ, Tư Hành, chưởng kỳ sử Dư Nga cùng với Tôn thượng mà thôi. Khi ngài có đủ khả năng khống chế linh lực, kể cả ba người chúng ta đụng vào kết giới, ngài cũng sẽ có thể cảm nhận được."

Bách Lý Hoằng Nghị lúc này mới yên tâm. Thỏ con trong ngực đột nhiên giật mình, hắn lập tức hỏi: "Con thỏ này thì sao? Đột nhiên tiến vào Ma Vực, thân thể của nó có chịu đựng được không?"

"Bên trong Lục giới, sự đục trong ở hai giới Yêu Ma là tương tự nhau, cho nên có thể đi lại lẫn lộn nhiều nhất, cũng không cần phải dùng thêm đan dược. Nó là yêu thú, tất nhiên không có vấn đề gì."

Tư Hành nhân cơ hội tiến lên hỏi: "Tôn thượng, ngài ôm nó cả hành trình, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Để thuộc hạ giúp ngài ôm nó nhé?"

Bách Lý Hoằng Nghị không đưa, chỉ cười cười: "Không sao, tay ta lạnh, ôm nó lại càng thêm ấm áp."

Tư Hành đành hậm hực thu tay về.

Ma Vực có không gian rất rộng lớn, cũng có ít nhà cửa, trong màn sương mù mênh mông chỉ có thể nhìn thấy núi, sông, và một biển cỏ vô tận.

Bách Lý Hoằng Nghị đi theo tỷ đệ Tư Trinh đi vào dưới chân một ngọn núi, ngọn núi này cao ngất trong mây, dường như không nhìn thấy đỉnh. Tư Trinh triển khai pháp trận kim sắc, ba người đứng vào trong trận, trong chớp mắt đã lên đến đỉnh núi.

Nơi đó có mười mấy toà cung điện cao thấp khác nhau, tất cả đều có tường đỏ ngói đen, mái hiên hình tứ giác nhòn nhọn, những con rắn ba màu nằm hai bên. Trước điện chủ có một cái hồ rất lớn, trên bề mặt có sương mù bao phủ, không nhìn rõ được hình dáng.

Tư Trinh vừa đi vừa nói với hắn, đây là kinh đô "Chấn Nghiêu" của Ma Vực; vì dưới chân là núi Chấn Nghiêu, phía trước là hồ Thương Ngô, điện chủ nguy nga hùng vĩ có tên là Thuỵ Yên, là nơi thương nghị chính sự, đồng thời cũng là tẩm điện của các đời Ma Tôn.

Bách Lý Hoằng Nghị không khỏi nghĩ đến hoàng cung trong thành Trường An, cũng nguy nga tráng lệ như thế, nhưng nơi này lại yên tĩnh và trang nghiêm hơn nhiều so với hoàng cung, trong phạm vi vài dặm không nhìn thấy bất kỳ sinh linh nào, nhưng hắn có thể phát giác được trong không khí cất giấu nguồn linh lực cường đại, cho nên nơi này không phải là không có thủ vệ, chỉ là chưa hoá hình.

Ba người đi lên bậc thang, tiến vào Thuỵ Yên điện, bên trong đang có người nói chuyện, thấy Tư Trinh liền sôi nổi đứng dậy hành lễ, chỉ duy nhất một người mặt theo đang ngồi ở giữa là vẫn bất động, chỉ mỉm cười: "Hai vị hộ pháp đại nhân vất vả rồi. Ta còn tưởng các ngươi luyến tiếc chưa muốn về."

Tư Trinh lạnh lùng nói: "Dư Nga đại nhân, ngươi đang ngồi trên vị trí của Giác Uyên Tôn thượng."

Bách Lý Hoằng Nghị có thể cảm nhận được rõ ràng, thỏ con ở trong ngực mình có run lên một chút, còn ngẩng đầu lên nhìn.

"Thì sao?" Giọng nói của Dư Nga khàn khàn, làm Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ đến quạ đen, "Tôn thượng chuyển thế đã lâu, ngài cùng lệnh đệ lại chỉ lo tìm trên Nhân giới, Ma Vực rộng lớn như vậy, dù sao cũng phải có người quản sự. Bổn sử đã phải giải quyết rất nhiều chuyện, làm lụng vất vả, chẳng lẽ vẫn còn phải đứng?"

"Ta và Tư Hành đi đến Nhân giới, đúng là tìm kiếm chuyển thế của Giác Uyên Tôn thượng, cũng đỡ cho Dư Nga đại nhân không cần làm lụng vất vả như vậy nữa."

Dư Nga cười nhạo nói: "Các ngươi đã đi tới bảy tám lần, tìm vẫn không tìm thấy, nhưng lại nói có vẻ chắc chắn lắm."

Tư Trinh đi sang một bên, để Bách Lý Hoằng Nghị tiến lên, nói: "Vị này là Bách Lý công tử, cũng là chuyển thế của Giác Uyên Tôn thượng. Trước đó không lâu Yêu tộc đang đêm tập kích thành Trường An, Lôi Sát đã nhận chủ, Bách Lý tôn thượng cũng đã hiện nguyên hình, chỉ là bây giờ ngài vẫn chưa thể khống chế linh lực của Ma Tôn, cho nên cùng chúng ta trở về núi Chấn Nghiêu để tu luyện thêm."

Dư Nga vẫn ngồi yên chỗ cũ cười ha hả, "Chỉ cần thanh kiếm nhận hắn thì hắn chính là Ma Tôn? Ma Tôn là người dẫn đầu Ma Tộc chống lại Đế Giang, vậy mà lực lượng của chính mình còn không khống chế được, dựa vào cái gì mà ngồi ở vị trí này?" Dứt lời lại nhìn về phía Bách Lý Hoằng Nghị, ánh mắt cũng cực kỳ khinh thường, "Kẻ phàm nhân ti tiện mà cũng dám đến Ma Vực đoạt quyền, không phải quá mức kì lạ sao?"

"Dư Nga! Không được phép nói năng lỗ mãng với Tôn thượng!" Quanh thân Tư Hành đột nhiên nổi lên sát khí, bội kiếm cũng đã nắm ở trong tay, giận dữ nói: "Cút khỏi ghế của Ma Tôn!"

Dư Nga cười khẩy đứng lên, bước sang một bên, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị có thể nhìn ra được, gã không phải vì sợ Tư Hành mà phần nhiều là kiêng kị Tư Trinh.

"Ta tới Ma Vực, không phải vì đoạt quyền, càng không để ý đến chiếc ghế Ma Tôn." Bách Lý Hoằng Nghị lạnh nhạt nói, "Yêu tộc đã tàn sát quê hương của ta, giết hại thân nhân của ta, ta muốn báo thù. Nếu số mệnh đã cho ta có được sức mạnh của Giác Uyên, ta đương nhiên muốn tận dụng, cho nên ta tới Ma Vực cũng chỉ là vì tu luyện bản thân."

"Nghe thấy chưa, nghe kỹ một chút." Dư Nga nhạo báng, "Các ngươi tôn hắn làm chủ, hắn lại chỉ coi chúng ta là công cụ để báo thù."

"Ta hiểu Dư Nga đại nhân đang lo lắng cái gì." Tư Trinh nói, "Nhưng đại trận phòng ngự của núi Chấn Nghiêu là do Giác Uyên Tôn thượng tự mình tạo ra, chỉ có thể dùng linh lực tương tự mới có thể gắn kết và gia cố lại. Hiện giờ đại trận bị hư hại rất nhiều, tình hình hung hiểm, đại nhân không phải cũng đã thử rồi sao? Sức mạnh của ngài căn bản không thể lay chuyển được mắt trận. Đây cũng là nguyên nhân mà ta và Tư Hành phải vội vã tìm kiếm chuyển thế của Giác Uyên Tôn thượng. Bách Lý Tôn thượng trước mắt là người duy nhất có thể tu bổ đại trận, cho nên, thỉnh ngài buông bỏ thành kiến, lấy đại cục của bổn tộc làm trọng."

Tư Trinh nói rất khách khí, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lãnh đạm, còn ngầm châm chọc. Dư Nga bị nàng ép đến mức không thể nói chuyện, chỉ có thể oán hận đi đến trước mặt Bách Lý Hoằng Nghị, trào phúng nói: "Ta vẫn nghe nói trẻ em Nhân giới đều nhát như chuột, phải ôm búp bê vải mới dám ngủ. Cho nên vị Bách Lý Tôn thượng này, cái ngài đang ôm trong ngực cũng là búp bê vải ngủ cùng ngài sao?"

Từ lúc bắt đầu, thỏ con trong ngực hắn đã phát run, Bách Lý Hoằng Nghị cho rằng nó sợ hãi, cho nên vừa vuốt ve nó vừa trả lời: "Nó không phải là búp bê vải, mà là một con uyên phù đang bị thương. Ta đang nhờ Tư Trinh trị thương cho nó, nên mới mang nó đến nơi này."

"Uyên phù?" Nụ cười của Dư Nga càng dữ tợn hơn, cúi đầu nhìn thỏ con nói: "Hai trăm năm trước, ta cũng gặp một con uyên phù ở chiến trường, nàng lớn lên rất đẹp, còn gả cho một Thần quan. Ta đã chém đứt đầu nàng. Tuy rằng sau khi chết nàng lập tức biến về nguyên hình, nhưng cho dù ở dưới hình dạng một con thỏ, nàng cũng vẫn rất đẹp. Cho nên ta mới đem cái đầu kia đi phơi gió, treo ở trên chuôi kiếm." Dư Nga mở lòng bàn tay ra, một quả cầu lông xù trắng như tuyết lập tức hiện ra, "Nhìn xem. Đáng tiếc nàng không thể mở mắt được nữa, nếu không sẽ càng...."

Bách Lý Hoằng Nghị vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Thỏ con luôn mềm mại nằm trong ngực hắn cũng đột nhiên đứng dậy, nhảy lên đánh vào mặt Dư Nga, thậm chí còn cắn vào mắt trái của đối phương.

"A a a ---!!"

Dư Nga đau đớn hét lên, đưa tay định kéo thỏ con ra, nhưng tiểu gia hoả này lại cắn chặt không buông. Tay Dư Nga dưới cơn thịnh nộ liền tăng sức sực, siết chặt vào vết thương chưa khép miệng trên xương sườn, cuối cùng cũng kéo nó ra được.

"Yêu nghiệt to gan!!" Mắt trái của Dư Nga đỏ như máu, tức giận giơ thỏ con lên cao: "Ta sẽ giết mi!!"

"Ngươi dám!!" Bách Lý Hoằng Nghị tiến lên một bước, lạnh giọng ra lệnh: "Trả nó lại cho ta!"

Dư Nga nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, "Nếu ta không trả thì sao?"

Ấn ký Ma Tôn giữa trán Bách Lý Hoằng Nghị như ẩn như hiện, dù chưa triệu hoán Lôi Sát, nhưng linh lực đã bạo trướng toàn thân, thậm chí vặn vẹo cả không gian xung quanh. Hắn nhìn thẳng vào mặt Dư Nga, lạnh giọng đáp: "Ngươi cứ việc thử xem."

============================

Tư Hành: Fan only Bách Lý

Tư Trinh: Fan lý trí của Bách Lý

Dư Nga: Anti fan của Bách Lý.

( Thỏ Thỏ ở chương mười lăm đã nhắc tới Dư Nga với Bách Lý, không cần lo lắng, tên khốn này sẽ bị Bách Lý Ma Tôn dạy dỗ cẩn thận.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info