ZingTruyen.Info

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 24. Bọt nước

HoangNgan1984

(Chương này là cô Iceberg9785 edit giúp tôi. Tình hình là nó ngược quá, tôi không có gan làm, sợ ảnh hưởng tâm trạng thì chắc phải tạm dừng edit ít lâu. Cảm ơn cô rất nhiều~)

Tư Trinh Tư Hành giết sạch Tính Tính trong Bách Lý phủ, ma khí bọn họ phóng xuất ra quấy nhiễu đến cả lối vào kết giới bên trong cơ thể của Trọng Môn. Trọng Môn làm vật dẫn yêu khí, kiệt lực mà chết, nhưng bên trong thành Trường An vẫn còn rất nhiều Phù Đồ tháp lúc trước chưa bị tiêu hủy, mỗi một tòa tháp đều là một lối vào kết giới, bởi vì ngoài phủ Bách Lý vẫn cực kỳ nhiều Tính Tính, chúng tàn sát ở các nơi khác xong, ngửi được mùi người, liền chen chúc xông vào cửa Bách Lý phủ.

Tư Trinh Tư Hành trước sau chưa từng hiện hình, Bách Lý Hoằng Nghị chỉ thấy hai luồng sương đen xuyên qua giữa quân địch, di chuyển cực nhanh, như quỷ mị, từng hàng tinh tinh theo đó ngã xuống, cả thi thể cũng không còn, trực tiếp hóa khói đen, hồn phi phách tán.

Phàm nhân và Ma tộc chênh lệch linh lực to lớn, làm Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng hối không kịp.

Nếu hắn sớm cầm lấy thanh ma kiếm này, sớm tin lời Tư Trinh nói, phụ thân, Trọng Môn và cả Thân Phi đều sẽ không chết, thành Trường An sẽ không trong một đêm biến thành địa ngục. Hắn chỉ nghĩ đến tình yêu sẽ mất đi, lại chưa từng đoán được cái giá phải trả khi đạt được tình yêu chỉ có hơn chứ không có kém, hắn mất phụ thân, mất cháu trai, mất bằng hữu, cũng mất đi chính mình.

Hắn đứng đó nhìn Thời Ảnh, thỉnh cầu đối phương lấy đi ký ức của bản thân về tình yêu, nói xong cả người chết lặng, chỉ có ngực đau muốn chết đi, hắn tin Thời Ảnh có lẽ trước đó cũng không hiểu được, mà hắn cũng chẳng có sức nói nhiều, rằng Bách Lý Hoằng Nghị đã chết rồi, còn lại, là chủ nhân của ma kiếm Lôi Sát, không cần tình yêu, không cần an ủi, không cần bất kỳ ai đồng cảm với mình, chỉ cần sức mạnh, với lửa hận hừng hực thiêu đốt, chống đỡ hắn hoàn thành việc báo thù là đủ rồi.

Một lượng lớn Tính Tính đã chết một lần nữa hấp dẫn Yêu Vương Cùng Kỳ đến, đối với cục diện đột ngột xoay chuyển, nó dường như rất tức giận, giữa không trung mơ hồ hiện hình, là một yêu thú hung mãnh sải dài cánh, có đầu và đuôi sư tử, tứ chi với móng vuốt sắc nhọn như Thương Long.

"Ma tộc ngu xuẩn, làm hỏng đại sự của bổn vương." Cùng Kỳ nói, "Thần quan đại nhân thế mà lại đến rồi à, đừng trách bổn vương không lưu tình với bạn cũ, muốn trách chỉ đổ cho người quá quen xen vào chuyện của người khác!"

Dứt lời, Cùng Kỳ vung trảo, phòng ốc trong phủ Bách Lý lập tức bị san thành bình địa, dậy đất bay lên đỉnh đầu bọn họ, Thời Ảnh phóng linh lực làm lá chắn, bảo vệ mọi người bên trong, phòng ốc bị nện nát va vào lá chắn, gạch ngói tan tành rơi trên mặt đất tiếng đinh tai nhức óc, nhất thời như đất rung núi chuyển.

"Cùng Kỳ!" Thời Ảnh bi phẫn gào lên, "Ngươi tàn bạo bất nhân như vậy, thảo phạt nhân mạng, tương lai nhất định chết không toàn thây!"

"Ha ha ha ha--- thiên địa bất nhân, ta sợ gì chứ? Cá lớn nuốt cá bé, từ xưa vẫn thế! Mặc dù bổn vương vạn năm sau có chết không toàn thây, thần quan đại nhân cũng không đợi được đến ngày đó!"

Cùng Kỳ vỗ đôi cánh đen, linh lực biến thành một quả cầu lửa hắc diễm xoay vòng, che trời lấp đất hướng về phía bọn họ mà phóng đến. Thời Ảnh từ lúc rời Trường An đã bị thương nặng, trong lúc đó lại đánh nhau với Việt Ô, đến bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, lá chắn linh lực không bao lâu liền hoàn toàn bị hỏa cầu xuyên thủng, y bảo hộ trước người Bách Lý Hoằng Nghị, dùng thân thể chặn lại một kích cuối cùng của đối thủ, bị yêu lực của Cùng Kỳ quét ra xa ngoài mấy trượng, đâm xuyên tường vây nội viện, miệng phun máu tươi, xương ngực vỡ vụn!

Y nằm dưới đống gạch, gắng sức ngẩng đầu, nhìn thú ảnh của Cùng Kỳ chậm rãi tiếp cận Bách Lý Hoằng Nghị, chàng trai không hề có ý lùi bước, chỉ khom lưng nhặt Lôi Sát lên, nắm lấy chuôi kiếm đặt ngang trước ngực, tay trái chậm rãi lướt qua lưỡi kiếm từ phải qua trái, miệng đọc: "Vạn ma triều lễ, sai khiến lôi đình, thần yêu toàn trảm, quỷ quái vong hình." Theo ngón tay hắn di động, từng đạo chớp vàng đan chéo trên thân kiếm, lớp tro bụi gỉ sắt vốn bao trùm trên mặt Lôi Sát tự động vỡ vụn rồi tan đi, trường kiếm leng keng, phảng phất như đang gầm nhẹ, cùng đạo ấn ký bảy ngôi sao giữa trán chàng trai phát ra kim quang chói mắt, bao phủ toàn thân Bách Lý Hoằng Nghị vào trong.

"Đừng..." Thời Ảnh cố sức bò về phía trước, chảy nước mắt, giọng khàn khàn, "Bách Lý...đừng mà..."

"Ngô thủ Ngô tộc, lấy sấm chớp làm sức mạnh; Ngô hộ Ngô hương, lấy ma lực làm khí." Vạt áo thanh niên bay phần phật trong gió, tiếng tựa băng vỡ, mang theo hận ý lạnh thấu tâm can, "Ta Bách Lý Hoằng Nghị, thề diệt Yêu giới! Thề giết Cùng Kỳ!!"

Ánh sáng lôi đình quanh thân hắn thoáng chốc tràn ra bốn phía, trong chớp mắt liền bao trùm toàn bộ Trường An, không trung sáng như ban ngày, lôi điện màu vàng kim đan chéo thành từng vách tường vô hình, có chú văn màu đỏ đậm trôi nổi bên trong. Cùng Kỳ gầm rú định phát động tấn công, nhưng yêu lực một khi chạm phải vách lôi tường, liền trong nháy mắt bị hấp thu gần như không còn gì.

Bách Lý Hoằng Nghị cầm kiếm đứng nguyên tại chỗ, không gian phía sau thế nhưng huyễn hóa ra hình dáng ma thú, hình thể so với Cùng Kỳ bé hơn, là một con xích báo năm sừng ba đuôi, tên là Tranh. Nó ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh chấn động biến tất cả tinh tinh còn sót lại trong thành Trường An thành tro tàn, sau đó nó duỗi người mở ra thân hình cơ bắp mạnh mẽ cân đối, bay vọt đến trước người Cùng Kỳ, hai bên lao vào cắn xé lẫn nhau.

Cùng Kỳ như sợ hãi, tiếng kêu từ phẫn nộ chuyển thành thê lương, nó bị Tranh cắn chặt yết hầu, vài lần vỗ cánh muốn thoát đi nhưng không được. Mạng yêu vương đang treo đầu sợi chỉ, kim quang đầy trời đột nhiên yếu đi, Bách Lý Hoằng Nghị không thể đứng thẳng, khuỵu một gối ngã xuống đất.

"Tôn thượng!" Tư Trinh hiện thân, sốt ruột hô: "Ném Lôi Sát xuống! Linh lực của nó phản phệ, ngài không chịu nổi đâu!"

Bách Lý Hoằng Nghị vẫn cầm chặt Lôi Sát, thân thể hắn bởi đau đớn kịch liệt mà run rẩy, lại vẫn không chịu buông tha Cùng Kỳ. Nhưng thân thể phàm nhân khó có thể chống đỡ một sức mạnh khủng khiếp như thế, một lát sau, Bách Lý Hoằng Nghị ngất đi, ánh sáng lôi đình phụt tắt, Tranh thú biến mất, Cùng Kỳ cổ họng máu tươi đầm đìa, trong cơn đau hoảng hốt không chọn đường, chật vật trốn về Yêu giới.

Tư Trinh Tư Hành vây quanh người chàng trai, nôn nóng gọi "Tôn thượng", Thời Ảnh dùng hết sức lực cuối cùng bò đến bên người Bách Lý, lại bị Tư Hành giận mắng: "Cút ngay! Thần tộc ra vẻ đạo mạo, ai thèm lòng hảo tâm giả tạo của các người!"

Bách Lý Hoằng Nghị nửa hé mắt, bình tĩnh nhìn y, đột nhiên vươn tay về phía y, Thời Ảnh vội đưa tay qua, thanh niên lại không chịu chạm vào, vẫn giơ tay ra như cũ.

Đối với rất nhiều sự tình ở Nhân giới, Thời Ảnh đều ngây thơ mờ mịt, y thích nhân gian bình phàm mà náo nhiệt, lại cũng không hợp với nơi này. Nhưng ngay một khắc đó, y thế mà lại trở nên thông thấu, mơ hồ đoán được Bách Lý Hoằng Nghị muốn làm gì, ý niệm này như một đôi bàn tay to, xé rách trái tim y, đau tận trong cốt tủy, Thời Ảnh giãy giụa bò về phía trước hai bước, gắng gượng chống người ngồi thẳng dậy, mặc cho Bách Lý Hoằng Nghị duỗi tay vừa đủ đến sợi tơ hồng quấn quanh thắt lưng y, nhẹ nhàng giật một cái, thu hồi cái túi tiền thỏ ngọc kia.

Nhưng thanh niên vẫn nhìn y như cũ, hai hàng lệ mỏng nhỏ xuống, ánh mắt đau thương quyết tuyệt. Thời Ảnh không biết mình đau ở đâu, chỉ cảm thấy trên đời không còn một loại đau đớn nào khác có thể làm y tuyệt vọng mà bi ai đến thế, y từ từ nâng tay lên, run rẩy phủ lên trán người thương, nỗ lực câu khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười cuối cùng.

"Nhị Lang đừng sợ," thanh âm nhẹ nhàng như đang dỗ tiểu bằng hữu, "Sau khi tỉnh dậy, sẽ không còn đau nữa."

Ký ức theo thông đạo mở bằng linh lực chảy xuôi, rõ ràng bọn họ quen biết nhau bất quá chỉ mấy tháng, mà quá trình thu lại đoạn ký ức này dường như lâu đến vạn năm. Mẹ y chưa bao giờ nói với y đây là một quá trình thống khổ đến thế, y đau như khoan tim cào tủy, lại không chảy nổi nước mắt, kêu không thành tiếng, chờ đến khi cuối cùng cũng kết thúc, Bách Lý Hoằng Nghị đã chết ngất đi rồi.

Tư Hành vừa gấp vừa giận, chất vấn y: "Ngươi làm gì tôn thượng?"

"Không phải y." Tư Trinh nói với đệ đệ, "Thân thể phàm nhân không thể chứa nổi sức mạnh hồn phách của tôn thượng Giác Uyên, Bách Lý công tử sau khi tỉnh thức đã chịu phản phệ, e là không chịu nổi..."

"Chúng ta đưa ngài về Ma Vực!" Tư Hành hô, "Đệ dùng linh lực của bản thân độ cho ngài!"

"Không được, Lôi Sát một khi tiến vào Ma Vực sẽ phóng thích gấp bội sức mạnh, sẽ đẩy nhanh quá trình tiêu vong thể xác của ngài." Tư Trinh nói, "Lưu lại Nhân giới vẫn còn một phân khả năng."

"A tỷ, Trường An đã thành đất cằn, lưu lại nơi này lại có thể làm gì?"

"Ta có cách..." Thời Ảnh gian nan nói, "Ta sẽ cứu hắn."

Tư Hành khinh thường nói, "Chính ngươi cũng sắp chết, lấy gì cứu hắn?!"

Thời Ảnh trầm mặc lấy ra một quả lân giáp, lấy linh lực thắp sáng, đấy là yêu quái tặng cho y trong Phù Đồ ảo cảnh, yêu quái từng nói: Thắp sáng lân giáp, ta sẽ thực hiện một nguyện vọng của đại nhân.

Yêu quái Si Mị trong ảo ảnh tức khắc xuất hiện, nó đã khôi phục hình thú, khẽ cười hỏi: "Thần quan đại nhân, tại hạ vẫn luôn chờ ngươi, mời đại nhân đi về Nghiệt Kính Đài."

Yêu quái nói xong, ảo ảnh biến mất, thay vào đó là một lối vào phát sáng, Nghiệt Kính Đài ở trong Diêm La Điện, là một tấm kính bằng đá một mặt chiếu phát tội nghiệt lúc trước của nhân sinh, cho nên mặt còn lại, ước chừng chính là âm phủ đi.

Thời Ảnh chống Cửu Tiêu xuống đất, vật vã đứng dậy, trước khi bước vào lối vào, y đầy cõi lòng hối hận, một lần cuối cùng làm một chuyện có lỗi với người thương.

Y từ tay Bách Lý Hoằng Nghị đang hôn mê, lấy về cái túi tiền thêu thỏ ngọc kia.

Diêm La Điện cũng không âm u như y tưởng, ngược lại vì có rất nhiều ánh nến mà trong đại điện rất sáng, Si Mị ngồi xếp bằng trên án, cái đuôi thật dài quét tới quét lui sau người, mặt đầy ý cười, tâm tình dường như rất tốt.

"Thần quan đại nhân bị thương có chút nặng a, chính là đến yêu cầu tại hạ chữa thương cho ngài sao?"

Thời Ảnh nỗ lực đứng vững, xương sườn của y đã gãy, vừa cất lời ngực liền đau nhói, nhưng mà chuyện quá khẩn cấp, y thậm chí không dám chậm trễ một chút nào, liền nói: "Ta chỉ bị ngoại thương, thần đan bên trong cơ thể vẫn chưa hề hao tổn."

Si Mị xưa nay quen giao dịch, dễ như trở bàn tay hiểu thâm ý trong lời y nói, mừng thầm mà bảo: "Đại nhân muốn gì, xin cứ phân phó."

Thời Ảnh nói thẳng: "Ta muốn ngươi cứu về Bách Lý Hoằng Nghị, làm sống lại phụ thân hắn Bách Lý Diên, cháu trai Bách Lý Trọng Môn cùng người hầu cận của hắn là Thân Phi."

Si Mị ngẩn ra, tiện đà cười ha hả, "Đại nhân là đang nói đùa đấy à? Dù đích thân Thần Hoàng có đến, lấy thần đan tu luyện ngàn năm mà đánh đổi cũng chẳng thể cứu về bốn mạng người! Không phải tiểu nhân máu lạnh vô tình, chỉ là vạn nhất bị Diêm La Vương biết được, tiểu nhân liền dữ nhiều lành ít a."

"Hồn phách của ta cũng đem cho người, ta là bán yêu, trong hồn phách cũng có yêu lực."

Si Mị lắc đầu cười nói: "Uyên phù yêu lực mỏng manh, lại không ăn thịt người, tu hành cực kỳ gian khổ. Tiểu nhân bất tài, cũng xem như một đại yêu cao cấp, lấy yêu lực của uyên phù để mà làm gì? Hồn phách của đại nhân đối với ta hoàn toàn vô dụng."

Thời Ảnh lòng nóng như lửa đốt, cầu xin nói: "Ngươi làm ơn, ta.... kiếp sau ta nhất định báo đáp ngươi!"

Si Mị thở dài nói: "Tiểu nhân thật sự khó mà làm được, thần quan đại nhân nếu không hài lòng, xin mời về cho."

Thời Ảnh không thể nề hà, chỉ đành nhượng bộ, hỏi: "Vậy ngươi... ngươi có thể giúp ta bao nhiêu?"

"Nhiều nhất hai người, không thể hơn."

Thời Ảnh sống 300 năm, chưa bao giờ đưa ra một lựa chọn gian nan nhường ấy, hắn vật vã thật lâu cuối cùng mới nghiến răng nói ra hai cái tên: "Bách Lý Hoằng Nghị, Bách Lý Trọng Môn."

Si Mị vui vẻ vẫy đuôi, "Thành giao!"

"Còn về Bách Lý Diên và thân Phi, xin người làm ơn, cho bọn họ chuyển thế làm người trong sạch? Không xin đại phú đại quý, chỉ cầu cả đời bình an trôi chảy."

Si Mị có chút mơ hồ nhìn y, cuối cùng khẽ thở dài: "Thôi, đại nhân một lòng si mê, thật sự ta không đành cô phụ, tiểu nhân xin tận lực."

"Đa tạ..." Thời Ảnh cảm kích nói, "Đa tạ ..."

Si Mị ngược lại dường như đau lòng thay y, nói: "Đại nhân là thần tộc cao quý, sao phải vì phàm nhân mà từ bỏ thần đan? Ngươi là bán yêu chi thần, sau khi lấy ra thần đan sẽ không thể trở thành người, mà có thể biến thành thỏ, mà ngươi từ khi ra đời chỉ tu luyện thần lực, yêu lực gần như không có, cho nên tương lai chẳng khác gì một con thỏ, tuổi thọ chẳng được bao nhiêu. Ta tuy ao ước thần đan, xuất phát từ lương tâm cũng không thể không hỏi một câu, đại nhân... thật sự muốn đổi?"

"Nợ người đương nhiên phải trả, chuyện ta làm sai, tất phải đền bù," Thời Ảnh bình tĩnh nói, "Ý ta đã quyết, chỉ xin ngươi sau khi tất cả kết thúc thì đưa ta về Trường An."

Si Mị thở dài đáp ứng, phảng phất như tiếc thương vô hạn, lại nói: "Trước ta sẽ dùng pháp thuật ngưng kết thần lực của đại nhân thành đan, lại từ ngực mổ ra, quá trình đó... rất là đau đớn, như rút xương moi tim, đại nhân... có chịu được không?"

Thời Ảnh chỉ cười, "Không sao, ngươi cứ làm." Đau đớn còn sâu hơn rút xương moi tim, y cũng đã hưởng qua rồi, còn có gì phải sợ?

"Được." Si Mị đứng dậy nói, "Đại nhân xin đi theo ta."

Trước Nghiệt Kính Đài đặt một cỗ quan tài trong suốt, như hàn băng đổ thành, Thời Ảnh theo chỉ thị của Si Mị nằm vào.

Quan tài khép lại, không bao lâu, giữa hàn băng cháy lên một ngọn lửa, ánh lửa hừng hực, mặt băng lại không hề tan. Đau đớn dần dần đánh úp, nhanh chóng thăng cấp, như có vô số con trùng nhỏ chui vào da thịt, gặm nhấm cốt nhục, xé rách da gân, Thời Ảnh mới đầu còn có thể nhẫn nại nằm thẳng, dần dần nghiêng người đi, cuộn tròn thành một cục, tay túm chặt cái túi tiền thỏ ngọc kia, dán vào ngực, cắn răng chờ đau đớn qua đi.

Y nhắm mắt, nỗ lực nghĩ về một ít hình ảnh hạnh phúc, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cha, nghĩ đến Hình Thiên đại nhân, nghĩ đến những ngày thầy trò lúc trước với Thần Hoàng, nhưng cuối cùng vẫn luôn nghĩ đến Bách Lý Hoằng Nghị, vô luận y có chống cự như thế nào, cuối cùng xuất hiện trong óc, đều là Bách Lý Hoằng Nghị.

Là đôi mắt thâm tình hắn nhìn về phía y, là vẻ tươi cười anh tuấn lại mang chút thẹn thùng hắn lộ ra cho y, là hắn nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của y, là hắn hôn lấy cánh môi mềm mại của y, còn có giọng nói trầm thấp, dễ nghe của hắn....

-- "Một mình ra ngoài, phải bảo vệ tốt cho bản thân mới đúng, chớ bị những người tâm thuật bất chính chiếm tiện nghi. Ta xem ngươi là bằng hữu, mới có thể nói mấy lời này."

-- "Ta cũng không phải đang giễu cợt ngươi, là cảm thấy ngươi rất thú vị, thậm chí có chút đáng yêu, nên mới cười."

-- "Ngươi nếu có gì khó xử, cứ tiếp tục giữ lại thân phận của mình, chỉ cần ngươi thật tình trợ giúp bá tánh Trường An, ta rất nguyện ý vẫn xem ngươi là tri kỷ."

-- "Cái túi tiền này là tặng cho ngươi, ngày ấy nhìn thấy hình như ngươi rất là thích, cho nên ta... mới cố ý đi mua về định tặng cho ngươi, ta nghĩ khi nhận được ngươi nhất định sẽ vui vẻ...."

-- "Ngươi đã ăn bánh hoa quế của nhà chúng ta, về sau phải lưu lại nhà chúng ta rồi."

-- "Ta không chán ghét ngươi, ta thích ngươi. Không chỉ là thích như bằng hữu hay tri kỷ, mà là thích mỗi một lần mặt trời mọc mặt trời lặn đều muốn nhìn thấy người, nói chuyện cùng người, kiểu thích đó."

-- "Thỏ con, ngươi giống mẹ ngươi, dù là yêu, cũng là loài yêu thiện lương nhất đáng yêu nhất. Về sau ta hát cho ngươi nghe, được không?"

-- "Thần ma hai ngả, ta không muốn đánh cược, tình nguyện làm phàm nhân, mỗi ngày dựa vào đại thần quan che chở. Nếu có ai muốn thương tổn đến ta và người nhà của ta, ngươi sẽ bảo hộ chúng ta, đúng không thỏ con?"

-- "Thời Ảnh... Ta muốn ngươi nhớ rõ con người của ta, cũng nhớ rõ ta thích người... Ta vĩnh viễn sẽ không quên ngươi."

"Bách Lý Hoằng Nghị..." Thanh âm run rẩy tràn ra từ cổ họng, "Bách Lý ...Hoằng Nghị..." Thời Ảnh phát ra tiếng nức nở thống khổ, "Bách Lý..." Y cuộn thành một cục nho nhỏ, nhắm chặt hai mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, "Bách Lý..."

Đôi mắt đó biến mất, nụ cười kia biến mất, gương mặt kia biến mất, tất cả thanh âm cũng dần biến mất... Cuối cùng cuối cùng, y rơi vào bóng tối, để bóng tối nuốt chửng mình, cuốn y vào hư không lạnh lẽo không còn đau đớn, lệ quang còn lập lòe trước mắt, tất cả tốt đẹp đứt đoạn, hình ảnh hạnh phúc tách rời thành từng mảnh nhỏ, cùng tất cả khao khát mong chờ từng tồn tại, bay về một nơi xa xôi khó lòng chạm đến, trong đêm đen vô biên, hóa thành ngũ quang thập sắc rực rỡ sáng lạn... là bọt nước.

Quyển thượng 《Sóng xanh khởi tàn ngày》 – hết

(Đây là nguyên hình của Bách Lý Hoằng Nghị, tên gốc là 狰: Tranh)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info