ZingTruyen.Info

Truong An Dao An Tinh Cp Bach Thoi Kha Lac

Từ khi Thời Ảnh rời đi, Bách Lý Hoằng Nghị đếm từng ngày từng giờ, không chỉ lo lắng cho vết thương của Thời Ảnh, còn lo lắng Thần Hoàng biết được y đã yêu một phàm nhân mà trở nên tức giận, không cho y trở lại hạ giới, dù sao thì những câu chuyện xưa đều thích nói đến những cái này. Dường như thần linh và phàm nhân yêu nhau đã định trước không thể bên nhau cả đời . Bách Lý Hoằng Nghị cũng không dám hi vọng xa vời, chỉ có thể bên nhau một ngày thì lời được một ngày, nhưng mà Thời Ảnh rời đi chưa đầy nửa tháng, hắn đã lo lắng đến mức không buồn ăn uống, ở trong đêm khuya yên tĩnh chỉ muốn kêu tên đối phương, lại sợ chậm trễ Thời Ảnh dưỡng thương nên đành nhẫn nhịn từ bỏ.

Thời Ảnh rời đi ngày thứ 15, tình hình vẫn gió êm sóng lặng. Bách Lý Hoằng Nghị dẫn Thân Phi đi theo huynh trưởng và lính Ngự lâm quân tuần tra trong rừng Ngàn thông và Bách Thảo Lĩnh, tất cả mọi người đều tin rằng Yêu tộc sẽ tiến công từ bên ngoài thành, bởi vậy Bách Lý Khoan Nhân đã cùng các tướng lĩnh đề ra mấy biện pháp phòng ngự các cửa thành.

Lúc hoàng hôn, trời đổ tuyết, Bách Lý Hoằng Nghị cùng huynh trưởng trở về nhà, Bách Lý Diên cũng kết thúc công vụ trở lại trong phủ, đang ngồi ở mái đình bên tiền viện, sủng nịnh nhìn cháu nội Bách Lý Trọng Môn đang chơi đùa trong viện. Bách Lý Hoằng Nghị tiến lên vài bước đến sau cháu trai nhỏ, ôm ngang người tiểu gia hoả này giơ lên cao. Trọng Môn vui vẻ cười khanh khách, không ngừng kêu lên "Nhị thúc! Nhị thúc giơ cao lên một chút!"

Hàn Trừng Tâm đích thân xuống bếp nấu vài món, sau khi hạ nhân đã dọn bàn ăn xong liền đi vào viện kêu bốn người ra ăn cơm. Bách Lý Hoằng Nghị đặt cháu trai nhỏ lên vai, vừa xoay người đi về phía phòng ăn thì nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên từ phía xa, giống như tiếng sét đánh.

"Nhị thúc, nhìn bên kia kìa!" Trọng Môn chỉ lên trời cao phía sau, "Có rất nhiều mây đen!"

Thật kỳ lạ, Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ, giữa mùa đông khắc nghiệt, lại còn đang đổ tuyết, sao lại có dông tố?

Trong Môn hưng phấn nói: "Có phải là Thời đạo trưởng quay về không?"

Bách Lý Hoằng Nghị mỉm cười siết chặt bàn tay mũm mĩm của cháu trai, nói: "Thời đạo trưởng cũng không phải Lôi Thần, làm sao lại theo mây đen trở về chứ?"

"Khi nào thì Thời đạo trưởng trở lại? Trọng Môn nhớ Thời đạo trưởng, muốn ngài ấy biểu diễn pháp thuật cho con xem!"

Bách Lý Khoan Nhân quay đầu cười nói: "Nhị thúc của con còn mong mỏi hơn con. Trong nhà chúng ta, nhị thúc mới là người nhớ Thời đạo trưởng nhất."

Trọng Môn dùng sức xoa xoa mặt hắn, an ủi: "Nhị thúc đừng lo lắng, Thời đạo trưởng rất thích thúc, chắc chắn sẽ mau chóng chạy về."

Cả nhà cười cười nói nói ngồi xuống bên bàn, vừa mới gắp được mấy đũa, lão quản gia đã vội vàng chạy tới, hoảng loạn nói: "Gia chủ, bên ngoài hình như xảy ra chuyện rồi."

Bách Lý Diên có tính cách trầm ổn, lại trải qua nhiều sóng gió, thong thả buông đũa hỏi: "Chuyện gì?"

"Trên đường có rất nhiều bá tánh đang chạy trốn, nói là có.... Có yêu quái....."

Vẻ mặt Bách Lý Hoằng Nghị nghiêm lại, lập tức đứng dậy nói: "Để ta đi xem."

Hắn chưa kịp bước, Thân Phi đã xông vào cửa, "Gia chủ, Nhị Lang! Bên ngoài có rất nhiều yêu quái, chúng nó đã vây kín cả cửa trước lẫn cửa sau!"

"Loại yêu quái nào?! Là loại ở Liễu gia lần trước?"

Thân Phi lắc đầu, vẻ mặt đầy căng thẳng mà bất lực, "Chính là con tinh tinh không đầu, hơn nữa còn mang theo vũ khí...."

Có chuẩn bị mà đến, e rằng không đơn giản là đánh bậy đánh bạ mà phá tan kết giới. Bách Lý Hoằng Nghị lập tức về phòng lấy phù chú, Bách Lý Khoan Nhân triệu tập thị vệ trong nhà, hộ tống phụ thân, thê nhi đi vào nội viện để tránh né, tự mình dẫn người ra tiền viện. Cửa chính đã bị khoá chặt, vài tên thị vệ cầm bảo kiếm trong tay đứng cạnh cửa. Cách một cánh cửa, Bách Lý Khoan Nhân có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thét sợ hãi đến chói tai cùng tiếng kêu khóc tuyệt vọng, liền tiến lên hỏi: "Có bao nhiêu con quái vật?"

Thị vệ run rẩy trả lời: "Trước khi đóng cửa, thuộc hạ chỉ thấy ba bốn con, nhưng bây giờ... e rằng không đếm được."

Tổng cộng có 60 cái phù, cửa trước cửa sau đều dán 30 cái. Bách Lý Khoan Nhân hỏi hắn: "Cái này có tác dụng sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị cùng huynh trưởng đứng sóng vai trong viện, đứng ở nơi có thể công kích đầu tiên nếu cửa chính bị mở ra, trầm giọng trả lời: "Đại ca, đệ cũng không còn cách nào khác...."

Bách Lý Khoan Nhân chỉ cười, "Ta đã phái người đi gọi Ngự lâm quân. Có đại ca ở đây, nhất định sẽ không để chuyện gì xảy ra với đệ."

"Nhị Lang," Thân Phi đứng bên cạnh hỏi: "Có thể truyền tin cho Thời đạo trưởng không? Ngài ấy đã nói, có nguy hiểm phải lập tức gọi tên ngài."

"Lúc rời đi y đã bị thương, vết thương rất nặng...." Bách Lý Hoằng Nghị ngẩng đầu, nhìn về phía mây đen cuồn cuộn trên không trung, thấp giọng nói: "Thời Ảnh, ta không muốn liên luỵ đến ngươi. Trước tiên cứ để chúng ta thử xem sao, nếu không ổn, ngươi đến cũng không muộn."

..........

Linh lực chảy xuôi trên thân kiếm Cửu Tiêu, Thời Ảnh phát ra lần cảnh cáo cuối cùng: "Việt Ô đại nhân, đừng bức ta phải động thủ với đồng tộc."

Việt Ô trầm mặc gọi ra bội kiếm Nhập U, đó là thần kiếm thứ 20 được Hình Thiên đúc khi còn sống. "Thời Ảnh," gã nói, "Hai trăm năm trước ta không giữ được phụ thân ngươi, hôm nay ta sẽ không để con trai hắn lại từ tay ta trốn đi."

Hai người đã từ trong điện Quy Vân đánh ra tới ngoài điện, phóng ra linh lực đem tuyết đọng trên mặt đất bay tung toé lên giữa không trung. Hai con tư điểu vì sợ bị ngộ thương đã thét chói tai bay đi. Cửu Tiêu va chạm vào Nhập U phát ra vô số ánh kiếm vàng kim, cuối cùng đánh vào nhau, hai người mặt đối mặt gần trong gang tấc, ánh mắt đều vô cùng tàn nhẫn, được ăn cả ngã về không.

"Thời Ảnh, ngươi đích thị là nhi tử của Thời U." Việt Ô cắn răng nói, "cũng ngu xuẩn, nực cười giống như hắn. Yên ổn làm Thần tộc thì không muốn, lại đuổi theo yêu quái xuống Nhân giới làm phàm nhân! Núi Cửu Nghi có chỗ nào không tốt?! Khiến cho các ngươi không tiếc trả giá, biết rõ là chịu chết cũng vẫn cứ đòi đi.... Nực cười đến cực điểm!"

Thời Ảnh lạnh lùng nói: "Trên đời này còn có thứ còn quan trọng hơn cả thân phận và tính mạng, đó là tình nghĩa. Có điều cái từ này, đại nhân vĩnh viễn không hiểu được."

"Ngươi nói đúng, ta không hiểu."

Việt Ô cong khoé môi, giống như là đang cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ thương tâm khó hiểu, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Thời Ảnh còn không kịp nhìn kỹ, đã bị đối phương dùng Nhập U đánh vào lưng, thân kiếm cuốn theo linh lực trực tiếp đánh y bay ra ngoài ba trượng. Thời Ảnh rơi mạnh xuống nền tuyết, cổ họng nóng bừng, nôn ra máu.

"Thời Ảnh, ta khuyên ngươi nên biết điều một chút." Việt Ô cầm kiếm đứng trước người y, giọng nói lạnh như băng: "Thần không giết thần, ngươi đánh với ta cũng chỉ làm hao phí linh lực."

..............

Yêu vật liên tục lao vào cửa trước lẫn cửa sau, những lá phù dán sau cửa rơi xuống từng chiếc một, chú văn bằng máu phía trên cùng dần dần mờ đi, cho đến khi biến mất. Bách Lý Hoằng Nghị hiểu rõ, một khi máu đã rời khỏi thân thể, sức mạnh trên đó cũng bị tiêu hao dần dần theo thời gian.

Bách Lý Khoan Nhân phái ba thị vệ vào cung, cuối cùng chỉ có một người trọng thương kéo lê thân thể trở về, nói rằng hoàng cung cũng bị hơn một ngàn yêu vật bao vây, đang toàn lực công thành, Ngự lâm quân phải bảo vệ Thánh Thượng và rất nhiều Hoàng tử công chúa, không thể chia người ra khỏi cung cứu viện.

"Đại nhân!" Có thị vệ hoảng sợ chạy vội vào, hét lên: "Cửa sau đã bị đánh vỡ! Những con yêu quái đều đã xông vào!!!"

Lời còn chưa dứt, cửa trước đã bị đánh sập, tấm ván cửa dày nặng trực tiếp đè lên người hai thị vệ, tám con tinh tinh đen cầm theo trường đao, chia làm hai hàng dẫm lên ván cửa bước vào Bách Lý phủ.

"Nhị Lang!" Bách Lý Khoan Nhân quay đầu dặn dò, "Nơi đó rất gần nội viện! Mau lên!!"

Quái vật gào rống cùng tiếng thét chói tai của bá tánh bên ngoài cửa trộn lẫn vào nhau, khiến cho người nghe dựng cả tóc gáy. Mây đen phía chân trời từ từ tụ lại, đem chút ánh nắng cuối cùng cắn nuốt sạch sẽ.

Bách Lý Hoằng Nghị mang theo Thân Phi liều mạng chạy về phía cửa sau, chỉ phát hiện ra một cảnh tượng làm hắn tuyệt vọng....

Nơi này càng nhiều yêu quái, ùn ùn ùa kéo vào từ cửa sau, một số dừng lại chém giết các thị vệ, một số khác đã tấn công các đầu bếp và thị nữ. Thân Phi rút kiếm xông vào, cố gắng chặn Tinh Tinh đổ vào hậu viện, bởi vì nơi này chỉ còn cách một bức tường, chính là nơi Bách Lý Diên, và mẫu tử Hàn Trừng Tâm đang ẩn náu!

Bách Lý Hoằng Nghị rốt cuộc cũng không chờ đợi được nữa, lớn tiếng hét lên: "Thời Ảnh, Yêu tộc đã đánh vào thành Trường An! Số lượng quá nhiều, chúng ta.... Chúng ta chỉ sợ không ngăn cản được! Ngươi có nghe thấy không? Thời Ảnh!"

..........

Thời Ảnh chống Cửu Tiêu bò dậy từ trên mặt đất, lau sạch máu tươi nơi khoé miệng, một lần nữa đứng thẳng lên, mở to đôi mắt màu đỏ đậm nhìn về phía Việt Ô.

"Cho dù hôm nay chỉ còn một hơi thở, chỉ dư một giọt máu, ta cũng phải xuống hạ giới!"

Y đâm kiếm của mình về phía Việt Ô, âm thầm tụ tập linh lực vào lòng bàn tay trái, khi đến gần Việt Ô mới dùng toàn lực nhảy lên cao, đem linh lực như sao băng mà bắn về phía Việt Ô. Trong lòng y đã có ý định tử chiến, cho nên chiêu nào cũng mang theo sát khí, nhưng mà Thần tộc thì không có cách nào giết chết Thần tộc, mỗi chiêu thức đều có lực lượng vô hình áp chế vào thời điểm then chốt. Bọn họ đánh gãy mấy cây thông mây phía trước Vân Quy điện, cả hai đều kiệt sức, đứng trong tuyết thở dốc.

"Thời Ảnh." Việt Ô oán hận nói, "Bộ dáng này của ngươi, có đi xuống cũng chẳng giết được mấy tiểu yêu, tội gì phải vì phàm nhân mà chôn cùng chúng?!"

Cửu Tiêu trong tay càng ngày càng nặng, Thời Ảnh nỗ lực cầm chắc nó, từng bước từng bước đi đến, ngừng lại trước người Việt Ô, lại một lần nữa giơ kiếm chỉ thẳng vào đối phương. Việt Ô nhìn thấy khuôn mặt y không còn chút máu, chỉ có đôi mắt đỏ sẫm khiến người ta sợ hãi, lại còn nhìn vào mình mà cười, thấp giọng nói: "Sống hay chết, ta đều đi cùng hắn."

.............

Bách Lý Hoằng Nghị đã đâm chết con tinh tinh thứ ba, vừa quay đầu lại thì phát hiện có những con lớn hơn đang đi vào. Cánh tay hắn đã cực kỳ đau nhức, chỉ vì tinh tinh da dày thịt béo, phải có sức lực thật lớn mới có thể đâm thân kiếm hoàn toàn vào tim, đây là cách duy nhất có thể giết được chúng. Thân Phi cũng đánh đến mức thở hồng hộc, dựa vào lưng hắn hổn hển nói: "Nhị Lang, mấy con quái vật này thịt cứng quá!"

"Ngươi có bị thương không?!" Bách Lý Hoằng Nghị hỏi, "Ta chắn cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi đi một chút!"

"Đùa cái gì vậy? Ta chính là nhất đẳng hầu cận!"

Lời còn chưa dứt, Thân Phi đã lần nữa lao lên nghênh địch, lại có bốn con tinh tinh vây lại đây. Bách Lý Hoằng Nghị tập trung phụ trách hai con trước mặt mình, vừa đánh vừa kêu: "Thời Ảnh! Ngươi có nghe thấy không? Thành Trường An gặp tai kiếp! Ngươi đến có được không?!"

Trả lời hắn chỉ có âm thanh của lưỡi dao, hơi thở hỗn loạn của yêu thú cùng tiếng gầm gừ mệt mỏi của bọn thị vệ . Bách Lý Hoằng Nghị xuất kiếm càng ngày càng chậm, gần như không thể di chuyển được, đây là sức lực của phàm nhân sao? Hắn nhìn từng đợt tinh tinh đang ùa vào mà nghĩ, đây là cái giá phải trả cho sự yếu đuối sao?

"Nhị Lang cẩn thận!"

Hắn bị đẩy ra, Thân Phi nửa quỳ phía trước người hắn, trường kiếm chặn được một đao của tinh tinh. Bách Lý Hoằng Nghị không kịp suy nghĩ, dùng sức đâm kiếm vào trái tim của yêu thú.

Tinh tinh ầm ầm ngã xuống nền đất, giống như đá tảng rơi xuống. Thân Phi đưa tay cười với hắn, "Hợp tác ăn ý!"

Bách Lý Hoằng Nghị không cười nổi, nhưng vẫn phối hợp giơ tay ra vỗ vào tay đối phương, nhưng mà hai tay còn chưa chạm vào nhau, vẻ mặt của Thân Phi đã thay đổi, đột nhiên đẩy hắn sang một bên, trường đao của tinh tinh đã đến ngay trước mắt. Thân Phi không kịp xuất kiếm, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể dùng tay trực tiếp ôm lấy lưỡi đao, máu tươi trong nháy mắt xả xuống từ lòng bàn tay. Bách Lý Hoằng Nghị nhanh chóng từ mặt đất bò dậy, đâm thẳng kiếm về phía tinh tinh. Cánh tay hắn dường như đã chết lặng, đâm ba lần mới hoàn toàn trúng tim, tinh tinh buông tay, ngã ngửa ra đất mà chết.

"Nguy hiểm thật....."

Hắn thở phào nhẹ nhõm quay đầu lại, đón nhận ánh mắt bình tĩnh mà đau thương của Thân Phi.

Thân Phi đứng ở đó, một thanh trường đao đâm xuyên qua ngực, phía sau là con tinh tinh đang cười một cách điên cuồng. Nó dùng đao nâng Thân Phi lên cao, sau đó thả mạnh xuống, nhưng Thân Phi khi rơi xuống vẫn nỗ lực đứng vững vàng như cũ, thậm chí còn nhếch môi cười với hắn. Ngay sau đó, lưỡi kiếm quay một vòng, giống một tia chớp từ dưới nách đâm ra phía sau, thẳng tắp đâm vào trái tim yêu thú.

Bách Lý Hoằng Nghị lao đến, đón được thân thể của Thân Phi đang từ từ sụp xuống, hắn muốn kêu tên Thân Phi, nhưng yết hầu nghẹn lại, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt lớn nện xuống mặt Thân Phi, hoà vào máu lan tràn trên mặt.

Thân Phi nâng tay lên, dường như muốn sờ vào mặt hắn, nhưng lại không còn sức lực, chỉ nắm lấy cánh tay hắn mà suy yếu cười.

"Mỗi lần... đều là ngài che chở cho ta, hôm nay, cuối cùng... nhất đẳng hầu cận.... cũng có thể che chở ngài... một lần...."

Trong miệng Thân Phi không ngừng trào ra máu tươi, môi mấp máy, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lại không kịp nữa rồi. Bách Lý Hoằng Nghị nhìn y nhắm mắt lại, nhìn cánh tay y rơi xuống, nhìn hô hấp y ngừng lại, mới cúi đầu nghẹn ngào, cuối cùng không thể chịu được đau đớn cùng hận ý như sóng cuộn biển gầm trong lồng ngực, ôm thi thể bạn tốt đang dần dần lạnh đi, mất khống chế mà gào rống....

-------------------

Lời tác giả ( 2/2 )

Thật xin lỗi, thật sự, thật sự xin lỗi, có vài cái người nhắn tin đừng để Thân Phi chết, tôi cũng nghiêm túc suy xét, nhưng cái này liên quan đến việc Bách Lý quyết tâm cầm Lôi Sát, liên quan đến hận ý của hắn đối với Yêu tộc và Thần tộc, thật sự không thể nghĩ được cách khác để tích lũy cảm xúc của nhân vật. Giữa Thân Phi cùng đại ca, cuối cùng vẫn là lựa chọn Thân Phi, thực xin lỗi 😭 tôi viết đến đây cũng khóc rất to 😭

Mặt khác, Việt Ô thật ra.... không hoàn toàn là một người xấu... Trong chương này có ám chỉ một chút về gã, mọi người có phát hiện ra không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info