ZingTruyen.Info

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 20. Cáo biệt

HoangNgan1984

Mấy ngày sau, thành Trường An vẫn bình tĩnh ồn ào như trước, không hề có yêu vật xuất hiện, phòng vệ ở rừng Ngàn thông và Bách Thảo Lĩnh cũng bị rút một phần trở lại hoàng cung. Trăm họ càng cho rằng chuyện Phù Đồ tháp chỉ là tin đồn nhảm gây hoang mang dư luận, những người đã phục tùng mệnh lệnh của quan phủ mà tiêu huỷ tháp liền cảm thấy ảo não hối hận, đám gia đình quyền quý ỷ vào Hoàng đế cũng không dám làm gì bọn họ nên kiên trì không chịu huỷ thánh vật của Phật gia thì càng thêm đắc ý, thậm chí đem Phù Đồ tháp đặt trong chính sảnh, ngày ngày quỳ lạy.

Thời Ảnh vẫn không cảm giác được chút yêu khí nào. Y cùng Bách Lý Hoằng Nghị đã đi đến huyệt động trong Bách Thảo Lĩnh kia, nơi cắm Ma kiếm ban đầu bây giờ chỉ còn lại một cái hố to, trừ cái này ra, cảnh vật xung quanh cũng không có gì biến đổi, Bách Thảo Lĩnh vẫn yên tĩnh và quang đãng, đừng nói đến Dạ nguyệt yêu lang, đến cả tiểu quái cấp thấp cũng không thấy.

Thời Ảnh không thể trút bỏ được lo lắng, y có một cảm giác rất kỳ lạ, có thứ gì đó rất đáng sợ đang ẩn núp trong sự yên bình của thành Trường An, sẽ bộc phát vào lúc mà mọi người không hề đề phòng.

Yêu Vương và yêu quái vì sao lại xuất hiện ở Nhân giới Trường An? Hộ pháp Ma tộc vì sao lại nói "Đại chiến sắp tới"? Chính mình vì sao lại mất đi năng lực cảm nhận được yêu khí? Những câu hỏi này đè nặng trong lòng y, ngày này lại nặng hơn ngày kia. Nhiệm vụ của y chỉ là Bách Lý Hoằng Nghị, chỉ cần ngăn cản linh lực của thanh niên thức tỉnh, làm cho hắn trước sau chỉ là một phàm nhân. Tất cả những việc khác đều không nằm trong chức trách của Thời Ảnh, nhưng không biết từ lúc nào, Bách Lý Hoằng Nghị muốn y phải bảo vệ hắn lâu dài, mà thành Trường An là gia đình của Bách Lý Hoằng Nghị, bá tánh thành Trường An là đối tượng mà thanh niên luôn quan tâm lo lắng đến, vì thế, vận mệnh của thành Trường An cũng khiến hắn vướng bận và lo âu.

Thời Ảnh không thể đợi thêm được nữa, y quyết định tức khắc khởi hành về núi Cửu Nghi, gặp mặt sư tôn để hỏi rõ mọi chuyện.

Ngày rời đi, Bách Lý Hoằng Nghị cùng Thân Phi đưa y ra khỏi thành, Tất Phương đã ở bờ sông Lạc bên cửa Đông thành chờ. Thanh niên vẫn không thể tưởng tượng được một con chim sẻ làm thế nào có thể chở hắn bay đến núi Cửu Nghi, bởi vậy mà vô cùng lo lắng.

"Thật sự không có vấn đề gì chứ?" Bách Lý Hoằng Nghị nhìn Tất Phương đang đứng trên cành cây bị gió quất trúng, chân mày cau chặt: "Nhỏ như vậy, béo như vậy, có thể bay xa mười trượng được không?"

"Đã nói đây chỉ là hoá hình." Thời Ảnh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Đừng chọc Tất Phương, nó sẽ phun lửa, lửa thần có thể thiêu trụi tóc ngươi."

Thời Ảnh vừa mới nói xong, Tất Phương đã phối hợp vẫy vẫy cánh, quạt ra một ngọn lửa nhỏ, đốt cháy hết hai chiếc lá cây còn sót lại trên cành.

Bách Lý Hoằng Nghị: "........" Là như thế này sao?

"Không cần lo lắng cho ta." Thời Ảnh nói, "Ngươi mới phải hết sức cẩn thận. Ta vẫn để lại linh lực trên người ngươi, có bất cứ chuyện gì, kể cả là gió thổi cỏ lay, cứ kêu tên ta, ta sẽ nhanh chóng chạy tới."

"Yên tâm." Thanh niên cười nói, "Ta sẽ kêu thật lớn, làm cho tất cả mọi người đều biết đạo trưởng là thần hộ mệnh của Bách Lý gia."

Thân Phi cũng vội vã tỏ thái độ: "Thời đạo trưởng yên tâm, ta sẽ bảo vệ Nhị Lang thật tốt!"

Bách Lý Hoằng Nghị cười nhạo: "Thân Phi, mấy năm nay dường như số lần ta bảo vệ ngươi ngày càng nhiều."

"Ngươi lừa gạt ta cũng không ít!" Thân Phi không phục nói, "Cứ đợi đi, sẽ có một ngày Nhị Lang biết được ta chính là người hầu lợi hại nhất!"

Thời Ảnh mỉm cười cáo biệt bọn họ, nghiêng đầu gọi: "Tất Phương!"

Chim sẻ nhỏ mũm mĩm bay từ trên nhánh cây xuống, bởi vì quá nặng nên từ từ rơi. Bách Lý Hoằng Nghị thấy vậy muốn cười nhưng không dám cười, chỉ là trong khoảnh khắc hai mắt đã trợn to, nụ cười nhạo cũng không phát ra được nữa.

Chim sẻ nhỏ mũm mĩm biến thành một con chim lớn, toàn thân có màu lửa đỏ, đôi cánh to khoẻ bất động, từ trên không trung cắm thẳng xuống, suýt chút nữa thì chạm vào mặt hồ đã ngưng kết thành băng, nhanh chóng vỗ hai cánh, xoay người hướng về phía Thời Ảnh bay tới. Bách Lý Hoằng Nghị phát hiện ra thần điểu Tất Phương chỉ có một chân, nhưng hoàn toàn không có cảm giác không thuần thục, thậm chí còn khiến người ta kinh ngạc vì sự nhẹ nhàng tuấn mỹ của nó.

Thời Ảnh khẽ nhúc nhích, nhảy lên không trung, vững vàng ngồi lên lưng Tất Phương, quay đầu lại vẫy vẫy tay với bọn họ. Tất Phương ngẩng đầu lên, cái đuôi dài rực rỡ vẽ lên không trung một đường cong tuyệt đẹp, dường như là vẽ ra cả gió. Bách Lý Hoằng Nghị chính mắt nhìn thấy tất thảy, lại thấy Tất Phương đang bay lên cao thì dường như đụng phải vật vô hình nào đó, phát ra một luồng sáng màu tím đen, bên ngoài luồng sáng lại dần dần hiện ra một đôi mắt.... Yêu Vương Cùng Kỳ!

Bách Lý Hoằng Nghị cất bước chạy về phía trước, không quên quay đầu lại ra lệnh cho Thân Phi: "Trở về phủ lấy phù cho ta! Nhanh lên!"

Phù chú không có cách nào đả thương được Cùng Kỳ, lần trước ở rừng Ngàn thông hắn đã hiểu rõ, nhưng ngoại trừ phù chú, ngoại trừ hỗn hợp linh lực và máu của Hình Thiên, hắn còn có vũ khí nào có thể bảo vệ được Thời Ảnh? Giờ khắc này hắn đột nhiên nghĩ tới, hoá ra lời nói của Tư Trinh lại là như vậy.

Chỉ có hai bàn tay trần thì lực bất tòng tâm!

Thời Ảnh từ trên lưng Tất Phương nhảy xuống, Cửu Tiêu cũng đã ra khỏi vỏ, Cùng Kỳ vẫn chưa hiện hình. Thân hình Thời Ảnh khi ẩn khi hiện. Bách Lý Hoằng Nghị liều mạng chạy tới, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng hắn chỉ mơ hồ nghe được tiếng mũi kiếm va chạm, chỉ thấy được tia lửa loé lên, nhưng căn bản không nhìn ra chiêu thức của hai người, bọn họ đều quá nhanh.... Chờ cho đến khi hắn chạy tới phía dưới vị trí của Thời Ảnh, Thời Ảnh và Cùng Kỳ đã đánh mấy chục hiệp, y bại trận, bị Cùng Kỳ dùng móng tay to lớn sắc bén nắm chặt giữa không trung, không có cách nào tránh thoát.

"Khốn kiếp!!" Bách Lý Hoằng Nghị tức giận hét lên, nhưng lại không thể làm gì được, "Buông y ra!!"

Toàn bộ thân thể Thời Ảnh bị kẹp chặt trong tay Cùng Kỳ, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, vẫn nắm lấy Cửu Tiêu như cũ, nhưng cánh tay đã không còn sức lực để nâng lên, chỉ có thể nỗ lực nhìn hắn mà phát ra tiếng nói nghẹn ngào, "Ngươi mau... đi mau...."

Ngoại trừ một bộ móng vuốt và đôi mắt, Cùng Kỳ chưa từng lộ ra bất kỳ thứ gì khác, âm thanh già nua dường như từ chân trời cực xa truyền đến: "Đệ tử thân truyền của Thần Hoàng thì sao nào? Thần tộc cao cao tại thượng, xem ta như một quân cờ, làm sao mà biết được, sớm muộn gì cũng là vật trong tay Yêu tộc chúng ta!"

Vuốt thú dần dần siết chặt, dường như muốn đem sinh mạng của Thần quan nghiền nát. Hắn nghe thấy Thời Ảnh nỗ lực áp chế tiếng rên rỉ khốn khổ, trong ngực như có lửa đốt. Hoá ra đây chính là sự phẫn hận, hoá ra đây là tuyệt vọng và ảo não, trơ mắt nhìn người mình yêu thương nhận hết sự tra tấn, lại bất lực, bó tay không có cách nào giải quyết!

Trong lòng có kiếm, nhưng không ai nhìn thấy; chỉ có hai bàn tay trần thì lực bất tòng tâm!

Hắn không cần.... Không cần lực bất tòng tâm....

Hắn không cần.... Không cần vĩnh viễn sống dưới đôi cánh của ái nhân.....

Hắn không cần.... Không cần bất kì kẻ nào quyết định sống chết....

Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ người thương, muốn đem cái ác chà đạp dưới chân mình!!

Không trung phía sau nổi lên sấm sét ầm ầm. Máu toàn thân Bách Lý Hoằng Nghị đều sôi trào, dường như tan chảy cả da thịt, giữa trán cũng trở nên nóng bỏng. Hắn không nhìn thấy trên trán mình xuất hiện ấn ký hình ngôi sao bảy cánh, càng không nhìn thấy ấn ký này đang lấp lánh ánh vàng, chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ nhàng uyển chuyển, bị một sức mạnh vô hình nào đó đưa đến giữa không trung, đến thẳng nơi có đôi mắt của Cùng Kỳ.

Sấm sét đan xen sau lưng hắn, có thể nhìn thấy được đường viền vàng đầu một con cự thú khổng lồ, giống như hổ như báo, trên đỉnh đầu còn có một cái sừng màu đỏ đậm. Nhưng Bách Lý Hoằng Nghị không thể tự nhìn ra, hắn chỉ thấy ánh mắt Cùng Kỳ và Thời Ảnh đều thay đổi, xen lẫn giữa ngạc nhiên và sợ hãi, miệng Thời Ảnh như đang nói: "Đừng..."

"Buông y ra." Hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt màu vàng to lớn như chiếc đèn lồng, siết chặt nắm tay, "Nếu không, ta sẽ giết ngươi."

Cùng Kỳ trầm mặc nhìn thẳng vào hắn. Trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị vô cùng nôn nóng, theo bản năng giơ tay phải lên, dường như trong khoảnh khắc đó, một tia chớp màu vàng cùng với sấm sét đánh thẳng vào hai mắt Cùng Kỳ. Móng vuốt của Cùng Kỳ buông lỏng ra, gầm rú rồi biến mất trong mây đen. Thời Ảnh không thể khống chế được thân thể, thẳng tắp rơi từ trên không trung xuống, cũng may Tất Phương kịp thời bay tới, vững vàng đón được y.

Trái tim Bách Lý Hoằng Nghị đang gắt gao siết chặt đột ngột buông lỏng, sức lực nâng đỡ hắn cũng lập tức biến mất. Tất Phương sau khi đón được Thời Ảnh thì lập tức bay tới, thành công đón được hắn, tránh cho hắn bị rơi xuống mặt băng trên sông Lạc mà gãy nát cả xương. Bách Lý Hoằng Nghị ngã xuống bên cạnh Thời Ảnh, chống vào lớp lông chim mềm xốp của Tất Phương mà ngồi dậy, đem Thời Ảnh ôm vào lòng.

"Ngươi bị thương rồi...." Hắn vừa sốt ruột vừa đau lòng, giơ tay nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên khoé miệng Thời Ảnh, "Làm sao bây giờ? Có thuốc nào chữa trị được không?"

Thời Ảnh nắm lấy tay hắn, yếu ớt cười, "Không sao đâu, tĩnh dưỡng một chút là khỏi."

"Bách Lý công tử." Tất Phương mở miệng nói, "Ta muốn mang Tiểu Ảnh đại nhân trở về núi Cửu Nghi, nơi đó có thuốc trị thương thích hợp. Y bị thương không nặng, ngươi cũng không cần lo lắng. Nhưng ngươi là phàm nhân, không tiện đi cùng y."

"Được, ta không đi theo." Bách Lý Hoằng Nghị hơi yên tâm. Cùng Kỳ dường như vì Thời Ảnh mà tới, trở về núi Cửu Nghi sẽ an toàn hơn so với ở lại Nhân giới. Vì thế hắn nói:

"Tất Phương, làm phiền ngươi chăm sóc y."

Tất Phương tự nhiên đáp ứng, sà xuống một chỗ thấp thì đem hắn thả lại mặt đất, đôi mắt hẹp dài nhìn hắn dường như có thâm ý, "Bách Lý công tử," Tất Phương nói, "Bảo trọng."

"Ta sẽ." Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là lo lắng cho Thời Ảnh, lại vì sắp phải chia ly mà lưu luyến không rời, ánh mắt không nỡ rời khỏi gương mặt Thời Ảnh, "Dưỡng thương thật tốt, ta chờ ngươi trở về." Lại đem túi tiền đeo ở bên hông giơ cho đối phương xem, nói: "Ta mang theo thỏ con này, hi vọng Thỏ con của ta cũng có thể sớm quay trở về bên ta."

Thời Ảnh mỉm cười gật đầu. Bách Lý Hoằng Nghị không biết như thế nào, chỉ cảm thấy rất khổ sở, lại không dám biểu lộ ra, sợ rằng sẽ khiến Thời Ảnh lo lắng, vì thế cố gắng mỉm cười, tiêu sái chào từ biệt ái nhân.

Tất Phương lại bay lên trời cao, chui vào giữa tầng mây, rất nhanh đã không nhìn thấy nữa.

Thời Ảnh nằm trên lưng Tất Phương, vẫn luôn quay đầu lại nhìn, thân ảnh của thanh niên càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, biến thành một điểm đen, cuối cùng bị mây bay che giấu, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

"Tất Phương...." Y quay đầu, giọng nói run run trong gió, "Đừng nói cho Thần Hoàng...."

"Tiểu Ảnh, đây là chuyện không thể nào giấu được." Tất Phương trầm giọng trả lời, "Hắn đã hiện nguyên hình Ma Tôn, linh lực hoàn toàn thức tỉnh là chỉ chuyện sớm muộn mà thôi."

"Nhưng hắn là vì cứu ta....!" Thời Ảnh cắn răng nói: "Ta làm sao có thể vì thế mà giết hắn được?! Tất Phương, như vậy là không có đạo lý!"

"Tiểu Ảnh không cho ta nói, ta sẽ không nói. Nhưng Thần Hoàng đã ra lệnh, cả ngươi và ta đều không thể làm trái."

"Chỗ sư tôn, ta sẽ tự cân nhắc." Chuyện tới nước này, y vẫn ôm ấp một tia hi vọng, phí công mà an ủi chính mình: "Sư tôn rất nhân từ, nhất định sẽ không lạm sát người vô tội. Ta sẽ nói với người, người nhất định có thể hiểu được."

Tất Phương không hề trả lời, chỉ khẽ thở dài, tiếng thở dài hoà vào tiếng gió lướt qua bên tai, tan biến không còn tung tích.

====================

Giả thiết thế giới quan trong fic:

Trong trời đất có Lục giới: Thần, ma, tiên, người, yêu, minh ( quỷ )

✅ thần, tiên, người bề ngoài tương tự, đều không có nguyên hình thú, Thần tộc nhan trị càng cao, Nhân tộc chỉ khả năng tu luyện thành tiên.

✅ Ma tộc nguyên hình là thú, nhưng hằng ngày là ở hình người, chỉ khi chiến đấu mới hiện ra nguyên hình, bởi vì lực chiến mạnh nhất là khi ở hình thứ.

✅ Yêu tộc đại bộ phận chỉ có hình thú, chỉ có cao giai đại yêu mới có thể tu luyện ra hình người, nhưng sẽ giữ lại nào đó thú hình thái đặc thù. Ví dụ như thần lực của Thỏ Thỏ sẽ bị mất đi phân nửa khi biến thành hình người...

✅ quỷ là không có cách nào chuyển thế thành Nhân tộc sau khi chết, cũng không có hình thú.

✅ Tất Phương một loại chim sống ở Thần giới, cũng không thuộc về Thần tộc, tương đương với hạc trắng ở nhân gian.

✅ Nguyên hình của Ma Tôn Bách Lý một con bọ cạp, cũng là một loại dị thú trong 《 Sơn Hải Kinh 》

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info