ZingTruyen.Info

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 18. Không mời mà đến

HoangNgan1984

Sau khi Bách Lý Khoan Nhân nhận được tin tức đã nhanh chóng phái người đi dán thông cáo của quan phủ ở bốn phía cổng thành, lệnh cho bá tánh lập tức tiêu huỷ Phù Đồ tháp nhận được từ chùa Pháp Thiện. Hắn cũng tự mình dẫn Ngự lâm quân đi đến chùa Pháp Thiện, đem toàn bộ số Phù Đồ tháp còn lại tiêu huỷ ngay tại chỗ.

Ngoại trừ Liễu phủ, bên trong thành không có nhà nào bị yêu vật tập kích quấy rối, đây là điều may, nhưng cũng là bất hạnh. Phật giáo đang thịnh hành, từ trên xuống dưới đều thành kính hướng Phật, đồ vật mang từ chùa về đều được cẩn thận giữ gìn, đột nhiên lại nhận lệnh thiêu huỷ, các bá tánh còn có thể nén giận phục tùng, nhưng những danh môn vọng tộc lại rất bất mãn, bọn họ có nhiều liên kết với hoàng gia, căn bản không để ý tới bố cáo của quan phủ, Ngự lâm quân có tới cửa khuyên bảo cũng vô dụng, chỉ tin những gì được nhìn thấy tận mắt, cự tuyệt những lời hù doạ đồn thổi mà tuỳ tiện phá hư thánh vật của Phật gia.

Chính vì vậy, chùa Pháp Thiện tổng cộng phát ra hơn một trăm toà Phù Đồ tháp, nhưng thực sự thiêu huỷ lại chưa được sáu phần.

Bách Lý Khoan Nhân đem chuyện này bẩm báo lên Hoàng Đế, đề cập đến chuyện xảy ra không lâu ở rừng Ngàn thông và kiến nghị dời đô, Hoàng Đế suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định ở lại Trường An.

"Tục truyền hai ngàn năm trước, nhân gian đại nạn, Thuấn đế may mắn được gặp Thần Hoàng. Thần Hoàng nói, Thần tộc và phàm nhân đều có chung nguồn gốc, nên chăm sóc lẫn nhau. Ngày đó, ngài đã chính miệng đáp ứng Thần tộc sẽ che chở Nhân giới lâu dài, cũng ban cho Thuấn đế một cây tùng để biểu đạt thành ý. Sau khi cây tùng này được trồng ở Nhân giới, mưa to kéo dài ba ngày ba đêm, Nhân gian có gần 500 năm chưa gặp thiên tai. Hai ngàn năm này, Thần Hoàng quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, Nhân loại mới có thể sinh sôi nảy nở, thay đổi triều đại. Lần này, trẫm vẫn lựa chọn tin tưởng vào Thần Hoàng."

"Bệ hạ," Bách Lý Khoan Nhân lo lắng nói, "Sự xuất hiện yêu vật đáng sợ ở Liễu phủ không phải là tin đồn nhảm, bào đệ Bách Lý Hoằng Nghị của ti chức đã tận mắt nhìn thấy, trước đó không lâu cũng bị yêu vật khổng lồ ở rừng Ngàn thông tập kích, tuyệt nhiên không phải nói năng bừa bãi...."

"Trẫm không phải là không tin Bách Lý Nhị Lang, mà là tin tưởng vào Thần Hoàng. Hai lần gặp yêu ma, Bách Lý Nhị Lang đều bình an vô sự, cũng không có người nào khác bị thương, chẳng lẽ không chứng minh được lời trẫm nói? Vận mệnh đã an bài rồi, loài người chúng ta vẫn được bảo vệ." Hoàng đế nói, "Ái khanh không cần quá mức lo lắng, có bất cứ chuyện gì, trẫm và bá tánh Trường An sẽ cùng nhau trải qua."

Bách Lý Khoan Nhân cũng không có cách nào khuyên giải, đành phải lĩnh mệnh, lại hỏi: "Những vương công thế gia không chịu tiêu huỷ Phù Đồ tháp thì phải xử trí thế nào, thỉnh Thánh Thượng chỉ bảo."

"Mặc kệ bọn họ thôi, chính mình không sợ chết, chúng ta còn khuyên bảo sao được?" Hoàng đế lười nhác nói, "Mấy lão già đó, phải bị yêu quái ăn thịt vài người mới có thể ngoan ngoãn được."

Bách Lý Khoan Nhân không còn cách nào khác, chỉ có thể để thuộc hạ từ bỏ việc truy lùng và tiêu hủy Phù Đồ tháp.

.....

Chuyện Phù Đồ tháp không giải quyết được, đúng như dự kiến của Bách Lý Hoằng Nghị. Nhưng so với việc Phù Đồ tháp, điều làm hắn càng lo lắng hơn chính là, Thời Ảnh đã mất đi khả năng cảm nhận được yêu khí.

Yêu quái, Cùng Kỳ, lần này là tinh tinh đen, Thời Ảnh đều không cảm nhận được, chỉ đến khi chiến đấu mới có thể nhận ra một chút xíu linh lực của Yêu tộc qua hơi thở. Chính Thời Ảnh cũng không rõ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể phỏng đoán là do y hạ giới đã lâu, không kịp thời quay về núi Cửu Nghi để bổ sung Ngự phong đan, dẫn tới bị trọc khí của Nhân gian quấy nhiễu Thần thức, do đó mất đi một phần linh lực.

Vì vậy Thời Ảnh quyết định, sắp xếp trở lại núi Cửu Nghi một chuyến, nhờ sư tôn Thần Hoàng giải đáp vấn đề nan giải này, cũng như yêu cầu bổ sung thêm Ngự phong đan.

Gió êm sóng lặng hai ngày, Tất Phương hoàn thành công việc tới tìm y, theo lệ thường đứng ở cửa sổ kêu to vài tiếng. Bách Lý Hoằng Nghị đang ở trong phòng cùng y trò chuyện vừa quay đầu đã nhìn thấy Tất Phương, liền nói: "Chim sẻ thật béo, bắt được nấu canh thì chắc chắn rất ngon."

Thời Ảnh: "..........."

"Nó là Tất Phương!" Thời Ảnh đi đến bên cửa sổ, mở lòng bàn tay ra, để cho Tất Phương bay vào trong tay mình, tức giận nói: "Chim sẻ chỉ là hoá hình, không thể nấu canh được!"

Bách Lý Hoằng Nghị tò mò vươn tay ra, muốn sờ lên cái đầu nhỏ của chim sẻ, nhưng Tất Phương đã lạnh lùng mở miệng: "Ta là thần điểu, phàm nhân không thể đụng vào, nếu không sẽ mọc ra mũi heo."

Bàn tay thanh niên ngừng lại ở giữa không trung, hoảng sợ mà nhìn về phía y muốn xác minh: "Vì sao lại là heo chứ?"

Thời Ảnh cười trộm, "Tất Phương, ngươi đừng hù doạ hắn, lá gan hắn rất nhỏ. Thế nào rồi, yêu quái có rời khỏi Minh giới không?"

"Yêu quái đã trở lại Điện Diêm La nhiều ngày trước, từ đó đến giờ chưa từng rời đi. Ta đã tận mắt nhìn thấy, thật sự là bản thể của nó."

"Xem ra trước khi nó đi đã an bài mọi chuyện thoả đáng...." Thời Ảnh lo lắng nói, "Những cái Phù Đồ tháp đó bên trong đều có linh lực không gian, lại được Phù Đồ tháp linh tương trợ, linh lực không gian liền có thể tồn tại được lâu dài, mặc dù không có bản chính ở đây, cũng đủ để trở thành cửa vào cho Yêu tộc đột phá kết giới."

"Hẳn là vậy." Tất Phương đáp.

Bách Lý Hoằng Nghị khoanh tay đứng bên cạnh nhớ lại: "Còn có chuyện ta cảm thấy rất kỳ quái. Ngày ấy ở trong Liễu phủ, chúng ta nhìn thấy con yêu đầu tiên to hơn so với những con còn lại, cũng không giống nhau lắm, có phải là chủng loại khác nhau không?"

"Linh lực cũng càng mạnh, nhưng đều không phải khác loại." Thời Ảnh nói, "Con ở trong viện đã bị ma hoá, khi ta giao thủ với nó, có nhận ra một chút ma khí."

"Ma khí?" Bách Lý Hoằng Nghị lập tức phản ứng lại, "Thanh kiếm ở Bách Thảo Lĩnh!"

"Hoá ra ngươi cũng còn nhớ rõ." Thời Ảnh nhìn hắn nói, "Ma khí trên thanh kiếm kia rất mạnh, ta chỉ tạm thời phong ấn, phòng ngừa nó hấp thu linh lực trên phong ấn mà trở nên mạnh hơn, sau đó lại quên mất. Con yêu đầu tiên ở Liễu phủ mà chúng ta nhìn thấy là con phá tan kết giới sớm nhất, cho nên bị lây dính ma khí mà dị hoá, mấy con phía sau kia thì vừa ra đã bị ta giết chết rồi, cho nên không có cơ hội và thời gian dị hoá."

"Thanh kiếm kia...." Tất Phương nhảy nhảy trong lòng bàn tay y, nói: "Đã bị cầm đi rồi."

Hai người bọn họ đều cả kinh, "Cái gì?!"

Thời Ảnh hỏi: "Bị ai cầm đi?"

"Không rõ lắm." Tất Phương trả lời, "Trên đường tới đây, ta đã cố ý đi đường vòng qua Bách Thảo Lĩnh, kiếm đã không còn ở đó, trong động vẫn còn sót lại một chút ma khí, có lẽ là mới bị lấy đi không lâu."

"Thế nhưng....." Thời Ảnh thầm nghĩ, đó là kiếm của Ma tộc, thân kiếm có linh, trừ khi là chủ nhân hoặc thân tín của hắn, rất khó để di chuyển thanh kiếm này. Chẳng lẽ là hai vị hộ pháp của Ma Vực làm sao? Bọn họ rút thanh kiếm này ra làm cái gì?

Tất Phương vỗ vỗ cánh, thả mười mấy đồng tiền vào lòng bàn tay Thời Ảnh.

"Ngươi muốn tiền, tần này đã đủ chưa?"

"Đủ rồi!" Thời Ảnh vui vẻ nói, "Mười văn tiền là đủ!"

Bách Lý Hoằng Nghị không vui, "Ngươi tìm một con chim sẻ để đòi tiền?"

"Nó không phải là chim sẻ!"

"Ta biết nó là thần điểu, nhưng thần điểu thì cũng là chim, chim thì có thể có tiền sao? Ngươi muốn tiền đương nhiên phải tới tìm ta." Bách Lý Hoằng Nghị bất mãn nói, "Hay là ngươi cảm thấy ta không có nổi mười văn tiền?"

"Đương nhiên là không phải...." Thời Ảnh vội vàng giải thích, "Ta muốn mua một thứ, thứ này.... Chỉ có thể dùng, dùng tiền của người trong nhà..."

"Ồ, Tất Phương là người nhà của ngươi, ta chỉ là người ngoài." Bách Lý Hoằng Nghị càng bất mãn, "Vậy thì không quấy rầy Thần quan đại nhân cùng người nhà trò chuyện nữa, người ngoài xin cáo lui trước."

Thời Ảnh cũng không biết phải giải thích như thế nào, Bách Lý Hoằng Nghị đã đẩy cửa phòng đi ra, lúc đi ngang qua cửa sổ, thấy Tất Phương đang thở dài trong lòng bàn tay y, "Tiểu Ảnh đại nhân, vất vả rồi. Tại sao lại muốn cùng một kẻ ngu ngốc như vậy làm bằng hữu chứ?"

Bách Lý Hoằng Nghị thò nửa người vào từ cửa sổ, khom lưng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Tất Phương mà nghiến răng nghiến lợi: "Chim sẻ hầm canh, vào mùa đông thì đại bổ."

Thời Ảnh: "...."

........

Buổi tối, Bách Lý Hoằng Nghị ở trong phòng vẽ bùa. Từ lúc nhận ra dùng máu tươi của chính mình vẽ phù chú thì có thể làm kinh sợ yêu vật, hắn liền bắt đầu âm thầm tích trữ "Vũ khí", cứ cách năm ba ngày lại vẽ vài bức, chỉ là không dám để phụ thân và huynh trưởng phát hiện ra, nếu không sẽ lại lải nhải nói hắn không biết quý trọng thân thể.

Cơm chiều hắn vẫn tự mình nấu cho Thời Ảnh cả bàn củ cải, nhưng không nói chuyện với y. Thỏ con vẫn như cũ, hoàn toàn không có ý tới xin lỗi, vẫn luôn chọc ghẹo Bách Lý Trong Môn, còn khen chiếc khoá trường mệnh trên cổ nó cực kỳ xinh đẹp.

Ăn củ cải mình làm, lại chỉ nói chuyện cùng người khác. Nhất định là do ngày thường hắn quá chiều chuộng Thời Ảnh, mới khiến Thỏ con này không còn quy củ gì nữa. Bách Lý Hoằng Nghị âm thầm hạ quyết tâm, lần này tuyệt đối phải nhịn xuống, không thèm nhìn Thỏ con kia nữa, tới khi nào Thời Ảnh chịu tới tìm hắn mới thôi!

Có lẽ là pháp thuật của đại thần quan cao thâm, hình như còn biết thuật đọc tâm. Bách Lý Hoằng Nghị vừa mới dọn dẹp năm lá bùa xong thì nghe thấy tiếng đập cửa, Thời Ảnh từ bên ngoài hỏi vọng vào: "Ngươi ngủ rồi sao?"

Trong lòng hắn mừng thầm, mặt lạnh tanh ra mở cửa, "Chuyện gì?"

Thời Ảnh đứng đó vuốt vuốt "lỗ tai", ấp úng nói: "Ta, có đồ vật, muốn đưa cho ngươi."

"Ồ." Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, "Biết sai rồi sao?"

"A....?" Thời Ảnh mờ mịt nói: "Ta sai...? Ý là không nên đưa cho ngươi sao?"

"Không phải!" Quên đi, tội gì phải chấp nhặt với Thỏ con. Bách Lý Hoằng Nghị duỗi tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, "Lấy ra đây!"

Bàn tay Thời Ảnh vẫn luôn giấu sau người nâng lên, thật cẩn thận thả vào lòng bàn tay hắn một cái ... túi tiền?

Hơn nữa vẫn là hình thỏ ngọc, so với cái hắn đã đưa cho Thời Ảnh trước đó thì hoàn toàn không giống.

"Vì sao lại đưa cái này cho ta?" Hắn đột nhiên nhớ ra, "Ngươi tìm Tất Phương đòi tiền là để mua cái túi tiền này?"

Thời Ảnh gật đầu, "Đây là tín vật."

Tín vật? Bách Lý Hoằng Nghị cười nói: "Tín vật để ta nấu củ cải cho ngươi cả đời?"

"Không phải là vì củ cải." Vẻ mặt Thời Ảnh nghiêm túc, dường như đang nỗ lực giải thích một sự việc vô cùng quan trọng, "Là tín vật chứng tỏ ta cũng thích ngươi!"

Bách Lý Hoằng Nghị có cảm giác mừng như điên trộn lẫn với choáng váng, sửng sốt hồi lâu, lại sợ mình lý giải sai, tự mình đa tình, vì thế kiềm chế hỏi: "Loại thích nào? Là thích giống như củ cải? Hay là thích như Tất Phương?"

Thời Ảnh nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, nói: "Đều giống một ít, nhưng lại không giống, ta cũng không nói rõ được."

"Ngươi nhất định phải nói cho rõ ràng, nếu không đêm nay ta không thể nào ngủ được!"

Thời Ảnh cau mày, cực kỳ khó xử, một lát sau lại hỏi: "Ta có thể vào phòng nói không?"

Bách Lý Hoằng Nghị lập tức bắt lấy tay Thỏ nhỏ, đem người kéo vào trong phòng, đóng cửa lại, dỗ dành: "Đừng lo lắng, không có ai nghe lén, ngươi cứ từ từ...."

Chuyện đột ngột phát sinh, nằm mơ cũng không dám tưởng tượng đến đã cắn nuốt nửa câu sau của hắn. Thời Ảnh nhanh chóng đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ, lại nhanh chóng lui về chỗ cũ, hai má ửng hồng, đôi mắt phản chiếu lại ánh nến dịu dàng, thấp giọng nói: "Chính là loại thích này."

Không xong rồi.... Tim đập nhanh đến mức bất thường, trên mặt giống như lửa đốt, Bách Lý Hoằng Nghị cúi đầu ho khan hai tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh và thể diện, nhưng lại không biết nên nói cái gì.....

"Đa tạ." hắn nói, "Ta, ta rất hạnh phúc."

Thời Ảnh mỉm cười, đang muốn nói gì đó thì ánh mắt đột nhiên biến đổi, quát lớn: "Người nào? Ra đây!"

Hắn lập tức xoay người, cũng không thấy bóng người, nhưng vẫn chăm chú nhìn xem, dường như có hai luồng sương đen lơ lửng giữa không trung. Thời Ảnh triệu Cửu Tiêu kiếm, di chuyển đến trước người hắn, lạnh giọng nói: "Mau hiện hình. Nếu không ta sẽ đánh tới lúc ngươi hiện hình!"

Hai luồng sương đen bỗng chốc chợt loé, từ giữa đi ra một nam một nữ. Nữ mặc một bộ hồng y, khuôn mặt trong sáng dịu dàng, ánh mắt lại sắc bén như lưỡi đao. Nam mặc trường bào màu đen đứng sau nữ tử, tướng mạo dường như non nớt hơn một chút.

"Ta sớm biết các ngươi sẽ lại đến." Thời Ảnh lạnh giọng nói, "Yêu vật ma hoá dị biến, có phải là do các ngươi dùng thanh kiếm kia không?!"

Vẻ mặt của nữ tử áo đỏ vô cùng khinh miệt, "Tại hạ là hữu hộ pháp Ma giới Tư Trinh, đây là xá đệ Tư Hành, đã gặp Thần quan đại nhân. Chuyện yêu vật, tại hạ không thể trả lời." Nàng nhếch môi cười lạnh, "Đại thần quan trở về núi Cửu Nghi hỏi đi, sẽ có được đáp án chuẩn xác."

"Hồ ngôn loạn ngữ!" Thời Ảnh đem Cửu Tiêu chắn ngang trước ngực, "Muốn đánh nhau thì ta sẽ phụng bồi."

"Thần quan đại nhân, ngươi khẩn trương che chở cho Bách Lý Hoằng Nghị, lại quên mất ngày đó ở ngoài thành, ta có cơ hội nhưng lại hoàn toàn không làm tổn thương hắn."

Thời Ảnh vẫn không thả lỏng cảnh giác, vẫn đứng chắn trước người hắn, "Đã vô tình đả thương người, vậy hôm nay các ngươi lại không mời mà đến là muốn làm cái gì?"

Tư Trinh hơi nheo mắt, không hề để ý tới Thời Ảnh, lại bước sang bên cạnh hai nước, đến khi tầm mắt có thể đối diện với hắn.

"Chúng ta đã tìm ngài suốt hai trăm năm." Nàng chắp tay trước ngực, cong lưng hành lễ thật sâu, "Đã lâu không gặp, Tôn thượng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info