ZingTruyen.Info

Truong An Dao An Tinh Cp Bach Thoi Kha Lac

Bên cạnh cửa phủ có hai người hầu, thấy bọn họ dắt tay nhau tiến vào liền khom người hành lễ, mắt nhìn thẳng. Thời Ảnh có chút thẹn thùng, Bách Lý Hoằng Nghị lại không coi ai ra gì, tự nhiên hỏi: "Ngươi đến chùa Pháp Thiện tra xét thế nào rồi? Có gặp lại yêu quái kia không?"

"Không thấy tung tích của yêu quái." Thời Ảnh nói, "Để đảm bảo, ta đã cho Tất Phương đi đến Minh giới tìm xem có manh mối gì không. Nếu nó vẫn cai quản trong Điện Diêm La, vậy không có nhiều khả năng trở về Nhân giới gây tội ác."

"Tất Phương là ai?"

Thời Ảnh lúc này mới ý thức được chưa giới thiệu với Bách Lý Hoằng Nghị, vội nói: "Là một con thần điểu, cũng là toạ kỵ của ta."

Thanh niên lập tức mỉm cười: "Khó trách thuật ngự kiếm của Thần quan đại nhân lại... khá căn bản, hoá ra là không cần dùng."

"Chuyện ngự kiếm, không cần nhắc lại nữa." Thời Ảnh cự tuyệt nhớ lại chuyện xấu hổ trong lần đầu gặp mặt, hắng giọng giả bộ nghiêm túc, "Thượng Thư đại nhân tìm ngươi tiến cung, là vì chuyện gì thế?"

"Thật ra là đại ca tìm ta." Bách Lý Hoằng Nghị thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: "Không ít người nhà của các tướng sĩ Ngự lâm quân đều xuất hiện bệnh thích ngủ, nhất là người già và trẻ nhỏ. Đại ca cảm thấy chuyện này rất lạ nên tìm ta thảo luận."

"Trong cung thì sao? Có gì khác thường không?"

"Tạm thời chưa phát hiện ra."

Trong lòng Thời Ảnh cảm thấy bất an, trầm ngâm nói: "Phàm nhân là vật tuyệt hảo chịu tải ma khí và yêu khí. So với thanh niên trai tráng thì người già và trẻ nhỏ có linh lực càng mỏng manh, cho nên càng dễ trở thành vật dẫn. Nhưng nếu là yêu ma xâm nhập, tại sao ta lại hoàn toàn không cảm nhận được linh lực của bọn chúng......?"

"Ta đang nghĩ, vì sao các nhà xuất hiện chuyện lạ đều là vương công quý tộc hoặc có người làm việc trong triều, nhưng trong cung lại không có tin tức gì?" Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Chẳng lẽ là vì chùa Pháp Thiện là nơi mà vương công quý tộc thích đi, nhưng lại không phải là quốc miếu hoàng gia, cho nên trong cung ít có người đến đó?"

"Ngươi vẫn cảm thấy chùa Pháp Thiện có vấn đề?"

Bách Lý Hoằng Nghị hỏi y: "Thỏ con, ngươi có nhớ lần trước, sau khi chúng ta rời khỏi Phù Đồ ảo cảnh, ở trong điện nhìn thấy tăng nhân tặng cho khách hành huơng rất nhiều Phù Đồ tháp bỏ túi, nói là có thể trấn tà, nhưng đó là đồ vật mà yêu quái kia làm ra, liệu có phải Phù Đồ tháp đang âm thầm hấp thụ tinh khí của con người, làm cho người ta mơ màng muốn ngủ?"

"Nhưng khi đó ta đã kiểm tra qua, những Phù Đồ tháp đó cũng không có chỗ nào kỳ quái cả...."

"Có lẽ yêu quái đã dùng phương pháp nào đó che đậy, cho nên ngươi mới không phát hiện ra." Thanh niên nói, "Tóm lại, trước khi trở về, ta đã nhờ huynh trưởng thông báo cho mọi người, trong nhà mà có Phù Đồ tháp thì đều mang ra thiêu huỷ."

Thời Ảnh bất đắc dĩ nói: "Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy."

"Nhưng khó khăn là ở chỗ, rất nhiều người một lòng hướng Phật, đồ vật lấy ở chùa miếu về thì không dám phá huỷ. Ta cũng chỉ có thể kêu đại ca tận lực khuyên bảo." Bách Lý Hoằng Nghị thở dài, "Dù sao cái ở trong nhà chúng ta, ta đã kêu Thân Phi xử lý rồi."

Hắn không nói "nhà ta", mà nói "nhà chúng ta", giống như đã bao gồm cả bản thân mình, làm cho chính mình dường như trở thành người của Bách Lý phủ. Thời Ảnh cảm thấy như vậy không ổn, nhưng trong lòng lại không khỏi vui mừng, phải cúi đầu xuống để che giấu, lại nghe thấy tiếng bước chân của hai người từ ngoài cửa đang chạy nhanh tới, phía trước là Thân Phi, theo sát phía sau là... thị nữ của Liễu Thất nương?

"Nhị Lang!" Thân Phi kêu, "Liễu gia xảy ra chuyện rồi!'

Bách Lý Hoằng Nghị chưa kịp hỏi, thị nữ kia đã khóc lóc nói: "Bách Lý công tử, trong phủ đột nhiên xuất hiện con vật kỳ lạ, ngũ quan đều mọc lên trên bụng, đem gà vịt chó mèo trong phủ ăn sạch... Thị vệ chém bao nhiêu lần cũng không chết. Thất nương bị doạ đến mức ngất xỉu.... Cầu xin ngài đến xem một chút đi!"

Thanh niên quay đầu nhìn thẳng vào y, trong mắt tràn đầy kinh ngạc lẫn khẩn trương. Thời Ảnh nhanh chóng quyết định: "Thỉnh cô nương dẫn đường."

Liễu phủ cách Bách Lý phủ chỉ hai con phố, bốn người rất nhanh đã đến. Thời Ảnh vừa mới bước một bước vào tiền viện, liền nhận thấy xung quanh tràn ngập một luồng khói xám nhàn nhạt. Y cố gắng lấy linh lực tìm tòi, nhưng vẫn không cảm nhận được bất cứ yêu khí nào, lại đi vào trong một đoạn, yêu vật đã ở ngay trước mắt.

Một con Tính Tính đen không đầu dị biến đang ngồi trên mặt đất trong nội viện, chiều cao bằng hai người bình thường, không coi ai ra gì mà cắn xé con ngỗng trắng đã bị dứt ra thành hai đoạn trên tay, xung quanh la liệt xác chết và máu của gia cầm. Trên ngũ quan lớn trước bụng đã bị kiếm đâm vài lỗ, nhưng không đổ máu. Hạ nhân Liễu gia trông chừng Liễu Thất nương đều trốn trong hành lang bên cạnh, co cụm lại thành một vòng tròn mà run lên bần bật.

"Con quái vật này...." Thị nữ dẫn bọn họ vào run rẩy nói, "Sao lại càng ngày càng lớn...."

Thời Ảnh vung tay phải lên, triệu ra Cửu Tiêu, phi thân đâm thẳng vào yêu vật. Bất mãn vì bữa ăn bị gián đoạn, con Tính Tính vứt con ngỗng trên tay xuống, gầm lên giận dữ xông vào y.

Không cảm nhận được yêu khí, cũng không thể phán đoán được linh lực của đối phương, nhưng dựa theo kinh nghiệm thì có thể kết luận được, con Tính Tính này đang bày ra lực lượng vượt xa bản thân nó tự có. Thời Ảnh bay nhanh tránh né luồng linh lực do yêu vật phóng ra, thân hình không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung, bay vòng quanh con Tính Tính, cuối cùng vẫn phải dựa vào tốc độ của chính mình mà tìm ra sơ hở của đối phương. Cửu Tiêu thẳng tắp đâm vào cái mồm đầy máu của Tính Tính, xuyên qua bụng. Con Tính Tính giãy giụa ngã xuống đất, tan thành một đống bột phấn màu xám.

"Thời Ảnh!" Bách Lý Hoằng Nghị hét lên: "Phía sau!!"

Thân hình y chưa chuyển động, đã cảm giác được một luồng hơi thở xa lạ. Cửu Tiêu trong tay quay một vòng, ngược hướng đâm vào vị khách không mời mà đến. Thời Ảnh xoay người, thấy Cửu Tiêu đâm trúng một thân hình giống như con Tính Tính vừa rồi, chỉ là nhỏ hơn một chút, mà cách đó không xa lại có hai con khác đang đạp lên làn sương xám bước ra.

Thời Ảnh dựng đứng thanh kiếm của chính mình.

"Trong phủ gần đây có người nào đến chùa Pháp Thiện không?" Thời Ảnh còn đang chiến đấu với yêu vật, Bách Lý Hoằng Nghị đã túm lấy thị nữ của Liễu Thất nương hỏi, "Có nhận ở đó cái Phù Đồ tháp nào không?!"

"Là nô tỳ, nô tỳ cùng Thất nương đi qua đó...." Thị nữ nơm nớp lo sợ nói, "Hôm đó ở trong chùa còn gặp được công tử.... Khi rời đi, Nam Hoằng pháp sư có đưa cho một Phù Đồ Tháp nhỏ, nói là có thể trấn...."

"Bây giờ nó ở đâu?!" Bách Lý Hoằng Nghị lạnh giọng hỏi, "Cái tháp kia!"

"Ở, ở trong khuê phòng của Thất nương...."

Thời Ảnh nhẹ nhàng giải quyết xong hai yêu vật nhỏ này, theo chân hắn bước vào trong phòng của Liễu Thất nương, vừa vào cửa lại lấy kiếm diệt thêm một con Tính Tính. Từ xa đã nhìn thấy Phù Đồ tháp nhỏ màu xám đứng sừng sững ở trên bàn, không ngừng toả ra làn sương màu xám. Thời Ảnh giơ tay giải phóng linh lực, Phù Đồ tháp trong phút chốc liền vỡ thành bột phấn.

"Yêu vật là từ trong tháp mà ra, toà tháp này chính là lối vào kết giới!" Thời Ảnh trầm giọng nói, "Lập tức thông báo cho bá tánh, yêu cầu mọi người nhanh chóng tiêu huỷ tháp, nếu không yêu ma sẽ cuồn cuộn tiến vào!"

Bách Lý Hoằng Nghị lập tức đi ra cửa, an bài cho Thân Phi vào cung tìm Bách Lý Khoan Nhân, nhờ huynh trưởng ra mặt thông tri cho quan phủ, lại từ quan phủ hạ lệnh cho bá tánh, phải như thế mới không có người sợ khinh nhờn Phật tổ mà trộm giấu Phù Đồ tháp.

Thân Phi lĩnh mệnh mà đi. Hậu viện của Liễu phủ là một đống hỗn độn, cũng may không có người bị thương, chỉ có Liễu Thất nương vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Bọn hạ nhân mang nàng vào trong nhà, Thời Ảnh cẩn thận bắt mạch, nói: "Không sao, chỉ là bị doạ sợ mà thôi."

Bách Lý Hoằng Nghị hỏi: "Khi nào thì tỉnh dậy?"

Thời Ảnh tính toán một chút, thành thật nói nhiều nhất hai canh giờ là có thể tỉnh dậy. Lại thấy mọi người ở đây, kể cả Bách Lý Hoằng Nghị cũng có vẻ sốt ruột, liền rót linh lực vào cơ thể Liễu Thất nương, giúp nàng khôi phục ý thức ngay tức khắc.

Mí mắt Liễu Thất nương giật giật, quả nhiên mở to mắt ra, lập tức ngồi dậy rúc vào góc giường, ôm chặt lấy đầu gối, cả người đều phát run, vừa kêu vừa khóc: "Có yêu quái.... Có yêu quái..... Đừng bắt ta.... Cầu xin ngươi.....!"

"Thất nương đừng sợ," Thị nữ ngập ngừng vươn tay muốn ôm lấy nàng, "Yêu quái đã bị giết chết rồi, tiểu thư, không sao cả...."

Liễu Thất nương lại dùng sức gỡ tay thị nữ ra, rụt người vào trong, "Nói dối, nói dối.... Có yêu quái, sẽ ăn thịt người...."

Nàng vừa khóc vừa cười, khi thì thấp giọng nói mớ, khi thì rít lên đầy sợ hãi, ai nói cũng không đều nghe không vào, ngay cả Bách Lý Hoằng Nghị gọi, nàng dường như cũng không nghe thấy. Thời Ảnh cảm giác được nội tức của nàng vừa hỗn loạn vừa suy yếu, là do cực độ sợ hãi gây ra, cứ tiếp tục như vậy sẽ tiêu hao quá nhiều, mà bọn họ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn đang chờ giải quyết.

Thời Ảnh nâng tay phải lên, trong miệng niệm chú quyết, ngay lập tức, một dòng sông ánh sáng bàng bạc chảy ra từ giữa trán Liễu Thất nương, tràn vào lòng bàn tay y. Sau một lát, dòng sông ánh sáng tan đi, Liễu Thất nương lại dựa vào thành giường ngủ say.

Thời Ảnh dặn dò thị nữ Liễu gia: "Sau nửa canh giờ nữa nàng sẽ tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại thì không nhớ rõ trong phủ đã xuất hiện yêu vật, cũng không cần nói lại với nàng. Chuẩn bị một ít thứ an thần để trong phòng là được."

Thị nữ mờ mịt đáp ứng, nói lời cảm tạ. Y liền quay đầu nói với Bách Lý Hoằng Nghị: "Ta đi trước."

Bách Lý Hoằng Nghị lại nhất định muốn đi cùng y. Sau khi rời Liễu phủ, Thời Ảnh mới hỏi: "Ngươi không cần chờ Liễu cô nương tỉnh lại rồi mới đi sao?"

Thanh niên hỏi ngược lại: "Liễu gia nhiều người như vậy, vì sao còn muốn ta ở lại?"

"Ngươi không lo lắng cho nàng à?"

"Ta càng lo lắng cho nhóm khách hành hương đã nhận Phù Đồ tháp." Bách Lý Hoằng Nghị dừng một chút, đột nhiên bật cười, "Thỏ con, ta lo lắng cho người khác, ngươi ghen có phải không?"

"Không có!"

"Được, ngươi không có!" Thanh niên vẫn cười, "Vừa rồi ngươi đã làm gì? Vì sao sau khi nàng tỉnh dậy lại không nhớ chuyện yêu quái?"

"Ta chỉ lấy đi một đoạn ký ức của nàng." Thời Ảnh trả lời, "Chính là đoạn mà yêu vật kia xuất hiện."

"Đây là pháp thuật cao thâm của Thần tộc sao? Đến cả ký ức cũng có thể tuỳ ý lấy đi?"

"Không phải là pháp thuật của Thần tộc, mà là kỹ năng của một số uyên phù yêu thú, uyên phù lấy ký ức để ăn. Lục giới đặc biệt yêu thích ký ức của Nhân tộc." Thời Ảnh nhớ đến mẫu thân, giọng nói cũng bất giác hạ xuống, "Nhưng a nương từng nói, ký ức là thứ trân quý của con người, không thể tuỳ tiện tước đoạt. Khi người còn sống, chỉ lấy đi những đoạn ký ức làm người ta thống khổ, thương tâm, bất an. Ta có được linh lực của Thần tộc, không cần phải ăn uống, cũng không cần đến năng lực này. Cho nên vừa rồi là lần đầu tiên ta sử dụng thuật cắn nuốt ký ức."

"Lệnh đường thật là ôn nhu thiện lương, ngươi hẳn là rất giống mẫu thân." Bách Lý Hoằng Nghị dường như cố ý dỗ dành y vui vẻ, hỏi: "Ăn có ngon không?"

"Ta không ăn. A nương nói, ký ức kinh sợ là vị mặn, thương tâm có vị chua xót, thống khổ là vị cay độc, chỉ có ký ức hạnh phúc vui sướng mới có vị cam ngọt." Thời Ảnh lẩm bẩm: "Ta không thích ăn mặn, để dành cho những uyên phù khác ăn đi."

"Ngươi không thích ăn mặn, ngươi chỉ thích ăn củ cải."

"Ừm." Thời Ảnh nghiêm túc gật đầu, "Đó là đương nhiên."

Bách Lý Hoằng Nghị cười hỏi: "Nếu chỉ được chọn một giữa ta và củ cải, ngươi chọn cái nào?"

A... Vì sao lại ném cho y sự lựa chọn khó như vậy chứ?! Thời Ảnh cau mày phồng má lên, suy nghĩ muốn nát óc, cái nào cũng quan trọng, cái nào bỏ đi cũng luyến tiếc, thật sự là khó có thể chọn được....

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn y thở dài, "Mau lấy đi đoạn ký ức này của ta đi, nhất định là đắng, ta còn không bằng củ cải....."

Thời Ảnh cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, vì thế nói: "Ta vẫn là chọn ngươi."

"Tình nguyện không ăn củ cải nữa?!"

Thời Ảnh gật đầu, "Ừ."

Thanh niên mới vừa cảm thấy hài lòng, Thời Ảnh đã vui vẻ nói: "Thân Phi nói, mỗi sáng sớm, các nông dân đều đội củ cải đến cổng sau bán cho nhà các ngươi, ta chọn ngươi, không sợ không có củ cải ăn!"

Bách Lý Hoằng Nghị: "............"

=========================

Tiểu Bách Lý: Cứu ta với..... Huyết áp tăng lên rồi!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info