ZingTruyen.Asia

Truong An Dao An Tinh Cp Bach Thoi Kha Lac

Bữa tiệc củ cải cũng không uổng phí, phòng bếp đã hâm nóng lại lần nữa. Thời Ảnh vui vẻ ăn no đến mức ợ lên, mới cảm thấy hài lòng buông đũa xuống, vuốt bụng cảm thán: "Ngon quá. Ta còn tưởng rằng sau này không có cơ hội ăn lại món này......"

Bách Lý Diên xưa nay đã coi Thời Ảnh là tiên nhân, thấy y xuất hiện trở lại trong nhà mình thì cực kỳ cao hứng, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tiếp khách, nghe thấy vậy liền cười: "Nếu Thời đạo trưởng thích, cứ ở lại lâu lâu một chút, mỗi ngày ta đều bắt Nhị Lang làm cho ngài!"

Thời Ảnh đón nhận nụ cười mỉm và ánh mắt chuyên chú của Bách Lý Hoằng Nghị liền cảm thấy ngại ngùng, vội vàng từ chối: "Ta... Thỉnh thoảng thoả mãn cơn thèm là được rồi, không cần phiền Bách Lý công tử nấu ăn cho ta."

"Không phiền phức, sao có thể phiền phức được?" Bách Lý Diên liên tục nói, "Đạo trưởng nhiều lần ngăn cơn sóng dữ, cứu Nhị Lang thoát khỏi nguy hiểm. Nó chỉ là nấu cơm cho ngài mà thôi, phiền phức chỗ nào chứ? Đứa nhỏ này không giỏi ăn nói, cũng không hiểu chuyện thế sự, nếu có chỗ nào không chu toàn lễ nghĩa hoặc không biết lựa lời mà đắc tội đạo trưởng, mong ngài bao dung cho nó nhiều hơn."

"Không có đâu, Thượng thư đại nhân đừng lo lắng, ta...", Thời Ảnh vuốt ngọn tóc xoà loà trên vai, thấp giọng nói: "Ta rất thích nghe hắn nói."

Nhìn thấy vết đỏ nhạt trên gương mặt đứa con trai trầm mê tu tiên, ít lời chất phác của mình cả đêm nay vẫn không hề phai nhạt, Bách Lý Diên không khỏi mỉm cười: "Như thế thì tốt rồi, có thể kết giao với tiên nhân như ngài, gia tộc Bách Lý chúng ta quả thực là may mắn!"

Ông nhướng mắt ra hiệu cho trưởng tử, Bách Lý Khoan Nhân liền đứng dậy nói: "Đêm đã muộn rồi, ta đưa a gia trở về phòng. Ngự y nói người phải đi ngủ trước giờ Tuất, nếu không sẽ lại đau đầu."

Bách Lý Diên liền thuận nước đẩy thuyền, đứng dậy cáo từ, chỉ để lại Bách Lý Hoằng Nghị ngồi cùng Thời Ảnh.

Rời khỏi sảnh phụ đi vào trung viện, Bách Lý Khoan Nhân mới mở miệng hỏi: "A gia dường như không hiếu kỳ với thân phận thật sự của Thời đạo trưởng. Người cảm thấy không phải là vấn đề sao?"

"Biết rồi thì như thế nào?" Bách Lý Diên bình tĩnh nói: "Có thể thay đổi cái gì? Phải hay trái thì sao chứ? Ta chỉ biết y không có bụng xấu, thậm chí còn thiện lương đơn thuần hơn nhiều người mà chúng ta hiểu rõ."

"Sáng nay xuất hiện đại yêu thần bí ở trong rừng Ngàn Thông, đến thuật sĩ trong cung cũng chưa từng gặp qua, thậm chí chưa từng nghe nói tới, Thời đạo trưởng lại biết được đó là Chi chủ Yêu giới, hơn nữa y còn có thể tuỳ ý hiện thân hay ẩn thân, chỉ sợ không phải phàm nhân. Để Nhị Lang kết giao với người như vậy, a gia không lo lắng hay sao?"

Bách Lý Diên thấp giọng thở dài nói: "Từ lúc Nhị Lang mới sinh ra, trên trán đã có ấn ký rất kỳ quái, bên trong dường như ẩn chứa ánh sáng vàng nhàn nhạt, khiến cho ta và mẫu thân con đều hoảng sợ, mời cả lang trung lẫn thuật sĩ tới xem đều không tìm ra nguyên nhân. Mãi cho đến khi trăng tròn, ấn ký kia mới từ từ biến mất. Nhị Lang tuy không khóc không nháo, ít nói, nhưng lang trung nói thể chất của nó vô cùng khoẻ mạnh, cũng không có triệu chứng gì kì lạ, ta và mẫu thân con mới yên tâm một chút, việc ấn ký cũng không đề cập lại nữa. Nhưng Tết Thượng Nguyên năm Nhị Lang năm tuổi, quản gia dẫn nó ra ngoài cửa xem đèn, một vị đạo sĩ đi ngang qua đã nhìn thấy nó, nói nó không phải là người phàm trần. Đạo sĩ kia tóc tai rối bù, cử chỉ điên khùng, ta vốn chỉ coi là hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng mà Nhị Lang lớn lên lại chỉ hứng thú với việc trảm yêu trừ ma, những câu chuyện quỷ thần kì dị, dù ta có phản đối như thế nào, nó cũng bịt tai không nghe. Ta đưa nó vào Công Bộ, ép nó đính hôn, cuối cùng chứng minh đó là mộng tưởng của ta, nó chỉ đi trên con đường mà nó muốn. Hiện giờ xem như không ai ngăn cản được. Thiên mệnh khó tránh, ta còn mang chấp niệm làm gì? Nếu nó nhất định không thuộc về chốn phàm trần, lại có Thời Ảnh chân thành làm bạn, ta còn có thể an tâm hơn một chút....."

"Còn có chuyện xưa như vậy..." Bách Lý Khoan Nhân nói, "Thảo nào a gia không kiên trì bắt Nhị Lang thành hôn với Liễu Thất nương."

Nhắc tới chuyện này, Bách Lý Diên càng thêm bất đắc dĩ, "Bọn chúng quen biết từ nhỏ, ta thấy Nhị Lang cũng không chán ghét nàng, nên mới cho rằng sẽ thành, không ngờ..." Ông cúi đầu cười khổ, "Con cũng thấy, Nhị Lang đối xử với Thất nương như thế nào? So với Thời Ảnh thì thế nào? Không chán ghét và thích chính là cách núi cách biển đấy."

"A gia dụng tâm như vậy, chỉ mong Nhị Lang có thể cảm kích."

"Cảm kích hay không cũng không thể nào cưỡng cầu. Phụ mẫu thương yêu nhi tử, vì thế mới suy tính trước sau. Từ xưa đến nay đều như thế." Bách Lý Diên nắm lấy tay con trai thở dài nói: "Phụ thân già rồi, công danh lợi lộc đã là mây khói thoảng qua, chỉ có con và Nhị Lang sống tốt mới là quan trọng nhất."

.......

Phụ thân và huynh trưởng vừa đi, Bách Lý Hoằng Nghị liền xích lại gần bên cạnh Thời Ảnh, hỏi: "Đồ ăn này ngươi thích nhất món nào? Sau này mỗi ngày ta đều nấu cho ngươi."

Thời Ảnh nhíu mày lại, dường như rất khó lựa chọn, cuối cùng chỉ nói: "Đều rất ngon, củ cải có làm món gì cũng đều ngon."

Bách Lý Hoằng Nghị đối với đồ ăn thì vô cùng kén chọn, củ cải để nấu tiệc cho Thời Ảnh cũng đều lựa chọn kỹ càng, mỗi bước đi đều theo đuổi sự hoàn mỹ cực hạn, cuối cùng lại khiếm khuyết ở đúng chỗ người phụ trách đánh giá là Thời Ảnh, hắn bất mãn nói: "Ta làm so với người khác làm cũng không có gì khác biệt?"

Thời Ảnh lại ngẫm nghĩ một lát mới mỉm cười trả lời: "Ngươi làm là ngon nhất."

Bách Lý Hoằng Nghị lúc này mới thoải mái một chút, tự hắn cũng có thể nghe ra được giọng nói sủng nịnh của chính mình, "Thích ăn củ cải như vậy, không hiểu kiếp trước ngươi có phải là thỏ hay không."

Độ cong ấm áp trên khoé môi Thời Ảnh dường như cương lại một chút, quay mặt đi vùi đầu uống nước. Bách Lý Hoằng Nghị cũng không nghĩ nhiều, chỉ vì Thời Ảnh một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn, trong đầu hắn đã lớn mật hình thành một ý niệm, có lẽ nên nói là, nụ cười của Thời Ảnh đã cổ vũ cho si tâm vọng tưởng của hắn...

Hắn ho khan một cái, dường như thuận miệng hỏi: "Trong tu tiên điển tịch có nói, trọc khí ở Nhân giới rất nặng, không thích hợp cho Thần tộc ở lâu. Ngươi ở Nhân gian sẽ cảm thấy không thoải mái sao?"

"Không đâu." Thời Ảnh nói, "Chỉ cần trước khi hạ giới dùng ngự phong đan thì có thể tránh được việc bị trọc khí ăn mòn."

Bách Lý Hoằng Nghị vui vẻ nói: "Nói như vậy, ngươi hoàn toàn có thể lưu lại lâu dài dưới Nhân giới?"

"Ừm." Thời Ảnh gật đầu, "Nhưng phải được sư tôn của ta, cũng chính là Thần Hoàng cho phép mới được. Ngự phong đan là do Thần Hoàng ban tặng, không thể kiếm được từ nơi khác. Hơn nữa, tự ý hạ giới hoặc quá hạn không về đều sẽ bị xử phạt."

"Ồ." Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy không vui, chán nản nghĩ, quả nhiên loại sinh vật như "nhạc phụ" này ở đâu cũng có, chẳng qua ở Thần giới thì được xưng tụng là "Thần Hoàng" mà thôi....

"Vì sao lại hỏi vậy?" Thời Ảnh tò mò nhìn hắn, "Trước khi chuyện yêu tinh ở thành Trường An được giải trừ, đảm bảo được an toàn cho ngươi, ta sẽ không rời đi. Hay là ngươi còn có việc khác muốn nhờ ta giúp đỡ?"

"Chuyện yêu tinh có thể giải trừ, nhưng ta có an toàn hay không, ngươi làm sao đảm bảo được? Mảnh hồn phách của Chiến Thần Hình Thiên, có bao nhiêu nhân yêu quỷ thần mơ tưởng đến, nếu bọn họ chờ ngươi rời đi rồi mới động thủ, ta chẳng phải sẽ xuống cửu tuyền sao? Chỉ cần nghĩ đến là ngủ cũng không ngon nổi nữa." Bách Lý Hoằng Nghị nghiêm mặt nói, "Cho nên, để bảo đảm điều đó không xảy ra, ngươi phải luôn ở bên cạnh ta, bảo vệ ta mới được."

"Ngươi không cần phải lo lắng chuyện này, mọi âm mưu đều không thể xảy ra, sư tôn của ta chắc chắn sẽ an bài thoả đáng. Bất kể là ta hay Thần quan nào khác, Thần giới vẫn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

"Nhưng ta không tin người khác." Hắn nhìn vào đôi mắt ôn nhu giống như hồ nước kia, lại nói: "Ta chỉ muốn ngươi tới bảo vệ ta."

Thời Ảnh lại quay mặt đi, dưới góc độ nháy mắt của Thần quan, có thể làm Bách Lý Hoằng Nghị nhìn thấy hàng lông mi như cây quạt của y khẽ chớp hai lần, "Ừm." Thời Ảnh nhẹ giọng mở miệng, "Ta sẽ."

Bách Lý Hoằng Nghị thoả mãn cười, "Vậy về sau ngươi liền ở lại Bách Lý phủ bảo vệ ta. Mỗi ngày ta sẽ làm củ cải cho ngươi ăn, được không?"

Thời Ảnh nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hai mắt sáng lấp lánh như ngọc, dường như nghiêm túc suy nghĩ một lát mới gật gật đầu, "Ta rất sẵn lòng."

Lúc này mới có hạ nhân từ ngoài cửa vào bẩm báo: "Gia chủ hôm nay được bệ hạ ban thưởng, có hai đĩa bánh hoa quế do Ngự Thiện Phòng làm. Gia chủ yêu cầu mang một đĩa cho Thời đạo trưởng nếm thử."

Thân Phi từ bên ngoài đón lấy đĩa điểm tâm mang vào, trên chiếc đĩa chạm trổ kim tuyến ba màu chỉ có bốn chiếc bánh, được làm rất tinh tế, màu trắng thuần như ngọc, phía trên điểm những bông hoa quế trắng như tuyết. Bách Lý Hoằng Nghị giới thiệu: "Đây là món điểm tâm Thánh Thượng yêu thích nhất, lưu truyền từ vùng Giang Nam, ở Trường An cũng rất được ưa chuộng. Ta đã nếm thử món này ở bên ngoài rồi, lạnh lưỡi nhưng không dính răng, ngọt ngào vừa miệng, nhưng Ngự Thiện Phòng làm thì tất nhiên là tốt nhất. Củ cải ăn nhiều sẽ nóng bụng, ngươi nếm thử cái này nhé?"

Hai mắt Thời Ảnh sáng ngời khi nhìn thấy đĩa bánh, hiển nhiên là bị vẻ đẹp của nó hấp dẫn, nhưng lại do dự nói: "Đồ vật ngự ban nhất định vô cùng quý giá, ta không nên ăn, vẫn là để lại cho Thượng Thư đại nhân đi."

"Thượng Thư đại nhân cố ý mang tới cho ngươi, nhất định đừng phụ tâm ý của người." Bách Lý Hoằng Nghị thúc giục: "Mau nếm thử đi."

Thời Ảnh há cái miệng nhỏ cắn một miếng nhỏ, nói rất ngon, nhưng lại không chịu cầm. Bách Lý Hoằng Nghị để lại hai chiếc cho mình và Thân Phi, lại dỗ dành Thời Ảnh ăn thêm một chiếc.

Cuối cùng cười nói: "Ngươi đã ăn bánh hoa quế nhà chúng ta, về sau phải ở nhà chúng ta mãi mãi."

Thân Phi không nhịn được cúi đầu cười trộm, chỉ có thể dùng tiếng ho khan để che lấp. Thời Ảnh cái hiểu cái không, ánh mắt xinh đẹp xoay chuyển, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Được."

Sau bữa ăn, Bách Lý Hoằng Nghị đưa Thời Ảnh trở về phòng, Thân Phi đi cùng hắn trở về từ hậu viện, nhịn không được mới hỏi: "Nhị Lang, Thời đạo trưởng hình như không thể uống được rượu. Bánh hoa quế chính là có rượu hoa quế, có ổn không?"

Bách Lý Hoằng Nghị bừng tỉnh, "Ta quên mất...." Nhưng ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy không sao, "Rượu hoa quế chỉ nhạt như rượu gạo, đến nữ tử hay hài tử đều có thể uống được, huống hồ lượng rượu cho vào bánh hoa quế cũng không nhiều. Chắc là không việc gì đâu."

"Ừm. Ta cũng nghĩ thế."

Thân Phi vừa nói vừa ngáp một cái, Bách Lý Hoằng Nghị nghiêng đầu hỏi: "Chưa đến giờ Tuất, ngươi làm gì mà mệt mỏi như vậy?"

Thân Phi ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Gần đây không biết vì sao, dường như càng thích ngủ nhiều hơn một chút, để Nhị Lang chê cười rồi."

"Ta thấy a gia và huynh trưởng cũng ngủ nhiều hơn trước kia, có thể là trời lạnh nên như thế." Bách Lý Hoằng Nghị cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ để Thân Phi trở về đi ngủ, chính mình cũng trở lại phòng, đốt đèn đọc sách mà không hỏi thêm gì nữa.

.........

Giờ Mẹo hôm sau, Bách Lý Hoằng Nghị đúng giờ đứng dậy, sau khi rửa mặt thì lập tức đi đến phòng bếp, tính làm cho Thời Ảnh món ăn mới, bận rộn nửa canh giờ mới cho người đi gọi Thân Phi dậy, không ngờ Thân Phi lại cuống cuồng chạy tới nói: "Nhị Lang, Thời đạo trưởng không có ở trong phòng!"

Bách Lý Hoằng Nghị giật mình, "Đi ra ngoài rồi sao?"

"Ta đã hỏi thủ vệ thị vệ, từ đêm qua cho đến sáng nay, không có ai nhìn thấy Thời đạo trưởng đi ra ngoài." Thân Phi lo lắng nói, "Hay là lại... lại bí mật biến mất sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị thả tay áo xuống, vén mành ra khỏi phòng bếp, "Để ta đi xem."

Chẳng lẽ tối hôm qua mình lại nói sai lời? Không phải nhỉ, hắn vừa đi vừa nghĩ, lúc đưa về phòng vẫn còn rất tốt, không có gì không cao hứng, cũng không có ý cáo từ. A! Chẳng lẽ là bị đại yêu Cùng Kỳ bắt đi? Cũng không phải, nếu không la bàn đã phải kêu lên rồi.

"Có để lại thư từ gì không?"

"Không thấy." Thân Phi vừa chạy theo phía sau vừa đáp, "Ta thấy áo ngoài của ngài ấy vẫn treo trên chiếc bình phong."

Khi nói chuyện Bách Lý Hoằng Nghị đã bước vào trong phòng Thời Ảnh, trên chiếc bàn bên phải cũng không có thư từ, trước bình phong bên trái giường quả thật vẫn treo chiếc sa bào màu trắng. Hắn vòng qua bức bình phong, chỉ thấy dưới giường vẫn đặt ngay ngắn một đôi ủng thêu hình mây bay, đúng là cái thường ngày Thời Ảnh vẫn đi, chăn trên giường xếp chồng lên, nhưng rõ ràng lại không có người nằm.

Kỳ lạ... Bách Lý Hoằng Nghị nghi hoặc chuyển tầm mắt, như thế nào lại... Chờ một chút, dường như có.... Hắn nghiêng tai lắng nghe, tiếng ngáy ngủ?

Trong phút chốc, Bách Lý Hoằng Nghị giống như bị ma xui quỷ khiến mà quay người nhìn về phía giường, nơi góc chăn gần gối đầu dường như có động tĩnh! Lộ ra một chút màu trắng, giống như đồ vật bằng lông....

"Thân Phi." Hắn trầm giọng ra lệnh, "Đem kiếm gỗ đào của ta tới đây!"

Thân Phi vừa nghe đã biết có chuyện không ổn, vội vàng chạy đi tìm kiếm gỗ đào. Hắn đợi Thân Phi ra khỏi phòng mới dùng mũi kiếm móc lấy chăn bông, âm thầm hít sâu hai cái, sau đó mới đột ngột đẩy chăn bông ra!

Một con thỏ tai cụp trắng như tuyết đang nằm trên giường theo hình chữ X, hai chân trước đặt lên bụng, hô hấp đều đều, cùng với tiếng ngáy rất nhỏ, hiển nhiên là đang ngủ ngon lành, đối diện với sự uy hiếp mà không hề hay biết.

Bách Lý Hoằng Nghị ngẩn người một hồi mới buông kiếm gỗ đào, cẩn thận đến gần hơn một chút, cúi người nói với con thỏ kia: "Tại hạ là Bách Lý Hoằng Nghị, ngươi là ai?"

Mũi con thỏ giật giật, nhưng cũng không mở mắt, chỉ dùng móng vuốt kéo tai xuống một chút, dường như cảm thấy tiếng của hắn quá ồn ào.

Bách Lý Hoằng Nghị lập tức bật cười, không nói hai lời liền nắm lấy hai tai, nhấc con thỏ lên, nhìn nó rốt cuộc miễn cưỡng mở mắt ra, dùng hai chân đá vào tay mình phản kháng.

"Thời Ảnh, khó trách ngươi lại thích ăn củ cải đến vậy." Hắn nén cười hỏi, "Là ngươi sao, đại Thần quan?"

=====================

Thỏ Thỏ Thời Ảnh rốt cuộc cũng hoàn toàn ngã ngựa ha ha ha ha ha!

"Ngươi đã ăn bánh hoa quế của nhà ta, về sau phải ở nhà ta mãi mãi." Thời điểm viết chỗ này đột nhiên nghĩ đến 《 Hồng Lâu Mộng 》Vương Hỉ Phượng nói với Lâm Đại Ngọc, "Ngươi đã uống trà nhà chúng ta, tại sao còn không cho chúng ta nhận con dâu?"

Chỉ là thực đáng tiếc, Lâm Đại Ngọc cuối cùng cũng không thể trở thành con dâu kia được!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia