ZingTruyen.Info

Truong An Dao An Tinh Cp Bach Thoi Kha Lac

Bách Lý Hoằng Nghị trằn trọc hồi lâu, qua giờ Dần mới có chút buồn ngủ, nhưng không có ai gọi, vì thế hắn ngủ tới tận giờ Thìn. Sau khi tỉnh dậy lại cảm thấy đau đầu, ngồi ở mép giường một lát, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài cửa mới gọi: "Thân Phi."

Thân Phi đẩy cửa tiến vào, mặt mày hớn hở: "Nhị Lang, có tin cực tốt!"

Bách Lý Hoằng Nghị còn tưởng là Thời Ảnh đã xuất hiện, trong lòng nhảy nhót, lập tức ngẩng mặt lên hỏi: "Như thế nào?"

"Gia chủ sáng sớm đã đi bái phỏng Liễu gia ở Hà Đông, nghe nói là vì chuyện từ hôn!"

Bách Lý Hoằng Nghị lại cúi đầu xuống, bất mãn nói: "Ngươi càng ngày càng thích nói ngoa! Đây miễn cưỡng cũng coi là một tin tốt, không phải là 'cực tốt'."

Thân Phi khó hiểu, "Không phải ngài nằm mơ cũng đều nghĩ đến chuyện từ hôn sao?"

"Từ hay không từ hôn, ta đều không cưới Liễu Thất nương." Bách Lý Hoằng Nghị đứng dậy rửa mặt mặc quần áo, "Ai rảnh rỗi mà nghĩ đến chuyện này mỗi ngày."

Thân Phi tiến lên giúp hắn, thấy vẻ mặt ủ rũ của hắn thì lại cảm thấy buồn cười, "Ngủ một giấc rồi vẫn không hết giận, ngài đang nghĩ đến Thời đạo trưởng sao?"

"Ai cũng không nghĩ tới."

Vẻ mặt của Thân Phi rõ ràng là không tin, nhưng cũng không vạch trần hắn, chỉ hỏi: "Thời đạo trưởng rốt cuộc có thân phận như thế nào? Đột nhiên rời đi là bởi vì bị ngài vạch trần sao? Nhưng mà ta cảm thấy Thời đạo trưởng không phải người xấu, hơn nữa pháp lực lại cao cường, có ngài ấy ở đây, ta cảm thấy an tâm hơn nhiều."

Bách Lý Hoằng Nghị không phục, còn đang muốn phản bác vì thấy la bàn đặt trên góc bàn chợt kêu vang, kim la bàn lập tức chuyển về hướng chính Nam. Hắn bước lên vài bước, cầm lấy la bàn xem xét, phát hiện ra không chỉ có kim la bàn chuyển động, toàn bộ la bàn đều rung lên, dường như bị một lực lượng vô hình nào đó điều khiển.

Phía Nam thành Trường An là một rừng cây, rất gần Bách Thảo Lĩnh, cây cối tươi tốt, thỉnh thoảng có sơn tặc lui tới, cướp bóc tiền và vật dụng của người qua đường, cho nên bá tánh trong thành ít khi đi qua. Bách Lý Hoằng Nghị nhanh chóng thắt đai lưng, chỉnh lại phát quan, xách kiếm gỗ đào ra khỏi cửa. Thân Phi ở phía sau la lên, "Nhị Lang, ngài không mang theo phù chú sao?"

Phù chú? Phù chú Xích Tùng đạo trưởng đưa cho đều đã dùng hết rồi.... Bước chân Bách Lý Hoằng Nghị dừng lại một chút, hắn chắc chắn nhớ rõ hình vẽ trên các tấm phù chú, nếu vậy... Hắn có thể tự tay vẽ các lá bùa đó, ít nhiều cũng có ích đúng không?

Hắn muốn gọi Thời Ảnh tới để hỏi một chút, lại ngại Thân Phi đang ở bên cạnh, hơn nữa trong lòng hắn vẫn còn uất nghẹn, muốn chứng minh mình không thể kém cỏi hơn so với Thần tộc. Bách Lý Hoằng Nghị xoay người trở lại bàn, nghĩ đến lời Xích Tùng đạo trưởng đã nói, phù chú phải dùng máu tươi trên đầu ngón tay vẽ mới có tác dụng, vì thế cũng cắn rách đầu ngón trỏ, dùng tay vẽ lên.

Bách Lý Hoằng Nghị vẽ liền năm bức, cất vào túi rồi vội vàng bước ra sân, không ngờ vừa ra khỏi cổng lớn Bách Lý phủ đã thấy Liễu Thất nương mang theo thị nữ đứng đợi.

"Nhị Lang!" Nàng có vẻ rất lo lắng, nói cũng nhanh hơn ngày thường rất nhiều, "Bách Lý đại nhân tìm thúc phụ của ta, nói rằng ngươi không muốn cùng ta thành hôn. Chúng ta quen biết với nhau từ nhỏ, ta biết ngươi không phải là thật sự chán ghét ta, rốt cuộc là lý do gì? Ngươi không hài lòng về ta chỗ nào, ta đều sẽ sửa, nhưng ta không muốn từ hôn, Nhị Lang...."

Bách Lý Hoằng Nghị giơ tay ngắt lời nàng, "Ta có chuyện quan trọng, không rảnh để nói chuyện với ngươi. Liễu cô nương, mời về đi."

Liễu Thất nương đuổi theo sau, giọng nói như sắp khóc, "Ta cố tình tới tìm ngươi, ngươi còn không chịu dành cho ta chút thời gian uống một chén trà?"

"Không được." Bách Lý Hoằng Nghị đi vài bước, lại nghĩ đến vẻ cố chấp của Thất nương, lại quay đầu nhấn mạnh: "Đừng đi theo ta, nếu gặp nguy hiểm, tại hạ sẽ không chịu trách nhiệm."

Liễu Thất nương không còn cách nào khác, đành phải đứng lại tại chỗ, lấy khăn lau nước mắt, nhìn vừa yếu đuối vừa đáng thương, đến Thân Phi cũng nhịn không được nói: "Nhị Lang, ngài đối với Thất nương dường như... quá vô tình? Liễu gia cũng coi như danh gia vọng tộc, chuyện từ hôn bị truyền ra ngoài sẽ dẫn đến rất nhiều lời đàm tiếu, ngài không sai, nàng ấy cũng không sai, dù sao cũng là một tiểu cô nương, lần sau ngài từ từ nói chuyện với nàng, đừng hung dữ như vậy."

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn xuống la bàn, bước chân cũng không ngừng lại, "Hướng quẻ Tốn, kim la bàn rung không ngừng, trong rừng chắc chắn có điều cổ quái...!"

Thân Phi: "....."

Mặt trời buổi sáng rõ ràng đã lên cao, nhưng khi bọn họ chạy tới bìa rừng, chỉ thấy trong rừng có một màn sương trắng bay lơ lửng, vừa âm u vừa lạnh lẽo. Nơi này mọc đầy những cây tùng cổ thụ, được bá tánh Trường An gọi là "rừng Ngàn Thông". Bách Lý Hoằng Nghị không rõ nơi này có đến ngàn cây thông không, chỉ cảm thấy nơi này yên tĩnh đến quái dị, thỉnh thoảng có tiếng chim hót truyền ra, nhưng ngay cả một con chim sẻ cũng không thấy.

Hai người chậm chạp đi vào trong rừng, khoảng mười lăm phút sau, Bách Lý Hoằng Nghị nghe thấy sau lưng có tiếng động, giống như có thứ gì đó giẫm lên cành cây chết, hắn lập tức xoay người hét lớn: "Đi ra!"

Ngũ quan của Thân Phi không nhanh nhạy bằng của hắn, chỉ mờ mịt quay đầu lại, thấy một bóng người chậm chạp ló ra từ sau thân cây, cẩn thận nhìn lại thì không khỏi kinh ngạc.

"Thất nương?!"

Hai tay Liễu Thất nương nắm chặt góc váy, ủ rũ cúi đầu giống như đứa trẻ biết mình đã phạm sai lầm. Bách Lý Hoằng Nghị lạnh giọng hỏi: "Ai kêu ngươi đi theo?!"

"Ta.... Ngươi...." Liễu Thất nương nhỏ giọng giải thích, "Ta lo ngươi gặp nguy hiểm...."

"Ta gặp nguy hiểm thì ngươi có thể cứu sao?"

Liễu Thất nương im lặng. Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu ra lệnh cho Thân Phi: "Ngươi đưa nàng trở lại trong thành."

"Đùa cái gì vậy?" Thân Phi phản đối, "Nơi này âm khí nặng nề, ta làm sao yên tâm để Nhị Lang một mình được?"

Liễu Thất nương vội vàng nói: "Ta bảo đảm sẽ không gây trở ngại cho các ngươi! Nhiều người thì sức lực lớn, có chuyện gì ta còn có thể hỗ trợ báo tin!"

Nếu bọn họ còn chưa tiến vào trong rừng, Bách Lý Hoằng Nghị chắc chắn sẽ bắt nàng tự quay về, nhưng bây giờ đã đi xa như vậy, xung quanh lại tràn ngập sương mù, không biết ẩn chứa cái gì, để một mình Liễu Thất nương trở về, nhỡ may trên đường xảy ra nguy hiểm... Vì việc hôn sự của mình, phụ thân đã phải chịu ánh mắt ghẻ lạnh của Liễu gia, nếu bây giờ cành mẹ đẻ cành con, gây ra chuyện lớn, Liễu gia tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn nữa, lúc đó thì phụ thân và huynh trưởng phải xử lý như thế nào?

Nghĩ đến đây, Bách Lý Hoằng Nghị chỉ có thể thở dài nói: "Ngươi đi phía sau ta, đừng đi lung tung, cũng không được phát ra âm thanh. Nghe rõ chưa?"

Liễu Thất nương gật mạnh đầu, "Ta sẽ nghe lời Nhị Lang!"

Ba người tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng sâu, đường càng khó đi, kim chỉ nam của la bàn cũng rung càng mạnh. Liễu Thất nương bị vướng vào cành cây, vấp vào đá, ngã rất nhiều lần, nhưng cũng không cần ai đỡ, tự mình bò dậy đuổi theo. Bách Lý Hoằng Nghị thấy váy nàng bị xé toạc, tay cũng bị gai cào cho chảy máu, vì đuổi kịp mình và Thân Phi mà vô cùng chật vật, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiểu thư khuê các, khó tránh khỏi có chút mềm lòng, giọng điệu cũng không còn cứng rắn như trước.

La bàn không mắc sai lầm, yêu vật rất nhanh đã hiện ra, vẫn là dạ nguyệt yêu lang như cũ, mà Bách Lý Hoằng Nghị cũng không còn hoảng loạn giống như lần đầu tiên. Hắn nhắc Thân Phi bảo vệ Liễu Thất nương, còn mình thì lấy ra phù chú, dùng kiếm gỗ đào đánh tới. Lá bùa bay đến trước người lang yêu, đột nhiên biến ra vô số tia sáng vàng, trói trặ lang yêu lại. Lang yêu hộc máu mồm, vẻ mặt dữ tợn mà gầm rú, lại giống như đã bị khống chế, tứ chi đều không thể cử động được. Nhìn thấy vòng sáng dần dần thu nhỏ lại rồi khép kín, lang yêu cũng biến mất theo, cuối cùng hoá thành một sợi khói đen theo điểm sáng cuối cùng biến mất.

"Nhị Lang thật lợi hại!" Liễu Thất nương nhìn chăm chú, hai mắt đều hiện lên vẻ sùng bái, đến Thân Phi cũng thật sự kinh ngạc, nói: "Nhị Lang, phù chú ngài tự vẽ so với Xích Tùng chưởng môn cho còn tốt hơn!"

Bách Lý Hoằng Nghị ban đầu còn đắc ý, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn hiểu rõ đó là nhờ Chiến Thần Hình Thiên. Trong thân thể hắn có được mảnh nhỏ hồn phách của Chiến Thần Hình Thiên, sức mạnh của hồn phách sẽ lan tràn trong huyết mạch, phù chú là hắn dùng máu để vẽ, cho nên so với Xích Tùng đạo trưởng càng phải mạnh hơn.

Trước đó hắn cũng mấy lần gặp nạn, đám yêu quái không dám công kích hắn, một số còn thu tay lại vào thời khắc cuối cùng, hoá ra cũng là do nguyên nhân này.

Hắn đột nhiên cảm thấy, tự nhiên có được mối liên hệ với Chiến Thần cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất, nó cũng trở thành sự trợ giúp đắc lực để hắn trừ yêu hàng ma. Về phần Thời Ảnh... bất kể là có mảnh nhỏ hồn phách hay không, bọn họ không thể.... đều không thể phát sinh chuyện gì, phàm nhân và Thần tiên... Rốt cuộc cũng là giấc mộng của một mình mình...

"Nhị Lang." Thân Phi hỏi, "Chúng ta vẫn tiếp tục đi về phía trước sao?"

La bàn vẫn không đứng lại, Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Vẫn còn yêu khí, tiếp tục đi."

Hắn dùng phương thức tương tự giết thêm ba con lang yêu, nhưng mà kim la bàn vẫn di chuyển không ngừng, điều này càng làm cho hắn ý thức được, trong rừng này tồn tại đại linh mạnh hơn nhiều so với dạ nguyệt lang yêu, trong tay hắn lại chỉ còn có một lá bùa, mà cái bùa lúc trước cũng chỉ làm con trước đó bị thương, tốt nhất vẫn là nên lùi lại.

"Trở về thôi." Bách Lý Hoằng Nghị dừng chân nói: "Sự việc rất nghiêm trọng, ta cần phải tìm đại ca để thương lượng."

Còn chưa nghe được tiếng Thân Phi đáp lại, trời đất chợt tối sầm lại, cuồng phong gào thét, giống như báo hiệu cơn mưa to sắp đến, nhưng hiển nhiên không phải là mưa to, bởi vì Liễu Thất nương đã bị một làn sương xám quấn lấy mang lên giữa không trung, nàng vừa khóc lóc vừa la hét, "Nhị Lang! Nhị Lang cứu ta!"

Nhưng mà nhìn lên chỉ thấy mây đen đầy trời, Bách Lý Hoằng Nghị thậm chí còn không nhìn thấy kẻ địch, chỉ có thể dùng lá bùa cuối cùng ném vào làn sương xám, nhưng mảnh giấy chỉ đi được nửa đường đã lặng lẽ tan thành bột phấn.

"Vật trấn tà bình thường, cũng xứng khoe khoang trước mặt bổn vương sao..." Một giọng nam trầm thấp già nua vang lên bên tai, "Ma Tôn đại nhân, xưa đâu bằng nay, nhưng Tích..."

"Ngươi là ai?!" Bách Lý Hoằng Nghị quát, "Ra đây!"

Giữa trời cao đột nhiên sáng rực lên, giống như hai ngọn đèn lồng cực lớn, Bách Lý Hoằng Nghị ngây người nhìn một lát mới nhận ra đó là... đôi mắt!

Cuồng phong cuốn lấy những mảnh vụn đất đá bay lên giữa không trung, trong khoảnh khắc chuyển hướng, lấy tốc độ và lực đạo kinh người bắn về phía Liễu Thất nương. Đột nhiên một luồng ánh sáng trắng biến ảo thành một chiếc khiên, chắn những hòn đá lại bên ngoài.

"Thời Ảnh!"

Mái tóc đen dài cùng sa bào màu trắng phất phơ trong gió, Thời Ảnh chắn trước người Liễu Thất nương, tay trái không ngừng phóng linh lực để duy trì đại trận, tay phải đem yêu khí đang quấn quanh nàng hấp thu tất cả. Liễu Thất nương được luồng sáng trắng bảo vệ, từ từ hạ xuống đất, Bách Lý Hoằng Nghị biết, ánh sáng đó vẫn là linh lực của Thời Ảnh.

Màu trắng rực rỡ, ôn nhu, sáng ngời, sạch sẽ, tràn ngập hy vọng.

"Dẫn bọn họ đi!" Thời Ảnh hét lên, "Ngươi ngăn không được, nhanh lên đi!"

Bách Lý Hoằng Nghị đem Liễu Thất nương đã bị doạ đến phát ngốc, ném người về phía Thân Phi, "Cõng Thất nương chạy, chạy nhanh lên!"

Thân Phi bế Liễu Thất nương lên, hướng về phía bìa rừng chạy tới, Bách Lý Hoằng Nghị theo sát sau lưng, với sức lực ít ỏi của mình, ở lại chỉ làm liên luỵ đến Thời Ảnh, trong lòng hắn hiểu rất rõ, nhưng lại không cách nào kháng cự lại cảm giác sợ hãi và lo lắng, cứ vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, thấy đại trận đất đá đã được thay thành từng luồng sương đen, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng khi va chạm vào lại phát ra âm thanh nặng nề như tiếng trống.

"Thần quan đại nhân... Kẻ hèn phàm nhân, cũng đáng để ngươi liều chết bảo vệ sao...?" Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, "Vậy thì thử xem, ở trong tay bổn vương, ngươi có thể kiên trì được bao lâu...."

"Chuyện này.... không liên quan gì đến thân phận...." Giọng Thời Ảnh có vẻ rất chật vật, "Ta... phải bảo vệ... bằng hữu... của ta..."

Trước khi rời khỏi rừng Ngàn Thông, hình ảnh cuối cùng mà Bách Lý Hoằng Nghị nhìn thấy, là cái khiên màu trắng trong suốt bị đánh ra rất nhiều vết nứt, âm thanh cuối cùng nghe được là tiếng thở dốc kiệt lực của Thời Ảnh. Bước chân chạy trốn của hắn càng ngày càng chậm, cuối cùng ngừng lại.

Thân Phi mồ hôi nhễ nhại, quay đầu lại thúc giục hắn: "Nhị Lang, đừng dừng lại! Phía trước chính là cổng thành rồi!"

"Ngươi mang Thất nương trở về thành, sau đó vào cung tìm đại ca ta!"

"Vậy còn ngài?!"

"Ta phải quay lại." Không đợi Thân Phi trả lời, hắn đã xoay người, "Ta không thể để y lại một mình."

Hắn bước nhanh vài bước, sau đó vội vàng chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info