ZingTruyen.Asia

TRƯỜNG AN ĐẠO (Bách Thời Khả Lạc - Hoàn)

Chương 11. Do dự

HoangNgan1984

Thời gian trong Phù Đồ ảo cảnh dường như trôi rất nhanh, lúc ra khỏi cửa mới là sáng sớm, về phủ không lâu trời đã tối sầm, hoá ra đã đến giờ cơm tối.

Bách Lý Hoằng Nghị không cảm thấy đói bụng, nhưng mà phụ thân và huynh trưởng đều ở nhà, đóng cửa không ra thì không tốt lắm, đành phải ra nội sảnh ngồi một chút. Trọng Môn tìm hắn chơi, nhưng hắn không có hứng thú.

Sau khi tất cả đồ ăn được bưng lên bàn, Bách Lý Diên hỏi: "Thời đạo trưởng đâu rồi? Sao lại không thấy tới dùng bữa?"

Bách Lý Hoằng Nghị cúi đầu không nói. Nếu người trong nhà mà biết Thời Ảnh là thần quan trên núi Cửu Nghi hạ phàm, không biết sẽ sợ hãi đến mức độ nào, cho nên hắn không định nói rõ chân tướng. Tuy rằng hắn không giống như phụ thân, cho rằng sinh mệnh trong trời đất nên chia thành dăm bảy loại, Thần tộc luôn cao cao tại thượng, vượt trội hơn nhiều so với Nhân tộc, nhưng hắn cũng phải thừa nhận khoảng cách giữa các tộc cách xa vạn trượng, rất khó để hiểu được đối phương. Giống như Thời Ảnh luôn tâm tâm niệm niệm Chiến Thần Hình Thiên, ngay cả khi linh hồn của Hình Thiên đã bị tiêu tan, đó vẫn là sự tồn tại mà hắn có nỗ lực như thế nào cũng không thể so sánh được. Nhân gian được Thần giới che chở từ lâu, phàm nhân làm sao có thể cạnh tranh cùng thần tướng?

Bách Lý Diên sai Thân Phi đi mời Thời Ảnh, một lát sau Thân Phi mới quay lại, trong tay cầm bộ quần áo, thẫn thờ nói: "Thời đạo trưởng không có ở trong phòng, chỉ để lại cái này..."

Đó là bộ quần áo cũ mà sáng nay hắn tự mình mang sang cho Thời Ảnh, chúng được gấp vuông vắn, góc cạnh rõ ràng, bên trên quần áo còn có túi tiền thỏ ngọc.

Bách Lý Hoằng Nghị vừa nhìn thấy túi tiền kia, trong lòng không nhịn được cười lạnh, hắn lại có ý đồ kết làm tri kỉ với một vị Thần quan, cho rằng đối phương sẽ nhận tặng vật của mình, quả thật là si tâm vọng tưởng!

"Nhị Lang." Bách Lý Diên hỏi, "Thời đạo trưởng là khách của con, bây giờ ngài ấy ở đâu?"

Bách Lý Hoằng Nghị cứng nhắc trả lời: "Y đã rời khỏi Bách Lý phủ, sau này không cần nhắc tới người này. Thân Phi, dặn dò phòng bếp về sau không được làm món củ cải nữa."

Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc. Bách Lý Diên lại hỏi: "Là chúng ta chăm sóc không chu đáo sao? Hay là tên đầu gỗ như con xúc phạm đến ngài?"

Bách Lý Khoan Nhân cũng nói: "Yêu tinh trong thành Trường An còn chưa bị diệt trừ, Thời đạo trưởng là người thủ tín, tất sẽ không vô cớ rời đi. Nhị Lang, đệ và đạo trưởng có tranh chấp gì sao?" Thấy hắn im lặng, lại nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nếu không có đạo trưởng hiện thân tương trợ, bá tánh Trường An chỉ sợ tử thương ngày càng nhiều, tình hình nguy cấp, đệ phải lấy đại cục làm trọng."

Trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị càng lúc càng bực bội, dứt khoát đứng dậy hành lễ, "Con không muốn ăn, về phòng trước. Thỉnh a gia và huynh tẩu thứ lỗi."

Lúc rời đi vẫn nghe thấy giọng sữa non nớt của Trọng Môn ở phía sau: "A nương, sao nhị thúc lại không vui như vậy?"

Trong viện an tĩnh, tiết trời se lạnh, đến cả tiếng côn trùng và ếch nhái kêu cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió rít qua bên tai.

Xem ra Thời Ảnh đã tuân thủ lời hứa, che giấu đi thân hình, nếu không có chuyện gì phát sinh, có lẽ sẽ không gặp lại hắn. Nhưng Thời Ảnh ẩn hình như vậy thì sao có thể dùng cơm?

Y đang ở nơi nào? Chẳng lẽ Thần tộc không ăn không ngủ mà vẫn có thể hành động tự nhiên? Bách Lý Hoằng Nghị vừa đi vừa nghĩ, bất giác đi đến nội viện trước phòng dành cho khách, cửa phòng đóng chặt, Thời Ảnh đương nhiên không ở đó.

Hắn cúi đầu, tự giễu cười cười, đại thần quan có pháp lực vô biên, sẽ không đói, sẽ không mệt, cũng sẽ không bị thương, làm gì đến lượt một phàm nhân như mình canh cánh trong lòng? Một con chim sẻ béo mập đậu xuống bậu cửa sổ khép hờ, đứng ở đó nghiêng nghiêng đầu, giống như đang thưởng thức ánh trăng. Bách Lý Hoằng Nghị nhìn thoáng qua lần cuối, rốt cuộc quay người rời đi.

Thời Ảnh vẫn ở trong phòng, nơi nào cũng không đi, chỉ là giấu đi thân mình, mắt thường của phàm nhân khó có thể nhìn thấy. Đối với Bách Lý Hoằng Nghị, y không cần theo sát từng bước, chỉ cần ở trong vòng một trăm trượng là có thể kịp thời đuổi tới khi hắn gặp nguy. Cho nên Thời Ảnh không định ở lại Bách Lý phủ. Vừa rồi y còn như một đứa ngốc, chằm chằm nhìn theo Thân Phi lấy đi bộ quần áo và chiếc túi tiền thỏ ngọc. Sáng sớm khi ra cửa, y còn muốn mặt dày hỏi xin Bách Lý Hoằng Nghị, dù sao cũng là tri kỷ, đưa cho y một cái túi tiền cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng. Nhưng sau khi về phủ, mối quan hệ của bọn họ đã không bằng cả người qua đường, Bách Lý Hoằng Nghị chán ghét y, không muốn nhìn thấy y, y tất nhiên không thể không biết xấu hổ mở miệng đi xin cái túi tiền kia.

Thời Ảnh ban đầu còn cảm thấy Nhân gian náo nhiệt ồn ào, thú vị hơn nhiều so với núi Cửu Nghi, nhưng mà bây giờ khi màn đêm buông xuống, y mới cảm thấy Nhân gian cũng có lúc an tĩnh, so với núi Cửu Nghi cũng không có quá nhiều khác biệt. Bất kể ở nơi nào, y đều một thân một mình ngắm trăng. Điều kỳ lạ là, tại sao ngắm trăng ở Nhân gian, y lại cảm thấy cô độc đến vậy?

Thời Ảnh không hiểu, cũng không muốn ở lại Bách Lý phủ, gần đây có khách điếm, nhưng y không có tiền. Y nghĩ tới ngày đầu tiên đến Nhân giới, y ngồi sau Bách Lý Hoằng Nghị uống canh thịt cừu, còn bởi vì lười đếm tiền mà vứt cho chủ quán cả một chuỗi. Biết trước đã không hào phóng đến vậy, bây giờ thì nghèo đến mức không còn một xu trong túi...

Không còn cách nào, đành phải dùng linh lực triệu hoán Tất Phương. Tất Phương vẫn hoá thành chim sẻ như cũ bay tới bên cửa sổ nhìn y.

"Tiểu Ảnh." Tất Phương hỏi, "Tại sao phải ẩn hình?"

Thời Ảnh thấp giọng trả lời: "Ta đồng ý với người khác, sẽ không xuất hiện nữa."

"Thuật ẩn hình tuy không hao phí quá nhiều linh lực, nhưng nếu về lâu về dài, cũng gây hại cho thân thể."

"Ta hiểu. Cho nên Tất Phương," Thời Ảnh sốt ruột hỏi, "Ngươi có thể nghĩ cách kiếm cho ta ít tiền không? Nhân giới sử dụng loại tiền đồng này, nếu có tiền, ta có thể tìm khách điếm, ít nhất buổi tối nghỉ ngơi cũng có thể hiện hình."

"Giao cho ta là được rồi." Tất Phương vẫy vẫy cánh, lại hỏi: "Vì sao phải rời khỏi Bách Lý phủ? Ngươi và Bách Lý Hoằng Nghị... không phải là bằng hữu sao?"

"Bằng hữu" cái từ này khiến y đau đớn sâu sắc, cũng may Tất Phương không nhìn thấy vẻ mặt của y.

"Không còn nữa." Thời Ảnh nói, "Ta đã làm hỏng tất cả rồi."

"Phải không? Không còn gì nữa." Thời Ảnh cười cười, tự an ủi chính mình: "Ta đã hơn 300 tuổi, sao có thể vì chút việc nhỏ như thế này mà khổ sở? Huống hồ ta vẫn luôn một mình, không sao cả, ngươi không cần lo lắng cho ta." Y nói, "Hôm qua ta gặp được Việt Ô đại nhân ở trong thành, Thần Hoàng cũng phái hắn hạ giới sao?"

"Đúng vậy. Thần giới nhận được tin tức, song hộ pháp của Ma Vực tiến đến Nhân gian tìm Bách Lý Hoằng Nghị. Thần Hoàng không yên tâm, mới phái Việt Ô âm thầm điều tra."

"Ta đã từng giao thủ với bọn chúng ở ngoài thành. Bọn chúng dường như không muốn làm tổn thương đến Bách Lý Hoằng Nghị." Thời Ảnh lo lắng hỏi: "Tất Phương, bọn chúng muốn làm cái gì vậy?"

"Sau khi Giác Uyên chết, Ma Vực nội loạn không ngừng, không ít đại ma vì tranh đoạt chức vị Ma tôn là chém giết lẫn nhau. Tỷ đệ Tư Trinh và Tư Hành miễn cưỡng ổn định thế cục, nhưng huyết thống của bọn chúng không phải là mạnh nhất, không có cách nào đảm nhận vị trí Ma Tôn. Ta nghĩ, so với việc giết chết Bách Lý Hoằng Nghị để cướp lấy hồn phách của hắn, Tư Trinh và Tư Hành càng hy vọng có thể đem hắn về Ma Vực."

"Nhưng linh lực hồn phách không thể được đánh thức bởi bất kì thứ gì ngoài ý thức của bản thể. Trừ khi Bách Lý Hoằng Nghị nguyện ý, nếu không ai cũng không thể thúc giục hắn thức tỉnh linh lực."

Thời Ảnh nói, "Không có linh lực, hắn chỉ là một phàm nhân bình thường, mang về Ma Vực thì có ý nghĩa gì?"

"Cái này thì ta không trả lời được." Tất Phương nâng một bên cánh lên, gãi gãi đầu, "Ta chỉ cảm thấy, Thần Hoàng dường như rất lo lắng về tình hình Nhân giới, hơn nữa Vân Quy điện gần đây cũng rất bí ẩn, chỉ cho phép thần quan nội thị ra vào, ngoài cửa có hai con tư điểu canh giữ, chỉ cần là người không liên quan đến gần sẽ bị mổ cho trọc đầu."

Trước đây, Thời Ảnh nhất định sẽ bị sự miêu tả của Tất Phương chọc cho bật cười, nhưng giờ phút này y cười cũng không nổi, chỉ nói: "Ta biết rồi, ta sẽ theo dõi tình hình của Trường An, nếu núi Cửu Nghi có quyết định gì, Tất Phương, ngươi nhất định phải báo cho ta biết."

"Đương nhiên rồi." Tất Phương vỗ cánh bay lên, "Ta đi tìm tiền đồng cho ngươi đã."

"Nhớ là phải trao đổi tương đương, chớ mượn gió bẻ măng đấy."

"Tuân mệnh, Tiểu Ảnh đại nhân."

Bách Lý Hoằng Nghị sớm thay quần áo nghỉ ngơi, nhưng lên giường trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được, đành phải khoác áo ngoài ngồi xuống bên bàn, lật xem Tu tiên điển tịch. Túi tiền thỏ ngọc do Thân Phi mang về bị hắn đặt ở một bên, khoé mắt liếc qua liền cảm thấy chướng mắt. Khi Bách Lý Khoan Nhân bưng đồ ăn tới gõ cửa, hắn đang định đem chiếc túi tiền này ném vào trong ngăn kéo.

"Đại ca." Hắn mở cửa, thắp sáng lại giá nến, nói: "Sao huynh lại tới đây?"

"Tẩu tẩu đệ không yên tâm, nhưng nàng đến thì không tiện, nên kêu ta đến đây." Bách Lý Khoan Nhân đặt đồ ăn lên bàn, cũng không khuyên hắn ăn, chỉ nói: "Chỉ là hiếm khi thấy đệ phiền não như vậy. Lúc trước a gia khăng khăng cầu hôn Liễu gia, đệ tuy tức giận, nhưng cũng chưa từng bỏ ăn bỏ uống. Đệ từ nhỏ đã có chính kiến của riêng mình, trước nay chỉ có Bách Lý Nhị Lang khiến người khác tức giận đến mức dậm chân, hôm nay lại có người có thể làm cho đệ mất bình tĩnh, khó trách tẩu tẩu đệ để tâm như vậy, đến cả vi huynh cũng rất tò mò."

Bách Lý Hoằng Nghị nghẹn họng: "Đệ không tức giận."

Bách Lý Khoan Nhân chỉ mỉm cười, "Thân Phi nói với ta, Thời đạo trưởng không phải đến từ phái Tề Vân núi Lệnh Khâu, y nói dối thân phận. Giả mạo nhân sĩ tu tiên để lừa bịp, chiếu theo luật lệ triều ta, phải áp giải đến nha môn thẩm vấn."

"Y vẫn chưa giả danh lừa bịp."

"Ồ?" Bách Lý Khoan Nhân cười nói, "Ngày hôm qua đệ đã biết được thân phận giả của y, sáng nay còn cố tình chạy đến thành Đông mua cho người ta cái túi tiền?"

"... Tên Thân Phi này, miệng là cái muôi vớt sao....!"

Ánh mắt Bách Lý Khoan Nhân lướt qua hắn, nhìn thấy cái túi tiền đang đặt trên bàn, lại càng cảm thấy buồn cười, "Trái tim nóng bỏng bị rót cả bồn nước lạnh, có phải vì cái này cho nên mới không vui?"

Nhìn thấy hắn xanh mặt không nói lời nào, Bách Lý Khoan Nhân liền nói: "Sau này còn có người nói Nhị Lang nhà chúng ta là một tên đầu gỗ tim đá, vi huynh sẽ là người đầu tiên phản đối. Ai dám nói rằng gỗ đá thì không thể nở hoa?" Nam nhân thản nhiên đứng lên, "Đồ ăn ta để lại đây, đệ đói thì ăn, không muốn ăn thì đổ đi."

Bách Lý Hoằng Nghị thật sự không nói nên lời, "Đại ca phải đi rồi sao? Thời điểm này chẳng lẽ không nên lưu lại chia sẻ cho đệ chút kinh nghiệm của người từng trải?"

"Không cùng loại kinh nghiệm, sao có thể chia sẻ được." Bách Lý Khoan Nhân giơ tay lên ngáp một cái, "Đã muộn rồi, tẩu tẩu và chất nhi của đệ còn đang đợi ta, không thể ở lại."

Bách Lý Hoằng Nghị: "...."

Hắn nhìn đại ca nhà mình đi tới cửa lại quay đầu lại, như thể vừa nhớ ra, "A, đúng rồi, vi huynh chỉ có một lời khuyên dành cho đệ: Đã là bằng hữu, điều quan trọng nhất là phải thẳng thắn thành khẩn, cứ khẩu thị tâm phi, chỉ sợ đệ sẽ hối tiếc cả đời."

Bách Lý Hoằng Nghị lại hỏi: "Nếu y không thẳng thắn thành khẩn đối với đệ, vậy thì phải làm sao?"

"Vậy nhưng đệ cũng vẫn không quên mua cho người ta cái túi tiền a."

"Ai nói là đệ mua cho y chứ...."

"Bộ dáng hiện tại này của Nhị Lang, đó mới là cực kỳ không thẳng thắn thành khẩn." Bách Lý Khoan Nhân cười nói, "Lừa mình dối người, đệ có cảm thấy sung sướng không?" Nam nhân vỗ vỗ bả vai hắn, thở dài nói: "Tự đệ cân nhắc đi. Qua hai ngày nữa là Đông Chí, có yêu cầu chuẩn bị sủi cảo nhân củ cải thịt heo không, phòng bếp chờ đệ phân phó."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia