ZingTruyen.Com

Truong An Dao An Tinh Cp Bach Thoi Kha Lac


Đấu tranh thật lâu, Thời Ảnh mang sứ mệnh trong người, không có cách nào thẳng thắn nói ra sự thật, cũng không thể ngăn cản chính mình vì thế mà cảm thấy áy náy, chỉ hỏi: "Ngươi biết rõ ta cố tình lừa gạt, vì sao vẫn coi ta là tri kỷ?"

"Ngươi lừa ta, đồng thời cũng cứu ta, càng cứu rất nhiều bá tánh trong thành Trường An. Cho nên, ta không nghĩ ngươi là kẻ xấu." Bách Lý Hoằng Nghị nhìn y nói, "Ta tin rằng ngươi có lý do riêng."

Khi ngồi xếp bằng, túi tiền thỏ ngọc treo bên hông rũ xuống đất, Thời Ảnh sợ nó bị làm bẩn nên cẩn thận cầm nó lên đặt ở trên đùi. Lúc này, y ngây người nhìn thỏ con trên túi tiền, trái tim kịch liệt cảm nhận hàm nghĩa phức tạp của từ "tri kỷ". Rất khó để có thể dùng một câu tổng kết được, dường như hiện lên trong đầu không phải là câu chữ, mà là rất nhiều hình ảnh.... Con thỏ trước mặt; màu sắc tươi sáng, hương vị ngon ngọt của món củ cải năm màu; cặp mắt kia không thích cười nhiều lắm nhưng khi cười rộ lên lại ôn hoà vui vẻ như gió xuân; dù sức lực nhỏ bé, biết trước là nguy hiểm nhưng vẫn kiên quyết che chắn trước người mình...

Tỉ mỉ quan tâm, không chút do dự bảo vệ cùng sự tin tưởng vô điều kiện, đây là tri kỷ sao?

Thấy y vẫn im lặng, Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Ta vô tình hỏi, nếu ngươi cảm thấy khó xử, ngươi có thể tiếp tục giữ bí mật về thân phận của mình; chỉ cần ngươi thành tâm trợ giúp trăm họ thành Trường An, ta thật sự nguyện ý vẫn coi ngươi là tri kỷ."

"Ta..."

Thời Ảnh đang định mở miệng, chợt thấy một tia sáng loé lên trước mặt, bóng dáng yêu tăng kia dần dần hiện ra. Bách Lý Hoằng Nghị lập tức đứng dậy, chỉ thẳng vào đối phương mắng: "Yêu vật phương nào?! Nam Hoằng pháp sư chính là do ngươi làm hại? Ngươi giả trang thành bộ dáng của ngài ấy, ở trong chùa Pháp Thiện lừa gạt bá tánh. Ngươi có ý đồ gì?!"

Đối phương cũng không tức giận, thậm chí còn cười ha hả: "Dương thọ của Nam Hoằng đã tận, kể cả không bị ta bắt, trong vòng mười ngày cũng nhất định sẽ viên tịch."

"Ăn nói hàm hồ!" Bách Lý Hoằng Nghị quát lớn, "Làm sao ngươi biết được dương thọ của ngài ấy đã tận?!"

"Đó là yêu quái." Thời Ảnh đứng dậy nói, "Yêu thú duy nhất có thể tự do xuyên qua tam giới nhân quỷ yêu, chức trách chủ yếu là bảo vệ Sổ Sinh Tử, cũng hiểu rõ nhất về thọ mệnh của phàm nhân, Thập Điện Diêm La."

"Thí chủ thật tinh tường, không hổ là...." Yêu quái cố ý dừng lại không nói, ẩn ý cười, "Tại hạ cũng là phụng mệnh hành sự, vốn không muốn đại khai sát giới, nhưng mà Nam Hoằng lại không tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá, tại hạ không còn cách nào khác mới nhốt hắn vào trong tháp. Hắn cả đời hướng Phật, chết ở bên trong Phù Đồ tháp linh, cũng coi như chết có ý nghĩa."

"Ngươi giết pháp sư, ngài ấy còn phải cảm tạ ngươi đã thành toàn?" Bách Lý Hoằng Nghị khịt mũi coi thường, lại nói: "Yêu chính là yêu, đã đoạt đi mạng sống phàm nhân còn đổi trắng thay đen. Danh sĩ chính phái nên giết sạch chúng đi mới phải."

Yêu quái cười ha hả, rõ ràng là đáp lại Bách Lý Hoằng Nghị, nhưng tầm mắt lại dừng trên mặt Thời Ảnh, "Tiểu thí chủ vừa rồi còn phải một tiếng 'bằng hữu', trái một tiếng 'tri kỷ', nay lại nói như thế này, thật sự quá buồn cười, ha ha ha—"

Yêu quái cũng là đại yêu cấp cao, có thể dễ dàng cảm thụ được linh lực muôn loài. Thời Ảnh hiểu rõ mình trong mắt đối phương gần như trong suốt, lại nghe thấy Bách Lý Hoằng Nghị cực kỳ chán ghét yêu ma, trong lòng cũng lạnh đi một nửa, chỉ là giả vờ không để ý, nghiêm mặt hỏi: "Ngươi phụng mệnh người nào? Giả dạng là có âm mưu gì?"

Yêu quái chỉ cười: "Thiên cơ không thể tiết lộ."

Thời Ảnh nắm chặt linh lực trong tay, lạnh lùng nói: "Ngươi bức ta động thủ sao? Vậy thì cứ việc tới thử."

Lại một tràng cười vang lên, thân hình của yêu quái dần trở nên mơ hồ, "Đây là Phù Đồ ảo cảnh, tất cả linh lực sau khi phóng thích đều sẽ bị hấp thu sạch sẽ. Ngài không đả thương được ta, ngược lại chỉ hao phí sức lực."

Chỉ trong giây lát, Thời Ảnh đã cảm nhận được linh lực trong tay trở nên suy yếu, biết lời nói của đối phương không phải là giả. Bách Lý Hoằng Nghị lại hỏi: "Ngươi hiện thân ở chỗ này, chắc hẳn không chỉ để cười nhạo chúng ta?"

"Không phải vậy." Yêu quái chắp tay trước ngực, nói: "Tại hạ không phải loại yêu thích giết người, đặc biệt tới để dẫn vị thí chủ này ra ngoài." Hắn nhìn về phía Bách Lý Hoằng Nghị, "Nhưng mà Bách Lý thí chủ, uỷ khuất ngươi ở lại trong tháp lâu lâu một chút."

Thời Ảnh ngay lập tức ý thức được yêu quái có thể kiêng kị thân phận Thần tộc của mình, vì thế lạnh giọng uy hiếp: "Đem cả hai người chúng ta ra ngoài, nếu không, việc đầu tiên sau khi ta rời khỏi ảo cảnh là đem cả ngươi lẫn cái tháp linh này hoá thành tro bụi!"

Yêu quái lắc đầu cười, "Thời Ảnh đại nhân, tuy thân phận của ngài tôn quý, nhưng trước mắt cũng không có tư cách đặt điều kiện cho tại hạ."

Bách Lý Hoằng Nghị đứng bên cạnh lén lút kéo tay áo y, thấp giọng nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, sau đó lại nghĩ cách cứu ta."

Thời Ảnh cũng không yên tâm làm vậy. Ai biết được sau khi y rời khỏi đây, tên yêu quái này sẽ làm gì với một phàm nhân như Bách Lý Hoằng Nghị? Lúc đó y đã ở bên ngoài ảo cảnh, rất khó có thể vào trong này để bảo vệ đối phương.

"Ta không đi." Y nói, "Ta muốn đi cùng bằng hữu của mình, nếu không thì hoá thành tượng đá ở chỗ này cũng được. Đến lúc đó, ai sẽ tìm ngươi tính sổ, tự ngươi cũng rõ. Ta thành thật khuyên ngươi nên cẩn thận tính toán, xem có đảm đương nổi không!"

"Bằng hữu....?" Yêu quái dừng lại một chút, giống như đang nhấm nháp hai chữ này, "Nhân tộc đã trở thành một phần hậu lễ, đại nhân thật sự phải vì kẻ phàm nhân hèn mọn này mà vứt bỏ an nguy của chính mình? Chỉ sợ lúc chân tướng được tiết lộ, e rằng sẽ mất nhiều hơn được."

Thời Ảnh mơ hồ cảm nhận được âm mưu, nhíu mày hỏi: "Hậu lễ? Là ý gì?"

"Đừng bận tâm." Yêu quái lại nói, "Hôm nay ta bán cho đại nhân một ân tình. Nhiệm vụ của ta đã hoàn tất, tất nhiên sẽ rời khỏi đây. Khẩn cầu đại nhân không cần đuổi tận giết tuyệt, tránh làm hỏng giao tình giữa hai tộc."

Thời Ảnh cười lạnh nói: "Ai có giao tình với ngươi."

"Ta biết đại nhân coi thường ta, nhưng mà...." Yêu quái lại cười: "Tại hạ phụng mệnh hành sự, chưa từng phạm sai lầm. Ngoại trừ dương thọ đã hết của hoà thượng kia, cũng chưa từng làm thương tổn đến bất kì phàm nhân nào, nếu chết không rõ ràng ở trong tay đại nhân, yêu minh hai giới sẽ hỗn loạn, đại nhân cũng không dễ dàng giải thích được. Không bằng như thế này, ta tạo điều kiện cho ngài, lấy tu vi và kiến thức của ngài, nhất định biết đến thuật ngôn khế của yêu quái, ta lưu tín vật lại đây, nếu đại nhân có yêu cầu gì trong tương lai, cứ việc triệu nó ra, ta sẽ xuất hiện cùng ngài lập ngôn linh chi khế, thế nào?"

Thời Ảnh im lặng thật lâu, sau đó mới nói: "Sau khi đưa chúng ta ra ngoài, trở về Yêu giới hay ở lại Minh giới là do ngươi quyết định. Nhưng nếu để ta phát hiện ra ngươi làm xằng làm bậy ở Nhân giới, ta nhất định không lưu lại tính mạng của ngươi!"

"Đa tạ đại nhân." Yêu quái nâng cánh tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước, một đồ vật toả sáng lấp lánh bay đến tầm tay của Thời Ảnh, "Đây là lân giáp trên lưng ta, làm tín vật trao cho đại nhân. Khi nào đại nhân dùng linh lực thắp sáng nó, ta sẽ xuất hiện, giúp ngài hoàn thành một tâm nguyện."

Thời Ảnh đem lân giáp thu vào trong tay áo, lại nghe thấy yêu quái nói: "Ta lập tức đưa hai vị rời đi."

Trước khi bị luồng sáng trắng hoàn toàn bao phủ, Thời Ảnh theo bản năng cầm lấy tay Bách Lý Hoằng Nghị, chỉ trong giây lát, bọn họ đã đứng trong hậu viện chùa Pháp Thiện, xung quanh không có một bóng người.

Y lập tức buông lỏng tay ra, nói: "Chúng ta vào trong điện nhìn xem."

Thanh niên vừa đi vừa hỏi: "Ngôn linh chi khế là thế nào?"

"Đơn giản mà nói, chính là cùng yêu quái lập ra khế ước." Thời Ảnh giải thích, "Bọn chúng cai quản Sổ Sinh Tử ở Minh giới, tới trình độ nhất định có thể thay đổi sinh tử của phàm nhân, Ngôn linh chi khế đó là dùng một đồ vật của bản thân cầu xin yêu quái đổi lấy sinh mệnh của phàm nhân, chính là tà thuật khiến người chết sống lại trong truyền thuyết. Đương nhiên, cũng có người vì muốn kẻ thù chết sớm mà cùng yêu quái lập ra khế ước."

"Loại tà thuật này thực sự tồn tại sao?" Thanh niên khó có thể tin nổi, "Nếu mọi người đều đi giao dịch, nhân gian không phải là một mớ hỗn độn à?"

Thời Ảnh im lặng lắc đầu, nói: "Cũng không phải đơn giản là lấy vật đổi vật, phải trả giá phi thường mới có thể đả động được yêu quái, với phàm nhân mà nói, dù có dâng lên Hồn phách, yêu quái cũng chưa chắc cảm thấy hứng thú. Có thể lập được khế ước thành công, cả vạn người cũng khó có được một người."

Trong điện vẫn như cũ, chỉ là không còn thấy bóng dáng của Nam Hoằng pháp sư. Có vài vị tăng nhân phân phát Phù Đồ tháp bỏ túi cho khách hành hương, cũng báo cho bọn họ vật ấy nên đặt trong phòng ngủ, có thể trấn yêu trừ tà. Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Ta thấy ở đầu giường của Trọng Môn cũng có thứ này, chắc là hôm qua đại tẩu tới dâng hương được tăng nhân tặng."

Thời Ảnh cầm một cái cẩn thận xem xét, nhưng không phát hiện ra bất cứ sự khác thường nào.

Hai người bất lực trở về, dọc đường đều không nói chuyện. Trở lại Bách Lý phủ, Bách Lý Hoằng Nghị vẫn luôn đi theo y. Thời Ảnh biết, hôm nay dù thế nào cũng không thể giấu giếm được, mà y cũng không muốn giấu giếm nữa, chỉ là mệnh lệnh của sư tôn không thể làm trái, rất nhiều chuyện y không biết phải bắt đầu nói từ đâu...

Bách Lý Hoằng Nghị đưa y tới trước cửa phòng mới nhẹ giọng nói: "Ngươi lại cứu ta một lần nữa. Ngươi vốn có thể một mình thoát ra."

"Ta..." Y không thể nghĩ được từ nào khác, chỉ có thể ăn ngay nói thật, "Ta không yên tâm về ngươi."

Khoé môi của thanh niên khẽ nhếch lên, nhưng vui mừng cũng không che giấu được mất mát, "Tu vi của ngươi vượt xa sự tưởng tượng của ta. Thật ra ta đã hoài nghi từ lâu. Hôm nay yêu quái đối với ngươi rất kiêng kị, rõ ràng ta và ngươi đã nằm trong lòng bàn tay, nhưng nó lại nguyện ý thả chúng ta đi, thậm chí còn tìm mọi cách lấy lòng ngươi. Thời Ảnh, ngươi..."

Thanh niên dừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Ngươi không phải là phàm nhân, ta đoán đúng không?"

Y cụp mắt xuống, gật gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Ta đến từ núi Cửu Nghi."

"Núi Cửu Nghi..... Thần tộc...." Bách Lý Hoằng Nghị lẩm bẩm, "Khó trách, khó trách...."

"Ta là thần quan bên cạnh Thần Hoàng, phụng mệnh hạ giới, tìm kiếm ngươi, bảo vệ ngươi."

"Bảo vệ ta?" Thanh niên nghi hoặc hỏi, "Ngươi nói thế nghĩa là thế nào?"

Ống tay áo bị siết chặt trong lòng bàn tay, Thời Ảnh không thể không nói từ đầu.

"Hai trăm năm trước, có đại ma tự mình phá giới, xâm nhập vào một hang động phía Đông sườn núi Cửu Nghi, tàn sát rất nhiều thần thú. Thần Hoàng giận dữ, lệnh cho Chiến Thần Hình Thiên dẫn dắt chúng thần tấn công Ma Vực, muốn san bằng Ma giới. Ma Tôn Giác Uyên kịch liệt phản kháng, đại chiến chín ngày với Hình Thiên, cả hai đều chết. Hai tộc Thần Ma đều hao tổn rất nặng, Hình Thiên lại giết quá nhiều yêu ma, không có cách nào luân hồi, hồn phách tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Theo lẽ thường, không có hồn phách hoàn chỉnh thì không thể nào chuyển thế, nhưng có một mảnh nhỏ bay vào giếng luân hồi, dung nhập vào một khối hồn phách hoàn chỉnh ở bên trong..." Thời Ảnh muốn ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt kia, nhưng y nhận ra mình không thể nào làm được, "Dù sao cũng là Hình Thiên, mặc dù chỉ là một mảnh nhỏ hồn phách cũng ẩn chứa sức mạnh kinh người, nếu rơi vào tay kẻ xấu thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được..."

Y không nói tiếp, Bách Lý Hoằng Nghị cũng chưa mở miệng, thật lâu sau đó, giọng nói của thanh niên có vẻ xa xôi mà xa lạ, "Ngươi là nói cho ta, mảnh nhỏ hồn phách đó đang ở trên người ta? Ngươi hạ giới không phải là vì trừ yêu cho thành Trường An, ba bốn lần bảo vệ ta cũng không phải vì ta là Bách Lý Hoằng Nghị, mà là vì mảnh nhỏ hồn phách Hình Thiên?"

"Không phải, ta...." Thời Ảnh vội la lên, "Ta tất nhiên là phải bảo vệ ngươi!"

"Nếu mảnh nhỏ đó không ở trong cơ thể ta, ngươi căn bản sẽ không xuất hiện ở thành Trường An, nói gì bảo vệ ta?"

Y muốn phủ nhận, nhưng lại nghẹn lời, mà Bách Lý Hoằng Nghị lại hờ hững hỏi: "Hình Thiên, là gì của ngươi?"

"Hình Thiên là người đã dạy ta kiếm thuật pháp thuật, cho ta ăn củ cải, là người đối xử với ta tốt nhất ở trên núi Cửu Nghi ngoại trừ phụ thân và sư tôn."

"Thảo nào thần quan đại nhân lại để ý tới một phàm nhân như thế. Vừa rồi ở trong ảo cảnh, dường như còn muốn sống chết song hành..." Thanh niên quay mặt đi cười, nhưng giọng nói lại tràn đầy đau khổ: "Ta phải làm thế nào mới trả lại được cho ngươi?"

"Cái... cái gì?"

"Mảnh nhỏ hồn phách, ta trả lại cho ngươi." Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Ngươi cứ việc thi pháp lấy nó đi, ta cũng không phải thứ hiếm lạ gì, cũng đỡ cho thần quan đại nhân phải lãng phí thời gian đi theo ta."

"Không có cách nào..." Thời Ảnh nỗ lực giải thích, "Mảnh nhỏ đó đã dung nhập vào hồn phách của ngươi, không thể tách rời được."

Thanh niên cười lạnh, "Nếu vậy xin hỏi thần quan đại nhân, ngài tính ở cùng ta đến khi nào? Nếu chuyện yêu tinh trong thành Trường An được giải quyết, thần quan đại nhân lại tìm cớ gì để lưu lại Bách Lý phủ?"

Thời Ảnh sao có thể không cảm nhận được sự phiền chán trong lời nói đó? 300 năm qua, y đã sớm quen thuộc với giọng điệu như vậy, cũng sớm quen bị chán ghét, nhưng đây lại giống như lần đầu tiên, thậm chí còn khổ sở hơn cả lần đầu tiên....

"Xin lỗi, ta cần phải vâng theo mệnh lệnh của Thần Hoàng." Y thấp giọng đáp, "Nếu ngươi không muốn thấy ta, ta có thể che giấu thân mình, không có chuyện gì quan trọng, tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi."

Thanh niên kéo kéo khoé miệng, giọng điệu lại có chút tự giễu: "Thần quan đại nhân pháp lực cao thâm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ta làm sao ngăn được? Đại nhân muốn đi theo thì đi theo, nhưng cứ theo lời ngươi nói, biến mất khỏi tầm mắt của ta thì càng tốt."

Bách Lý Hoằng Nghị nói xong liền xoay người kiên quyết rời đi.

===============

Cái ngôn linh chi khế có chút giống với hợp đồng ma quỷ trong Thần thoại phương Tây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com