ZingTruyen.Com

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 7: Lần đầu giết người

Lai_Gia

Khu vực trung tâm Thượng Hải giờ căn bản đã không vào được, nơi đó là biển tang thi, chỉ có vùng ngoại ô còn đỡ chút, may mắn ngoại ô Thượng Hải cũng thuộc địa phương phồn hoa hơn những nơi khác, lại có không ít người sống sót.

Mà giờ đây, mọi người mới phát hiện, dị năng giả đột nhiên xuất hiện. Cùng lúc mạt thế buông xuống, có một bộ phận loài người bắt đầu tiến hóa lần đầu tiên, chỉ riêng Thượng Hải, dị năng giả nổi danh đã có sáu người, đương nhiên không chỉ có sáu người này, Thẩm Trì nhớ rõ về sau có một dị năng giả Thiên nhiên hệ ở Bắc Kinh chính là từ Thượng Hải tới, hơn nữa còn là một gã dị năng giả Hỏa hệ cường đại, nhưng dị năng giả Thiên nhiên hệ thời gian ban đầu đều tương đối yếu chút, xem ra vị này cũng là người thông minh, không có bộc lộ ra tài năng. Tỉ lệ xuất hiện dị năng giả tại mảnh đất Thượng Hải này xem như tương đối cao, bất quá cũng tương quan với mật độ nhân khẩu của Thượng Hải thôi.

Mẫn Hành – Trương Khải Nhất, Bảo Sơn – Viên Hân Ninh, Gia Định – Trình Bái, Thanh Phổ - Trần Gia Huy, Tùng Giang – Tưởng Ba, Phụng Hiền – Cố Hào, vùng ngoại thành Thượng Hải cơ hồ bị sáu dị năng giả này phân chia phạm vi thế lực.

Trong đó Trương Khải Nhất cùng Trần Gia Huy đều là dị năng giả Lực lượng hình, dị năng loại này đến mạt thế về sau đều là những kẻ ăn mệt khá nhiều, Viên Hân Ninh là nữ duy nhất trong đám này, dị năng giả Tốc độ hình, vốn là giáo viên dạy vũ đạo, học qua thái cực kiếm, nên không chỉ có tốc độ nhanh, thân thể còn mềm dẻo, xem như rất lợi hại, Tưởng Ba cùng Cố Hào là người biến hình, Tưởng Ba có thể biến thành một con động vật lưỡng cư giống cá sấu, da dày lực lớn, cực kỳ khó đối phó, Cố Hào lại có thể khiến cơ thể biến lớn, trong nháy mắt thành người khổng lồ, một tát bay qua đảm bảo chụp chết cả đống tang thi.

Trong bọn họ chỉ có Trình Bái là khá đặc biệt, trên một mặt nào đó có năng lực biểu hiện tương tự với Thẩm Trì hiện tại, gã là vận động viên bắn cung quốc gia đã giải nghệ, luôn luôn kiên trì mà tập luyện bắn tên, mà tại mạt thế, gã liền thức tỉnh dị năng về phương diện bắn cung, không chỉ có mức độ trúng mục tiêu cao kinh người, hơn nữa một mũi tên có thể sánh bằng bom loại nhỏ, không thể không nói, trong sáu người này, gã là người lợi hại nhất.

Thẩm Trì đối mấy người này không quan tâm lắm, dị năng như vậy trừ bỏ Trình Bái, còn lại khả năng phát triển cũng không lớn, dị năng giả về sau sôi nổi xuất hiện, những năng lực này không những không xuất chúng, chỉ có thể nói rất tầm thường, trong mạt thế, trừ dị năng giả Thiên nhiên hệ, thì chỉ có mấy dị năng cực kỳ đặc biệt căn bản không tưởng tượng đến được mới có thể trở nên cường đại, tỷ như theo Thẩm Trì nhớ, có một ma pháp sư rối gỗ có được năng lực điều khiển con rối, rối gỗ có thể lớn cũng có thể nhỏ, bất kể dùng để điều tra hay chiến đấu đều không tệ chút nào, rối gỗ nàng chế tạo không thua gì dị năng giả, mà nàng chỉ có một mình thôi, vậy mà có thể điều khiển cả quân đoàn rối gỗ, đây mới là năng lực thập phần đặc biệt.

Giờ việc Thẩm Trì phải làm, chính là giấu tài, đợi dị năng giả xuất hiện các loại đa dạng sau, hắn lấy ra kỹ năng, sẽ không gây chú ý nhiều nữa.

Trên địa bàn Trương Khải Nhất, Thẩm Trì chính là trợ thủ của gã, đa số người không biết đến hắn là ai, bình thường rất ít ra mặt, nếu không phải Trương Khải Nhất muốn dẫn hắn ra ngoài, mà dung mạo của hắn lại quá mức bắt mắt, chỉ sợ người biết đến hắn càng ít.

Nghe người đồn, Bảo Sơn – Viên Hân Ninh đối với hắn có điểm ý tứ.

Nếu bàn về khả năng, không có bao nhiêu người biết về hắn, chỉ biết hắn là một dị năng giả, đại khái dị năng về phương diện đôi mắt, cụ thể là gì thì đám người Trương Khải Nhất giấu quá chặt chẽ, ít người rõ ràng.

Thẩm Trì biết Trương Khải Nhất muốn mình trở thành con bài chưa lật của gã, nhưng, con bài chưa lật này giết người khác hay chính gã thì còn chưa biết được.

"Này, ngươi đi đâu vậy." Một cô bé vô cùng bẩn mở to đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn về phía bé trai cách đó không xa.

Tiểu nam hài không kiên nhẫn liếc mắt nhìn nàng một cái, "Ngươi đừng đi theo ta!"

Cô bé "A" một tiếng, nàng chính là bé gái được người mẹ bảo hộ sống sót kia, mẹ nàng đem kho dầu thực vật trao đổi với Trương Khải Nhất, nhưng Trương Khải Nhất không có tuân thủ hứa hẹn đem nàng tới địa điểm giao ước, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn do Trương Khải Nhất, nơi kia vốn là địa phương phồn hoa nhất Thượng Hải, hiện tại chính là nơi nơi tang thi, dị năng giả như Trương Khải Nhất cũng chẳng vào được nữa là.

Nói đến Thẩm Trì đúng là có đi qua địa điểm người mẹ kia nói, hắn không phải thánh mẫu, nhưng lấy năng lực của hắn đi chỗ đó cũng chẳng nguy hiểm gì, hơn nữa, nơi tang thi càng nhiều thì con người càng thiếu, hắn dùng kỹ năng mới không bị người nhìn thấy, đối Thẩm Trì mà nói chỉ là một chỗ săn bắt tốt, thuận tiện nhìn nhìn nơi người mẹ kia nói thôi.

Tòa nhà lớn kia đã không còn ai, không biết do chạy trốn hay biến thành tang thi, Thẩm Trì xem xét qua, thấy khả năng sau có vẻ lớn hơn.

Vì thế, cô bé này liền sinh sống trên địa bàn của Trương Khải Nhất, gã căn bản không tính toán mạo hiểm vì nàng, đứa bé như vậy cũng chẳng ăn được nhiều hơn bao nhiêu, gã cũng xem tại phân lượng kho hàng, để nàng ăn không đủ no nhưng cũng không đến nỗi chết đói là được.

Thẩm Trì từng lặng lẽ nói tin tức mình phát hiện cho cô bé, tại mạt thế, không thể tiếp tục coi trẻ nhỏ còn chưa hiểu biết nữa, nếu không trưởng thành, tại mạt thế căn bản không có khả năng tiếp tục sống sót, không bằng chết quách đi cho hạnh phúc.

"Cám ơn Thẩm thúc thúc, mụ mụ nói qua, vị Trương thúc thúc kia không phải người tốt, Gia Gia chỉ tin tưởng Thẩm thúc thúc."

Ừm, mình định để chú Thẩm =)))))))) nghe chó quá nên giữ nguyên Thẩm thúc thúc, đây cũng là lý do vì sao những bộ mình edit nó lại có những xưng hô loạn cả lên như thế =))))) nửa tàu nửa ta, nửa cổ nửa hiện đại, ai da, mình thấy hay thì mình để thôi

Thẩm Trì cũng không nói gì, nhưng Thẩm Lưu Mộc lại trừng mắt nhìn nàng một cái, "Không được đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào!"

"Ta biết." Nàng trịnh trọng nói.

Thẩm Trì hoàn toàn không có ý kiến, coi như nàng nói ra, cũng không ai đi tin, chỉ cho là Thẩm Trì nói thế để lừa gạt nàng, bởi địa phương kia cho dù là Trình Bái hiện tại lợi hại nhất cũng không có biện pháp đi vào.

Từ lúc đó trở đi, cô bé Kỷ Gia này thật giống cái đuôi nhỏ luôn đi theo Thẩm Trì hoặc Thẩm Lưu Mộc, đương nhiên, nàng càng muốn đi theo Thẩm Trì, trẻ nhỏ có trực giác đặc biệt tốt, trên người Thẩm Lưu Mộc có loại cảm giác khiến nàng không thoải mái khó nói nên lời, cho nên, coi như đi theo cũng chỉ lẽo đẽo cách xa xa, không dám tới gần.

Hôm nay Thẩm Trì đang họp, nàng chỉ có thể đi theo Thẩm Lưu Mộc.

Bởi Trương Khải Nhất "coi trọng" Thẩm Trì, nên trong địa bàn này không ai gây khó dễ Thẩm Lưu Mộc cả, mấy ngày này y tuy rằng có cao lớn hơn, nhưng chen vào áo khoác lông vẫn nhỏ một đoàn chỉ là đứa trẻ, đối với y cũng chẳng dựng được tâm phòng bị gì.

Kỷ Gia thấy Thẩm Lưu Mộc khuất bóng sau góc tường, từ túi lấy ra Tiểu Mộc bé bằng lòng bàn tay đặt trên mặt đất, thấp giọng nói: "Đi thôi."

Tiểu Mộc kia giống như có sinh mệnh, vặn vẹo đứng lên, cực kỳ nhanh hướng phương hướng Thẩm Lưu Mộc chạy đi, thập phần linh hoạt.

Thẩm Lưu Mộc bọc lại đôi giày, roi trên tay quấn lấy đầu tường, thân thể nho nhỏ lặng yên không một tiếng động lộn nhào vào một tòa biệt thự.

Đây là nơi ở của em gái Trương Khải Nhất – Trương Vận Nhất, bề ngoài cùng anh mình không giống chút nào, Trương Vận Nhất ngạo nghễ tùy hứng, tham lam tàn nhẫn, từ khi Trương Khải Nhất nắm quyền, ả càng là cáo mượn oai hùm, hoàn toàn bỏ đi lớp mặt giả tạo trong thế giới hòa bình, tại mảnh đất này không ai không biết đến ác danh đại tiểu thư Trương.

Ả giờ đang tỉ mỉ đánh mascara, thực tế thì bộ dạng Trương Vận Nhất cũng không tồi, là loại bạch cốt tinh chất lượng tốt*, có sáu phần dung mạo thêm ba phần trang điểm, thành chín trên mười phần mỹ nữ.

*: Ờm, cái này mình chả hiểu gì, thấy phần mềm QT để thế

"Ai?"

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, ả không quay đầu lại mà mở miệng hỏi.

Một cái roi từ phía sau cuốn lấy cổ họng ả!

Trượng Vận Nhất đánh rơi mascara trên bàn trang điểm, sợ hãi run giọng nói, "Ngươi, ngươi là ai —— ngươi có biết ta là em gái Trương lão đại hay không! Ngươi, ngươi dám đối ta như vậy..."

Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, tay khẽ động, cổ Trương Vận Nhất chảy xuôi những giọt máu tươi, điều đó khiến ả đang ngồi trước gương nhìn thấy một màn này một cách rõ ràng thì càng thêm sợ hãi. Để ả càng kinh hoảng chính là, ả từ gương không nhìn ra ai xuống tay với ả!

"Ngươi, ngươi muốn cái gì! Ta đều... có thể —— cho ngươi..." Bởi vì cổ bị quấn chặt, thanh âm ả khàn khàn, trong không gian yên tĩnh nghe thập phần đáng sợ!

"Ta muốn cái gì?" Thanh âm thanh thúy của Thẩm Lưu Mộc vang lên, Trương Vận Nhất trợn to hai mắt nhìn, "Ngươi, ngươi..."

Gai bén nhọn đâm vào gáy ả, máu tươi phun mạnh ra, theo cổ ả chảy xuống, làm ướt sũng váy ngủ bằng tơ màu trắng, ả trợn tròn hai mắt, chết không nhắm mắt!

Động mạch chủ của con người một khi bị cắt đứt, vài phút sau sẽ chết hoàn toàn.

Thẩm Lưu Mộc lui lại vài bước, mặt không chút thay đổi nhìn xuống thi thể yếu đuối dưới đất cùng vũng máu lớn đỏ tươi loang lổ.

Y sắp tám tuổi, đây là lần đầu tiên y giết người, không kể tang thi. Trước khi đến đây, y đã gắt gao ghi nhớ mấy lần vị trí động mạch chủ ——

Y biết, ba ba dạy y những thứ này là để tự vệ, Thẩm Lưu Mộc tự hỏi, có thể mình không phải dạng người bị bắt nạt lại thích phản kích trở về (?), y hiểu bản thân mình, có lẽ giống như lão già viện trưởng cô nhi viện kia nói, thật sự đầu óc y có bệnh, nhưng thế thì có làm sao, chỉ cần ba ba không chê, y sẽ không sợ!

Trượng Vận Nhất nên cảm thấy vinh quang và may mắn, ả là con người đầu tiên chết trong tay y.

Thẩm Lưu Mộc lui về sau mấy bước, chẳng những không cảm thấy sợ hãi đối vũng máu lớn, ngược lại còn giống như đang thưởng thức nghệ thuật gì, thậm chí còn dùng găng tay da nho nhỏ đem thân thể mềm nhũn của ả tạo hình, "Nếu không phải ngươi quá phận, chọc đến ba ba ta, ta cũng không muốn giết ngươi!"

"Nữ nhân ngu xuẩn, ta biết Trương Hinh cùng Lưu Lỵ Lỵ đều bị ngươi hại chết." Thẩm Lưu Mộc cầm khối khăn tay tuyết trắng đem tay mình cùng roi dây khô tỉ mỉ lau sạch sẽ, nhảy ra vũng máu đem bao giày trên chân cởi, "Thật đúng là lòng dạ ác độc, chị họ cùng em họ cũng có thể hạ thủ được, Lý Duyệt bị mấy nam nhân lưu manh kia phá hỏng cũng là do ngươi sai khiến a, nàng không phải vốn là bằng hữu tốt nhất của ngươi sao?"

"Lòng ghen tỵ của nữ nhân a, thật đúng là đáng sợ." Thẩm Lưu Mộc nghiêng đầu không biết suy nghĩ cái gì, nhưng rất nhanh liền không sao cả cười cười, "Bất quá, này cũng không phải chuyện của ta. Chính là nữ nhân lòng dạ rắn rết như ngươi, cũng dám dùng loại ánh mắt đó nhìn ba ba ta! Còn dám mệnh lệnh ba ba cùng ngươi? Ngươi nằm mơ!"

Thanh âm dần dần tàn bạo, hoàn toàn không giống một đứa trẻ bình thường, y thậm chí còn hơi hơi mỉm cười, chiếc khăn tay dính máu kia chầm chậm nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào trong vũng máu loang lổ, nhanh chóng bị thấm ướt.

"Ai cũng không thể cướp đi ba ba của ta, ai cũng không được, hắn là của ta, là của một mình ta..."

Thẩm Lưu Mộc đem roi nhỏ quấn về bên hông, nhẹ hát đi ra ngoài, thời điểm sắp rời đi, thấy một con rối gỗ nghiêng đầu ngồi dưới đất, y dừng chân lại nhìn về phía rối gỗ kia, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nó, sau đó một cước nâng lên, giẫm nát!

Kỷ Gia bên ngoài sắc mặt tái nhợt cực kỳ nhanh chóng chạy trốn đi.

"Lâm thúc thúc, ngươi ăn kẹo không?"

Thanh niên canh giữ ngoài phòng họp cười cười, "Là Lưu Mộc a." Nhận lấy một viên kẹo nhanh chóng bóc ra cho vào miệng, tại mạt thế, thứ như kẹo này cũng chỉ có Thẩm Lưu Mộc dựa vào một ba ba tốt mới có thể ăn đến.

"Lâm thúc thúc vừa thấy có đứa trẻ từ nơi này chạy ra sao?"

"Nga, vừa mới thấy Tiểu Gia chạy qua đi, ta gọi, thấy là nàng liền không để ý nữa, không biết có phải do thân thể không thoải mái hay không..."

Ánh mắt Thẩm Lưu Mộc chuyển chuyển, cười hì hì nói: "Lâm thúc thúc, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho người khác ta lén lút chạy ra ngoài nga, ba ba không muốn ta đi ra ngoài chạy loạn."

"Tiểu quỷ! Ta ăn kẹo của ngươi, đương nhiên sẽ giúp ngươi giữ bí mật!"

"Cám ơn Lâm thúc thúc."

Họp chấm dứt, Trương Khải Nhất hướng biệt thự đi, vẻ mặt mang theo mỏi mệt, địa bàn càng nhiều người, càng mở rộng ra thì càng không dễ quản lý, gần nhất gã đều hao tổn tâm lực trên vấn đề này, ngược lại dị năng tiến triển có chút trì trệ; gã đã có đoạn thời gian không tự mình dẫn đội đi ra ngoài thu thập tang thi, con người cùng đại lượng vật tư trong thành thị rồi. Hiện tại một ít thực vật cùng đồ dùng hằng ngày cần thiết đều phải xâm nhập đến những nơi nguy hiểm trong thành phố mà tìm, thời gian này đều do Thẩm Trì dẫn đội.

Đẩy cửa ra, một cỗ mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, Trương Khải Nhất rùng mình, chạy nhanh tới đẩy cửa phòng Trương Vận Nhất.

Em gái duy nhất của gã đang nằm trong vũng máu, đoan đoan chính chính nằm, bốn phía là bãi máu đỏ tươi giống như tấm lưới dày đặc được thêu bằng máu, Trương Vận Nhất tóc đen dài tản mát, hai tay đặt lên trước ngực, áo ngủ tơ tằm màu trắng triệt để bị nhuộm thành màu đỏ, cứ như vậy dính chặt vào người, làn da tái nhợt, một chiếc khăn tay nhuốm máu vừa vặn che đi ánh mắt của ả, Trương Khải Nhất đi qua chậm rãi xốc lên tấm khăn tay, liền thấy đôi mắt mở thật to của Trương Vận Nhất, giống như lộ ra vô tận sợ hãi.

Trương Khải Nhất liếc mắt nhìn mà đồng tử co rút, dù có giết nhiều tang thi đến đâu, thậm chí giết người không thiếu, gã cũng nhất thời bị cảnh tượng huyết tinh này làm lòng loạn nhảy!

"Người đâu!" Trương Khải Nhất kêu to chạy ra ngoài, thiếu chút nữa vấp vào bậc thềm, trong lòng không biết là kinh hay giận, chỉ cảm thấy ngực bị đè nén đến khó chịu.

Trương Vận Nhất là thân nhân duy nhất trên đời này của gã, cha mẹ gã đã sớm ly hôn, Trương Khải Nhất cùng em gái hầu như là theo ông nội bà nội sống, sau khi hai lão nhân qua đời, cha mẹ tái hôn cũng chưa từng quản bọn gã, cho nên, người duy nhất Trương Khải Nhất để ý đến, chỉ còn lại có cô em gái này!

Thẩm Trì đang ôm Thẩm Lưu Mộc làm nũng đi ra ngoài, nhìn thấy bộ mặt đáng sợ của Trương Khải Nhất không khỏi có chút kinh ngạc.

"Chết tiệt, ai giết em gái của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua hắn!" Trương Khải Nhất hung tợn nói.

Thẩm Trì ảm đạm cười, "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Nhìn vết máu còn chưa bao lâu!"

"Khi đó chúng ta đang họp, nơi chúng ta ở đều do người một nhà coi chừng, ngoại nhân không dễ dàng vào được." Thẩm Trì nhắc nhở gã, "Hai con chó nghiệp vụ lão Vương nuôi kia cũng chưa thấy sủa, mà những ai tham gia họp thì chính ngươi là người rõ ràng nhất."

Sắc mặt Trương Khải Nhất nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, buổi họp này rất quan trọng, đại bộ phận thành viên đều tụ lại trong phòng họp, lời nói của Thẩm Trì rất có đạo lý, chính là, như thế nào lại là bọn hắn?

Bọn hắn sao có thể phản bội mình!

Thẩm Trì thản nhiên cười cười, bỗng vỗ vỗ đầu Thẩm Lưu Mộc, xoay người rời đi.

Trương Khải Nhất vẫn quá ngây thơ rồi, ở mạt thế, phản bội luôn luôn tồn tại, từ khi gã độc chiếm kho dầu thực vật kia, loại không tín nhiệm này một ngày so một ngày càng thêm nghiêm trọng. Tận thế thịt càng ngày càng ít, người lại mỗi ngày thêm nhiều, ai cũng muốn có đường lui cho mình, nhưng đường lui của Trương Khải Nhất quá gây chú ý, chính gã vẫn còn chưa phát giác.

Xem ra, hắn lại cần cùng Trình Bái đàm chuyện rồi.

Xoay người thu lại ý cười, "Tiểu tử, trên người ngươi mùi máu tươi còn chưa tán sạch đi đâu!"

Thân thể Thẩm Lưu Mộc trong lòng lập tức cứng lại.

Ánh mắt Thẩm Trì hiểu rõ, bất đắc dĩ thở dài, "Không thể tưởng được thật là ngươi làm."

Thẩm Lưu Mộc nháy mắt một cái, phẫn hận nghĩ: ba ba lại gạt người!

"Kỳ thật ngươi không cần vấy bẩn tay mình, người Trương gia bọn chúng cũng chẳng còn mấy ngày lành, hiện tại càng đắc ý, kết cục càng bi thảm." Thẩm Trì bỗng nhiên lẳng lặng nói.

Không biết vì cái gì, Thẩm Lưu Mộc cảm thấy lời Thẩm Trì nói lộ ra vài điều mà y không hiểu rõ, khiến mũi y có chút lên men, vì thế, ôm thật chặt lấy cổ Thẩm Trì ——

"Ba ba, ngươi đừng tức giận, nếu ngươi cảm thấy không tốt, ta sẽ không làm, không bao giờ làm nữa." Mắt y dần đỏ, dán vào gò má Thẩm Trì nói.

Thẩm Lưu Mộc luôn biết mình là một quái vật nhỏ, từ bé trong cô nhi viện cũng không ai để y trở nên "bình thường" mà giáo huấn y, bất kể là đánh đòn hay khuyên bảo dịu dàng, chưa phương pháp nào có mục đích để cho y sửa lại khát vọng huyết tinh trào lên từ đáy lòng này.

Nhưng nếu vì ba ba, y có thể sửa, có thể sửa lại tất cả!

====================

Suy nghĩ của tác giả: đương nhiên ba ba sẽ không khiến Lưu Mộc đi sửa, hắn chỉ cảm thấy được, giết người như nữ nhân này, ô uế tay tiểu Lưu Mộc...

Bất quá, Lưu Mộc chính là biến thái (phi thường biến thái), các ngươi biết đấy

P.s, hé lộ kịch tình, Kỷ Gia là một trong những diễn viên phụ chính, không phải nhân vật phản diện

Cám ơn địa lôi của Đầu Ngón Tay Linh, Thần Phong Đêm Lên, Amo, Á Già, yêu các ngươi,╭(╯3╰)╮


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com