ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 6: Thoát khỏi công viên trò chơi

Lai_Gia

Hai giờ chiều, xuất phát.

Thẩm Trì nhìn đồng hồ trên cổ tay, híp mắt trông về phía thiên không u ám bên ngoài.

Mạt thế, thời tiết không tốt tẹo nào, kém xa so với lúc được cho là thời tiết xấu những năm thường, hơn nữa, nếu đã lạnh thì lạnh đòi mạng, lúc nóng lại có khi đem người hun đến chết.

Người sống sót chui rúc trong phòng tiệc, bởi vì điện đã bị cắt, nên địa phương không được chiếu sáng đến này có vẻ thập phần lạnh lẽo, vì là đi chơi, nên đa số mọi người ăn mặc không nhiều, có hai bà mẹ đã lạnh đến mức môi thâm tím, nhưng các nàng vẫn quyết định lưu lại. Không cách nào khác, các nàng cũng chẳng có mấy khí lực, lại kèm theo con nhỏ, chỉ sợ vừa ra khỏi cánh cửa này đã mất mạng rồi, bị tang thi dính vào một tí tẹo thôi, các nàng liền mất hoàn toàn hi vọng sống sót.

Đi theo nhóm hắn trừ Trương Khải Nhất cùng bảy thanh niên kia, còn có đầu bếp, một nhà ba người (gia đình có con cùng đủ cha mẹ), hai nam nhân trung niên, ba nữ phục vụ, mẹ con Tào Ninh Hạo, còn lại, chính là hai nữ học sinh.

Đại bộ phận người vẫn muốn hợp lại một phen, đi theo Trương Khải Nhất cùng Thẩm Trì, nói không chừng có thể còn sống thoát ra ngoài đâu? Ở lại đây đợi thì hi vọng xa vời, không biết đến khi nào mới có người đến, có khi bị chết cóng chết đói cũng không đợi kịp.

Công viên trò chơi sở dĩ tại mạt thế là địa phương đáng sợ, cũng bởi do người ở đây nhiều, lúc mạt thế buông xuống, lưu lượng người hoạt động dày đặc, cho nên tang thi xuất hiện, nơi này liền biến thành địa ngục, đương nhiên, đối với Thẩm Trì, công viên lại được coi là thiên đường săn bắt.

Bất quá, gần đây có thể tạm dừng hoạt động này, ô vuông bên trong ba lô của hắn, loại sơ cấp nguyên tinh tang thi này đã tích lũy đến một ngàn khỏa, nguyên tinh không thể hấp thu vô hạn được, lượng hấp thu cho một ngày không thể vượt quá, nếu không lại rơi vào tình trạng đầy khó tiêu hóa, hắn và Lưu Mộc cũng đã chiếm được ưu thế đi trước mọi người rồi, ít nhất Thẩm Trì phát hiện một tuần qua, kỹ năng của mình có thể bắn xa hơn khoảng một mét.

"Lúc tới ta đã quan sát lộ tuyến, đi theo ta." Thẩm Trì ôm Thẩm Lưu Mộc đi tuốt ở phía trước, "Mắt ưng có khả năng nhìn khá xa, có điều, Trương ca tốt nhất vẫn cùng ta đi một chỗ, để ngừa trạng huống đột phát."

"Được!" Trương Khải Nhất gọn gàng đáp ứng.

Kỳ thật, cũng chẳng phải mắt ưng cái gì cả, Thẩm Trì chỉ cần mở ra bản đồ, là có thể thấy những điểm đỏ rậm rạp trên bản đồ công viên trò chơi này, chỉ cần vòng qua những điểm đỏ đó, là có thể an toàn chút ít.

"Bốp!" Trương Khải Nhất vung gậy đạp nát đầu một tang thi bên đường. Mấy nam thanh niên hiển nhiên vài ngày này đều có giết qua tang thi, cũng không có gì sợ hãi, tay vung gậy cũng thực ổn, có thể sống qua một tuần vừa rồi, trong bọn họ không thể có người nhát gan. Nhưng hai nam nhân trung niên rõ ràng còn chưa quen tình huống loại này, cầm gậy gỗ cũng không dám động thủ, còn không bằng ba nữ phục vụ kia, các nàng có vẻ đều là người từ nơi khác tới làm công, cả ba em gái nhìn cũng không cao, không cường tráng, lại có thể trực tiếp cầm gậy cùng đập tới tấp lên đầu tang thi, đem nó đập đến chết.

"Không có vấn đề gì, ở nhà có giúp ba mẹ làm nông, so với đánh cái này còn tốn khí lực hơn!" Tuy rằng môi nàng vẫn hơi run, nhưng ánh mắt lại trấn tĩnh rất nhiều.

Một nhà ba người, thì vợ ôm con, bố cầm gậy bảo hộ bên các nàng, giúp đỡ lẫn nhau, vì vợ, vị phụ thân này bùng nổ dũng khí khiến người khác phải ghé mắt.

Những người đó ít ra còn hữu dụng, không như hai cái nữ sinh cùng mẹ con Tào Ninh Hạo kia chỉ có thể để người khác tới bảo vệ, Thẩm Trì cùng Trương Khải Nhất hiển nhiên đối các nàng không hứng thú, bất quá, vẫn có nam nhân vì các nàng phục vụ, nhưng loại phục vụ này không bao gồm bán mạng.

Thẩm Trì lựa chọn đường đi ít tang thi nhất, bọn hắn theo khu nhà ma xuyên qua, điện cắt nên không còn âm thanh phụ trợ, cũng không có nhân viên ở bên trong giả thần giả quỷ, vậy mà vẫn khiến trẻ con cùng mấy nữ nhân sợ đến sắc mặt có chút trắng bệch. Sắc mặt Thẩm Lưu Mộc thế mà chẳng có nửa điểm thay đổi, thậm chí còn nghĩ mãi không rõ, ngay cả tang thi bọn họ còn gặp qua, như thế nào còn sợ mấy món đồ chơi giả này?

"A —— " một nam nhân trung niên phát ra tiếng thét chói tai, hoảng sợ nhìn vết thương trên cánh tay mình.

Trương Khải Nhất nhìn hắn, lạnh lùng nói, "Giết gã!"

Chưa đến nửa giờ sau, tên này sẽ biến thành tang thi, không còn nghi ngờ gì nữa.

"Đừng! Đừng giết ta! Ta không muốn chết!" Nam nhân trung niên điên cuồng kêu to, "Ta là Vương tổng a! Ta có tiền! Ở Thượng Hải ta có ba ngôi nhà nhỏ! Trong ngân hàng còn gửi rất nhiều tiền, đều cho các ngươi hết! Các ngươi đừng giết ta, đừng giết ta!"

Trương Khải Nhất cười cười, "Đều lúc này rồi, mấy thứ ngươi nói còn có ích lợi gì?"

Lời gã vừa dứt, vị "Vương tổng" này đã bị mấy thanh niên trực tiếp đánh chết.

Một tuần, mạt thế đã qua một tuần, bọn họ đã chứng kiến nhiều người bởi lây nhiễm mà biến thành tang thi lắm rồi, bọn họ biết chỉ có không chút lưu tình lấy mạng những người này mới là lựa chọn tốt nhất.

"Ba ba, phía trước bên trong kia giống như có rất nhiều tang thi..." Thẩm Lưu Mộc ghé vào trên vai Thẩm Trì nói thầm.

"Ân." Không cần y nói, Thẩm Trì đã biết rồi, có điều Thẩm Lưu Mộc không hổ là dị năng giả Mộc hệ, đối với sinh mệnh độ mẫn cảm vượt hẳn người thường, ở địa phương đặc biệt dày đặc tang thi, y sẽ có cảm giác tới.

Thẩm Trì dừng bước, liếc Tào Ninh Hạo đang nức nở một cái, "Mọi người cẩn thận, từ nơi này đi đến phía trước tốt nhất không được phát ra bất kỳ thanh âm nào, tang thi đối thanh âm cùng khí vị đều rất mẫn cảm, do trong nhà, bọn chúng chắc cần một lúc mới có thể ngửi được mùi của chúng ta, nhưng thanh âm rất nhanh có thể nghe ra, nói thật các ngươi hay, nơi đó —— toàn bộ đều là tang thi!" Hắn chỉ tòa nhà cách đó không xa nói.

Mà lúc này một đầu tang thi đang lúc la lúc lắc tới gần đoàn người, bị đầu bếp kia một đao chém xuống, cắt mất nửa cái đầu, lập tức ngã trên mặt đất.

"Cho nên, vì an toàn của mọi người, chúng ta cần im lặng đi qua nơi đó." Thẩm Trì nghiêm túc dặn: "Chúng ta cách cửa công viên trò chơi không xa, ta mang mọi người đi chính là đến cửa nhỏ, từ nơi này đi ra ngoài một chút là bãi đỗ xe, tang thi đối ô tô không có hứng thú, ta nghĩ các ngươi đa số là người có xe! Hi vọng đã ngay trước mắt, vô luận là ai, một khi liên lụy mọi người đừng trách chúng ta hạ thủ tàn nhẫn."

Vậy là, những người khác liền hung hăng trừng mắt Tào Ninh Hạo còn đang khóc lóc, dù sao gia đình ba người kia cũng có trẻ nhỏ, người ta lại còn là nữ hài, lúc này lại chỉ rúc trong lòng mẹ, không phát ra một chút thanh âm nào.

Đoàn người gần như là rón rén bắt đầu tiến lên phía trước, một tang thi đi tới, vài người do dự nhìn nhìn, thậm chí không dám đánh bằng gậy gộc, thể nào cũng phát ra âm thanh không phải sao?

Lúc này, tay Thẩm Trì hơi nhấc, một tia sáng trắng hướng tang thi đánh tới, ngay chính giữa ấn đường!

Tang thi ngã xuống!

Thẩm Trì bên ngoài mặc áo da quần da đeo găng tay da, thực tế đây đều dùng để che dấu mà thôi, bên trong hắn vẫn mặc bộ trang phục Đường môn mới đầu kia, hộp ngàn cơ màu đen đeo đằng sau lưng, màu sắc điệu thấp, không để người chú ý tới, trong bí kíp tâm pháp Kinh Vũ Quyết, "Cương Phong tiêu pháp"* bình thường liền đủ để đoạt mạng tang thi đẳng cấp thấp nhất này rồi.

*: phân tích ra thì "Cương Phong" nghĩa trận gió, làn gió, là tên của kỹ năng này, "tiêu" ở đây là phi tiêu, ám khí, "pháp" là phương pháp, thủ đoạn, kỹ năng. Túm váy là một chiêu pháp trong bí kíp tâm pháp Kinh Vũ.

Bất quá, một thời gian tới, chờ xuất hiện tang thi tiến hóa B cấp, là không có khả năng một tiêu đoạt một mạng tang thi.

Nhưng lúc này, khả năng một tiêu đoạt mạng của hắn khiến mọi người hai mắt trợn to nhìn thẳng, kể cả Trương Khải Nhất bên cạnh.

Gã còn tưởng Thẩm Trì chỉ là có điểm bổn sự, hiện tại xem ra, là cực kỳ lợi hại mới đúng!

Nếu như vậy, ý niệm trong đầu Trương Khải Nhất chuyển chuyển, trên mặt không lộ ra bất cứ thanh sắc nào.

Một đường này tang thi đều bị Thẩm Trì giải quyết sạch sẽ, những người khác cuối cùng cũng hiểu được vì sao hắn lại ra bên ngoài đi lại được, còn bọn họ chỉ có thể trốn trong phòng tiệc, tang thi đối hắn mà nói, cũng không nguy hiểm đến như vậy! Nhẹ nhàng liền có thể giải quyết rồi.

Đi tới ngoài nhà chơi chính của công viên trò chơi kia, cách một bức tường, là địa phương có mật độ tang thi dày đặc nhất.

"A!" Bỗng nhiên, người mẹ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp kia kêu một tiếng sợ hãi, chân bước hụt thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất!

Sắc mặt mọi người nháy mắt trắng xanh!

Cơ hồ đồng thời bọn hắn có thể thấy nhóm tang thi đang vọt ra bên ngoài ——

"Mụ mụ!" Tào Ninh Hạo lớn tiếng khóc rống.

"Chết tiệt!" Trương Khải Nhất hung ác hướng mặt đất nhổ toẹt ngụm nước miếng, "Mọi người không cần hoảng, lấy gậy gộc chống lại!"

Thẩm Trì chỉ là nhíu mày, cười trào phúng.

Người khác sợ là không thấy được, thế nhưng hắn lại rõ ràng, bởi vì lực chú ý của hắn, đại bộ phận đều đặt trên người Trương Khải Nhất.

Hắn tận mắt thấy, Trương Khải Nhất không dấu vết gẩy một hòn đá nhỏ chỗ đống đá bên đường về phía sau.

Người phụ nữ kia không may mắn, nàng lại vô tình giẫm lên, lập tức chân bị đau.

Trương Khải Nhất làm vậy, chỉ sợ là không muốn mang theo người lằng nhằng cùng đi ra ngoài đi? Lấy độ thông minh của gã, tuy rằng không biết tình hình ngoài kia như thế nào, cũng biết so trong công viên trò chơi này không khác nhau bao nhiêu đi, mạt thế chính là mạt thế, đã không còn nơi tồn tại Niết bàn hay thiên đường, cho nên, gã đã sớm làm chuẩn bị, những người này gã mang đi ra ngoài, nếu muốn luôn đi theo gã, cũng không phải dễ dàng là được nhận nuôi, theo tâm lý của gã, có lẽ chỉ cần cao thủ như Thẩm Trì cùng mấy người thanh niên coi như còn hữu dụng kia, người già phụ nữ và trẻ em, gã muốn tất cả chôn tại nơi này.

Bản thân gã, chính là ích kỷ bạc bẽo như thế, nhưng, lại không có mặt mũi để làm quang minh chính đại, chỉ có thể kiếm một ít thủ đoạn âm hiểm che dấu, đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác.

Hơn nữa, gã cũng muốn nhìn nhìn xem khả năng của Thẩm Trì, Trương Khải Nhất vừa thấy, Thẩm Trì đúng là dị năng giả không sai, nhưng con trai hắn, không xuất ra bản lãnh thật sự, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, cái được không bù nổi cái mất. Trương Khải Nhất thích cao thủ như Thẩm Trì, cũng do hắn tồn tại một nhược điểm rõ ràng, dễ nắm trong tay, người cha có con nhỏ, tâm địa lúc nào chả mềm một ít.

Quả nhiên, Trương Khải Nhất vẫn là gã Trương Khải Nhất kia.

Rất nhiều tang thi lao ra, không chỉ từ trong phòng vọt tới, còn từ các phương các hướng khác.

"Ba ba, người kia thật xấu." Thẩm Lưu Mộc nhỏ giọng bên tai Thẩm Trì thì thầm.

Thẩm Trì cười khẽ, không thể tưởng được Lưu Mộc cũng nhìn thấy, vì thế nhân cơ hội giáo dục con cái, "Mạt thế chính là như vậy đấy, lòng người khó dò, Lưu Mộc phải nhớ kỹ, không được dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào."

"Ân, ta đã biết ba ba, ta chỉ tin tưởng ba ba."

"Con trai ngoan!"

Những tia sáng trắng thỉnh thoảng nhấp nhoáng, Thẩm Trì rốt cuộc lấy ra hộp ngàn cơ, hắn không phải thánh mẫu, mà nếu Trương Khải Nhất muốn thấy thực lực của hắn, hắn liền cho gã xem!

Trương Khải Nhất kinh hãi phát hiện, Thẩm Trì không thấy đâu! Thân ảnh hắn trong khoảnh khắc liền tiêu thất ngay bên cạnh mình! Sau đó, tang thi xung quanh bỗng nhiên gục đầy đất!

Tiếp đó, thân ảnh Thẩm Trì lại xuất hiện, phảng phất như chưa từng biến mất qua.

Hiệu ứng ánh sáng của hộp ngàn cơ tại thời điểm dị năng giả Thiên nhiên hệ chưa xuất hiện này, thật sự là quá rõ ràng, Thẩm Trì tạm thời còn chưa muốn chọc người chú ý tới như thế, vì vậy, chỉ có thể trước đó ẩn thân sau mới dụng Nỏ Liệt thạch, dưới bí kíp tâm pháp Kinh Vũ, độ gây thương tổn tương đối khá.

"Đi nhanh lên!" Thẩm Trì vội vàng nói, "Tang thi nhiều lắm, ta cũng không còn biện pháp nào!"

Trương Khải Nhất nhả ngụm khí, một đấm đấm nát đầu tang thi.

Tang thi nhiều lắm, rập rạp mà nhào qua, trừ bỏ Thẩm Lưu Mộc mấy ngày nay đã nhìn nhiều thành quen, còn có Thẩm Trì cùng Trương Khải Nhất, những người khác đều nghĩ mình xong đời rồi.

Dị năng giả không sợ công kích của tang thi, Thẩm Lưu Mộc ghé vào trên người Thẩm Trì, trơ mắt nhìn những người khác bị tang thi bao phủ, máu tươi văng khắp nơi, bị xé xác ăn.

Thẩm Trì không cách nào cứu được nhiều người, hắn chỉ cứu nữ phục vụ nhỏ nhắn tay cầm gậy đánh vừa ổn vừa ngoan, chạy theo cũng không chậm này, cùng tên đầu bếp cao lớn mà lại trầm mặc kia, những người còn lại đều không quản, tại khi tang thi ào ra, nữ học sinh trừ bỏ khóc thét mà chẳng biết làm gì là gặp phải tai ương đầu tiên, ngay lúc này, ai cũng sẽ không muốn đi cứu "đầu sỏ gây chuyện" mẹ con Tào Ninh Hạo, bọn họ đã sớm bị tang thi bắt được không còn mạng rồi, còn nam nhân trung niên kia chạy trốn lại rất nhanh, gậy gộc loạn đánh chỉ lo chạy vội, Thẩm Trì thấy trên người gã có mấy dấu vết bị tang thi cào qua ——

Cho dù không chết, rất nhanh cũng sẽ biến thành tang thi.

Thậm chí mấy thanh niên kia giờ cũng chỉ còn lại một nửa, chờ bọn hắn dần dần chạy đến gần cổng nhỏ, lúc ra có hai mươi ba người, hiện tại chỉ còn lại Trương Khải Nhất, Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc, đầu bếp cùng ba nam thanh niên sắc mặt tái nhợt, Thẩm Trì kinh ngạc chính là, gia đình ba người nọ thì người mẹ cùng con gái đều còn sống.

"Thẩm tiên sinh." Người mẹ kia lên tiếng mở miệng, nàng nhẹ nhàng đem con nhỏ trong lòng thả xuống, "Ta nghĩ cùng ngươi làm một giao dịch."

Thẩm Trì nhíu mày, nhìn mặt người mẹ bình tĩnh này.

"Chỉ nói với một mình ngươi."

Thẩm Lưu Mộc ôm thật chặt cổ Thẩm Trì, không chịu buông tay.

"Có lời gì tại đây nói luôn đi, dù sao đều cùng chạy thoát mạng mà ra." Thẩm Trì thản nhiên nói.

Người mẹ kia thở dài, vỗ vỗ đầu nữ nhi, "Ta sợ là không qua được." Nàng vạch lên tay áo, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn có vết thương sâu tới xương.

Thẩm Trì trầm mặc, hắn thấy được rõ ràng vị trí của vết thương này, là do bảo vệ con nhỏ trong lòng nàng.

"Nhà ta có mở cửa hàng bán dầu thực vật**, tại Thượng Hải có năm nhà kiểu này đều là ta cùng chồng kinh doanh." Giọng điệu nàng mang vẻ nho nhã, "Giờ mọi người đều biết, tiền chẳng qua đều biến thành giấy vụn, nhưng dầu ngũ cốc vĩnh viễn sẽ không quá hạn, nếu thế giới bên ngoài cũng giống công viên trò chơi này, thì cửa hàng nhà ta khéo khi đã bị vét sạch, nhưng là, nhà ta còn có một kho hàng, vị trí cực hẻo lánh, mấy ngày hôm trước chồng ta vừa vặn mới chuyển hàng vào." Nàng từ trên cổ lấy xuống một chìa khóa, "Từ ngày đó ta cẩn thận mà bảo quản chiếc chìa khóa này, cái khác ta không dám nói, nhưng kho dầu này về sau, có thể nói là vật vô giá."

**: Mình nghĩ là bán dầu thực vật, nhưng tìm trên mạng thì thấy là Cereal and oil (Ngũ cốc và dầu), không biết sao nữa, tiếng trung đây 粮油

Trương Khải Nhất mắt sáng rực lên.

Thẩm Trì phát hiện, nàng là một nữ nhân thực thông minh.

"Thẩm tiên sinh, ta tin tưởng ngươi, ta biết ngươi có bản lĩnh, ta nguyện ý lấy chìa khóa này đổi lấy một hứa hẹn." Nàng thành khẩn nói, "Ta không cầu các ngươi bảo hộ nữ nhi ta bao lâu, chỉ cần đem nàng đến nhà số 102 tòa nhà số 3 khu chung cư Thành Huy gần đây là được."

Chính là, chẳng sợ nàng thông minh bao nhiêu, Thẩm Trì vẫn chán ghét việc nữ nhân này làm phiền hắn.

"Ở đây, Trương ca so ta càng có năng lực." Thẩm Trì bỗng nhiên mở miệng.

Người mẹ này vẫn cố chấp mà nhìn hắn.

Hiển nhiên, vài ngày này nàng đã xem ra bộ mặt đích thực của Trương Khải Nhất.

Ánh mắt Thẩm Trì so nàng càng lạnh càng lãnh tĩnh hơn.

Mắt nàng dần dần nhuốm đỏ, chỉ có thể nói: "Trương ca, nhờ ngươi, vị trí kho hàng ta chỉ nói cho một mình ngươi."

Trương Khải Nhất lúc này mới bước lên trước.

Thẩm Trì mắt lạnh nhìn ba thanh niên kia trao đổi ánh mắt với nhau, mỉm cười.

Dầu thực vật thì có năng lực gì, luôn sẽ có một ngày ăn hết, huống chi, thứ này quang minh chính đại cầm lấy, liền quá phỏng tay, Thẩm Trì vốn tính toán không cần đến.

Trương Khải Nhất vừa có thủ đoạn lại có tâm cơ, nhưng rốt cuộc không có kinh nghiệm tại mạt thế, ai cũng phải ngã đau mấy lần mới hiểu được.

Đáng tiếc, đời này gã đụng phải Thẩm Trì, Thẩm Trì liền quyết định, để cho gã ngã một vố đến không vực dậy nổi.

Đời trước, gã giúp người sở nghiên cứu mở cửa, đời này, Thẩm Trì cũng muốn gã nếm thử hoàn cảnh bị chúng bạn xa lánh, nếu không, cứ như vậy giết đi rất hời cho gã.

Ôm Thẩm Lưu Mộc, hắn cước bộ ung dung theo sát Trương Khải Nhất vừa lòng đắc chí bước đi.

Thượng Hải phồn hoa, ngắn ngủi một tuần liền lộ ra vô tận hoang vắng tiêu điều, ngày xưa tiếng người nói ồn ào, giờ đây đã không thấy, chỉ còn lại ngã tư vắng vẻ cùng tủ kính rách nát, với đám tang thi du đãng trên đường.

Càng là thành phố phồn thịnh dân cư dày đặc, tại mạt thế càng là nơi nguy hiểm, Thượng Hải chính là như thế, nhìn tang thi ngoài cửa sổ xe, trong xe một mảnh im lặng, không khí nặng nề không ai dám mở miệng nói chuyện.

Cảnh tượng bên ngoài này, hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng với hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Không riêng công viên trò chơi, toàn bộ thế giới, chân chính tiến vào mạt thế.

====================

Suy nghĩ của tác giả: Chuyên tâm cập nhật truyện này, cố gắng – ing.

Cám ơn lựu đạn của Tử U Tuyết, ~\(≧▽≦)~ yêu ngươi nhé,╭(╯3╰)╮

Cám ơn địa lôi của Ý~ đoàn, 12834 bốn mươi hai, Tử U Tuyết, Ô Vuông Tá Tá, Tịch Thố, Khác Đường, yêu các ngươi,╭(╯3╰)╮


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info