ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 59: Bàn về thời gian dài ngắn của lần đầu tiên

Lai_Gia

Chờ đến lúc Liễu Minh Tuệ đi tìm bốn người Thẩm Trì, bọn hắn đã về tới Thanh Thanh, trầm xuống biển cả.

Những việc còn lại sau sự kiện lần này tin tưởng tên nhóc nội tâm đồng dạng phúc hắc không chịu được kia có thể xử lý được, trên thực tế cậu lợi dụng Diệp Dương đưa bốn người Thẩm Trì vào trong yến hội cũng đã trở thành một nhược điểm cho cậu ta, tại hiện trường cũng không phải toàn bộ khách tham dự đều chết hết, Liễu Minh Tuệ không chết, tương tự có thể còn sống sót đều là dị năng giả cấp cao, đến lúc cuối cùng kiểm tra rà soát ra, sẽ đều quy tập hết về bốn thân phận giả của bốn người Thẩm Trì, nhưng thiệp mời là do Thu Lộc Cung Hoa Tử phát, cô ta lại chết ngoéo mất rồi, căn bản không có đối chứng.

Diệp Dương lại sợ muốn chết, cô ta biết tại sao sự việc lại có kết cục như thế này, thậm chí còn biết cực kì rõ, một trận giết chóc như vậy, Fujima Kōri đã chết, Fujima Minichi đã chết, Miyamoto Nanami đã chết, hậu duệ Thiên hoàng Tam Phổ Cung với Thu Lộc Cung cũng không thể sống sót được, chỉ cần dính dáng nửa điểm đến vụ này thôi, vẫn sẽ có rất rất nhiều người Nhật Bản muốn xé xác cô, hiện giờ cô chỉ có thể mặc số phận bị Liễu Minh Tuệ nắm giữ trong tay, nghe theo cậu điều khiển. Lấy cách thức làm việc của Liễu Minh Tuệ, mặc kệ cô làm cái gì, cậu đều nhất định có thể nắm được chứng cứ trong tay, điểm này Diệp Dương không cần nghĩ cũng biết.

Hai tháng sau, Kỷ Oánh lớn bụng được mấy người Nhật bí mật hộ tống tới Nhật Bản, mấy người này đều là nhân viên tình báo của Nhật Bản tại Trung Quốc, chẳng sợ bị bại lộ thân phận, bọn họ cũng phải đem bằng được nàng trở về, nguyên do chính là bởi đứa bé trong bụng nàng! Diệp Dương bị trục xuất về nước, trong đám quan quân từ Trung Quốc an toàn trở lại Nhật Bản, thì đầu lĩnh Ichiro Imai đã chết, nhưng cũng không phải tất cả mọi người ở bữa tiệc tẩy trần của giới thượng lưu kia bị giết chết hết, không thiếu quan quân cấp trung cấp thấp vẫn thoát được, bọn họ đều từng biết tới Kỷ Oánh là người ấm giường cho Tam Phổ Dực, cứ việc nhìn đứa bé trong bụng của nàng để suy đoán, thì biết nhất định đây chính là con của Tam Phổ Dực!

Nói cách khác, nữ nhân người Trung Quốc này đang thai nghén hậu duệ duy nhất của Thiên hoàng!

Người Nhật Bản chỉ có thể đem một đám khí nghẹn lại trong bụng, đem Kỷ Oánh bưng về. Không thể không nói, nàng là một người phụ nữ thần kỳ, thủ đoạn cao siêu còn hơn Diệp Dương không biết bao nhiêu lần, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã khiến cho người Nhật Bản tiếp nhận nàng với thân phận mẫu thân của Thiên hoàng kế nhiệm rồi. Thật sự là không có biện pháp, người Nhật Bản đối Thiên hoàng dị thường tôn sùng, huyết mạch Thiên hoàng không thể bởi vậy mà bị đứt đoạn, chẳng sợ trong mắt bọn họ Kỷ Oánh chỉ là một nữ nhân "thấp hèn", nhưng trong bụng nàng, lại có hi vọng duy nhất của bọn họ. Liễu Minh Tuệ cũng không nhịn được cảm thán sự trí tuệ của nữ nhân này, nàng là một quân minh kỳ (quân cờ ngoài sáng) xuất sắc, so với Diệp Dương làm ám kỳ (điệp viện ẩn) còn xuất sắc hơn!

Cơ hồ không ai đối nàng xuống tay, bởi vì nàng không có dị năng, lại chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân bình thường xinh đẹp lại nhu nhược, chẳng sợ nàng là người Trung Quốc, lại không đem đến uy hiếp gì. Hơn nữa, nàng là tự nguyện cùng mấy nhân viên tình báo người Nhật kia quay về Nhật Bản, có thể nói là trăm phần trăm nguyện ý, cực kỳ phối hợp.

"Năm đó ngài Tam Phổ vốn nói muốn dẫn ta quay về Nhật Bản, kết quả cuối cùng lại đem ta bỏ lại..." Kỷ Oánh khóc nức nở, tựa như một người phụ nữ yêu sâu sắc Tam Phổ Dực.

Những kẻ hiểu rõ nội tình biết được kế hoạch của bọn họ thất bại là có liên quan không nhiều cũng ít tới nữ nhân này, biết Tam Phổ Dực về sau hận nàng đến như thế nào, cũng chỉ là số nhỏ. Tam Phổ Dực nghĩ loại chuyện bị con đàn bà của mình phản bội mà đem đến thất bại là một sự nhục nhã hổ thẹn, đương nhiên sẽ không cho lan truyền đi tin tức này. Cố tình bộ phận nhỏ người kia lại bị chết trong bữa tẩy trần, cho dù có cá lọt lưới cũng bị Liễu Minh Tuệ bí mật thủ tiêu. Những quan quân cấp trung cấp thấp kia vẫn đinh ninh Kỷ Oánh là nữ nhân mà điện hạ sủng ái nhất, nàng theo bên người Tam Phổ Dực đã nhiều năm, cũng không phải nữ nhân tùy tiện nào khác có thể sánh được. Nếu giờ giết nàng thì sẽ đem đến kết cục thực nghiêm trọng, nếu tương lai Thiên hoàng của bọn họ trưởng thành, rồi biết có người giết đi mẫu thân của hắn, liệu Thiên hoàng bệ hạ còn có thể tha thứ đám người đã hạ thủ hay không?

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, an toàn của Kỷ Oánh là không cần lo lắng, Liễu Minh Tuệ cực nhanh chóng an bài bốn nhân viên tình báo bên cạnh nàng, trong đó ba đều là người già đã nằm vùng tại Nhật Bản thời gian dài tầm 5 năm, người Nhật Bản đối bọn họ không có nửa điểm hoài nghi, bọn họ đều là dị năng giả từ cấp ba trở lên, dùng để bảo hộ sự an toàn của Kỷ Oánh.

Nàng là một quân cờ rất hữu dụng, quyết không thể cứ như vậy chết đi được.

Kỷ Oánh, rốt cuộc có thể bắt đầu hưởng những gì nàng muốn, cả dàn hộ vệ, cuộc sống sung sướng, áo cơm ấm no, tại mạt thế thân là một người thường mà nói, còn có điều gì chưa thỏa mãn?

Huống chi, khả năng nàng có thể làm còn rất nhiều.

Mà Kỷ Oánh – nữ nhân truyền kỳ này, ở Nhật Bản đã nhấc lên không biết bao sóng gió, cũng không phải là điều đám Thẩm Trì có thể đoán trước, bọn hắn cũng có những việc muốn làm và phải làm, cùng ngày đó đã rời đi Nhật Bản.

Trong Thanh Thanh nơi nơi đều là thực vật của Thẩm Lưu Mộc, không những có thể lọc sạch không khí, còn có thể nổi lên tác dụng bất ngờ là cách âm, cùng ngày trở lại bọn hắn đều có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng nằm xuống là ngủ luôn.

Kết quả một lần ngủ này, còn có điểm không thích hợp chút nào.

Ảnh hưởng của mị độc đối dị năng giả mà nói, xa xa không bằng người thường, lại cũng không phải không có tác dụng, lúc đầu còn chưa cảm thấy gì, một lần ngủ này lại không lâu sau thấy toàn thân nóng lên.

Loại nóng bỏng đó là cảm giác mà Thẩm Trì đã gần như thấy xa lạ, khô nóng khó tả. Trên thực tế từ sau khi xuyên qua, khối thân thể này cùng người bình thường không quá giống, cũng không dễ dàng bị khơi dậy tình dục như vậy, hơn nữa tại mạt thế, phương thức phát tiết tinh lực có rất nhiều, phần lớn thời giờ dùng để đánh nhau nên loại xúc động như này nơi nào lại có nhiều cơ chứ! Loại hứng thú đó cùng tâm thái bản thân cũng có quan hệ rất lớn, Thẩm Trì bất kể là đời trước vẫn là đời này, tâm tính vẫn khá là bình tĩnh, sau ba năm bị giam ở sở nghiên cứu, lại càng không có loại cảm giác này nữa, mặc cho ai tại hoàn cảnh đó ngây người ba năm còn có thể có tính dục bình thường, đều là kỳ tích!

Không gian bên trong Thanh Thanh, Kỷ Gia thiết kế phòng của nàng cùng Minh Nguyệt có màn trúc ngăn giữa hai giường bọn họ, bên Thẩm Lưu Mộc và Thẩm Trì lại hoàn toàn không có, bọn hắn vẫn dùng chung một cái giường lớn, gần đây hình như Thẩm Lưu Mộc tới thời kỳ động dục, Thẩm Trì nhiều khi đều xuống mặt đất ngủ, dưới sàn lót lên tảng lớn lá trúc nằm ngủ cũng không đến nỗi nào.

Nhưng hôm nay bọn hắn đều có chút mệt, lúc nằm xuống đi ngủ, Thẩm Trì còn không chú ý tới điểm này, cho nên khi Thẩm Lưu Mộc hơi thở dồn dập dựa vào, hắn liền cảm thấy có chút không tốt.

Thẩm Lưu Mộc vừa mười lăm, đúng là tuổi thiếu niên dậy thì, cũng vì đang lúc dậy thì này, nên gần đây y mới có những biểu hiện đói khát như vậy.

Bởi ảnh hưởng của mị độc, trong bóng tối đôi mắt của y còn nhiễm chút màu hồng nhàn nhạt.

Thẩm Trì bắt lấy cổ tay y, cắn răng nói, "Ngươi là dị năng giả Mộc hệ, tự giải độc cho mình không được sao!"

Thẩm Lưu Mộc trợn to mắt nhìn hắn, giọng điệu mang theo khẩn cầu, "Ba ba, ta khó chịu, ngươi giúp ta, độc đã giải quyết rồi, nhưng ta vẫn cứng ngắc a!" Y giãy khỏi tay Thẩm Trì, hung hăng hôn Thẩm Trì một ngụm, tưởng như muốn cắn xé hắn, "Thẩm Trì, ta muốn làm tình với ngươi!"

... Ngọa tào, là tên khốn khiếp nào đã dạy y những lời này!

Nhưng khi cảm giác được có thứ nóng bỏng nào đó đụng tới bụng dưới của hắn, thì cả người Thẩm Trì đều có chút không tốt, thật sự không muốn thừa nhận chính hắn cũng có cảm giác, trừng mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc nói: "Còn không mau giải độc cho ta!"

Nguyên bản Thẩm Trì không nghĩ sẽ xảy ra vấn đề, mặc dù có thấy hiện trạng thái DEBUFF bất lợi, nhưng nghĩ sẽ nhanh chóng hết thôi, lúc đó cũng chưa có cảm giác gì, giờ mới nhận ra mình đã quá coi thường rồi.

Ặc, chờ một chút, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt!

Minh Nguyệt ngươi tuyệt đối không được xuống tay với Gia Gia, nàng mới mười bốn tuổi thôi, chỉ là một cô bé vị thành niên mười bốn tuổi!

"Còn Minh Nguyệt cùng Gia Gia cách vách nữa, mau giải độc có nghe thấy không!" Thẩm Trì một phen đẩy ra Thẩm Lưu Mộc lại sấn tới, hung tợn nói.

Thẩm Lưu Mộc lại hôn lại liếm hầu kết Thẩm Trì một cái, đè thấp thanh âm, "Giúp ta giải quyết ta sẽ đi, bằng không Minh Nguyệt sẽ đắc thủ đâu! Dù sao Kỷ Gia xác định chắc chắn không thể trốn thoát nổi."

Thẩm Trì: "..."

Hắn biết! Vấn đề cực kỳ nan giải của những thằng con trai mười lăm mười sáu tuổi, được gọi là —— thời kỳ phản nghịch! Chính là thời kỳ người lớn có nói làm cái gì thì đám hùng hài tử cũng không chịu làm!

Bộ dạng Thẩm Lưu Mộc đẹp lắm, y vốn có khuôn mặt tuấn tú mỹ lệ, lúc động tình lại càng là khóe mắt hàm xuân, cả người sinh động long lanh, nhưng chỉ bằng khát vọng tràn ngập trong đôi mắt y cùng dày đậm tính chiếm hữu, hoàn toàn không thể vì bộ dạng đẹp của y mà nhầm lẫn giới tính của y được, ngược lại đặc biệt có thể khiến người ta ý thức được, trước mắt là một người nam nhân, chẳng sợ chỉ là một nam hài tử, nhưng loại cảm giác áp bách như gặp phải một con thú, lại rõ rõ ràng ràng bị đem tới từ một người nam nhân khuôn mặt còn vương một nửa vẻ ngây ngô.

Ngay cả việc tuốt súng cho bản thân cũng là kí ức thật lâu trước kia của Thẩm Trì. Nhưng dưới loại tình huống này, nhìn y áp bách căn bản không để cho hắn được cự tuyệt, cùng loại cấp bách mang theo vài phần cầu xin, nhìn y đỏ lên hai má cùng khóe mắt hơi hơi có nước mắt, Thẩm Trì thậm chí cả lời cự tuyệt cũng không nói ra được.

Hắn biết lúc nam nhân không chiếm được thỏa mãn là có bao nhiêu khó chịu, hắn cũng là một tên nam nhân đó.

Rơi vào đường cùng, thở dài, tay vươn vào trong quần Thẩm Lưu Mộc.

Một bên ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại mặc niệm: ta là nam nhân thành thục, liền giúp đứa nhỏ này một lần cũng không sao; một bên lại bởi vì chính mình cũng khô nóng mà càng thêm quẫn bách.

Sống lâu như vậy, hắn thật đúng là có vô cùng ít thời điểm quẫn bách như thế!

Người bình thường lần đầu tiên cũng sẽ không lâu, Thẩm Lưu Mộc cũng giống như vậy, y khí huyết dâng trào, Thẩm Trì căn bản sẽ không biết Thẩm Lưu Mộc có bao nhiêu yêu hắn, đừng nói là Thẩm Trì giúp y, chính là chỉ cần nhìn thấy mặt mày Thẩm Trì tuấn tú tinh xảo thôi, cảm thụ được hô hấp cùng ánh mắt của hắn, đều có thể khiến Thẩm Lưu Mộc cao trào. Thời điểm Thẩm Trì đưa tay chạm vào y, gần như cả người y đều muốn thiêu cháy, bị chết chìm trong trạng thái cực kỳ phấn kích.

Cơ hồ là nhịn không được, không bao lâu liền tiết ra.

Thẩm Trì đang nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy chính mình lại càng nóng lên, thiếu niên trước mắt này không chút nào khắc chế thở gấp cùng rên rỉ khiến hắn muốn thẹn quá hóa giận được không! Có tên nào hoàn toàn không thèm để ý như vậy, ngay cả thẹn thùng một chút cũng không được sao?!

Sau đó, hành động kế tiếp của Thẩm Lưu Mộc mới khiến Thẩm Trì ngây ngẩn cả người, y lại có thể cứ như vậy phủ phục xuống, nhẹ nhàng cách lớp quần hôn bộ vị đã muốn rục rịch của Thẩm Trì!

Trong bóng tối, thanh âm khóa quần bị kéo xuống càng đặc biệt rõ ràng, Thẩm Trì chỉ cảm thấy có thứ gì đó lập tức phóng thẳng lên não mình!

Hắn luôn luôn không học được cái gì gọi là lừa mình dối người, suy nghĩ của hắn cho tới bây giờ luôn cực bình tĩnh cùng thành thực, hắn hiểu rõ, căn bản không thể hoàn toàn đổ tội cho cái quỷ gì mị độc kia.

Hắn nguyên bản không phải đồng tính luyến ái, nhưng kẻ một tay do hắn nuôi lớn kia, ở trong lòng hắn là một đứa bé vô cùng trọng yếu, quả thật lại có bản lĩnh khiến hắn động tình.

Rất nhanh, hắn không còn tâm tình mà suy nghĩ nữa.

Thanh Thanh bình tĩnh trôi nổi trong đại dương, mở rộng thân thể mặc cho dòng nước đưa đẩy, sau một đêm tối, lại là bình minh.

Sáng sớm sắc mặt Thẩm Trì còn mang theo vài phần mất tự nhiên, cũng không cùng Thẩm Lưu Mộc nói chuyện, nhưng thực ra Thẩm Lưu Mộc hôm nay lại đặc biệt ngoan ngoãn, mỗi lần ánh mắt Thẩm Trì đảo qua y đều lộ ra nụ cười lấy lòng như trung khuyển cỡ lớn, khiến Thẩm Trì cảm thấy y thực sự ngu xuẩn không chịu được!

Thấy Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt qua thật lâu vẫn chưa lên ăn sáng, Thẩm Trì lại càng áy náy bất an, ặc, hắn về sau lại hoàn toàn quên mất việc muốn Thẩm Lưu Mộc đi giúp Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia giải độc...

Lại đợi trong chốc lát, lúc Thẩm Trì đang lo lắng có muốn hay không đi gọi hai đứa, thì thấy Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia rốt cuộc leo lên gác mái, bình nhiệt điện tản ra mùi cháo thơm nức, Thẩm Trì làm bánh gạo hương, thêm chút cháo loãng đến húp thật sự là một bữa sáng tương đương hạnh phúc.

Nhưng trạng thái Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia hôm nay lại không thích hợp a!

Như thế nào lại thấy Kỷ Gia hết thảy đều bình thường cước bộ vẫn ung dung bình tĩnh như vậy, ngược lại Minh Nguyệt lại một bộ tiểu tức phụ, này không khoa học!

Thẩm Trì cũng không phải kẻ ưa bát quái, nhưng hắn vẫn quan tâm hỏi Kỷ Gia, "Gia Gia, ngươi không sao chứ?"

Kỷ Gia gật gật đầu, "Không có việc gì, độc ngày hôm qua sao? Ta lúc ấy liền chuyển dời lên người rối gỗ rồi."

Thẩm Trì: "..." Ni mã lo lắng suông một hồi!

"Nhưng thật ra Minh Nguyệt, đêm qua rất ——" khuôn mặt Kỷ Gia đỏ bừng, "Ta biết trên sách có ghi về giáo dục giới tính mạnh khỏe, đây là trạng huống bình thường của nam sinh, Thẩm thúc thúc yên tâm, vẫn là ta giúp cậu ấy đâu!"

Ta giúp cậu ấy...

Giúp cậu ấy...

Cậu ấy!

"Gia Gia, ngươi là nói ngươi giúp cậu ta, giúp cậu ta, giúp cậu ta cái kia..."

Kỷ Gia gật gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc, "Có gì không đúng sao?"

Có gì không đúng?

Ni mã Thẩm Trì muốn hất bàn a, đây rốt cuộc vẫn là thuần khiết hay bạo tạc a!

Đứa bé Kỷ Gia này trên người luôn luôn có một loại khí chất thực mâu thuẫn, lấy tính cách mà nói hoàn toàn là một cô nương thật là tốt lại điềm đạm nho nhã ôn nhu, cố tình lại thức tỉnh loại dị năng này, thích nhất đào mắt người khác, mà trên phương diện kia, Thẩm Trì cảm thấy nàng hẳn thuộc dạng nội liễm thuần khiết, cố tình nàng lại có thể phát ngôn gây sốc như vậy.

Bộ dáng Minh Nguyệt cúi thấp đầu cuối cùng khiến tâm lý Thẩm Trì cân bằng một chút, nơi này còn có cái nhi đồng bình thường, không phải sao? Ít nhất Minh Nguyệt còn biết thẹn thùng.

"Tương lai ta muốn gả cho Minh Nguyệt, cho nên này cũng không có vấn đề gì đi?" Đôi mắt Kỷ Gia trong suốt không tạp chất, nàng thực là chân tâm hỏi Thẩm Trì.

Thẩm Trì nghẹn lời, căn bản không biết trả lời nàng như thế nào.

Nhưng thật ra Minh Nguyệt lại lập tức ngẩng đầu lên, kinh hỉ nói: "Gia Gia, ngươi đồng ý là vợ yêu của ta sao?"

Kỷ Gia không chút do dự "Ân" một tiếng.

Thẩm Trì: "..." Hắn như thế nào lại có loại cảm giác người trước mắt căn bản không hiểu gả cưới là có ý tứ gì, hoàn toàn là cảm giác về hai đứa nhóc con nói chuyện gia đình!

Trạng huống ngượng ngùng vừa rồi của Minh nguyệt lập tức không còn, cậu nghiêm túc nói với Kỷ Gia, "Ta lần sau nhất định sẽ không nhanh như vậy, ngươi yên tâm." Cậu ngượng ngùng cười cười, thần thái nói cho Thẩm Trì biết, cái bộ dạng ngượng ngùng kia căn bản không phải bởi vì vấn đề đó, mà là bởi vì do "quá nhanh" nên không thể không biết xấu hổ!

"Lần đầu tiên mà thôi, luôn như vậy, trên sách đều viết thế." Thẩm Lưu Mộc quanh minh chính đại gia nhập vào cuộc thảo luận.

Ta X, loại sách nào lại hạn chế tuổi xem như vậy a, ba nhóc chết tiệt này căn bản không có một kẻ là người bình thường a!

Hơn nữa, loại sự tình này thích hợp đem ra thảo luận trên bàn cơm sao?!

Con mẹ nó bữa sáng còn thế nào ăn được hết!

====================

Suy nghĩ của tác giả: bàn về ba đứa trẻ trưởng thành sai lệch thảo luận về vấn đề "tính dục" hài hòa...

=_= đứa trẻ lớn lên tại mạt thế, có thể duy trì mặt ngoài bình thường đã coi như không tồi rồi có được không?

Thẩm Trì ngươi nên thấy thỏa mãn đi...

Cám ơn địa lôi của Tiểu Đằng Tử, Quả Mụ, Đậu Tử, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info