ZingTruyen.Com

Trong Sinh Mat The Chi Thien La Kinh Vu

Mị độc này, lực ảnh hưởng đối dị năng giả nhỏ hơn nhiều so với người thường, cho nên rất nhanh, dị năng giả cùng người thường có thể phân biệt rõ ràng.

Ặc, chính là cảnh tượng có điểm không nên cho trẻ nhỏ xem...

Nhất là ba đứa nhóc bên người Thẩm Trì, hoàn toàn có thể tiến vào hàng thiếu nhi chưa bao giờ trải qua loại trường hợp rung trời như thế này! Phải biết rằng, Kỷ Gia chỉ nghe thấy vài tiếng thôi đã có thể đỏ cả mặt, nữa là cảnh tượng trước mắt nàng đây, hoàn toàn kinh tâm động phách có được hay không!

Vị nghị sĩ mị độc kia quả thật có thể làm chậm lại tốc độ thi hóa, nhưng chỉ là chậm lại thôi, không thể chữa khỏi. Người thường bị tang thi lây nhiễm, đến mạt thế năm thứ tám, như trước không có biện pháp giải quyết, cho nên phải để loài người đánh nhau với tang thi nhiều năm như vậy, số lượng tang thi trên phạm vi rộng lại không hề giảm mạnh, bởi vì mỗi một ngày, đều có người thường chuyển hóa thành tang thi, tại mạt thế năm thứ tám vẫn như thế. Tại lúc toàn bộ thế giới loạn cả lên này, chất cồn cùng tính dục đều là hai thứ không bao giờ thiếu hụt trong mạt thế, mỗi một năm sẽ có sinh mệnh mới xuất hiện, cũng có rất nhiều sinh mệnh lại tử vong, mỗi một ngày, đều có tang thi mới gia nhập thế giới này.

Động vật cũng như thế, tiến hóa cùng thi hóa, vĩnh viễn trở thành nan đề đối lập.

Fujima Kōri trầm mặt, hít một hơi thật sâu, vẫn là hạ lệnh, "Giết hết bọn họ đi."

Nam nữ đang tại giao hợp, không thể nghi ngờ chính là người thường trong bữa tiệc, cho dù bọn họ đều là kẻ quyền quý có quyền có thế, nhưng bị tang thi lây nhiễm căn bản không có khả năng chữa khỏi, còn không bằng ngay từ đầu giết chết họ.

Tầng hai đột nhiên xuất hiện một vòng quân nhân võ trang đầy đủ, súng trên tay một loạt lên đạn.

Thẩm Trì thản nhiên nhìn lướt qua, không chút lưu tình cốc ba đứa một phát hòng gõ tỉnh, con mẹ nó hiện tại mới không phải thời điểm xem hình ảnh cấm 18 tuổi được không! Ặc, bất quá hình như đứa lớn nhất trong bọn nó là Minh Nguyệt còn chưa đầy mười tám tuổi đâu... Tên Liễu Minh Tuệ chết giẫm căn bản không có nói cho bọn hắn, nếu không Thẩm Trì nhất định ngay từ lúc ban đầu sẽ xử ký tên nghị sĩ vừa nhìn đã biết không phải người tốt kia!

Kỷ Gia không được tự nhiên cúi thấp khuôn mặt nóng đến phát sốt, ra lệnh cho rối gỗ trốn dưới chân.

Hiện trường chợt lại một mảnh tối đen, âm thanh ồn ào vang lên.

Abe Yuuto biến sắc, "Âm Dương thuật!" Gã cắn răng nói, "Hắc linh thuật chính là một trong những pháp môn cháu ta am hiểu nhất."

"Nhưng không phải Dực nhân điện hạ nói gã đã chết sao?!"

Vừa dứt lời, trong lòng người ở nơi đây đều có chút sợ hãi.

Tại bóng tối cái gì cũng có thể phát sinh, "Pằng pằng pằng" vài tiếng súng vang lên, một thanh âm trầm ổn vang vọng đại sảnh, "Không cho phép nổ súng! Okada, mở cửa ra!"

"Báo cáo, cửa không mở được!"

Không thể không nói, giọng người kia rất có lực trấn áp.

Nói chuyện chính là Miyamoto Nanami , kẻ báo cáo với gã chính là một tên phụ tá của gã, bản thân là dị năng giả Lực lượng hình, ngay cả tên đó còn không mở được cửa ra... Gã ánh mắt tối tăm nhìn thoáng qua Abe Yuuto, nhất định là trò hề của bọn họ khiến người khác không thoải mái! Nghe nói Âm Dương sư có một loại "nguyền rủa niêm phong cửa"...

Kỳ thực gã đoán không sai lắm, chính là không phải nguyền rủa niêm phong cửa của Âm Dương sư, mà là bùa Bế môn của Minh Nguyệt, cho dù đến thêm mười tám dị năng giả Lực lượng hình cũng không thể đẩy ra cánh cửa này.

Nhưng, nếu bọn họ đi đập vách tường bên cạnh ra, lại có thể dễ dàng thoát, chính là con người luôn có lối suy nghĩ bị hạn chế, căn bản không ai nghĩ đi đập vách tường cả.

Cố tình đúng lúc này, âm nhạc bài "Fur Elise" lại ngân vang, âm luật du dương nhẹ nhàng thực êm tai, nhưng Tam Phổ Dực nghe thấy bản nhạc này, lại run rẩy cả người, "Yuuto tiên sinh! Cái ngày Hoa Nại chết, cũng xuất hiện bài này!"

Tầng hai bỗng nhiên sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, cũng không chói mắt, lại đủ để phía dưới nhìn thấy tình huống bên trên.

Một nữ nghị sĩ Nội các cảm giác có giọt nước ấm áp rơi trên mặt, đưa tay sờ, liền ngửi thấy mùi tanh khiến bà ta biến sắc, nhất thời hét rầm lên!

Chỉ trong mấy câu nói thôi, toàn bộ binh lính bên trên đã gục xuống đất, máu tươi tràn từ lan can nhỏ xuống, tí tách, tí tách, rất nhanh hòa vào làn rượu vang đỏ ngon miệng cùng thức ăn mỹ vị bọn họ vừa dùng.

"Đây là loại cây gì!" Đáy lòng Fujima Kōri cũng có chút sợ, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Một thanh niên bên cạnh gã coi như trầm ổn, "Thưa ngài, những cây có thể phát sáng có vài loại, đây là một trong vài loại đó."

Đây là cây đèn lồng (Lantern tree), lúc trước đám Thẩm Trì bọn hắn đến vùng núi rừng tỉnh Cương Sơn thấy loại cây đèn lồng đặc biệt này, nó cũng không cao lắm, chỉ tầm ba bốn mét, nó có hai cành cong sang hai bên đỡ hơn mười đóa hoa hình chuông, đỏ màu thịt, giống như trên nhánh cây treo một đám đèn lồng nhỏ vậy. Cây đèn lồng không chỉ có hoa quả trông đẹp, mùa thu về lá cây sẽ đổi màu hồng đậm, không giống như lá phong, lại hơn hẳn màu lá phong, chỉnh cả cây đèn lồng này đều mang sắc đỏ, tạo cảm giác cả cây là một cái đèn lồng màu đỏ.

Ánh sáng nó phát ra cũng không mỏng, óng ánh, thập phần xinh đẹp, nhưng năng lực tiến hóa của nó lại làm đám Thẩm Trì không cách nào đem vào bên trong Tiểu Vân hoặc Thanh Thanh. Thân mình cây đèn lồng có kịch độc, gốc đèn lồng tiến hóa này, lại càng là độc trong độc, toàn thân đều có độc cũng quên đi, thậm chí mùi hoa nồng đậm tản ra cũng mang theo độc tố.

"Loại đồ chơi này chỉ có dị năng giả Mộc hệ mới có thể khiến nó xuất hiện đi!"

Miyamoto Nanami đi tới bên cạnh Fujima Kōri, thản nhiên nói.

Thanh niên chậm rãi gật đầu.

Mà Tam Phổ Dực lại run run một chút, gã chỉ nhận thức một tên dị năng giả Mộc hệ, tên kia lại để lại ấn tượng tương đương khắc cốt ghi tâm cho gã, hiện tại nhớ tới cả người đều đau đớn rét lạnh, vì thế trong giây lát gã nhìn chung quanh một chút, "Tên đó đến đây!"

"Ai?" Miyamoto Nanami hướng gã hỏi.

"Một tên Trung Quốc! Đại khái mười lăm mười sáu tuổi..." Sắc mặt Tam Phổ Dực trắng bệch, ngay cả lời nói đều không rành mạch.

Người phụ nữ mặc kimono bên cạnh gã nhíu lại lông mày thanh tú, không hờn giận nói: "Dực nhân, ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng sao! Thất thố như vậy sao có thể xưng mình là hậu duệ Thiên hoàng đại quốc Nhật Bản ta!"

Tam Phổ Dực run run lên môi, tâm thầm nói, chờ ngươi đụng phải ác ma kia rồi sẽ không còn nhẹ nhàng nói như vậy nữa.

"Đi lên xem cho ta rốt cuộc là chuyện gì!" Miyamoto Nanami phân phó hai sĩ quan phụ tá bên cạnh lão, mới chuyển hướng Tam Phổ Dực, "Điện hạ, bất kể có phải mấy người đó đột nhập vào nơi đây hay không, an toàn của ngài cùng điện hạ Hoa Tử mới là chuyện trọng yếu nhất..." Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng thét chói tai cắt đứt.

Miyamoto Nanami không hờn giận xoay người nhìn lại, không khỏi cũng giật mình.

Đại sảnh yến hội thiết lập tại một nơi rộng rãi, giữa trần nhà treo lên ngọn đèn trùm thật lớn bằng thủy tinh thiết kế phức tạp, đối diện bục chủ tịch có hai cầu thang song song dẫn đi lên tầng, phía cuối uốn cong nhập vào hành lang dài, tay vịn được mạ vàng, bên trên lầu xây một hàng mười mấy phòng nghỉ, để cung cấp cho khách nghỉ ngơi, trước đó những binh lính liền mai phục bên trong phòng nghỉ đó, để phòng ngừa có chuyện gì xảy ra, hiện tại bọn họ đều chết hết, trong phòng nghỉ không còn một ai.

Cây đèn lồng trên tầng sáng ngời, phía dưới lại vẫn tối um, cơ hồ không ai phát hiện ra đã thiếu mất bốn người, Thẩm Trì dùng Tử Mẫu trảo dễ dàng leo lên tầng hai, lại đem ba người Thẩm Lưu Mộc kéo lên, mà lúc này toàn bộ sàn hành lang tầng hai đã tràn lan máu tươi, vừa rồi tối um lần thứ hai, Thẩm Trì đã xuống tay với những binh lính cầm súng kia, bóng tối không có chút nào ảnh hưởng đối với hắn, bắn qua mấy cái Thiên Nữ Tán Hoa, bọn họ sẽ chết thấu luôn, máu tươi không phải bút tích của hắn, là nhóm tiểu khả ái Thẩm Lưu Mộc làm, còn hai gốc đèn lồng kia, trái phải mỗi bên một gốc.

Giai điệu "Fur Elise" vẫn đang ngân vang, bỗng nhiên xuất hiện hai người nhảy múa ở dưới tàng cây đèn lồng hai bên góc, vũ đạo rối gỗ cứng ngắc, chậm rãi vung lên tay áo.

Không chỉ Miyamoto Nanami giật mình, đến Fujima Kōri tay cũng phải run lên, bởi vì hai người đang khiêu vũ kia, một là con trai gã Fujima Minichi, một là tâm phúc của Miyamoto Nanami , cũng được phái đi Trung Quốc, sau lại an toàn về đất nước – Ichiro Imai!

Diện mạo Fujima Minichi tuấn tú, mặc âu phục màu xám bạc khéo léo, nhảy vũ đạo rối gỗ coi như có thể xem, chính là chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ âm trầm quỷ dị, làm đáy lòng người ta phát lạnh. Còn hơn gã, Ichiro Imai đã lớn tuổi rồi, bộ dạng cũng đủ phát ngán, nhảy lên mới thật sự làm người ta lông tơ dựng đứng!

Cần xoay dây cót phía sau bọn họ chậm rãi quay vòng, mà sắc mặt hai người cũng càng ngày càng trắng.

Fujima Kōri cùng Miyamoto Nanami so đám người Nhật kia vẫn trấn định hơn, kiến thức cũng như tâm lý không phải người thường có thể so sánh được, bọn họ lập tức phát hiện, hai người bên trên còn chưa chết!

"Mau, mau đem bọn họ xuống!" Fujima Kōri tiến lên hai bước, hận không thể chính mình lập tức nhảy lên, phải biết rằng, Fujima Minichi chính là con trai độc nhất của gã!

Thẩm Trì đứng trong bóng tối thấy hành động của lão nhất thanh nhị sở, nhìn Fujima Kōri muốn đi tiếp lại đột nhiên dừng bước, không khỏi cười lạnh, những kẻ chính khách này quả nhiên không có điều gì so với bản thân chính bọn họ quan trọng hơn, rõ ràng là dị năng giả, đến thời điểm hiện tại còn che dấu, con trai độc nhất của lão rất có thể vì lão giờ khắc này chần chờ mà mất mạng, thế nhưng lão lại chỉ lo che giấu chuyện thực ra lão là một dị năng giả.

Miyamoto Nanami nhưng thật ra không che giấu gì cả, thân là Thượng tướng gã ăn mặc quân trang chỉnh tề thẳng thớm, huân chương treo một loạt trước ngực, trời nóng như vậy, trên chân còn đi giày da cao cổ, mà lão vừa nhấc chân, liền hiện lên tầng hai, lòng Thẩm Trì rùng mình, chẳng thế trách Liễu Minh Tuệ nói không tra được dị năng của lão là gì, Thẩm Trì nhìn qua lão cũng là dị năng giả cấp bốn, dựa vào lúc nãy xem ra, dị năng của lão rất có thể cùng loại với thuấn di, loại dị năng này không tính đến mặt khác, ít nhất trong phương diện trốn chạy tương đương khó giải quyết.

Nhưng, Thẩm Trì lại không tính toán cùng lão giao phong chính diện.

Miyamoto Nanami với tới Imai, phải biết rằng, Ichiro Imai không chỉ đơn giản là tâm phúc, nói sâu xa hơn, vị này cũng xem như anh họ của lão, mẹ của cả hai là chị em ruột thịt. Mới vừa chạm tay vào quần áo của Ichiro Imai, Miyamoto Nanami đã cảm thấy tay mình đau xót, giống như có cái gì đó rạch rách làn da, vì thế sắc mặt đại biến, giơ tay lên nhìn thấy đầu ngón tay đỏ bừng, tim chợt đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Có độc!" Lão lớn tiếng kêu, dưới chân lảo đảo.

Fujima Kōri lập tức đối thanh niên bên cạnh nói, "Matsui, nhanh đi nhìn một chút Thượng tướng!"

Bình thường tuy rằng lão hận Miyamoto Nanami sao không lập tức chết quách đi, nhưng lại không phải ngay tại lúc này, thời cơ không đúng, lão ta tại thời điểm này tuyệt đối không thể chết được, mấy người Nội các còn ở đây chứng kiến, lão chẳng sợ muốn làm bộ làm tịch cũng phải cứu trở về Miyamoto Nanami .

"Rõ!" Thanh niên lên tiếng, một cành cây xanh biếc quấn lấy lan can mạ vàng phía trên, lập tức đem gã kéo lên.

Ichiro Imai cùng Fujima Minichi còn đang khiêu vũ, có vết xe đổ của Miyamoto Nanami , bọn họ thậm chí không dám chạm vào hai người kia, một gã dị năng giả cầm kiếm katana chạy lên, vung katana về phía cổ Fujima Minichi, kết quả cước bộ gã lảo đảo một cái, rất nhanh trên mặt liền nổi lên màu xanh đen.

Gã không thể so với Miyamoto Nanami , gã chỉ là một dị năng giả cấp hai.

"Không được đi lên! Trên tầng đều là khí độc!" Trên mặt Miyamoto Nanami cũng bắt đều nhiễm đen, gã nhìn chằm chằm hai gốc cây đèn lồng xinh đẹp sáng ngời kia, hiển nhiên đã nhận ra.

Vừa mới lên tầng trên Matsui cũng cảm thấy có chút choáng váng đầu, gã rõ ràng cũng là dị năng giả Mộc hệ, theo lý đối khí độc có khả năng chống chịu cực mạnh, chính là gã mới vừa vặn lên cấp hai thôi, Thẩm Lưu Mộc là dị năng giả Mộc hệ cấp năm hẳn hoi! Vốn không phải một cấp bậc, chẳng những thế còn kém xa! Gã căn bản sẽ không có biện pháp ngăn lại khí độc của cây đèn lồng!

Vì thế rốt cuộc bất chấp những thứ khác, một phen quấn lấy Miyamoto Nanami, trực tiếp nhảy xuống!

Nếu không phải Miyamoto Nanami có cấp bậc cao, chỉ sợ đã sớm bị khí độc độc chết, cũng sẽ chết như tên võ sĩ vừa rồi, dù vậy, sau khi lão xuống lầu, sắc mặt vẫn là càng ngày càng không xong, Matsui nhanh chóng giúp lão trừ độc, lại thần sắc bất định, nhìn về phía Fujima Kōri, hít vào một hơi thật sâu mới nói: "Thưa ngài Thủ tướng, nếu phải cứu bằng được ngài Thượng tướng, ta chỉ có thể lấy mạng đổi mạng."

Trúng độc quá sâu, dị năng giả Mộc hệ cũng không phải vạn năng, năng lực của gã chỉ có hạn, cấp bậc dị năng không đủ, loại chất độc này rất mạnh, căn bản nằm ngoài khả năng của gã.

Tên nghị sĩ có được dị năng độc hệ kia đi tới, "Ta xem xem."

Fujima Kōri vội vàng tránh ra, "Maruyama tiên sinh, ngài mau nhìn xem!"

Trong thâm tâm, gã không muốn dùng mạng của Matsui đi đổi lấy mạng của Miyamoto Nanami, Matsui đối gã trung thành và tận tâm không nói, lại còn là một dị năng giả Mộc hệ, đánh đổi bao nhiêu cũng không đổi lại được! Sao có thể bị tổn thất ở trong này?

Maruyama Wanihato nhăn lại mi, sắc mặt khó coi, "Loại độc tính này rất mãnh liệt, ta cũng vô pháp hấp thu," gã ngẩng đầu lên nhìn phía trên tầng, "Tầng hai tràn ngập khí độc bởi loại khí độc này so không khí nhẹ hơn, mới nổi tại mặt trên, nhưng giờ chúng ta không nhanh chóng mở được cửa ra, thì rất nhanh cả tòa nhà sẽ tràn ngập khí độc này, chúng ta đều sẽ bị nó độc chết!"

Sắc mặt Miyamoto Nanami đã muốn càng ngày càng đen, bắt đầu khó thở.

Fujima Kōri trầm mặc, "Minichi cùng Ichiro Imai tiên sinh trên tầng cũng đã ——"

"Khẳng định đã bị độc chết." Maruyama Wanihato thở dài nói.

Trong mắt Fujima Kōri thoáng hiện một nét đau xót, "Matsui, trước bảo trụ mạng của ngài Miyamoto Nanami rồi nói sau."

Những lời này rất có kỹ xảo, không cần lấy mạng đổi mạng, chính là trước bảo trụ mạng của lão đã, làm chậm lại độc tính, đừng cho lão chết thấu luôn ngay bây giờ là được.

Trong mắt Miyamoto Nanami xẹt qua ánh sáng lạnh rồi biến mất, lão không chỉ là một quân nhân, đồng thời cũng là một chính khách, lão đương nhiên biết ý tứ của Fujima Kōri!

Chờ cho cảm giác đỡ chút, chứng kiến từng đôi mắt của bộ hạ chân chính quân tâm đến lão, Miyamoto Nanami thở dài trong lòng, lão biết rõ về thân thể lão, loại chất độc này quả nhiên rất mãnh liệt, thế nhưng lão lại nhất thời không thể chết được, trong giây lát, lão liền làm ra một cái quyết định.

Pằng! Pằng! Pằng!

Hiện tại tất cả mọi người đều thống hận sự vững chắc và dày nặng của cửa tòa nhà này, căn bản không thể đạp đổ mà thoát được! Mọi người vốn tới tham gia yến hội, sẽ không ai mang quân đội cùng vũ khí hùng hậu, dị năng giả Lực lượng hình thực ra có vài cái, nhưng thủ pháp niêm phong cửa không phải thông thường, mà là cùng loại với thuật pháp của Âm dương thuật, khí lực có lớn đến đâu cửa vẫn đóng chặt sít sao, không thể mở ra được.

Cố tình đại sảnh này trừ bỏ cánh cửa lớn đây lại có một lối thoát an toàn khác, cửa hoàn toàn làm bằng sắt, đồng dạng bị đóng cứng, không thể đạp ra nổi.

"Hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp đem hai cái cây kia đốt đi!" Thu Lộc Cung Hoa Tử Nội lạnh lùng nói.

Tam Phổ Dực giễu cợt, "Đốt như thế nào, ngươi đi sao?"

Thu Lộc Cung Hoa Tử khinh miệt nhìn gã một cái, đứng dậy, "Các ngươi đều là con dân của đế quốc Nhật Bản vĩ đại, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn hậu duệ Thiên hoàng chết tại trong tay kẻ địch tâm địa độc ác tránh trong bóng tối sao?"

"Điện hạ, ta nguyện chịu chết!" Một người dưới trướng Thu Lộc Cung đứng dậy, lớn tiếng nói.

Thu Lộc Cung Hoa Tử tán thưởng nhìn hắn, "Tốt, đi đi."

Ả ta là một dị năng giả Hỏa hệ, lại mới cấp hai thôi, nhưng đốt quần áo của người kia lại không thành vấn đề, vì thế, mọi người liền thấy người kia cả người quấn lửa đánh về phía lồng đèn, nhưng còn chưa chạy đến nơi, đã bị độc chết.

Sắc mặt Thu Lộc cung Hoa Tử trầm xuống, một tay bắt được một cô bé bên người, cô bé chỉ tầm tám chín tuổi thôi, quần áo hoa lệ, chắc là con gái một vị nghị sĩ nào đó mang đến, nuôi được đến mập mập mạp mạp. Tay Thu Lộc Cung Hoa Tử vừa động liền đốt lấy quần trắng trên người cô bé, cô bé lập tức hét rầm lên, Thu Lộc Cung Hoa Tử lại ngay cả lông mi cũng chưa động, "Ném nó lên cho ta!"

Lập tức có một quan quân bên cạnh vươn tay bắt lấy cô bé kia, trực tiếp hướng cây đèn lồng phía trên ném tới.

Kết quả lại thật bất ngờ, dường như bốn phía cây đèn lồng bao phủ bởi thứ gì đó, cô bé bị cháy sạch đang kêu thảm thiếp vừa mới tiếp cận đèn lồng liền cả người bắn ngược ra ngoài, té xuống dưới, dừng lại trên sàn đại sảnh, bởi vì sắc mặt Thu Lộc Cung Hoa Tử rất khó coi, nên không ai dám lao lên diệt đám lửa trên người cô bé, cứ như vậy mà nhìn cô bé bị thiêu sống.

Khí độc đã muốn tràn xuống dưới, dị năng giả cấp thấp bắt lấy cổ, khó thở té xuống.

Kỳ thật, đó cũng chẳng phải thủ đoạn lợi hại gì, nếu như đám Thẩm Trì cũng không dùng phương pháp giả thần giả quỷ như vừa rồi, mà trực tiếp đứng ra đánh nhau, bất quá tính ra cũng chỉ giết được hơn chục binh lính lúc đầu, cùng Fujima Minichi và Ichiro Imai mà thôi, vô luận là đèn lồng kịch độc vẫn là thuật rối gỗ hình nhân, cũng không đến nỗi khiến một phòng dị năng giả thất kinh đến thúc thủ vô sách như vậy, con người đối sự vật chưa biết rõ luôn luôn sợ hãi, chẳng sợ thực tế thì đồ vật kia cũng không đáng sợ như vậy.

Cục diện mới ổn định lại phía trước lần nữa loạn cả lên, trong bóng tối, cũng không biết ai đụng phải ai, đều đồng loạt đẩy cửa, thét chói tai kêu gào, cho dù là dị năng giả, lúc đối mặt tử vong cũng sẽ không trấn định hơn người thường, huống chi lại còn chết một cách không minh bạch thế này.

"Dực nhân điện hạ, đến nơi này cùng ta." Miyamoto Nanami bỗng nhiên nói.

Ánh mắt Fujima Kōri như điện, "Miyamoto Nanami! Ta biết ngươi có biện pháp đi ra ngoài, cho dù phải cứu, cũng không thể chỉ cứu một mình Dực nhân điện hạ, ít nhất cũng phải đem Hoa Tử điện hạ cùng cứu ra!"

Lão biết, bữa yến hội này cũng không phải toàn bộ người quân đội đều ở hiện trường, một khi để Tam Phổ Dực chạy đi, triệu tập lên lực lượng liền không hề tốn chút sức nào, đến lúc đó bao cố gắng lão nâng đỡ Hoa Tử điện hạ nhiều năm như vậy sẽ đều thành công cốc!

"Fujima Kōri, đến loại thời điểm này, ngươi còn muốn giấu giếm sao?" Miyamoto Nanami nhìn gã, "Ta biết ngươi cũng là một dị năng giả!"

Liễu Minh Tuệ ẩn tại một nơi bí mật gần đó lập tức kinh ngạc, cậu nằm vùng tại Nhật Bản bảy năm, nhưng không hề biết Fujima Kōri cũng là một dị năng giả.

Thân là dị năng giả giả thành người thường cũng không phải không có khả năng, nhưng tại mạt thế, lợi ích của dị năng giả đạt được so người thường còn hơn nhiều lắm, mới bắt đầu Fujima Kōri không phải là một dị năng giả, nên tiêu phí gấp mấy lần tâm lực mới có thể đứng vững tại vị trí hiện tại, nếu là dị năng giả, lão cần gì phải giấu giếm?

Fujima Kōri mệt mỏi nói, "Chỉ cần ngươi đáp ứng ta đem Hoa Tử điện hạ cùng mang ra ngoài, ta sẽ đem chuyện này hoàn toàn giải quyết." Lão nhìn về phía tầng hai, "Mặc kệ các ngươi là người nào, ta là một dị năng giả đặc thù, năng lực là —— nổ mạnh! Lấy bản thân trả giá đắt, uy lực nổ mạnh đủ để đem tòa nhà này hoàn toàn hủy diệt, nếu không muốn đồng quy vu tận, liền đứng ra đi!"

"Chính mình nghĩ biện pháp chạy trốn, chúng ta đi." Thanh âm Thẩm Trì nhẹ nhàng vang bên tai Liễu Minh Tuệ.

Liễu Minh Tuệ không biết qua công năng nói chuyện gì cả, cậu nhìn chung quanh một lần không tìm thấy thân ảnh Thẩm Trì, không khỏi giật mình, nhìn về phía Fujima Kōri vẻ mặt càng ngày càng điên cuồng, cậu nói thầm, "Thật là phiền toái." Vì thế liền đến bên góc, màng nước một tầng hai tầng ba tầng đến không biết bao nhiêu tầng điên cuồng mà bao bọc quanh người cậu, bởi vì gần như tất cả mọi người đều tụ tập tại giữa sảnh cùng cạnh cửa ra vào, nên nơi cậu đứng coi như trống trải, không quá bao lâu cậu liền hoàn toàn bao lấy mình thành một quả cầu nước.

Cậu đứng giữa cầu nước, phát hiện có một cá lọt lưới ——

Abe Yuuto không thấy, một mực làm Âm Dương sư bên người Fujima Kōri, không biết đã dùng biện pháp gì lại có thể biến mất giữa sảnh yến hội.

"Abe Yuuto chúng ta sẽ giải quyết, xong vụ này chúng ta sẽ đi, không cần nhớ mong." Lúc này bùa Truyền âm của Minh Nguyệt vang lên.

Liễu Minh Tuệ rất muốn kêu chờ một chút, nhưng loại bùa truyền âm này cũng không phải kết nối song phương, cậu căn bản không có biện pháp truyền lại lời nói sang bên đám Thẩm Trì!

Cậu còn có một vấn đề muốn hỏi, cậu muốn biết —— sinh nhật của Minh Nguyệt là lúc nào, vì sao cậu ta và cậu của mình lại có bộ dạng giống nhau như vậy! Trong khoảng thời gian này cậu tuy không tỏ vẻ gì, nhưng thực ra trong lòng chính bởi vì phát hiện này mà vô cùng sốt ruột.

"Bùm ——" Fujima Kōri lấy chính bản thân làm đại giới để nổ tung cả tòa nhà, ánh lửa tận trời.

Miyamoto Nanami mang theo Tam Phổ Dực cùng Hoa Tử hiện ra trên ngã rẽ cách nơi vừa rồi hai con đường, lão kịch liệt ho khan, phun ra hai ngụm máu đen, mang người thuấn di đi xa như vậy, lại còn trúng kịch độc chưa giải, thân thể lão đã chịu đựng quá lâu rồi, may mắn bảo vệ được hai vị hậu duệ của Thiên hoàng, chẳng sợ lần này đế quốc Nhật Bản vĩ đại bị thương tổn gốc rễ, cũng vẫn sẽ có biện pháp từ hai vị điện hạ lãnh đạo mà vực dậy.

"Không!" Trên mặt Tam Phổ Dực tràn đầy vẻ sợ hãi, bỗng nhiên cả người nổ tung, huyết nhục mơ hồ, một đóa hoa to lớn diễm lệ màu đỏ đậm từ thân thể của gã xuất hiện, một ngụm đem Hoa Tử còn đứng bên cạnh lại chưa kịp phản ứng nuốt xuống!

Miyamoto Nanami trợn tròn hai mắt, phun ra một búng máu, tuyệt vọng mà hôn mê.

Không chuyện gì ác liệt hơn việc cho ngươi hi vọng rồi lại đem đến tuyệt vọng không thể vãn hồi...

Cách đó không xa Thẩm Trì lẳng lặng nhìn một màn này, Thẩm Lưu Mộc đứng bên cạnh hắn, y lặng lẽ cầm lấy tay mà hắn quên cả giãy giụa.

Đây chính là mạt thế không công bằng, càng về sau, dị năng giả càng cường thế, không cẩn thận có thể lật đổ cả một quốc gia, Nhật Bản vẫn quá là xem thường, theo như Thẩm Trì biết, những lão đại bên Bắc Kinh kia, từ hai ba năm trước, đã không còn thấy tụ họp hoặc tham gia hoạt động gì nữa.

Sức mạnh của dị năng giả rất cường đại, có thể trở thành thích khách dị thường đáng sợ, hơn nữa còn không để lại chút dấu vết nào, người có kinh nghiệm phòng vệ đến đâu cũng khó mà phòng ngự được đến mức trăm phần trăm không lọt lưới.

Mà lúc này, cá lọt lưới duy nhất chính là Abe Yuuto cũng đã rơi vào cạm bẫy của Minh Nguyệt với Kỷ Gia rồi, giống như cá mất nước, rốt cuộc không còn chỗ trốn.

====================

Suy nghĩ của tác giả: Chuyện về Nhật Bản đã kết thúc, sau đó chính là cuộc sống hạnh phúc...

Cám ơn hỏa tiễn của Tiểu Thí Thí Diêu A Diêu, yêu ngươi nhé chụt, sao sao đát,╭(╯3╰)╮

Cám ơn địa lôi của Phiêu Nhược Khê, yêu ngươi, ╭(╯3╰)╮


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com