ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 50: Cậu ta bị bệnh thần kinh

Lai_Gia

Trong bóng đêm, đôi mắt Thẩm Trì vẫn cứ bình tĩnh trong suốt như vậy, nỗi hận trong tâm Úy Ninh lại tăng lên, đúng vậy, chính là như vậy, tựa như mặc kệ ngươi có làm cái gì, người này vĩnh viễn sẽ không hiểu, đời trước tại thời điểm cảm tình giữa cậu và Thẩm Trì tốt nhất, Úy Ninh đã nghĩ qua nếu việc đó có xảy ra, cậu cũng nguyện ý bị Thẩm Trì đặt dưới thân, nhưng Úy Ninh hiểu rất rõ hắn, chính vì hiểu rõ, nên cậu thậm chí đoán được cảnh tượng mình sẽ phải đối mặt!

Thẩm Trì đối cậu không hề có hứng thú, mặc kệ cậu có lừa mình dối người như thế nào, mặc kệ cậu thương hắn như thế nào, người này cũng sẽ mãi không giống mình yêu đến phát điên, cả cơ thể cả trái tim toàn bộ đều bị một người chiếm cứ.

Có câu nói tình yêu chưa từng có công bằng, nhưng Úy Ninh từ trước tới nay vẫn kiêu ngạo, cậu không thể chịu được kết cục như vậy, bất quá bi ai chính là, kẻ như Thẩm Trì thực sự quá dễ hiểu, ngươi ở bên cạnh hắn một năm, hai năm, ba năm, năm năm, thẳng đến mười lăm năm, Úy Ninh đã hoàn toàn sờ thấu hắn, cũng hiểu cho dù ngươi làm cái gì, ánh mắt hắn nhìn ngươi sẽ vĩnh viễn tựa như nước trong không gợn sóng, chẳng sợ có lộ ra thân thiết cùng bảo vệ, cũng chẳng phải điều mà cậu muốn.

Không, phải, điều, cậu, muốn!

Úy Ninh càng ngày càng trầm luân, lại càng ngày càng tuyệt vọng, vì thế loại hận cầu mà không được kia dần dần tích lũy, cuối cùng đạt tới thời điểm cậu không thể thừa nhận được nữa.

Vốn cậu muốn, đời này Thẩm Trì cũng hận mình như vậy thì tốt, bất kể là yêu hay hận, đều là một loại cảm xúc đến tột cùng, cậu không muốn làm anh em với Thẩm Trì, làm anh em với Thẩm Trì không phải điều mà cậu muốn, chẳng sợ là người bạn thân nhất, nhưng vẫn không thể đủ được, Úy Ninh muốn trở thành cá nhân đặc biệt nhất, muốn khi Thẩm Trì nhớ tới cậu thì máu cả người cũng bắt đầu sôi trào, mặc kệ là do yêu hay hận.

Bản thân Úy Ninh là nam nhân, cậu hiểu rõ thân thể nam nhân, có đôi khi, hận cũng sẽ kích phát một loại dục vọng.

Chính là, vì cái gì, vì cái gì ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như vậy!

Úy Ninh không biết, nếu như là Thẩm Trì vừa mới sống lại trên thế giới này, có lẽ thật sự sẽ như cậu mong muốn, nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, cừu hận còn đấy, nhưng đã dần lắng đọng lại, Thẩm Trì sẽ không bởi vì cái tên Úy Ninh, nhìn thấy kẻ là Úy Ninh liền có cảm xúc không xong.

"Ba ba?" Úy Ninh giễu cợt một tiếng, không thèm mảy may để ý thân trên lõa lồ, đôi mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc khá hờ hững, "Thật không nghĩ tới, đời này ngươi cư nhiên còn cùng tên bệnh thần kinh kia xen lẫn."

Úy Ninh đương nhiên cũng quen biết Lưu Mộc, người bên cạnh Thẩm Trì, hiếm khi cậu không để ý tới, rốt cuộc cũng chỉ có một cái Kỳ Dung Thúy khiến Thẩm Trì đối nàng có chút khác biệt, cậu chỉ cần động thủ trước, đem có chút khác biệt kia bóp chết ở trong trứng nước, trên đời này sẽ không còn nữ nhân nào khiến cậu càng căm ghét ghen tỵ hơn Kỳ Dung Thúy nữa, mà tên Lưu Mộc này, cũng là một trong số những kẻ mà Úy Ninh ghét nhất.

Cậu không phải kẻ chậm chạp như Thẩm Trì, cậu từ rất sớm liền nhận ra ánh mắt Lưu Mộc nhìn Thẩm Trì không giống —— đó là một loại trực giác khi đụng tới đồng loại, Lưu Mộc chính là loại người để cho cậu căm hận chán ghét kia, cứ thích ngấp nghé đồ của cậu, cái loại ánh mắt này Úy Ninh quen thuộc cực kỳ, cơ hồ cùng bản thân lúc nhìn Thẩm Trì giống nhau như đúc, cho nên, vô số lần Úy Ninh muốn giết y.

Đáng tiếc chính là, Lưu Mộc không phải kẻ dễ giết như vậy, y là dị năng giả Mộc hệ duy nhất của Bắc Kinh, nhiều lão đại đều thường xuyên tìm y chăm sóc thân thể, bởi vì quý trọng, cho nên nếu muốn động thủ với y, cần tiêu tốn công phu gấp mười gấp trăm lần. Úy Ninh chỉ có thể không dấu vết làm Thẩm Trì bất hòa với Lưu Mộc, kỳ thật cũng không đến nỗi khó khăn, loại người như Thẩm Trì, khi hắn đã tin tưởng ngươi, thì rất dễ lừa gạt, hơn nữa bản thân Lưu Mộc cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, thân mang ác danh, nói y là một tên bệnh thần kinh còn nhẹ, trong thành Bắc Kinh người nhìn thấy y liền trốn cũng không phải một hai cái.

Nhưng lại, sau khi chính cậu đưa Thẩm Trì vào sở nghiên cứu, cũng chỉ có kẻ điên đó hết lần này tới lần khác đi cứu hắn. Nếu không phải năng lực của Lưu Mộc rất quý hiếm, chuyện y làm đủ để y chết không biết bao nhiêu lần. Về sau, Thẩm Trì không hiểu sao lại mất tích trong sở nghiên cứu, Lưu Mộc tựa như phát điên, giết không ít nhân viên nghiên cứu, ở thành Bắc Kinh đại khai sát giới, quan trên rốt cuộc phải loại bỏ y, Úy Ninh mất thật lớn sức lực, mới đem y vây chết trên núi Vụ Linh gần Bắc Kinh.

Lưu Mộc năm đó, trong trí nhớ nhiều người ở Bắc Kinh, là ma quỷ không hơn, dị năng giả Mộc hệ chỉ cần hạ thủ, việc đại khai sát giới vẫn là tương đương khủng bố, ngay lúc đó Lưu Mộc lại là dị năng giả cao giai nữa, tạo thành tổn thất nhiều vô kể.

Cho nên, lúc này Úy Ninh mới có thể gọi y là tên thần kinh, Lưu Mộc thực sự là tên thần kinh, khi đó người Bắc Kinh có làm nghiên cứu đối với y, đưa cuộc đời của y đều đào bới ra ngoài ánh sáng. Bởi vì thảm kịch nhìn thấy máu còn nhỏ, mà tạo thành bóng ma tâm lý trong y, để y không tự giác biến thành kẻ thị huyết tàn nhẫn. Đây là một loại bệnh về mặt tinh thần, hơn nữa còn thuộc một dạng nguy hiểm, chẳng sợ tại thời bình cũng có khả năng rất lớn thành kẻ thần kinh sát nhân liên hoàn.

Thẩm Trì cười lạnh, "Nói y bệnh thần kinh, chính ngươi cũng có tốt hơn chút nào đâu, Úy Ninh, trong mắt ta, ngươi mới là tên thần kinh!"

Thẩm Lưu Mộc đứng tại cửa cảm giác hai người bên trong đang đối thoại chuyện mà y hoàn toàn không hiểu, tựa như ba ba mà y quen thuộc này còn có một mặt khác, một mặt mà y hoàn toàn không biết. Loại cảm giác này khiến y rất không thoải mái, rất không cao hứng, tay ôm gối bất giác buộc chặt, khớp xương đều lộ ra trắng bệch.

Úy Ninh lại nở nụ cười, ôn nhu nói: "Thẩm Trì, chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao ta lại đối với ngươi làm như vậy sao?"

Thẩm Trì cầm hộp ngàn cơ nhắm ngay cậu ta, "Ta không có hứng thú, Úy Ninh, ta hiện tại chỉ nghĩ khiến ngươi chết!"

Sắc mặt Úy Ninh trầm xuống, ánh mắt nhìn Thẩm Trì càng ngày càng âm tàn, Thẩm Trì chưa bao giờ dám xem thường mưu kế thủ đoạn của Úy Ninh. Đời trước, chính Úy Ninh mới chân chính là thủ lĩnh Lôi Đình, chẳng sợ Thẩm Trì có mang theo hệ thống trò chơi nghịch thiên như vậy, từ mới bắt đầu liền so tất cả dị năng giả đều lợi hại hơn, nhưng vẫn không thể làm đến như Úy Ninh, có người trời sinh am hiểu làm người lãnh đạo, có người lại lợi hại đến mấy cũng chẳng thích hợp được, Thẩm Trì tự nhận trong bụng cũng không có nhiều cong cong lượn lượn như thế.

Vốn, Thẩm Trì đối báo thù rất có niềm tin, bởi vì chính mình từ một địa điểm bí mật chờ đợi, Úy Ninh lại ở ngoài sáng. Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, Úy Ninh cũng sống lại, hiện tại điều hắn muốn, chính là khẩn cấp giết chết cậu ta.

"Ba ba." Thẩm Lưu Mộc lại gọi một tiếng, Thẩm Trì cảm thấy bên trong phòng tối sầm lại, ngoài cửa sổ không biết khi nào đã rậm rạp bò đầy dây leo, đem một chút ánh sáng sao trời hôn ám hoàn toàn che lại, đèn được bật lên, bên trong bỗng chốc sáng ngời.

Úy Ninh lấy tay cản ánh sáng, mắt nhất thời không kịp thích ứng, chờ cậu thích ứng được ngọn đèn rồi, mở mắt ra lại thấy một màn khiến cậu thiếu chút nữa tức nổ phổi!

Thẩm Lưu Mộc không biết khi nào đã chạy tới bên Thẩm Trì, thiếu niên mới mười lăm tuổi không thấp hơn Thẩm Trì bao nhiêu, dáng người đặc trưng của thiếu niên còn có chút gầy yếu, mặt mày tuy mỹ lệ, nhưng khuôn mặt đã có chút góc cạnh, y cứ như vậy ôm lấy cổ Thẩm Trì, môi cùng môi hắn dính vào một chỗ.

Đây không phải một cái hôn đơn giản tựa như chạm vào nhau, mà là một nụ hôn thật sâu!

Thẩm Lưu Mộc đối kỹ năng này tựa hồ vô sự tự thông (không học cũng biết), y tuyệt không thừa nhận từng lén nhìn mấy đôi tình nhân hôn nhau ngoài đời, chẳng sợ có chút ngốc, nhưng vẫn biết thừa dịp Thẩm Trì còn kinh ngạc đến ngây cả người, trạng thái cứng còng tựa bị sét đánh, mà đem đầu lưỡi vói vào.

Đây là một nụ hôn ướt át, lúc mới bắt đầu, động tác Thẩm Lưu Mộc còn chút ngây ngô cẩn thận, nhưng rất nhanh liền tiến vào trạng thái. Ngược lại, Thẩm Trì đều hoàn toàn ngây dại, ngay cả Nỏ Xuyên tâm hắn định bắn ra cũng quên béng mất, trong đầu đang lùm bùm nổ vang, không hề ý thức được "Con trai ngoan" mình tân tân khổ khổ nuôi lớn đang chiếm tiện nghi.

Bộ dạng Thẩm Trì tốt lắm, thuộc dạng được mọi người thích, có đôi khi cũng do nhân tố hormone kỳ lạ, nhưng nhiều người trước tiên đều nhìn vẻ bề ngoài. Úy Ninh yêu Thẩm Trì yêu đến điên cuồng như vậy, có lẽ về sau là do chính con người Thẩm Trì hấp dẫn, nhưng ngay từ đầu, cũng không phải hoàn toàn không có nguyên do bởi bộ dạng tinh xảo tuấn mỹ của hắn. Có vài người trời sinh có thể vừa thích nữ nhân lẫn nam nhân, vì thế, Úy Ninh kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ này, sẽ không tìm đến được nam nhân nào so với Thẩm Trì hoàn mỹ hơn, cho nên cậu mới có thể yêu Thẩm Trì đến điên cuồng như vậy, cơ hồ đến vạn kiếp bất phục.

Thẩm Lưu Mộc cũng là một nam nhân có bề ngoài đẹp, chính bởi vì bộ dạng xuất sắc này của y, mà đời trước Úy Ninh mới có thể kiêng kỵ y như vậy, mới có thể chán ghét một tên nam nhân bề ngoài so mình còn muốn xuất sắc hơn, tuổi so mình còn trẻ hơn xoay quanh bên người Thẩm Trì. Úy Ninh biết mình sở hữu khuôn mặt trẻ con không bao giờ già, nhưng cậu đã yêu Thẩm Trì mười lăm năm, cậu đã hơn ba mươi tuổi, còn còn trẻ trung gì nữa, Thẩm Lưu Mộc lại còn trẻ như vậy, còn như vậy anh tuấn như vậy mỹ lệ, cho nên mới khiến Úy Ninh không thể khống chế được muốn đi hủy y.

Thời điểm Thẩm Trì cũng Thẩm Lưu Mộc hôn môi, ngoài kinh ngạc ra, lại không có nửa phần cảm giác không khỏe, điều này làm Úy Ninh tức giận đến mức run lên từng trận.

Mặc kệ đời trước hay đời này, cậu chưa có một phút giây nào buông tha cho Thẩm Trì, Thẩm Trì người này là hoa độc đẹp đẽ mỹ lệ khai nở trong lòng cậu, người khác đều chạm cũng đừng hòng chạm tới được, chẳng sợ chính mình bị độc chết, cậu cũng sẽ không cho người khác!

Thanh âm "xẹt xẹt" vang lên, đèn điện trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối, sắc mặt Úy Ninh dưới ngọn đèn không ổn định càng có vẻ âm trầm khủng bố.

"—— ngươi, muốn chết!"

Thanh âm sét đánh đùng đoàng, Thẩm Trì mới hồi phục tinh thần, còn không kịp nghĩ "Mẹ nó con trai như thế nào biết làm loại sự tình này", "Vì cái gì giáo dục bình thường như vậy vẫn đem con trai nuôi thành sai lệch", "Con trai bình thường luôn thật biết điều lại làm ra loại sự tình này quá không khoa học", "Rốt cuộc có chỗ nào không đúng", hay "Đều tại tên Úy Ninh bệnh thần kinh này không tốt", liền phản xạ cứu con trai trước rồi nói sau.

Sét đánh lên mặt đất, không khoan nhượng tạo thành một hố dấu vết thật sâu, bởi vì Thẩm Trì đúng lúc đem Thẩm Lưu Mộc đẩy ra vị trí vốn đứng, nên cánh tay của hắn chỉ bị đánh một đạo vết thương, da thịt cháy đen, thoạt nhìn khá dữ tợn.

"Ba ba ngươi không sao chứ!" Thẩm Lưu Mộc đầu tiên nghĩ đến chính là quan tâm Thẩm Trì, chính là sắc mặt Thẩm Trì thực khó coi, giọng điệu của y liền càng thêm cẩn thận một ít.

Sắc mặt Úy Ninh liền hỏng bét, hơn nữa khi nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lưu Mộc hướng cậu nhìn lại sau lúc y được Thẩm Trì bảo hộ, khiến tâm can phèo phổi Úy Ninh đều bắt đầu đau.

Cũng chỉ có Thẩm Trì kẻ ngu xuẩn này còn chưa nhìn ra bản chất của tên kia, bất kể được gọi là Lưu Mộc hay Thẩm Lưu Mộc, "Thẩm Trì! Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra thần kinh tên này có vấn đề sao?!"

"Vậy cũng chẳng liên quan đến ngươi!" Vết thương trên cánh tay Thẩm Trì lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu khép lại, rất nhanh liền hồi phục như lúc ban đầu.

Úy Ninh cười lạnh, "Ta nghĩ ngươi sống thêm một đời nữa có khi nào thông minh hơn ít, không tưởng được lại vẫn như vậy, ngươi cho là y tốt hơn ta chỗ nào!"

"Ít nhất y không tiếc hết thảy mà cứu ta, không như ngươi, không quay đầu lại đem ta bán đi!"

Sắc mặt Úy Ninh xanh mét, "Y với ta căn bản chính là một loại!"

"Ngươi là người như thế nào ta không biết!" Thẩm Lưu Mộc bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt bễ nghễ liếc nhìn Úy Ninh, "Bất quá, người các ngươi đang nói là ta, ta như thế nào cũng sẽ không cùng một loại với bệnh thần kinh như ngươi, trong lòng ta ba ba là quan trọng nhất, bất kể là ai chỉ cần là kẻ địch của ba ba, ta sẽ liều lĩnh mà giết chết kẻ đó, ai muốn thương tổn ba ba, ta sẽ rút máu tên đó! Ba ba là của một mình ta —— ta sẽ bảo hộ hắn, sẽ cố gắng càng ngày càng cường đại, rồi đến một ngày không để ba ba chịu bất cứ tổn thương nào! Còn ngươi, đêm nay chết tại đây đi!"

Thẩm Trì không biết phải nói gì, Úy Ninh nói Thẩm Lưu Mộc là kẻ thần kinh, Thẩm Lưu Mộc nói Úy Ninh bệnh thần kinh, kỳ thật... thông thường thì người uống rượu sẽ không nhận bản thân đang say, dù sao hai hàng này đầu óc đều có điểm không bình thường, bất quá, tên thần kinh Úy Ninh này nhất định phải xử lý, Lưu Mộc thì —— chính mình nuôi từ nhỏ đến lớn, tuy rằng hiện tại có chút lệch lạc, nhưng, còn chưa đến mức cong vẹo quá nghiêm trọng —— đi?

Úy Ninh cười nhạo, ánh mắt lại bình tĩnh, cảm xúc bị Thẩm Lưu Mộc chọc giận rất nhanh bị cậu che giấu, "Muốn giết ta, chỉ bằng ngươi?" Cậu ta ngược lại thản nhiên nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Thẩm Trì, "Ta hiểu rõ ngươi, ngươi cũng hiểu rõ ta, ngươi sẽ không cho rằng ta cứ như vậy mà tới đi?"

Thẩm Trì lạnh lùng nhìn cậu, "Nói đi, ngươi còn làm cái gì?"

"Ngay tại bên ngoài sân viện này, ta thả mười túi thuốc nổ, đủ tứ hợp viện xinh đẹp nơi đây nổ bay, đương nhiên, ta biết ngươi hơn phân nửa sẽ không chết, nhưng vị con trai ngoan này của ngươi cũng không có khả năng bất tử như vậy, hình như phòng bên cạnh còn có một nhóc đạo sĩ cùng một cô bé xinh đẹp đi?" Trong tay Úy Ninh cầm một điều khiển từ xa nho nhỏ, "Thẩm Trì, ngươi cũng biết ta không sợ chết, kỳ thật cùng ngươi chết chung là một lựa chọn không sai, đáng tiếc, ta lại sợ ta chết rồi ngươi lại không chết, cho nên chỉ có thể lôi theo một ít người mà ngươi coi trọng chôn cùng, ngươi thấy chủ ý này thế nào?"

Thằng, điên, này! Thẩm Trì nghiến răng.

Loại chuyện này mà cậu ta còn thật sự làm được!

"Thẩm Trì, chỉ cần đáp ứng ta một việc, coi như ngươi giết ta cũng không vấn đề gì." Trên mặt Úy Ninh dần dần lộ ra vẻ điên cuồng, cậu liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc một bên, "Chúng ta làm một lần đi!"

Thẩm Trì trợn trừng hai mắt, con mẹ nó cả đám này đều điên rồi đi! Hắn cũng không phải Đường Tăng, một đám nữ yêu đều muốn gả cho hắn, ặc, không đúng, trước mặt đều là đàn ông... Giống như có chỗ nào càng ngày càng không được bình thường...

"Ngươi đừng hòng!" Thẩm Lưu Mộc âm tàn nói, ánh mắt u lục u lục như một đầu sói.

"Rầm" một tiếng, toàn bộ cửa sổ đều bị phá, vô số dây leo chen chúc tiến vào, Úy Ninh gọn gàng lăn sang một bên, "Ngươi không sợ ——"

"Mau cho nổ, nổ liền nổ, ta phải sợ ngươi à?!" Thẩm Lưu Mộc hung tợn nói, "Cho dù là chết, ngươi cũng đừng nghĩ chạm một cọng lông trên người ba ba của ta!"

Thẩm Trì: "..."

Ngọa tào, rốt cuộc là chỗ nào không đúng a!

Bất quá, hai tên này đều là kẻ điên, kẻ điên cùng kẻ điên, có thứ đạo lý gì có thể giảng a... Con mẹ nó Thẩm Trì căn bản không kịp làm ra bất luận hành động ngăn cản nào!

Vì thế, Thẩm Lưu Mộc không chút do dự đem nơi này biến thành rừng rậm, Úy Ninh không chút do dự nhấn xuống cái nút.

Oành!

Cả tứ hợp viện đều bị nổ bay hoàn toàn, khói lửa phóng lên trời cao, cơ hồ nửa thành Bắc Kinh đều vì một trận nổ mạnh này mà đất rung núi chuyển!

====================

Suy nghĩ của tác giả: ... có đủ dữ dội hay không, toàn bộ đều nổ...→_→

Yên tâm, tổ bốn người sẽ không có việc gì, bọn hắn có Bàn Tay Vàng mẹ đẻ thêm vào, hắc hắc hắc hắc

Cám ơn lựu đạn của Tử U, yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn địa lôi của Hoang Đồ, Ggyy, Thần Trần, Tiểu Cửu, Lâm, Ash51247, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info