ZingTruyen.Com

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 5: Uy hiếp

Lai_Gia

Trương Khải Nhất có thể đi xa đến vậy, chứng minh gã không phải kẻ ngu dốt, ở mạt thế lực lượng cũng không phải vạn năng, gã đúng là dị năng giả Lực lượng hình, nhưng còn chưa cường đại đến mức có thể càn quét bốn phương tám hướng, sau đó dị năng giả lợi hại càng ngày càng nhiều, nhất là thời điểm dị năng giả Thiên nhiên hệ đứng đầu, kỹ năng của dị năng giả Lực lượng hình có vẻ càng thêm yết ớt. Trương Khải Nhất lại có thể dưới tình hình như vậy tại Bắc Kinh đứng vững gót chân, gã được mọi người chấp nhận vào đoàn đội, liền thấy được bản thân Trương Khải Nhất thật sự lợi hại.

Trừ bỏ tính tình bạc bẽo, lại còn ích kỷ, thì tâm tư cùng lực lượng của Trương Khải Nhất đều không tồi, tại mới đầu mạt thế này, dị năng giả Lực lượng hình như gã quả thật rất hữu dụng.

Thẩm Trì quyết định nhanh chóng gia nhập cùng Trương Khải Nhất, sau vài ngày tới, một mình hành động sẽ dẫn người chú ý, hắn cần tìm một chỗ đứng tạm thời thích hợp, ví dụ như, đẩy Trương Khải Nhất lên đầu sóng ngọn gió, so vị trí của chính mình càng thêm bắt mắt.

"Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc." Thẩm Trì chỉ chỉ chính mình, lại chỉ vào Lưu Mộc, "Nếu đều là người sống sót, không cần phải quanh co lòng vòng, ta nghĩ, bằng vào một mình các ngươi cũng không khả năng đi khỏi công viên trò chơi này."

Không đợi thanh niên bên cạnh Trương Khải Nhất nảy sinh ý nghĩ xấu, Thẩm Trì trực tiếp nói.

Trương Khải Nhất nhíu mày, hắn nói không sai, nếu không phải tự mình không thể thoát khỏi công viên trò chơi, gã như thế nào lại ở trong này xen lẫn cùng mấy người phụ nữ già yếu với đám trẻ con kia!

Trương Khải Nhất đứng lên, thân hình cao lớn tràn ngập sức bật, gã một tay nắm lên ghế dựa bên cạnh, nhẹ nhàng liền bẻ gãy làm đôi, căn bản không dùng nhiều khí lực, "Ngươi sau một đêm kia cũng có biến hóa chứ?"

Thẩm Trì nhếch mày, khẽ cười cười, hành động này của Trương Khải Nhất, dụng ý là làm hắn kinh sợ.

Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, hừ, này xem đã là gì, ba ba cũng làm được! Chỉ có chiêu như thế, còn làm bộ như giỏi lắm...

"Biến hóa của ta thực đặc biệt." Thẩm Trì ôm Thẩm Lưu Mộc, cũng không buông y xuống, nhìn quanh phòng tiệc, ánh mắt dừng tại một bình hoa gốm sứ trong góc, tay nhẹ nâng, "Bốp" một tiếng, bình hoa nháy mắt tan nát rơi đầy đất.

Phòng tiệc nháy mắt lặng ngắt như tờ, thanh niên lúc trước nói chuyện bên tai Trương Khải Nhất rồi bị đánh cho sưng hai má, lúc này trên mặt trắng xanh lẫn lộn, trong lòng kìm không được nghĩ lại mà sợ!

Sắc mặt Trương Khải Nhất thay đổi, hơi hơi nheo mắt lại, "Đây là cái gì, ám khí?"

Thẩm Trì cười nói, "Xem ra Trương ca cũng có chút mắt nhìn. Ta xuất thân từ Thục trung Đường Môn —— ha, đừng nghĩ đây chỉ có trong tiểu thuyết, Thục trung Đường Môn là có thật, chỉ có điều võ cổ xuống dốc, chúng ta cũng chỉ học được vài kỹ năng mơ hồ, bình thường không hiển lộ thân thủ, với cả, trong gia tộc học đồ cũng càng ngày càng ít, đến hiện tại chỉ còn lại có hai cha con ta cùng Lưu Mộc."

Đúng thế, sau khi mạt thế giáng lâm không ít người trong môn phái võ cổ cùng gia tộc lâu năm bắt đầu bộc lộ tài năng, hơn hẳn dị năng giả, sức mạnh của bọn họ có lẽ cũng có hạn, nhưng một khi có người trong bọn họ thức tỉnh dị năng, so với người thường thức tỉnh dị năng chiến lực mạnh hơn rất nhiều, mười mấy năm sau, cơ hồ toàn bộ người đứng đầu đều thuộc về môn phái cùng gia tộc võ cổ, nhưng trong đó không có Thục trung Đường Môn. Trên thực tế, cái gọi là môn phái cũng chỉ còn lại Võ Đang cùng Nga Mi, không phải thắng cảnh du lịch núi Võ Đang cùng Nga Mi kia, mà là môn phái chân chính lánh đời, đạo sĩ Võ Đang, ni cô Nga Mi, là cao thủ khá lợi hại, còn lại, đều là gia tộc quản lý, nhưng thật ra cũng có một gia tộc võ cổ họ Đường, có điều Đường gia này am hiểu chưởng pháp, không phải loại Đường Môn kia.

"Đương nhiên, đêm đó ta đúng là có biến hóa." Thẩm Trì nhìn về phía Trương Khải Nhất, "Mắt ưng. Nói cụ thể hơn là, có thể giúp ta tăng độ chính xác nhắm trúng mục tiêu hơn nhiều lần so với trước," thanh âm của hắn lộ ra vài phần bất đắc dĩ, "Trước kia ta không có kỹ năng thiện xạ bách phát bách trúng như vậy, gia tộc Đường môn xuống dốc, cũng bởi vì nỏ thuật ám khí này luyện quá khó khăn, hiện đại lại có máy tính có TV, khiến mắt người rất dễ kém đi, mà kỹ năng gia tộc chúng ta lại yêu cầu về mắt rất cao, cho nên..."

Thiện xạ bách phát bách trúng!

Trên mặt Trương Khải Nhất đã treo lên ý cười nhiệt tình, tiến lên một bước cầm lấy bàn tay không ôm Thẩm Lưu Mộc, "Thật sự là quá tốt! Thẩm Trì, chỉ cần chúng ta hợp tác, nhất định có thể rời đi nơi này!" Ánh mắt của gã tỏa sáng ngời ngời, thậm chí còn thân thiết đi sờ sờ đầu Thẩm Lưu Mộc.

Thẩm Lưu Mộc chán ghét mà tránh khỏi.

Gần như trong nháy mắt, cả phòng tiệc mọi người đều sôi nổi kêu "Thẩm ca", trên mặt mang theo cẩn thận cùng khát vọng sống sót.

"Thúc thúc, ngươi có thể mang bọn ta ra ngoài sao?" Một bé trai nhút nhát hỏi.

Hơn những đứa trẻ khác, mặt đứa bé này được mẹ hắn lau sạch bóng, một đôi mắt đen láy vụt sáng lấp lánh, nếu là bình thường, sợ rằng mọi người đều phải khen một tiếng đáng yêu, mẹ đứa bé ngay bên cạnh, trước rõ ràng là một bộ đầu tóc rối bời che đi gương mặt, giờ lại lộ ra dung nhan xinh đẹp làn da trắng ngọc, so với mấy cô nữ sinh trung học ngây ngô cùng những nữ phục vụ tầm thường kia, nàng thế này mới thật sự là nữ nhân xinh đẹp nhất.

Nhưng vấn đề là, nàng câu dẫn nhầm người rồi.

Đời trước Thẩm Trì được rất nhiều người yêu thương nhung nhớ, không chỉ bởi vì hắn cường đại, riêng bản mặt này thôi, đủ để rất nhiều nữ nhân tre già măng mọc sáp đến, đừng nói vị mẫu thân với khuôn mặt chỉ tính là tú lệ này, xinh đẹp đến mức được xưng là tuyệt sắc giai nhân hắn đều gặp qua nhiều lắm, còn có cả đại minh tinh ngày thường mơ ước gặp trên TV, tại mạt thế, giá trị cũng không còn cao như trong tưởng tượng nữa.

"Thúc thúc." Bé trai đôi mắt ửng đỏ, nhìn thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.

Thẩm Trì trào phúng cười, người mẹ này thật đúng là thông minh, thấy mình mang theo trẻ nhỏ, lại có thể dùng con mình đi tranh thủ đồng tình, đáng tiếc, sau khi trải qua nhiều năm mạt thế như vậy, Thẩm Trì đã sớm đánh mất tâm đồng tình rồi, đứa bé trước mặt có tiếp tục đáng thương ra sao, lòng hắn cũng sẽ không hề gợn sóng.

Trưởng Khải Nhất liếc mắt nhìn người mẹ kia một cái, lại nhìn về phía Thẩm Trì, "Thẩm Trì, chúng ta đi thương lượng đối sách một hồi, nơi này cách cửa công viên trò chơi..."

"Ba ba, ta muốn xuống đi chơi." Thẩm Lưu Mộc bỗng nhiên nói.

Thẩm Trì thả y xuống, vỗ vỗ đầu y nói, "Cẩn thận một chút, đừng có chạy lung tung."

Thẩm Lưu Mộc nhu thuận gật đầu, thực thông minh mà hiểu được ý tứ của Thẩm Trì, "Ba ba yên tâm đi." Ta sẽ không tại trước mắt mấy người này vung ra roi đâu.

"Hạo Hạo, mau cùng bạn nhỏ đi chơi đi!" Người mẹ trẻ kia nhanh chóng dặn đứa bé đang chực lã chã khóc.

Thẩm Lưu Mộc cười đến hồn nhiên ngây thơ, "Đến nào, chúng ta cùng tới đó chơi!"

Đứa bé kia hiển nhiên đã quen với ngày ngày được mọi người vây quanh truy phủng, chỉ cần nó làm bộ sắp khóc đến nơi, ai cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của nó, nào biết đâu lúc này lại không có hiệu quả, mẹ còn để nó đi bồi người ta chơi! Thật sự là rất đáng ghét! Nhưng không có cách nào khác... Đứa bé sờ sờ bụng xẹp lép, mấy ngày này chỉ được phân đến một xíu đồ ăn, nếu không phải trong túi mẹ còn giấu vài khối socola, nó nhất định sẽ bị đói chết. Đứa bé bĩu môi, chỉ cần về được nhà là tốt rồi, về đến nhà sau đó để ba ba đánh chết người khi dễ Hạo Hạo, hừ!

Bé trai không cam lòng cùng Thẩm Lưu Mộc đến góc tối tăm kia, "Uy, muốn chơi cái gì?"

Thẩm Lưu Mộc bỗng nhiên hướng nó cười, bé trai không biết vì sao sợ run.

"Uy cái gì! Ta có tên, là Thẩm Lưu Mộc."

Bé trai chậm chạp nói, "Nga, ta gọi là Tào Ninh Hạo."

Thẩm Lưu Mộc nhìn chằm chằm nó, "Đôi mắt của ngươi thật là đẹp."

"A?"

"Lúc ngươi nhìn ba ba ta, đôi mắt này, thật là đẹp." Thẩm Lưu Mộc lặp lại.

Bé trai nhất thời lông tơ dựng đứng.

Lưỡi dao lạnh lẽo soi lên khuôn mặt bé tái nhợt, nó bị dọa đến không dám động đậy, bởi dao trong tay Thẩm Lưu Mộc kia đang chỉ vào giữa hai hàng lông mày nó.

"Ngươi, ngươi..." Nó run run đôi môi, mắt đỏ lên sợ tới mức bật khóc.

"Không được khóc!" Thẩm Lưu Mộc hung ác nói.

Bé trai không dám khóc, chính là nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi.

Dao găm cắt qua da của nó, máu đỏ tươi rớt xuống, đứa bé sợ đến chết, thân thể không kìm được run run, nó cảm thấy bé trai trước mắt còn không cao bằng mình này so ma quỷ trong sách truyện còn muốn đáng sợ hơn!

Máu nhuốm đỏ dao, Thẩm Lưu Mộc gằn từng chữ, "Ta không thích ngươi dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm ba ba ta, hắn là ba ba của ta, là của một mình ta! Ngươi nghe rõ ràng không?"

"Nghe, nghe rõ, rõ ràng..." Bé trai nước mắt nước mũi lấm lem hòa vào nhau, ngay cả động cũng không dám động, thanh âm run đến cơ hồ không nghe rõ.

Khuôn mặt trẻ con của Thẩm Lưu Mộc mang theo chấp nhất, "Mắt ngươi nhìn tốt lắm, nếu còn dám nhìn ba ba ta, ta sẽ đào chúng nó ra, hiểu chưa?"

Bé trai điên cuồng gật đầu, không chỉ có đau muốn chết, hơn nữa máu tươi kia còn chảy vào mắt nó, trước mắt toàn một mảnh đỏ, thật đáng sợ!

Thẩm Lưu Mộc lúc này mới thu lại dao găm, thấy trong túi đứa bé có một cái khăn tay, y lập tức rút ra đem vết máu cạnh mắt bé trai lau sạch sẽ, tỉ mỉ không để lại bất cứ dấu vết nào, y còn cố ý dùng sức lau, đau đến bé trai thẳng hút khí.

Đợi lau xong, y lại giơ tay lên, nhìn nhìn cách đó không xa, mấy người lớn đưa lưng về bên này, đối bé trai nói, "Ngồi xổm xuống!"

Bé trai nghe lệnh lập tức chấp hành, nhanh chóng ngồi xổm xuống, vì ngồi gấp quá, lại bởi gần đây do ăn ít nên bị tuột huyết áp, lúc ngồi không được ổn, đặt thẳng mông xuống đất, Thẩm Lưu Mộc khinh thường bĩu môi, tay đè lên trên mắt bé trai, không để ý nó sợ đến run lập cập, ánh sáng màu xanh biếc chợt lóe, miệng vết cắt không sâu lập tức liền khép lại.

Một cỗ mùi nước tiểu bay ra, bé trai sợ đến mức tè dầm.

Thẩm Lưu Mộc giễu cợt, lấy khăn tay lau sạch sẽ vết máu còn lại cho nó, sau đó thuận tay nhét luôn khăn dính máu vào trong túi, chán ghét nói: "Mau cút!"

Bé trai sợ tới mức tè ra quần, lấy tốc độ cực kì nhanh chạy tới bên mẹ, vừa chạy vừa khóc lớn, "Mụ mụ! Mụ mụ! Y lấy dao găm cứa con, Hạo Hạo đau quá! Hạo Hạo chảy máu..."

Thẩm Lưu Mộc nhàn nhã đi trở về, thần tình ủy khuất, "Ta không có."

Người mẹ trẻ kia nghe con nói mà kinh hãi, nhanh chóng nâng lên mặt con mà cẩn thận nhìn trên dưới, nhưng trên mặt sạch sẽ bóng loáng, đừng nói chảy máu, ngay cả xước da cũng không thấy!

"Hạo Hạo, ở chỗ nào? Vết thương ở chỗ nào?"

"Mắt, bên cạnh mắt con đau quá! Mụ mụ, mụ mụ, y khi dễ con, y lấy dao găm ra cứa con, còn nói móc mắt của con ô ô..." Bé trai khóc đến mức nghẹt thở.

Thẩm Trì nhìn về phía bên này, Thẩm Lưu Mộc lập tức nhào vào ngực hắn, "Ba ba, ta không có." Thanh âm y rầu rĩ.

Người mẹ trẻ kia không khỏi có chút xấu hổ, vừa tức con mình không có tiền đồ, hiện tại lại đúng lúc cần nịnh bợ đôi cha con này nữa, Hạo Hạo bình thường đều một bộ hiểu chuyện, nào sẽ nói hưu nói vượn như vậy đâu! Mắt của nó rõ ràng còn tốt lắm, ngay cả vết hồng ngân đều không có!

Mà Thẩm Lưu Mộc đang vùi trong lòng ấm áp của Thẩm Trì, tại góc độ mọi người không nhìn tới, hung hăng hướng bé trai trừng, bé trai khóc thút thít một lúc, liền im bặt.

Nó sợ hãi, chỉ dám nhào vào lòng mẹ phát run.

Trương Khải Nhất vừa nhìn, trào phúng nói: "Chỉ e là mấy ngày này bị dọa sợ, sinh ra ảo giác chứ gì."

Một người mẹ đồng dạng mang theo con bên cạnh mở miệng nói, tựa hồ thêm vài phần "thân thiết": "Đêm qua đứa nhỏ này không phải còn ầm ĩ nói cái gì ba ba lái máy bay đến đón nó sao? Sẽ không phải bị dọa đến phát ngu chứ!"

Vài tiếng cười thưa thớt vang lên, khuôn mặt trắng nõn của người mẹ trẻ kia nhiễm lên một mảnh hồng, cũng không biết do xấu hổ hay tức giận, khiến mấy thanh niên bên cạnh Trương Khải Nhất ánh mắt đều nhìn thẳng.

Thẩm Trì liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc một cái, biết tiểu tử này nhất định đã làm cái quỷ gì đó rồi, có điều hắn cũng không thèm quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này, ôm lấy Thẩm Lưu Mộc cũng không thèm nhìn đôi mẹ con kia cái nào, trực tiếp đối Trương Khải Nhất nói: "Như vậy định rồi, xế chiều hôm nay trực tiếp đi, hiện tại trạng huống bên ngoài như nào còn không biết, đi ra rồi quyết định tiếp hành động sau đó."

Trương Khải Nhất trịnh trọng gật đầu, "Tốt!"

"Chúng ta thì sao!" Có người nhìn không nổi, nam nhân trẻ tuổi hơn trong hai người mặc com-lê giày tây kia vội vàng hỏi.

Trương Khải Nhất thoáng liếc mắt nhìn tên kia, "Nguyện ý theo chúng ta, mượn lấy gậy gộc cùng đi." Gã thoải mái chỉ băng ghế dài xếp chồng hai mươi mấy gậy gỗ, "Bên ngoài đều là tang thi, vừa bước ra không ai có thể cam đoan còn sống sót đi khỏi công viên trò chơi!"

Sắc mặt mọi người ở đây nháy mắt thay đổi, đi ra ngoài? Bên ngoài kia nơi nơi là tang thi du đãng, ngửi được mùi người sống nhất định sẽ vây lại!

"Không muốn đi cũng được, nơi này thức ăn chỉ đủ trong ba ngày, đương nhiên, vài người rời khỏi còn có thể tiết kiệm thêm càng lâu hơn chút, không muốn đi, liền ở đây chờ cứu viện cũng tốt, nhưng di động không tín hiệu, điện cũng cắt, cứu viện khi nào mới đến thì ta cũng không rõ ràng." Trương Khải Nhất nói tiếp.

Thẩm Trì mặt mang mỉm cười dựa vào tường, nhìn Trương Khải Nhất vừa nói, ánh mắt mọi người đều tụ lên người gã, hi vọng cũng tốt, oán hận cũng thế, đều dồn về gã. Ôm Thẩm Lưu Mộc đứng trong góc tối, Thẩm Trì một bộ thong dong.

"Ba ba, ta đói bụng." Thẩm Lưu Mộc ghé vào lỗ tai hắn nói.

Thẩm Trì ánh mắt chợt lóe, ý vị thâm trường nói: "Yên tâm, Lưu Mộc, chúng ta lập tức có thể có một bữa ăn ngon."

Tới gần giữa trưa, đám Trương Khải Nhất cũng muốn đi ăn cơm, mà nếu quyết định sau buổi trưa liền rời đi, Trương Khải Nhất làm thủ lĩnh đương nhiên có tiếng nói tuyệt đối, như vậy, bữa tiệc này chắc chắn không thể bỏ qua, dù sao, gã cũng sẽ không lưu lại đống thực vật này mà không dùng chút gì, không phải sao?

Quả nhiên, bữa cơm trưa này thực phong phú, vị đầu bếp kia tự mình động thủ làm một bàn ăn, so với bữa ăn bình thường thì có chút bủn xỉn, nhưng ở mạt thế, bốn món một canh cùng cơm thơm ngào ngạt đủ để mọi người nước miếng nhỏ dài ba thước.

Trên bàn chỉ ngồi Trương Khải Nhất, Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc cùng thanh niên luôn luôn bên cạnh Trương Khải Nhất kia, ngay cả Lý ca cũng không thể dùng chung bàn, còn đầu bếp thì bưng một chén cơm ở bên cạnh ăn, những người khác chỉ có thể nhìn bọn hắn mà nhỏ nước miếng.

"Ăn nhiều một chút." Thẩm Trì gắp rau cho Thẩm Lưu Mộc, Thẩm Lưu Mộc miệng lớn và cơm, ăn được cả miệng dính mỡ.

Trương Khải Nhất cười nói: "Bé con đúng là có thể ăn được nhiều a."

"Đang lúc trưởng thành đâu." Thẩm Trì cười cười, đối những ánh mắt nhìn chằm chằm bên này coi như không thấy.

Nhưng thật ra thanh niên bên cạnh Trương Khải Nhất khi nghe tiếng nuốt nước miếng, cũng có chút xấu hổ.

Thẩm Trì cực kỳ bình tĩnh, từng miếng từng miếng chậm rãi đem thức ăn ăn hết, như vậy thì tính cái gì, hiện tại những người sống sót này còn có chút liêm sỉ tâm mềm cùng giữ mặt mũi, nhiều lắm chỉ nhìn chăm chú như vậy thôi, mất hết mặt mũi mà khóc cầu thì sợ hãi Trương Khải Nhất cường đại không dám làm, chờ qua một ít ngày nữa, không phải chỉ bởi vì một chút thực vật đến ngay cả chó cũng không bằng, mạng cũng không muốn đó.

Đây là mạt thế.

Ngồi ở bên cạnh mẹ, Tào Ninh Hạo ngửi thấy mùi thơm mê người, bụng đói kêu thầm thì từ lâu rồi, thấy ánh mắt đều phát lục.

Bỗng nhiên Thẩm Lưu Mộc trên bàn ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện ánh mắt của nó.

Tào Ninh Hạo hung hăng sợ run cả người, nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám liếc mắt nhìn nơi đó một lần nào nữa.

"... Còn dám xem ba ba ta, ta sẽ móc chúng nó..."

Thanh âm đáng sợ kia như còn văng vẳng bên tai, nó nhắm chặt đôi mắt, cuộn thành một đoàn.

====================

Suy nghĩ của tác giả: Ngẩng đầu nhìn văn án, cái gì kia, Thẩm Lưu Mộc chính là tiểu biến thái, từ nhỏ đã biến thái rồi, nếu không cũng không thể chỉ mới bảy tuổi liền một mình sống sót tại mạt thế...

→ →

Cám ơn địa lôi của Quay Cuồng Đi Ngưu Cục Cưng, Năm Xưa Không Có Nước, Hinh Tâm, yêu các ngươi,╭(╯3╰)╮


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com