ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 49: Lăng nhục ta đi

Lai_Gia

Hán Việt là 'kiền ngã', QT dịch tiếng Việt là 'tới XXX ta đi', hay có nghĩa là 'lăng nhục', để hợp với đoạn tâm lý M văn vẹo mà Úy Ninh đã thổ lộ phía trên, mình quyết định để 'lăng nhục', mệt với mẹ Úy Ninh lắm =)))))

--------------------------------------------------------------

Lấy số người nếu cứng rắn công kích, để ba trăm đi vây năm ngàn thoạt nhìn như một nhiệm vụ bất khả thi, nếu những người này không phải là dị năng giả, thì căn bản là người ngốc nói mê, cho dù là dị năng giả cũng chẳng phải vạn năng, huống chi địch đều là binh sĩ tinh nhuệ, rất nhanh bọn họ liền tổ chức phương pháp phản kích hữu hiệu, dị năng giả bị súng bắn trúng cũng sẽ bị thương thậm chí là chết, may mắn dị năng giả tới đây ít nhất đều là cấp hai, Thiên nhiên hệ cùng người biến hình hầu như đều là cấp ba, vậy nên súng mới không tạo thành uy hiếp lớn đối với bọn họ như vậy.

"Cẩn thận!" Một binh Nhật nửa quỳ trên mặt đất, tay cầm một loại súng giống súng máy, vài cấu tạo lại có chút khác biệt, sắc mặt Ngô Du lập tức thay đổi, "Súng lựu đạn, mau xử lý hắn!"

Không đợi cậu ta nói xong, Thẩm Trì đã bắn một mũi Nỏ xuyên tim, trực tiếp mở cái động trên ngực gã, nhưng người này ngã xuống, binh Nhật bên cạnh lại nhanh nhẹn bò tới, lập tức lại khiêng lên, thêm một Nỏ Xuyên tim bắn ra!

Cách đó không xa Úy Ninh hơi hơi kinh ngạc, cậu biết rõ Thẩm Trì, cơ hồ hiểu toàn bộ năng lực của Thẩm Trì, nhưng loại kỹ năng Thẩm Trì vừa dùng kia, cậu thế nhưng chưa từng gặp qua, gần như không còn giống kỹ năng trò chơi nữa, mà như dị năng thuộc về Thẩm Trì vậy, thật sự kỳ quái.

Càng làm cậu kỳ quái còn tại phía sau, chỉ thấy Thẩm Trì bật lên như diều gặp gió, sử dụng thêm Niếp Vân Trục Nguyệt, ném ra một đám ám khí, đúng vậy, thật sự là ám khí!

Bộ dáng nổ tung cậu nhìn có điểm quen thuộc, hình như gọi cái gì Thiên Nữ Tán Hoa, chính là làm sao có thể! Kỹ năng này vốn không phải như vậy, Thẩm Trì càng không thể lấy dưới trạng thái Kinh Vũ Quyết mà sử dụng được.

Nhìn những binh lính kia ngã xuống, đôi mắt Úy Ninh dần u ám, xem ra đời này đã xảy ra nhiều việc mà cậu không biết làm biến hóa năng lực của Thẩm Trì, chẳng lẽ đời này hắn không còn mang theo kỹ năng trò chơi sao? Không biết vì cái gì, Thẩm Trì xảy ra biến hóa mà cậu không hề biết, làm lòng cậu có chút chán nản tức giận!

"Bên kia!" Ngô Du hô to một tiếng, chỉ thấy không trung truyền đến thanh âm sắc bén, diều hâu núi thật lớn đáp xuống, trực tiếp đen đầu binh sĩ Nhật Bản kia bóp nát vụn.

Ngô Du còn chưa kịp nhả ra khí, liền thấy một đội binh Nhật đang che chắn cái gì, vài binh lính một mình ôm bệ phóng rocket RPG xuất hiện, RPG Bazooka được xưng là bệ phóng tên lửa di động, là một loại vũ khí nóng hạng nặng có thể phá tăng, có thể ở khoảng cách gần đả xe tăng, xe thiếp giáp cùng các công sự, sắc mặt của cậu ta nhất thời trở nên vô cùng khó coi, binh lính Nhật Bản trang bị hoàn mỹ huấn luyện nghiêm chỉnh lại tiến vào nội cảnh Trung Quốc, còn mang theo nhiều vũ khí hạng nặng độ nguy hiểm cao như vậy, tồn tâm phải giết!

Lúc này không cần cậu ra lệnh, toàn bộ thành viên đội đột kích bên cạnh cậu ta bắt đầu tập trung bắn tỉa nhóm binh Nhật kia, Ngô Du cũng bắt đầu nổ súng, xem ra năng lực của cậu có chút giống Quách Ngưng, Quách Ngưng lúc này không có xuất hiện, ả luôn là chủ lực của Lôi Đình, nếu không xuất hiện chứng tỏ một việc, bởi vì đôi mắt bị hủy, ả đã bị anh em họ Úy loại bỏ. Đều là dị năng giả thuộc về thị giác, nhưng còn hơn Quách Ngưng, Ngô Du vốn xuất thân quân nhân, xuất hiện dị năng thị giác, lúc dùng súng như được thần giúp sức, bởi vì đôi mắt quá lợi hại, thậm chí có thể phát hiện đường đi viên đạn của địch mà tránh.

Ngô Du hít một hơi thật sâu nói, "Phải có người đi nổ kho vũ khí của địch."

"Ta đi." Kỷ Gia bỗng nhiên đứng ra, "Ta không cần đến quá gần, có thể để rối gỗ tiếp cận rồi tự phát nổ."

Minh Nguyệt nhìn nàng một cái, "Anh đưa em đi."

"Được!" Ngô Du không có nửa điểm do dự, giao hai quả lựu đạn cho Kỷ Gia, "Ta sẽ phái một ít người che chở các ngươi, Hồng Hồ, ngươi dẫn người bảo vệ cô bé này tiếp cận kho vũ khí của đối phương, phá hủy hỏa lực dự trữ của địch."

"Rõ!"

Thẩm Trì nhìn sang phía Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt, "Phải cẩn thận."

"Thẩm thúc thúc yên tâm." Kỷ Gia thản nhiên cười, trên khuôn mặt trắng nõn dính vài vệt bụi đen, đôi mắt lại sáng rạng rỡ tỏa hào quang, nàng lúc đầu chỉ là một cô bé khóc nhè, thế mà dần dần ngày qua ngày trưởng thành từng chút một, đến giờ thành thiếu nữ duyên dáng, Thẩm Trì không khỏi cảm thấy có chút cảm khái,... đám nhóc này, tựa như nháy mắt đã lớn như vậy a...

Ba trăm bốn bảy người đối đầu năm ngàn người, đây là cuộc chiến một so mười, nếu dị năng giả chống lại chính là mười người thường, vậy đương nhiên khỏi phải nói gì rồi, nhưng quân địch lại là những quân nhân được trang bị hoàn mỹ, nhận các bài huấn luyện nghiêm chỉnh, vậy liền nguy hiểm, nên một trận này đánh mới gian nan như vậy.

Cách đó không xa trong một nơi đóng quân, phó đội trưởng mà Kỷ Oánh từng nhắc tới – đang tại đó và trông về phía quân doanh dưới chân núi, "Tình hình thế nào?"

"Một đội quân mấy ngàn lính Trung Quốc tập kích quân doanh."

Không còn trẻ tuổi như Tam Phổ Dực cùng An Bội Hoa Nại, tuổi của Ichiro Imai đã tương đối lớn, nhìn qua tựa như đã sắp năm mươi, gã cũng không cao, diện mạo bình thường, nhưng không thể nghi ngờ gã mới là một trong những người Nhật Bản am hiểu đánh giặc nhất, gã là một lão tướng có kinh nghiệm phong phú. Cũng phải nói, Tam Phổ Dực mang danh là đội trưởng, trên thực tế toàn quân đều nghe theo chỉ huy của Ichiro Imai.

"Mấy ngàn người sao?" Gã hơi dừng một chút, "Xem ra bọn chúng còn chưa phát hiện ra lực lượng trên núi của chúng ta, Maruyama, ngươi đi tập trung đông đủ quân lính, chuẩn bị chi viện."

"Rõ!"

Một khi xác định có thể diệt toàn bộ đội quân kia, bọn chúng sẽ lập tức từ trên núi dồn xuống, chân núi ép lên, cố gắng không cho bất cứ nhân chứng sống nào có thể chạy thoát.

Nhưng không đợi được một phút, chợi nghe tiếng nổ và tiếng đạn cùng vang lên dưới chân núi, không bao lâu ánh lửa nổi lên bốn phía, sau đó, một quả đạn pháo tín hiệu màu đỏ được bắn lên không trung!

Giờ đây sắc mặt Ichiro Imai trở nên có chút khó coi, "Shimada, khởi động kế hoạch dự bị! Nửa giờ sau toàn bộ quân rút lui! Ono, chuẩn bị điều động bộ đội đột kích, tiếp ứng Dực Nhân điện hạ cùng An Bội tiên sinh!"

"Đội phó, chúng ta cứ thế rút lui sao?" Bọn họ ở trong này thật vất vả xây dựng vài năm mới được như vậy, chẳng lẽ cứ như thế buông tha sao?

Trên mặt Ichiro Imai chợt lóe qua vẻ âm tàn rồi biến mất, "Trước rút lui rồi lại lập kế hoạch khác, Morihara, trước khi trời hôm nay hoàn toàn tối đen, đem tình hình khu an toàn của Trung Quốc gần đây nhất đưa lên cho ta!"

"Rõ!"

Bên này, trận chiến mở màn giành thắng lợi, dị năng giả tổn thất mười bảy người, thương vong này không coi là nhỏ, thành viên đội đột kích chỉ tổn hao ba người, bọn họ còn hơn dị năng giả càng quen thuộc ứng phó với hoàn cảnh đạn bay tán loạn này, dị năng giả dù sao cũng không phải là quân nhân đã từng tác chiến.

"Đội trưởng Ngô, nhận được tin tức địch truyền đến!" Một binh sĩ truyền tin trong đội Hồng Hồ lớn tiếng nói.

Một nữ nhân diện mạo xinh đẹp túm theo một binh Nhật đi tới, sắc mặt có chút mệt mỏi, "Tên này đúng là lính truyền tin, đã biết được tin mật." Năng lực của nàng là đọc trí nhớ, nhưng hiện giờ chỉ tới cấp hai, đọc kí ức của một quân nhân với ý chí kiên định như vậy khiến nàng mệt chết đi, dị năng của nàng đối với dị năng giả có cấp bậc cùng với nàng hoặc so nàng càng cường đại hơn, căn bản là không có tác dụng.

Hiện tại Ichiro Imai bên kia còn chưa biết một nơi đóng quân của bọn chúng đã toàn bộ bị diệt.

"Đội trưởng, quân Nhật Bản chuẩn bị nửa giờ sau bỏ chạy!"

Đây là tin tức đối với bọn hắn mà nói cũng chẳng phải tốt đẹp gì, "Tốc độ của chúng ta cần phải nhanh hơn!" Ngô Du nhanh chóng nói, "Đại tá bên kia sẽ cố gắng hết sức kéo chân người mà bọn chúng muốn cứu, hơn nữa chờ cho toàn bộ quân tập hợp ít nhất cũng cần một giờ! Tóm lại, trong một giờ không thể để bọn chúng bước chân ra khỏi khu núi rừng này!"

"Vừa tập kích vừa ngăn cản gây rối," Úy Ninh khoanh tay nói, "Xem ra chúng ta cần phải chia đội."

"Chia đội?" Kỳ Dung Thúy lạnh lùng nói: "Cứ chia đội như thế chúng ta sẽ không đủ nhân thủ, vậy thì đi chịu chết chứ không phải đi tập kích nữa."

Thẩm Trì bỗng nhiên mở miệng, "Bọn chúng nếu không cứu được Tam Phổ Dực, chắc chắn sẽ không đi."

"Có ý gì?" Ngô Du hướng hắn nhìn.

"Tam Phổ Dực là hoàng thất Nhật Bản, gã là nhân vật trung tâm của toàn quân kia, trong tin mật của địch mà chúng ta thu được, có nhắc đến phải đi tiếp ứng Tam Phổ Dực và An Bội Hoa Nại, nếu chúng ta trước đó nẫng tay trên của bọn chúng, như vậy mấy người Nhật Bản đó nhất định sẽ đuổi theo chúng ta, chúng ta không ra khỏi núi rừng này, bọn chúng cũng sẽ không đi."

Ngô Du chỉ suy nghĩ trong chốc lát, "Là một biện pháp tốt! Nhưng vẫn phải có kế hoạch dự bị, để tránh cho người Nhật Bản bỏ lại gã mà chạy trốn."

Thẩm Lưu Mộc nói thẳng, "Chỉ cần gã ta vào núi, ta sẽ có biện pháp tóm được gã."

Dị năng giả Mộc hệ trong núi rừng sẽ chiếm được ưu thế tuyệt đối, bắt một người thực sự không phải vấn đề gì, hơn nữa hiện tại thời tiết nóng đến kinh người, thành ra núi rừng xanh um tươi tốt, cỏ cây sum xuê, nơi nơi đều là dây leo cùng cây cối có thể dùng để che giấu.

Thẩm Trì trầm mặc một hồi mới nói tiếp, "Ta có biện pháp có thể tìm được gã."

Tam Phổ Dực nằm trong danh sách tiêu điểm của hắn, Kỷ Oánh cũng vậy, hắn không thể không bội phục thủ đoạn của Kỷ Oánh, có vẻ như hiện tại nàng đang cùng một chỗ với Tam Phổ Dực, ít nhất tạm thời không có uy hiếp về sinh mệnh.

"Nếu chúng ta nắm chủ động, tình hình lại bất đồng." Kỳ Dung Thúy lưu loát nói.

Đúng thật là vậy, dị năng giả muốn đánh lén hay ám sát, vậy thủ đoạn có nhiều lắm.

"Đi, mời Thẩm tiên sinh dẫn đường!" Dọc theo đường đi Ngô Du nói chuyện đều rất khách khí, cậu biết, lần này nếu không phải nhờ tin tức của Thẩm Trì, thì hậu quả tạo thành sẽ đáng sợ đến nhường nào.

Hơn ba trăm người băng rừng mà đi, có Thẩm Lưu Mộc cùng ba đội đột kích kinh nghiệm phong phú xóa sạch dấu vết, cùng dị năng giả người biến hình tùy thời chú ý bốn phía, bọn hắn tựa như đoàn âm binh ngang qua hai nơi đóng quân của Nhật Bản, mà địch lại không có chút phát giác nào.

"Ngay phía trước." Thẩm Trì đè thấp thanh âm, Ngô Du gật gật đầu, cầm ống nhòm nhìn thoáng qua, "Đội tiếp ứng của địch đại khái có ba trăm lính, toàn là quân đột kích, chúng ta phải tranh thủ ngăn chặn chúng."

Úy Ninh, Kỳ Dung Thúy, còn có mấy đội dị năng đứng dậy, lặng lẽ hướng nhóm lính tiếp ứng kia lặng lẽ đi tới.

Trong tầm mắt của Thẩm Trì, Tam Phổ Dực có chút chật vật, trên quần áo có vết máu, nhìn qua nhưng không bị thương, An Bội Hoa Nại bên cạnh gã lúc này đã chẳng muốn quan tâm đến phong độ nữa, kimono tuyết trắng dính các loại vết bẩn, bọn họ được mười mấy binh Nhật bảo hộ vào núi, mà Kỷ Oánh bị Tam Phổ Dực mạnh mẽ kéo về phía trước, nhìn tình trạng bết bát nhất, Thẩm Trì kiểm tra một chút giá trị sinh mệnh của nàng, nàng bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ, xem quần áo của nàng còn lành lặn, hẳn không phải do súng đạn đả thương, xem ra vết máu trên quần áo Tam Phổ Dực rất có thể là của nàng.

Sinh mệnh người bình thường rất yếu ớt, mặc kệ Kỷ Oánh có con buôn thế nào, thân thể nàng nhưng vẫn là một người thường mà thôi.

Kỷ Gia cũng đã nhận ra, sắc mặt có chút lo âu.

"Đại tá, vâng, Tam Phổ Dực đã tiến vào tầm ngắm của chúng ta, vâng, đã nhận lệnh!"

Thần sắc Ngô Du nghiêm túc lại cầm lên ống nhòm nhìn, "Mọi người nghe rõ, tên Tam Phổ Dực kia cần phải bắt sống!"

Lúc này An Bội Hoa Nại bỗng nhiên biến sắc, Thẩm Trì thầm nghĩ không ổn, "Bọn chúng phát hiện!"

Dù sao cũng không nói cần An Bội Hoa Nại sống, Thẩm Trì chạy một đoạn xa ra ngoài, hộp ngàn cơ trong tay lóe lên ánh sáng, mà Thẩm Lưu Mộc cùng hắn phối hợp đã ăn ý, tay cùng lúc chuyển động, tảng lớn dây leo hướng đám người An Bội Hoa Nại cùng Tam Phổ Dực ép qua.

Sắc mặt Tam Phổ Dực cũng thay đổi, gã nhìn thấy những dây leo cây cối kia trong lòng đều có bóng ma, cơ hồ tựa như bị điện giật mà bật ra, không có biện pháp, ký ức lúc trước bị Thẩm Lưu Mộc cắt mở da gã ra, đau tựa thiên đao vạn quả thật sự quá khắc sâu. Sắc mặt An Bội Hoa Nại trắng bệch, thân ảnh dần dần xuất hiện một bên khác, vị trí gã vốn đứng có một bộ quần áo thức thần màu trắng bị Nỏ Xuyên tim đâm qua, rất nhanh liền tiêu tán.

An Bội Hoa Nại không biết dùng rối gỗ thế thân, thức thần này không phải thức thần bình thường, mà là thức thần lấy máu nuôi thành, lúc bình thường không triệu hoán được, chỉ khi xuất hiện uy hiếp tới sinh mệnh mới lộ ra, mà lúc này một mũi Nỏ Xuyên tim không đâm qua tim gã, nhưng cũng làm gã nguyên khí đại thương mà phun ra một búng máu, quạt trên tay phất một cái, hai quỷ đầu chó phát ra tiếng kêu quái lạ lao về phía Thẩm Trì!

Minh Nguyệt cười lạnh, "Chút tài mọn!" Bùa Khu ma trên tay tỏa ra ánh sáng mạnh, quỷ đầu chó là ma vật, sợ nhất loại pháp lực xua đuổi tà ma của Đạo gia này, nếu bàn về nuôi quỷ đuổi ma, cho dù là Đạo gia chính đạo, cũng chưa chắc đã so sánh được với tông Mao Sơn bọn họ.

An Bội Hoa Nại dùng dao găm cắt qua tay, miệng lẩm bẩm, trong mắt hồng quang chợt lóe, bị ép đến đường cùng gã thật sự không còn biện pháp, mặc kệ nguy hiểm bị quỷ đầu chó phản phệ, sử dụng thuật tế máu.

Cả cánh rừng nhất thời nổi lên gió lạnh, chỉ thấy hai quỷ đầu chó kia nháy mắt biến thành hai đầu quái vật dữ tợn đáng sợ thật lớn!

Thẩm Trì kinh ngạc, ai u, quái cấp boss nha!

Có điều thật giống như nhân vật trò chơi cấp chín mươi gặp được quái cấp boss chỉ bậc tám mươi, huống chi hắn cũng không chỉ có một mình, nơi này là cả một tổ đội đánh quái a, cùng đánh hội đồng mà thôi, cho dù hai con chó kia bộ dạng có kinh khủng đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ để dọa người.

Thẩm Lưu Mộc cứu Kỷ Oánh, Tam Phổ Dực trong lúc điên cuồng chặt dây leo mà bị tóm được, sau khi bắt được gã và An Bội Hoa Nại, bọn hắn một khắc không ngừng mà lập tức đổi vị trí, chờ tới lúc Ichiro Imai nhận được tin tức, bọn hắn đã tiến sâu vào rừng núi rồi.

"Rầm!" Ichiro Imai giận đến hung hăng vỗ một cái xuống bàn, "Cái gì? Dực Nhân điện hạ bị bắt đi rồi?! Các ngươi lũ vô dụng này!"

"Phó đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Có thể làm gì nữa, đuổi theo!"

"Không rút lui nữa sao?"

Ichiro Imai lạnh băng băng nói: "Tính mạng của Dực Nhân điện hạ còn trong yếu hơn tất cả lũ các ngươi cộng lại, chẳng lẽ các ngươi không biết ngài là một trong hai thành viên hoàng thất vị thành niên còn lại của đế quốc Nhật Bản sao? Hoa Tử Nội thân vương chỉ nghe lời nói của thủ tướng, người mà ngài thượng tướng có thể dựa vào chỉ còn Dực Nhân điện hạ mà thôi."

(Theo mình xem thì 'Nội' để chỉ nữ, 'Nhân' để chỉ nam hay sao á, như kiểu công chúa hoàng tử ý)

Thời bình thì một nhà Thiên hoàng chính là biểu tượng cho Nhật Bản, nhưng tới mạt thế, khi lòng người tan rã đạo đức sụp đổ, thì toàn gia tộc Thiên Hoàng lại là những người tốt nhất để lợi dụng, được toàn dân tín ngưỡng, tác dụng của bọn họ trái lại càng to lớn hơn so với thời bình. Nhưng một nhà Thiên Hoàng sống trong nhung lụa quen rồi, mạt thế giáng lâm, Nhật Bản lại là quốc đảo, tai nạn liên tiếp phát sinh, vài năm qua, những thành viên hoàng thất không có được dị năng dần dần chết đi, chỉ còn lại có Tam Phổ Cung Dực Nhân thân vương cùng Thu Lộc Cung Hoa Tử Nội thân vương. Đương nhiên, những cái chết kia cũng có nguyên do vì thiên tai, cũng có một phần bởi hai phái tranh chấp mà âm thầm hạ thủ. Dực Nhân cùng Hoa Tử Nội sống sót được đều là dị năng giả, phân biệt mà được tôn sùng làm nhân vật trung tâm của hai phái.

"Lúc trước, ngài thượng tướng không nên để Dực Nhân thân vương điện hạ đến Trung Quốc mới đúng!" Ichiro Imai tức giận nói, nhưng gã biết, còn hơn là trên đất Nhật Bản nơi nơi gian nan khổ cực, ngài thượng tướng đem thân vương điện hạ đưa đến Trung Quốc trên thực tế cũng là vì an toàn của điện hạ, tại thời điểm đó, Trung Quốc so Nhật Bản muốn an toàn hơn một ít.

Nào biết đâu sẽ có ngày phong vân biến đổi, Dực Nhân điện hạ lại có thể rơi vào tay mấy người Trung Quốc!

Bên kia Ngô Du nghe được báo cáo người Nhật Bản đuổi theo mới nhẹ nhàng thở ra, "Hiện tại việc chúng ta cần làm chính là kéo chân địch, chờ đại bộ đội trợ giúp."

Kéo cái đuôi với hai vạn năm ngàn người theo sau, tuyệt đối không phải một việc tốt đẹp gì, dị năng giả cũng sẽ mệt, sau khi mất đi dị năng, bọn họ cùng người thường cũng chẳng hơn bao nhiêu, tuyệt không thể so với những quân nhân có thể lực tinh lực bền bỉ kia được.

"Chị họ, thay bộ quần áo này đi." Bọn hắn đến một nơi núi lõm vào để nghỉ ngơi một lát, thành viên ba đội đột kích tự giác ra vòng ngoài bố trí phòng vệ tuần tra, xóa dấu vết để lại, nếu không nghỉ ngơi, những dị năng giả này chỉ sợ ăn không tiêu.

Kỷ Oánh bỏ đi quần áo loang lổ vết máu của nàng, Kỷ Gia nhìn thấy trên người nàng các loại dấu vết dày đặc, nhẹ nhàng buông xuống mi mắt.

Ngoại thương đã được Thẩm Lưu Mộc trị, nhưng y chỉ có thể chữa vết thương, cũng không làm tan vết bầm được, cho nên những dấu vết nọ kia đều giữ nguyên, còn có một vài vết thương đã sớm khép lại kết vảy, thương đã lành, ngay lúc đó không trị liệu đúng lúc, tất nhiên sau này sẽ lưu lại sẹo, da của nàng trắng nõn, càng khiến mấy vết sẹo thêm phần dữ tợn.

"Thực đáng sợ sao?" Kỷ Oánh thản nhiên hỏi.

Kỷ Gia lắc đầu.

Kỷ Oánh liếc Tam Phổ Dực ủ rũ cách đó không xa một cái, "Thời điểm tâm tình gã không tốt, liền thích dùng roi quất người, lúc mới đầu ta cũng không chịu được đau đớn kiểu này, càng về sau, lại có thể ngay lúc gã đánh mà lộ ra tươi cười ái mộ gã... Kỷ Gia, ta thật sự vô cùng chán ghét ngươi."

Kỷ Gia yên lặng không lên tiếng.

"Bác trai với bác gái tuy rằng đã sớm mất, nhưng ngươi có dị năng, có thể dễ dàng sống sót đến sạch sẽ như vậy, thật không công bằng a, ngươi một con bé vụng về như thế, cố tình lại có thể sống tốt đến vậy, ta lại phải giãy giụa chịu nhiều thống khổ mới có thể kéo dài hơi tàn." Giọng Kỷ Oánh rất nhẹ, "Cho nên ta tuyệt không thích ngươi, ngươi cũng không cần hỏi những thứ kiểu như nếu rời đi nơi này ta muốn đi cùng ngươi hay không, nhìn thấy ngươi ta sợ có một ngày ta cuối cùng không nhịn được ghen tỵ mà hận không thể giết chết ngươi."

"Chị ——"

"Ngươi nghe ta nói đây." Kỷ Oánh nhìn nàng, "Ta cảm thấy được nếu ta muốn giết ngươi, dù ngươi có lợi hại đến đâu, cũng sẽ chết trên tay ta thôi, bởi vì ngươi thật sự rất dễ bị lừa, Kỷ Gia. Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, ngươi cách ta xa một chút, nghe rõ chưa?"

Đôi mắt Kỷ Gia dần dần đỏ ửng.

"Ta vốn muốn dựa vào ngươi mà sống sót." Kỷ Oánh thản nhiên nói, "Dù sao thì, ta chỉ có mong muốn được sống mà thôi, ngươi lại vừa ngu xuẩn vừa dễ lừa, có lẽ ta chẳng cần trả giá cái gì ngươi vẫn sẽ nuôi ta đấy, nhưng ba người cùng một chỗ với ngươi kia lại không phải hạng dễ chọc, có thể khiến Tam Phổ Dực sợ hãi thành dạng này đến mức sắp thành kẻ có bệnh thần kinh, Kỷ Gia, ngươi cũng nên cẩn thận, dù sao ta cũng không bao giờ muốn tiếp cận những người như thế nữa, ta thà tình nguyện chịu khổ thêm một chút, cùng người thường trộn chung một chỗ, chứ nếu không ta cảm thấy mình cũng sẽ có ngày trở nên không bình thường mất."

Sau đó, Kỷ Gia liền trơ mắt nhìn Kỷ Oánh chậm rãi đi hướng Ngô Du, chỉ nói mấy câu thôi, Ngô Du liền dần dần đỏ hết hai tai, căn bản không giống như quan quân bình tĩnh nghiêm túc trước đó nữa.

Kỷ Oánh thật sự xinh đẹp, lại tinh ranh có bản lĩnh lấy lòng nam nhân, nữ nhân như vậy tại thời bình tuyệt đối sẽ khiến chị em phụ nữ không có bất kỳ hảo cảm nào, ở tại mạt thế, đồng dạng cũng khiến nữ dị năng giả không thích, nhưng không thể không nói, đã là nam nhân liền dính phải chiêu như vậy, nam nhân cùng nữ nhân, nhiều khi không phải cùng một loại sinh vật.

Tỷ như, Kỷ Gia sẽ không làm sao hiểu được, cái tên Úy Ninh kia sao lại có thể thốt ra những lời như thế, thật sự là... quá bom tạc! Cùng cậu ta so sánh thì, thủ đoạn nhỏ như của chị họ, quả thực tựa trò trẻ con có được hay không...

Mới vừa nghỉ chưa tới một phút đồng hộ, một thành viên đội đột kích đã vội vàng chạy về, "Người Nhật Bản đuổi tới!"

"Sao lại thế, mặc kệ chúng ta làm rối hay che giấu như thế nào, bọn họ chung quy vẫn có thể tìm đúng phương hướng." Ngô Du phát hiện có điểm lạ.

Thẩm Trì thoáng nhìn qua điểm đỏ trên bản đồ, "Rất đơn giản, phe địch có dị năng giả phương diện này."

"Luôn để địch đuổi theo sau quá nguy hiểm." Một gã dị năng giả cao lớn ổn trọng nói, gã là thủ lĩnh đội dị năng khá xuất sắc.

Đuổi theo phía sau là cái đuôi không nhỏ, ước chừng hai vạn năm ngàn binh lính, trong đó còn có dị năng giả, bọn hắn cũng chỉ có hơn ba trăm người mà thôi, hơn nữa đại đa số dị năng giả bởi trận chiến đầu tiên đối nghịch năm ngàn binh lính mà cạn sạch tinh lực, hiện tại đang rơi trong trạng thái mệt mỏi.

Ngô Du cau mày cắn răng, "Đi! Để ta liên lạc với đại tá."

Bọn hắn chỉ đành phải nhanh chóng đi sâu vào rừng núi, may mắn có Thẩm Lưu Mộc là dị năng giả Mộc hệ cấp bốn tồn tại, mới có thể không ngừng tạo phiền toái cho đội quân Nhật Bản tại phía sau, nếu không chỉ sợ bọn hắn đã sớm bị đuổi kịp.

"Khi nào viện binh đến?"

"Nhanh thôi!"

Ngô Du nhìn những dị năng giả đã mệt mỏi phía sau, nắm thời cơ nói: "Chúng ta phân tổ, trước đem tù binh áp giải về!"

"Chỉ sợ không được." Kỷ Oánh bỗng nhiên nói.

Tất cả mọi người nhìn về phía nàng, Kỷ Oánh nhìn nhìn Tam Phổ Dực cách đó không xa tinh thần uể oải, "Người Nhật Bản chỉ sợ sẽ căn cứ vị trí của gã mà đuổi theo, nếu để gã xuống núi, người Nhật Bản liền đuổi kịp."

"Nếu cực nhanh đưa gã về tới Bắc Kinh thì sao?" Thẩm Trì bỗng nhiên nói.

Kỷ Oánh kinh ngạc nhìn qua, "Cực nhanh là nhanh như nào?"

Kỷ Gia huýt sáo, Tiểu Vân từ trong rừng chạy tới, hướng nàng lắc lắc đuôi, "Không bằng chúng ta trước đưa hắn và An Bội Hoa Nại đến Bắc Kinh đi."

Ngô Du trịnh trọng gật đầu, "Biện pháp này rất tốt, gã vừa đi, người Nhật Bản liền mất mục tiêu, không có cách nào tiếp tục đuổi theo sau chúng ta, đại tá nói đã bố trí xong lực lượng canh phòng dưới chân núi, chúng ta tranh thủ đem mấy người Nhật Bản này một lưới tóm gọn."

Không gian bên trong Tiểu Vân không lớn, đám Thẩm Trì cũng chẳng tốt tính mà đem hai tên Nhật Bản kia nhét vào, chỉ cho thêm Kỷ Oánh vào nghỉ ngơi thôi, không ai so nàng càng hiểu rõ hơn về Tam Phổ Dực cùng An Bội Hoa Nại, cần nàng tới Bắc Kinh để thuyết minh tình hình với quan trên. Nàng chiếm lấy giường của Kỷ Gia và Minh Nguyệt, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt chỉ có thể sóng vai ngồi tại chỗ kia, dù sao vào trong cũng không phải để ngủ, Thẩm Trì cùng Thẩm Lưu Mộc cũng chỉ ngồi thôi, Thẩm Lưu Mộc dùng cành cây đem Tam Phổ Dực và An Bội Hoa Nại trói chặt vào người Tiểu Vân. Vì phòng ngừa bọn họ tiếp tục làm chuyện gì, một dị năng giả Lực lượng hình trực tiếp "rắc rắc" vài cái đem tứ chi bọn họ trật khớp hết, miệng cũng bị bịt lại, có bốn người Thẩm Trì canh, cam đoan không có sơ hở.

Tiểu Vân dùng tốc độ nhanh nhất chạy băng băng, tốc độ so với bất kì xe thể thao nào đều phải nhanh hơn, ở trong núi rừng đặc biệt bộc lộ rõ ràng, không bao lâu sau, binh Nhật bên kia liền cơ hồ mất đi mục tiêu.

Sắc mặt Ichiro Imai vô cùng khó coi, "Mất đi mục tiêu là có ý gì?"

"Chính là khoảng cách cách nơi đây đã vượt ngoài trăm km..."

"Ngươi nói đùa gì vậy! Lúc này mới qua bao nhiêu lâu, liền vượt ngoài một trăm km sao?" Cơn mưa nước miếng của Ichiro Imai đều muốn phun ướt đẫm mặt dị năng giả kia.

Sắc mặt vị dị năng giả kia cũng không dễ nhìn, "Ta làm sao biết được! Tóm lại chính là đã ngoài một trăm km, ta khó có thể tiếp tục xác định vị trí của ngài ấy, xem phương hướng hẳn là đi Bắc Kinh."

Ichiro Imai hung tợn mắng chửi vài câu, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng kêu quân chuẩn bị xuất phát, lui lại, lui lại! Một đám vô dụng!"

Lúc đám Thẩm Trì rời đi vừa vặn là buổi chiều tầm một hai giờ, bị trói trên lưng Tiểu Vân, hai kẻ kia hưởng hết ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng cùng vô tận thống khổ do chấn động từ tứ chi hoạt động của Tiểu Vân, quả thực là sống không bằng chết.

Từ Chiết Giang tới Bắc Kinh nếu lái xe cần tốn mười lăm mười sáu giờ, nhưng dưới tốc độ cao nhất của Tiểu Vân, không đến mười giờ, ngay tại nửa đêm cùng ngày đã đến Bắc Kinh rồi.

Niếp Bình đã sớm sắp xếp người tiếp ứng, rất nhanh Tam Phổ Dực cùng An Bội Hoa Nại và ngay cả Kỷ Oánh nữa đều bị người quân đội mang đi. Bốn người Thẩm Trì thậm chí có thể tại nửa đêm về tứ hợp viện trong Bắc Kinh mà ngủ được mấy giờ liền.

Thẳng đến năm ngày sau, những dị năng giả còn lại mới lục tục về tới Bắc Kinh, Niếp Bình còn chưa trở lại, xem ra đội quân Nhật Bản kia khá là ương ngạnh, không phải một chốc có thể diệt toàn bộ.

Ngắn ngủi năm ngày, Thẩm Trì đã đem toàn bộ tòa lầu trụ sở Lôi Đình kia sờ soạng lần mò đến nhất thanh nhị sở, cùng đời trước không có nửa điểm khác biệt, chính là gian phòng vốn thuộc về hắn kia hiện giờ mang tên "Úy Ninh", Thẩm Trì nhìn về phía gian phòng đối diện vốn thuộc về Úy Ninh, nơi đó là gian có tầm nhìn tốt nhất lấy sáng nhiều nhất trong cả tòa nhà, thế mà cứ vậy để không, cũng không có người ở.

Trước khi Úy Ninh trở về, hắn đã chuẩn bị tốt hết thảy, chỉ còn chờ người kia rơi vào trong lưới thôi, để cho mình chậm rãi, chậm rãi siết chết.

Úy Ninh tạo cho hắn một loại cảm giác khẩn cấp, Thẩm Trì hận cậu rất sâu, nếu như là hai năm đầu mới sống lại kia mà gặp phải Úy Ninh, hắn chắc chắn sẽ không để Úy Ninh chết nhanh như vậy, hắn luyến tiếc, hắn muốn Úy Ninh phải chịu đến phản bội, thống khổ khi bị thương tổn rồi mới chết đi, nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn dứt khoát khiến cậu bị hành hạ đến chết, sau đó trở về cuộc sống yên bình kia.

—— Úy Ninh cũng là một kẻ trọng sinh, Thẩm Trì không phải sợ hãi cậu ta, mà là hắn biết Úy Ninh là một tên điên, hắn không muốn vì kéo dài trả thù lại tạo thành hậu quả khiến mình phải hối hận, hắn không kiêng kỵ Úy Ninh, lại sợ Úy Ninh thương tổn Lưu Mộc, Gia Gia cùng Minh Nguyệt.

Hiện tại trong lòng hắn, Úy Ninh không phải kẻ trọng yếu nhất, bất kể là yêu hay hận, hắn chỉ muốn thống khoái khiến cậu ta chết đi mà thôi.

Muốn tự tay cầm dao đâm vào trái tim cậu, giết chết cậu!

Ai biết, không đợi hắn tìm đến Úy Ninh, Úy Ninh đã tự dâng tới cửa.

Bóng đêm thâm trầm, Thẩm Trì mở to mắt, Úy Ninh nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

Thẩm Trì nhìn về phía cậu.

Trong đêm tối, Úy Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ta biết bóng đêm không ảnh hưởng tới thị lực của ngươi."

Thẩm Trì nhìn cậu, "... Ngươi điên à?" Tay phải nắm hộp ngàn cơ, tay trái sờ hướng dao găm dưới gối.

Úy Ninh mặc T-shirt cùng quần dài bó sát màu đen, cậu lột áo ra, lộ ra nửa người trên trắng nõn khỏe đẹp, thân trên của cậu nhìn tốt lắm, trước mạt thế cậu chính là quân nhân, chưa bao giờ ngừng rèn luyện thân thể, cho nên đường nét cơ thể thực sự tuyệt đẹp, cũng không phải bộ dáng gầy gò, mà là mỗi tấc làn da đều căng đầy tràn ngập lực lượng.

Cậu giải khai cúc quần, Thẩm Trì nhìn thấy dưới bụng cậu dựng thẳng lên một cái lều nhỏ, cả người đều cứng lại rồi, ngọa tào, đầu người này bị cửa kẹp à?!

"Thẩm Trì, ngươi tới lăng nhục ta đi."

Thẩm Trì: "..." Ta giết ngươi nghe còn tạm được! Hắn đứng lên, dao găm giấu phía sau lưng.

Cố tình vào lúc này, một thanh âm vô cùng thanh tỉnh truyền đến: "Ba ba."

Cửa đứng một thiếu niên ôm gối, tóc tai lộn xộn, thần sắc khó hiểu.

Trong tứ hợp viện này, Thẩm Trì thu thập ra bốn gian phòng ngủ, lúc ban đầu Thẩm Lưu Mộc không nguyện ý phân phòng ngủ với Thẩm Trì, nhưng dưới Thẩm Trì ba phần mệnh lệnh năm phần khuyên răn mà y không tình nguyện nhận gian phòng ngủ của mình, có điều chung quy nửa đêm vẫn leo đến giường Thẩm Trì.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.

Thẩm Trì cảm thấy thái dương mình thình thịch bật ra gân xanh.

Con mẹ nó này xem như là cái chuyện gì!

====================

Suy nghĩ của tác giả: Sự tình bom tạc sắp xảy ra...

Lo lắng mọi người không thích xem chương chuyển tiếp, ngẫm lại vẫn là đem chương này kéo dài

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info