ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 48: Nhiệm vụ

Lai_Gia

Thẩm Trì cho rằng Úy Ninh giờ đây điên rồi, trên thực tế Úy Ninh luôn luôn là kẻ như vậy, bình thường nhìn cậu ta cũng chẳng sao đâu, nhưng sự thật là có chút bệnh về tâm thần nhỏ nhặt, như quá mức cố chấp, có rất nhỏ khuynh hướng muốn bị ngược, tại thời hòa bình thì đây cũng chẳng phải tật xấu gì đặc biệt to tát, cố tình lại để Thẩm Trì gặp phải.

Tại suy nghĩ của Úy Ninh, thời điểm khát vọng một người đến phát điên, sẽ có một loại xúc động bị đâm xuyên nhồi đầy, đó là một loại kích thích cùng hưởng thụ với người mà cậu yêu thương. Nếu đời trước cậu ta không phải lòng kẻ gần như được coi là thuần lương như Thẩm Trì, mà là những người vốn thích nam nhân, lại trung khuyển khoan dung cho tính cố chấp của cậu, nói không chừng cả hai sẽ ăn nhịp với nhau?

Đáng tiếc, không có nếu.

Đời này mặc dù Úy Ninh đã nói đến tận những dạng lời như thế này, nhưng thực chất trong lòng cũng không nguyện ý để Thẩm Trì ngược đãi bản thân, cậu chỉ là không có cách nào khác khống chế loại dục vọng kia, chỉ có thể nở ra đóa hoa độc yêu mị diễm lệ, cố gắng câu dẫn Thẩm Trì cùng cậu sa đọa vào hắc ám. Nếu để nhóm dị năng giả của Lôi Đình biết lão đại của bọn họ đối một người nam nhân nói những lời như vậy, chỉ sợ đều phải rơi hết tròng mắt.

Nghe trộm đến đoạn này Kỷ Gia không biết phải làm thế nào đây, Thẩm Lưu Mộc bên cạnh nhìn chằm chằm với ánh mắt không tốt chút nào, thế nhưng muốn nàng nói kiểu gì a!

"... Người kia, hình như quen biết với Thẩm thúc thúc." Nàng hắng giọng bắt đầu thuật lại.

Thẩm Lưu Mộc trừng mắt nàng, "Sau đó thì sao?"

"Thẩm thúc thúc hình như rất hận anh ta." Lần thứ hai dùng từ hình như, Kỷ Gia nhịn không được lại liếc mắt nhìn hai người bên kia một cái, thanh âm đè thấp, "Khụ, người kia hình như thích Thẩm thúc thúc..."

Ai nha, mấy câu qua loa đại khái như vậy không thể biểu đạt ý tứ những câu tên kia nói a!

Thẩm Lưu Mộc lập tức an tĩnh lại, một lúc lâu sau mới nói, "Tên kia mới không nói như vậy đi."

Kỷ Gia kinh ngạc nhìn y, một bộ làm sao ngươi biết được.

Thẩm Lưu Mộc nhìn về phía Thẩm Trì cùng Úy Ninh cách đó không xa, thiếu nên mười lăm tuổi còn có chút trẻ con cùng gầy yếu, nhưng ánh mắt của y đã tương đối thành thục. Những mặt hắc ám y biết nhiều hơn xa so với tưởng tượng của Thẩm Trì, mấy năm y ở cô nhi viện kia, cần phải ngụy trang cùng hung hãn mới có thể khiến bản thân trải qua những ngày tháng khá hơn chút. Trong cô nhi viện là một thế giới thu nhỏ, những điều y nhìn thấy, nghe thấy, đều là những thứ mà đứa trẻ bình thường rất khó minh bạch. Y nhìn những người nam nam nữ nữ đến đón trẻ con đi, nhìn kỹ để mà thấy được, giấu dưới khuôn mặt tươi cười thân thiết là một mặt hàm ý khác, y luôn luôn không được nhận nuôi, kỳ thật không phải không có cơ hội, trên thực tế, y trưởng thành so với gần như toàn bộ đám con nít trong cô nhi viện kia phải đẹp hơn nhiều, còn thông minh hiểu chuyện nữa, nhưng mỗi lần y tránh tại góc tường nhìn các cặp vợ chồng đến nhận nuôi trẻ nhỏ kia, lại có thể nghe được thật nhiều hí kịch ngoài sức tưởng tượng của con người. Nhiều khi, y ngẫm so với người khác càng sâu, bị nhận nuôi đi, chưa chắc sẽ tốt hơn so với trong cô nhi viện. Là y không muốn, cho nên mới một mực bám trụ tại cô nhi viện tới năm bảy tuổi.

Cho nên, kỳ thật y rất biết nhìn người, thời điểm gặp mặt ai, y có trực giác rất chuẩn. Tỷ như ba ba là một người rất tốt, chẳng sợ mặt ngoài cứ tiếp tục lạnh như băng, lòng bàn tay của hắn, tâm của hắn vẫn rất ấm áp. Lại tỷ như Minh Nguyệt, nhìn như mặt liệt, lại thêm bộ dáng cao thủ Đạo gia không nhiễm bụi trần, trên thực tế là kẻ lòng dạ hiểm hiểm độc nhất trong bốn người, giảo hoạt của cậu ta ẩn sâu dưới lớp mặt nạ này, bất quá, Thẩm Lưu Mộc cũng nhìn ra cậu thích Kỷ Gia, nếu thích Kỷ Gia, vậy bị bắt rồi tuyệt đối đừng nghĩ chạy, bởi vì cái nha đầu Kỷ Gia kia, nhìn tưởng ôn nhu đơn thuần, trên thực tế cực kỳ thông thấu, nàng khẳng định cũng nhìn rõ ràng bản chất Minh Nguyệt, hơn nữa, nếu bàn về địa vị trong tâm nàng, ba ba tuyệt đối đứng thứ nhất ——

Tuy điểm này khiến Thẩm Lưu Mộc có chút khó chịu, nhưng ánh mắt nàng nhìn ba ba, tựa như đang nhìn cha nàng vậy.

Kỳ thật, lúc mình nhìn ba ba cũng không giống nàng, y cũng kính yêu, cũng đem ba ba là người quan trọng nhất, nhưng vẫn có điểm khác biệt, y muốn ba ba chỉ thuộc về một mình y, y hy vọng có thể cùng ba ba càng thêm thân cận, càng thêm càng thêm thân thiết.

Cho nên, y nhìn Úy Ninh, trong mắt Úy Ninh có cùng thứ gì đó không khác biệt lắm so với y, ánh mắt của cậu ta rất có tính xâm lược, mục tiêu của cậu ta là ba ba, người này cho y cảm giác nguy hiểm không rét mà run.

Hơn nữa, Thẩm Lưu Mộc có loại cảm giác nguy cơ khi bắt gặp đồng loại, mặc dù là đồng loại, lại theo dõi cùng một con mồi, loại cảm giác này khiến Thẩm Lưu Mộc cảm thấy hoàn toàn không thoải mái.

Thẩm Trì đã bước trở về, hắn còn mang theo một bộ biểu tình bị sét đánh, nhưng Úy Ninh nhìn qua ngay cả độ cong bên khóe miệng đều không có bất cứ biến hóa gì.

"Thẩm Trì." Thẩm Lưu Mộc cẩn thận nghiêm túc gọi hắn.

Thẩm Trì ngẩng đầu lên, được rồi được rồi, loại cảm giác bức bối kia lại tới nữa, "Làm sao vậy?"

"Người của Lôi Đình đều giết hết sao?" Thẩm Lưu Mộc trực tiếp nói.

Thẩm Trì dừng bước, liếc một phát Úy Ninh cách đó không xa đang đi về hướng đoàn người Lôi Đình, thấy một con chim rối gỗ dừng tại trên vai Kỷ Gia, mà Kỷ Gia lại một bộ lúng túng khi làm chuyện sai trái, không khỏi bật cười, "Lại nghe lén!" Ặc, trên thực tế hắn cũng có chút xấu hổ.

Kỷ Gia cúi đầu xoa góc áo.

Minh Nguyệt hiển nhiên không quá rõ ràng, đầu óc cậu tương đương linh hoạt, nhưng đối phương diện tình cảm, so với ai cùng đều ngây ngô hơn, trông cậy vào việc cậu nhìn ra Úy Ninh không thích hợp là không có khả năng, "Gia Gia, làm sao vậy?"

Thẩm Trì hắng giọng, "Lôi Đình tổng cộng có hơn một trăm người đâu, phải diệt cũng chỉ là một bộ phận mà thôi." Hắn nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên, nếu trong số còn lại có người phát hiện ra, liền diệt luôn." Hắn cũng không muốn gieo phiền phức để lại mai sau, "Úy Ninh các ngươi không nên động, cậu ta, ta sẽ tự mình hạ thủ."

Thần sắc Kỷ Gia càng cổ quái, vừa nãy Úy Ninh đề cập qua loại chuyện kia, hiện tại Thẩm Trì lại nói như vậy...

"Này, Gia Gia, ngươi lại nghĩ đi đâu!" Thẩm Trì liếc mắt một phát cũng biết nàng đang suy nghĩ cái gì, tức giận nói, "Cậu ta là kẻ điên, mấy đứa chống lại đều sẽ ăn thiệt thòi, ta sẽ nghĩ biện pháp giết cậu ta."

Còn chưa nói được vài câu, đã có người tới tìm Thẩm Trì, để hắn đi gặp Niếp Bình.

Niếp Bình cùng mấy năm trước cơ hồ không có biến hóa gì, anh là dị năng giả Quang hệ, bề ngoài lại một chút cũng không ấm áp êm dịu, thật sự lạnh như băng. Kỳ thực, lúc trước Thẩm Trì kinh ngạc quan hệ người yêu giữa anh ta và Từ Mộng Chi, không bằng nói là kinh ngạc vì người như Niếp Bình cũng có thể có người yêu.

"Tình huống rốt cuộc thế nào, nói lại cụ thể cho ta biết."

Thẩm Trì nói hết tất cả tình hình thực tế mà hắn biết rõ, do dự một chút mới nói cho anh ta một chi tiết, "Những tin tình báo này đều đến từ một nữ nhân bị vây bên trong quân doanh Nhật Bản, nàng tên Kỷ Oánh, là người Trung Quốc, nếu không nhờ nàng, chúng ta cũng chẳng thể nào biết được người Nhật Bản bí mật giấu binh trong núi rừng. Hơn nữa, theo lời nàng nói, mỗi tháng người Nhật Bản đều di chuyển một nhóm người đến đây, thời gian di chuyển tháng này hình như ngay tại ngày mai."

Niếp Bình mặc một thân quân trang thẳng thớm, giữa khí trời nóng bức như vậy, mồ hôi đã ướt đẫm áo sơ mi xanh nhạt bên trong, anh ta xắn ống tay áo đang xem bản đồ ngay cạnh, sau đó đi qua đi lại vài bước, tiếng giày quân đội trên chân nện xuống đất rất nặng, "Ta đã biết, nếu có thể, ta sẽ hết sức cam đoan an toàn của cô ta." Sau đó dừng lại một chút, "Chúng ta nhất định phải nhanh chóng, đem nơi này chiếm lĩnh trước lúc đám người Nhật Bản mới tới kia, tốt nhất bắt vài cái tù binh, sau khi biết rõ kế hoạch của người Nhật Bản, ở trong này ôm cây đợi thỏ, đem người Nhật Bản một lưới bắt hết."

Thẩm Trì thấy anh ta thực sự rất chuyên nghiệp mà cực chủ động, chẳng sợ hắn đã sống lại một đời cũng không có được khí phách anh hùng này, cũng chưa từng vọng tưởng xây dựng được một trật tự mới, hắn sẽ không đánh giặc, cũng không am hiểu phương diện đó, cho nên sẽ chẳng ngu xuẩn mà khoa tay múa chân trước mặt người quen thuộc với chiến trường như anh ta.

"Trước đó ta chỉ phái một tiểu đội đến gây rối, hiện tại người Nhật Bản còn không biết đại bộ đội của chúng ta đã đến, bọn họ thực sự là quân tinh nhuệ." Giọng điệu Niếp Bình trấn định, "Tiểu đội ta phái đi là tiểu đội đột kích ưu tú nhất, hai mươi bốn chiến sĩ toàn quân bị diệt, một người cũng không thoát được." Nói đến tình hình chiến đấu thảm thiết này, anh ta thế nhưng ngay cả mày cũng chẳng động, "Chín giờ sáng nay ta sẽ phát động công kích, Ngô Du!"

"Có!" Thanh niên sĩ quan ngay bên cạnh anh ta đứng nghiêm, lớn tiếng đáp, Niếp Bình nhìn chăm chú vào bản đồ, "Ta sẽ phân phó toàn bộ tiểu đội dị năng nghe mệnh lệnh của ngươi, ngươi mang theo Thẩm tiên sinh vòng ra sau mà cùng vào núi, tận lực sát thương binh lực giấu trong rừng, binh trong quân doanh không quá ba nghìn người, ta cũng chuẩn bị dùng ba nghìn binh lực phát động công kích, một khi tình thế không đúng chỉ sợ người Nhật Bản sẽ đoạn vĩ cầu sinh, bỏ qua quân doanh ba nghìn người, từ sau mang theo binh lực chủ chốt mà lui lại, các ngươi cùng 246 dị năng giả, nhất định phải hết sức chặn giết bọn họ ở trong núi!"

(đoạn vĩ cầu sinh: tự cắt đuôi hòng tìm đường sống, giống con thạch sùng)

"Rõ! Đại tá yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Ngô Du thẳng sống lưng, mặt kiên định.

Niếp Bình nhìn chằm chằm bản đồ, "Mặt khác, ngươi mang theo đội đột kích Phi Ưng, Sơn Hổ cùng Hồng Hồ đi, ta sẽ phái người tại ba điểm này bố trí chặn đường, nhớ kỹ! Một khi những người Nhật Bản này thoát khỏi vòng vây, rất có thể sẽ đem nguy hiểm tới hai khu an toàn gần nhất, quyết không thể để bọn họ kéo dài thời gian tới lúc trời tối đen, trận chiến này chỉ cho phép thành công, không được thất bại!"

"Rõ, đại tá!" Ngô Du chào theo nghi thức quân đội, sải bước bước ra ngoài.

Niếp Bình lúc này mới nhìn về phía Thẩm Trì, "Thẩm tiên sinh, kính nhờ ngươi dẫn đường."

"Được."

Thẩm Trì đã làm ký hiệu trên bản đồ, lúc trước chạy lòng vòng tại chân núi cũng không phải lãng phí không, trên núi có ba vạn người, cũng không phải đều tụ tại một chỗ, xem những điểm đỏ phân bố rậm rạp, chỉ biết bọn họ chia làm sáu nơi đóng quân, Chiết Giang non xanh nước biếc, trúc xanh biếc trên núi so cây cối khác còn nhiều hơn, mạt thế xong, không ít cây trúc phát sinh biến dị, bộ dạng so với cổ thụ trăm năm càng thêm to lớn, những đội đóng quân đó giấu ở sâu trong rừng trúc, nếu không phải Thẩm Trì có bản đồ - công cụ hack, thì rất khó mà tìm ra toàn bộ được.

Ngô Du rất nhanh tìm đến Thẩm Trì, sau cậu ta đi theo chỉnh chỉnh tề tề ba đội binh lính, tổng số cũng không vượt quá một trăm người, bọn họ đều trang bị đầy đủ, Thẩm Trì đếm, từ trên xuống dưới một người có ít nhất bốn khẩu súng, còn thiết kế vị trí riêng để gài dao găm, có hai thanh dao găm, vừa nhìn là biết đồ tốt của quân đội, quần áo thuần một sắc sậm, thần thái khí chất hoàn toàn khác hẳn người thường.

"Thẩm tiên sinh, chúng ta đi thôi."

Thẩm Trì cười cười, "Gọi ta Thẩm Trì là tốt rồi."

Cậu Ngô Du này nhìn cũng không nhiều tuổi mấy, khéo khi tính ra cũng chỉ lớn hơn Minh Nguyệt vài tuổi mà thôi, hơn nữa, cậu cũng là một dị năng giả, từ giá trị sinh mệnh của cậu mà xét, còn là một dị năng giả cấp ba.

Dị năng giả từ Bắc Kinh tới có tổng cộng 246 người, thêm bốn người Thẩm Trì cùng Ngô Du là 251, hơn nữa tính thêm ba đội đột kích cũng chỉ hơn ba trăm, nhưng trong núi có hơn ba vạn địch, ngay từ đầu chính là một trận chiến không công bằng.

"Chúng ta không thể phân tán lực lượng." Thẩm Trì đem bản đồ cầm trong tay giao cho Ngô Du, mặt trên đại khái khoanh tròn vị trí sáu quân doanh Nhật Bản, nhưng rất nhanh, sắc mặt của hắn biến đổi, bởi vì lúc hắn mở ra bản đồ, phát hiện vị trí những điểm đỏ rậm rạp kia đã thay đổi, sắc mặt không chỉ khó coi một chút thôi đâu, "Vị trí phân bố quân doanh của địch cũng không cố định, mà qua một đoạn thời gian lại xê dịch." Thẩm Trì trực tiếp lấy ra bút, một lần nữa đánh dấu.

Thanh âm Ngô Du thực vững vàng, "Xem ra khoảng cách đóng quân giữa hai quân doanh không quá một km, vừa có thể trợ giúp lẫn nhau phối hợp tác chiến, lại vừa nhanh chóng rút lui tập hợp, thường xuyên đổi vị trí càng làm cho quân địch khó có thể nắm được tung tích, thống soái đội quân này rất cao minh, xem, cho dù là sau khi đổi vị trí, khoảng cách giữa bọn họ vẫn gần như không có biến hóa, vẫn tạo ra một ngôi sao sáu cánh, tốc độ của chúng ta nhất định phải nhanh, một khi tốc độ tập kích chậm lại một chút thôi, không phải bị rơi vào tình huống địch nhân vây quanh cũng sẽ khiến chúng nhanh chóng phát hiện ra, nếu để bọn họ đều tập trung lại cùng một chỗ, binh lực của chúng ta không thể chiếm được ưu thế, chỉ sợ rất khó chiếm được chỗ tốt."

"Đi thôi, ta dẫn đường!"

Tại thời điểm bốn người Thẩm Trì vòng ra sau núi, không chỉ có Lôi Đình tại đây, còn có hơn hai mươi đoàn đội dị năng khác cũng chờ rồi, bọn họ gần như đều là dị năng giả xuất sắc nhất ở Bắc Kinh, nhưng khác với quân đội kỷ luật cao, chính vì xuất sắc, nên người trong những đoàn đội kia đều có ít nhiều kiêu ngạo, bọn họ còn không biết bản thân đối mặt với tình huống gì, phải giữ chặt cửa ải tới lúc Niếp Bình đem quân tiêu diệt địch dưới quân doanh rồi tiến đến trợ giúp, đây là một khoảng thời gian không tính ngắn, hết sức mà chặn giết binh lực trong núi, nói thì đơn giản, trên thực tế để ba trăm người bọn họ chặn giết hơn ba vạn người, cho dù bọn họ là dị năng giả, đây cũng là một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ.

Ngô Du trực tiếp cùng mấy người đứng đầu các đoàn đội giao nhiệm vụ, lại không hề đem toàn bộ tình huống giải thích rõ ràng, còn hơn ngôn ngữ, lúc sau động thủ mới là sự giải thích trực quan nhất.

"Trước khi bọn họ đến, đều kí kết cam đoan." Ngô Du đón tầm mắt Thẩm Trì, thản nhiên nói, "Một chuyến này trình độ nguy hiểm rất cao, quân đội tạo áp lực đến bên Hành chính tổng hợp, trực tiếp điều ra bọn họ, thực hiện mệnh lệnh quân sự cấp quốc gia, cấp bậc nhiệm vụ: A"

Thẩm Trì im lặng, hắn biết mệnh lệnh quân sự cấp quốc gia là có ý gì, đồng nghĩa với những dị năng giả tại đây đều đã viết xong di thư đem đầu dắt tại lưng quần mà đến, nhận được bảo hộ của Bắc Kinh - khu an toàn lớn nhất cũng phải trả cái giá thích đáng, một khi quốc gia truyền đạt mệnh lệnh như vậy, cho dù là chết, bọn họ cũng nhất định phải thực hiện, không có lựa chọn nào khác, đây là bắt buộc cưỡng chế, một khi cự tuyệt, sẽ phải đối mặt với trừng phạt cả đoàn đội bị trục xuất khỏi Bắc Kinh thậm chí là toàn bộ khu an toàn khác, những đoàn đội dị năng đã có danh khí tuyệt đối chịu không nổi tổn thất như vậy, càng khỏi nói đại bộ phận đoàn đội dị năng vốn cùng những người đứng đầu Bắc Kinh có thiên ti vạn lũ quan hệ.

Cho nên, bọn họ đến đây, đối quân đội nhưng không có nhiều hữu hảo lắm, quân đội cũng không đặc biệt đi thả thiện ý với bọn họ, dù sao, đều là xuất phát từ chấp hành mệnh lệnh, không cần ngụy trang thành bộ dáng thân mật khăng khít.

Mạt thế năm thứ tám, những đoàn đội dị năng đã có quy mô nhất định, Ngô Du cùng ba đội đột kích đi ở trong núi rừng như giẫm lên đất bằng, các đoàn đội cũng cho nhau trợ giúp thích hợp, cơ hồ đều có biện pháp của mình mà bảo đảm tốc độ.

Bốn người Thẩm Trì là dùng bùa Ngự phong của Minh Nguyệt, sau nửa giờ, bọn hắn cũng đã tới chỗ gần nơi đóng quân của địch nhất, Ngô Dù nhìn qua một chút, lau mồ hôi trên trán, "Mọi người chú ý bí mật, cách thời gian tác chiến chỉ còn một chút nữa thôi!"

Thành viên ba đội đột kích kia di động, ở xung quanh cách đó không xa bày ra những thiết bị không tính nhẹ, lấy người thường mà nói, bọn họ trên lưng đeo những thứ này mà còn có thể giữ nguyên tốc độ không kém dị năng giả, có thể thấy được trình độ của thành viên ba đội đột kích này.

Những thiết bị này dùng để cắt đứt liên lạc giữa các nơi đóng quân của địch, cơ hồ có thể che chắn hết thảy tín hiệu.

Trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ thậm chí còn ở phương hướng dự tính địch rút lui mà bố trí một khoảng bom không nhỏ.

Người đảm nhiệm nhiệm vụ điều tra trong mỗi đoàn dị năng bắt đầu sôi nổi dò xét tình hình, mà tin tức mang về cũng không mấy lạc quan, cho nên không khí nhất thời có chút ngưng trệ.

Đó là đương nhiên, chẳng sợ chỉ là một nơi đóng quân, cũng đã có ước chừng năm nghìn binh Nhật, hơn nữa đều không phải binh lính bình thường, mà là bộ đội tinh nhuệ, bọn họ ẩn giấu sâu bên trong núi rừng này chưa có ngày nào lười biếng, Thẩm Trì lúc vừa mới chạy trốn đã từng gặp bọn họ tiến hành huấn luyện thường lệ, trang bị cùng súng trên người đều là thứ tốt nhất, những đoàn đội dị năng có thể vượt qua nguy hiểm mà sống sót đến mạt thế năm thứ tám này, mặc kệ thế nào thì mắt nhìn vẫn là có, xem bầu không khí toàn khu đóng quân, trạng thái binh lính cùng trang bị cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.

Đây là một tràng đánh ác liệt, một bên dị năng giả, một bên người thường, nhưng đổi lại là trước mạt thế, bên này mới là người thường, còn bên kia là binh lính tinh nhuệ.

Cũng may bên này đều là dị năng giả, mới có thể điều tra mà không khiến những binh lính kia phát hiện ra, nếu bàn về kinh nghiệm điều tra, người thường không cách nào khác cùng những binh lính tinh nhuệ kia so sánh được.

"Bắt đầu đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1, lên!" Ngô Du ra lệnh một tiếng, thành viên ba đội đột kích dẫn đầu xông ra ngoài.

Cậu không cố gắng đi chỉ huy những dị năng giả kia, mặt khác bọn họ cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của cậu, trước lúc chiến đấu cũng chỉ cùng toàn bộ người đứng đầu các đoàn đội nói một câu: "Nhiệm vụ là tiêu diệt binh lính Nhật Bản trong núi, để địch phá vây chạy thoát chính là nhiệm vụ thất bại."

Một khi nhiệm vụ thất bại, bọn họ sẽ không được tiếp tục ở lại Bắc Kinh đi, hậu quả này, ai cũng không gánh được.

"ĐM, đây rốt cuộc là ai vây ai a, nhiều binh Nhật như vậy, chúng ta vây thế nào được!" Một dị năng giả cao lớn nhổ toẹt ngụm nước bọt, hung tợn nói.

Một nữ nhân dáng người gầy yếu bên cạnh gã cau mày, "Bớt than vãn! Đến đều đến rồi, liều đi!"

Tiếng cảnh báo bén nhọn vang lên, cả nơi đóng quân đều hành động, rầm rầm rầm!

Kỳ Dung Thúy cùng một dị năng giả Hỏa hệ mà Thẩm Trì không biết được hai dị năng giả Phong hệ đưa lên không trung, mấy quả cầu lửa thật lớn nện xuống, nhà gỗ giản dị tại nơi đóng quân cùng lều trại đều bị đốt, khói đặc cuồn cuộn.

Ở trong núi dùng lửa là cực kỳ nguy hiểm, nhưng nơi này có dị năng giả Phong hệ, bọn họ khống chế được hướng gió, đem thế lửa hoàn toàn khống chế trong phạm vi nơi đóng quân này, càng làm Thẩm Trì kinh ngạc chính là, cách đó không xa một người biến hình biến thành con ếch khổng lồ, miệng hắn giương rộng ra, đem đám khói đặc đều nuốt hết vào bụng, hiển nhiên là sợ khói bốc lên, khiến những nơi đóng quân khác cùng quân doanh dưới chân núi phát hiện ra.

Dị năng giả chiến đấu vĩnh viễn vượt quá tưởng tượng của mọi người, Úy Ninh ở cả nơi đóng quân đều bày ra lưới sét, cậu cũng là dị năng giả cấp bốn, tới cấp bốn, trình độ dị năng lại được nâng lên một cấp bậc mới, phạm vi nơi đóng quân này không nhỏ, cậu bày lưới sét khoảng cách càng lớn thì sức ảnh hưởng cũng càng yếu đi, phạm vi lớn như vậy người thường dính vào lưới sét cũng sẽ không chết ngay, chỉ bị tê liệt một đoạn thời gian mà thôi.

Nhưng ở đây không chỉ có một mình cậu, còn có chừng hơn mười người biến hình chim bay lượn trên không trung, có cả Tiểu Lê Cắt trắng nữa, một khi có chỗ nào địch dính vào lưới sét mà thân thể tê liệt, bọn họ lập tức đối tên đó phát động công kích.

"Pằng pằng pằng" tiếng súng vang lên không ngừng, trong núi rừng thế này chắc chắn sẽ dọa đến chim chóc, hai nơi đóng quân cách một km khác sẽ lập tức phát hiện ra, thế như tiếng súng dày đặc thế này, chim chóc trong rừng ngay cả một con cũng chưa nhìn thấy, bởi vì chúng nó đều vào bụng năm người biến hình rắn rồi, tại lúc Ngô Du nói thời gian chỉ còn có một chút nữa thôi, bọn họ đã biến hình luôn, trong khoảng thời gian ngắn đem chim chóc phụ cần đều ăn sạch sẽ.

Thẩm Trì nhìn về phía một nữ nhân cách đó không xa, nàng hẳn là một người khiếm thị, đôi mắt bị che bởi băng gạc, một đầu tóc đen thật dài được buộc lên cao cao, thần sắc bình lặng, ngón trỏ tay phải đặt ở trên môi, Thẩm Trì đi lên vài bước phía trước nàng ta, liền nghe thấy tiếng súng không dứt bên tai, lui về sau vài bước, lại không hề nghe ra nửa điểm thanh âm nào, giống như trước mắt chính là núi rừng im ắng, trận chiến đấu chỉ tựa như hình ảnh một bộ phim truyện.

Nàng cũng là dị năng giả đặc thù, năng lực chính là, Cấm thanh.

Cơ hồ toàn bộ dị năng giả đều đang chiến đấu hết sức, Thẩm Trì không hề do dự, xông vào giữa chiến trường, Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt đều bên cạnh hắn, bốn người bọn hắn đã sớm hình thành thói quen lúc chiến đấu.

Lúc này đây cũng không ngoại lệ.

Lại gặp phải Úy Ninh khiến lòng Thẩm Trì sinh gợn sóng, hắn chưa từng quên cừu hận, cũng không cách nào buông tha, nhưng hắn biết cái gì quan trọng hơn.

Tỷ như trước mắt, chuyện trọng yếu nhất chính là phục tùng mệnh lệnh của Niếp Bình, đem những người Nhật Bản này bóp chết trong núi rừng ——

Hắn chờ được, hộp ngàn cơ lấp lánh sáng rực lên mang đi một loạt sinh mệnh của người Nhật Bản, tâm hắn vẫn rất vững vàng, vẫn chưa bao giờ khiến cừu hận chi phối, mặc dù Trịnh Tĩnh Quân thực rõ ràng đứng ngay bên phải phía trước cách đó không xa.

Mặc dù hắn hận không thể giết chết gã, nhưng không phải là hiện tại.

====================

Suy nghĩ của tác giả: cảm giác sự tình về người Nhật Bản đã tạm lắng... →_→

Úy cặn bã thật ra là biến thái cuồng M, đầu gỗ đúng là ngoài đối ba ba ra thì là kẻ biến thái cuồng S, ngọa tào, như vậy xem qua chẳng phải hai người bọn họ cực xứng sao... =_=

Ta cũng cảm thấy được khá thần kỳ, bất quá đúng thật là đồng loại a...

Lấy Gia Gia trong sáng như vậy, kia nhất định là nói không nên lời nha

Cám ơn địa lôi của Phong, Hát Phong Mật Hảo Yêu, Thần Trần, Hoang Đồ, Thất Nguyệt, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Cảm ơn lựu đạn của Cao Lôi Hoa, yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

Cảm ơn hỏa tiễn của Mặc Di * Viện, yêu ngươi nha chụt, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

OTZ, ta thực sự quá trì độn, mới phát hiện Nicky ngươi đổi nickname a, Thiết Ngưu Muội cái gì a có điều, cám ơn hỏa tiễn của ngươi nha, yêu ngươi, ╭(╯3╰)╮

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info