ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 42: Mặt người dạ thú

Lai_Gia

Không hỏi đã chiếm chính là quân trộm cắp, không nói năng một tiếng nào đã lén lút vào lãnh thổ quốc gia người khác như vậy, được coi là một loại xâm lấn.

Thẩm Trì mới không tin mấy người Nhật Bản này chỉ là dân thường! Dân thường hơn phân nửa cũng không có khả năng vượt qua đại dương để chạy đến nội cảnh Trung Quốc, mặc kệ tại thời điểm nào, bị vứt bỏ đầu tiên chính là dân thường.

Chẳng sợ mối hận với Nhật Bản đã trải qua thật lâu, nhưng bản năng dân tộc Nhật Bản đã ăn sâu tính xâm lược mạnh mẽ, hơn nữa tại thời điểm đất nước phát sinh nguy cơ, thường thì họ sẽ dời đi cái nguy cơ đó, thế chiến thứ hai họ đã di dời chiến tranh lên đất Trung Hoa, mạt thế đến, Thẩm Trì đối Nhật Bản cũng chẳng hiểu biết nhiều, nhưng với quốc đảo như Nhật Bản vậy, dưới dạng khí hậu ác liệt này thì lãnh thổ của họ ít nhất phải thu nhỏ một nửa, còn dân số mà nói, là một tai nạn cực kỳ to lớn, sau khi xây dựng nên trật tự mới, cũng nhất định là nguy cơ trùng trùng.

"Là quân đội." Thẩm Lưu Mộc mười lăm mười sáu tuổi đã có năng lực phán đoán như vậy, ở Chiết Giang ba năm, y vừa vặn đem thời gian dồn trên sách vở.

Mấy gia đình nhà nông kia tuy đều là nông dân, ấy vậy bên trong lại có một người là cô giáo trung học, còn trùng hợp dạy môn lịch sử nữa, bất quá cô đã tốt nghiệp khoa Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc, thời điểm dạy học ba nhóc từ nhỏ chưa từng nhận qua giáo dục chuyên nghiệp vẫn là thừa sức, mạt thế đến đúng lúc hai vợ chồng quyết định về quê thăm bố mẹ, nào biết đâu người chồng đã chết, chỉ còn lại cô vợ về tới nhà chồng, vì thế liền lưu lại chiếu cố người già, thế đạo bên ngoài loạn như vậy, cô một nữ nhân tay trói gà không chặt nào có biện pháp ra bên ngoài đi lại. Chính là nhờ cô, mà ba nhóc con cũng coi như nhận được hai năm giáo dục chính thống.

Thẩm Lưu Mộc nói không sai, là quân đội, Nhật Bản thời bình bề ngoài vẫn không công khai cho phép có quân đội chính quy, chỉ có thể thành lập đội tự vệ, nhưng Nhật Bản từ trước đến nay am hiểu treo đầu dê bán thịt chó, đội tự vệ này thực chất là cái gì thì các quốc gia đã sớm trong lòng hiểu rõ mà không nói thẳng. Cảnh tượng Thẩm Trì nhìn được thông qua ống nhòm nói cho hắn biết, đây là một nơi có quân đội đóng quân, bề ngoài thoáng qua rất giống khu an toàn của Trung Quốc, thậm chí quốc kỳ treo lên cao cũng là của Trung Quốc, dùng ống nhòm xem kĩ mới có thể biết được sâu bên trong là quân kỳ Nhật Bản.

Quân kỳ Nhật Bản không giống cờ dân sự Nhật Bản, không phải lá cờ mà mọi người quen thuộc nền trắng hình tròn đỏ chính giữa kia, mà là cờ mặt trời đỏ mọc lên tỏa ra hào quang màu đỏ, được gọi là Húc Nhật kỳ*, nếu không phải là người hiểu rõ Nhật Bản hoặc chiến tranh thế giới thứ hai, thì căn bản sẽ không nhận ra loại cờ này.

Không cần hỏi cũng biết bọn họ đã muốn rắp tâm hại người.

Học xong lịch sử cận đại chưa lâu, mắt ba nhóc quả thực như toát ra ánh lửa, Thẩm Trì thấy vậy bật cười, "Đừng kích động, trước quan sát đã."

"Biết, chúng ta sẽ không làm việc lỗ mãng." Minh Nguyệt nói chuyện càng thêm vẻ nho nhã.

Sắc trời rốt cuộc dần dần tối sầm xuống, Kỷ Gia mệnh lệnh chim rối gỗ của nàng cất cánh, nương màn đêm che dấu, một con chim như vậy lặng lẽ dừng trên mái hiên phòng ở tại dải đất trung tâm "Khu an toàn" kia, không chút khiến người chú ý tới.

Nàng có thể thông qua tai chim rối gỗ để nghe được tiếng nói chuyện bên trong, nhưng căn bản nghe không hiểu tiếng Nhật. Bởi vì hơn một lần gặp người Nga, nên Thẩm Trì ở trong thành phố tìm một ít thiết bị phiên dịch nhỏ, có thể phiên dịch giọng nói tức thời, kèm theo công năng ghi âm, hiện tại, nó đang nằm trong bụng của chim rối gỗ.

Chim rối gỗ này cũng không phải chim rối gỗ đầu tiên kia, Kỷ Gia hiện tại có tổng cộng ba chim rối gỗ, đều sở trường ở tốc độ, kích thước lớn nhỏ hơi chút khác biệt, trong bụng đào rỗng có thể bỏ vào đồ vật, ước chừng qua hơn mười phút, Kỷ Gia liền thay đổi một con chim rối gỗ cài thiết bị phiên dịch khác bay đi đổi chỗ.

Một loạt tiếng tạp âm, mới nghe được âm thanh điện tử thực khó chịu, tuy thiết bị phiên dịch này được xưng là tốt nhất, độ chuẩn xác lên tới 98%, nhưng dù sao cũng là máy móc không phải con người, trí năng vẫn chỉ đạt đến được trình độ nhất định.

"... Còn bao lâu nữa?"

"Nhóm tiếp theo, ba ngày sau."

"Thuyền, trên biển, quá nguy hiểm."

"Trước, bắt người."

"Đã bắt tốt lắm, nhốt tại kho hàng. Hiện tại đại nhân muốn dùng sao?"

"Ân, lại làm thêm mấy con heo."

"Rõ!"

"..."

Không biết vì cái gì, Thẩm Trì nghe xong mấy đoạn hội thoại này, đã cảm thấy có dự cảm không tốt, "Đeo tai nghe phiên dịch, chúng ta đi vào."

"Hiện tại sao?" Thẩm Lưu Mộc hỏi câu này không phải là nghi hoặc, mà là hưng phấn, trong đêm tối đôi mắt của y sáng đến kinh người, "Ba ba, không bằng đem bọn họ đều giết hết đi!"

"Trước vào nhìn xem đã." Thẩm Trì bình tĩnh nói: "Không biết tên đó nói ba ngày sau là có ý gì, có phải hay không còn có người muốn tới."

Kỷ Gia bỗng nhiên bật dậy, "Có người phát hiện ra Tiểu Nhị của ta!"

Tiểu Nhị là con chim rối gỗ kia, Thẩm Trì từ rất sớm đã không ôm hy vọng gì vào năng lực đặt tên của Kỷ Gia rồi, cho dù nàng đã trưởng thành cũng như vậy. Mà lúc này nàng đang mím chặt môi, khống chế chim rối gỗ kia bay trở về, đột nhiên cứng lại, "Chết rồi." Lời nói có chút thương tâm.

Minh Nguyệt an ủi nàng, "Không sao, lập tức thay nó báo thù!"

... Chỉ là một con chim rối gỗ mà thôi...

"Không đơn giản a, lại có người phát hiện ra." Thẩm Trì híp mắt nói.

Minh Nguyệt sắc mặt nghiêm nghị, nhìn nhìn không trung, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, bấm một chỉ quyết, vỗ ba lô một cái quát lên: "Đi!" (Chỉ quyết: bấm đốt ngón tay nhưng theo một thứ tự một quyết pháp nào đó)

Một đạo khí đen bay ra ngoài, quấn lấy sương mù quỷ dị nơi xa xa, Thẩm Lưu Mộc từ ống nhòm nhìn thấy đó là một cái thân ảnh quỷ dữ tợn tóc tai bù xù, kinh ngạc thốt lên: "Cái quái gì vậy!"

Thẩm Trì không xác định nói, "Chẳng lẽ là 'thức thần' gì gì sao?" Trước đó văn hóa Nhật Bản du nhập vào các quốc gia rất lợi hại, nhiều đứa nhỏ những năm thập niên tám mươi chín mươi đều thích xem anime Nhật Bản.

"Tuy không biết đó là cái gì, nhưng thứ đó rất giống tiểu quỷ ta nuôi, hẳn thuộc loại hồn phách." Minh Nguyệt trầm giọng nói.

Trong lúc bọn hắn nói chuyện, một đạo thanh âm ôn hòa mềm mỏng vang vọng lên từ phía chân trời: "Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ! Na khấu nột tứ áp ngụy yểu nhạn phảng đoạn pha hoàng phi chuẩn thông tố tuấn"

Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ: trích từ một câu Luận ngữ, nghĩa – có bằng hữu từ phương xa đến, thực vui mừng

Na khấu nột tứ áp ngụy yểu nhạn phảng đoạn pha hoàng phi chuẩn thông tố tuấn: trong raw và QT dừng đến đây, không dấu chấm dấu phẩy dấu ngoặc kép gì hết, mình nghĩ liệu có phải nó bị thiếu hay không, search gg ko ra, mạn phép đoán nghĩa là – Đã tới tại sao còn dùng chim rối nghe chuyện mà không lộ mặt. Kiểu thế, kiểu nói mát rất tinh tế =)))

Người này còn nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, giọng điệu mang theo tao nhã tự nhiên.

Thẩm Trì hơi nhếch mày, "Lưu Mộc, Gia Gia, Minh Nguyệt, mấy đứa sợ sao?"

"Sợ cái *beep* thằng nhóc Nhật Bản!"

Thẩm Trì cười lớn, "Chúng ta đương nhiên sẽ không giấu đầu hở đuôi, không như chư vị úp úp mở mở đến đất Trung Quốc chúng ta!" Thanh âm của hắn cũng thực vang dội, hơn nữa trầm bổng du dương, âm vang mạnh mẽ!

Bốn người từ bóng tối dần dần đi đến nơi có ánh sáng, những người Nhật Bản này không biết từ nơi nào lấy đến nguồn điện, cả "Khu an toàn" đèn đuốc sáng trưng, bất quá Thẩm Trì cũng biết, đây chẳng phải "Khu an toàn" tầm thường gì, khu an toàn của Trung Quốc đa phần là người thường, bọn họ được bảo vệ nhờ quân đội cùng dị năng giả, chẳng sợ sinh tồn gian nan, nhưng là thật sự an toàn, nơi này, bất quá là quân doanh Nhật Bản khoác tầng da "Khu an toàn" bên ngoài mà thôi, những quân nhân Nhật Bản kia mặc quần áo người thường, không có gióng trống khua chiếng tiến vào Trung Quốc, xem như so với lịch sử khiêm tốn nhiều lắm, nhưng đồng dạng cũng giảo hoạt vượt bậc, không biết lại chơi âm mưu quỷ kế gì.

Giữa phòng trải một tầng thảm dày, bên trên đặt tấm đệm kê như kiểu tấm tatami Nhật Bản, chính giữa đặt một bàn trà thấp (bàn trà Nhật, bàn dùng ngồi bệt) bóng loáng đến có thể soi gương được, cùng một bộ trà cụ sứ trắng không tí tì vết, gã nam nhân giữa khí trời nóng bức lại ăn mặc cực dày kia đang vén ống tay áo châm trà.

Thẩm Trì từ xa xa đã có thể thấy người này rồi, có điều đến gần mới phát hiện người này so với nhìn từ xa càng thu hút sự chú ý của người khác, áo bào tuyết trắng đang mặc không có nửa điểm vết bẩn, đằng trước vạt áo rộng lớn được thêu cây trúc kiểu vẽ mực tàu màu xanh ngọc bích, nhìn thanh tân lại trang nhã, gã không chỉ có bộ dạng thanh tú sạch sẽ, lúc cười lên lại ôn nhu điềm đạm, riêng việc xem vẻ ngoài thôi, thật khó làm người ta nảy sinh ác cảm.

"Mời." Thấy bốn người Thẩm Trì đã bước vào, gã tựa hồ hoàn toàn không hề kinh ngạc, mời bọn hắn đến trên tấm đệm ngồi.

Thẩm Trì nhìn lướt qua bốn phía, riêng xem về giá trị sinh mệnh, cũng đã phát hiện mười mấy hai mươi kẻ là dị năng giả, số lượng thật đúng không ít, hơn nữa, nơi này vốn là một tòa quân doanh, tại chỗ tối cũng không biết còn ẩn bao nhiêu kẻ đang theo dõi bọn hắn, trước từ ống nhòm Thẩm Trì thậm chí thấy được mấy hòm chất nổ cực nguy hiểm, được chất đống cách nơi này không xa.

"Đây xem như Hồng Môn Yến sao?" Thẩm Trì mỉm cười.

Vị Âm dương sư kia đồng dạng mỉm cười nói: "Sao lại vậy, từ phương xa tới là khách, tại hạ là An Bội Hoa Nại, vẫn đang mong chờ được chiêu đãi những người khách quý xuất sắc như ngài đây, như thế nào lại bày Hồng Môn Yến được?" (mình sẽ để luôn là An Bội Hoa Nại, thấy dịch ra tiếng Anh là Abe Warner đó, chả biết đúng ko, tiếng Nhật thì chịu luôn, thế nên để này cho lành)

"Từ phương xa tới là khách?" Thẩm Lưu Mộc nhoẻn miệng cười, "Nếu ta nhớ không lầm, ta hiện tại vẫn đang đứng trên lãnh thổ Trung Quốc đi?"

An Bội Hoa Nại thở dài, tựa hồ chất chứa vô tận ưu thương, "Hiện giờ đã là mạt thế, toàn bộ cường giả loài người đều phải đoàn kết lại mới đúng, sao có thể còn phân biệt quốc gia này nọ?"

Thẩm Trì gần như nhịn không được mà co rúm khóe miệng, người này nhìn tao nhã đầy mình, lời này thốt lên nghe cũng có vẻ vô cùng chính trực đường hoàng, lòng dạ từ bi, nhưng hắn lại thấy được vừa giả dối vừa tinh tướng... Làm người thì đừng tinh tướng, tinh tướng sẽ bị sét đánh a! Không làm sẽ không mất mạng!

"Tiên sinh An Bội Hoa Nại nói tiếng Trung thực tốt." Thẩm Trì bỗng nhiên nói.

An Bội Hoa Nại khiêm tốn đáp: "Quá khen quá khen, ta từ nhỏ liền ngưỡng mộ văn hóa Trung Hoa..."

"Tựa hồ, rất nhiều tiểu thuyết đều có nhắc tới một người họ An Bội làm Âm dương sư."

"Thật sao?" An Bội Hoa Nại hứng thú hỏi.

Thẩm Trì chân thành nhìn lại gã, "Nhưng những Âm dương sư đó, đều không được chết tử tế." Hắn chính là ám chỉ những tiểu thuyết hiện đại trên mạng, nếu trong truyện xuất hiện Âm dương sư... thì hầu như đều mang họ An Bội, mà cũng không ngoại lệ đều rơi vào vai diễn bị ngược.

An Bội Hoa Nại: "..."

"Không bằng chúng ta đàm chuyện liên quan đến làm 'Heo' kia đi." Kỷ Gia bỗng nhiên mở miệng.

Ánh mắt An Bội Hoa Nại nháy mắt sắc bén, nhìn hướng Kỷ Gia.

Thẩm Trì bắt chước giọng điệu của gã mà thở dài, "Tiên sinh An Bội, thái độ kiểu này thực không chu đáo gì. Đầu tiên, chúng ta không phải là khách, các ngươi mới đúng, hơn nữa còn là khách chưa hỏi đã đến, thứ hai ——" hắn nhìn về phía An Bội Hoa Nại, "Không cần giấu diếm nữa, chúng ta cùng nói về chuyện làm 'Heo' nào."

Những dị năng giả xung quanh đó đồng loạt tiến lên một bước, không khí trong khoảng khắc khẩn trương lên.

Tay Thẩm Lưu Mộc thủ sẵn vài khỏa hạt giống, Tiểu Hỏa tựa như rối gỗ không có sinh mệnh nằm ngang trước người Kỷ Gia, nhưng nó có thể trong nháy mắt sau đối An Bội Hoa Nại phun ra lửa lớn, tay Minh Nguyệt đã lặng lẽ vói vào trong người, nắm lấy mấy lá bùa.

An Bội Hoa Nại chìa bàn tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng phất, những người kia liền lui trở về sau, gã nháy mắt biến về con người phía trước ôn nhu tao nhã ung dung không màng danh lợi, "Ta từ trên người các ngươi nghe thấy được hơi thở cường giả."

"Nga?" Thẩm Trì trào phúng cười, không hổ là chó Nhật Bản, thính như chó! (đoạn này ... quá =< )

An Bội Hoa Nại cười đứng lên, gã đi một đôi tất trắng muốt, dường như chỉ để đứng tại nơi như tấm đệm được dọn dẹp sạch sẽ này, híp mắt nói: "Cường giả, cần phải hy sinh." Cây quạt trong tay gã vừa chỉ, cách đó không xa liền cuồn cuộn nổi lên một cơn lốc, gã thưởng thức sức mạnh của chính mình, "Mà sức mạnh của cường giả làm người khác mê muội, các ngươi cũng giống ta, cũng là chúa tể mới của thế giới này."

"Đến, đem heo dẫn tới!"

Trong lòng Thẩm Trì có dự cảm cực không tốt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy mười bảy mười tám nam nữ bị kéo đẩy đến trước mặt, hắn lập tức đứng phắt dậy.

"Không nên gấp." An Bội Hoa Nại ôn nhu nói, nhìn đám người kinh hoảng kia, "Đã dùng 'Nha vẫn'?"

"Đã, đại nhân!" Tên này thế mà có thể nói tiếng Trung, chính là không bằng An Bội Hoa Nại, gã nói không lưu loát hơn nhiều.

Bọn hắn căn bản chưa kịp hỏi "Nha vẫn" là cái quỷ gì, thì bọn hắn đã chứng kiến.

Những người kia thét chói tai, dùng tiếng địa phương vùng Chiết Giang mắng chửi, dần dần bắt đầu dài ra móng tay cùng răng nanh sắc nhọn, con ngươi thu nhỏ lại, biến thành màu đỏ tươi, làn da trở nên tái nhợt, mạch máu đều như muốn vỡ ra đến nơi, tại trên người bọn họ dần ngưng kết lại.

Bọn họ tại trước mắt Thẩm Trì, rành rành từ người biến thành tang thi!

An Bội Hoa Nại ve vẩy quạt giấy trong tay, những người vừa bị biến thành tang thi sơ đẳng lập tức không thể nhúc nhích, "Hiện tại, chúng ta có thể nhìn một chút độ mỹ vị của mấy con heo này, đương nhiên cần ta uân ngao!" (chắc là cần ta ra tay??)

Sắc mặt Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt đã trở nên hết sức khó coi, mà lúc này, An Bội Hoa Nại lại dùng dao găm sắc bén cắt qua chính làn da trắng nõn bóng loáng của mình, máu tươi tràn ra, miệng lẩm bẩm, chỗ máu kia liền ngưng tụ thành một giọt máu, ở giữa không trung hóa thành một làn sương máu, tràn hướng đám tang thi kia!

Thẩm Trì trừng lớn hai mắt nhìn, hắn thấy cái gì! Cơ hồ là trong giây lát những tang thi kia từ A cấp tầm thường thăng lên B cấp!

Chỉ ngắn ngủi trong vài giây mà thôi!

Càng làm hắn kinh ngạc còn tại phía sau, An Bội Hoa Nại càng thả ra nhiều máu, những tang thi đó rất nhanh lại biến thành tang thi C cấp!

An Bội Hoa Nại thế nhưng còn cảm thán, "Thế nào, đây mới là chỗ hữu dụng nhất của bọn họ. Mạt thế đến, trời cao ban cho ta thuật nuôi thi, nhờ đó mà thân thể ta càng ngày càng cường đại, thế giới này chính là cạnh tranh để sinh tồn, cá lớn nuốt cá bé, chúng ta cường đại hơn bọn họ, cho nên chúng ta là người, bọn họ là heo, chỉ đơn giản như vậy thôi."

"Ngươi cũng đối đãi như vậy với người Nhật Bản các ngươi sao?" Minh Nguyệt từ đầu đến giờ lần đầu tiên mở miệng, thanh âm lạnh băng không một tia độ ấm.

An Bội Hoa Nại chậm rãi thả xuống ống tay áo rộng thùng thình, "A, đó là đương nhiên, nhưng heo luôn không đủ, chúng ta mới phải vượt qua biển lớn nguy hiểm, đến đây tìm kiếm thêm càng nhiều."

... Này hoàn toàn chính là kẻ điên mắc bệnh thần kinh đi!

"Thế nào? Đều là cường giả thế giới, không bằng gia nhập chúng ta, cùng nhau khai sáng tương lai? Chỉ cần đi theo ta, vĩnh viễn không bao giờ khuyết thiếu nguyên tinh."

Những tang thi C cấp kia bởi vì mới từ A cấp tiến hóa lên, căn bản còn chưa kịp thức tỉnh năng lực cường đại, cơ hồ yếu ớt tựa như tang thi A cấp vậy, nhưng nguyên tinh trong cơ thể lại xác thực là nguyên tinh C cấp!

Thẩm Trì nhìn bốn phía đều là vẻ mặt điên cuồng sùng bái hướng tới An Bội Hoa Nại, hiểu được thì ra là lý do này nên những dị năng giả đó mới tình nguyện đi theo An Bội Hoa Nại a, phủ phục dưới chân gã, dựa vào gã để sinh tồn.

Có thể đã là mạt thế, Thẩm Trì cũng không cho là mình cùng những người sống sót có cái gì khác biệt, có lẽ bởi vì hắn cũng không phải dị năng giả, có lẽ bởi vì, hắn vẫn là con người, chỉ đơn giản vì như vậy thôi.

"Lưu Mộc."

"Ân?" Thẩm Lưu Mộc ngẩng đầu lên.

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Thẩm Lưu Mộc nở nụ cười, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, cao thấp đánh giá An Bội Hoa Nại, nhìn đến gã cả người khó chịu, "Thật sự quá tuyệt vời."

An Bội Hoa Nại có chút khó hiểu, nhưng vẫn lộ ra mỉm cười hoàn mỹ không tì vết.

"—— thật sự là rất thích hợp, trở thành heo của chúng ta đâu!" Thẩm Trì nhẹ nhàng nói, gần như nỉ non.

Máy chế tạo thật nhiều nguyên tinh hoàn mỹ đến vậy a! Sủng vật tốt nhất dễ chăn nuôi có phải hay không!

Duy Kỷ Gia có chút ủy khuất: "... Ta vẫn là thích kiểu như Meo Meo..."

Rời đi mấy gia đình nông kia bọn hắn đã nghĩ tìm một sủng vật về nuôi, lại không thể tưởng được, gặp một kẻ lòng dạ cầm thú như vậy.

"Kỷ Gia!" Lúc tiếng kinh hô truyền đến Thẩm Trì lập tức hướng bên phải nhìn lại, lại thấy một nữ nhân nhìn cực kỳ quen mắt.

Ánh mắt Kỷ Gia bình tĩnh, nhìn về phía nữ nhân mặc áo kimono, cổ áo cực trễ, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp kia, "Chị họ, đã lâu không gặp."

Nữ nhân kia, chính là Kỷ Oánh, là Kỷ Oánh đã chết trong miệng Bạch Thịnh.

====================

*: Húc Nhật kỳ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info