ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 41: Chốn đào nguyên

Lai_Gia

Úy Ninh là người hơi có bệnh khiết phích, cả hai đời từ lúc gặp được Thẩm Trì, sẽ không còn cùng người khác quan hệ nữa, nhưng thật ra đời trước, trước mạt thế có từng một lần yêu đương vài lần lăn giường, càng về sau, mỗi khi khát vọng Thẩm Trì đến độ muốn điên rồi, nhiều lúc chỉ cần hắn đụng vào mình da thịt cũng muốn run rẩy, Úy Ninh biết quan hệ đồng giới là làm thế nào, cậu thậm chí từng đến làng chơi Bắc Kinh điểm danh hồng bài, nhưng sau đó đều phải nhanh chóng liền bỏ của chạy lấy người.

Chỉ có Thẩm Trì mới có thể, chỉ riêng Thẩm Trì, những người khác không một ngoại lệ đều khiến cậu ghê tởm. Nếu như là Thẩm Trì, cậu thậm chí nguyện ý nằm bên dưới mặc hắn đâm sâu vào trong thân thể mình, nhồi đầy được nội tâm ngày càng tham lam này, chỉ có thể là Thẩm Trì.

Cậu yêu hắn đến phát điên, thế nhưng hắn lại vẫn cười như vậy, cười đến không dung nửa phân tạp niệm, hơn nữa còn không hề cố kỵ cùng mình kề vai sát cánh —— chỉ thuần túy là tình hữu nghị tình bạn kia.

Càng về sau, tình yêu của Úy Ninh đối với hắn liền thâm nhập vài phần hận.

Tình yêu này cuối cùng bị bóp méo.

Sau khi tỉnh lại Úy Ninh liền dứt khoát không ngủ tiếp nữa, rót cho mình một tách cà phê rồi trở lại phòng ngủ. Đầu óc cậu càng ngày càng rõ ràng, đời trước mình thật sự rất ngu xuẩn, mặc kệ như thế nào, cũng nên tóm được tới tay hưởng qua mùi vị, chẳng sợ vẫn không chiếm được, thì sau khi hủy diệt hắn cũng sẽ không như vậy —— không cam lòng đi?

Ngay cả phải cột hắn lên giường cả đời, cũng không hẳn là một ý kiến tồi.

Mặc dù là sống lại, khi Úy Ninh nhớ tới Thẩm Trì, cả người vẫn nóng lên hừng hực như vậy.

Cậu một ngụm uống hết tách cà phê đắng chát không thêm một hạt đường, chậm rãi nở nụ cười, không sao, giờ đây cậu có đầy đủ kiên nhẫn, đời này, cậu sẽ không đem Thẩm Trì giao cho bất luận kẻ nào, cho dù là hủy diệt, cũng phải do chính cậu làm, coi như hắn bất tử, Úy Ninh cũng không tin đem hắn ăn luôn vào bụng còn có thể sống được!

Cậu khát vọng hắn đã đến mức tận cùng, thật sự —— hận không thể đem cả người hắn nuốt hết vào trong bụng.

Ngoại trừ cậu ra, ai cũng đừng hòng chiếm được Thẩm Trì.

Ai cùng đừng hòng.

**

Lúc này bốn người Thẩm Trì đã cách rất xa Bắc Kinh, tuy rằng có chút tiếc nuối để đám Úy Ninh sống lâu thêm chút, bất quá lần này hai tên đã bị tiêu diệt, đó là Nhạc Hồng cùng Quách Ngưng, Nhạc Hồng mất tích Úy Ninh còn không có đi tìm, dưới tình trạng hầm ngầm đóng kín khói độc tràn lan cơ hội sống sót bằng 0, đôi mắt Quách Ngưng sau khi bị hủy, Thẩm Trì có thể đoán trước được kết cục của ả.

Úy Ninh nhìn như trọng tình, kỳ thực cực bạc bẽo, anh trai cậu lại không cần nhắc đến, Quách Ngưng sau khi đã hết giá trị lợi dụng trăm phần trăm sẽ bị vứt bỏ.

Đời trước quan hệ giữa Thẩm Trì với Quách Ngưng cũng không tốt mấy, chỉ có thể nói là bình thường, vốn nam nữ khác biệt, ả lại yêu Úy Ninh sâu đậm, Thẩm Trì cũng tự giác giữ khoảng cách cùng ả, nhưng lúc làm đồng bạn làm chiến hữu, số lần Thẩm Trì bảo hộ cùng cứu ả vẫn đếm không xuể, thế mà cái ngày hắn bị đem đi kia biểu tình của Quách Ngưng vui sướng khi người gặp họa cùng cười lạnh như trút được gánh nặng Thẩm Trì vẫn nhớ như in.

Tuy không hiểu lý do vì sao, nhưng Thẩm Trì đoán được, ả hẳn cực kỳ chán ghét mình, chẳng sợ cái chán ghét hờn hận này không biết xuất phát từ đâu ra.

Thẩm Trì biết những khu an toàn cơ bản đều trong nội địa, Bắc Kinh là lớn nhất, bên Cáp Nhĩ Tân có một, Tây An có một, Thành Đô có một, Côn Minh có một, xa nhất xuống phía Nam có Nam Ninh. Mạt thế đến mực nước biển dâng cao, hoàn cảnh thời tiết trở nên vô cùng tồi tệ, lúc nào cũng có sóng thần quấy nhiễu, lại có uy hiếp đến từ động vật biển tiến hóa, vùng duyên hải gần như biến thành khu không người.

Nhưng Thẩm Trì bây giờ lại hướng đến vùng duyên hải phía Đông Nam đi, hắn muốn tránh các khu an toàn kia, bởi Bắc Kinh cơ hồ cùng toàn bộ khu an toàn khác giữ liên lạc, hắn muốn tránh đi đầu sóng ngọn gió.

Chính hắn hoàn toàn không nghĩ tới chính là, mọi người từ sở nghiên cứu trốn chạy ra, không ai tiết lộ chuyện bốn người bọn hắn động thủ giết Lý Á.

Tất cả mọi người cũng không có ngu, Kỳ Dung Thúy cùng Đàm Nghiên Nhã đều cùng bốn người hợp tác tại Trùng Khánh, tình cảm sâu nặng thì không có nhưng cũng có vài phân tình nghĩa chiến hữu, bản thân các nàng đối người sở nghiên cứu cũng chẳng có mấy ấn tượng tốt, tuy Lý Á không bị chán ghét như Lưu Nghi, nhưng cũng không phải người được yêu thích. Chết đều chết rồi, đoàn đội bọn họ cũng chẳng cần vì sự tình nhỏ nhặt này đi đắc tội bốn người Thẩm Trì, dù thế nào đi nữa nhóm bọn họ cũng không có ra tay giết người, nhiều lắm trở thành không khai báo mà thôi.

Dưới lệnh cưỡng chế của Úy Ninh, người Lôi Đình cũng không dám hé miệng, cậu trong Lôi Đình rất có uy, hơn nữa chuyện này cũng chẳng to tát gì, bọn họ tự nhiên đều nghe lời Úy Ninh.

Trên thực tế Thẩm Trì hoàn toàn không bị bại lộ, chính là hắn vì lý do an toàn, vẫn nên rời xa mấy khu an toàn có liên lạc với Bắc Kinh mà thôi, chuẩn bị một đoạn thời gian sự việc lắng xuống lại đi hỏi thăm tin tức sau.

Khí hậu vùng duyên hải Đông Nam so nội địa còn muốn không xong, tại khí trời rét lạnh này, một tháng hai mươi tám hai mươi chín ngày cơ hồ đều là mây đen bao phủ, tuyết lớn cùng mưa đá liên tục rơi lộp bộp.

Vùng Giang Chiết nguyên bản là nơi hết sức phồn hoa, giàu có và đông đúc, cho dù là tới mạt thế năm thứ tư, Thẩm Trì nghĩ đi đến ngoại thành hẳn vẫn tìm được chỗ ở không đến nỗi nào, tỷ như biệt thự trên núi chẳng hạn, thoáng dọn dẹp một chút là có thể ở lại rồi, mấy đứa nhóc cũng nên nuôi nuôi, hắn nhìn thoáng qua Thẩm Lưu Mộc, từ sau khi đi khỏi sở nghiên cứu, y liền hôn mê, lại phát sốt.

Đây là lần thăng cấp tiếp theo.

Dị năng giả thăng cấp mỗi một lần so một lần càng thêm nguy hiểm, theo đó thời gian thăng cấp cũng lần sau ngắn hơn lần trước, nhưng thẳng đến hiện tại Thẩm Lưu Mộc còn chưa có tỉnh lại, khiến Thẩm Trì cực kỳ lo lắng.

Đem tóc Thẩm Lưu Mộc bị ướt đẫm mồ hôi gẩy gẩy ra, vốn nhìn Thẩm Lưu Mộc lúc ngủ còn mang theo vài phần non nớt, lại bất tri bất giác không biết từ khi nào, đứa nhỏ trong lòng hắn đã chậm rãi trưởng thành thành bộ dáng thiếu niên choai choai, mặt mày hình dáng dần dần nảy nở, làm Thẩm Trì thấy mà giật mình.

Hắn chưa từng nuôi trẻ nhỏ nên không biết chúng lại có thể lớn nhanh như vậy, giống như không lâu trước đây vẫn còn là nhóc dính tại trên người mình, giờ khắc này ngắm kĩ, đã dần dần bắt đầu giống một người trưởng thành.

"Ba ba." Thẩm Lưu Mộc mở mắt, thanh âm khàn khàn.

Trong lòng Thẩm Trì thở phào, sờ sờ đầu y, "Cuối cùng cũng tỉnh."

Tiểu Vân chạy vọt, mang theo bọn hắn ẩn trong màn tuyết mờ mịt.

Lúc trước Chiết Giang non xanh nước biếc, là một địa phương thích hợp cư trú, tới mạt thế, những nơi có núi có sông chỉ nói lên một điều là càng nhiều nguy hiểm, vùng duyên hải, thêm vùng núi nữa, không gian sinh tồn của loài người càng bị dồn ép lại, bốn người Thẩm Trì cuối cùng chọn ở lại vùng ngoại thành Hàng Châu một thời gian.

Mạt thế năm thứ tư, cư nhiên còn có mấy gia đình nhà nông sống rải rác, làm Thẩm Trì ngoài ý muốn chính là, an toàn của bọn họ được đem lại bởi một con chó và một con mèo, một chó một mèo này cũng không phải cùng một gia đình, nhưng bởi vì là hai nhà hàng xóm, cực kỳ thân thiết, bởi vậy một chó một mèo này cũng thường thường cùng một chỗ chơi đùa, chúng nó hẳn là vật nuôi hai nhà nông dân kia nuôi từ rất sớm, bất quá chỉ là loài chó đất cùng mèo tam thể thông thường hay thấy trong nhà nông mà thôi, nào biết sau khi mạt thế buông xuống, một chó một mèo đó lại đồng loạt tiến hóa, làm người ta kinh ngạc chính là, sau khi chúng nó tiến hóa, cũng không có vứt bỏ chủ nhân của mình.

Thẩm Trì gặp qua không ít động vật tiến hóa, tỉ lệ sủng vật tiến hóa so động vật hoang dã thấp hơn nhiều, cho dù là sủng vật tiến hóa đi nữa, rất nhiều trường hợp không tiến hóa về phương diện trí năng, ngược lại cực kì hung dữ, đặc biệt loài mèo, bản năng đã dẫn theo vài phần ngỗ ngược, có thể như một mèo một chó như vậy sau khi tiến hóa vẫn trung thành thật sự quá ít.

Được một mèo một chó bảo vệ, bảy tám gia đình rải rác này mới có thể cứ thế còn sống, dựa vào vài mẫu lều nhựa cùng con mồi do một chó một mèo tiến hóa ngẫu nhiên bắt trở về, trải qua cuộc sống điền viên không tranh sự đời. Mấy lều nhựa kia đều được gia cố qua bằng thép, nếu không dưới điều kiện thời tiết khí hậu ác liệt hiện tại đã sớm bị sụp rồi.

Một mèo một chó kia ở trong thời gian ngắn như vậy đã có thể đạt đến cấp bốn, so với đại bộ phận động vật hoang dã tiến hóa còn mạnh hơn hẳn một bậc, chẳng thể trách lại lợi hại như vậy, có điều chúng nó liều mạng tiến hóa như thế rất có thể căn bản không vì bản thân, mà là vì chủ nhân.

Chú chó đen nuôi đến lông bóng mượt kia được gọi là Hắc Tử, mà con mèo tam thể còn lại thì càng đơn giản, vốn nó không có tên, người nhà liền cứ kêu "Meo Meo", "Meo Meo" thôi. Nếu không phải Thẩm Trì phát hiện đám lều nhựa kia ở chân núi, chỉ sợ cũng sẽ không tìm ra được mấy nhà nông còn sinh hoạt dưới chân núi này.

Nơi đây, quả thực là chốn đào nguyên tại mạt thế.

"Hôm nay chúng ta liền đi đi thôi." Thẩm Trì đang thu dọn đồ đạc, nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa, hơi nhíu nhíu mày, nhiệt độ càng ngày càng cao, may mắn con người trời sinh năng lực thích ứng mạnh, tỷ như mấy nhà nông này, hai năm trước cũng do quá nóng mà chảy máu não chết một người, mấy năm nay đều đã thích ứng với mùa hè kiểu này, mấy đứa nhỏ đang vui đùa trong dòng suối cách đó không xa, một con mèo tam thể so với mèo thường phải lớn hơn vài vòng lười biếng nằm nhoài bên dòng suối, một đứa bé ầm ĩ chạy, đi xa hai bước, nó liền dùng cái đuôi lông xù đem bé quấn trở về.

Thiếu niên cao gầy thon dài ngẩng đầu, đón nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, dung mạo mi thanh mục tú có vẻ càng thêm tinh xảo, "Chờ ăn xong bữa trưa này?"

"Cần phải đi tạm biệt đám người bà Lý thôi." Cô gái tết bím tóc đen dày, mặc chiếc váy dài xanh nhạt lửng tay tựa hồ đối nơi này có chút lưu luyến.

Thiếu niên ngoài cửa đi đến vẫn trưng lên khuôn mặt núi băng quen thuộc, tóc đen thật dài buộc thành một bó, tại thời tiết nóng như vậy ngay cả mồ hôi cũng không có một giọt, một thân áo phông xanh nhạt rộng rãi cùng quần đen thông thường của người nhà nông, được cậu mặc lên thêm vài phần tiên phong đạo cốt, "Thẩm thúc thúc, chúng ta còn có thể trở lại đây sao?"

Ba năm trước, đám Thẩm Trì đến nơi đây khiến bảy tám hộ nông dân kia thập phần cảnh giác, bọn họ tổng cộng còn lại cũng chỉ có mười mấy hai mươi người mà thôi, hơn nữa đấy là còn thêm trẻ con vào mới được hai mươi, thanh niên trai tráng càng thiếu, chỉ có năm người, còn lại đều là người già phụ nữ và trẻ nhỏ, bọn họ cũng từng đụng phải vài người qua đường mang ý đồ xấu, đều bị Hắc Tử cùng Meo Meo thủ tiêu rồi, may mắn nơi này hẻo lánh, người cũng không nhiều, bọn họ cũng không thường gặp phải người đi qua.

Nhưng Thẩm Trì thực đặc biệt, hắn mặc dù là nam nhân trẻ tuổi, lại mang theo ba nhóc nhi đồng choai choai, hơn nữa, không thể không nói vẻ ngoài cực kỳ hữu dụng, nếu bộ dạng hung thần ác sát chẳng sợ ngươi mang theo trẻ con, người ta vẫn sẽ cảnh giác, bộ dạng Thẩm Trì lại đẹp, ba đứa nhỏ cũng thế, chỉ cần đáng thương kêu ba ba hướng mấy lão nhân kia xem, bọn họ liền mềm lòng, bọn họ dù sao cũng chỉ là đám người nhà nông chân chất thuần phác mà thôi.

Trong thôn hơn nửa số nhà đều trống, tùy tiện thu thập một lúc đám Thẩm Trì liền có chỗ ở, ba năm này bọn hắn thường xuyên lên núi săn một ít động vật tiến hóa, hoặc vào trong thành phố săn tang thi, nhìn qua xem còn thứ gì có thể sử dụng hay không thì mang về, dùng con mồi cùng đồ dùng hằng ngày để đổi chút rau dưa của nông dân, ngày từng ngày trôi qua, Thẩm Trì cơ hồ muốn buông xuôi hết thảy, cùng ba nhóc mãi ở nơi này, hưởng cuộc sống bình lặng.

"Ai, chàng trai, hôm nay lại mang mấy đứa nhỏ đi ra ngoài a!" Lão nhân đầu bạc đi tới cửa hỏi.

"Cháu chào bà." Ba đứa nhỏ đồng loạt nói.

Kỳ thật, hiện tại đã không thể coi là đứa nhỏ nữa, nhất là Minh Nguyệt, ba năm qua cậu đã mười bảy tuổi, xem như chàng trai trẻ rồi.

Thẩm Lưu Mộc đã mười lăm, diện mạo chẳng sợ vẫn tinh xảo tú lệ, cũng đã có vài phần đường nét thanh niên sáng sủa, hơn nữa, vừa mới mười lăm mà chiều cao của y đã chẳng kém Thẩm Trì bao nhiêu, chiều cao của Thẩm Trì là do trò chơi mặc định, hoàn hảo một mét tám, trong ấn tượng của hắn đời trước Thẩm Lưu Mộc cũng rất cao, cơ hồ phải hơn hắn nửa cái đầu, đời này quả nhiên vẫn như thế.

Kỷ Gia chỉ kém Thẩm Lưu Mộc non nửa năm, cô gái tuổi mười lăm như một đóa hoa chớm nở, tươi mới xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều.

Ở lại nơi này càng lâu, Thẩm Trì càng cảm thấy tâm mình nhuốm mệt mỏi, cuộc sống điền viên an an ổn ổn như vậy khiến hắn thoải mái.

Nhưng hắn còn có chút việc chưa hoàn thành, Gia Gia cùng Minh Nguyệt giậm chân tại cấp bốn đã không ít thời gian, cho dù là dị năng giả, không tiến cũng tất lùi, hiện tại năm nay còn chưa nghe tới tin có tang thi E cấp, nhưng không sai biệt lắm sau khi ăn tết sẽ có tin về nó, bọn hắn cần làm chuẩn bị sớm, trước mắt an bình cũng không đại biểu cả đời bình an, không tiếp tục cố gắng chỉ mang lại ý nghĩa trong tương lai khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ bất lực, căn bản không thể tiếp tục sống thích ý như vậy nữa.

"Chúng ta phải đi hôm nay." Thẩm Trì đã đem đồ đạc gói tốt lắm, "Ba năm này đa tạ chiếu cố của mọi người."

Lão nhân thực kinh ngạc, "Đi? Còn muốn đi tới đâu... Bên ngoài thế đạo giờ loạn như vậy!"

Thẩm Trì đương nhiên biết, mạt thế năm thứ tám, rất nhiều gông cùm xiềng xích trói buộc đạo đức đã biến mất vô tung, cơ hồ toàn bộ các khu an toàn đều xây dựng nên trật tự mới, thế giới bên ngoài cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng hắn vẫn không thể vĩnh viễn sinh hoạt trong chốn đào nguyên được, "Sau này chúng ta còn có thể trở về." Giọng nói của hắn không tránh khỏi mang vài phần lưu luyến.

Rốt cuộc lão nhân vẫn không nói thêm gì, thở dài rời đi.

Cơm nước xong sau khi hấp thu nguyên tinh, Thẩm Trì giật mình, ngay lúc này, lại có một kỹ năng rơi xuống.

Trong ba năm nay hắn chỉ chiếm được thêm một kỹ năng, Châm Mai hoa, năm cái châm cực nhỏ hơi mờ này một khi bắn ra giống như đóa hoa mai vậy, hoa mai nhập hầu, hữu khẩu nan ngôn, Châm Hoa mai có thể ngăn người mở miệng, hơn nữa càng thần kỳ chính là trong khoảng thời gian ngắn có thể niêm phong lại dị năng của dị năng giả, thời gian niêm phong dài ngắn còn tùy thuộc vào cấp bậc của dị năng giả, nhưng kỹ năng vốn hoàn toàn vô dụng lại có thể sở hữu tác dụng nhường này đã khiến Thẩm Trì hết sức hài lòng.

(Hoa mai nhập hầu, hữu khẩu nan ngôn: hoa mai cắm vào cổ họng, lời nói không thể thốt ra)

Giờ đây rớt xuống chính là Thiên Nữ Tán Hoa!

Thẩm Trì hơi chút kinh ngạc, kỹ năng Thiên La Ngụy Đạo này là chủ lực trong mấy kỹ năng quần sát, không thể tưởng được lúc này lại là nó!

Thiên Nữ Tán Hoa, hàm sa xạ lưu ảnh, xuy cổ bệnh hành huy. (sa: cát, bụi; cổ: sâu độc; theo mình chỗ này có nghĩa là cát bụi còn lưu thân ảnh, bệnh độc đã ngấm ngầm phát huy ý, chẳng biết đúng ko. Ý nói là không kinh động đến thứ gì có thể giết chết đối phương)

Sau khi biến thành chính năng lực của hắn, lúc sử dụng sẽ không bao giờ có biểu hiện bắt mắt giống như khi còn là kỹ năng trò chơi nữa, miêu tả của Thiên Nữ Tán Hoa vốn thiên hướng về đánh lén, từ cái tên mà lột tả ý ngấm ngầm hại người âm thầm xuống tay, hộp ngàn cơ hoạt động lại gây chú ý lớn như vậy, giờ đây Thiên Nữ Tán Hoa đã thật sự trở thành "ám khí" để Thẩm Trì có thể âm thầm trộm phóng ra!

"Ba ba, chúng ta đi thôi!" Thẩm Lưu Mộc gọi Thẩm Trì, hiện tại, bọn hắn không còn giống như đôi cha con nữa, càng giống như anh em đúng hơn, dị năng giả có thể kéo dài tuổi thọ mà sống lâu hơn, lại không giống như Thẩm Trì vĩnh viễn trẻ trung như vậy, tỷ như Thẩm Lưu Mộc là dị năng giả Mộc hệ đó, theo cấp bậc ngày càng cao, y cũng có thể duy trì dung mạo tầm hai mươi tuổi, nhưng sẽ không trường sinh bất lão.

Ba nhóc không chút nào phát giác, trong lòng bọn chúng, ba mình (Thẩm thúc thúc) luôn luôn là bộ dáng này.

Tiểu Vân có vẻ rộng rãi ngày xưa, sau khi bọn nhỏ đều lớn lên, tựa hồ cũng chật hẹp lại, Thẩm Trì cũng hiểu được luôn để Gia Gia cùng Minh Nguyệt chen chúc một chỗ cực không thích hợp a, Gia Gia dù sao cũng là một cô gái... Hắn đã bắt đầu lo lắng muốn hay không một lần nữa bảo Gia Gia làm rối gỗ mới.

Nguyên bản tính toán trước tiên lên phía Bắc tìm đến một khu an toàn hỏi thăm tin tức Bắc Kinh đã, nếu an toàn rồi thì trở về Bắc Kinh thôi —— Lôi Đình, còn đang chờ hắn đi thu thập đó, hơn nữa tin tức về tang thi E cấp, không có địa phương nào nắm được thông tin nhanh hơn Bắc Kinh cả, nào biết đâu còn chưa rời khỏi địa giới Chiết Giang, bọn hắn liền phát hiện không đúng.

"Nơi này tại sao có thể có khu an toàn..." Kỷ Gia nhếch lên đôi mày thanh tú, "Thẩm thúc thúc, phía trước giống như có rất nhiều người."

Thẩm Trì mở ra tấm gỗ chắn phía trước của Tiểu Vân, "Thật kỳ quái." Hắn chưa từng nghe qua Chiết Giang có khu an toàn, dù sao ở mạt thế, vùng duyên hải Đông Nam cũng không được xem là nơi tốt đẹp gì, "Chờ một chút!" Hắn trừng to mắt nhìn về phía những người đó, trái tim bắt đầu đập thình thịch nhảy dựng lên.

Trong đám người mặc áo phông quần đùi đơn giản kia, có một đặc biệt dị thường, tại thời tiết nóng bức như vậy, gã lại bịt kín nghiêm nghiêm thực thực, áo choàng rộng thùng thình cùng mũ đội cao cao kia, còn một đầu tóc dài cùng cây quạt trên tay làm cho tâm Thẩm Trì trầm xuống, cách ăn mặc này khơi gợi lên trí nhớ thật lâu trước kia của hắn.

Âm dương sư. *

Thẩm Trì thật lâu trước kia, có gặp qua người như vậy trên tác phẩm tranh ảnh truyền hình châm biếm, Âm dương sư đến từ Nhật Bản! Hắn nheo mắt lại, nhìn về nhà cửa chằng chịt cách đó không xa cùng đám người đi lại, chẳng thể trách được, tại sao hắn lại thấy không ổn, nhìn bộ dáng những người kia đi đường rồi gặp nhau, lễ tiết giữa những người Trung Quốc khi gặp nhau căn bản không phải như thế!

—— nơi này có lẽ đúng là khu an toàn, nhưng không phải khu an toàn của Trung Quốc! Đây nhất định là của người Nhật Bản!

Mạt thế đến, tình hình quốc đảo như Nhật Bản so với vùng Đông Nam duyên hải càng thêm tồi tệ, nhưng coi là như thế đi, bọn họ cũng không được lén lút vào quốc thổ Trung Quốc như vậy! Chẳng sợ đã là mạt thế, nơi này vẫn là lãnh thổ Trung Quốc!

"Đợi đến khi trời tối đen." Thanh âm Thẩm Trì lạnh xuống, "Sau khi trời tối nghĩ biện pháp vào xem rốt cuộc sao lại thế này."

"Đã rõ."

====================

Suy nghĩ của tác giả: Úy Ninh thiệt tình là đại biến thái... Đừng lo lắng, gã ta tạm thời còn chưa hại được Thẩm Trì, nhưng rõ ràng vẫn rất có lòng tự tin →_→

Đừng tưởng rằng Thẩm Trì đời này giống như đời trước tựa quả hồng mềm a!

Hắc hắc hắc hắc, cuối cùng cũng đã trưởng thành thêm một đoạn, không dễ dàng a...

JJ (tiểu đệ đệ) giống như lại có vấn đề, đau đớn chết...

Vội đã lâu ngày mai rốt cục bắt đầu tiến vào ngày chính thức... Đại điển cái rắm cũng làm cho hưng sư động chúng như vậy, công tác giai đoạn trước làm kỹ càng đến muốn chết, ngày mai năm giờ rưỡi đã phải dậy tăng ca, Bắc Kinh lại muốn họp, duy ổn duy ổn duy ổn ni muội a! Ngày mai chết không có cách nào khác TT﹏TT

Cám ơn lựu đạn của Thanh Minh Thiếu Hoa, yêu ngươi nhé, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn địa lôi của Độc Tiễn Cơ Quan Trư, Lưu Mặc, Tử U Tuyết, Bánh Bao Thịt, Roshy, Không Người Lượm Xác, Thất Nguyệt, Lilinmei1030, Đại Soái So Với Lông Ngực Dính, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

====================

*: Âm Dương Sư (lấy hình này cho nó đẹp ^^)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info