ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 4: Người sống sót

Lai_Gia

Mấy ngày đầu mạt thế giáng lâm là khoảng thời gian hỗn loạn nhất, con người bị trận tai nạn này bất ngờ ập xuống đến trở tay không kịp, nơi nơi là tang thi, không trung đen kịt liên tục rơi xuống tuyết cùng mưa đá, thời tiết lại lạnh đến kinh người.

Thẩm Trì mang theo Thẩm Lưu Mộc ở rạp chiếu phim này khoảng một tuần, thỉnh thoảng ra ngoài săn bắt tang thi, tính đến nay thu vào được không ít. Bên hông Thẩm Lưu Mộc quấn một cây roi làm bằng dây cây khô, do chính Thẩm Trì lấy giúp y, trong công viên trò chơi không thiếu cây dây khô bò tại đầu tường, bản thân là dị năng giả Mộc hệ, kỳ thật Thẩm Lưu Mộc tốt nhất không nên dùng vũ khí là dao, mà phải dùng roi dài tạo từ chất gỗ, đương nhiên, hình dạng này chỉ là tạm thời thôi. Thẩm Lưu Mộc đã hấp thu không ít nguyên tinh, nháy mắt có thể đem dây khô nhỏ biến thành một cái roi lớn dài mọc đầy gai! Thẩm Trì nhìn dây leo khô như gặp mùa xuân thần kì mà nảy nở, thì không thể không công nhận dị năng giả Thiên nhiên hệ so với hắn cùng kỹ năng trò chơi càng thêm không thể tưởng tượng nổi.

Dây khô không chút nào bắt mắt, giây lát liền nhuốm màu xanh mơn mởn, kéo dài phải gấp mấy lần, nếu như là bị đánh bất ngờ, đối thủ căn bản còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đã bị dây khô biến thành roi xanh biếc quấn lấy rồi, toàn thân roi là gai nhọn sắc bén, Thẩm Lưu Mộc chỉ cần điều động chút dị năng, những gai nhọn sẽ biến thành vũ khí trí mạng. Đối đầu tang thi, Thẩm Lưu Mộc vóc dáng bé nhỏ chỉ cần vung roi, rất nhanh liền có thể quấn lấy đầu tang thi, kéo xuống, màu xanh biếc chợt lóe, đầu tang thi liền rớt xuống lăn lông lốc trên mặt đất, có thể thấy được những gai nhọn này có bao nhiêu lợi hại. Nếu địch nhân là con người thì chỉ cần bị y quấn lấy cổ họng, là có thể dễ dàng đâm thủng động mạch chủ, thậm chí cắt đứt đầu đối phương.

Thẩm Lưu Mộc tại phương diện này có thiên phú xuất chúng, quả thực chẳng cần Thẩm Trì dạy hay gợi ý, Thẩm Trì cảm thán, nếu là thế giới hòa bình, như Thẩm Lưu Mộc này, khả năng rất lớn sẽ trở thành mầm mống kẻ sát nhân biến thái...

Mới đầu, Thẩm Lưu Mộc chỉ cần một kỹ năng kiểu như vậy thôi, đủ để bảo mệnh cho y, còn lại Thẩm Trì vẫn đang huấn luyện y dùng đao, thậm chí còn giấu một cây dao gọt trái cây nho nhỏ trong giày của Thẩm Lưu Mộc.

Tại mạt thế, dị năng cũng không phải vạn năng, những người được gọi là dị năng giả này không thể so sánh như Thẩm Trì được, hắn có kỹ năng Đường Môn chỉ cần còn cung nỏ cùng cơ quan, là có thể mãi mãi xuất ra chiêu pháp không dứt, kích phát Đường Môn cần có giá trị Thần Cơ*, mà thứ này có thể duy trì lâu lắm, nhưng một khi dị năng cạn kiệt, tựa như nội lực trong trò chơi, một khi nội lực dùng hết, vậy coi như hoàn toàn vứt đi, dị năng giả nhược điểm là thế đấy.

*: Giá trị Thần Cơ, mọi người chơi game nào cũng biết rồi, tương tự như những game nấu ăn chẳng hạn, cần tiền để mua nguyên liệu, thì mình nghĩ giá trị Thần Cơ ở đây là điều kiện hay năng lượng để kích phát ra những kỹ năng Đường Môn.

Cho nên, trụ cột vẫn là phải dụng được đao, ít nhất lúc dị năng cạn kiệt, còn không đến mức tay trói gà không chặt.

Công viên trò chơi ở Thượng Hải này đã muốn biến thành biển tang thi, nơi nơi là tang thi du đãng, không thấy một người sống nào.

"Ba ba, ta đói." Thẩm Lưu Mộc xoa bụng kêu thì thầm, không hề quan tâm trên quần áo cùng giầy y dính toàn là vết máu.

Nếu như là trẻ nhỏ bình thường, chỉ sợ không có cách nào thích ứng hoàn cảnh nhanh như vậy, thế nhưng Thẩm Lưu Mộc đến giờ có lẽ chỉ có kinh hách, mà chưa từng ngại bẩn kêu mệt hay khóc lóc.

Thẩm Trì đá một phát vào máy bán nước tự động, hi vọng bên trong còn có thứ tốt.

Hắn chuẩn bị trước không ít nước, nhưng Thẩm Lưu Mộc đang trưởng thành tốt nhất là không nên uống nước đã bị ô nhiễm, mặc dù y là dị năng giả sẽ không bởi vậy mà bị lây nhiễm, nhưng nói tóm lại đối thân thể vẫn không tốt. Dị năng Mộc hệ là một loại dị năng thực đặc biệt, thân thể y cực kỳ mẫn cảm, thức ăn còn đỡ chút, nhưng đối với nước, nếu không phải là nước sạch y sẽ rất khó chịu, cũng chỉ là khó chịu thôi, không có tác động quá lớn với y, cơ mà vẫn làm y khổ sở.

Cho nên mấy ngày này, bản thân Thẩm Trì uống rất ít nước, coi như có nhấp môi, còn lại đều uống nước tuyết, mưa đá hóa nước cùng sương sớm dùng túi nhựa thu thập được, nước sạch đều để dành cho Thẩm Lưu Mộc.

Hắn hi vọng máy bán nước tự động còn đồ để có thể tồn nhiều đồ uống một chút, chẳng sợ bên trong chỉ còn một bình cà phê cũng tốt rồi.

"Đợi một chút!" Thẩm Trì đã suy nghĩ, có lẽ nên rời khỏi công viên trò chơi này, tuy nơi đây tang thi nhiều, là địa điểm săn bắt tốt, nhưng căn bản không có con mồi hay thứ có thể ăn, may mắn bên trong không ít nơi bán thực vật, thời tiết lại quá lạnh, nên thực vật phần lớn không bị hỏng, vẫn có thể ăn được —— có điều đa số lại là thức ăn nhanh, dinh dưỡng không đầy đủ, Thẩm Trì nghĩ hay là đến vườn bách thú Thượng Hải một chuyến, tuy nơi đó có thể có rất nhiều mãnh thú tiến hóa, nhưng đối Thẩm Trì mà nói, không tạo được nguy hiểm gì.

"Ba ba, nhìn kìa!" Thẩm Lưu Mộc bỗng nhiên mở miệng.

Xoay người thu toàn bộ mấy chai đồ uống rơi ra từ máy bán hàng tự động vào túi, Thẩm Trì ngẩng đầu lên, trước mắt là một nhà ăn trong công viên trò chơi, có thể nói là nhà ăn sang trọng nhất trong này, hiện tại cửa sổ thủy tinh trong suốt sát đất đã bị đánh vỡ, lộ ra hơi thở lụn bại.

Thẩm Trì trong lòng vừa động, trong phòng bếp nhà này nói không chừng còn khối thứ ăn ngon!

"Ba ba, ta vừa thấy một bóng người!"

Thẩm Trì nhíu mày, "Bóng người?"

"Đúng!" Thẩm Lưu Mộc khẳng định nói, "Ta không có nhìn lầm, nhất định có người chạy qua, hình như là trẻ con!"

Thẩm Trì nghe cách nói của Thẩm Lưu Mộc, không khỏi cười mà không cười (nó là 'tựa tiếu phi tiếu' = =") nói, "Đừng quên ngươi cũng là trẻ con!"

Thẩm Lưu Mộc khinh thường bĩu môi, ưỡn ngực nói, "Ta đã có thể giết tang thi!"

Thẩm Trì cốc đầu y, "Coi như có thể giết tang thi, thì vẫn là trẻ con!"

Nói xong hắn túm lấy Thẩm Lưu Mộc ôm lên, hướng nhà ăn đi tới.

Sảnh nhà ăn du đãng mấy con tang thi, bị Thẩm Trì dễ dàng giải quyết, lên lầu liền có thể thấy mấy khối thi thể tang thi vắt trên bậc thang.

"Nơi này quả nhiên có người sống sót." Thẩm Trì nhẹ nhàng nói.

Thẩm Lưu Mộc ôm thật chặt cổ hắn, "Ba ba, còn có những người khác ở trong này sao?"

"Ân." Thẩm Trì lòng tiếc nuối, chỉ sợ đồ ăn nhà này cùng đám thực vật đã bị đoàn người sống sót kia chiếm hết rồi, bất quá, không biết bọn họ là may mắn hay biết nhìn xa trông rộng, lại tại thời gian tai nạn ập xuống này, trốn được vào địa phương có thực vật, không thể nghi ngờ là lựa chọn rất thông minh.

"A!" Một tiếng kêu sợ hãi đánh gãy yên lặng, Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một nữ sinh mặc áo đồng phục, đang trợn to mắt nhìn mình.

Nàng trông qua chừng mười bảy tuổi, khuôn mặt còn sót vài nét non nớt cùng thanh xuân tươi đẹp, tóc xoăn dài mì sợi được cột lộn xộn sau đầu, đồng phục trên người do thời gian dài mà hỗn độn không chịu nổi, váy bị xé vài chỗ cơ hồ không che được quần áo bên trong.

Thẩm Trì cũng không kinh ngạc, ở mạt thế, một cô gái đơn độc như vậy, đa số không có kết cục gì tốt, không kể là phụ nữ, ngay cả nam nhân nếu bộ dạng xinh đẹp mà không có năng lực bảo vệ bản thân, cũng chỉ có thể dựa vào người khác mà sinh tồn, mà giá trị lớn nhất của bọn họ cũng chính là ở khuôn mặt xinh đẹp cùng thân thể đó.

Loài người chính là sinh vật như vậy, càng ở hoàn cảnh không xong, càng dễ dàng trở thành dã thú hành động theo bản năng.

Lâm Tiểu Vân nhìn thanh niên trước mặt, cơ hồ khó nén nổi kinh hãi, ngay thời điểm này, hắn có thể từ ngoài kia đi vào, bộ dáng lại ung dung như vậy, trên mặt không có chút nào vẻ kinh hoàng, quần áo da, ủng da trên người, găng tay da trên tay, chẳng phải là thời gian đáng sợ hiện tại, Lâm Tiểu Vân cũng chưa từng thấy qua nam nhân so với hắn càng soái càng đẹp trai hơn thế, tay hắn còn ôm một cậu bé cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ cùng với những đứa trẻ vô cùng bẩn thỉu lại thỉnh thoảng khóc rống trong phòng kia hoàn toàn tương phản, có vài phần trưởng thành sớm. Nếu tại một tuần trước khi mạt thế, có phải hay không lúc nàng nhìn đến một trưởng thành một bé con như vậy lập tức sẽ thét chói tai, rồi tìm cơ hội xin chụp ảnh, sau đó đem đi khoe khoang một chút? Còn hiện tại, nàng chỉ cảm thấy thực tự ti.

Nàng cố gắng túm lấy váy, khẩn trương nói: "Ngươi, ngươi là từ bên ngoài vào?"

"Đúng, ta là từ bên ngoài tới." Thẩm Trì thở dài, hắn đang suy nghĩ có nên rời đi hay không, miễn bị cuốn vào tranh chấp, vậy mà lại chậm một bước.

"Bên, bên ngoài đều, đều là tang thi, ngươi làm sao vào được?"

Thẩm Trì thấy nàng ngay cả lời đều nói không liền mạch, không khỏi nhíu mày.

"Tiểu Vân! Ngươi đang ở đó nói chuyện cùng ai!" Một thanh niên bộ dáng tầm thường từ trong cửa đi ra, Lâm Tiểu Vân lập tức có chút thất kinh, "Lý ca, không, không có, là một người ở bên ngoài!"

"Người ở bên ngoài?" Thanh niên nghi hoặc, nhìn về phía Thẩm Trì mặt mang mỉm cười, trong lòng lộp bộp.

Người tại hoàn cảnh này vẫn có thể duy trì tư thái như thế, chỉ sợ không phải hạng tầm thường, "Ngươi cũng là người sống sót trong công viên trò chơi này?"

"Đúng vậy." Thẩm Trì gật đầu, "Cha con chúng ta trước đó tránh tại nơi cách bên này không xa, là tiệm ăn nhanh kia, hai ngày nay tang thi xung quanh thiếu chút, mới đi ra nhìn xem sao, có thể hay không tìm được người khác."

Thẩm Lưu Mộc nhìn chằm chằm Thẩm Trì, bĩu môi, ba ba hóa ra cũng sẽ nói dối. Bọn hắn rõ ràng là từ rạp chiếu phim ngầm tít bên kia công viên trò chơi tới đây.

Thanh niên nhẹ nhàng thở ra, nếu như Thẩm Trì đi một mình, chắc chắn lòng hắn sẽ sinh cảnh giác, nhưng nếu vô luận là ai, dù có mạnh đến đâu, bên người lại mang theo một đứa bé bề ngoài chỉ tầm năm sáu, chẳng sợ nam nhân kia tuổi trẻ lực tráng, cũng đều khiến người ta giảm nhẹ phòng bị, hơn nữa đây còn là một đôi cha con, càng khiến người ta yên tâm.

"Mau vào đi, nơi này tạm thời an toàn." Thanh niên nói.

Thẩm Trì mỉm cười, hiện tại mọi người còn chưa ý thức được nguy hiểm người ngoài mang đến, qua một thời gian nữa, nếu như người ngoài muốn gia nhập một đoàn thể, đầu tiên cần phải chứng minh bản thân không bị tang thi lây nhiễm mới được, đương nhiên, loại nghiệm chứng này chỉ nhằm vào người thường mà không phải là dị năng giả, đồng thời, loại kiểm tra này cực kỳ khuất nhục, cần cởi sạch toàn bộ quần áo trên người để chứng minh không có vết thương nào.

Bất quá, con người là sinh vật dễ dàng thích ứng, rất nhanh bọn họ sẽ quen thôi.

Vừa mới đi vào, một cỗ mùi vị chẳng tốt đẹp mấy xộc thẳng vào mũi.

Thẩm Trì sắc mặt không đổi, Thẩm Lưu Mộc lại nhíu chặt mày, càng thêm ôm chặt lấy Thẩm Trì.

Xem chừng là phòng tiệc của nhà ăn này, không gian coi như rộng lớn, ba cửa đi, trừ cửa vào vừa rồi thì hai cửa còn lại đều bị chèn lên rất nhiều cái bàn, hiển nhiên dùng phòng ngừa tang thi xông vào.

Thẩm Trì nhìn đảo qua, ánh sáng trong phòng hôn ám, bởi vì điện sớm đã bị ngắt, có chừng ba mươi mấy người bên trong, bốn đôi cha con hoặc mẹ con, chỉ có một gia đình có cả cha cả mẹ, mấy nữ sinh mặc đồng phục giống nhau, nhìn qua là biết tình trạng như Lâm Tiểu Vân kia, bởi đồng phục các nàng mặc giống nhau như đúc, không có ngoại lệ, đều thực hỗn độn, bốn nữ nhân tuổi trẻ mặc quần áo bình thường, hai nam nhân mặc com-lê giày tây nhìn qua đã biết là người làm ăn thành công, một đầu bếp, một đám người tuổi trẻ, thêm vị "Lý ca" bên cạnh Thẩm Trì này tổng cộng là tám người, trong đó có một tên ngậm điếu thuốc hút nhìn không rõ mặt, chính là thủ lĩnh.

Xem ra, những người này có cuộc sống tạm thời an toàn, hẳn do công lao vị này.

"Khải Nhất, đây là đôi cha con sống sót." Người kêu "Lý ca" đi lên trước, lớn tiếng nói.

Người nọ dập thuốc hướng Thẩm Trì nhìn, mấy thanh niên buồn ngủ bên cạnh hắn cũng hành động theo.

Bộ dạng Thẩm Trì tốt lắm, vẻ ngoài mang ra từ trong trò chơi này thập phần hoàn mỹ, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều là cảnh đẹp ý vui, mi dài tú mục, mũi thẳng, lúc không cười có vài phần lạnh lùng, cười rộ lên, lại thập phần thanh lệ. Quần áo da hắn đang mặc, làm dáng người hắn càng thêm thon dài hoàn mỹ, mỗi tấc đường nét đều rất được.

Lúc hắn đi vào phòng đừng nói là nữ nhân nhãn tình sáng lên, ngay cả ánh mắt của nam nhân đều có chút khác thường.

Nhóm người ở đây, trải qua một tuần lễ, phần lớn đều không sạch sẽ gì, có thể còn sống sót đã không sai rồi, làm sao còn chú ý nhiều ít đến vấn đề vệ sinh cá nhân.

Cho nên cha con Thẩm Trì cùng Thẩm Lưu Mộc lại càng thêm bắt mắt, như hạc trong bầy gà.

"Trương ca, người anh em này bộ dạng thật đúng là ——" một thanh niên tại bên tai người thủ lĩnh nói, "Không bằng trước hết cho các huynh đệ..."

"Bốp!" Một cái tát bay qua, vị Trương ca này không chút lưu tình, lạnh lùng nói, "Bản thân các ngươi vóc dáng ghê tởm đừng đem người ta đánh đồng với mình! Các ngươi có sao ta mặc kệ, giờ thế đạo đã thay đổi, nắm đấm lớn định đoạt, các ngươi tốt xấu còn có thể hỗ trợ giết hai cái tang thi, nhưng loại chuyện vớ vẩn này sau đừng nói bên tai ta!" Hơn nữa này ngu xuẩn cũng chẳng chịu động não, thời điểm này còn có thể thu thập bản thân ung dung sạch sẽ như vậy, có thể là cha con bình thường sao?

Gã và những tên này bất đồng, gã hiểu càng nhiều, nếu trên người mình có thể có biến hóa, nói không chừng người khác cũng có, tốt xấu gã cũng đã xem qua mấy tiểu thuyết về tận thế, gã biết cái gì là dị năng.

Thẩm Trì nheo lại mắt, một khắc khi người kia bóp tắt thuốc, lộ ra sau làn khói mờ ảo, lúc đầu hắn chỉ cảm thấy thân ảnh có chút quen thuộc, nhưng thời điểm thanh âm truyền vào tai, Thẩm Trì liền nhận ra gã.

Trương Khải Nhất.

Không thể tưởng được, thời gian đầu, gã là ở Thượng Hải.

Càng không ngờ đến, người thứ nhất hắn gặp lại tại đời này, lại là gã.

Thẩm Trì cùng Trương Khải Nhất cũng chẳng phải quen thuộc gì, đời trước thanh danh hắn cùng "đồng bọn" của hắn, ở Bắc Kinh cũng là thế lực không nhỏ, Trương Khải Nhất là thành viên gia nhập về sau, tên này chỉ là dị năng giả Lực lượng hình bình thường, nhưng bởi thức tỉnh sớm, nên thực lực coi như không sai, có điều bởi vì dị năng Lực lượng không hiếm lạ gì, bọn hắn chưa từng để tên đó tiến sâu vào vòng quản lý trung tâm.

Thẩm Trì tự hỏi đối với tên này cũng không tệ lắm, bởi nhiều lần làm nhiệm vụ Trương Khải Nhất biểu hiện thực xông xáo, hắn thậm chí còn đề nghị qua cho Trương Khải Nhất gia nhập vào, hơn nữa, nếu Thẩm Trì nhớ không nhầm, hắn đã cứu Trương Khải Nhất hai lần, một là tại thực hiện nhiệm vụ, một là khi tên đó đắc tội con trai đại nhân vật Bắc Kinh, chính mình ra tay cứu giúp, tên này còn cảm kích nói như thế nào hắn đến giờ vẫn còn nhớ rõ —— "Thẩm ca, mạng của ta về sau sẽ là của ngươi!"

Thẩm Trì cứu người nhiều lắm, hắn chưa từng đem lời nói của Trương Khải Nhất để trong lòng.

Nhưng buồn cười là, cái ngày Thẩm Trì bị bắt đến sở nghiên cứu, chính Trương Khải Nhất đi ra mở cửa.

Tuy rằng, hắn biết Trương Khải Nhất chỉ là cấp dưới chấp hành mệnh lệnh, nhưng thanh niên đã từng nói "Mạng này là của ngươi", lại mang biểu tình lạnh lùng chết lặng, ra giúp đám tiến sĩ Dư kia mở cửa.

Sau đó, nhìn thấy Thẩm Trì bị mang đi, vậy mà chỉ đứng im tại chỗ.

Thẩm Trì lộ ra mỉm cười trào phúng, lòng một mảnh bình tĩnh.

Nói thật, hắn một chút cũng không kỳ quái, mạt thế nha, còn nhiều người lương bạc như vậy lắm, rất nhiều cảm kích, chính là lời nói đầu môi mà thôi.

Trương Khải Nhất cũng là một người như thế.

====================

Suy nghĩ của tác giả: Thấy có người nói Thẩm Trì do đời trước không đủ mạnh mới có kết cục như thế.

Kỳ thật, đời trước hắn tuy mang theo kỹ năng trò chơi xuyên qua, nhưng trước đó cũng chỉ là người bình thường đang sinh hoạt trong một thế giới hòa bình mà thôi.

Hắn không có cảnh giác cao lại vừa mới xuyên qua đã mang theo kỹ năng trò chơi cường đại rồi.

Trả giá tín nhiệm, hành động cao điệu, đây không phải là việc thường xảy ra trong nhiều cuốn tiểu thuyết tận thế sao, nhất là lại mang theo hệ thống kỹ năng trò chơi này...

Ta nhớ có đọc được một truyện mạt thế, mang theo chính là kỹ năng Mục Sư.

Thực sự là, cũng hành động cao điệu, trong truyện cũng có nơi gọi là sở nghiên cứu, ta lúc ấy phun tào, vì cái gì người của sở nghiên cứu không có trảo nàng đi thái mỏng a... Này không hợp lý!

Vì thế, truyện này ra đời.

Đương nhiên, có thể nói, hắn đời này coi như dùng để báo thù với bồi thường Lưu Mộc, đời trước tiếc nuối đã muốn tạo nên, ta nghĩ, hắn là trọng sinh, trọng sinh quay về thời điểm hết thảy còn chưa có phát sinh, cũng không phải là thế giới song song nhé.

Cho nên, mọi thứ vẫn còn kịp, hắn bắt đầu lại từ đầu, thiếu hắn hắn sẽ đi đòi lại, ha, tuy rằng biết mọi thứ còn chưa xảy ra, nhưng là ở mạt thế, hắn làm gì cũng có thể tìm được lý do, mạt thế cũng không có lẽ phải, ai trên tay mà còn có thể sạch sẽ nữa, còn Lưu Mộc, y sẽ không để hắn tiếp tục rơi vào hoàn cảnh bi thảm nữa.

Còn có người nói tình tiết trọng sinh trở về tìm tiểu công... Thẩm Trì hoàn toàn không đem Lưu Mộc trở thành tiểu công của hắn a!

Hắn là chân tâm thật ý đem y làm con trai nuôi! Thật sự! =_=

Cám ơn địa lôi của Cây Hoa Cúc Cao, Triệu Niết Trống Không, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info