ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 31: Thời gian cuối cùng

Lai_Gia

Cảm xúc của Dương Vinh Huy không xong đến cực hạn, lão căn bản không thể tín nhiệm bất cứ kẻ nào trước mắt nữa, kể cả Thành Hải Dật!

Nếu Thành Hải Dật thật sự đáng tin, làm sao bọn lão vẫn một đám chết đi! Lão thậm chí bắt đầu nhanh chóng tính toán xác suất Thành Hải Dật chính là hung thủ, tại mấy ngày tử vong uy hiếp này, dị năng giả Não vực như Dương Vinh Huy cũng không kham nổi gánh nặng, gần như hỏng mất.

Con người luôn sợ hãi nhất những thứ nguy hiểm không biết tên, đối với Dương Vinh Huy não càng thêm phát triển mà nói, càng dễ dàng lâm vào vũng bùn các loại phức tạp hoài nghi, bởi vậy mà càng sợ hãi.

Một ngày này Thẩm Trì quả thực cực kỳ ung dung, bốn người bọn hắn cùng những người khác lưu lại thành Bạch Đế ở chung khá "tốt", tại trong mắt người khác, Thẩm Trì ổn trọng sắc bén, Thẩm Lưu Mộc hoạt bát đáng yêu, Kỷ Gia điềm đạm lịch sự hay ngại ngùng, Minh Nguyệt chẳng sợ giống như kẻ quái gở, cũng thực đáng tin cậy, một đại ba tiểu này thấy thế nào cũng là nhóm người được mọi người thích, mà nói về diện mạo thì đều đạt trên cả tiêu chuẩn, kỳ thật lấy diện mạo cùng năng lực của bọn hắn, muốn làm người khác vui vẻ căn bản không phải việc tốn sức lực gì.

Trái lại mọi người ở phụ cận viện nghiên cứu không khí vô cùng đè nén, bởi vì sáng sớm hôm sau bọn họ liền thấy hai cỗ thi thể máu chảy đầm đìa bị treo trên hàng rào viện nghiên cứu, chủ yếu là bị cắn chỉ còn lại có khung xương, chính là miễn cưỡng có thể phân biệt đâu là Lý Á Phong đâu là Lăng Trí Quân mà thôi, hai người họ hiển nhiên là bị cắn nuốt từng chút một đến chết, không khác gì lăng trì, cái loại đau đớn này tất nhiên khó có thể tưởng tượng nổi.

Nhóm dị năng giả cả ngày quen nhìn tử vong máu tươi cũng không khỏi lạnh run, trong mắt có kinh hoảng cũng có may mắn.

May mắn tên điên giết người tàn nhẫn như thế chỉ nhằm vào người của viện nghiên cứu.

Dương Vinh Huy cực kỳ nôn nóng, không ngừng ở trong lều đổi tới đổi lui.

Lão còn tại cái lều mà trước đó Lăng Trí Quân cùng Lý Á Phong mất tích kia, địa phương đóng quân là khe núi, mặc dù tại thời tiết cực kỳ rét lạnh, nơi đây vẫn tràn ngập mùi cỏ cây, cho nên lão căn bản không có phát hiện tại góc rơi rớt thưa thớt mấy cánh hoa, đây được lấy từ gốc hương quả thụ có thể chế tạo ảo giác của Thẩm Lưu Mộc kia, bị Thẩm Trì tùy tay ném xuống đất, đương nhiên một chút cánh hoa cũng chẳng nổi lên tác dụng to lớn gì, lại có thể thành công khiến cảm xúc Dương Vinh Huy càng ngày càng không ổn định, nghĩ càng nhiều càng thêm bất an, cơ hồ một khắc cũng không an tĩnh được, giống như nhìn thấy diện mạo tất cả mọi người cũng dần dần trở nên dữ tợn.

Lão hoài nghi không sót một ai.

Thành Hải Dật cũng rất lo lắng, sau sự việc Thường An Tuệ bị xử lý phát sinh ngay bên người, anh ta cũng không còn tin tưởng nhiều lắm có thể nhất định bảo vệ được Dương Vinh Huy.

Mặt trời ngả về Tây, Dương Vinh Huy rốt cuộc chịu không nổi nữa, lão nhìn về phía Thành Hải Dật: "Ta muốn quay về viện nghiên cứu."

"Cái gì?" Thành Hải Dật ngẩn ra.

"Cách ngày viện trợ còn những ba ngày, mặc kệ hung thủ là ai, ta đều là mục tiêu duy nhất còn lại của hắn, trong viện nghiên cứu có phòng thí nghiệm cá nhân, sau khi đóng cửa lại chỉ có thể được mở ra từ bên trong, ta không tin ngây ngốc trong đó ba ngày tên kia còn có thể giết được ta!" Dương Vinh Huy hung tợn nói, trong mắt tràn đầy tơ máu.

Thành Hải Dật do dự một chút, vẫn đồng ý đề nghị của lão, "Như vậy thật sự an toàn sao?"

"Thiết kế phòng vệ an toàn là cao cấp nhất tại bốn năm trước trong quốc nội." Dương Vinh Huy thật sâu hít vào một hơi, "Vòng ngoài cần phải dùng con ngươi, vân tay, mật mã, ba loại mã hóa mới có thể mở khóa, từ bên trong hoàn toàn đóng lại sau, bên ngoài bất kể dùng biện pháp gì cũng không thể mở ra!"

Thành Hải Dật nhìn sắc trời dần dần đen xuống, "Vậy đi thôi." Anh ta từ đội ngũ dị năng giả chọn ra những người tương đối lợi hại, bảo hộ Dương Vinh Huy hướng trong viện nghiên cứu đi vào.

Đội ngũ tại thành Bạch Đế đêm nay lại sớm tự đi nghỉ ngơi, trong Tiểu Vân, Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt đều đang làm bài tập, lòng rõ ràng lại không yên.

"Lưu Mộc, bài này ngươi làm sai rồi, chờ Thẩm thúc thúc trở lại nhất định sẽ giáo huấn ngươi." Minh Nguyệt trịnh trọng nói.

Kỷ Gia nhanh chóng nhìn qua, phát hiện bài này mình cũng làm sai rồi, không khỏi có chút lúng túng, Minh Nguyệt lại coi như không nhìn thấy, trắng trợn nhất bên trọng nhất bên khinh bao che khuyết điểm.

Thẩm Lưu Mộc trào phúng cười, ném bút nói: "Không làm!"

"Được rồi, chúng ta ăn cơm cũng chỉ có thể cắn bánh bích quy."

Phương pháp Thẩm Trì giáo dục con trẻ cực kỳ đơn giản, khống chế đồ ăn, Kỷ Gia luôn luôn nghe lời, phương pháp này định ra dùng để khống chế Thẩm Lưu Mộc và Minh Nguyệt hoàn toàn hữu hiệu.

Vừa nghe lời này Thẩm Lưu Mộc tức giận cầm lại bút, nhưng căn bản không có cách nào khác khiến tâm mình tập trung vào đề toán trước mặt ——

"... Không biết ba ba thế nào..." Giữa hai hàng lông mày không khỏi che dấu lo lắng.

Sắc mặt Minh Nguyệt lúc này mới hòa hoãn lại, rất có khí phái đại ca, vỗ vỗ bả vai Thẩm Lưu Mộc nói: "Yên tâm, Thẩm thúc thúc nhất định không có chuyện gì."

Thẩm Lưu Mộc vẫn cứ dùng tay chống cằm ngây ngốc một lúc, hận không thể khiến Thẩm Trì ngay lập tức xuất hiện trước mắt y.

Thẩm Trì đang ở viện nghiên cứu lúc đám người Thành Hải Dật hộ tống Dương Vinh Huy tiến vào, liền nhoẻn miệng cười, "Quả nhiên vào đây."

Hắn trong khoảng thời gian rất ngắn, làm quen mọi ngóc ngách viện nghiên cứu này, trong bóng tối, mau lẹ tựa như âm hồn.

Sâu trong viện nghiên cứu có một phòng thí nghiệm cá nhân, Thẩm Trì trước khi dám Dương Vinh Huy tới, đã lặng lẽ lẻn vào. Phòng thí nghiệm này cũng không lớn, lại khác với phòng thí nghiệm bình thường, toàn bộ cấu tạo bằng kim loại, màu trắng bạc làm chủ đạo, giường thí nghiệm thật lớn có nắp thủy tinh trong suốt, ở nửa vòng cung còn lại bên trong giường thực nghiệm có một cái máy kim tiêm kim loại, các loại thuốc thử cùng ống nuôi cấy được sắp đặt chỉnh tề, rất có cảm giác trong phim ảnh khoa học viễn tưởng, nơi đây mặc dù nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, muốn có cái gì thì có cái đó, nếu không phải Dương Vinh Huy không thể đem mấy thứ ở đây đi, lão còn lâu mới buông tha cho chúng, vì những thứ trong phòng thí nghiệm này là thành quả nghiên cứu nhiều năm của lão.

"Chính là chỗ này." Dương Vinh Huy dẫn đầu đi vào, Thành Hải Dật vừa định đuổi kịp, đã bị ánh mắt Dương Vinh Huy trừng trở về, dị năng giả não vực áp bách tinh thần khiến Thành Hải Dật cùng mọi người phía sau đồng loại dừng bước.

Trong một chút ngừng bước này, một đạo cửa trắng bạc trước mắt liền nháy mắt khép kín!

Thành Hải Dật chỉ vội vàng liếc mắt quét bên trong phòng thí nghiệm không một bóng người, may mắn đèn trong phòng cực kỳ sáng, không gian cũng không lớn có thể nhìn không sót cái gì.

Mặt Dương Vinh Huy hiện lên màn hình bên cạnh, lão bình tĩnh nói: "Thật có lỗi, ngay lúc này ta không thể tin bất luận kẻ nào, chỉ có thể tin bản thân." Về tới phòng thí nghiệm quen thuộc, tâm tình lão cuối cùng cũng ổn định lại, ánh mắt cũng tăng vài phần thần thái.

Sau đó, tín hiệu ngắt.

Thành Hải Dật cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể phất phất tay, "Quên đi, chúng ta ở chỗ này trông chừng, nếu bên trong an toàn, ở đây nhìn cũng không mất công."

"Đội trưởng Thành, các ngươi thích ở lại nhưng chúng ta không nguyện ý." Một dị năng giả thầm nói.

Trải qua vài ngày như vậy, tính nhẫn nại của Thành Hải Dật cũng sắp mòn hết, "Muốn đi thì cứ đi, nguyện ý thì lưu lại!"

Rất nhanh, cũng chỉ còn lại sáu người, hiển nhiên, sáu người này vốn là cấp trên đưa người trợ giúp Thành Hải Dật, không chỉ có Bảo Tiểu Mai dị năng giả Phong hệ, còn có một vị dị năng giả Thổ hệ Chu Ba Linh.

Lúc này, Dương Vinh Huy mệt mỏi một mình đứng trong phòng thí nghiệm xoa nhẹ đôi mắt, địa phương quen thuộc như vậy đem lại cảm giác an toàn không gì sánh kịp cho lão, đem chính mình ngã xuống ghế da mềm mại, cả người lão đều cảm thấy tốt hơn nhiều.

Bỗng nhiên, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện, dưới trạng thái ẩn thân Thẩm Trì chỉ cần nhúc nhích liền giải trừ tác dụng, nghe được tiếng bước chân Dương Vinh Huy lập tức quay đầu —— "Ngươi!"

Một mũi kim tiêm đã chuẩn xác đâm vào cổ Dương Vinh Huy.

"Công kích tinh thần nhỏ nhoi như vậy..." Thẩm Trì trào phúng nhìn mắt lão, "Đối với ta đã hoàn toàn không có tác dụng."

Hắn đã trải nghiệm nhiều lắm, sở nghiên cứu cơ hồ tập trung toàn bộ dị năng giả não vực, mùi vị bị công kích tinh thần đã quá quen thuộc, ban đầu Dư Khánh phải mang theo hai cái dị năng giả Não vực cùng nhau dùng tinh thần công kích hắn mới khiến hắn hoàn toàn không còn sức phản kháng mà bị tiêm vào lượng lớn thuốc mê, ba năm sau, hắn đối loại cảm giác này đã sớm chết lặng, cho dù là trọng sinh, loại năng lực thừa nhận công kích về tinh thần này đã vượt qua tưởng tượng của bất luận kẻ nào.

Thẩm Trì cũng không phải không thấy đau hay khó chịu, chính là, nếu như đã trải qua nhiều lắm rồi, những đau đớn này liền không khó nhẫn đến như vậy nữa.

Dương Vinh Huy không cam lòng mà tuyệt vọng ngất đi.

Tại không gian phong bế này thậm chí kêu cứu thôi cũng không thể, hiệu quả cách âm thực sự quá tốt, ở trong này mới chân chính là kêu phá yết hầu cũng không người nghe thấy.

Dương Vinh Huy nằm mơ cùng không nghĩ ra lão có một ngày sẽ nằm chết dí trên giường thực nghiệm kia, bị kim tiêm bén nhọn đâm vào xương sống, máy kim này là ác mộng của toàn bộ vật thí nhiệm đã từng nằm trên giường thực nghiệm này, nó có hai tác dụng, sốc điện, một khi vật thí nghiệm giãy giụa, tự động dẫn điện làm nó tê liệt, khiến vật thí nghiệm hoàn toàn không có sức phản kháng, thứ hai, là cây kim tiêm của nó, có thể thuận lợi đem thuốc thực nghiệm thông qua xương sống tiêm vào thân thể vật thí nghiệm.

Thẩm Trì đối thiết kế giường thí nghiệm như vậy rất quen thuộc, Bắc Kinh cũng có một cái, hắn từng nằm ba năm trong giường thực nghiệm như vậy, hắn hiểu được cảm giác cây kim lạnh băng băng kia đâm vào trong thân thể là như thế nào, cùng đau đớn kịch liệt khi luồng điện dẫn vào trong cơ thể.

"Tất cả đều tự động đâu..." Thẩm Trì trào phúng cười, liếc Dương Vinh Huy vẫn đang hôn mê một cái, chính là đơn giản đè xuống nút bấm, lồng thủy tinh nhanh chóng phủ lên giường thí nghiệm đem nó đóng kín, hắn đứng cạnh tủ để các loại thuốc đọc các ngăn ghi rõ tên từng thứ, trực tiếp lấy một đống thuốc thử, lại quanh quẩn khu bệnh độc không truyền nhiễm, mới đi đến bên giường thí nghiệm, tại bên trái giường thí nghiệm phong bế này, nhẹ nhàng ấn xuống một nút màu trắng bạc, liền trượt ra giá kim loại, Thẩm Trì đem đám thuốc thử cùng bình đựng thủy tinh chỉnh chỉnh tề tề sắp lên kệ giá kim loại.

Một đống lỗ trên giá kim loại đều được để đầy, mà lúc này lòng hắn vừa động, nhìn về phía Dương Vinh Huy trong lồng thủy tinh kia đang trừng lớn đôi mắt sợ hãi, "Không hổ là dị năng giả Não vực, tốc độ tỉnh lại so tưởng tượng của ta còn muốn nhanh hơn, với liều lượng nửa giờ chưa đến mười phút đã mở mắt."

"Nga, đúng rồi, hẳn là không ai so với ngươi quen thuộc mấy thứ này hơn đúng chứ?" Thẩm Trì cười nói, "Này đều là bảo bối của ngươi đâu, thành quả nghiên cứu quý trọng biết bao, ân?"

"Hiện tại chúng nó đều được dùng trên cơ thể ngươi, có phải thấy thực cao hứng hay không, thực quanh vinh, thực hạnh phúc?"

Dương Vinh Huy vừa mới động một cái, lại bị đai trói gắt gao buộc chặt, lão đương nhiên không có biện pháp giãy, hơn nữa vừa mới động thôi, luồng điện xanh đậm thông qua kim tiêm thép trực tiếp nhập vào xương sống lão, trong giây lát trợn trừng hai mắt, đau đến lão gần như ngất đi!

"Mùi vị không tệ đi?" Thẩm Trì hứng thú nói, sau đó đóng lại nắp trắng bạc, cái giá kim loại chứa đầy các loại thuốc thử cùng bệnh độc không rõ kia được đưa vào.

Lồng thủy tinh này cùng bên ngoài ngăn cách vi khuẩn, lại không ngăn cách thanh âm, vì lúc thí nghiệm Dương Vinh Huy cũng thích cùng vật thí nghiệm nói chuyện, nhưng lúc này chính lão nằm tại vị trí vật thí nghiệm, mới biết được loại thanh âm này có thể khiến lão kinh hãi bao nhiêu, lão rất muốn lắc đầu, nhưng đai trói lại cột lấy cổ lão, căn bản không thể di động đầu nửa phân.

Là chủ nhân của giường thực nghiệm này lão biết rõ, bất cứ động tác gì của lão đều có thể bị cái máy lạnh băng băng kia phán định như giãy giụa, sau đó không khách khí làm lão bị giật điện.

"Ừm, mặc định thời gian như thế nào là thích hợp đây, nửa giờ một chi được không?"

Thanh âm như ác ma lại một lần nữa vang lên, Dương Vinh Huy cảm giác ngay cả trái tim mình cũng lạnh thấu.

Lão không phải là người ngoài nghề như kẻ đứng bên ngoài, lão biết rõ những thuốc thử này là gì, khi chi thuốc đầu tiên thông qua cột sống đâm vào người lão chậm rãi rót thứ thuốc kia vào thân thể, lão cảm thụ được cái loại đau đớn giống như cháy bỏng đó, trong nháy mắt tâm như tro tàn.

Thẩm Trì hờ hững nhìn lão, sau đó —— Thần Hành Thiên Lý!

Chỉ trong nháy mắt, hắn lại trở về thành Bạch Đế.

Đeo lên tai nghe, hắn thấy bên kia yên tĩnh, đem thiết bị tập trung vào vị nằm trên giường thí nghiệm kia, hắn có thể tùy thời tùy lúc biết tình huống sinh mệnh của Dương Vinh Huy.

Tai nghe cũng không phải để phát nhạc, nó chính là thứ kết nối với máy nghe trộm cỡ nhỏ Thẩm Trì đặt trong phòng thí nghiệm, hắn muốn chắc chắn đảm bảo rằng Dương Vinh Huy không có khả năng sống sót, tuy rằng xác suất những người khác xông được vào là cực kỳ nhỏ, nhưng hắn vẫn phòng ngừa vạn nhất. Trên cái giá kim loại kia, chi thuốc thứ năm thứ sáu cuối cùng đều là trí mạng, Thẩm Trì thực dễ dàng nhận ra chúng, bởi những chi thuốc đó từng được rót vào thân thể hắn, những kẻ phát rồ sở nghiên cứu đó vì thí nghiệm sự "bất tử" của hắn, sử dụng phương thức sau so phương thức trước càng thêm nguy hiểm.

Dương Vinh Huy một mình một người, trong không gian tĩnh mịch, sợ hãi đếm từng giây từng giây một, sống một ngày dài bằng một năm, những loại thuốc kia bắt đầu chậm rãi phát sinh tác dụng, tóc của lão tróc ra từng mảng, miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt sung huyết, chủ yếu vẫn là đau đớn toàn tâm trên người, trong ảnh ngược lồng thủy tinh, lão phát hiện mình đã dần dần trở nên xa lạ, cả người lão rậm rạp nốt ban đỏ tím.

Loại dị biến phát sinh này là bình thường, lão quen thuộc chi thuốc này, cũng vì thế mà nó được gọi là "Thằn lằn biến hóa".

Đây chỉ là thứ thuốc đầu tiên mà thôi, Dương Vinh huy sợ hãi đến toàn thân phát run, lão không biết chi thứ hai là cái gì, đáng sợ nhất là, lão ở trong đây, không có hi vọng đào thoát nào, chính vì quen thuộc, lão mới càng thấy sợ hãi, tuyệt vọng hơn.

Thậm chí chính bản thân lão đã chặt đứt khả năng cứu viện của những người khác.

Thẩm Trì lúc này đang chuẩn bị bữa tối cho ba nhóc, nhân tiện nhìn một chút bài tập bọn nhỏ làm hôm nay.

Tiểu Lê cùng Kỳ Dung Thúy đang sóng vai ngồi nói chuyện cách đó không xa, Tiểu Lê liếc mắt nhìn sườn mặt tuấn mỹ tao nhã của Thẩm Trì, cảm thán nói: "Kỳ tỷ, Thẩm ca thật sự so với đám ngôi sao màn bạc kia càng đẹp mắt a, nếu như bình thường, hắn chỉ cần dựa vào khuôn mặt này đều có thể được người ta chú ý!"

Kỳ Dung Thúy xì một cái tiếng cười lớn, nhìn Thẩm Trì đối Thẩm Lưu Mộc mang theo bất đắc dĩ cùng thần sắc dịu dàng, "Đẹp cũng không thể làm cơm ăn!"

"Ai u Kỳ tỷ, ngươi nghĩ thông suốt sao?" Tiểu Lê cố ý kinh ngạc nói.

Kỳ Dung Thúy tức giận nói: "Kỳ tỷ ngươi chẳng lẽ không tìm được nam nhân?"

Tiểu Lê cười ha hả, co lại hai chân đặt cằm lên đầu gối, "Ta thấy có ba ba như thế thì thật hạnh phúc."

"Ân." Kỳ Dung Thúy học bộ dáng của cô nàng, "Bởi vì hắn là ba ba tốt, cho nên hắn không thể là người chồng tốt được."

"Ồ, ta chỉ nghe qua con trai ngoan không thể là chồng tốt thôi!"

Kỳ Dung Thúy cốc đầu nàng, "Bây giờ là mạt thế!" Ánh mắt nàng thông suốt, "Xem ánh mắt con trai hắn là biết, chỉ sợ từ mạt thế đến giờ chỉ có hai cha con họ sống dựa vào nhau, trình độ ỷ lại của y đối Thẩm Trì vượt xa bình thường, cho nên y sẽ tràn ngập ác ý cảnh giác xem ta, ta không muốn tự ngược đi làm mẹ kế một đứa bé như vậy."

Tiểu Lê có chút giác ngộ, "Chính là tiểu Lưu Mộc rất đáng yêu a."

"Ân, thoạt nhìn thực đáng yêu." Kỳ Dung Thúy cười cười, "Chính là ngươi xem ánh mắt của y nhìn Ngụy Băng đó, trẻ con thuận lợi sống sót qua bốn năm mạt thế, làm sao còn có thể đơn thuần hoạt bát, ngoan ngoãn đáng yêu như vậy."

Tiểu Lê "A" một tiếng, "Có thể một người mang theo ba đứa nhỏ như thế, Thẩm ca thật không dễ dàng gì a." Nhìn thấy Thẩm Trì bên kia khẽ cười, Tiểu Lê lại một bộ mê trai, nhưng nàng là chân chính thuần túy thưởng thức, chưa bao giờ có tâm tư khác, "Bộ dạng Thẩm ca thật ôn nhu..."

Kỳ Dung Thúy cũng giật mình, không biết nhớ ra cái gì, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trì có chút thâm.

Người mang ba đứa bé như vậy —— thật sự chỉ là nam nhân tốt trầm ổn bình tĩnh quả cảm hoàn mỹ như vậy sao?

Thẩm Trì cũng không biết hai nữ nhân cách đó không xa đang suy nghĩ điều gì, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay.

Chi thuốc thử thứ tư.

Cố gắng hưởng thụ thời gian cuối cùng của ngươi đi, Dương Vinh Huy.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info