ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 26: Kẻ đầu tiên

Lai_Gia

Mỗi tiểu đội đều tổn thất thảm trọng, nhất là tiểu đội có Thạch Lâm kia, trừ hắn bị gạt ra ngoài, những người còn lại là toàn quân bị diệt, không thể ngờ được một người cũng không sống sót, Thẩm Trì hoài nghi bọn họ chính là mấy người gặp phải cô bé nửa người nửa tang thi khủng bố kia trước bọn hắn.

Cơ hồ không ai muốn tiếp tục dừng chân trong này, một đội kia không trở về, cỗ xe của tiểu đội Thạch Lâm liền trống rỗng, Thành Hải Dật cùng hắn thương lượng, dùng xe công trao đổi xe khách của hắn, đem mọi người trong viện nghiên cứu an bài ổn định, hơn nữa thêm anh ta, Hạng Tĩnh cùng ba người nước Nga, thật ra liền vừa vặn.

Cùng ngày, bọn hắn phải đi thành Bạch Đế, chẳng sợ bên kia là sào huyệt tang thi nguy hiểm, tổng so với viện nghiên cứu làm lòng người phát lạnh tốt hơn nhiều.

Cho dù biến thành sào huyệt tang thi, thì cảnh tượng từng lầu các mái cong, thấp thoáng trong tán cây cổ thụ xanh um tươi tốt, vẫn lộ ra vài phần phong cách cổ xưa u tĩnh.

Tang thi bên ngoài đều là một ít tang thi bình thường, nhiều lắm có một chút tang thi B cấp mà thôi, trước khi trời sập tối, bọn hắn thành công chiếm được một tòa kiến trúc bên cạnh, đáng tiếc hoành phi (biển tên treo trên cửa) - văn vật trân quý thời bình đã gần như bị phá hỏng, chưa tới nơi này bao giờ Thẩm Trì cũng không biết địa phương này tên gì, nhưng vẫn có thể thấy được vài phần cảnh trí mê người lúc trước.

"Ban đêm chỉ sợ sẽ có tang thi đột kích, mọi người cẩn thận một chút, không cần một mình đi loạn!" Thành Hải Dật nói xong, "Chúng ta dừng tại đây một tuần, bảy ngày sau phà sẽ đến đón chúng ta."

"Vẫn đi con đường kia sao?" Người đặt câu hỏi chính là Kỳ Dung Thúy, từ sau khi đi ra viện nghiên cứu liền trầm mặc rất nhiều.

Vấn đề này cũng đại biểu tiếng lòng rất nhiều người, hiển nhiên vẫn có tâm lý bóng ma đối nghĩa địa quan tài treo.

Thành Hải Dật cười khổ, "Cũng có thể không đi đường đó, có điều cần đi một vòng lớn trên bờ, đường bộ cũng không dễ đi như vậy, cho nên hiện tại có hai kế hoạch có thể để mọi người lựa chọn."

"Bỏ phiếu đi, ta cảm thấy đi đường bộ vẫn hơn, nhân số tổn thất nhiều lắm, tiếp tục đi qua nghĩa địa quan tài treo quá nguy hiểm." Kỳ Dung Thúy dẫn đầu nói.

Mà đề nghị này chiếm được nhất trí thông qua.

Dựa vào thân cây bên đống lửa, Thẩm Trì híp mắt bỏ phiếu, cũng không nói gì nữa, sau hội nghị ngắn ngủi, hắn mơ hồ nhìn thấy ba người Nga kia đang không biết nói gì đó với Dương Vinh Huy, tựa hồ xảy ra chút tranh chấp, lạnh lùng cười, cứ như vậy về đến Tiểu Vân.

"Ba ba, chúng ta xuống tay với tên nào trước?" Thẩm Lưu Mộc thấy hắn quay về liền hỏi thẳng.

Thẩm Trì nhìn về phía Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt không có chút nào chần chờ, "Các ngươi cũng đồng ý?"

"Đương nhiên!" Kỷ Gia thanh thúy nói: "Thẩm thúc thúc, người như bọn họ chẳng lẽ còn muốn đưa đến Bắc Kinh tai họa càng nhiều người sao?"

Quan tài nhỏ buộc bằng dây đỏ trong tay Minh Nguyệt hơi hơi lắc, "Xem a, tiểu quỷ thứ mười bốn của ta lệ khí kinh người đâu." Đựng bên trong quan tài nhỏ này, chính là thi mỡ của cô bé đánh số 092 kia.

Thẩm Trì mỉm cười, "Vậy giải quyết từng cái một đi."

Đêm này rất nhiều người cũng không được ngủ yên, cơ hồ không ai có thể trải qua những việc kia mà ngủ say được, bọn họ rõ ràng đều ở mạt thế sờ soạng đi lâu như vậy, giết người cũng không phải lần đầu tiên, số lần thấy máu nhiều không đếm xuể, nhưng không hiểu vì sao, từ sau khi đi ra khỏi viện nghiên cứu, cả đám đều bị đè nén khó chịu đến lợi hại.

Duy nhất có thể ngủ ngon có lẽ là nhóm quái vật áo trắng ở viện nghiên cứu kia.

Nửa đêm thâm trầm, bên ngoài vẫn đang rơi tuyết lớn như lông ngỗng, đem thiên địa phủ một màu trắng tinh.

Tòa nhà này dù sao cũng là kiến trúc kiểu cổ, bình thường kể cả có giữ gìn sửa chữa duy tu như thế nào đi nữa cũng in lại dấu vết thời đại, bốn năm qua lại càng thêm cũ kĩ. Nơi này trong trong ngoài ngoài đều xử lý tang thi sạch sẽ, mặc dù không có tang thi, nhưng vẫn như cũ dơ bẩn rách nát không chịu được, có điều thân là người sống sót tại mạt thế, hoàn cảnh này đã không tính kém, chỉ có người của viện nghiên cứu có chút soi xét, cho nên bọn chúng được hưởng gian phòng sạch sẽ nhất.

Chỉ có bốn người Thẩm Trì vẫn ở trong Tiểu Vân, Tiểu Vân không thể đánh đồng với mấy xe khách có hệ số nguy hiểm cao kia được, so với nhà đều an toàn hơn một ít.

Đêm đã khuya, gian phòng mấy người viện nghiên cứu ở không lớn, cửa phòng cùng cửa sổ đã cài then cẩn thận, bởi vì bên ngoài rét lạnh, sau khi các cửa đều được đóng chặt, mới bọc chăn chen cùng một chỗ ngủ.

Bỗng nhiên, một phiến gỗ hình người, nhỏ chỉ bằng một ngón tay cái theo khe hở cửa sổ lặng lẽ chen vào.

(Phiến gỗ nhé, không phải rối gỗ đâu, nó hình người và dẹt, rối gỗ nó tròn =))) )

Trước ngực nó ôm một viên hạt giống xanh mơn mởn, linh hoạt từ trên cửa sổ trượt đến mặt đất, đi đến góc u ám khác, hạt giống rơi xuống đất bùn trong góc tường.

Chỉ nháy mắt sau, hạt giống liền trưởng thành thành một gốc cây hoa cao cỡ nửa người, mùi thơm thản nhiên tràn ngập, bất tri bất giác, những người trong phòng liền lâm vào ngủ sâu.

Phiến gỗ hình người nhỏ lặng im không tiếng động trèo lên cửa sổ, "Lạch cạch" một tiếng, then cài cửa rớt ra, cửa sổ lập tức bị mở ra, gió lạnh thổi tràn vào, lãnh đến Hướng Tùng Bạch với Dương Vinh Huy thân là dị năng giả bị mùi hoa mê ngất đi cũng phải đánh cái run, nhất là Hướng Tùng Bạch, gã dụi dụi mắt, chỉ thấy cửa sổ không hiểu sao mở tung ra, thậm chí cũng không chú ý tới cây hoa góc phòng kia cùng hương hoa đạm đến mức gần như không thể nhận ra.

Gã đang muốn đứng dậy ra đóng cửa sổ, một phi tiêu ám khí không tiếng động bắn vào vị trí trái tim sau lưng gã!

Mê Thần Đinh!

Thẩm Trì dưới trạng thái ẩn thân dần dần hiện nguyên hình, Thẩm Lưu Mộc lúc này mới từ ngoài cửa sổ bò vào, mở tay ra thúc đẩy dây tơ hồng cấp ba, dây tơ hồng được xưng là một trong số quỷ hút máu cũng là có nguyên do, khi dây tơ hồng xâm hại thực vật, chúng sẽ mọc ra gai đâm vào cơ thể ký chủ, hấp thu dinh dưỡng của thân chủ, tiếp tục trưởng dài ra nhánh cành, tên gọi coi có vẻ nhu nhước, thực tế lại là loài sát thủ thập phần đáng sợ, độ khủng bố hơn xa dây mây hút máu cùng hoa ăn thịt. (Hai loại cây này đều của Lưu Mộc nhé, đang so sánh vs cây mà Lưu Mộc có thôi)

Dây tơ hồng hoàn toàn triền bám lên Hướng Tùng Bạch, trừ phi Thẩm Lưu Mộc hạ lệnh thả gã, không thì cho dù Hướng Tùng Bạch là dị năng giả Quang hệ cấp hai, cũng không cách nào thoát khỏi gốc dây tơ hồng này cuốn chặt lấy, hơn nữa lúc hút máu người, cây dây tơ hồng còn phân bố ra một loại vật chất đặc thù khiến nạn nhân rơi vào trạng thái cứng ngắc, rất nhanh vị dị năng giả cường đại này ngay cả một ngón tay cũng không cử động được.

Minh Nguyệt "Ba" một tiếng đem lá bùa dán tại trán Dương Vinh Huy, nhẹ nhàng cười, "Đừng có gấp, còn chưa đến phiên ngươi đâu." Dương Vinh huy gần như tỉnh lại lại lật người liền mê man.

Không trải qua thời gian dài kinh hãi cùng tra tấn trên tinh thần, làm sao có thể để lão cứ như vậy chết đi được?

Thẩm Trì dễ dàng đem Hướng Tùng Bạch dán tại một mặt tường.

Kỷ Gia dưới sự hỗ trợ của Minh Nguyệt bay qua cửa sổ, mở ra ba lô dệt của nàng, rậm rạp rối gỗ con chuột tràn ra, chúng nó đều giống nhau có con mắt đen láy tròn to, cộng với ngoại hình tròn vo của chúng, nhìn tăng thêm vài phần ngây thơ, thập phần đáng yêu.

Nhưng mắt của chúng nó được lấy từ đám chuột tiến hóa trong thành phố, quỷ dị chính là chúng nó không phải chuột bình thường, mà từ hàng mới nhập trong tiệm thú cưng, chừng ba mươi con, không biết tại sao, tất cả đều tiến hóa, biến thành một đám động vật cái gì cũng có thể cắn đứt cái gì cũng ăn được.

Mà khi chúng nó bò từ chân Hướng Tùng Bạch lên, người khác nhìn lại chỉ thấy lông tơ dựng đứng.

Nhất là Lý Á Phong cô độc nằm ở một bên đang nhận tình huống như thế, gã hoảng sợ mở to hai mắt, đáng tiếc cổ họng bị chất nhầy của hoa ăn thịt người tổn thương, ngay cả rên đều không rên được, gã không rõ vì cái gì những người khác đều ngủ như chết, một chút thanh âm đều không có nghe thấy sao?

Hướng Tùng Bạch bị dây tơ hồng quấn cũng không nhúc nhích được, chỉ cảm thấy trên người vừa ngứa vừa đau, mà một lúc sau, những con rối gỗ chuột kia cũng mở miệng, cắn ra vô số vết thương trên người gã!

Máu me đầm đìa.

Thẩm Trì đứng trước mặt gã, "Cảm giác này thế nào?"

Hướng Tùng Bạch hé miệng, lại không phát ra thanh âm, hầu kết trên cổ của gã cũng bị dây tơ hồng đâm vào.

"Những vật thí nghiệm kia cũng giống như vậy, vô lực, thống khổ, tuyệt vọng a." Thẩm Trì nhẹ nhàng nói, kỹ xảo treo người của hắn thực đặc biệt, sẽ không làm Hướng Tùng Bạch cảm thấy thống khổ, lại không để cho gã chết đi, thậm chí đối bộ não kích thích không để cho gã vì mất máu mà ngất.

Nhóm rối gỗ chuột để lại vô số miệng vết thương thật nhỏ, máu tươi ướt sũng quần áo gã, từ trên người gã uốn lượn trượt xuống.

"Gia Gia, ngươi trước đi ra ngoài đi." Minh Nguyệt thực săn sóc nói.

Kỷ Gia khó hiểu, "Vì sao?"

"Bởi vì chúng ta muốn gã càng thêm nghệ thuật!" Trong mắt Thẩm Lưu Mộc toát ra cuồng nhiệt.

Kỷ Gia yên lặng nghĩ nghĩ, còn chưa kịp hỏi nghệ thuật thế nào, nàng lại nhớ tới bộ dạng Thẩm Lưu Mộc giết Trương Vận Nhất, vì thế, nàng nên mang theo nhóm rối gỗ chuột đi ra ngoài canh chừng cho bọn hắn đi.

"Minh Nguyệt, đến!" Thẩm Lưu Mộc nhìn Hướng Tùng bạch vẫn nhìn y với ánh mắt tràn đầy cừu hận, "Đến đây, lột hết quần áo của gã!"

Minh Nguyệt khinh thường, "Làm gì cần phiền toái như vậy!" Trực tiếp một đạo bùa, ngọn lửa vàng sáng bùng lên, đêm tất cả quần áo trên người Hướng Tùng Bạch cháy sạch không còn một mảnh.

Hướng Tùng Bạch là một tên cực kỳ kiêu ngạo, gã từ nhỏ đến lớn cho dù là tại mạt thế, chưa từng trải qua một lần thất bại, thân là dị năng giả Quang hệ, gã tưởng đến tương lai mình một mảnh sáng lạn, cho dù tới Bắc Kinh, thực lực của gã cũng đủ làm gã kiêu ngạo, gã chưa từng gặp qua tình huống nhục nhã như vậy, chết còn chưa nói, nhưng loại tra tấn dằn vặt này làm gã muốn mau ngất đi, cố tình vừa đau vừa ngứa, ý thức lại càng ngày càng thanh tỉnh, lúc này quần áo bị lột sạch, rét lạnh ập tới, gã chỉ cảm thấy loại nhục nhã này so với chết còn thống khổ hơn!

Chiều cao Thẩm Lưu Mộc chưa đủ, y chỉ đến nách Hướng Tùng Bạch, vươn tay giơ lên tay của Hướng Tùng Bạch, cầm lấy đinh đã chuẩn bị trước đó, chậm rãi đem cây định xuyên qua xương tay Hướng Tùng Bạch, rồi đóng chặt tay gã lên tường! Xong tay trái, đến tay phải, rồi chân phải, chỉ có chân trái là tự nhiên rủ xuống, nhìn qua như đang nhón mũi chân.

"Đây là cái gì?" Thẩm Trì kỳ quái hỏi.

Thẩm Lưu Mộc từ trên người lấy xuống một quyển sách, "Ba ba ngươi xem, tư thế múa ba-lê này thế nào?"

Thẩm Trì: "..." Xem ra năng lực giám định và thưởng thức của Lưu Mộc thăng cấp, "Nơi này, nâng lên một chút."

"Được!"

Độ cao Thẩm Lưu Mộc không với tới, Thẩm Trì như ba ba thật tốt mang theo con trai làm tác phẩm nghệ thuật, ôm y nhìn y động thủ hoàn thành tác phẩm nghệ thuật của mình, đinh chậm rãi đem tay chân Hướng Tùng Bạch cố định, Hướng Tùng Bạch trần truồng diện mạo anh tuấn cơ thể cao lớn, hai tay tự nhiên dang ra, một chân đá lên, một chân thì kiễng, hoàn toàn như một vũ công ba-lê nam đang nhảy điệu múa tuyệt đẹp ——

Nếu như xem nhẹ vô số vết thương đang chậm rãi chảy máu tươi kia.

Máu thấm vào nguyên một mặt tường, chảy lên mặt đất, hình thành một tấm gương chiếu lên bộ dạng lúc này của Hướng Tùng Bạch.

Nếu là thời bình, không thể nghi ngờ Thẩm Lưu Mộc nhất định sẽ có khả năng thành kẻ sát nhân biến thái, có điều bây giờ là mạt thế.

Dây tơ hồng khiến Hướng Tùng Bạch hoàn toàn tê liệt, Thẩm Lưu Mộc khẽ vươn tay, dây tơ hồng liền nhanh chóng khô héo biến thành một đoạn như sợi tóc bình thường về tới cổ tay y. Cây hoa góc tường cũng tựa như tiêu thất mà không thấy đâu nữa, Minh Nguyệt huýt sáo, hé ra lá bùa màu vàng chậm rãi thiêu đốt, đem toàn bộ mùi hấp thu không còn một mảnh.

Thẩm Trì cùng Minh Nguyệt nhảy ra khỏi phòng, sau đó Thẩm Trì đem Thẩm Lưu Mộc cũng bế ra, chỉ để lại một phòng nhân viên viện nghiên cứu ngủ say cùng Hướng Tùng Bạch đang "khiêu vũ", gã còn chưa chết, Thẩm Trì đã tính qua, loại chảy máu với tốc độ thong thả này sẽ làm gã sau hơn ba tiếng mới mất đi sinh mạng, mà hơn ba giờ, sẽ khiến Hướng Tùng Bạch hoàn toàn nhận thức được một chút cái gì gọi là thống khổ vô tận cùng tuyệt vọng, còn có sỉ nhục khi bị người thấy đến thân thể xích lõa của gã.

Cửa sổ lại lần nữa bị đóng lại, phiến người gỗ đứng bên trong cửa sổ, chậm rãi cài then lại, sau đó theo khe hở cửa sổ chen ra ngoài.

Trong trời đất một mảnh tĩnh mịch, Thẩm Trì ôm ba nhóc con võ nghệ cao cường trở lại bên trong Tiểu Vân, thậm chí không lưu nửa điểm dấu vết trên nền tuyết.

Thành Hải Dật cả đêm ngủ lại tỉnh tỉnh lại ngủ, cả đêm lăn lộn qua lại, thật vất vả chờ đến tờ mờ sáng nhanh chóng dậy, Hạng Tĩnh đã làm sắp xong bữa sáng đơn giản, nước cơm hầm hập uống vào bụng, anh mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

"Mấy tiến sĩ còn đang ngủ sao?"

Hạng Tĩnh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, buổi tối đều là người viện nghiên cứu ở cùng nhau, gần như chẳng ai nguyện ý cùng bọn họ ngủ cả.

"Đi gọi bọn họ dậy ăn điểm tâm thôi."

Hạng Tĩnh hiển nhiên không quá nguyện ý, chậm chạp một lúc mới hướng gian phòng bọn họ ở kia đi đến.

Gõ cửa, bên trong nửa ngày không có phản ứng.

"A ——" bỗng một tiếng thét chói tai vang lên, Hạng Tĩnh rốt cuộc bất chấp tất cả, giây lát đẩy ra cửa!

Người viện nghiên cứu thêm Dương Vinh Huy tổng cộng là sáu người, Lý Á Phong bị thương không thể nhúc nhích, mặt khác năm người thì có Hướng Tùng Bạch là cao thủ, cho nên đêm qua ngủ được vô cùng an tâm, ai cũng không thể tưởng được tỉnh dậy sẽ chứng kiến cảnh tượng như thế!

Một người bị đính không tính là cao, lưng dán tường, hai tay mở ra, bị đinh sắt to to đóng chặt vào tường, một chân đá lên, nhìn như vũ công xuất chúng, đang nhảy những bước nhảy duyên dáng, gã đang trợn tròn đôi mắt đối mặt với phương hướng những người khác của viện nghiên cứu, mắt mở thật to, tựa như nhìn thấy cái gì khủng bố vậy, thần sắc tái nhợt không tí huyết nào, lại mang theo ý cười quỷ dị, người khác vừa nhìn không rét mà run, cả người gã có vô số vết thương nhỏ, xanh xanh tím tím trông vô cùng khủng bố, máu tươi từng giọt theo miệng vết thương của gã tràn ra, cực kỳ thong thả theo tường trắng chảy xuống, mặt tường này đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ, trên đất vũng máu uốn lượn tạo thành một vũng.

Không biết từ nơi nào đó mơ hồ truyền đến tiếng ca, giống như ngay giây sau vũ công trần truồng kia sẽ nhảy xuống khiêu vũ vậy.

Sắc mặt Hạng Tĩnh có điểm trắng bệch, cô nàng không chút nghi ngờ, xem miệng vết thương cùng máu chứng tỏ gã không lập tức bị giết chết, mà là tại lúc còn sống sờ sờ bị ghim lên trường chậm rãi mà kiệt hết máu, đồng bạn của gã lại cứ hồn nhiên ngủ say, thế nhưng không ai phát hiện.

Người đã chết thấu này cũng chẳng phải ai khác, chính là dị năng giả cường đại nhất trong bọn họ, vẫn luôn tự cho là người bảo hộ - Hướng Tùng Bạch.

"Hướng Tùng Bạch!" Thần sắc Dương Vinh Huy vô cùng bi thương, những người ở bên cạnh lão này, người lão coi trọng nhất chính là Hướng Tùng Bạch, nếu như không có gã, bọn họ đã sớm chết trong viện nghiên cứu rồi!

Hai nữ nhân viên đã sớm khóc lóc om sòm.

Bọn họ không chỉ thương tâm, càng bởi vì trong lòng kinh hãi không cách nào hình dung được!

Hướng Tùng Bạch là chết bên cạnh bọn họ! Mà bọn họ lại không hề hay biết gì hết!

"Chuyện gì thế?" Một thanh âm tao nhã vang lên, lúc Thẩm Trì đi tới bên Hạng Tĩnh, kinh ngạc nhìn hướng bên trong, Thẩm Lưu Mộc cạnh hắn biểu hiện vô cùng giống một đứa nhỏ, sợ hãi kêu lên nhanh chóng ôm cổ Thẩm Trì, "Ba ba!"

Minh Nguyệt thì đang bưng kín mắt Kỷ Gia, "Gia Gia, không nên nhìn."

Rất nhanh, tất cả mọi người đông đủ chạy tới vây xem một chút thi thể Hướng Tùng Bạch trần truồng.

Thẩm Lưu Mộc chôn ở cổ Thẩm Trì, khẽ cong khóe môi, gợi lên nụ cười đắc ý.

Khóe môi Thẩm Trì cũng mang theo nụ cười thản nhiên.

Không phải sốt ruột, gã, mới là kẻ thứ nhất mà thôi.

====================

Suy nghĩ của tác giả: ... Muốn chết, ngày hôm nay đi ra ngoài ăn cơm, chậm một chút, xin lỗi a a a!

Cám ơn địa lôi của Mạc Y Liên Lạc, Chấp Diên, Minh Mị, Mặc Nhiễm Hỏa Phi, Hạp Qua Tử Đích Miêu, Hương Thảo, Thất Nguyệt, Lilinmei1030, Ngồi Xổm Đầu Tường Chờ Lục Trúc, Lạc Hà Nghê Hồng, Đậu Tử, Teacat007, Quả Mụ, Mạch Vũ, Ái Sinh Hoạt Ái Tô Du Bính, Nhan Lan Thương, Vãn Nguyệt, A Miêu, Quan Kỳ, Mưa Rơi Hẻm Nhỏ, Khuynh Chỉ Tiêm Linh, Duy Nhất, Thanh Y, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn lựu đạn của Cao Lôi Hoa, Hàn Độc Thương Nguyệt, Lovezeta, yêu nhé, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn hai hỏa tiễn của Nicky0824, ngươi chắc chắn là chân ái của ta a, yêu ngươi, ╭(╯3╰)╮

Nhân đây cảm ơn toàn bộ mọi người, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info