ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 22: Ta yêu ba ba

Lai_Gia

Thây khô vốn đã khô quắt rồi, nhưng khi bị dây mây máu quấn quanh, thì triệt để chỉ còn lại một đống vải liệm cùng xương trắng hếu, nhìn càng thêm đáng sợ.

Minh Nguyệt lần đầu tiên cắn nát ngón tay mà bắt đầu vẽ bùa, lá bùa trôi nổi giữa không trung không phải màu vàng nữa mà là màu trắng bạc.

Như ngửi thấy được mùi máu tươi, một con thây khô lao nhanh hướng bên này tới!

Thây khô không biết tồn tại bao nhiêu năm rồi cùng tang thi bình thường bất đồng, tốc độ cực kỳ nhanh không nói tới, lại có thể bay, khả năng đặc biệt này chưa từng gặp qua trên tang thi con người, cho dù hiện tại phát hiện ra tang thi D cấp cũng vậy.

Nhưng đối với Thẩm Trì mà nói lại không có khác biệt nhiều lắm, với kỹ năng của hắn, khác nhau duy nhất chỉ trên giá trị sinh mệnh nhiều ít mà thôi.

Mê Thần Đinh!

Quả nhiên, dưới kỹ năng trò chơi của Thẩm Trì, chỉ phân biệt ra quái cùng không phải quái, căn bản không có tình huống đặc thù, chẳng sợ thây khô hoàn toàn bất đồng với tang thi, thì vẫn sẽ chịu tác dụng giống nhau, bị cố định!

Ngày trước Thẩm Trì dùng một chiêu Bạo Vũ Lê Hoa là có thể giết được tang thi B cấp, nhưng thây khô trước mắt này phản ánh giá trị sinh mệnh cho hắn biết dùng châm Bạo Vũ Lê Hoa không thể hoàn toàn giết được nó.

Ẩn thân, Độc điều, Tên Truy mệnh!

"Vèo" một tiếng nhỏ, hộp ngàn cơ khẽ chấn động, ánh sáng chợt lóe, một mũi tên bén nhọn trực tiếp xuyên qua thân thể thây khô!

Đồng tử tất cả mọi người đồng loạt co rụt lại, bởi sau khi giao thủ bọn họ đã phát hiện ra thân thể thây khô cứng rắn vô cùng, như tường đồng vách sách, rất khó bị tổn thương, tuy rằng sợ lửa, nhưng ngọn lửa hừng hực của Kỳ Dung Thúy cũng không thể đốt chết chúng được.

Vì thế dưới ánh mắt kinh dị của cả đám, con thây khô bị Thẩm Trì giết chết này mới là chiến lợi phẩm đầu tiên của bọn họ.

Phà dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía trước, những con thây khô lông trắng bò ra từ trong quan tài này trình độ hung tàn vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Có Thẩm Trì bảo hộ, Minh Nguyệt rốt cục hoàn thành một lá bùa!

"Lặc lệnh Thông Tôn cấp sát linh tệ Lôi điện trói buộc," giọng cậu lạnh lùng vang lên, "Lập tức nghe lệnh, sắc!"

Câu ý nó có nghĩa là, lệnh cưỡng chế thông tôn (chắc một vị thần nào đó) cấp Lôi điện trói buộc để giết sinh linh. Vì câu này mình không chắc nên để nguyên hán việt, hơn nữa để nguyên nghe có vẻ thần bí, khó hiểu hơn =)))

Thanh khí Đạo gia uẩn dật, chỉ một đạo lá bùa mà thôi, lại như sét đánh lôi đình, bùa màu máu ấn hạ lên những thây khô bên dưới khiến chúng đứng thẳng bất động như bị trói.

... Thẩm Trì lần đầu tiên cảm thấy được nguyên lai Minh Nguyệt không phải xuất từ yêu đạo...

Thanh đoản kiếm đồng cổ trong tay Hạng Tĩnh dưới đạo bùa này ông ông tác hưởng, nội tâm cô nàng kinh ngạc, "Đúng là cao nhân Đạo gia!"

Chỉ là một thiếu niên nhìn qua mới mười ba mười bốn tuổi, Hạng Tĩnh nhập môn Nga Mi đã mười năm rồi, với niệm chú lại không có tiến triển mấy, lúc này thấy thiếu niên choai choai lại có thể vẽ ra một đạo "Bùa trấn ma" đầy đủ, trong lòng không khỏi cực kỳ kinh ngạc, chính là cô nàng tuy bản lĩnh không cao, nhưng kiến thức không nông, cách đối nhân xử thế cũng có vài phần thông minh lanh lợi, môn phái mới có thể trao kiếm Côn Ngô cho cô nàng, cho cô nàng đi một chuyến này.

Lại không thể tưởng được gặp một đứa trẻ như vậy.

Hạng Tĩnh nghĩ đến Tuệ sư muội tư chất tốt nhất trong môn, kiêu ngạo đến tự cao tự đại kia chỉ sợ còn kém hơn rất nhiều đứa trẻ trước mặt này đi?

Phà đã tăng tốc, nhưng trong lòng mọi người, khoảng thời gian ngắn ngủi ấy lại trôi qua vô cùng thong thả.

Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên, một khi bị loại thây khô này bắt đến, không phải bị hút khô chính là bị thẳng thừng xé xác, tử trạng cực kỳ huyết tinh khủng bố.

Rõ ràng nơi đây đều tập trung dị năng giả được bên ngoài xưng tụng là cao thủ, lại lần đầu tiên nếm trải cảm giác vô lực.

Phà dần dần xuyên qua khe sâu nghĩa địa quan tài treo này, không ít thây khô không thể làm gì đành phải bay lên, về tới quan tài trên vách núi đá kia, khiến mọi người trên phà lúc này mới có thể nhẹ nhõm nhả một hơi.

Một đoạn đường chỉ không đến mười phút, nhưng lại làm đoàn người cảm giác giống như mười giờ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

"Đội trưởng Thành!" Hạng Tĩnh sợ hãi kêu lên.

Thẩm Trì hướng bọn họ nhìn lại, mới phát hiện Thành Hải Dật bị thương trong lúc chiến đấu, có điều anh ta là người biến hình cấp ba, thể chất so dị năng giả bình thường mạnh hơn nhiều lắm, mới không lập tức bị tử khí đen xâm nhập chết ngắc.

Thật phiền phức. Thẩm Trì nhíu mày.

Hắn biết, một khi Thành Hải Dật xảy ra chuyện, là nhân vật trung tâm của đội ngũ này, tuy rằng anh ta cũng không mấy trọng yếu, nhưng quan hệ giữa chín tiểu đội tốt hay không tốt, không có Thành Hải Dật điều tiết, lại gặp chuyện kinh hãi nghĩa địa thây khô vừa rồi, sợ rằng một hồi cục diện hỗn loạn là không thể tránh khỏi.

"Lưu Mộc." Thẩm Trì gọi, Thẩm Lưu Mộc hướng hắn nhìn qua, bĩu môi.

"Nghe lời!"

"Ba ba đáp ứng ta một việc ta sẽ đi." Thẩm Lưu Mộc nhân cơ hội đáp điều kiện.

Thẩm Trì vỗ đầu y, "Thời điểm này đừng hục hặc nháo sự!"

"Ta mới không có." Thẩm Lưu Mộc trừng hắn, nói thẳng, "Ba ba đáp ứng ta không nói chuyện với nữ nhân họ Kỳ kia nữa ta sẽ đi!"

Thẩm Trì kinh ngạc, "Kỳ Dung Thúy?"

"Đúng!" Thẩm Lưu Mộc nói, sau đó y hung hăng trừng mắt, "Ba ba ngươi lại có thể nhớ tên nàng rõ ràng như thế!"

Thẩm Trì nhưng thực thẳng thắn, "Được, ta đáp ứng ngươi, nhanh đi!"

Thẩm Lưu Mộc lúc này mới thỏa mãn hướng Thành Hải Dật chạy tới.

Thẩm Trì lắc lắc đầu, cho rằng mình đã hiểu rõ tâm lý Thẩm Lưu Mộc ——

Đứa nhỏ này đại khái lo lắng mình kiếm mẹ kế đi? Có mẹ kế thì không cần con trai nữa?

Sau đó bật cười, đứa nhỏ này, nghĩ toàn thứ gì đâu!

Đừng nói hắn đối Kỳ Dung Thúy đã chẳng còn chút cảm giác gì, chính là đời trước, cũng chỉ là cảm tình mông lung hảo cảm mà thôi, thậm chí không được gọi là thích, có điều Lưu Mộc luôn là đứa trẻ thành thục, Thẩm Trì nhìn bộ dạng giận dỗi của y có điểm buồn cười, thế này mới giống một đứa bé mười một tuổi không phải sao? Thật đúng là đáng yêu đâu...

Dị năng giả Mộc hệ đại biểu cho sinh mệnh lực, Hạng Tĩnh nhìn từng phiến thịt màu đen thối rữa rơi xuống từ miệng vết thương của Thành Hải Dật, máu chảy ra cũng dần biến màu đỏ, anh chỉ là bị cào thương mà thôi, Thẩm Lưu Mộc rất dễ dàng làm miệng vết thương lành lại, Hạng Tĩnh lúc này mới nhịn không được mừng đến phát khóc.

Cô nàng vốn có những hành động hảo cảm khó hiểu đối Thành Hải Dật, lúc này rốt cuộc không muốn che giấu tâm tư của mình nữa. Nhưng khiến cô nàng cảm thấy bi ai chính là, thân là đệ tử Nga Mi, cô nàng cả đời này đều không được lập gia đình, các nàng thủ chính là hai chữ trinh tiết, không ai ngoại lệ có thể được hưởng cuộc sống thế tục.

Thương thế Thành Hải Dật tốt lên, hướng Thẩm Lưu Mộc tỏ lòng biết ơn xong, thần sắc vẫn còn lo lắng, căn bản chẳng quan tâm ánh mắt hàm tình của Hạng Tĩnh, lúc này anh đã muốn nhìn ra lòng người dao động, thậm chí không ít dị năng giả nhìn anh với ánh mắt không tốt.

"Mọi người hãy nghe ta nói!" Anh hắng giọng, rốt cuộc át đi sóng lớn cuồn cuộn cùng gió thổi vù vù mở miệng nói, "Trước khi đến, các vị chỉ biết nhiệm vụ này là cấp A, cực kỳ nguy hiểm. Một khi hoàn thành, quốc gia sẽ cho các vị đền bù, nhưng nếu hiện tại có người nghĩ rời khỏi, chúng ta có thể cung cấp một cano ——"

"Ngồi cano xuyên qua đám tại nghĩa địa kia? Đây không phải muốn chúng ta đi chết sao!" Có người trào phúng.

Sắc mặt Thành Hải Dật bình tĩnh, "Cũng có thể ở lúc lên bờ tự mình rời đi, nhưng hiện tại Trùng Khánh cũng không phải nơi dễ thoát như vậy, đường bị chặn kín, nơi nơi là tang thi triều, nếu các ngươi có thể tự tin xuyên qua chúng nó trở về thì ta cũng không có ý kiến gì. "

Nhất thời sắc mặt mọi người biến đổi.

"Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, là hoàn toàn có thể an toàn đi qua, lúc trước là không có chuẩn bị, lần sau sẽ không chật vật như vậy..."

"Nói dễ nghe nhỉ! Mấy thứ thây khô lông trắng kia chỉ có mấy tên dị năng giả Thiên nhiên hệ không phải sợ mà thôi!"

Lời vừa thốt ra, lòng người lại dao động lợi hại hơn.

Thành Hải Dật trực tiếp nói: "Ta cũng không phải dị năng giả Thiên nhiên hệ!"

Bốn phía tĩnh lặng, Thành Hải Dật mới nói tiếp: "Tang thi săn bắt được trong thành Bạch Đế chúng ta cũng không muốn, sau này còn có thù lao lớn, lần này chúng ta chính là chấp hành mệnh lệnh từ nơi cần đến mang về một người, cho nên mọi người mặc dù trình độ phiêu lưu mạo hiểm cao, nhưng đồng thời lợi tức cũng sẽ không thấp!"

Thẩm Trì trong lòng vừa động, chợt nhớ tới một người, thành Bạch Đế thuộc Phụng Tiết Trùng Khánh, Phụng Tiết Trùng Khánh! Sở nghiên cứu có một người đến từ Phụng Tiết Trùng Khánh, chính là tên Dương tiến sĩ cấu kết làm việc xấu với tiến sĩ Dư, hai bọn chúng là chủ lực trong nghiên cứu thực thể, sở nghiên cứu lệ thuộc quốc gia đương nhiên có rất nhiều phe phái, tuy rằng mạt thế, giữa các phòng nghiên cứu của quốc gia vẫn có cạnh tranh, công trình cải tạo ghen thời hòa bình còn không được cấp phép nghiên cứu, nhưng thời thế này, cơ hồ toàn bộ các quốc gia đều muốn bí mật nghiên cứu, mà Dư, Dương hai cái chính là phái cấp tiến trong đó, chủ trương dùng cơ thể sống thực nghiệm đẩy mạnh kỹ thuật cải tạo ghen.

Phụng Tiết là một huyện trực thuộc trung ương, lớn thứ hai tỉnh Trùng Khánh, nằm bờ phía Bắc sông Dương Tử.

Đến nay Thẩm Trì vẫn có thể nhớ rõ đôi mắt ngây thơ không rành thế sự của đứa nhỏ trong sở nghiên cứu kia, còn có một khuôn mặt chứa thống khổ tuyệt vọng, không chỉ có hắn, sở nghiên cứu bắt đến làm cơ thể sống phần lớn là người thường, bọn họ bị tước đoạt toàn bộ quyền làm người, giống như chuột bạch trở thành vật thí nghiệm.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Trì u ám, nếu mấy người Thành Hải Dật muốn lặng lẽ đón Dương Vinh Huy về Bắc Kinh, hắn sẽ không chút do dự khiến những người đó chết ở trên đường, hắn cũng mặc kệ dù đó là có dị năng giả não vực trân quý hay không.

Không chỉ vì chính hắn, cũng vì những người vô tội chết ở trên bàn thí nghiệm lạnh băng băng kia nữa.

Thẩm Trì xác định rất rõ, hắn muốn đối phó, chính là phái Dư, Dương này, phái cấp tiến cải tạo ghen thực nghiệm trên cơ thể sống, hắn sẽ khiến một đám bọn chúng toàn bộ xuống địa ngục!

Nếu quả thật chính là Dương Vinh Huy, kia thật đúng là bất thị oan gia bất tụ đầu (không phải cừu nhân thì sẽ không gặp). Nếu đã đến tay mình, không chiêu đãi cẩn thận một chút "Lão bằng hữu" đời trước thì không được a.

Thẩm Trì nhẹ nhàng cười, thê lương mà lạnh băng.

"Ba ba." Thẩm Lưu Mộc cầm tay hắn.

"Sao?"

Thẩm Lưu Mộc đem mặt dán lên lòng bàn tay hơi lạnh của hắn, "Ta sai rồi, lần sau không bao giờ tùy hứng nữa, nhưng ta không thích nữ nhân họ Kỳ kia."

Thẩm Trì cười cười, sờ đầu y, "Ba ba cũng không thích nàng a, Lưu Mộc đừng lo lắng."

"Thật không?"

"Thật." Thẩm Trì kéo y nhẹ nhàng ôm vào lòng, "Ba ba đời này cùng Lưu Mộc thôi, nhưng nếu Lưu Mộc phải rời khỏi ba ba, phải nói cho ta biết trước được không?"

Thẩm Lưu Mộc nhìn khuôn mặt mang cười quen thuộc trước mắt, nhìn lông mày dài hơi xếch cùng đôi mắt ôn nhu, cảm giác tim mình "bùm bùm" nhảy dồn dập, "Thật không?" Y cơ hồ hết lần này đến lần khác hỏi hai chữ kia.

"Thật."

"Ta sẽ không rời đi ba ba, ba ba không được không quan tâm ta, cần phải luôn luôn cùng ta nha."

Thẩm Trì ngồi xổm xuống, thở dài, "Lưu Mộc ngươi phải đáp ứng ta, nếu có một ngày phải đi, trước nói cho ba ba."

"Ta sẽ không đi." Thẩm Lưu Mộc quả quyết.

Thẩm Trì nhìn về phía y, "Nói không chừng chờ Lưu Mộc trưởng thành, sẽ thích một ai khác, đến khi đó sẽ cùng nàng đi chung nốt chặng đường còn lại? Tới lúc đó, nhưng không được gạt ba ba."

"Ta mới không thích ai khác!" Thẩm Lưu Mộc kiên định nói, "Ta yêu ba ba."

Thẩm Trì thấy buồn cười, không cho là thật, "Được rồi được rồi." Sau đó đem Thẩm Lưu Mộc ôm vào lòng, thầm nghĩ, hiện tại cùng Lưu Mộc nói về vấn đề này cũng hơi sớm, y mới mười một tuổi làm sao biết cái gì a, bất quá, hắn lúc này mới nhớ tới đời trước mình cũng không nghe qua Lưu Mộc thích ai cả...

"Thẩm thúc thúc! Minh Nguyệt nhìn không đúng lắm!" Kỷ Gia chạy tới nói.

Thẩm Trì nhanh chóng buông Thẩm Lưu Mộc, "Làm sao vậy?"

Chờ bọn hắn đều vào Tiểu Vân, mới phát hiện Minh Nguyệt mệt mỏi nằm trên giường, sắc mặt có điểm trắng, "Không có chuyện gì, ta nghỉ ngơi liền tốt lắm."

Thẩm Trì nhìn thời gian, dùng bếp cồn nhỏ làm nóng một chút đồ ăn này nọ cho cậu, "Hiện tại phà đi chậm, nghỉ một lát đi. Gia Gia, ngươi cùng Minh Nguyệt, ta cùng Lưu Mộc ở bên ngoài canh, có việc sẽ gọi các ngươi."

"Vâng."

Chờ Thẩm Trì cùng Thẩm Lưu Mộc ra ngoài, Tiểu Vân liền an tĩnh lại.

Kỷ Gia quan tâm nhìn Minh Nguyệt, "Còn khó chịu không?"

Minh Nguyệt giật giật, "Gia Gia, ngươi nằm với ta một lát đi."

Kỷ Gia sờ sờ tay cậu, lạnh băng băng, sau đó nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, mới leo lên giường nằm im bên cạnh cậu.

Minh Nguyệt dùng hai tay ôm chặt nàng.

Kỷ Gia bất đắc dĩ, kỳ thật trong Tiểu Vân bọn họ đều cùng nhau ngủ, mới đầu một năm Minh Nguyệt còn quy củ chút, sau này hai người ngủ cùng nhau cậu liền luôn luôn quấn người như vậy.

"Này!" Kỷ Gia nhẹ nói.

Minh Nguyệt vẫn ôm nàng, rầu rĩ nói: "Ta lạnh, người ngươi ấm hơn."

Kỷ Gia lúc này mới im lặng.

Phà lắc lư, không gian rối gỗ kín bưng có hiệu quả cách âm không tệ, không hề ầm ĩ như vậy, trong mơ màng Kỷ Gia cũng ngủ rồi.

Minh Nguyệt chỉ ngủ một chút liền tỉnh lại, lúc nãy bất quá vì dùng máu vẽ bùa mới có thể hơi lạnh mà thôi, dưỡng dưỡng là không có việc gì, ngủ một giấc xong cảm giác tinh thần tốt rất nhiều, Kỷ Gia đang ngủ bên cạnh cậu, thở đều đều.

Cậu cứ nằm như vậy, cảm nhận hơi thở ấm áp của nàng phả lên mu bàn tay của mình.

Không biết vì sao trong lòng có chút ngứa.

Giường trong rối gỗ dù sao cũng không lớn, chỉ đủ cho hai người nằm ngửa mà ngủ thôi, nhưng Kỷ Gia luôn là một cô nương tính cách đặc biệt tốt, vì chừa không gian lớn hơn cho Minh Nguyệt mà nàng luôn có thói quen nằm nghiêng, thói quen nhỏ quan tâm như vậy nàng sẽ chẳng bao giờ nói ra, nhưng kỳ thật Minh Nguyệt cái gì cũng biết.

Kỷ Gia rất tinh tế, Minh Nguyệt thực mẫn cảm, tin tưởng trực giác.

Cho nên cậu vừa lòng nằm ngửa, lại nhắm hai mắt, mơ mơ hồ hồ nghĩ ——

Chờ Kỷ Gia lớn thêm chút nữa, khiến nàng thành vợ ta đi!

Tuy rằng, cậu cũng không biết vợ là có ý tứ gì, từ nhỏ trên núi Minh Nguyệt theo chân lão sư phụ xấu xa kia, đối từ này cũng chưa được giải thích qua.

Cậu chỉ biết sự phụ từng nói, nếu có ngày gặp một nữ hài tử mình thích, thì phải khiến nàng thành vợ của mình.

Minh Nguyệt cảm thấy mình thích Gia Gia.

Thực thích.

Cho nên cậu muốn, chờ Gia Gia trưởng thành, khiến nàng làm vợ mình đi, theo lời sư phụ nói vậy ——

Cả đời ở cùng nhau, đến răng long đầu bạc.

====================

Suy nghĩ của tác giả: tiểu biến thái thổ lộ... Đáng tiếc Thẩm Trì căn bản không để ý → →

Lần đầu tiên thổ lộ a xuy xuy xuy

Cám ơn địa lôi của Ái Sinh Hoạt Ái Tô Du Bính, Ngưu Ngưu, Quả Mụ, Ngồi Xổm Đầu Tường Chờ Lục Trúc, Tuân, Hạ Oa Oa, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Cố gắng gõ chữ - ing...

Ngày mai canh ba a a a a a a


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info