ZingTruyen.Asia

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 20: Nhiệm vụ cỡ lớn

Lai_Gia

"Cậu bé, như thế nào một mình đứng ở chỗ này a?" Một nam nhân trung niên béo trắng, mặt mũi hiển lành thân thiết hỏi Thẩm Lưu Mộc đang đơn độc đứng trong gió tuyết.

Thẩm Lưu Mộc quay đầu sang, trên mặt sắc âm trầm đổi thành nụ cười nhút nhát, mang theo vài phần bất an hỏi: "... Ta lạc mất ba ba."

"Có nhớ mình ở chỗ nào không?"

Thẩm Lưu Mộc lắc đầu, "Ta cùng ba ba hôm nay mới đến Bắc Kinh, ba ba bảo có chuyện gì đó muốn đi làm, ta trộm theo ra ngoài." Y thấp giọng nói.

Trong mắt nam nhân trung niên chợt lóe quang mang kỳ lạ, vừa lòng tiếp tục đánh giá khuôn mặt xinh xắn của Thẩm Lưu Mộc, "Nga? Bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, không bằng tới trước chỗ ta đi, nói không chừng đợi lát nữa ba ba lại tới tìm ngươi đấy."

Thẩm Lưu Mộc quay đầu theo, liền thấy sân với những lồng đèn đỏ treo cao mà nam nhân trung niên chỉ, ánh sáng lồng đèn lờ mờ hắt lên lớp tuyết, nhìn vô cùng ám muội, tại cửa có một nam nhân ăn mặc rất ít đang đứng ngáp, người nọ thân hình cao lớn làn da trắng nõn, riêng diện mạo đã có thể chấm tám mươi lăm phần trăm dễ nhìn.

"Thúc thúc, đó là nơi nào vậy?"

"Là nơi có thể sống thư thư phục phục." Nam nhân trung niên híp mắt cười.

Biểu tình Thẩm Lưu Mộc thêm vài phần ngây thơ, "Chính là thúc thúc, ta không muốn đi, ta phải đi tìm ba ba."

Bàn tay nam nhân trung niên to như quạt hương bồ bắt lấy cánh tay Thẩm Lưu Mộc, "Cậu bé, nếu đã đến đây rồi thì cần gì phải sốt ruột đi?" Trong lòng gã còn đang cảm thán hôm nay vận khí tốt, ra ngoài cửa một cái là có thể lừa được hàng ngon như vậy, cửa hàng của Lại lão tam gã không người nào không dám thu, nghe lời nói của đứa nhỏ này, lại còn là người vừa hôm nay tới Bắc Kinh, sau lưng gã có chỗ dựa, mới không sợ đắc tội loại người mới tới này đâu, chẳng sợ dù cha đứa nhỏ này là một dị năng giả, một khi vào hố đây, thì đừng nghĩ có thể bò ra!

Thẩm Lưu Mộc nhìn cánh tay mình, cúi đầu thấy không rõ thần sắc, chính là khóe môi câu lên, "Thúc thúc, xem ra ngươi là một người xấu."

"Cậu bé, dạy ngươi một việc, ở mạt thế làm gì còn có người nào tốt chứ!"

Thẩm Lưu Mộc lúc này mới ngẩng đầu, cười đến ngọt ngào, "A, tạ ơn thúc thúc chỉ bảo."

Trong gió tuyết, trên bàn tay y lặng lẽ lan tỏa một nhánh dây leo đỏ như máu nho nhỏ, theo tay áo nam nhân trung niên chui vào, gã trong giây lát trừng lớn hai mắt nhìn, "Ngươi ——"

Máu tươi dần dần thấm ướt sũng áo bông dày mà Lại lão tam mặc, dưới chân gã, vài giọt máu rớt rơi trên tuyết, đáng tiếc rất nhanh lại bị hạt tuyết lắc rắc từ không trung che lấp.

Thẩm Lưu Mộc mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng hất tay một cái, bàn tay to kia liền yếu đuối trượt xuống khỏi tay y, cả người gã lại vẫn đứng cứng còng, thời tiết quá lạnh, áo bông sũng máu rất nhanh liền bị đông cứng, làm gã đông lạnh bên đường phố trở thành một pho tượng, một đoạn dây leo đã hút no máu rồi trở lại ngón tay giữa của Thẩm Lưu Mộc, đỏ au như máu tươi, làm người ta nhìn thấy mà lòng mang sợ hãi.

"Tâm tình đang không tốt, đã có người đưa tới cửa." Y cười một cách khó hiểu, "Đã đáp ứng ba ba chỉ giết người xấu, bất quá có lẽ ngươi nói đúng, thế đạo này làm sao còn người tốt chứ?"

Ngã tư đường nơi đối diện, Thẩm Trì cùng Kỳ Dung Thúy đã muốn mỗi người đi một ngả, Thẩm Lưu Mộc do dự một chút, nhìn chằm chằm bóng lưng Kỳ Dung Thúy trong chốc lát mới cực kỳ nhanh hướng về tòa nhà tứ viện chạy đi.

Chờ y vỗ vỗ bông tuyết trên mũ vào bên trong ấm áp thì Kỷ Gia đang sai Minh Nguyệt lau chùi nhà, thấy y trầm mặt trở lại, kinh ngạc hỏi: "Không tìm được Thẩm thúc thúc?"

Minh Nguyệt hít hít mũi, cau mày nói: "Ngươi giết người?" Từ khi vỡ giọng đến nay, lời cậu nói càng ngày càng ít, mặt băng cũng càng ngày càng liệt.

Thẩm Lưu Mộc cởi áo khoác, "Giết một gã đối với ta có ý đồ bất chính."

Kỷ Gia: "..." Thực đồng tình với tên không có mắt kia...

"Mùi máu tươi." Minh Nguyệt nói cho y biết, "Nếu Thẩm thúc thúc trở về bây giờ, ngươi nhất định không thể gạt được hắn."

Không biết khi nào thì bắt đầu, Minh Nguyệt cũng theo Kỷ Gia kêu Thẩm Trì là Thẩm thúc thúc.

Thẩm Lưu Mộc vừa định đem quần áo đều đổi đi, thì Thẩm Trì đã bước vào cửa, quả nhiên như Minh Nguyệt vừa nói, Thẩm Trì nhìn về phía Thẩm Lưu Mộc, "Ngươi đi ra ngoài?"

Thẩm Lưu Mộc chỉ đành phải làm bộ ngoan ngoãn, "Ân."

"Sao lại giết người?"

"Người kia đối với ta có ý đồ bất chính." Thẩm Lưu Mộc nghiêm túc nói.

Thẩm Trì nhìn y vài lần, rốt cuộc vẫn không nói gì, xoay người đi vào phòng bếp.

Vẻ mặt Thẩm Lưu Mộc lập tức âm trầm, y hung hăng đem áo khoác ném xuống mặt đất, hiển nhiên tâm tình không xong tới cực hạn.

"Thẩm thúc thúc làm sao vậy?" Ngay cả Kỷ Gia đều nhìn ra vài phần khác thường.

Minh Nguyệt nghiêm túc nói, "Cần ta tính một quẻ không?"

"Thôi đi!" Thẩm Lưu Mộc tức giận nói, "Quẻ của ngươi có lúc nào chính xác!"

Minh Nguyệt ngượng ngùng, "Sở trường của ta là bùa... Bất quá hiện tại so trước kia đã tốt hơn nhiều!"

Kỷ Gia cười nhạo cậu, "Trừ bỏ "Họa sát thân" của ngươi là đúng ra, còn có gì có thể chính xác nữa à."

Chờ Thẩm Trì làm tốt bữa tối, ba nhóc đã đem phòng ở quét dọn xong, dưới sự trợ giúp của rối gỗ ngay cả ngóc ngách cũng được quét sạch sẽ.

"Chuẩn bị một chút, ba ngày sau chúng ta xuất phát." Lôi Đình nhận chính là một nhiệm vụ cực lớn, phỏng chừng không tốn mấy tháng cũng không về.

"Đi đâu?" Thẩm Lưu Mộc ngẩng đầu.

Thẩm Trì đem di động màn hình lớn cho mấy đứa xem, "Sào huyệt tang thi, xuất hiện tang thi D cấp, không chỉ một con, chúng ta cần chuẩn bị cho lúc các ngươi thăng cấp."

"Khẳng định không chỉ có mình chúng ta đi?" Kỷ Gia hỏi.

"Ân, còn có chín đội ngũ khác." Thẩm Trì trả lời nàng, sau đó bổ sung, "Nhân số đội chúng ta là ít nhất, có điều không cần lo lắng, ta đã tra qua tư liệu, quan hệ trong chín nhóm bọn họ cũng không tốt, chỉ có chúng ta là người mới tới, lúc bọn họ tranh chấp với nhau, chúng ta giữ quan điểm trung lập là được."

Minh Nguyệt nghi vấn: "Tranh đoạt nguyên tinh thì sao, chắc chắn không thể có chín con tang thi D cấp đi."

Thẩm Trì cười, "Chẳng lẽ ngươi không có tự tin sao?"

"Không phải, chỉ là chúng ta chưa từng hợp tác cùng người khác..." Minh Nguyệt có chút bận tâm, phần lớn không lo lắng bản thân, mà là mấy hàng trước mắt này thuộc người có thể hòa thuận ở chung sao? Ặc, đương nhiên cậu cũng có tí xíu vấn đề.

Thẩm Trì buông bát đũa, "Không sao, luôn có lúc sẽ như này, hợp tác mà thôi, chúng ta vẫn là chúng ta, không cần để ý nhiều tới những người khác, có người tồn ý đồ xấu với chúng ta, chúng ta đây đối bọn họ cũng không cần khách khí!"

Từ mạt thế đến nay đây là lần đầu tiên mấy đứa hợp tác với đoàn đội khác, còn Thẩm Trì thì không phải, hắn đã trải qua nhiều lần lắm rồi, cho nên cũng không có tâm tình bất an gì.

Sào huyệt tang thi này đáng giá đi một lần, không chỉ bởi nơi đó xuất hiện tang thi D cấp, theo trí nhớ của hắn, còn có một gốc tiến hóa thực vật cực kỳ biến thái, lúc lên đường có không ít đội ngũ danh tiếng lớn tại Bắc Kinh, kết quả một chuyến đi này tổn hại hơn nửa thành viên mới chật vật trở về.

Cây sui, là một loài cây lớn rụng lá*, có một biệt danh nghe nhiều mà biết —— "Kiến huyết phong hầu". Cây sui tiến hóa xong lại càng thêm đáng sợ, cho nên mới khiến nhiều dị năng giả táng thân ở lại thành phố núi Trùng Khánh như vậy.

Lưu Mộc cũng là cấp ba, vừa vặn có thể thu phục.

Không biết vì cái gì, sau khi đến Bắc Kinh, hắn thế mà lại chẳng thấy sốt ruột, chỉ cần nhìn thấy ba nhóc đang cố gắng và cơm trước mặt, tâm trạng sốt ruột trong lòng hắn liền dần dần phai nhạt, hắn thích cuộc sống như vậy, không cần chờ đợi nhiều người đáp lại, chỉ còn bọn nhóc ỷ vào mình, được chúng tín nhiệm, nhìn mấy đứa từng ngày trưởng thành, trở nên mạnh mẽ.

Nhiệm vụ cỡ lớn lần này có hạn ngạch nhất định, dị năng giả từ cấp hai trở lên, có dị năng đặc thù được ưu tiên. Chờ lúc mấy người Thẩm Trì đến địa điểm tập trung, khó tránh khỏi nhận ánh mắt kinh ngạc của một đám người.

Không nói mặt khác, bọn họ nhìn qua là quá rõ ràng, vốn giờ này đi đường gặp được ba đứa trẻ đã đủ kinh ngạc, này đây lại xuất hiện cùng một lúc, cũng quá là...

"Có người đem nhiệm vụ lần này trở thành đi du lịch, trông kìa, mang người nhà theo sao?" Một gã to con châm chọc nói, thanh âm cũng không nhỏ.

Tiểu đội Thẩm Trì chỉ có bốn người, gã đương nhiên không sợ bọn hắn, mà Thẩm Trì biết, lúc này nếu mặc người ta tùy ý châm chọc, như vậy thẳng đến cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ bọn hắn cũng sẽ không giành được quyền nói chuyện, điệu thấp là một chuyện, cũng không đồng nghĩa bọn hắn cần nhẫn nhục, mạt thế năm thứ tư, các loại dị năng giả phát triển đã rất nhiều, Thẩm Trì tin tưởng giờ đây hắn sẽ không là đối tượng chọc người chú ý, chỉ cần hắn cẩn thận một chút không lộ ra "Cơ thể bất tử" thì sẽ không có vấn đề gì.

Hắn vỗ vỗ đầu Kỷ Gia, Kỷ Gia gật gật đầu, bỗng nhiên mở miệng, "Tiểu Vân!"

Thanh âm vừa giòn vừa vang, nhưng chỉ là âm lượng của cô bé bình thường thôi.

Trong mơ hồ tất cả mọi người nghe được một tiếng gầm rú như có như không, không bao lâu sau, liền thấy một con "báo hoa" thật lớn phóng như bay tới, há mồm ra còn có thể thấy răng nanh bén nhọn của nó!

Chờ lúc nó lẳng lặng đứng cạnh mấy người Thẩm Trì thì bốn chân ngắn ngủi mập mạp của nó chuyển thành bánh xe, mọi người mới phát hiện chuyện vừa rồi giống như là ảo giác, này rõ ràng chỉ là phòng xe trang trí tràn ngập ngây thơ chất phác a? Ặc, chính là vì cái gì không có kính chắn gió, cửa xe...

Kỷ Gia cười, trong lòng nàng ôm một búp bê rối gỗ, trái phải ba lô treo hai con khác, trên vai còn đậu một rối gỗ chim dáng vẻ thơ ngây, "Ma pháp sư rối gỗ, dị năng giả cấp hai." Thanh âm cô bé rất ngọt rất trong, nhưng nương theo tiếng của nàng, ba con rối gỗ đều rơi xuống mặt đất, mang theo thanh âm cót két cót két, đồng loạt tao nhã hành lễ, dùng mấy đôi ánh mắt đen nhìn chằm chằm người ta khiến mọi người sởn tóc gáy, thật sự là lông tóc dựng đứng.

Nhất thời, cả sân yên lặng không một tiếng động.

Minh Nguyệt như cũ phơi ra mặt tê liệt, cậu nhìn về phía gã to con đã cười nhạo bọn họ kia, "Đại thúc, ta xem gần nhất ngươi có họa sát thân nga, có muốn mua một đạo bùa bình an không?"

Gã to con kia nhảy dựng lên, "Thằng nhóc ngươi mới có họa sát thân!" Rầm một tiếng dậm chân xuống đất, ra mòi, hẳn là dị năng giả Lực lượng hình cấp hai.

Thẩm Trì nhếch nhếch khóe môi, là đồng đội hắn đã thấy một màn sương đen tuyền quỷ dị bao phủ gã to con kia, còn có thể mơ hồ thấy một tiểu hài tử đang ngồi trên vai gã, có lẽ là tiểu quỷ Minh Nguyệt nuôi? Nhưng trừ ba người là đồng đội cậu ra, những người khác căn bản không phát giác gì.

Thẩm Lưu Mộc đang tựa vào lòng Thẩm Trì ngủ gà ngủ gật, y dụi dụi mắt, "Ầm ĩ muốn chết."

Lúc này một nam nhân tầm ba mươi tuổi mặc quân trang vội vàng tới, "Mọi người im lặng chút," anh nhìn quét bốn phía, "Ta là người phụ trách nhiệm vụ lần này - Thành Hải Dật, vị đây chính là Hạng Tĩnh đồng sự của ta, nhiệm vụ liền do hai người chúng ta quản lý."

"Ba ba, bọn họ là ai?" Thẩm Lưu Mộc ghé vào bên tai Thẩm Trì lặng lẽ hỏi.

"Người chính phủ." Thẩm Trì miết hướng ba người phương Tây bên phía bọn họ, không khỏi hơi kinh ngạc chút, đời trước hắn cũng không có tham dự hành động lần này, không biết còn có người ngoại quốc tham gia? Ngưng thần nghe ngóng bọn họ nói chuyện với nhau, tuy rằng không nghe hiểu, nhưng có vẻ là tiếng Nga.

"Ồ, là các ngươi."

Đi tới rõ ràng là Kỳ Dung Thúy, Thẩm Lưu Mộc lập tức ôm chặt cổ Thẩm Trì.

Thành Hải Dật thấy Kỳ Dung Thúy lập tức theo lễ bắt chuyện, anh nhìn nhìn bốn phía, "Thỉnh dị năng giả Thiên nhiên hệ bên trong các vị đứng sang một phía!"

Thẩm Trì nhíu nhíu mày, hắn đã muốn ý thức được có lẽ chuyến đi này không đơn giản như hắn tưởng tượng, nói không chừng còn có mục đích nào khác, mới có thể tạo thành kết cục kia —— hơn nửa người tại nơi đây đi đời nhà ma.

Dị năng giả Thiên nhiên hệ trong đám dị năng giả cực kỳ thưa thớt, nhưng cũng không phải ít đến nỗi đếm được trên đầu ngón tay, trừ mấy người Thẩm Trì ra, chín đoàn đội Bắc Kinh khác đều có chút thanh danh, cuối cùng, trong cả đám có chừng sáu dị năng giả Thiên nhiên hệ, Kỳ Dung Thúy Hỏa hệ, Chu Ba Linh cùng Trần Ích Thổ hệ, Đàm Nghiên Nhã Băng hệ, Kha Đào Kim hệ, Bảo Tiểu Mai Phong hệ, vừa vặn ba nam ba nữ, trước khi tới nhiệm vụ này, ở Bắc Kinh xem như là nhân vật có chút mặt mũi.

Vì thế, lúc Thẩm Lưu Mộc chưa bao giờ xuất hiện trong tầm mắt mọi người đứng ra, đều nghênh đón ánh mắt kinh dị của cả đám.

"Thẩm Lưu Mộc, cấp hai, Mộc hệ." Y được Thẩm Trì chăm nom khá sạch sẽ, nhìn qua chính là bé nam diện mạo xinh xắn nhã nhặn làn da trắng nõn.

Mắt Thành Hải Dật chợt lóe hào quang, "Mộc hệ?"

"Ân."

Nụ cười trên mặt Thành Hải Dật lập tức thân thiết rất nhiều, "Đây là dị năng giả Mộc hệ đầu tiên xuất hiện tại Bắc Kinh của chúng ta đâu!"

Ba người Nga kia cũng đang xì xà xì xồ bàn tán, ánh mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc có chút kỳ quái, trong lòng Thẩm Trì nhất thời tăng thêm cảnh giác.

"Ba ba!" Thẩm Lưu Mộc hoàn mỹ sắm vai một tiểu hài tử hướng nội hay ngại ngùng ỷ lại cha.

Mặc dù, mười một tuổi mà nói đã xem như thiếu niên choai choai.

Không để người khác ngoài ý muốn, sắc mặt Thành Hải Dật đối Thẩm Trì đều hòa nhã rất nhiều, "Nghe nói đoạn đường này không dễ đi lắm, có địa phương còn muốn mượn năng lực dị năng giả Thiên nhiên hệ, đến lúc đó phải phiền toái cậu nhỏ Thẩm Lưu Mộc."

"Đại khái là phiền phức thế nào?" Không chỉ Thẩm Trì trong lòng có nghi vấn, những người khác cũng đều đồng loạt nhìn về phía Thành Hải Dật.

Thành Hải Dật có điểm do dự, lúc này Hạng Tĩnh bên cạnh anh liền đứng dậy, "Đội trưởng Thành, để ta nói đi." Nàng ăn mặc không khác biệt mấy với nữ nhân trẻ tuổi bình thường, quần bò, áo khoác lông đen, diện mạo bình thường, làn da lại trắng loáng như ngọc, có loại khí chất cực kỳ đặc biệt.

Minh Nguyệt thấp giọng nói thầm, "Ta chán ghét nữ nhân này."

Kỷ Gia nhìn cậu một cái, "Làm sao vậy?"

"Trên người có loại hơi thở đáng ghét."

Lời cậu vừa dứt, chợt nghe Hạng Tĩnh nói, "Ta đến từ môn phái Nga Mi, nếu trước kia mọi người nghe có lẽ còn cho là mê tín không có thật, nhưng bây giờ, thực tồn tại chính đạo phá ma trừ tà, ta từ nhỏ luyện tập Phách không kình, đối tà vật có tác dụng xua đuổi, ba vị người Nga bên cạnh ta đây chính là tín đồ trung thành của chính giáo —— đây là một nhiệm vụ nghiêm túc, chúng ta lần này sẽ đi qua hai nghĩa địa quan tài treo ở trên sông Long và Tiểu Tam Hiệp**, căn cứ tin tức nắm được, đến lúc đó sẽ có một ít chuyện phát sinh khiến mọi người kinh ngạc, bất quá chư vị không cần lo lắng, không chỉ chúng ta, dị năng giả Thiên nhiên hệ có tác dụng thiên nhiên khắc chế*** đối những thứ kia..."

Càng nghe Thẩm Trì càng kinh ngạc, không thể tưởng được trọng sinh một hồi, hắn có thể biết đến những chuyện đời trước hoàn toàn chưa tiếp xúc qua, bất quá, ngay cả tang thi đều có, Võ Đang Nga Mi đời trước nghe nói đến còn xuất hiện, lại thêm Minh Nguyệt nuôi tiểu quỷ, có chuyện cổ quái gì khác cũng không làm người ta ngoài ý muốn. Hơn nữa hắn thực hoài nghi khả năng của vị Hạng Tĩnh này, bởi vì nàng căn bản không phát hiện ra thứ ngồi trên vai gã to con kia chính là tiểu quỷ trong lời nàng nói.

Sau đó, hắn chợt nghe thấy Minh Nguyệt bên người bĩu môi nói, "Giả thần giả quỷ..."

Thẩm Trì: "..."

Người hay giả thần giả quỷ nhất không phải là nhóc sao? Vậy mà còn đi nói người khác...

====================

Suy nghĩ của tác giả: Thẩm Trì chắc chắn có thể chất hấp dẫn biến thái... Bất kể là cặn bã đời trước hay là đời này... Đều là biến thái a → →

Cám ơn địa lôi của Lilinmei1030, Tử U tuyết, Lovezeta, Tô nữ, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn hỏa tiễn của Nicky0824, yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

====================

*: Cây sui: Tiễn độc mộc -

Cây rụng lá:

**: Sông Long hay Long Hà, thuộc huyện Thạch Trụ, Trùng Khánh, Trung Quốc.

Tiểu Tam Hiệp: trước khi hợp vào Trường Giang/sông Dương Tử, sông Gia Lăng chảy xuyên qua Vu Sơn – dãy núi nằm trên Trùng Khánh, hình thành Tiểu Tam Hiệp gồm Lịch Tị Hiệp, Ôn Đường Hiệp và Quan Âm Hiệp

***: Thiên nhiên khắc chế: Đùa méo mó nhăn nhó chẳng biết diễn đạt ra sao, nó có nghĩa dị năng giả Thiên nhiên hệ có thể khắc chế mấy thứ đó một cách tự nhiên, tự nhiên dị năng giả Thiên nhiên hệ đã khắc chế nó rồi, aaaaaaaaa

====================

Suy nghĩ của editor: ờ, hôm nay mới kiếm được raw lời tâm tình tác giả, giờ mới biết ma ma đát là cái của khỉ gì =)))))))))))) đọc thấy nhiều truyện cũng xuất hiện rồi, giờ mới "ồ, ra là thế". 


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia