ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆ Chương 17: Tang thi B cấp

Lai_Gia

Úy Ninh từ trong mộng bừng tỉnh, mới phát hiện mình ra một thân mồ hôi, quần áo trên người đều ướt đẫm, dính chặt vào thân thể khó chịu muốn chết, phòng ở oi bức thập phần u ám, cậu nằm trong chốc lát mới đứng lên, quyết định trước tìm một chỗ tắm rửa đã.

Từ lúc mùa hè khốc liệt đến, không biết vì cái gì, cậu thường thường sẽ mơ ác mộng, sau khi tỉnh lại cảnh tượng trong mộng chỉ nhớ rõ được một hai phần, đa số đều quên không còn một mảnh, nhưng chỉ những phần nhớ rõ, cũng đủ khiến cậu kinh hãi.

Chẳng thể trách, từ mạt thế đến nay, mình tựa như từ sớm đã thích ứng hoàn cảnh này, chưa từng sợ hãi tang thi, chẳng sợ thức tỉnh rồi dị năng Lôi hệ, lúc sử dụng cũng thuận buồm xuôi gió.

Cậu có cảm giác mình đã quên chuyện trọng yếu nào đó, mộng này —— giống như chính là phần cậu đã quên đi vậy.

Khi tỉnh lại thường chỉ nhớ được vụn vặt, nhưng cái loại áp lực, thống khổ, khát vọng cùng tuyệt vọng hối hận lại cảm nhận rất rõ ràng, để cả người cậu run rẩy đến tâm linh.

Cậu không có biện pháp xua đi những cảnh trong mơ đó, thậm chí còn mơ hồ không muốn quên đi, cậu mỗi lần đều cố gắng nhớ rõ hơn một chút, đáng tiếc chính là tỉnh lại lại gần như quên hết, chỉ lưu cảm giác tim đập thình thịch.

"Ngươi sao lại đứng lên! Vết thương của ngươi ——" Một nữ nhân khuôn mặt thanh tú kinh ngạc nhìn về phía cậu.

Úy Ninh lắc đầu, "Không có việc gì."

Nữ nhân nhíu mày, trong mắt lộ vài phần không đồng ý.

Đây là một trong những thói quen tại mạt thế, Úy Ninh không sợ bất kỳ nguy hiểm nào, đều xông lên đi đầu, bị thương chính là chuyện thường, cậu cũng không biết tại sao mình có thói quen này, nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm, không hiểu sao trong tim cậu lại một trận mất mát.

Thật giống như có cái gì nên ở đây mà lại thiếu vắng.

Mạt thế đã qua hơn nửa năm, Úy Ninh từ Thái Nguyên đến Bắc Kinh đã hơn ba tháng, đến nơi đây cũng không tới bốn tháng mà thôi, nhà cậu vốn là ở đại viện quân khu Bắc Kinh, vừa đầy hai mươi tuổi cậu tới quân khu Thái Nguyên trải nghiệm, đến Bắc Kinh rồi đãi ngộ so với trước liền tốt nhiều lắm, thêm nữa cậu lại liều mạng, hiện tại đã là dị năng giả khá có danh tiếng tại Bắc Kinh.

Chẳng sợ mới ban đầu dị năng Thiên nhiên hệ không cường đại, nhưng đại bộ phận người đều biết loại dị năng này mới chân chính có tiềm lực.

Tiểu đội của Úy Ninh, có tổng cộng bảy dị năng giả, lượng dị năng giả này tại nơi khác đã là một con số kinh người, nhưng ở Bắc Kinh, lại không phải lợi hại nhất, tháng trước vừa tới Bắc Kinh một đội ngũ, trong đội có mười sáu người đều là dị năng giả! Đáng tiếc chính là, mấy hôm trước vừa mới chết một người.

Dị năng giả cũng không phải kẻ bất tử a.

Nữ nhân dung mạo thanh tú trước mặt này, chính là một dị năng giả Thị giác đặc biệt.

Thời tiết quá nóng, miệng vết thương thực dễ dàng nhiễm trùng, vết thương của Úy Ninh luôn mãi không tốt lên, đêm hôm qua còn hơi phát sốt, sau trận ác mộng này, cơ hồ đều hư thoát rồi, chờ cậu vọt tắm nước lạnh đi ra, đã cảm thấy vết thương nơi sườn thắt lưng vô cùng đau đớn, ngay cả dạ dày đều có điểm co rút —— bởi vì thương luôn không tốt, gần nhất cậu cũng chưa ăn cái gì cho đàng hoàng.

Mạt thế sau không thể xét nét thực vật nữa, nhưng không biết tại sao, Úy Ninh ăn những thức ăn mà người khác đều khen ngợi, lại cảm thấy khó có thể nuốt trôi, rõ ràng trước đó cậu cũng không phải kẻ kén ăn.

Có điều gì đó tại cái ngày bắt đầu mạt thế kia đã thay đổi, nhưng cậu cũng không muốn chống lại nó.

Trong người Úy Ninh luôn đặt một quyển sổ, trên đó có một ít chữ viết hỗn loạn, đều là một ít đoạn ngắn trong mộng, quá mức vụn vặt căn bản không hợp lại được cảnh tượng chuyện xưa gì, có một trang vẽ một bóng dáng, tóc dài vai rộng, cao gầy thon dài, nhìn giống một nam nhân, lại chỉ có ít ỏi vài nét, nhìn không thể nhận rõ là ai.

Thế nhưng cậu lại gần như mỗi ngày đều nhìn chăm chú cái bóng dáng kia, nhìn đến mức tâm phát đau mới dời tầm mắt.

Một lần nữa nằm lại lên giường, cậu rất muốn tiếp tục mơ một hồi, nhìn xem có thể hay không nhớ được càng nhiều, chẳng sợ phải thấy bóng dáng kia cũng tốt.

Bắc Kinh tháng bảy, khô nóng, hỗn loạn, nguy hiểm.

**

Trong rừng, cây cối cho dù tiến hóa cũng sẽ không cùng một phương hướng, nói ví dụ như gốc cây trước mặt này, xem tuổi đời bất quá cũng chỉ ba, bốn mươi năm, lại có thể lớn đến trình độ này, chỉ sợ cổ thụ ngàn năm cũng không cao lớn vạm vỡ như nó, hơn nữa chất gỗ cứng rắn, Thẩm Trì chém phải vài ngày mới được một nửa.

Đã qua nửa tháng, ba nhóc trong núi rừng lại như cá gặp nước, hoàn cảnh thiên nhiên trái lại làm bọn chúng càng cởi mở hơn, chẳng sợ trong này nơi chốn nguy hiểm. Nhất là Thẩm Lưu Mộc, thân là dị năng giả Mộc hệ cấp hai, núi rừng mới là thiên đường của y, cơ hồ toàn bộ thực vật tiến hóa trong đây đều bị y thu về tay, chỉ sợ do kích thích bởi sự kiện chim tang thi ngày đó, nên y không chỉ thu một gốc cây ăn thịt tính hung tàn thích ăn thịt người, cùng một cây hoa tử đằng hút máu toàn thân đầy gai nhọn, mà còn thêm một hương quả thụ* có thể tạo ra ảo giác.

Kỷ Gia cần cù vẽ, trước khi nàng làm rối gỗ luôn cần phải vẽ, Thẩm Trì nhìn tập vở của nàng tràn đầy hình dáng động vật ngây thơ chân thật, thực phù hợp thẩm mỹ của một cô bé, ngay cả những rối gỗ búp bê nàng làm cũng đều đáng yêu như vậy, có điều hiện thực thì lại...

Đợi cho cây gỗ hoa lê thật lớn ầm ầm ngã xuống, Thẩm Trì mới đi xử lý đôi mắt của động vật tiến hóa mà bọn họ đã chọn ra, đó là một con báo hoa, thân hình báo hoa không lớn, xếp giữa trong chi loài mèo lớn, vốn không phải động vật quá to, cân nặng cũng tầm ba mươi kg thôi, so với báo gấm cùng báo tuyết đều nhỏ hơn, nhưng chúng nó tuy rằng nhỏ con, lại có tính tình hung mãnh của dã thú cùng thân thể mạnh mẽ. Con báo hoa tiến hóa này chỉ cao hơn ba mét, lại có một đôi ánh mắt tàn nhẫn thị huyết lớn như chuông đồng, tốc độ phải so báo hoa bình thường nhanh gấp bội, nếu không phải ngày đó Minh Nguyệt chẳng may tổn thương chân của nó, bọn họ căn bản rất khó phát hiện ra nó.

Báo hoa là loài động vật ẩn nấp trời sinh trong rừng rậm.

Một khi bị Thẩm Trì khóa chặt, nó có bỏ chạy đằng trời!

Kỷ Gia khống chế rối gỗ, nên chỉ có thể do tự tay nàng làm, đám Thẩm Trì giúp cũng chỉ có thể đem đoạn gỗ xử lý thành kích thước theo yêu cầu, vì thế, khối gỗ hoa lê lớn như vậy, nàng cần phải một mình tự tay tạo hình thành bộ dáng báo hoa tròn vo như trên bức tranh kia, phỏng chừng phí không ít công phu. Dị năng của nàng là khống chế rối gỗ, thân thể vẫn thực yếu ớt, chính là lực cánh tay so người bình thường phải mạnh hơn một đoạn, xử lý khối gỗ lớn như vậy nàng hao phí nhiều sức lực lắm, hơn nữa đây còn là gỗ hoa lê tiến hóa, độ cứng rắn đến hắn cũng cơ hồ là bào không nổi.

May mắn có Minh Nguyệt, dùng bùa của nhóc hỗ trợ, mới có thể đề cao hiệu suất của Kỷ Gia.

Gỗ hoa lê giống gỗ đàn hương, cứng rắn, thớ gỗ tinh xảo xinh đẹp, còn mang theo mùi thơm ngát tự nhiên, Kỷ Gia mất ăn mất ngủ tạo hình, cũng phải tiêu hơn nửa tháng, mới dần dần thành ra bộ dáng.

Đây là một rối gỗ bộ dáng báo hoa thực đặc biệt, ước chừng cao hơn chiếc xe việt dã kia có một chút, nhưng ngoại hình so với việt dã tròn nhiều lắm, ngốc nghếch đầu ngốc nghếch não bốn chân ngắn, cái đuôi to được khắc cuốn sát lên thân, theo đề nghị của Thẩm Trì, dưới chân của nó Kỷ Gia thiết kế bánh lăn, quỳ xuống chính là bốn bánh xe, đứng thẳng lên là có thể chạy đi, Kỷ Gia quen làm con rối tinh tế những đoạn gấp khúc có thể lắp vào nhau nên dễ dàng gập duỗi, con rối gỗ này làm toàn bằng gỗ, những hoa văn trên mình đều do Kỷ Gia tự tay điêu khắc ra, khi các bộ phận lắp ráp lại xong, rối gỗ báo hoa lẳng lặng quỳ trên mặt đất, cặp mắt yên tĩnh Kỷ Gia đã xử lý qua kia được khảm trên đầu báo, nhìn qua vừa đáng yêu lại có điểm... quỷ dị.

Rối gỗ đã làm xong, thì vẫn còn nhiều việc phải làm sau đó lắm, bên trong chưa được đào sạch, Thẩm Trì còn quyết định đi tìm sơn chống cháy để Kỷ Gia phun lên nữa, tính tính thời gian, ngày tang thi B cấp lại sắp xuất hiện rồi.

Xe việt dã màu đen bắt đầu lái trở về, mặt sau một con "báo hoa" nhanh chóng đuổi theo.

Dưới sự khống chế của Kỷ Gia, nó thậm chí còn có thể duỗi ra cái đuôi hẳn là không nhúc nhích được kia.

Cần khống chế đại gia hỏa lớn như vậy, dọc đường Kỷ Gia đều phải tập trung tinh thần, không còn được ngủ trong xe nữa, mấy ngày nay tinh thần của nàng đều tập trung làm cái này, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh gầy một vòng, chẳng sợ Thẩm Trì hầm canh bổ cho nàng cũng chưa dưỡng trở về được.

Sáu bảy giờ đường xe, đợi bọn họ trở lại cái trấn nhỏ kia, Kỷ Gia rên cũng chưa rên một tiếng liền gục xuống, hiện tượng cùng Thẩm Lưu Mộc hai tháng trước giống nhau như đúc!

Lần thứ hai tiến hóa!

Rốt cuộc Kỷ Gia cũng nghênh đón lần thăng cấp cấp hai của nàng!

Nhưng đây không phải thời gian phù hợp! Sắc mặt Thẩm Trì âm trầm nhìn trấn nhỏ phía trước, không thể tưởng được vận khí của hắn tốt như vậy, nơi này sau hai tháng hắn rời đi, thế nhưng biến thành sào huyệt tang thi!

Tang thi triều trước mắt nói cho hắn biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này chính là địa phương tang thi B cấp xuất hiện, mà chúng nó còn chưa kịp chạy đến nơi khác đả thương người. Thẩm Trì nhớ rõ đời trước tang thi B cấp bị người khác phát hiện cũng bởi nó có chiến tích kinh người, loài người vốn sợ hãi tang thi, tang thi B cấp này lại có trí tuệ nhất định, tốc độ so tang thi bình thường nhanh hơn nhiều lắm, lực lượng cũng lớn, lực phá hoại rất mạnh, thông qua thịt máu mới mẻ có thể khôi phục thương thế, nếu như không bị chặt rơi đầu, căn bản không gây thương tổn được cho nó. Mấy điều này căn bản không thể gây khó dễ cho Thẩm Trì, nhưng tang thi triều trước mặt lại làm lòng người run rẩy!

Phía trước, mặt sau, bên trái, bên phải, toàn bộ đều là tang thi!

Lúc Thẩm Trì lái việt dã vào, chỉ nhìn thấy vụn vặt mấy con, nhưng khi hắn thấy trước mặt thành đàn tang thi hướng lại đây rồi nhìn gương chiếu hậu, liền chứng kiến rất nhiều tang thi hướng nơi này vây lại!

Có tang thi B cấp xuất hiện, những cái xác không hồn này cũng có biến hóa nhất định.

"Đi!" Thẩm Trì ôm Kỷ Gia xuống xe, nhảy lên như diều gặp gió liền vọt tới tầng hai nhà bên cạnh, ngay sau đó một cái vung tay trực tiếp đem Minh Nguyệt phía dưới kéo lên, xe việt dã bỗng nhiên nổ tung, từ một khỏa hạt giống đến mầm cây đến đại thụ che trời, cả quá trình cũng chưa tới năm giây, hương quả thụ thật lớn có độ cao hết sức kinh người, nhìn đã muốn vượt quá ba mươi mét, tang thi dù có chồng chất lên bốn năm mét cũng không với đến được chạc cây thấp nhất, tán cây khổng lồ của nó như một cái ô lớn bao trùm cả con đường, Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn phía trên tối dần, hiển nhiên mặt trước nhà cửa hàng này cũng hoàn toàn bị cây che hết ánh sáng. Lá trên cây xanh ngắt ướt át, khắp cây trăm hoa đua nở. Mà Thẩm Lưu Mộc đứng trên chạc cây, tang thi phía dưới căn bản không tổn thương được xíu xiu nào đến y.

Thẩm Trì thật sâu sắc cảm thấy, mình mang Thẩm Lưu Mộc một chuyến đi Hoàng Sơn là quyết định chính xác, chỉ có trong núi rừng y mới tìm được nhiều thực vật tiến hóa như vậy, mà đời này có trợ giúp của bọn hắn, Thẩm Lưu Mộc nhất định so với trước kia càng mạnh, càng mạnh, càng mạnh hơn nữa!

"Minh Nguyệt, bảo vệ tốt Kỷ Gia!"

Thẩm Trì khẽ cười nhảy ra ngoài nhẹ nhàng rơi xuống trên cây.

Bên tai lá cây xào xạc, hương quả thụ này sẽ chế tạo ảo giác, nhưng nó đối tang thi không có nhiều tác dụng, mà móng vuốt bén nhọn cùng răng nanh lợi hại của tang thi sẽ làm bị thương đến thân cây hương quả thụ.

Ánh sáng hộp ngàn cơ của Thẩm Trì lóe lên, tang thi dưới tàng cây tầng tầng đổ gục.

Con ngươi Thẩm Lưu Mộc đã biến thành xanh thăm thẳm, từng cái dây cành dài mảnh phá thoát mặt đường bê tông, chen lấn trồi lên, dây mây xanh biếc trôi nổi màu đỏ sậm quỷ dị, cái loại màu đỏ tươi như máu. Giữa ngã tư đường, đỉnh một gốc cây xanh biếc bỗng dưng nở ra một nụ hoa đỏ tươi, chậm rãi bung những cánh hoa sơn trà mềm mại mỹ lệ, có điều, đây là một gốc hoa ăn thịt người.

Bọn họ ở sâu trong Hoàng Sơn phát hiện ra ba gốc cây hoa ăn thịt người sinh trưởng cùng nhau, đều là sơn trà, một gốc tuyết trắng, một gốc đỏ tươi, một gốc còn lại màu hồng phấn, chúng mọc cạnh nhau đẹp như tiên cảnh, nhưng càng đẹp thì càng nguy hiểm, chúng nó đều là hoa ăn thịt sau tiến hóa, lấy một loại phấn hoa kỳ ảo dụ dỗ những động vật trong rừng tới gần, sau đó, sẽ bị chúng nó ăn sạch sẽ, đúng là do những máu thịt này, mới có thể đem chúng nuôi đến kinh diễm tươi mới như vậy, choán mắt người nhìn.

Lấy năng lực của Thẩm Lưu Mộc, là dị năng giả Thiên nhiên hệ cấp hai, y có thể đem con đường này biến thành con đường tử vong che kín các loại thực vật.

Nhưng tang thi triều ùn ùn kéo tới, thật sự nhiều lắm! May mắn Thẩm Trì có kỹ năng quần sát vô địch của Đường Môn, nếu không bọn hắn sớm hay muộn cũng sẽ bị tang thi chôn vùi, chúng nó liên tục tràn đến không ngừng nghỉ, không biết mệt mỏi, hủy diệt hết thảy tiến lên phía trước, từng lớp từng lớp tang thi ngã xuống, mùi hôi thối trên người chúng trong loại thời tiết nóng đến kinh người này quả thực có thể đem người ta hun chết, may mắn hương quả thụ tỏa ra mùi thơm ngát, mới khiến bọn hắn dễ chịu chút.

Bóng đêm dần dần buông xuống, cơ quan dưới tàng cây nổ tung, mấy tang thi bị bạo thành mảnh nhỏ, nếu Thẩm Trì là mấy người trong môn phái luyện nội lực, chỉ sợ từ sớm đã cạn kiệt hết nội lực, mà cho dù hắn không cần nội lực chỉ dùng kỹ năng, lúc này cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, dưới gốc hương quả thụ, rậm rạp thi thể tang thi đã muốn chồng chất lên thật cao.

Bỗng nhiên, thần sắc Thẩm Trì nghiêm nghị, "Lưu Mộc, ngươi đem số tang thi còn lại xử lý!"

"Ba ba!"

Thân ảnh Thẩm Trì đã nhoáng cái chạy xa xa, hắn sẽ không nhận sai, nơi đó, nhất định có tang thi B cấp!

Nếu chỉ đơn thuần nhìn bóng dáng, cơ hồ không nhận ra đó là tang thi hay con người, nhưng đợi cô ta chậm rãi xoay người lại thì biết, đây hoàn toàn là một con tang thi, quần áo nó coi như đầy đủ, tóc dài đen như mực thả xuống, dáng người yểu điệu duyên dáng, nhưng khuôn mặt dính một mảng máu đen, tròng mắt trắng dã che kín tơ máu, chỉ có rất nhỏ con ngươi màu đen.

Hộp ngàn cơ của Thẩm Trì nhắm thẳng nó!

"A ——" nó phát ra tiếng kêu bén nhọn, dưới chân chưa nhìn rõ động như thế nào đã cực nhanh chạy trốn mất.

Thẩm Trì phóng tới, truy kích!

Tốc độ tang thi B cấp rất nhanh, nhưng Thẩm Trì nhanh hơn! Hắn sử dụng Niếp Vân Trục Nguyệt hướng về phía trước —— Độc Tật Lê!

Ám khí cắm vào lưng, tốc độ của nó rõ ràng chậm lại, tiếp tục cố gắng cũng chỉ còn bằng một nửa lúc trước, Thẩm Trì lại ném đến một Mê Thần Đinh.

Đường Môn có hai kỹ năng gây choáng, một là Lôi Chấn Tử, một là Mê Thần Đinh, Lôi Chấn Tử cố định bốn giây, Mê Thần Đinh sáu giây, nhưng sau khi dùng Mê Thần Đinh thì mọi công kích khác đánh tới đều sẽ cởi bỏ trạng thái choáng váng của đối thủ, Lôi Chấn Tử lại không, nói cách khác, trúng Mê Thần Đinh, Thẩm Trì chỉ có thể sử dụng một kỹ năng nữa, phải một kích là chết, nếu không tang thi B cấp này sẽ tỉnh lại.

Một kích như vậy là đủ rồi.

Châm Bạo Vũ Lê Hoa!

Ánh sáng rậm rạp cắt qua đêm tối, vô số châm nhỏ hướng tang thi B cấp kia phóng đến!

Một đầu tóc đen của nó bay bay, không phát ra bất kỳ thanh âm gì nữa, ầm ầm ngã xuống đất.

Thẩm Trì đứng lại, yên lặng nhìn nó, cho dù là tang thi B cấp, dưới tình huống đấu tay đôi với hắn, thực lực vấn kém xa, trừ khi giống chim tang thi tiến giai trong rừng núi Hoàng Sơn kết đàn mà đến, mới có thể thương tổn hắn, hiện tại tang thi B cấp, chỉ cần bị hắn nhắm tới, sẽ không trốn được.

Kỳ thật đời trước hắn có thể sống cao điệu đến loại trình độ này, cũng bởi kỹ năng trò chơi tại mạt thế quá cường đại.

Mạnh đến độc nhất vô nhị!

Hắn nghĩ đây đã là nghịch thiên, hắn cho rằng trời cao ban năng lực này đủ để hắn trở nên vô địch.

Kết quả hắn sai lầm rồi, dù lợi hại đến như nào, vẫn bị bại bởi nhân tâm.

====================

Suy nghĩ của tác giả: Công cụ thay đi bộ còn chưa có hoàn thành ~~o(>_<)o ~~ lên mạng lục soát chút hình dáng báo hoa, bỗng nhiên không nhẫn tâm viết giết nó, ta đối động vật lớn lên giống mèo không thể kháng cự được a, căn bản không viết ra được cảnh tượng đáng sợ giết hại động vật như vậy a làm sao đây... TT﹏TT

Viết xong nhanh chóng mở TV → → đã lâu không xem đài Hồ Nam...

Cám ơn địa lôi của Khác Đường, Huyền Mạch, Vivi An, Nhẫn R, Tĩnh Như Mưa, Đọc Sách Gương, Tử U Tuyết, yêu các ngươi╭(╯3╰)╮

Cám ơn hỏa tiễn của 12372134, Nicky0824, thật cám ơn, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

====================

*: Tử đằng ở đây trong QT ghi là Hấp huyết đằng 吸血藤, mình lên search gg ra loài Wisteria floribunda, tử đằng Nhật Bản, nên từ giờ mình để là tử đằng hút máu

Hương quả thụ/hành dực/Emmenopterys henryi, đẹp lắm =))) thấy tên hành dực thốn quá nên để hương quả thụ cho đáng iu :">

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info