ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 16: Bị thương

Lai_Gia

Một nam nhân mà mang theo ba đứa con nít choai choai thì chẳng sợ hắn có lợi hại đến thế nào, người khác cũng phải giảm mấy phần phòng bị, thần thái bảy tám thanh niên kia lập tức liền buông lỏng.

"Dị năng giả?" Bọn họ hiển nhiên đối danh xưng này không hiểu rõ lắm.

Thẩm Trì cười cười, "Ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi nơi này là tốt nhất." Hắn không phải muốn cứu bọn họ, nhưng nhắc nhở một câu lại không chết ai, hắn cũng không muốn lúc bốn người hành động lại có người đứng vây xem.

"Vì sao chứ?" Lúc nói có điểm không thân thiện, "Chúng ta là người tìm được nơi này trước!" Thanh niên cầm đầu cường điệu.

Thẩm Trì điều chỉnh tư thế liếc mắt nhìn người kia một cái, "Ta nghĩ, ngươi hẳn là đã phát hiện ra, đúng chứ."

Nam nhân kia sắc mặt khoảnh khắc trở nên khó coi.

"Muỗi hóa tang thi thanh âm cùng muỗi bình thường khác biệt, tốc độ bay chậm chạp hơn, dùng kính lúp xem bộ dáng thì thấy đáng sợ hơn nhiều, thanh âm vỗ cánh cũng nhẹ hơn muỗi bình thường nhiều, cho nên bọn họ không dễ dàng phát giác ra, ngươi lại có thể nghe được."

Thanh niên cầm đầu sắc mặt đại biến, "Muỗi —— hóa tang thi?"

"Đúng thế, muỗi hóa tang thi." Thẩm Trì nhẹ nhàng nói, "Đây là lý do vì sao trong các ngươi lại có người bị lây nhiễm biến thành tang thi."

1% xác suất, trong núi rừng số lượng con muỗi lại nhiều vô kể, thời gian đầu còn xuất hiện ít, đại bộ phận bị thiên địch của chúng trong rừng trực tiếp ăn sạch, một con muỗi hóa tang thi chích một nhát, người bình thường cũng không nhất định bị lây nhiễm, nhưng bị chích hai ba ngụm, chính là trăm phần trăm sẽ trở thành tang thi.

Sắc mặt lúc này của bọn họ có điểm xanh, thanh niên cầm đầu còn không hết hi vọng, "Vậy ngươi biết rõ nguy hiểm như thế vì sao còn muốn đi vào!"

Thẩm Trì tươi cười đạm đi, "Bởi dị năng giả sẽ không bị lây nhiễm thành tang thi."

"Dị năng giả ngươi nói có phải hay không là người đột nhiên tại mạt thế có năng lực đặc biệt?" Thanh niên phát hiện ra Thẩm Trì kia hỏi.

"Đúng."

"... Thính lực của ta quả thật so trước kia mạnh hơn nhiều," chính thanh niên này đều có chút do dự, dừng một chút lại nói tiếp, "Thật đúng mạnh hơn nhiều lắm."

Những thanh niên bên cạnh hắn lập tức nhìn hắn có điểm không đúng lắm. Dị năng giả sẽ không biến thành tang thi, nói như vậy bọn họ mới là người gặp nguy hiểm, riêng hắn không có việc gì đúng không?

Thanh niên cầm đầu mặt vuông chữ điền, ánh mắt hung ác, hiển nhiên không phải người dễ dàng bị thuyết phục, "Chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi, đừng nói với ta rằng mấy đứa trẻ bên cạnh ngươi đều là dị năng giả!"

Thẩm Trì nhíu mày, nhẹ nhàng cười, "Bọn chúng thật sự đúng là dị năng giả."

Chim rối gỗ xoay một vòng trên không trung, nhẹ nhàng đậu tại bả vai Kỷ Gia, bọn họ lúc này mới phát hiện con chim này không phải đồ thật.

Thẩm Lưu Mộc kỳ thật cũng không chú ý hội thoại giữa Thẩm Trì cùng mấy người kia, y đang ngưng thần nhìn về một phương hướng.

Thẩm Trì phát hiện y không thích hợp, "Lưu Mộc, làm sao vậy?"

"Có một loại cảm giác rất kỳ quái..."

Minh Nguyệt hít hít mũi, "Mùi không thích hợp!" Rút ra một tấm bùa liền dán lên người mình, sắc mặt nháy mắt tốt hơn nhiều, "Cẩn thận!"

Thẩm Trì trơ mắt nhìn bảy người kia đồng loạt ngất xỉu, chỉ có tên dị năng giả Thính lực thời gian kiên trì dài hơn chút, nhưng cũng rất nhanh ngã xuống, mà trên chính người hắn cũng đang có một trạng thái bất lợi, trạng thái bất lợi này thật sự mạnh đến hắn cũng phải kinh dị!

Mê hương hoa Thiên nữ: gây trạng thái choáng váng bất lợi, thời gian kéo dài, chưa rõ!

Lấy sự cường đại của hắn, thế mà nhất thời đầu cũng có chút choáng ——

Lá bùa của Minh Nguyệt tạo tác dụng lớn, năng lượng Đường môn tuy cường đại, nhưng nhược điểm là không có kỹ năng giải trừ, duy nhất có thể dùng được là phát hiện và phân tích trạng thái bất lợi.

Có mỗi Thẩm Lưu Mộc là hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trạng thái bất lợi này, ngược lại chậm rãi đi lên phía trước.

Cỏ cây mảng lớn bên cạnh y lay động, nháy mắt phát triển mạnh, nháy mắt lại khô héo, lúc xanh lúc vàng, giây lát bị héo tàn khô khốc, cảnh tượng này vô cùng đồ sộ, ngay cả Thẩm Trì cũng phải sửng sốt.

Hoa Thiên nữ, Thẩm Trì chưa từng nghe qua loài này, nhưng rõ ràng gốc cây kia là thực vật tiến hóa.

Những lều trại xung quanh nhanh chóng bị cỏ cây lớn lên đẩy đổ, khoảnh khắc thành một đống hỗn độn, mà lúc này từ mặt sau đám lều bạt là một sườn núi âm u, có gốc cây tươi tốt xanh biếc, um tùm cao lớn, chừng hơn mười mét, lá kim thuộc họ Thông, cao to như đại thụ, vừa nhìn là biết không thích hợp.

Lá của nó xanh đến không thể xanh hơn, đóa hoa tuyết trắng thấp thoáng xen lẫn, lúc Thẩm Lưu Mộc dần dần tới gần, hoa lá không gió mà lay, phấp phới tạo ra cả tiếng, hoa nhỏ rụng xuống xoay vòng, đẹp không sao tả xiết.

Thẩm Trì cuối cùng cũng hiểu vì sao nó có tên là hoa Thiên nữ, cảnh tượng này thật sự đẹp như Thiên Nữ Tán Hoa.

Nhưng đẹp đến đâu thì cũng tương ứng với độ nguy hiểm của nó!

Lá bùa Minh Nguyệt dán trên người bọn họ vậy mà xuất hiện vết rạn, Thẩm Trì phát hiện quả nhiên trong núi rừng mới chân chính là ngọa hổ tàng long!

"Lưu Mộc!" Thẩm Trì từng bước tiến về phía trước, giơ lên nỏ ngàn cơ.

"Ba ba, không sao!" Thẩm Lưu Mộc chăm chú nhìn gốc cây Thiên nữ cao lớn đến không bình thường kia.

Tiếng vang sàn sạt vang lên, nhưng đóa hoa rơi xuống như mưa, hương thơm càng nồng đến hun người!

Tay Thẩm Lưu Mộc đón lấy những đóa hoa rơi, ánh sáng xanh lấp lóe, cành cây dưới chân trưởng thành thật lớn đưa y nâng lên cao, chờ ngón tay nhỏ dài của y chạm đến đóa hoa trắng như tuyết ngọc kia thì cả gốc cây trong giây lát run rẩy.

Một cái roi xanh biếc được nắm trong tay Thẩm Lưu Mộc, y không chút lưu tình từng roi từng roi quất xuống, cây hoa càng run rẩy lợi hại hơn.

"Bốp bốp bốp!"

Cây hoa đẹp như vậy, Thẩm Lưu Mộc nửa điểm không thương tiếc, mỗi roi đều dùng sức, lấy sức của một đứa bé sắp tám tuổi mà nói, lực đạo này khá là hung hãn.

Thâm tâm Thẩm Trì lặng lẽ tuôn ra cụm từ: lạt thủ tồi hoa...

(Lạt thủ tồi hoa: không thương hương tiếc ngọc, không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp...)

Thẩm Lưu Mộc ra tay đủ ngoan, bộ dạng hờ hững không chút cảm xúc nào nhìn cây hoa trước mặt hoa tàn diệp lạc. (hoa rơi lá nát)

"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ không giết ngươi." Thanh âm thanh thúy, giọng điệu lại có chút âm trầm.

Chờ đến lúc y đưa tay ngắt đóa hoa kia, một khắc đó cả gốc cây nháy mắt khô héo điêu tàn, Thẩm Trì chỉ biết Thẩm Lưu Mộc đã hoàn toàn thu phục cây hoa Thiên nữ đặc biệt này.

"Ba ba, ngươi xem!" Thẩm Lưu Mộc khẩn cấp chạy đến cho Thẩm Trì xem, chỉ thấy một đoạn xanh biếc trong suốt như nhánh cây, nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn của Thẩm Lưu Mộc, toàn thân như được tạc ra từ ngọc, quang hoa nội uẩn, vừa nhìn liền biết vật bất phàm.

... Đời trước Thẩm Trì cùng Thẩm Lưu Mộc chỉ có thể nói là bạn bè, sau lại dần dần xa lánh, hiểu biết của Thẩm Trì đối Thẩm Lưu Mộc chỉ dừng lại ở y là dị năng giả Mộc hệ, có thể khống chế thực vật, trị được những bệnh nặng hoặc vết thương khó giải quyết, nhưng trị hay không trị, còn muốn xem tâm tình của y, cho nên, hắn không biết hóa ra Thẩm Lưu Mộc còn có thể thu phục thực vật sau tiến hóa.

"Ngươi có thể sử dụng nó?"

"Đúng!" Thẩm Lưu Mộc cười nói, "Trước kia không thể, nhưng sau lần phát sốt đó, hiện tại liền có thể."

Thẩm Trì giật mình, ít nhất phải dị năng giả cấp hai mới có thể làm được.

Chẳng trách đời trước Thẩm Lưu Mộc có thể lợi hại như vậy, cơ hồ không ai dám nhạ y đâu, hắn chưa từng chiến đấu cùng Thẩm Lưu Mộc, nên không biết khả năng khống chế thực vật của y có gì đặc biệt, bất quá nghĩ đến nếu mấy thực vật kia đều đã tiến hóa, trình độ cường đại thực vật bình thường đương nhiên không thể so được.

Sờ sờ Thẩm Lưu Mộc đầu, Thẩm Trì có điểm cảm khái.

Thu phục được hoa Thiên nữ xong, bọn hắn lập tức hướng rừng sâu núi cao đi, mấy người kia khi tỉnh lại sẽ tự biết nơi này nguy hiểm mà rời đi.

Núi Hoàng Sơn chủ yếu được hình thành từ đá hoa cương (đá granite) và còn được biết với tên Y Sơn, khắp nơi là gãy nứt cùng khe núi, trường kỳ chịu nước xâm thực hình thành các huyệt động đá hoa cương nhiều dáng vẻ kỳ lạ, dù là Thẩm Lưu Mộc hay Kỷ Gia đều cảm thấy cực kỳ mới lạ, kể cả Minh Nguyệt nói từng sống trên núi to hơn cũng phải trừng lớn mắt.

(Y Sơn: )

Thẩm Trì đã mang bọn nhóc vào sâu khu Hoàng Sơn chưa được phát hiện qua, núi rừng rậm rạp, không có bất luận dấu vết nhân tạo nào, hiển lộ ra sức sống mãnh liệt của tự nhiên.

"Cẩn thận!" Thẩm Trì dùng Tử Mẫu Phi Trảo* túm lấy Minh Nguyệt đi gần nhất trở về, một đạo bóng đen vèo qua trước mặt.

Là loài Linh Miêu!

Chủng loại động vật hoang dã tại Hoàng sơn khá phong phú, con Linh Miêu nhỏ này chỉ là một động vật tiến hóa bình thường, không lợi hại hơn được.

Minh Nguyệt bắt đầu vẽ bùa.

Thực tế thì đây là lần đầu tiên nhóc vẽ bùa trước mặt đám Thẩm Trì, trước đó toàn lấy bùa đã chuẩn bị tốt, chỉ sợ là hiện tại đã sắp dùng hết.

Đạo sĩ bình thường cần chu sa để vẽ bùa, nhưng nhóc có dị năng, chính là về khoản vẽ bùa này.

Trong hư không dần dần hiện lên lá bùa màu vàng dựng thẳng trôi nổi, bút nhóc nắm trong tay di chuyển như rồng rắn (= =), dần dần thấu ra nét chu sa đỏ tươi, chờ cho bùa tạo xong từ giữa không trung rơi xuống, Minh Nguyệt vung tay lên liền nhúng vào trong cái xương đầu lâu, chỉ có bùa mang tính công kích nhóc mới tẩm qua thi mỡ nguyền rủa, tăng độ oán lệ, quả nhiên giống lời nhóc nói có thể đề cao mức thương tổn gấp đôi!

"Lập tức nghe lệnh, sắc!"

Đây là bùa Lệ phong, mấy đạo lưỡi dao gió xuyên qua rừng cây, không gì cản nổi.

Giờ không phải lúc xem Minh Nguyệt biểu diễn, theo những lưỡi gió cắt qua cơ thể linh miêu, mùi máu tươi bắt đầu lan tỏa, sắc mặt Thẩm Trì âm trầm, nhìn những điểm đỏ tuôn tới nơi này trên bản đồ, trong lòng có dự cảm không xong.

"Minh Nguyệt, phòng ngự!"

Thẩm Trì thay nỏ ngàn cơ bằng nỏ liên hoàn, trong bốn phía thì ba phương hướng khác đều dấu giếm sát cơ, cơ quan trong suốt này chỉ có hắn có thể thấy được, vô luận người hay sinh vật nào khác đều không thể nhìn được chút dấu vết nào của những cơ quan này.

Bên trong Hoàng Sơn có thật nhiều loài chim quý hiếm, như là kim oanh mỏ đỏ, yểng quạ, sả đầu nâu, chích hông vàng, vành khuyên Nhật Bản vân vân**, bình thường mọi người đến đây luôn hi vọng có thể thấy được những loài chim xinh đẹp này, nhưng khi mạt thế buông xuống, chúng hoặc sẽ tiến hóa hoặc sẽ biến thành chim tang thi, độ đáng sợ thậm chí còn hơn một vài loài chim dữ khác!

Bởi chúng có thói quen quần cư mà không phải lẻ loi kiếm mồi như đại bàng!

Nhảy lên cây Thẩm Trì đã có thể thấy không trung bay tới đàn chim, nguyên bản xinh đẹp diễm lệ giờ đây hình dáng khủng bố, để hắn không ngờ là chưa thể thấy được tang thi B cấp, thế mà lại gặp phải chim tang thi.

Đàn chim tang thi này chắc bởi luôn cùng săn mồi, nên tốc độ tiến hóa còn mau hơn tang thi người, Thẩm Trì cơ hồ nháy mắt liền đoán được hơn nửa bọn nó đã muốn lên cấp!

Tốc độ quá nhanh!

"Nằm sấp xuống!"

Thẩm Trì chỉ kịp đè xuống Thẩm Lưu Mộc ngay cạnh, mắt thấy Kỷ Gia sắp bị móng vuốt bén nhọn của một con kim oanh mỏ đỏ cực kỳ khéo léo đáng yêu trảo thương ——

Bùm! Bùm! Bùm!

Kỹ năng trò chơi tốt ở chỗ, vĩnh viễn không cần lo lắng nó sẽ làm tổn thương tới đồng bạn của ngươi! Mà nó đồng dạng mang đến chỗ tốt này cho Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt, chỉ cần có hắn ở đây, ba nhóc sẽ không bị kỹ năng của hắn tổn thương đến, này chính là mơ ước của những đoàn đội a.

Sát cơ đồng loạt nổ tung, chim tang thi bị tạc cho lông bay tán loạn, tản ra mùi thi thối khó ngửi.

Minh Nguyệt gắt gao đem Kỷ Gia hộ dưới thân, trên lưng nhóc bao bọc một làn sương đen, ngăn cản công kích của đàn chim tang thi này, nhưng sắc mặt nhóc có chút trắng bệch, miệng không ngừng lẩm thẩm bùa chú.

Thẩm Trì bảo vệ Thẩm Lưu Mộc thì không có vận khí tốt như vậy, nháy mắt trên người hắn nhiều ra mấy đạo vết thương, máu chảy đầm đìa, mà mùi máu tươi càng kích thích những con chim tang thi kia, đôi mắt bọn nó biến đỏ, đồng loạt hướng Thẩm Trì lao tới!

"Ba ba!" Giữa lòng bàn tay Thẩm Lưu Mộc chợt sinh trưởng một gốc hoa thật lớn, đóa hoa màu trắng bay lả tả, mùi nồng đậm tràn ngập. Bởi Thẩm Trì, Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia sẽ không bị loại mê hương này ảnh hưởng tới, đáng tiếc chính là chim tang thi đã gần như mất đi khứu giác, tác dụng hoa Thiên nữ đối chúng nó cũng chỉ có hạn.

Vô số cành cây xanh trồi lên, cố gắng hướng đàn chim quất qua, nhưng chúng nó cũng đồng dạng mất cảm giác đau!

Địch nhân số lượng lớn chính là như thế, chim tang thi thể tích nhỏ, nhắm bắn trúng đầu quá khó, chỉ có Thẩm Trì, kỹ năng của hắn trước giờ vẫn vô tư với đủ loại đối thủ.

Ánh sáng hộp ngàn cơ chợt lóe, Thiên Tuyệt Địa Diệt! Thiên Nữ Tán Hoa!

Thu hồi nỏ ngàn cơ, một lần nữa bố trí Ngàn cơ biến thành Độc sát!

Máu tươi từng giọt rơi xuống, khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Trì không có nửa phần biến hóa, giống như máu này không phải từ trên người hắn chảy xuống, giống như không cảm giác được nửa điểm đau đớn.

Thẩm Lưu Mộc được hắn che chở ánh mắt đều hồng, gắt gao cắn chặt môi không nói lời nào.

Y đã thật lâu không có khóc qua, lúc này cũng không được khóc, chính là ôm chặt eo Thẩm Trì, bốn phía cỏ cây rừng rậm một trận bạo động!

"Lưu Mộc!" Thẩm Trì quát lớn, "Ta không sao, ổn định lại lực lượng, không được cậy mạnh! Quá nguy hiểm!" Dị năng giả Thiên nhiên hệ thường xuyên sử dụng năng lượng đến mức cạn kiệt không phải là chuyện tốt!

Trán Thẩm Lưu Mộc đã toát ra mồ hôi.

Chim tang thi ào ào rớt xuống đất.

Lại một đợt Thiên Tuyệt Địa Diệt phối hợp Thiên Nữ Tán Hoa cùng Độc sát, còn có sát cơ được bày bố ——

Oanh!

Chỉ còn lại có một con cuối cùng!

Châm Bạo Vũ Lê Hoa!

Ánh sáng lóe lên lóa mắt, chim tang thi thậm chí cả một tiếng rít cũng không phát ra được liền rơi thẳng xuống đất.

Trên mặt đất tràn đầy thi thể chim tang thi, một hồi ngắn ngủi mà lại nguy hiểm tập kích khiến cả người Thẩm Trì tràn đầy vết thương, có vết còn sâu thấy xương.

Kỳ thật cũng không có vấn đề gì, bị thương ngoài da mà thôi, nhìn có vẻ dọa người, đổi thành số liệu trong trò chơi, bất quá chính là rụng mấy ngàn máu, lấy giá trị sinh mệnh gần chín vạn của hắn bây giờ, mấy ngàn máu ngay cả một phần mười cũng chưa tới thì có là cái gì.

Nhưng thực sự có được thân thể này, cũng sẽ đau, biến thành người, chỉ cần đổ máu liền đau đớn, Thẩm Trì bị thương đương nhiên cũng sẽ đau, có điều bắt đầu từ đời trước, hắn đã quen rồi.

Chậm rãi ngồi xuống, hắn nhắm mắt lại đả tọa.

Ba nhóc im lặng canh giữ bên cạnh hắn, trên mặt Kỷ Gia vương nước mắt lóng lánh, ngay cả sắc mặt Minh Nguyệt cũng có vài phần không dễ nhìn, Thẩm Lưu Mộc lại càng là liều chết không chịu khóc.

Thần kỳ chính là, hắn mới vừa đả tọa, miệng vết thương đã dần dần bắt đầu khép lại, cái loại tốc độ khép lại này có thể dọa hỏng người!

Mới nháy mắt, những vết tổn thương đều lành như chưa từng tồn tại, hoàn toàn tiêu thất!

Ba nhóc nhất thời trợn tròn mắt nhìn, hoàn toàn sửng sốt.

Lúc Thẩm Trì mở mắt ra thì nhìn thấy một màn như thế, vì vậy hắn cười, "Sợ hãi đi! Yên tâm, ta bị thương thì không sao đâu, rất nhanh liền tốt!"

Thẩm Lưu Mộc lúc này mới nhào vào ngực hắn, "Ba ba!" Giờ đây rõ ràng không có việc gì thế nhưng y lại lớn tiếng khóc.

"Tốt rồi tốt rồi, đừng khóc." Thẩm Trì vỗ lưng y, bất đắc dĩ an ủi Thẩm Lưu Mộc một phen nước mắt nước mũi tèm lem khóc vang trời.

Một lúc lâu y mới nắm góc áo Thẩm Trì, quẹt hai mắt đẫm lệ khóc thút thít nói: "... Ba ba, ngươi, ngươi đau không?"

Thẩm Trì ngẩn ra, nơi nào đó trong tim như bị đâm một phát, đời trước hắn phát hiện mình bị thương rất nhanh liền phục hồi, đã sớm quen giúp bọn họ ngăn trở các loại thương tổn, chẳng sợ thương thế của hắn có nặng hơn nữa, bọn họ cũng đều biết hắn nhanh chóng lành mà thôi ——

Chưa từng có ai hỏi hắn có đau hay không.

Kỳ thật hắn cũng đau, trước khi xuyên đến thế giới này, hắn cũng là thanh niên bình thường sợ đau mà thôi, như thế nào không đau chứ?

"... Trước kia, bị bà già cô nhi, cô nhi viện cấu ta đều đau lắm... Ba ba ngươi chảy thật nhiều máu..." Thẩm Lưu Mộc nước mắt ào ào rơi, "... Nhất định rất đau..."

Lời nói thậm chí không thể rành mạch, lại từng chữ từng chữ đọng lại trong lòng Thẩm Trì, hắn đem Thẩm Lưu Mộc ôm lấy, nơi cổ họng như bị cái gì chẹn lại, một chữ cũng không thốt ra nổi.

====================

Suy nghĩ của tác giả: Kỳ thật vẫn cảm thấy thân thể bất tử không phải năng lực tốt gì, chẳng hạn lúc bị thương vẫn rất đau a

Hơn nữa chỉ cần biết rằng ngươi bị thương nhanh chóng hồi phục, mọi người sẽ không coi việc ngươi bị thương là vấn đề gì, không có còn người hỏi ngươi bị thương có đau hay không.

Cám ơn lựu đạn của Vân Chìm Yên, Lilinmei1030, yêu các ngươi, ~\(≧▽≦)~ nha nha nha, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn địa lôi của Tiểu Phương, Thán, Mị Mị Dương, 11, Cây Đậu, yêu các ngươi,╭(╯3╰)╮

====================

*: Tử Mẫu Phi Trảo – Mẫu: cự ly thi triển 10m, không hao nội lực, vũ khí hộp ngàn cơ, nội công Đường Môn, thi triển tức thời, 30 giây điều chỉnh. Tốn 20 điểm thần cơ phóng một móc câu Tử Mẫu Phi Trảo – Mẫu vào một đồng đội, móc câu có thể đưa bản thân đến cạnh đồng đội ngay lập tức, đồng thời giải trừ trạng thái tỏa túc của bản thân. Sau khi thi triển bản thân và đồng đội miễn dịch mọi hạn chế di chuyển, duy trì 2 giây.

(https://drive.google.com/file/d/0B7dcD8aXdaPoMTk1eE1CdW5Jams/view)

Tử Mẫu Phi Trảo – Tử: Tiêu hao 40 điểm thiên cơ, quăng móc câu Tử Mẫu Phi Trảo – Tử về phía đồng đội, móc câu lập tức đưa đồng đội về bên, đồng thời giải trừ mọi trạng thái tỏa túc, định thân, choáng của đồng đội.

(https://drive.google.com/file/d/0B7dcD8aXdaPoWE1Ncm5CSWxRb3c/view)

**: tham khảo: 

Kim oanh mỏ đỏ        

Yểng quạ  

Sả đầu nâu  

C

hích hông vàng 

Vành khuyên Nhật Bản

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info