ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 15: Núi rừng

Lai_Gia

Không biết có phải do ảo giác hay không, Thẩm Trì cảm thấy lúc Minh Nguyệt nói chuyện nhiệt độ quanh thân bỗng dưng hạ xuống.

Lúc lên xe Thẩm Trì mới hỏi: "Ngươi vừa rồi làm cái quỷ gì thế?"

"Ân, làm tiểu quỷ." Minh Nguyệt nói thẳng.

Thẩm Trì híp mắt nhìn nhóc: "... Tiểu quỷ?"

Minh Nguyệt lúc này mới cúi đầu, nói thầm: "Được rồi được rồi, ta thu thập thi mỡ hơn phân nửa là để tẩm bùa, ngoài ra còn dùng đến nuôi tiểu quỷ..."

Thẩm Trì: "..."

Ta X, quả nhiên là tà môn ma đạo a!

"Phương pháp nuôi tiểu quỷ của Mao Sơn tông chúng ta từ trước tới nay đều là quang minh chính đại," Vẻ mặt Minh Nguyệt lẫm liệt, nhưng rất nhanh lại thở dài, "Mạt thế đến đồng nam đồng nữ chết yểu thực sự nhiều lắm, ta mới làm mười ba con." Nhóc từ túi ba lô bên cạnh lấy ra mười ba lọ thủy tinh nhỏ, "Ta dùng thi mỡ tinh luyện được trên người cương thi kia để tẩm bùa, còn những thi mỡ của người, ta cấp cho quỷ dữ âm độc —— a, khác với những thứ mấy pháp sư bùa ngải Thái Lan kia làm ra!"

"Khác chỗ nào?" Kỷ Gia tò mò hỏi.

Minh Nguyệt có chút đắc ý, "Pháp sư bùa ngải bọn họ chỉ có thể tìm đồng nam đồng nữ thiếu niên thiếu nữ đến nuôi, sư phụ ta lại có thể lợi dụng những thi mỡ để nuôi lệ quỷ hung ác trong quan tài nhỏ, như linh hồn của những người trời sinh tính tình tàn nhẫn không sợ giết người là tốt nhất, những người này lúc còn sống làm việc ác, sau khi chết hồn phách để cho ta sở dụng, so với tiểu quỷ người Thái nuôi còn dùng tốt hơn."

Thẩm Trì: "..." Nghe vẫn có cảm giác thật tà ác, hàng này chắc chắn là một cái tà đạo a!

Chẳng thể trách được vừa rồi lại cảm thấy lạnh buốt. Lắc đầu, Thẩm Trì nhanh chóng quăng rớt mấy ý nghĩ này ra sau đầu, "Đi thôi, chúng ta trước vào trong trấn lấy thêm chút xăng."

Hắn quyết định trực tiếp lái xe đến nơi xuất hiện tang thi B cấp, thời gian cấp bách, chờ mùa hè đến rồi, Sùng Minh này liền biến thành địa ngục, bất kể do sóng thần bão tố mưa lớn hay do tang thi triều, cũng không phải những người thường tại đây có thể ứng phó nổi.

Ở trong trấn, Thẩm Trì đem Land Rover dễ gây chú ý đổi thành xe việt dã màu đen điệu thấp, xe rộng rãi đủ để bốn người bọn họ ngồi lên dư dả, đầu năm nay, ô tô không chỉ dùng để làm phương tiện giao thông, còn dùng để nghỉ ngơi đây, chuẩn bị tốt xăng xong, Thẩm Trì ở một tiệm sách rách nát lấy tới bản đồ cả nước chi tiết nhất, mới tiếp tục hướng mục tiêu xuất phát.

Hắn kỳ thật cũng không biết đường đến địa phương kia, nhưng kinh nghiệm đời trước khiến hắn nhìn bản đồ quen rồi, cùng với những kiến tạo và phần lớn đường cái thời hòa bình không có bị phá hư, giao thông vẫn thông suốt, chính là càng về sau này, xăng sẽ trở thành thứ hàng xa xỉ, và ô tô sẽ không còn được sử dụng nhiều nữa, Thẩm Trì nhớ rõ bảy tám năm sau, thông dụng nhất ở Bắc Kinh chính là một loại xe chạy bằng điện được bao quanh bởi những tấm năng lượng mặt trời mỏng, đương nhiên không có thoải mái như ô tô đang đi hiện tại, cơ mà được cái tiết kiệm nguồn năng lượng, tốc độ cũng không tệ.

Thời tiết vẫn rất lạnh, nhưng vì tiết kiệm xăng, Thẩm Trì lúc lái xe không bật hệ thống sưởi, ba nhóc con rúc vào áo lông ngủ gà ngủ gật.

Đường đi càng ngày càng hoang vắng, thỉnh thoảng có một hai con tang thi lắc lư sượt qua bên cạnh xe, tốc độ chậm chạp.

Người ở nông thôn sống sót được so thành phố còn nhiều hơn, khoảng cách các nhà xa nhau, có khi người cả một nhà đều còn sống, hơn nữa nông thôn có thói quen dự trữ lương thực, thêm nữa so với người thành phố thì họ quan hệ tốt hơn, một đoạn thời gian vẫn có thể còn sống tiếp được.

Chân chính đến nơi đây Thẩm Trì mới phát hiện muốn khó khăn hơn nhiều, chỗ này tương đối lớn, hắn lại không biết cụ thể địa điểm, chỉ biết thời gian, có thể hay không vừa vặn tìm được là cả một vấn đề.

Không có biện pháp khác, hắn trực tiếp mang theo ba nhóc Thẩm Lưu Mộc ở lại trấn nhỏ, hiện tại trong trấn này trừ tang thi ra, thì đã không còn ai, là một tòa thành trống, nửa năm trôi qua, người sống sót đã đến địa phương hẻo lánh để tránh nạn, bọn hắn liền tùy tiện chọn một ngôi nhà, quần áo đệm chăn gì đều có sẵn, thật sự so ở trên đường thoải mái rất nhiều.

Hoàn cảnh nông thôn ban tặng, Thẩm Trì ngẫu nhiên có thể thấy một ít thỏ hoang to mọng cùng rất nhiều loài chim không thể thấy được trong thành phố lớn, may mắn hắn có kỹ năng viễn trình của Đường Môn, mấy tiểu tử bên người cũng thuộc công kích từ xa, hơn nữa Thẩm Lưu Mộc còn là dị năng giả Mộc hệ đã đột phá đến cấp hai, đối với động vật mà nói có lực tương tác không gì sánh kịp, tuy rằng Thẩm Trì cảm thấy Thẩm Lưu Mộc như vậy mắt cũng không nháy đem con thỏ hoang nhảy đến gần đâm chảy máu có điểm vi diệu, nhóc này vẫn chưa tới tám tuổi đâu, tính cách này cùng dị năng giả Mộc hệ thanh tân thiện lương trong tưởng tượng phải kém quá xa đi?

"Ba ba, vì sao lập tức lại trở nên nóng như vậy..." Thẩm Lưu Mộc mặc áo cộc quần đùi oán hận nói.

Thẩm Trì đang đứng bên cửa sổ nhìn con tang thi cô đơn du đãng dưới lầu, tháng bảy, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, liền đột nhiên từ mùa đông chuyển biến mùa hè, thời tiết thay đổi mãnh liệt khiến nhiều người mắc bệnh, mà mùa đông có quần áo thật dày che chắn, còn loại thời tiết này, bị tang thi thương tổn một chút thôi sẽ dẫn đến lây nhiễm, là thời kì khó khăn nhất của người bình thường.

Mặc nhiều sẽ bị nóng chết, mặc ít rất có thể không cẩn thận bị xước xát rồi biến thành tang thi, cho nên đa số người thường vẫn lựa chọn đem mình bao lấy nghiêm nghiêm thực thực, cho dù là tại thời tiết nóng muốn điên người này.

"Tối sẽ có mưa to, có thể sẽ tốt hơn chút." Thẩm Trì không để ý nói.

Tóc Kỷ Gia đã bị mồ hôi ướt đẫm, nàng đang hết sức chuyên chú làm một búp bê mới, búp bê rối gỗ của nàng đã lên đến ba con, một được làm từ đôi mắt của Trương Khải Nhất, một từ đôi mắt của nữ dị năng giả kia, và cuối cùng là rối gỗ trên tay nàng đang được cái bào nhỏ cẩn thận khắc ra hình dạng cánh tay, mà trên khuôn mặt rối gỗ, còn thiếu một đôi mắt, Thẩm Trì ngẫu nhiên quét nhìn qua, được rồi, trong lòng cũng chẳng còn sợ hãi gì nữa, thấy nhiều rồi nên bình tĩnh thôi. Từ trước đến nay lúc Kỷ Gia đi ra ngoài thường đeo theo một ba lô màu vàng, búp bê rối gỗ mái tóc dài kia được treo trên ba lô, trên tay nàng thì ôm "Đại Hoàng", sau khi búp bê tóc dài kia làm xong, nguyên bản "Tiểu Hoàng" thành "Đại Hoàng", búp bê tóc dài liền có tên Tiểu Hoàng.

Minh Nguyệt ngồi xổm bên cạnh nàng xem nàng làm búp bê, "Nếu con này kêu Đại Hoàng, con kia kêu Tiểu Hoàng, vậy con trên tay ngươi tên gì?"

Kỷ Gia ngọt ngào cười, "Ngươi nhìn quần áo a, búp bê đầu tiên ta làm cho nó áo ghi-lê màu vàng, cho nên được gọi là Đại Hoàng, mái tóc dài này cũng có quần áo màu vàng —— a, vốn chính là vải lấy từ cái váy kia nga, quần áo búp bê mới này làm từ quần đen của tỷ tỷ tóc dài kia, đương nhiên phải kêu Tiểu Hắc."

Đại Hoàng, Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc, được rồi, trình độ đặt tên này thực sự...

Rất nhanh, Kỷ Gia tính tình trẻ con thở dài nói: "Đáng tiếc, Tiểu Hắc thiếu đôi mắt."

"Yên tâm đi, ở mạt thế còn nhiều người nữa sẽ bị giết chết." Thẩm Trì thản nhiên nói, trong danh sách của hắn còn có không ít đâu.

Kỷ Gia ngẩng đầu, "Thẩm thúc thúc, ta phát hiện một chuyện rất kỳ quái, dùng đôi mắt của bọn họ làm búp bê xong, hình như búp bê cũng sẽ có năng lực đặc biệt đó."

"Cái gì?"

"Thúc thúc ngươi xem." Tiểu Hoàng vốn được treo trên ba lô nhảy xuống, mái tóc thật dài là Kỷ Gia dùng cỏ khô vàng Thẩm Lưu Mộc cung cấp làm ra, con rối gỗ cứng ngắc xấu xí kia lại có thể giống như dị năng giả đụng tới ngày đó, chìa ra đầu ngón tay không linh hoạt nhổ xuống một sợi "tóc", chờ thấy được một con rắn đen trườn trên mặt đất thì, Thẩm Trì cảm giác ngón tay mình có điểm run, năng lực Kỷ Gia nguyên lai so chính mình tưởng tượng càng thêm đáng sợ, nếu đời trước nàng không phải là ma pháp sư rối gỗ thiện lương, mà là một ma pháp sư rối gỗ chuyên sống bằng nghề săn giết dị năng giả, chỉ sợ thanh danh sẽ càng vang dội!

Thẩm Trì không biết đời trước Kỷ Gia có hay không phát hiện ra bí mật này, bất quá hắn đoán, đời trước Kỷ Gia có lẽ căn bản chưa từng thử qua dùng ánh mắt con người hoặc sinh vật khác để làm búp bê rối gỗ.

Chỉ là một đôi mắt, trao cho rối gỗ của Kỷ Gia lại mang đến cảm giác quỷ dị không gì sánh kịp.

"Nhưng chỉ có thể duy trì một lúc thôi." Kỷ Gia chỉ chỉ con rắn biến trở về cọng cỏ, "Thật là phiền phức, tóc nhổ sạch còn muốn làm lại cho nàng..."

Thẩm Lưu Mộc nhìn nhìn cọng cỏ kia, "Này tính cái gì, ta nháy mắt có thể cho ngươi một đống!"

Minh Nguyệt không chút nào keo kiệt khích lệ, "Gia Gia ngươi thật lợi hại."

Kỷ Gia ngại ngùng cười cười.

Thẩm Trì mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, "Gia Gia, ngươi có thể hay không làm một con rối loại khác."

"Loại nào?"

"Ví dụ như động vật."

Kỷ Gia thành thực nói: "Chưa từng làm qua, nhưng có thể thử xem a."

"Các ngươi hôm nay ngoan ngoãn ở đây, ta đi ra ngoài xem trạm xăng dầu trong trấn còn xăng hay không." Thẩm Trì nghĩ nghĩ, có một ý tưởng ban đầu, nếu Kỷ Gia dưới sự trợ giúp của bọn hắn có thể làm một rối gỗ hình dạng động vật to lớn, ở giữa đào rỗng, quả thực có thể trở thành tòa nhà di động của bọn họ, hơn nữa nếu tìm được ánh mắt của động vật biến dị to lớn lắp lên, có lẽ...

Vì ý tưởng đó, tâm Thẩm Trì có chút nóng lên, đáng tiếc nơi này không thích hợp, hắn mở ra bản đồ tìm đến ngọn núi gần nhất, sâu trong núi mới là nơi động vật tiến hóa vui chơi, chính là có một chút phiền toái, hiện tại rất nhiều vùng núi đã bị khai phá quá độ, căn bản không có rừng rậm tự nhiên được bảo tồn, cuối cùng, hắn chọn Hoàng Sơn, nơi này còn có nơi chưa được phát hiện, hơn nữa điều quan trọng nhất là nó cách nơi này chỉ có sáu bảy giờ đường xe, còn trong phạm vi Thẩm Trì có thể tiếp nhận.

Xăng đương nhiên là có, mặc dù mọi người biết lái xe chạy trốn thì xăng cực kỳ trọng yếu, nhưng trấn nhỏ hẻo lánh như vậy ngay cả người đi lên phía Bắc cũng không có, loại địa phương như trạm xăng dầu này đương nhiên không ai hỏi thăm, người chạy ra thôn trấn đã sớm bỏ lại ô tô rồi, lấy xăng thì có chỗ lợi gì? Lại không thể uống.

Thẩm Trì đem xăng chuẩn bị tốt, tính tính thời gian khoảng cách xuất hiện tang thi B cấp còn một tháng nữa, thời gian đi Hoàng Sơn liền dư dả.

Sáng sớm hôm sau nếm qua bữa sáng, bốn người lên đường xuất phát, tại loại thời tiết này ngồi trong xe thực sự sợ oi bức, nhưng lúc lái xe có gió từ bên ngoài thổi vào so với đứng bất động tại một nơi thoải mái hơn nhiều, vì thế một đường chỉ nghe được tiếng ba đứa nhóc cười to cùng thét chói tai.

Dù sao vẫn là con nít, tâm tình tốt liền lộ ra bản tính hoạt bát, dẫn theo tâm trạng Thẩm Trì cũng tốt lên.

Trên đường cao tốc một chiếc xe đều không nhìn thấy, nếu như trước đó, là lúc nào cũng có thể thấy xe đi qua rồi.

"Bộp!" Một con chim đen sì đụng phải kính chắn gió của xe, mỏ cứng rắn hung hăng mổ, kính chắn gió nhất thời có vết rạn nứt.

Thẩm Lưu Mộc mở nửa cửa sổ, một hạt giống trên tay liền nảy mầm, đem con chim kia gắt gao vây khốn, thân hình giọt nước của con này có mấy phần dáng dấp của loài chim sẻ, nhưng vô luận kích thước hay độ hung hãn thì chim sẻ hoàn toàn không thể so được!

Minh Nguyệt đem con chim còn đang giãy giụa kia bắt lại, "Gia Gia, ngươi thử xem."

Đáng thương con chim tiến hóa tự dâng lên cửa này, ánh mắt cho Gia Gia, còn bộ phận còn lại liền nằm trên mâm cơm trưa của bọn họ.

Rối gỗ chim nhỏ xiêu vẹo bay lên, bên trong xe phát ra một trận hoan hô, "Ba ba! Có thể!"

Trong lòng Thẩm Trì cũng an tâm, "Đi, chúng ta đi Hoàng Sơn!"

"Đi Hoàng Sơn đi Hoàng Sơn!" Kỷ Gia cũng cười, tiếng cười thanh thúy dễ nghe, dường như hiện tại không phải là mạt thế, mà giống như vui sướng vì được Thẩm Trì dẫn đi du lịch.

Mà con chim rối gỗ nho nhỏ kia vỗ cánh, lại có thể bay ngay ngoài cửa sổ xe, tốc độ nửa điểm cũng không lạc hậu! Nhìn mỏ nhọn hoắt được Kỷ Gia vót ra, bọn hắn không chút nghi ngờ gì về lực công kích của vật nhỏ này, hơn nữa, bởi hình thể nhỏ tốc độ nhanh, cũng là thứ tốt để giám thị dò đường.

Hiện tại Kỷ Gia chỉ có thể đem rối gỗ này khống chế được thành thạo, đợi đến khi nàng thăng cấp xong không nghi ngờ gì sẽ càng trở nên lợi hại hơn.

Nếu như ngày trước thì Hoành Sơn mùa này tháng bảy tháng tám chính là mùa du lịch, hiện tại nơi cửa chính lại một bộ dáng suy tàn, trên núi càng thêm vẻ xanh um tươi tốt, hiển nhiên không có người quấy nhiễu, ngọn núi lớn này ngược lại phát triển thịnh vượng, cũng một phần liên quan đến rất nhiều động thực vật đồng thời chiếm được tiến hóa nữa.

"Vào núi không được chạy loạn." Thẩm Trì dặn dò, lúc này hắn mới bắt đầu thấy may mắn mình nhặt được tuy rằng đều là trẻ nhỏ chẳng bình thường chút nào, nhưng Lưu Mộc lại luôn luôn không muốn rời mình, Kỷ Gia thực nghe lời, Minh Nguyệt tuy trầm mặc kiệm lời, nhưng cũng là đứa nhỏ ổn trọng, không có tâm tính ham chơi nghịch ngợm của trẻ nhỏ.

Trong núi so bên ngoài mát mẻ hơn, cây lớn che trời, trong rừng u ám cùng núi lớn dựng đứng khiến Kỷ Gia cùng Thẩm Lưu Mộc rất ngạc nhiên, còn Minh Nguyệt thì chẳng thèm quan tâm.

"Này có cái gì, ta từ nhỏ sống trong núi còn lớn hơn." Nhóc kiêu ngạo nói.

Chim gỗ nhỏ vỗ cánh, thỉnh thoảng xoay quanh trên đỉnh đầu bọn hắn, Thẩm Trì bắt đầu xem bản đồ, giống như tang thi sẽ biểu hiện những điểm đỏ trên bản đồ, động thực vật tiến hóa nguy hiểm cũng sẽ được biểu hiện bằng điểm đỏ, mà điểm đỏ trên bản đồ lại cực kỳ dày đặc, bất quá phần lớn hẳn là động vật trở thành tang thi cùng thực vật sau tiến hóa, mục tiêu bọn họ phải tìm rất không dễ dàng, mà một điểm đỏ trong đó, cách địa phương bọn họ đứng không xa!

"Thẩm thúc thúc, có người!" Kỷ Gia bỗng nhiên kêu lên.

Thẩm Trì dừng lại, nhẹ nhàng nhảy lên chạc cây, cách đó không xa là một mảnh đất trống tương đối bằng phẳng dựng lên mấy căn lều giản dị, bốn phía chất đống một chút đồ dùng hằng ngày đơn sơ, hiển nhiên có người tại bên đó, bất quá lấy hình thái cây cối xung quanh xem, bọn họ hẳn ở nơi này chưa được lâu.

Hắn lạnh lùng cười, mang theo khinh thường, những người này tự cho là thông minh mà trốn tới đây, đúng là tránh thoát được tang thi, nhưng rừng núi so thành thị càng thêm nguy hiểm, địa phương này thời an bình đối với nhân loại mà nói cũng chẳng phải nơi nhàn nhã gì, trong thành phố có tang thi, trong núi rừng lại không chỉ có tang thi, động vật biến thành tang thi so với con người biến dị còn đáng sợ hơn, đặc biệt là mấy con muỗi, đối dị năng giả mà nói có lẽ không có thương tổn lớn, đối với người thường, thì phải là trí mạng, may mà phần trăm xác xuất loài muỗn biến thành tang thi so nhân loại còn nhỏ hơn nhiều, không tới 1%, trong thành thị thì có thể ít gặp, nhưng ở núi rừng, trình độ dày đặc lại vượt qua tưởng tượng con người! Càng khỏi nói một số thú dữ sau khi tiến hóa, thực vật nguy hiểm cùng dã thú tang thi.

Những điều này cần thật lâu sau mạt thế loài người mới phát hiện ra, khiến Thẩm Trì thống hận chính là, cái tên Dư tiến sĩ kia cũng bởi phần lý luận học thuật: vấn đề về động vật hóa tang thi khiến gã nổi danh khắp thành Bắc Kinh.

"Chạy mau!"

"Chết tiệt, mau giết hắn!"

"Đều là chủ ý thối của ngươi, đây là người thứ tư biến thành tang thi rồi, rốt cuộc sao lại thế này!"

"Ta như thế nào biết được! Bên ngoài đều nhanh nóng chết, không lên núi ngươi còn có thể sống tiếp sao?"

"Thực vật đều ăn hết rồi, trong thành lại toàn tang thi, không đến nơi này, thì chạy đi đâu!"

"Đừng cãi, mau, súng của Hồng Đông đâu?"

"Ở trong lều..."

"..."

"..."

Đứng gần hơn nơi hạ lều trại, Thẩm Trì đã có thể nghe được tiếng bước chân hỗn độn cùng thanh âm nói chuyện, xem ra bởi vì bị con muỗi hóa tang thi đốt, người trong nhóm này đã xuất hiện tang thi thứ tư, chính là bọn họ đến giờ vẫn không phát hiện ra nguyên nhân lây nhiễm.

"Pằng!" Tiếng súng hù dọa lũ chim chóc trong rừng, Thẩm Trì kinh dị phát hiện điểm đỏ cách đó không xa không hề nhúc nhích, vẫn đang ở gần nơi hạ trại này yên lặng ngủ đông.

Xem ra, có thể đây là một gốc thực vật tiến hóa rất có tính uy hiếp, mà không phải động vật trong tưởng tượng của hắn. Thực vật có thể được biểu hiện là điểm đỏ địch nhân trên bản đồ, thuyết minh trình độ nguy hiểm của nó.

"Ai!"

Thẩm Trì hơi nhếch mày, không tưởng được lại có người có thể phát hiện hắn.

Nhẹ nhàng linh hoạt từ trên cây hạ xuống, hắn lập tức nhìn về phía người ra tiếng kia, "Ngươi là một dị năng giả Thính lực?"

Thanh niên diện mạo bình thường ngạc nhiên nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Nửa năm mạt thế đã muốn làm người ta dựng lên tâm phòng bị, bảy tám người trước mặt mơ hồ đứng thành một hàng tạo thế đối kháng với nam nhân tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện này.

"Ba ba." Một tiểu nam hài diện mạo đáng yêu xinh đẹp từ phía sau lùm cây đi ra, lập tức nhào vào lòng nam nhân, phía sau nhóc còn đi theo một cô bé có tuổi không sai biệt lắm.

Bọn họ lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Trì trào phúng cười cười, tiếp qua vài năm nữa, bọn họ sẽ không tiếp tục vì đối phương tuổi còn nhỏ mà mất đi tâm phòng bị.

Mạt thế, chính là thời đại có thể đem mỗi cái nhi đồng biến thành ác ma.

Tưởng tượng như vậy, Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt, có đáng là gì đâu?

====================

Suy nghĩ của tác giả: Ở thành thị gần biển kia có ba nhóc biến thái, bọn nó hoạt bát mà lại âm trầm, bọn nó phúc hắc nhưng cũng đáng yêu, bọn nó tự do tự tại sinh hoạt trong đàn tang thi, bên cạnh bọn nó còn có một đại biến thái ~

Mồ hôi, kế hoạch trang bị cuối cùng, siêu cấp thay bằng bộ công cụ rối gỗ cót két

Thực xin lỗi, bị muộn ~~o(>_<)o ~~

Cám ơn địa lôi của Tử Tử, Trạch Hủ Cao Nhất, Thật Sâu Hồ Nước, Lúm Đồng Tiền Chủ, Tĩnh Như Vũ, Phúc Gà, Tịch Dạ, Vân Mộ, Ta Thích Ăn Thịt Thịt, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn lựu đạn của Tử U Tuyết, yêu ngươi nhé, ╭(╯3╰)╮

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info