ZingTruyen.Info

Trọng sinh mạt thế chi thiên la kinh vũ 重回末世之天罗惊羽

☆Chương 12: Lần thứ hai tiến hóa

Lai_Gia

Nói thật, cảnh tượng trông thập phần hoành tráng.

Mặc kệ nhóc đạo sĩ Minh Nguyệt này có phải tu tà môn đạo pháp hay không, việc đem toàn bộ những khối thi thể xoay tròn trên không trung vắt cạn hết máu rồi dùng một đạo bùa thiêu đốt hết xương thịt chỉ còn lại đúng cái đầu lâu, thủ pháp cực kỳ gọn gàng linh hoạt, không những thế, người nhìn cũng lòng đầy khẩn trương, cảm thấy mao cốt tủng thiên a.

Thẩm Lưu Mộc thế nhưng lại đối với phương pháp Minh Nguyệt lấy máu có chút cảm thán, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này không những không sợ hãi, còn giúp Minh Nguyệt đem thi mỡ được đựng trong những đầu lâu bỏ vào ba lô của Minh Nguyệt.

Hành lý của Minh Nguyệt cực kỳ đơn giản, một thanh kiếm gỗ đào, một cái ba lô gần như rỗng tuếch, nhưng giờ ba lô đã được nhét vào ba xương đầu lâu rồi.

Kỷ Gia ban đầu có chút sợ hãi, nhưng khi Minh Nguyệt đem một đám con mắt nhặt ra, nàng vẫn tiến lên nhận lấy, còn thật sự ngồi lựa chọn cái mình thích để làm mắt rối gỗ.

"Phương pháp lấy máu cũng phải học," Minh Nguyệt thuận miệng nói, "Nếu làm tốt, sống hay chết đều có thể làm."

Thẩm Lưu Mộc gật gật đầu, "Ta trước cảm thấy thi thể nằm trong vũng máu nhìn đẹp lắm, hiện tại lại thấy nhìn máu tươi không thôi càng sạch sẽ. Ngươi nhất định phải có đủ số lượng thi thể như này mới có thể thực hiện phương pháp đó sao?"

"Không nhất định, thi thể rải rác cũng có thể, người càng béo càng tốt, ngươi không biết, mới trước đây sư phụ ta mang ta tới một ngọn núi, có thể đào được một cái cánh tay đã không tệ rồi!"

"Ồ, lần sau để ta trước thử tách rời các bộ phận một chút đi, ba ba dạy ta dùng dao, ta cần phải luyện tập tốt." Thẩm Lưu Mộc cười đến ngây thơ.

Minh Nguyệt "A" một tiếng, "Tốt thôi. Không bằng ta đem người treo lên cho ngươi thử dùng dao?"

Thẩm Lưu Mộc hưng phấn mà gật gật đầu.

Kỷ Gia ở một bên nho nhã nói: "Con mắt lưu lại cho ta, có điều phải đẹp chút."

Thẩm Trì: "..."

Không thể không nói, thế giới con nít thập phần đơn thuần, có câu người không biết không sợ, Thẩm Trì thế mà cảm thấy có điểm kinh hãi, nhưng những nhóc này lại nửa điểm cũng không có.

Thẩm Trì cảm thấy thực bất đắc dĩ, muốn đem trẻ nhỏ nuôi tốt là một chuyện cực kỳ khó khăn, mà tại mạt thế lại khó càng thêm khó, ba nhóc này nhìn qua đều là những đứa có thể thuận lợi sống sót tại mạt thế, Minh Nguyệt lớn nhất cũng mới hơn mười tuổi, Kỷ Gia cùng Thẩm Lưu Mộc đều là bảy tám tuổi, đứa trẻ bình thường gặp phải tình huống này không khóc đã tốt lắm rồi, nữa là bắt bọn chúng đi giết người.

Cũng không biết lúc sống lại có chỗ nào không đúng, như thế nào toàn đụng tới tiểu quái vật!

Thẩm Trì đúng là nhận nuôi Thẩm Lưu Mộc, hắn không muốn đem Thẩm Lưu Mộc hoàn toàn cải tạo thành một người khác, chỉ là muốn hướng y đến con đường tốt hơn, ai biết được, lại gặp phải Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt, tựa hồ y đi con đường này lại càng sai lệch...

Cũng phải nói, có thể ở mạt thế sống sót được là chuyện tốt, nguyên bản Thẩm Trì cũng không tính toán đem Thẩm Lưu Mộc nuôi thành thiếu niên tốt, tam quan đoan chính, tích cực hướng về phía trước. Nhưng mà đụng tới ba nhóc này, hắn thật sự không biết như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây a —— mấy hàng này căn bản không phải méo mó vặn vẹo bình thường được không!

"Này, cho ngươi." Minh Nguyệt cực kỳ vô tình đem ba khỏa sáng lấp lánh tròn như trân châu đưa cho Thẩm Trì.

Thẩm Trì im lặng nhìn mấy khỏa trên tay, đúng vậy, trong óc tang thi có nguyên tinh, trong óc người cũng vậy, nhưng chúng chỉ tồn tại trong đầu người khác thường mà thôi, ba dị năng giả không tính cường đại này cũng có nguyên tinh, so với tang thi bình thường lớn hơn vài vòng, "Ngươi có biết cách dùng thứ này không?"

Minh Nguyệt kiêu ngạo nói: "Đương nhiên biết, thứ này có linh khí, đạo pháp ta tu có thể hấp thu thứ này, chỉ là một ngày không thể dùng quá nhiều —— a, đúng rồi, những viên này đều cho ngươi đi, dù sao ta cũng không dùng hết..." Nhóc sờ sờ túi tiền, đổ ra một đống nguyên tinh, xem độ lớn nhỏ hẳn đều là trong cơ thể tang thi.

Thẩm Trì cảm thán, hắn cho là hắn so mọi người biết được sớm hơn, thế mà khó tránh khỏi Minh Nguyệt tư tưởng biến thái này, như vậy xem ra, trong lòng hắn không khỏi càng thêm cảnh giác.

Bất quá, đạo pháp? Ngươi đúng là không tu luyện cái gì tốt, ngay cả việc luyện thi mỡ này cũng có thể làm đến quen thuộc như vậy!

Cách đó không xa trong đám cỏ lau lay động, vài người lặng lẽ chuồn ra ngoài, Thẩm Trì hướng bên đó liếc nhìn một cái, trào phúng cười.

Trong vài người chuồn đi rõ ràng có nữ nhân thanh tú lúc trước chặn đường kia, lúc này cả người nàng đều là mồ hôi lạnh, dính nị muốn chết, nhưng trong lòng đang từng đợt tỏa ra hàn khí, ngay cả chân đều có điểm mềm nhũn.

"Mau để mấy thùng xăng kia trả lại!"

"Vì sao a lão đại..."

"Ngu xuẩn! Ngươi muốn tìm chết sao? Đó là một đám quái vật! So với bọn Cao lão đại còn muốn đáng sợ hơn."

"Cao lão đại bọn hắn —— "

"Đã chết! Đều chết hết!"

"Mẹ nó, này mạt thế, thế gian còn có công bình hay không, vì sao lại tồn tại loại người đáng sợ như thế!"

"Ca, đừng nói nữa, cẩn thận một chút, bọn hắn cách nơi này không xa lắm."

"Mau mau mau, mau trả trở lại!"

Mấy thùng xăng bị lấy hết từ trên Land Rover xuống lại lần nữa được thả trở về, nguyên tưởng mang tâm tình vui sướng khi người gặp họa đi vây xem, hóa ra lại thấy đến cảnh tượng sợ muốn chết.

"Chính là đại ca, cửa sổ bị đập vỡ này thì làm sao bây giờ?"

"Không quan tâm, chạy mau, chờ bọn hắn đến đây liền xong đời!"

"Đại ca, rốt cuộc làm sao vậy?"

"Một nam nhân giết người không chớp mắt, chính là người lái xe kia, Cao lão đại bọn họ còn chưa cùng bọn hắn nói hai câu thì toàn bộ liền bị thủ tiêu! Thằng bé thích dùng roi quất cả người đầy máu, con bé dùng rối gỗ khoét mắt, còn có thằng nhóc tóc dài kia liền trực tiếp đem cả đống người tiêu tan chỉ dư lại cái đầu lâu!"

"Ca ca, đừng nói nữa!" Nữ nhân thanh tú đã lừa không biết bao nhiều người đi đường thậm chí còn từng động thủ giết người kia sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc nhịn không được chạy đến một bên nôn.

Gió khẽ thổi, mười mấy nam nữ trẻ tuổi chuyên lấy đánh cướp làm nghề kiếm sống đồng loạt rùng mình.

"A —— "

Tiếng thét chói tai cất lên, lão đại râu ria xồm xoàm còn đang muốn giáo huấn thủ hạ của mình đừng kêu lớn tiếng như vậy, nhỡ đâu quấy nhiễu đám biến thái bên kia thì làm sao bây giờ, nhưng còn chưa nói ra lời, đồng tử nháy mắt co rụt lại, "Chạy mau! Là quái vật biển!"

Nói là quái vật biển, kỳ thật đúng ra là bạch tuộc khổng lồ mới đúng, hoàn toàn khoa trương giống như trên phim ảnh, bạch tuộc dài chừng năm sáu mét đem xúc tu quấn lấy người, lực độ này đủ để đem người bóp vỡ nát!

"Mẹ nó lại có thể quên mất thời gian, thủy triều!" Hung hăng hướng bên cạnh nhổ ngụm nước bọt, thanh niên thân hình cao lớn nhanh chóng chạy mất dạng, trong lòng một trận tuyệt vọng.

Bởi vì gã biết, bọn họ dù có chạy trốn nhanh thế nào đi nữa, tốc độ cũng kém xa bạch tuộc khổng lồ vươn tới xúc tu.

Những sinh vật sống trong sông này không thể cách nước quá xa, chỉ có thể tận dụng lúc thủy triều lên, nhưng nơi cỏ lau không bờ bến lại không một bóng người, bình thường mấy sinh vật này cũng không ham đến đây đi săn, nhưng hôm nay bất đồng. Trên thực tế, mấy thanh niên lúc trước mở tiệc party giết người trên bãi bùn đất kia, cũng chính là để dẫn đám quái vật biển tới, nữ nhân tóc dài kia đem một trăm người sống đẩy xuống nước, nên, chúng nó thật sự đến đây.

Không chỉ có con bạch tuộc này, Thẩm Trì bên kia, cũng nhìn đến cảnh tượng khiến người kinh dị.

Cuối cầu gỗ là bãi bồi, bởi thủy triểu lên, bãi bồi bị nước bao phủ, lúc này, trong mấy lỗ trên bãi đàn cua "nhỏ" đều bò ra, đúng vậy, vốn là cua nhỏ, hiện tại một đám lại to chừng bát canh, mai trên lưng màu xanh đậm, hai kẹp lớn lợi hại nhìn như hai cái kìm.

Vài con mà nói cũng chẳng đáng sợ gì, nhưng nếu là khắp nơi rậm rạp, lít nha lít nhít thì lại không phải chuyện đùa, thật giống như đàn châu chấu có thể nháy mắt đem cánh đồng cắn nuốt sạch sành sanh, Thẩm Trì không chút hoài nghi bọn cua này mà xông lên, có thể đem người hoàn toàn cắt thành mảnh nhỏ là chuyện bình thường.

Không trung âm trầm, mây đen thật dày bao phủ, trời lạnh như vậy chắc chắn sẽ không mưa, thế thì sau đó hẳn sắp có một trận tuyết lớn hoặc mưa đá.

Thẩm Trì nghe được tiếng trẻ nhỏ khóc, nhưng hắn biết, chỗ này vốn không có trẻ con.

Cái loại tiếng kêu này, hẳn là kỳ nhông khổng lồ (trông như con cá trê có chân, thực tế đã phát hiện một con dài 1,4m tại Trùng Khánh Trung Quốc). Nghe tên có vẻ đáng yêu (đáng yêu shit), nhưng loài lưỡng cư này cũng không phải là động vật dịu ngoan gì, nếu như kỳ nhông khổng lồ sau khi tiến hóa, thì độ nguy hiểm phải hơn xa so với đám cua trông có vẻ hung mãnh kia, kể cả con bạch tuộc to bự có thể từ đằng xa nhìn thấy đó nữa.

Kỳ nhông khổng lồ trời sinh tính đã hung mãnh, thuộc loài ăn thịt, tại lúc không tiến hóa, con lớn nhất cũng đến gần hai mét, ở tình huống bình thường chúng đều sinh sống trong các khe núi khe nước, mà không phải ở nơi này, cho nên xem ra, nhất định là loại đã sau tiến hóa.

Không phải nói nhiều, Thẩm Trì đã thấy một con cá sấu Dương Tử tiến hóa (có nguồn gốc từ miền đông Trung Quốc), con này đích thật là quái vật, chiều dài phải hơn mười mét, cái đầu to lồ lộ cùng đám răng nanh bắc bén, riêng ngoại hình đủ để dọa hỏng trẻ con rồi.

Quả nhiên, tốc độ tiến hóa của sinh vật nước so con người nhanh nhiều lắm, bởi vì con người chưa phát hiện ra nguyên tinh trong đầu tang thi với động vật tiến hóa, nhưng những sinh vật nước này lại chuyên cắn nuốt hết con mồi, đem con mồi nuốt vào bụng, cứ cho là hoàn toàn không phải hấp thu, nhưng so loài người cũng đã đi trước vài bước.

"Lui về sau!" Thẩm Trì hô một tiếng, tại phía trước buông xuống hộp ngàn cơ, "Minh Nguyệt, ngươi bảo hộ Lưu Mộc cùng Kỷ Gia!"

Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm nghị, từ trong lòng lấy ra hai lá bùa, "Lập tức nghe lệnh, sắc!"

Đúng vậy, nhóc mỗi lần đều dùng câu này, mới không ngu xuẩn đi tiết lộ tên bùa đâu.

Đây là bùa Kim Cương, lấy ra dán tại trên người, thân hình thấp bé của nhóc giây lát lớn lên gấp mấy lần, hoàn toàn đem Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia hộ lại phía sau, một cái khác dán trên chính rối gỗ của Kỷ Gia.

Rối gỗ kia chỉ có cao tầm nửa mét, sau khi dán lên bùa Kim Cương, khoảnh khắc biến thành rối gỗ to lớn, trừng mắt hướng phía trước đánh tới!

"Tiểu Hoàng, cắn chúng nó!"

Thanh âm thanh thúy của Kỷ Gia vang lên, tay Thẩm Trì nắm hộp ngàn cơ cũng phải run một chút, Tiểu Hoàng? Cắn?

Kết quả, liền thấy con rối gỗ to lớn kia bỗng nhiên há to miệng, răng nanh bén nhọn giống như răng của loài chó cỡ lớn, một cái lưỡi đỏ tươi đem toàn bộ con cua xung quanh cuốn vào!

Loại dị năng này người khác xem, đến là cảm thán.

Càng làm người kinh ngạc chính là Thẩm Lưu Mộc, con ngươi y lộ ra ánh sáng xanh thăm thẳm, đám cỏ lau xung quanh gạt nước mà lay động kịch liệt, thật giống như đang vô lực giãy giụa trong cuồng phong, tại lúc cá sấu Dương Tử dần dần tiếp cận, vô số cỏ lau biến thành mũi giáo bén nhọn, đồng loạt hướng con cá sấu kia bay đến!

Cá sấu Dương Tử sau tiến hóa không chỉ đạt được hình thể thật lớn, còn có da dày thịt béo, một thân da cứng rắn rất khó bị tổn thương, nhưng do cỏ lau rất nhiều, nó bị đâm đau đến phải hí lên một tiếng, chẳng những không lui về sau, cái đuôi thật lớn còn hung hăng hướng cầu gỗ bên này quét tới.

Oanh!

Một đoạn dài cầu gỗ bị quét cho nát tươm, vụn gỗ bay tán loạn, nhưng hai cây cỏ lau đã thừa dịp chui vào trong mắt cá sấu Dương Tử!

Nhân lúc Kỷ Gia cùng Thẩm Lưu Mộc ngăn cản cá sấu Dương Tử, bên này Thẩm Trì nhanh chóng tảng lớn tảng lớn mà sát thương đàn cua.

"Minh Nguyệt, mang Lưu Mộc cùng Kỷ Gia lui về phía sau!"

Cá sấu Dương Tử bởi vì ánh mắt đau đớn mà cuồng bạo, Minh Nguyệt khổng lồ một phen vơ lấy Lưu Mộc cùng Kỷ Gia mà hướng về phía sau chạy, Thẩm Trì nhảy lên cao cao như diều gặp gió, tránh thoát một kích của cá sấu, lại nhẹ nhàng rơi xuống một bên, khi hắn Độc Sát, Thiên Tuyệt Địa Diệt, Thiên Nữ Tán Hoa, đã giết chết không thiếu con cua, đàn cua đã hơi lui, Thẩm Trì ẩn thân, chuyển thành bí kíp nội công Kinh Vũ.

Trong Ẩn thân, có kỹ năng Độc Điều, tên Truy mệnh!

Cá sấu Dương Tử thật lớn phát ra tiếng rống thảm, kịch liệt quay cuồng vài vòng, ầm ầm ngã xuống đất.

Thẩm Trì cũng không thấy thế nào, cá sấu Dương Tử này chỉ có tầm một vạn năm giá trị sinh mệnh, đây là đã dung hợp ưu thế thiên nhiên cường hãn cùng thành quả nửa năm săn bắt của nó, nói như vậy trong khu vực này, sinh vật nước so với nó càng mạnh cũng sẽ không có nhiều, đương nhiên, biển sâu thì lại nhất định sẽ có những sinh vật cực kỳ nguy hiểm hơn.

"Lập tức nghe lệnh, sắc!" Tiếng Minh Nguyệt quát vang vọng, Thẩm Trì trong lòng rùng mình, nhanh chóng hướng nơi bọn họ chạy đến, bởi vì hắn nhớ tới, còn có một con kỳ nhông khổng lồ!

Kỳ nhông khổng lồ phủ phục trong cỏ lau bất ngờ đánh lén, từ dưới cắn lên cắn cả đoạn cầu gỗ, nương lực đạo phóng cùng lực cắn hợp lại, thiếu chút nữa khiến ba nhóc con gặp nạn, nhưng do nó trốn trong đám cỏ lau lay động, nên căn bản không qua mắt được Thẩm Lưu Mộc, roi dây khô trong tay y vung ra, trực tiếp cuốn lấy một cột gỗ cách đó không xa, đem Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia quăng lên phía trước, ngay sau đó, cầu gỗ dưới chân bọn họ lập tức bị con kỳ nhông cắn thành vô số mảnh nhỏ, thế mà trong lúc đó, Thẩm Lưu Mộc còn kịp đem một con dao sắc bén đâm thẳng vào trong miệng nó.

Kỳ nhông phát ra tiếng kêu khóc thảm thiết bén nhọn chói tai giống hệt tiếng trẻ con khóc!

Nó tiến hóa không phải tại phương hướng hình thể, vẫn chỉ dài hơn một mét, nhưng tốc độ lại nhanh kinh người, bị thương một phát là cấp tốc trốn, bùa trong tay Minh Nguyệt bay lên, định! (cố định)

Thẩm Lưu Mộc giương roi quất qua, con kỳ nhông không thể động đậy này khoảnh khắc liền cả người đẫm máu, vết thương chồng chất. Kiếm gỗ đào vung một cái, vài đạo hắc khí nhanh chóng chui vào đầu nó, Minh Nguyệt mặt lạnh không có nửa phần biến hóa, nhìn con kỳ nhông này run rẩy một chút, ngã lên mặt đất bất động.

"Ba ba, chúng ta không có việc gì!" Thấy Thẩm Trì chạy lại đây, Thẩm Lưu Mộc nhanh chóng bổ nhào vào ngực hắn cười nói.

Thẩm Trì nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía kỳ nhông, "Nó đã chết?"

"Không có." Minh Nguyệt nghiêm nghị nói, "Chỉ là bị ta dùng chiêu Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn làm bị thương, so với đã chết cũng không khác bao nhiêu."

... Chiêu Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn là cái qur đồ chơi gì vậy...

Giống như là biết suy nghĩ của Thẩm Trì, Minh Nguyệt thực thoải mái nói, "Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn là kiếm quyết, sư phụ chỉ truyền dạy ta hai chiêu kiếm quyết Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn cùng Thái Âm Hóa Cốt." Giọng điệu của nhóc có vẻ ẩn chút tiếc nuối. (kiếm quyết, chiêu pháp về kiếm, mình hiểu nhưng không giải thích được, làm sao đây =)))) nó không phải là dùng kiếm thật để thương tổn, như một dạng kiếm trong tâm á)

Thẩm Trì nghe tên hai chiêu kiếm quyết gặp quỷ này thì có thể chắc chắn đây không phải đồ chơi của danh môn chính phái! Nếu mang theo Minh Nguyệt, hắn cảm thấy về sau cách Võ Đang xa xa chút có vẻ tốt hơn, nhìn bọn họ tu chính là kiếm thuật Đạo gia chính thống, nhất định sẽ đem Minh Nguyệt trở thành bàng môn tà đạo mà giết chết!

"Cứu mạng!" Tiếng thét chói tai truyền đến, nữ nhân một thân chật vật gục trên mặt đất, lập tức bị xúc tu thật dài của bạch tuộc quấn lấy.

Tay nhỏ bé của Kỷ Gia giương lên, "Tiểu Hoàng, cắn nó!"

Trong cơ thể bạch tuộc cũng có tuyến mực độc, nhưng đối rối gỗ mà nói, cho dù độc đến đâu đều chẳng xi nhê gì, mất đi tác dụng của bùa Kim Cương, rối gỗ nho nhỏ so với bạch tuộc khổng lồ càng thêm nhỏ bé không đáng kể, nhưng hàm răng của nó cùng ngón tay gỗ vẫn lợi hại đến kinh người, lại linh hoạt nhanh nhẹn, xúc tu của bạch tuộc không bắt được nó, nó nhanh chóng tạo nên vô số vết thương trên người bạch tuộc.

"Lưu Mộc!" Thẩm Trì cảm giác tay trầm xuống, nhất thời cả kinh, nhấc tay lên mới phát hiện Thẩm Lưu Mộc trong lòng bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, vì thế bất chấp những thứ khác, "Minh Nguyệt, Gia Gia, bạch tuộc này giao cho các ngươi!"

Ôm Lưu Mộc hướng nơi đỗ xe chạy đến, tay áp lên trán Thẩm Lưu Mộc, nóng đến kinh người.

Nhất thời trong lòng loạn thành một đoàn, đi nhanh đến bên cạnh xe thì Thẩm Trì mới tạm dừng lại một chút, lúc này mới nhớ ra Thẩm Lưu Mộc rốt cuộc bị làm sao ——

Y muốn thăng cấp, là lần thứ hai tiến hóa.

Thẩm Trì thả tâm lại chỗ cũ, ánh mắt càng thêm phức tạp, hắn không nghĩ nhanh như vậy, mới qua nửa năm thôi, Thẩm Lưu Mộc đã lần thứ hai tiến hóa, nửa năm này hắn chưa từng ngừng cung cấp nguyên tinh cho Thẩm Lưu Mộc sử dụng, nhất định do vừa rồi y sử dụng cạn kiệt dị năng Mộc hệ, chạm tới một điểm nhất định nào đấy.

Dị năng giả Thiên nhiên hệ thời gian ban đầu cũng không cường đại, nhất là cùng dị năng giả khác so sánh thì cấp hai chính là một đường ranh giới lớn, dị năng giả Thiên nhiên hệ cấp hai, đã có thể bộ lộ ra uy lực cường đại của bọn họ, Thẩm Trì nhớ rõ đời trước dị năng giả cấp hai đầu tiên, là người kia, dưới sự trợ giúp của mình, cậu ta có thể đến chỗ nguy hiểm nhất để rèn luyện năng lực của bản thân, thậm chí đặc biệt tìm đến tang thi đã tiến hóa để đối phó, chỉ cần có mình ở, tổng sẽ không để cậu ta xảy ra vấn đề gì, bao nhiêu lần liều mạng mặc bản thân bị thương cũng tận lực bảo vệ cậu ta an toàn, mới có thể để cậu ta trong thời gian ngắn nhất đột phá cấp hai.

Cho dù vậy cũng phải cách bây giờ gần một năm, hơn một năm sau con người mới chính thức bắt đầu hấp thu nguyên tinh, cậu ta so với những người khác có lợi thế hơn rất nhiều, hấp thu nguyên tinh, dị năng cực kỳ nhanh chóng tăng trưởng, lôi hệ, vốn được xưng là dị năng có lực công kích lớn nhất trong đám Thiên nhiên hệ. Thẩm Trì rũ xuống mắt, không suy nghĩ thêm về người khiến hắn hận đến xương tủy kia nữa.

Không nóng nảy, luôn luôn có một ngày... Muốn cho những gì bọn họ thiếu mình đòi trở lại, chẳng sợ hết thảy còn chưa có xảy ra.

Hiện tại mạt thế mới buông xuống nửa năm, Thẩm Lưu Mộc cũng đã đến lần thứ hai tiến hóa.

Vuốt cái trán nóng bỏng của Thẩm Lưu Mộc, nghĩ đến hắn căn bản không thể xoay chuyển được tính cách cổ quái của y, Thẩm Trì thở dài.

Thẩm Lưu Mộc sốt cao cực kỳ thống khổ, mày y gắt gao nhíu chặt, trên trán tràn đầy mồ hôi, chính là trong vô ý vẫn nhớ kỹ thì thào: "... Ba ba... Ba ba..."

Lòng Thẩm Trì hơi lên men, kéo tay y, nhẹ nhàng nói: "Ta đây."

"Bất kể như thế nào, ta đều sẽ cùng ngươi."

Mặc kệ ngươi trở nên ngoan hay ác, là xấu hay đẹp, đời này ngươi là Thẩm Lưu Mộc, là con trai của Thẩm Trì ta.

Hôn một chút trán Thẩm Lưu Mộc, Thẩm Trì đem thân hình nho nhỏ của Thẩm Lưu Mộc ôm vào lòng.

Ta sẽ luôn luôn cùng ngươi, thẳng đến ngày ngươi không cần ta nữa.

====================

Suy nghĩ của tác giả: hắc hắc hắc, kỳ thật, về ý tưởng biến thái rối gỗ chính là đến từ một bộ phim kinh dị "Tĩnh mịch", không biết có ai đã từng xem qua

Người nhát gan ngàn vạn lần đừng đi xem! Gan lớn thì tiến cử, mặc dù ta cảm thấy nội dung phim có chút không ổn, bất quá em bé rối gỗ trong bộ phim này, thật sự làm người ta lông tóc dựng đứng =_=

Cám ơn địa lôi của Chín Mươi Chín Quân, Hủ Trạch Tiểu Ha, Lâu Yn, Ngô Nại, Lúc Nào Trọng Quang, Tịch Thố, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

====================

Lời của edit: Bản raw mình tìm được ko có lời tâm sự của tác giả, nên mình không biết phim Tĩnh Mịch tác giả nhắc tới là phim nào đâu  :<

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info