ZingTruyen.Com

Trọng Sinh Mạt thế An Nhàn Hưởng Thụ

Chương 3 Tại Vì Em Yêu Anh

MLynh1309

Kính cong! Kính cong!...

Buổi chiều hôm ấy có tiếng chuông điên cuồng vang lên trong cơn mưa làm người đi đường ngoái lại thắc mắc nhìn cô gái nhỏ bé đang dầm mưa bấm chuông liên tục nhưng chẳng ai thèm hỏi thăm, họ cứ đi qua đi lại ngoái nhìn lại và đi tiếp họ bỏ mặt cô gái ấy trong cơn mưa vì họ chẳng muốn mình sẽ bị nước mưa làm ước đồ, lòng người thật ích kỉ họ chẳng quan tâm ai, thứ họ quan tâm nhất là bản thân mình. Những hạt mưa đang nặng thêm làm ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của cô gái. Cô gái nhỏ ấy không ai khác là Hạ Nhược Hy, cô đang đứng trước căn biệt thự của Nam Cung Lãnh Duệ hồi hộp bấm chuông cửa liên tục nhưng vẫn không thấy ai, cô bắt đầu mất bình tĩnh. Cô liền lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi xách run run gọi cho anh, tiếng chuông đầu dây bên kia vang liên hồi.

"Alo! Hạ Nhược Hy có chuyện gì mà hôm nay em gọi tôi?"

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên làm cho tất cả mọi cảm xúc cô kìm nén bấy lâu nay dâng lên, Hạ Nhược Hy vui, cô rất vui nước mắt cô chảy dài hòa vào những giọt mưa vì cuối cùng cô cũng nghe được giọng của anh. Hạ Nhược Hy kìm chế nước mắt thút thít nói.

"Nam... Nam Cung Lãnh Duệ, anh đang ở đâu vậy? Em đang đứng trước nhà anh!"

Nam Cung Lãnh Duệ nhìn ra ngoài cửa kính trong phòng làm việc, anh mới họp xong là lại nhận được cuộc gọi của cô gái ngốc này, trời đang mưa sao cô lại đứng trước cửa nhà anh? Cô gái ngốc này hôm nay bị sao vậy? Bình thường cô rất hận anh cơ mà! Tại sao hôm nay lại đến tìm anh? Anh tức giận lo lắng vội vàng chạy xuống bãi đỗ xe vừa nói.

"Hạ Nhược Hy em tại sao không lo cho sức khỏe của mình? Em có biết trời đang mưa không? Em tìm nơi trú mưa trước tôi về liền"

"Vâng em biết rồi! Em sẽ chờ anh"

Hạ Nhược Hy vui vẻ lên đáp lời. Khi nãy cô nghe thấy giọng anh lo lắng cho cô, anh vẫn như vậy bên ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng vô tâm những dù có ra sao đi nữa anh vẫn luôn sẽ lo lắng, bảo vệ cho cô.

Két....
Tiếng thắng xe chói tai vang lên trong cơn mưa nặng hạt. Người đàn ông anh tuấn như một vị thần Hy Lạp khí thế phi phàm khuôn mặt lạnh băng bước ra khỏi xe bỏ mặt những giọt mưa để tìm kiếm hình ảnh của cô gái ngốc mà anh yêu thầm lặng. Nam Cung Lãnh Duệ đưa mắt nhìn xung quanh, lặng lẽ một góc dưới mái hiên nhà kế bên phải đối diện nhà anh, anh lại thấy một cô gái đang co rúm lại vì lạnh nhưng lại ngồi yên bất động đưa đôi mắt trong veo nhìn anh. Anh nhanh chóng sải bước thật dài bước đến ôm cô gái ngốc ấy vào nhà.

"Em mau chóng thay đồ đi! Không bị cảm bây giờ, có gì tôi sẽ nói chuyện với em sau"

"Vâng ạ "

Hạ Nhược Hy ngoan ngoãn đi lên phòng thay đồ, vừa tắm cô lại suy nghĩ chuyện khi nãy, lúc anh bước ra từ trong chiếc xe ấy tim cô đập rất nhanh cô chỉ biết nhìn anh sau sáu năm trong mạt thế và cả một kiếp bỏ lỡ, cô lại thấy anh, cô mong đây không phải là mơ! dù là mơ xin hãy cho cô vẫn tiếp tục mơ thấy anh. Cô mãi trầm tư cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên làm cắt dòng suy nghĩ của cô.

Cốc cốc cốc!

"Hạ Nhược Hy, tôi mang đồ qua cho em, em mặc tạm đồ của tôi đi, đồ tôi để trên giường"

Cô nói lớn vọng ra: "Vâng ạ"

Hạ Nhược Hy trên thân quấn khăn tắm bước ra mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi và quần đùi được đặt ngay ngắn trên giường. Cô nâng niu ôm lấy chiếc áo và mặc vào. Mùi hương bạc hà thanh mát trong chiếc Áo quanh quẩn trên mũi cô. Cô bước xuống tìm anh, cô ngửi được mùi đồ ăn thơm ngon trong phòng bếp. Cô theo hương thơm đồ ăn đi vào. Nam Cung Lãnh Duệ nhìn thấy cô đứng thẫn thờ trước cửa phòng bếp, anh lên tiếng.

"Chắc em đói rồi ngồi xuống ăn đi"

"Dạ vâng"

Cô vui vẻ yên tĩnh ngồi xuống cùng anh dùng cơm. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ăn cơm anh nấu ở hai kiếp. Cô ăn thật no để đền bù cho một kiếp bỏ lỡ.

"Oaaa"

Hạ Nhược Hy vươn tay xoa xoa bụng tròn như quả bóng của mình, ngây ngô giương mắt nhìn Nam Cung Lãnh Duệ cười tươi.

Nam Cung Lãnh Duệ nhìn cô cười nói.

"Em dùng xong rồi ra ngoài xem tivi đi"

"Vâng ạ"

Cô từ từ bước ra ngoài ngồi chờ anh.
Nam Cung Lãnh Duệ sau khi rửa chén xong lại gọt trái cây mang ra để lên bàn cho cô. Anh thắc mắc hỏi.

"Em tìm tôi có việc gì?"

Hạ Nhược Hy do dự, cô cố gắng trấn an tâm tư của mình đưa ánh mắt nghiêm túc ngồi nhìn anh.

"Em muốn hỏi anh một chuyện!"

"Được, em hỏi đi tôi sẽ trả lời cho em"

Nam Cung Lãnh Duệ nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô hào phóng nói.

"Anh tin mạt thế chứ?" Hạ Nhược Hy hỏi.

Anh nhìn cô bất đắc dĩ cười, khi nào cô gái ngốc này lại suy nghĩ tiêu cực rồi? Anh ôn nhu nhìn cô cười nói: "Không!"

Cô bất an vội vàng lên tiếng khẳng định: "Anh phải tin em vì điều đó là sự thật, hai tuần sau sẽ có một trận mưa đó là sự bắt đầu cho mạt thế, những người dính nước mưa sẽ biến thành tang thi đi cắn người còn những người bị cắn cũng sẽ từ từ biến thành tang thi"

Nam Cung Lãnh Duệ nhìn cô gái ngốc bật cười: "Tại sao tôi lại phải tin em? Em rất ghét tôi không phải sao? Em về phòng nghỉ ngơi đi em suy nghĩ quá nhiều rồi!"

Nói rồi Anh đứng dậy từng bước về phòng.

Hạ Nhược Hy lo sợ nhìn bóng lưng của anh. Đúng là chuyện này thật vô lý nhưng cô lại không kiềm được lòng mình lại chạy đến nói với anh! Có lẽ lớn hơn nỗi sợ hoài nghi từ anh chính là nỗi sợ mất anh trong lòng cô. Cô vội vàng chạy lại ôm anh từ đằng sau, một cái ôm của 2 kiếp làm người lại bị bỏ lỡ.

"Anh... anh phải tin em! Em không nói lung tung, em sẽ không hại anh! Xin anh hãy tin em!"

Nam Cung Lãnh Duệ gỡ tay Hạ Nhược Hy ra từ từ xoay lại đối diện với cô, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy xinh đẹp trầm buồn tựa như biết nói kia.

"Tại sao tôi phải tin em lại không hại tôi? Tại sao tôi lại tin một điều vô căn cứ?"

Anh nhìn thấy sự im lặng của cô rồi xoay người bước đi.

"TẠI VÌ EM YÊU ANH!"

Hạ Nhược Hy hét lớn. Lần đầu tiên cô lấy hết dũng khí đối mặt với tình yêu.
Nam Cung Lãnh Duệ bất ngờ xoay người kinh ngạc nhìn cô. Hai ánh mắt cùng giao nhau. Hạ Nhược Hy ôn nhu nhìn anh như nhìn một cả một vũ trụ lấp lánh đầy sao, cô cố gắng trấn an mình phải bình tĩnh, thanh âm run run nức nở nói:

"Tại vì em yêu anh! Rất yêu anh cho nên em sẽ không làm hại anh! Vì em sợ mất anh. Em đã từng nghĩ rằng mình sẽ cô độc đến hết đời nhưng anh lại đến lại chen vào trái tim em lại khiến nó đau đớn thừa nhận sự tồn tại của anh! Nam Cung Lãnh Duệ xin anh hãy tin em một lần được không? Em rất sợ sẽ mất anh! Rất sợ...em rất sợ hãi cảm giác ấy nên xin anh... cầu xin anh hãy tin em! Được không?"

Nam Cung Lãnh Duệ suy tư trầm mặc. Hạnh phúc đến quá bất ngờ kiếm người quyết đoán như anh không thể thừa nhận nó như một giấc mơ đẹp! Anh cẩn thận nhìn cô, nhìn người con gái ngự trị trong tim mình bấy lâu nay.

"Nhưng chúng ta là anh em!"

Hạ Nhược Hy vội vàng ngại ngùng nói.

"Chúng ta... cũng...cũng không phải anh em ruột"

Nam Cung Lãnh Duệ tà mị, gian xảo lên tiếng.

"Em không hối hận khi yêu anh chứ?"

"Em yêu anh không hối hận!"

Hạ Nhược Hy khẳng định. Cô đã bỏ lỡ anh một kiếp, nợ anh một đời, cô nhất định sẽ không bỏ lỡ anh nữa, đời này cô muốn bù đắp cho anh, yêu thương anh. Nhưng cô đâu nào biết cô đang sập bẫy của một con sói già lưu manh nào đấy.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com