ZingTruyen.Info

Trọng sinh chi tiểu Di dưỡng thành ký [GL - Hiện đại]•[Hoàn thành]

Chương O94

WuMouu

Nắng mặt trời chiếu rọi ánh lên sự lo lắng trong mắt Tào Thanh Thiển dành cho mình, Lộ Ảnh Niên không nói chuyện của Mộc Vũ, đơn giản dắt tay nàng từ bên ngoài bước vào trong, đến phòng rửa mặt, sau đó thì nhanh chóng lái xe đến sân bay.

Cùng lúc đó - J thị - Tào gia.

Tào Hành Kiện xanh mặt ở phòng khách cứ đi qua đi lại, một đám vệ sĩ đứng đó chỉ biết cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

"Hai mươi tám người." Nam nhân hãy trầm mặc bất chợt mở miệng, giọng nói mang theo cổ áp lực lẫn tức giận: "Hai mươi tám gã to xác, một nữ nhân cũng không coi được! Các người làm việc kiểu gì vậy!"

Đội trưởng đội vệ sĩ đứng ra ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ muốn nói gì, chung quy vẫn không nói ra được, một lần nữa cúi đầu.

Từ sau khi sự tình đêm qua phát sinh, những dấu vết lưu lại cho thấy nhóm người tối qua tập kích rất có kinh nghiệm, đừng nói chỉ với bọn họ hai mươi mấy người, cho dù cả trăm cũng chỉ sợ kết quả không sai biệt gì.

Từ trong phòng Tào Thanh Thiển bước ra, trên tay cầm theo chiếc khăn tắm bao lấy những mảnh thuỷ tinh vỡ, trên đó có một mãnh mang theo vệt máu đọng, Tào Cẩn Du gương mặt không bày ra bất cứ biểu tình gì bước xuống lầu, thật sâu liếc mắt nhìn huynh trưởng, đem những thứ bà vừa phát hiện phóng trên bàn: "Mùng tám, em cũng nên về E thị."

Nhíu mày, tầm mắt dừng trước những mãnh thủy tinh vỡ, ngay sau đó ngưng trệ, Tào Hành Kiện ánh mắt sắc bén cũng phát hiện ra được vết máu dù đã khô lại, thần sắc biến đổi, nghe bà nói vậy, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn bà trong chốc lát, nét mặt thâm trầm: "Tuỳ em."

Bỏ lại một câu, liền cầm theo di dộng bước lên lầu bắt đầu an bày sự tình, còn Tào Cẩn Du vẫn đứng dưới phòng khách ngưng mắt nhìn mảnh pha lê mỏng manh kia, sau đó lên lầu vào phòng phụ mẫu, nhìn ba mẹ trầm mặc không nói gì, nhẹ giọng muốn nói với hai người việc mình trở về E thị.

Thái độ khá giống với Tào Hành Kiện, đang vô cùng tức giận việc Tào Thanh Thiển bị người mang đi mà lạnh lùng nhìn nữ nhi, hừ lạnh một tiếng nói bà muốn thế nào thì tuỳ, rồi thì không mải mai cho bà một ánh mắt.

Biết phụ thân vẫn luôn trách cứ mình không quản tốt nữ nhi cùng muội muội, đã nhiều ngày bị ông đối đãi như vậy cũng quen, mâu quang ảm đạm, Tào Cẩn Du thầm than vài tiếng liền rời khỏi căn phòng. Lúc lướt ngang qua phòng Tào Thanh Thiển, bà dừng lại bước chân, nghĩ đến mảnh pha lê ám huyết khi nãy, chỉ một khắc bà cảm thấy thực may mắn vì tối qua Lộ Ảnh Niên đã mang nàng đi.

Nếu không phải Lộ Ảnh Niên đến đúng lúc, có lẽ, hôm nay lúc bọn họ mở cửa bước vào trong, nhìn thấy được e chỉ là thi thể lạnh băng của em gái mình..... Đây...... tuyệt đối không phải là điều mà bà muốn nhìn thấy.

Trở về phong thu dọn hành lý, nhìn đến số quần áo của trượng phu, nghĩ đến người trước nay luôn nhượng bộ yêu thương mình đã nhiều ngày rồi không có lấy chút tin tức, nữ nhân nhất quán kiên cường trong lòng một trận buồn khổ, tay nhẹ nhàng vỗ về trên bộ tây trang, lông mi khẽ động, một lúc sau cũng thu dọn quần áo cho ông, bỏ vào trong vali bước ra ngoài. Nhìn thấy Lộ Võ đứng cách đó không xa.

"Chị dâu." Trên tay đồng dạng mang theo hành lý, hiển nhiên cũng là tính toán muốn rời khỏi Tào gia, Lộ Võ định là tìm Chị dâu mình từ biệt, không nghĩ tới Tào Cẩn Du cũng mang theo hành lý rời đi, vì thế liền bước lên vài bước mang vali giúp bà: "Vừa hay em cũng phải trở về, đi cùng đi."

"Ừhm." Nhẹ gật đầu, những lúc như vầy bà hy vọng Lộ Văn sẽ ở đây để bà tựa vào, nhưng hiện thực vẫn luôn khiến người cay đắng, Tào Cẩn Du cùng Lộ Võ bước xuống lầu, hướng huynh trưởng chào hỏi một tiếng. Thở dài bước ra cửa lớn.

"Cô cô." Sáng sớm biết dược tin Lộ Ảnh Niên nửa đêm vô thanh vô thức mang người rời đi, Tào Hinh kinh ngạc không thôi, lại hưng phấn tò mò, đồng thời cũng thực tán thưởng cô em họ này xảo Trộm người cũng thực tài tình điêu luyện, nghe Gia gia cùng phụ thân phẫn nộ ở dưới lầu, Tào Hinh ứ ở trong phòng mà vui sướng khi thấy người gặp hoạ, giờ phút này Cô cô mình phải rời đi, cô vội vàng từ trong phòng chạy ra, từng bước xuống lầu, gọi với Tào Cẩn Du: "Con tiễn người."

"Không cần." Lắc đầu, Tào Cẩn Du lại thở dài: "Chăm sóc Gia gia cùng Bà nội con."

Há miệng muốn nói thái độ của Gia gia cùng phụ thân mình với bà như vậy là không đúng, chung quy vẫn cưỡng chế xúc động, Tào Hinh chần chừ chốc lát: "Vậy được rồi, Cô cô tới nơi nhớ gọi điện cho con."

Gương mặt tái nhợt khó có được nở ra một nụ cười mỉm, Tào Cẩn Du nhẹ gật đầu, nhớ đến sự hiếu thuận của nữ nhi, giờ lại vì chuyện giữa mình cùng Tào Thanh Thiển mà trượng phu cũng không chọn ở lại cùng mình, thần sắc lần nữa ảm đạm.

"Cô cô, Ảnh Niên kỳ thực rất lo lắng cho người." Mắt thấy bộ dáng thương tâm của bà, Tào Hinh thoáng không đành lòng: "Mấy ngày nay con có tới thăm em ấy, em ấy thường xuyên nhắc nhở con thay nàng chăm sóc cho Cô."

"A....." Gượng ép nở nụ cười, Tào Cẩn Du không nói thêm gì, chỉ gật gật đầu, sau đó cùng Lộ Võ rời khỏi Tào gia.

--------------------------------

Lúc Tào Cẩn Du cùng Lộ Võ đến sân bay J thị, Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển lúc này đang trên chuyến máy bay đến Úc.

"Ngủ thêm một lát đi." Mấy ngày nay bản thân cô cũng không ngủ được bao lâu, từ lúc từ miệng Tào Hinh biết được người yêu mình cũng như vậy, sau khi máy bay cất cánh, Lộ Ảnh Niên nói với tiếp viên mang đến cho mình một chiếc chăn nhỏ đắp lên người Tào Thanh Thiển, ôn nhu nói.

Ngưng mắt nhìn cô một hồi lâu, trước nay vẫn không thích việc ở bên ngoài có bất cứ hành vi thân mật nào với Lộ Ảnh Niên, nhưng ngay lúc này nàng lại giơ tay áp trên má cô khẽ vuốt, Tào Thanh Thiển nắm một góc chăn kéo đến bên người Lộ Ảnh Niên: "Niên cũng ngủ."

"Vậy thì cùng nhau ngủ ngon." Lộ Ảnh Niên hơi gợi cong khoé môi, tay vòng ôm lấy thân mình nàng: "Nói không chừng sau khi tỉnh dậy, chúng ta đã đến Úc rồi."

"Ân." Thuận theo mà tựa người vào hõm vai Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển nhắm mắt lại, ôn thanh: "Niên cũng nhắm mắt lại đi."

"Hảo."

Nghe lời nàng mà nhắm nghiềng mắt, thả lỏng thân mình, tựa đầu vào đỉnh đầu đang gác trên vai mình, chóp mũi có thể ngửi được hương khí nhàn nhạt đặc trưng của người yêu, mệt mỏi mấy ngày nay rốt cuộc cũng được giải toả nên rất nhanh liền ngủ. Không còn khoảnh khắc bực bội cùng lo âu trước đây nữa.

8h sáng lên máy bay, tới nơi đã tầm khoảng 4h chiều, gần chuyển sang tối muộn.

Ở Úc hiện tại đang là mùa hạ, vốn không tính toán đến đây, cho nên không chuẩn bị quá nhiều thứ, Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển trên người vẫn còn mặc quần áo mùa đông, hiện tại Dị quốc đang là ngày hè, có vẻ không hợp cho lắm

Rời khỏi sân bay, hai người chính thức đặt chân lên đất Úc, một nam nhân tóc đen vừa nhìn thấy liền đến trước mặt hai người, rất nho nhã lễ phép: "Xin hỏi có phải là Lộ Ảnh Niên tiểu thư cùng Tào Thanh Thiển tiểu thư?"

Mày nhếch lên, nhìn nam tử khom người, Lộ Ảnh Niên cũng không quá kinh ngạc: "Là ba bảo anh đến đón chúng tôi."

"Đúng vậy." Từ trong túi lấy ra tấm danh thiếp, nam nhân đưa đến cho hai người: "Tôi là Giám đốc chi nhánh tập đoàn ở Australia, tên là Dương Quang."

Nhận lấy tấm danh thiếp trong tay hắn, nghiêng đầu nhìn sang Tào Thanh Thiển, nàng cười cười với cô, Lộ Ảnh Niên cũng liền nhún vai: "Vậy phiền anh đưa hai người chúng tôi đến Biệt thự của ba, cám ơn."

"Vâng."

-------------------------------

Ở tập đoàn tiếu thị bận rộn suốt mấy ngày liền rốt cuộc cũng nhàn rỗi, buổi chiều mở cuộc họp lâm thời phân phó một số sự tình, Tiếu Tĩnh Vi liền tính toán trở về nhà chuẩn bị hành lý đến J thị tìm Mộc Vũ.

Vừa về đến, vào phòng khách đã nghe thấy âm thanh có người nói chuyện, Tiếu Tĩnh Vi không cảm thấy kỳ quái, chỉ là muốn chào hỏi ba mẹ một tiếng liền lên lầu, không nghĩ đến người cùng ba mẹ nói chuyện lại là cậu mợ, không khỏi sửng sốt.

"Hahaaa! Mới nói mấy câu Tĩnh vi đã trở lại." Thấy nữ nhi trở về, Tiếu Chính Thiên cười ha hả nói: "Mấy ngày nay bận quá hả con."

"Cậu, mợ." Lâu rồi không nhìn thấy hai vị trưởng bối, về tình về lý, Tiếu Tĩnh Vi cảm thấy bản thân vốn không nên vội vả lên lầu, chỉ nhợt nhạt cười cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh ba mẹ: "Đã lâu không gặp hai người."

"Con vẫn luông bận như vậy mà." Nam nhân từng trực tiếp lãnh đạo Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ mở miệng nói: "Nha đầu đáng thương, Tết nhất vẫn không thể nghỉ ngơi được."

"Anh nói gì vậy." Liếc nhìn chồng mình, mợ tỏ vẻ tức giận: "Có trưởng bối nào như ông vậy không?"

Giơ tay sờ sờ cái mũi, ở quân đội luôn là một người lãnh lạc nghiêm túc, về nhà thì không cần để ý quá nhiều làm gì nữa, Triệu Nham Chi lại cười, nâng lên một tách trà, chợt ngẩn đầu nhìn cô cháu gái: "Lần này tới đây, thực ra là có chuyện muối hỏi con."

"Dạ?" Mày đẹp giương lên, Tiếu Tĩnh Vi mang theo nét đạm cười ưu nhã: "Có chuyện gì mà cậu lại phải trực tiếp tới đây tìm con?"

Ngẩng người, không nghĩ tới cậu lại có chuyện tìm đến mình, Tiếu Tĩnh Vi nhất thời có chút khó tin, còn Tiếu Chính Thiên cùng Triệu Phất Như thì liếc mắt nhìn nhau, cũng rất kinh ngạc.

Nhất định là sự tình hai nhà Tào - Lộ, nghĩ cũng biết, không thể ở bên ngoài bàn ra tiếng vào, bọn họ cũng không phải người lắm chuyện, không nghĩ tới Triệu Nham Chi lần này đến là vì chuyện này.

"Con biết đó, hai đứa nhỏ này ta vẫn luôn xem trọng." Thấy biểu tình cháu gái có chút kỳ quái, Triệu Nham Chi thở dài lắc đầu: "Vốn dĩ chuyện cũng không có gì, nhưng mấy ngày trước Mộc Vũ đột nhiên đến chỗ ta, bắt cóc Đội trưởng cùng Đội phó, có thể nó là một đứa nhỏ bốc đồng nhưng để nó làm ra những chuyện này, chỉ có một khả năng Tiểu Niên nhất định xảy ra chuyện, nhưng là mấy ngày rồi, vẫn không có bất kỳ tin tức nào truyền lại.... cho nên....."

Tiếu Tĩnh Vi mới vừa muốn chút trà thông nhuận, vừa nghe đến lời này nàng đột nhiên ngẩng đầu, ly trà trong tay bất giác rơi xuống, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Một tiếng giòn vang, ly trà vỡ ra, Triệu Nham Chi còn tính nói gì bất giác im lặng, mạc danh ngắm nhìn chất nữ.

Đột nhiên đứng dậy, không kịp lên lầu lấy hành lý, Tiếu Tĩnh Vi càng thâm trầm thất sắc, còn chưa đợi cậu nói thêm gì đã vội vàng ra cửa.

"Này.... Nha đầu Tĩnh Vi này thiệt là.... đây là làm sao?" Không hiểu nổi, Triệu Nham Chi nhăn mày nhìn tỷ tỷ cùng tỷ phu: "Em vừa rồi nói gì đó không đúng sao?"

Lắc đầu, Triệu Phất Như thần tình ngưng trệ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn trượng phu, nhìn ra được sự lo lắng trong mắt ông, sâu kín thở dài.

Nếu đã trở về Đội đặc chủng, liền chứng tỏ Mộc Vũ đã khôi phục ký ức, nhưng...... vì sau mấy ngày này, không nghe nữ nhi của họ nhắc tới?"

Hiển nhiên, Tiếu Tĩnh Vi sắc mặt khó coi vội vàng rời đi như vậy, chắc chắn vẫn chưa biết được việc Mộc Vũ đã khôi phục thần trí.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info