ZingTruyen.Info

Trọng sinh chi tiểu Di dưỡng thành ký [GL - Hiện đại]•[Hoàn thành]

Chương O45

WuMouu

Ánh dương quang vào sáng sớm xuyên qua tấm kính pha lê chiếu vào phòng, trên chiếc giường lớn trắng tinh, hai cổ thân thể dán sát vào nhau, ngủ đến cực kỳ an tĩnh.

Thân mình bị người gắt gao ôm lấy, nhưng đồng hồ sinh học vẫn báo thời điểm thức giấc dần tỉnh lại, lắng nghe tiếng thở đều đặn của người nào đó, chậm rãi mở mắt ra, quan sát cô một lúc lâu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn.

Nhịn không được nhích gần về phía cô, nhẹ nhàng hôn lên hai cánh môi mỏng vì trong lúc mơ ngủ mà mân thành một mảnh, một lần nữa nằm xuống trên ngực Lộ Ảnh Niên, nhưng vừa động liền cảm giác được nơi nào đó có chút khác thường, gương mặt thoáng đỏ lên, khẽ cắn môi trắng mắt liếc nhìn đứa nhỏ, đôi tay vốn ôm lấy thân mình cô khẽ hướng xuống thắt lưng, sau đó ngừng một lúc không có chút động tĩnh.

Đêm qua hết sức triền miên, cái người này luôn đối với nàng tràn đầy dục vọng, thậm chí mỗi ngày thời điểm trời còn chưa sáng đều sẽ lén vào phòng bày ra đủ loại khinh bạc, nhưng...... lại không hoàn toàn muốn nàng.

Trong lòng không khỏi thở dài, biết rõ vì sao cô lại như vậy, tuy nói có chút thất vọng, nhưng không thể trách được.

Cẩn thận từ trong ngực Lộ Ảnh Niên bứt ra, lúc bước xuống giường liền chứng kiến một tràn cảnh hỗn độn, Tào Thanh Thiển nhẹ nhàng thở hắt, với lấy chiếc áo sơ mi của Lộ Ảnh Niên khoác lên người, sau đó mới đến trước tủ quần áo.

Nhưng lúc mở ra cánh cửa tủ, phát hiện bên trong chỉ có nội y cùng áo ngủ, một bộ quần áo đàng hoàng cũng không có.

Y phục hôm qua thay ra đã sớm bỏ lại phòng tắm, mà với hành động của các nàng tối qua, chỉ sợ đã sớm ướt hết cả rồi? Nhíu mi, Tào Thanh Thiển chung quy đành phải mặc tạm chiếc áo sơ mi của Lộ Ảnh Niên, vào phòng tắm rửa mặt, liếc nhìn kiện quần áo ướt đẫm, sau đó trở lại giường, duỗi tay xoa lấy gương mặt người hãy còn đang say ngủ, đè thấp thanh âm: "Tiểu hỗn đản! Niên vẫn còn chút sơ sót."

Sủng nịch nhéo yêu gương mặt mềm mại của Lộ Ảnh Niên, rồi luyến tiếc đem nàng đánh thức, Tào Thanh Thiển nhẹ giọng nói xong, liền xoay người theo ánh nắng mặt trời ấm áp trong phòng rời đi, xuống thẳng lầu.

Trên giường, người rõ ràng vẫn còn ngủ rất say, lại vì Tào Thanh Thiển đóng cửa phòng mà lập tức mở bừng mắt, Lộ Ảnh Niên ngồi dậy, xuống giường bước đến tủ quần áo, nhìn chằm chằm số quần áo mình đã chuẩn bị sẵn, thổ thổ lưỡi.

Lúc trước chỉ nghĩ đến việc cùng Tào Thanh Thiển đến đây nghỉ mát, cho nên không chuẩn bị sẵn quần áo, dự là sẽ cùng nàng mua một một ít, lại chưa từng nghĩ đến việc phát sinh vào tối qua, cho nên vẫn chưa kịp chuẩn bị gì.

Nhíu mày, lấy quần đùi cùng áo thun thay ra, bước vào phòng tắm rửa mặt, nhìn bộ quần áo bị thấm nước tối qua của Tào Thanh Thiển, gãi gãi đầu, Lộ Ảnh Niên mang theo di dộng, chần chừ một lúc vẫn là không gọi cho Mộc Vũ để nhờ cô lấy quần áo của Tào Thanh Thiển qua đây.


Sau khi xuống lầu liền mở toan mọi cánh cửa sổ, Tào Thanh Thiển đứng ở phòng khách nhìn ánh mặt trời chiếu rọi trên cánh hoa điền, hoàn toàn bất đồng với cảnh sắc lúc hoàn hôn, nghĩ đến tên Vô lại hiện còn đang ngủ trên lầu, khoé môi dần gợi lên độ cong càng ngọt ngào ấm áp.

Đứng yên một lúc, nữ nhân vẫn chìm đắm trước cảnh sắc cánh đồng hoa chậm rãi hoàn hồn, lắc đầu cười khẽ, xoay người bước vào phòng bếp, nhìn chung quanh rồi mởi tủ lạnh.

Cứ nghĩ giống như tủ quần áo hoàn toàn không có gì bên trong, ai ngờ còn có cả sữa bò lẫn trứng gà cùng hoa quả, Tào Thanh Thiển kinh ngạc vi lăng một chút, cầm lấy bình sữa bò xem hạn dùng, lúc này mới mở ra cho vào ly mang đi hâm nóng.

Khoanh tay trước ngực đứng ở cửa phòng bếp, Lộ Ảnh Niên nhìn nữ nhân trong bếp bận rộn, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Vô luận là kiếp trước hay sau khi trọng sinh, cô vẫn cứ thích nhìn ngắm nữ nhân này mặc chính chiếc áo sơ mi của mình ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, nếu thời gian cứ như vậy mà dừng lại thì thật tốt quá.

Có chút hoảng hốt nghĩ ngợi, không một tiếng động dần bước tới tới, từ phía sau ôm lấy nữ nhân đang chờ trước lò vi sóng, cảm giác được cổ thân thể mềm nhuyễn khẽ run rồi thả lỏng, Lộ Ảnh Niên hôn hôn lên sườn mặt nàng, giọng nói nhẹ bẩng: "Sớm! Thanh Thiển."

"Tỉnh rồi?" Thanh âm ôn nhu đáp lại, vừa nghe thấy liền không khống chế được một trận lay động, Tào Thanh Thiển đem sữa bò đặt lên bàn bên cạnh, ngay sau đó nhướn mày: "Trứng gà trong tủ lạnh mua khi nào?"

"Ngô..." Chớp chớp mắt, Lộ Ảnh Niên nghiên đầu nghĩ nghĩ: "Hắn là vẫn có thể ăn."

Trắng mắt liếc cô, không có lấy trứng gà, đối với người ở phía sau lưng mình khi thì cẩn thận ôn nhu, khi thì lại lộ ra tính khí trẻ con thực là bất đắc dĩ, Tào Thanh Thiển từ trong ngực cô thoái lui một chút, xoay người đưa đến cho Lộ Ảnh Niên ly sữa bò: "Trước uống sữa đã."

Vẫn còn muốn ôm, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của ai đó, Lộ Ảnh Niên ngoan ngoãn tiếp nhận ly sữa trong tay nàng, uốn một ngụm, rồi chợt lộ ra biểu tình xấu xa, cô liền cúi đầu hôn lên môi Tào Thanh Thiển, đem toàn bộ sữa trong miệng mình truyền qua cho nàng, rồi thuận thế câu lấy lưỡi xấu xa khiêu khích.

"Ân......." Không chút phòng bị, lại bị người đối đãi như vậy, Tào Thanh Thiển ngâm khẽ một tiếng, phản ứng chính là hờn dỗi liếc mắt nhìn cô, tay áp trước ngực Lộ Ảnh Niên, đón nhận nụ hôn lúc sáng sớm.

Sau khi rời môi, Lộ Ảnh Niên nhìn nữ nhân gần như thở không thông, cười xấu xa lại uống thêm một ngụm sữa, đang muốn dở trò cũ, Tào Thanh Thiển động tác thực mau lẹ mà che lấy miệng cô, giơ lên mày liễu, thanh âm còn mang theo chút thở dốc, ngữ khí lại chân thực đáng tin: "Nuốt vào."

Nhún vai, biết mình không còn lấy cơ hội, Lộ Ảnh Niên nghe lời mà nuốt sữa, rồi đem ly sữa uống thêm hai ba ngụm hoàn toàn giải quyết, lúc này mới ôm lấy Tào Thanh Thiển: "Thanh Thiển."

"Ân." Lên tiếng, cầm lên ly sữa khác uống, cảm nhận được hài tử phía sau mê luyến cứ thích quấn quýt lấy mình, Tào Thanh Thiển ánh mắt nhu hoà: "Muốn gì nữa đây?"

"Con yêu Dì." Không biết đã biểu đạt tâm ý với nàng bao nhiêu lần, lại chưa từng đem những lời này nói thẳng ra với nàng, giờ khắc này, ở trong phòng bếp, không phải cánh đồng hoa lãng mạn, không giống như tình cảnh mãnh liệt lửa nóng trên giường tối qua, nhưng Lộ Ảnh Niên vẫn lựa chọn đem những lời này nói ra miệng.

Ngẩn đầu, không mang giày cao gót mới phát hiện mình so với hài tử bốn năm không gặp thấp hơn những vài phân, Tào Thanh Thiển vươn tay vỗ nhẹ lên mặt cô, mi mâu run run, sau một lúc lâu, hai tay câu thượng lấy cổ Lộ Ảnh Niên, mặt dán vào hõm vai cô, nhắm mắt lại.

Không nghe được đáp lời, Lộ Ảnh Niên chớp hạ mắt, lại không một chút biểu tình uể oải, cứ như vậy ôm lấy nàng, duy trì khoảnh khắc ấm áp yên lặng không nói thêm gì.

Đến khi về nhà đã là xế chiều, trên người Tào Thanh Thiển là quần tây cùng áo sơ mi mà Lộ Ảnh Niên trên đường về ghé mua cho nàng, cũng may không quá rộng, mọi người trong nhà sẽ không phát hiện, huống chi Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn lại thường xuyên bận rộn không có nhà.

Đương nhiên, quản gia cùng Lộ Võ không nhìn ra nhưng một người xuất thân từ bộ đội đặc chủng với ánh mắt sắc như cú vọ, Mộc Vũ chỉ liếc mắt liền phát hiện sự khác thường.

" 'Ăn' rồi?" Nhìn thấy Tào Thanh Thiển trở về phòng, Mộc Vũ đè thấp giọng đến bên cạnh hỏi nhỏ Lộ Ảnh Niên, gương mặt một mạt cười xấu xa chợt loé.

"Không hẳn." Đối với cái người khuê mật như Mộc Vũ, Lộ Ảnh Niên không chút dấu diếm, nhìn thấy ánh mắt Lộ Võ si ngốc nhìn cánh cửa phòng Tào Thanh Thiển, nhỏ tiếng: "Lần sau tiếp tục."

Mắt trợn trắng, mấy năm qua Lộ Ảnh Niên nỗ lực chuẩn bị thế nào cô đều rõ, hôm nay nghe cô nói vậy, Mộc Vũ lắc đầu, tiếp tục ghé sát vào tai Lộ Ảnh Niên: "Tình địch của cậu một lát nữa sẽ lên máy bay."

"Huh?" Lộ Ảnh Niên lập tức phấn chấn, thanh âm cực thấp, lại khó nén kích động: "Chơi hay giỡn vậy?"

Vừa thay xong bộ quần áo bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy bộ dáng Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ thân mật nói chuyện to nhỏ, thoáng thấy vẻ mặt tươi cười của tên vô lại nào đó, Tào Thanh Thiển chăm chăm ngó Lộ Ảnh Niên vài giây, vẻ mặt vẫn bình thản.

"Thanh Thiển." Ngay lúc Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ thì thầm, Lộ Võ bước đến chỗ Tào Thanh Thiển, nhưng lại nhìn ra vẻ mặt lạnh nhạt quen thuộc, rất xấu hổi rồi dừng lại bước chân: "Anh mua vé máy bay chìu nay, đến Anh Quốc."

Hơi ngưng thần, vờ như không nghĩ tới Lộ Võ sẽ như vậy, Tào Thanh Thiển dừng trên mặt hắn, nhẹ gật đầu, ngữ khí rốt cuộc không còn thanh lãnh giống như xưa nữa: "Lên đường bình an."

Thần sắc cứng lại, Lộ Võ ngây ngốc nhìn Tào Thanh Thiển, cuối cũng lộ ra cười khổ: "Cám ơn em."

Từ khi hai mươi sáu tuổi đã xác định chung thân với Thanh Thiển, tám năm rồi, giờ cũng đã là ba mươi bốn, là một Nhạc công nổi tiếng thế giới, không biết có bao nhiêu nữ nhân mơ ước được hắn một lần để ý, nhưng người con gái mà hắn si tình suốt tám năm, lại không có nửa điểm tình ý dành cho mình.

Có lẽ, đây là lúc phải từ bỏ.

Thơ thẩn nghĩ ngợi, đến khi hồi phục tinh thần đã nhìn thấy Tào Thanh Thiển thân mật nhéo nhéo vành tai Lộ Ảnh Niên, Lộ Võ ảm đạm thất sắc, một tiếng thở dài liền đứng dậy: "Anh về phòng thu xếp hành lý, mọi người cứ trò chuyện."

Nhìn bộ dáng nam nhân anh tuấn tài hoa, lại không thiếu gì chiêu trò lãng mạn ủ rũ bước lên lầu, Lộ Ảnh Niên thoáng liếc mắt, lại vờ như không thấy gì, chỉ là lúc quay đầu nhìn Tào Thanh Thiển, khoé môi mỉm cười.

Trước khi sống lại đều cho rằng mình cùng Tào Thanh Thiển không thể nào có khả năng, các nàng đều là nữ nhân, mà nàng còn là Tiểu Di, cho nên, tuy nói Tào Thanh Thiển không gả cho Nhị thúc, nhưng cũng không thể nào thuộc về mình. Giờ thì...... Nhị thúc đã tuyệt vọng xuôi tay lựa chọn rời đi, chỉ còn Ngôn Lặc Ninh.......

Nghĩ đến cái người hôm qua ở Hộp đêm say bí tỉ, lại nhìn nữ nhân nãy vẫn còn quan tâm đến cô ta, Lộ Ảnh Niên nhướn mày, nắm lấy tay Tào Thanh Thiển.

Một đời này, vô luận bất cứ ai phản đối, mặc ai ngăn cản, cô nhất định sẽ không giống như khi đó trơ mắt đem nàng giao cho kẻ khác...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info