ZingTruyen.Info

Trọng sinh chi tiểu Di dưỡng thành ký [GL - Hiện đại]•[Hoàn thành]

Chương 117

WuMouu

Nằm trên tầng thượng, Lộ Ảnh Niên cảm thấy có chút lạnh nên bật người đứng dậy cùng Mộc Vũ bước xuống lầu tìm chút gì đó ăn khuya. Vừa xuống lầu thang đã nhìn thấy Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn ngồi thừ người ra đó còn có chút nghi hoặc mà giương mắt nhìn nhau.

Giờ này sao ba mẹ lại ngồi ở phòng khách.

Nghe thấy động tĩnh. Lộ Văn nghiêng người liếc mắt nhìn Tào Cẩn Du, bà lúc này hãy còn đang ngơ ngẩn như mất hồn ông mới trộm khều bà một cái, Tào Cẩn Du lấy lại bình tĩnh lướt nhìn Lộ Ảnh Niên, tầm mắt hơi chút do dự.

Quá dễ để nhìn ra được có gì đó không đúng, bộ dáng kỳ quái của ba mẹ khiến Lộ Ảnh Niên nhíu mày nhưng không lập tức mở miệng đặt câu hỏi.

Bên phía L huyện vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì, trừ bỏ vô cùng lo lắng cho Tào Thanh Thiển, Tào Cẩn Du còn tự trách bản thân mình. Nếu bà sớm suy ngẫm thấu đáo, nếu sớm một chút nói rõ với nàng rằng thực tâm bà đã không còn để ý đến mối quan hệ giữa nàng cùng Lộ Ảnh Niên, nếu bà sớm hơn muốn nàng lưu lại E thị thì hôm nay...... Hết thảy mọi chuyện có lẽ sẽ không diễn ra thế này?

Càng nghĩ càng khổ sở, giờ thì khi nhìn đến Lộ Ảnh Niên bà lại cảm thấy bản thân mình thực ích kỷ, đáy lòng buồn bã. Bà cứ nghĩ sẽ dấu nhẹm chuyện này nhưng nhìn ra được nữ nhi mình không phải không cảm giác được mình dối gạt. Chỉ là lúc đối mặt với ánh mắt đó bà lại không cách nào chịu được chuyển khai, xúc cảm dâng trào dùng tay che miệng phát ra thanh âm khóc nức nở.

Vội ôm lấy thê tử sau đó đứng dậy, Lộ Văn chậm rãi bước đến chỗ Lộ Ảnh Niên, thần sắc ngưng trọng vỗ lên bả vai cô: "Tiểu Niên."

Tâm tình bắt đầu bất an, ông không biết Thanh Thiển có phải xảy ra chuyện gì rồi không thì Lộ Ảnh Niên lập tức siết chặt lấy tay ông, khẩn trương mở miệng: "Thanh Thiển có phải gặp chuyện không hay? Có phải Thanh Thiển xảy ra chuyện gì rồi không?"

Nữ nhi vốn thông minh tháo vát, chỉ cần nhìn đến thần sắc trên mặt hai người là có thể đoán ra được.... Lộ Văn một tiếng thở dài níu lấy tay cô để cô sẽ không vì chịu đựng áp lực mà ngã quỵ.

"L huyện..... phát sinh địa chấn, trước mắt không liên lạc được với ai, cho nên...... Thanh Thiển ở đó tình cảnh thế nào không một ai biết được?"

Thân mình cứng nhắc, Lộ Ảnh Niên thất thần ngước nhìn Lộ Văn vài giây, môi rung rẩy dần buông lỏng cái siết tay của mình: "L huyện...... L huyện...... Địa chấn?"

Ánh mắt nhoè đi biến thành hoảng loạn, Lộ Ảnh Niên cố nén cảm xúc giơ tay cào liên tục vào đầu tóc, cô sao lại không nhớ được kiếp trước ở L huyện có phát sinh địa chấn? Lộ Ảnh Niên không màn mọi người nhìn mình chăm chú mà cứ đi qua ngoảnh lại. Mỗi một lần suy nghĩ là mỗi một lần thống hận bản thân mình kiếp trước thật vô dụng.

Cái gì cũng không hiểu, không quan tâm. Không chút tiền đồ cứ lo tận hưởng xa hoa truỵ lạc.....

Trước đó gặp phải trận sạc lỡ vì bão quét...... giờ lại Động đất.... Thanh Thiển.... Thanh Thiển.........

Không cách nào cứ mãi tự trách như vậy được, Lộ Ảnh Niên đem mọi sợ hãi lẫn tức giận trong lòng bước đến bên vách tường mà phát tiết sau đó quay người lại trực tiếp chạy ra ngoài.

Cô muốn lập tức đến doanh trại, vô luận thế nào cũng phải đi L huyện tìm Thanh Thiển cho bằng được.

"Ảnh Niên." Sớm đoán được Lộ Ảnh Niên sẽ hành xử như vậy, Mộc Vũ vài bước liền nhanh chóng ngăn cô lại, từ phía sau mạnh mẽ giữa chặt lấy người: "Đừng hoảng loạn, cậu bây giờ mà đến đó chỉ sợ vô ích.... Chi bằng cứ ở đây chờ tin tức xem thế nào rồi hẳn quyết định."

Nỗi sợ lẫn thất kinh đã vương tới cực hạn, tròng mắt che kín tơ máu nhưng lại không rơi giọt lệ nào, Lộ Ảnh Niên sắc mặt biến xanh siết chặt tay dùng sức đẩy Mộc Vũ ra, không nói một lời tiếp tục chạy đi.

Tào Cẩn Du ngồi trên sô pha sớm đã dừng khóc nhìn theo bóng dáng của nữ nhi. Bà đứng dậy bước hai bước định là đuổi theo an ủi cô, không ngờ tiếng chuông điện thoại trên bàn chợt reo vang, Tào Cẩn Du vội nhận máy....... Nghe được thanh âm đáp lại nước mắt một lần nữa chảy xuống, giọng nói run rẩy có chút hối hả: "Thanh Thiển! Em không sao chứ? Có bị thương không? Em sao rồi?"

Lộ Ảnh Niên vừa đi đến cửa thì nghe được những lời này mà dừng bước, tầm mắt mờ mịt xoay người phút chốc sáng lên. Đôi tay siết chặt thành quyền không hề cử động. Cô chỉ đứng đó nhìn ngắm mẫu thân có chút nghẹn ngào nói chuyện với Tào Thanh Thiển. Ánh mắt chớp nháy siết chặt khớp hàm, Tào Cẩn Du vừa nghe Tào Thanh Thiển nói lời vừa không ngừng gật đầu, thực lâu sau đó cảm xúc rốt cuộc hoàn toàn bình trụ, chuyển nhẹ thanh âm: "Không có việc gì là tốt rồi?"

Dừng một chút đối mặt với Lộ Ảnh Niên, bà tiếp tục nói: "Ảnh Niên ở đây, em nói với nó vài câu đi."

Nữ nhân mặc chiết áo sơ mi trắng cùng quần tây đen với mái tóc được bới lên chỉnh chu, ống tay áo cũng xoắn lên vừa phải, thường thì rất thích dùng dáng vẻ nghiêm túc đối đãi với mọi người nhưng lúc nói chuyện với tỷ tỷ lại rất ôn nhu, bất quá gương mặt cũng bình thản như vậy, giống như người vừa rồi trãi qua cơn địa chấn không phải nàng. Tào Thanh Thiển đầu ngón tay lướt nhẹ trên sấp văn kiện, nhủ thầm gì gì đó thì nghe thấy Tào Cẩn Du nói lời, mọi biểu tình đều đồng loạt ngưng kết. Đôi mắt dần loé lên sự hoảng loạn: "Niên Niên....... Niên Niên biết chuyện xảy ra địa chấn?"

Thở dài không nói gì, Tào Cẩn Du ánh mắt ôn hoà cùng điểm tích đau lòng ngoắc tay ý bảo Lộ Ảnh Niên đến bên cạnh mình.

Lộ Ảnh Niên dợm bước nhưng có chút chậm chạp. Nét mặt không rõ là đang vui hay buồn cứ như vậy mà ngẩn ngơ đi đến...... Tay run run chầm lấy micro áp bên tai mình, những tưởng sẽ nghe được gì đó nhưng chỉ toàn là tiếng hít thở. Một câu cũng không nói ra lời.

"Ta......." Không ngày nào không nhớ đến Lộ Ảnh Niên, những lúc cầm điện thoại muốn gọi đến cho cô..... tay ấn chọn những con số nhưng rồi lại tắt đi, nàng không phải không muốn liên lạc với cô, không phải không khát cầu được nghe giọng nói chỉ mềm nhẹ duy với mỗi mình mình...... với nàng mà nói, Lộ Ảnh Niên gần như ngọn cỏ sinh lực cuối cùng để nàng có thể tồn tại, nhưng cho dù là vậy nàng vẫn là người lựa chọn rời đi cho nên nàng không cách nào mặt mũi chủ động tìm đến.

Tay ghìm lấy micro, Lộ Ảnh Niên nét mặt dần thanh tĩnh lắng đọng...... cô muốn chờ xem đến khi nào Tào Thanh Thiển chịu mở lời.

"Ta......." Một lần nữa hé môi nhưng không biết phải nói gì cho tốt hay là nàng suy nghĩ quá nhiều nên không biết phải nói những gì. Tào Thanh Thiển rũ mi hít sâu một hơi. Với tình huống thế này nàng trước tiên nên an ủi đứa nhỏ này trước đã...... Bất chợt cánh cửa phòng thanh âm gõ nhịp.

"Tào bí thư, số người thương vong vẫn còn đang được thống kê, nhưng trước mắt những người bị kẹt lại đều đã được giải cứu. Còn có. Lý huyện trưởng đang đợi ngài ở bên ngoài." Đứng ngoài cửa, giọng nói nam nhân trầm ổn truyền vào bên trong. Tào Thanh Thiển không khỏi siết chặt nắm tay.

"Tào bí thư?" Không nghe thấy nàng trả lời, nam nhân đứng chờ bên ngoài mở miệng gọi to một tiếng, Tào Thanh Thiển lúc này mới khôi phục tinh thần lãnh giọng: "Được! Chờ tôi một lát."

Ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa, tiếng hít thở trong điện thoại vẫn trầm ổn như vừa rồi, Tào Thanh Thiển nghe thấy mà tim cũng theo đó gia tốc đập mạnh, lần nữa mở lời, trong mắt tràn đầy chua xót: "Niên Niên....... Ta.... Ta không sao, Niên đừng..... Lo lắng!"

"Ừhm." Ứng đối một tiếng, Lộ Ảnh Niên không chút cảm xúc khiến mọi người hiển diện trong phòng khách một mạt bất an lo lắng loé qua.

"Ta...... Ta còn có việc." Tào Thanh Thiển cắn môi, rõ là không nỡ tắt điện thoại, cho dù tâm sinh bao nhiêu áy náy lẫn dằn vặt khi nghe thấy giọng nói của Lộ Ảnh Niên thì chỉ cần nghe thấy tiếng hít thở của cô nàng liền có cảm giác giống như Lộ Ảnh Niên thực đang ở bên cạnh mình, giống như...... Phải đối mặt với hết thảy mọi chuyện nàng đều không cần sợ hãi.

Nhắm mắt lại che dất sự thất vọng trong mắt mình, Lộ Ảnh Niên khoé miệng gợi cong một độ cung nhợt nhạt: "Đi đi."

Đại nạn qua đi thì công chức các nàng sẽ trở nên bận rộn, Tào Thanh Thiển hiện tại còn đang là Bí thư huyện uỷ nên nhất định không tránh khỏi phiền phức.

Mở mắt ra..... Lộ Ảnh Niên phát ra một tiếng than thật khẽ: "Nhớ nghỉ ngơi."

Lộ Ảnh Niên dựa vào ý chí cường đại mà cố nén khổ sở sâu thẳm trong lòng. Tào Thanh Thiển không lúc nào không cảm thấy có lỗi với Lộ Ảnh Niên từ khi nàng quyết định rời đi. So với lúc rời khỏi E thị, nước mắt càng mãnh liệt tuôn trào, nàng hoảng loạn tắt điện thoại che miệng thất thanh không dám khóc thành tiếng, nước mắt cứ như vậy từng giọt thấm ướt mặt bàn gỗ......

Một cuộc điện thoại cứ qua loa như vậy mà kết thúc, vô luận Tào Cẩn Du hay Lộ Văn đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Lộ Ảnh Niên đứng dậy khó hiểu nhìn mọi người, một lát mới cúi thấp đầu: "Nếu..... Tiểu Di không có việc gì, ba mẹ cũng nên nghỉ ngơi sớm, con lên lầu tắm rửa."

Một đêm này, mọi người trong căn nhà này đều khó lòng đi vào giấc ngủ, lại không biết có được mấy ai âm thầm rơi lệ.

Ngày kế là thứ bảy. Lúc trời còn chưa sáng, Lộ Ảnh Niên suốt cả đêm đứng bên bệ cửa đi vào phòng rửa mặt bước xuống lầu ngồi vào phòng khách bật mở kênh tin tức, ngóng xem vài thông tin.

Như cô nghĩ, tin đầu tiên chính là có liên quan tới vụ địa chấn ở L huyện. Lộ Ảnh Niên xuất thần nhìn chằm chằm màn ảnh, nhìn thấy thân ảnh Tào Thanh Thiển vừa xa lạ mà lại quen thuộc..... Gương mặt nàng vẫn nhàn nhạt như vậy, vẫn luôn bình tĩnh như vậy..... đã bao lâu rồi cô chưa được nhìn thấy.

"L huyện đêm qua xảy ra trận động đất cấp 6. Nhưng rất may chính quyền địa phương đã cho xây dựng phòng thủ kiên cố, số lượng người bị thương không tới trăm người và tất cả mọi người đều đã qua cơn nguy hiểm." Mộc Vũ bước xuống lầu vừa nghe tin tức vừa đi đến bên cạnh Lộ Ảnh Niên, lặp lại một lần những gì biên tập viên vừa nói.

Lộ Ảnh Niên tầm mắt cứ dán dính vào hình ảnh Tào Thanh Thiển trên màn hình cho tới khi biến mất và thay thế bằng một tin chính sự khác mới khôi phục thần tình. Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn lúc này cũng từ trên lầu bước xuống, hai người vừa đi vừa nói nhỏ gì đó.

"Địa chấn cấp 6, không một ai tử vong! Thanh Thiển nha đầu này mới đến đó không bao lâu lại lập được chiến tích lớn ghê a." Lộ Văn không còn lo lắng giống như tối qua lúc vừa mới hay tin, giờ thì nhẹ giọng cười cười với thê tử. Tào Cẩn Du nghe vậy gật đầu: "Lập được thành tích như vậy.... Phỏng chừng Thanh Thiển sẽ không ngồi vị trí đó quá mấy năm."

Mộc Vũ chán chường nhìn chương trình quảng có có phần hơi hầm hố tiếp đó, cô suy tư vuốt cằm một lúc rồi liếc nhìn bộ dáng phát ngốc của Lộ Ảnh Niên, vương tay phủ lên vai cô muốn nói lại thôi.

------------------------------------

Mỗ Vu: Thiển xuất hiện rồi đó a. Nếu tập này dựng phim thì chắc là được 20s ☻☻☻ !!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info